Hồi 28: Hém Hướng Dương phố Phúc Châu
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây, bỗng thấy thanh quang lấp loáng ở góc Tây Bắc, ánh sáng ngang dọc, vừa nhìn đã biết ngay là có trận chiến quyết liệt, dường như cao thủ của bổn môn và người đang giao đấu. Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiểu sư muội, tiểu muội ngồi đây đợi ta một chút, ta đi một lát rồi về ngay.
Nghi Lâm đang lấy đất đắp mộ, không thấy được ánh thanh quang đó, chẳng biết đại ca muốn đi đâu chốc lát, cô bèn gật đầu.
Lệnh Hồ Xung chống gậy bước được mười mấy bước, nhặt lấy trường kiếm của Phí Bân đeo vào sau lưng rồi tiến về phía phát ra thanh quang. Đi được một lúc, đã nghe được loáng thoáng tiếng đao kiếm giao đấu kịch liệt, nhanh như pháo liên châu. Chàng nghĩ thầm: Không hiểu vị tôn trưởng nào của bổn môn đã cùng người động thủ? Đấu với nhau như vậy, rõ ràng đối phương là một cao thủ.
Lệnh Hồ Xung nép thấp người xuống, từ từ di chuyển đến gần. Khi nghe tiếng đao kiếm giao đấu không xa, hắn núp vào phía sau một gốc đại thụ, nhìn ra. Dưới ánh trăng, một vị nho sinh tay cầm trường kiếm đứng yên một chỗ, chính là sư phụ Nhạc Bất Quần. Một đạo nhân thấp bé chạy vòng ngoài vô cùng mau lẹ bao vây Nhạc Bất Quần; trường kiếm trong tay lão phóng rất nhanh, mỗi vòng chạy phóng ra đến mười mấy kiếm. Đó chính là Dư Thương Hải, chưởng môn phái Thanh Thành.
Lệnh Hồ Xung bất ngờ thấy sư phụ và người động thủ, đối thủ lại là chưởng môn phái Thanh Thành, bất giác cảm thấy cao hứng. Phong cách của sư phụ nhàn nhã, mỗi kiếm của Dư Thương Hải đâm tới sư phụ chỉ tiện tay gạt ra. Dư Thương Hải chuyển đến sau lưng sư phụ, sư phụ cũng không quay người lại, chỉ quơ kiếm hộ thân ở phía sau. Dư Thương Hải phóng kiếm càng lúc càng nhanh, Nhạc Bất Quần chỉ thủ mà không xuất chiêu. Lệnh Hồ Xung rất khâm phục, thầm nghĩ: Trong võ lâm, sư phụ ta được tôn xưng là Quân tử kiếm, quả nhiên phong độ ung dung nho nhã; cùng người động thủ ra chiêu mà cũng không có một chút bá đạo nào.
Hắn xem một lúc, lại nghĩ: Sở dĩ sư phụ không nổi nóng bởi vì phong độ sư phụ không những rất nhàn nhã mà võ công lại rất cao thâm.
Nhạc Bất Quần ít động thủ với ai. Trước nay, Lệnh Hồ Xung thường thấy lão chỉ ra chiêu tỉ thí với sư mẫu hoặc truyền dạy cho bọn đệ tử nhưng cũng chỉ là đánh giả, bây giờ hắn mới được xem sư phụ chiến đấu thực sự, tất nhiên là không giống vậy. Lại thấy Dư Thương Hải phóng kiếm đều phát ra những tiếng rít veo véo đủ biết nội lực của lão rất mạnh. Lệnh Hồ Xung lo thầm, nghĩ: Ta trước nay vẫn coi thường phái Thanh Thành, nào ngờ lão đạo sĩ thấp bé này lại lợi hại như vậy. Nếu ta không bị thương, quyết cũng không thể là đối thủ của lão. Lần sau có gặp lão, ta nên cẩn thận; tốt hơn hết là sớm tránh xa.
Lại xem thêm một lúc nữa, hắn thấy Dư Thương Hải càng chuyển động càng nhanh, vòng quay của lão hóa thành một bóng xanh xoay quanh Nhạc Bất Quần. Song kiếm giao nhau rất nhanh, tiếng trước tiếp liền sau thành một chuỗi âm thanh kéo dài vô tận. Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Nếu mấy chục chiêu kiếm kia đều phóng vào mình, e rằng một chiêu mình đỡ cũng không nổi, toàn thân sẽ bị lão đâm mười mấy vết ngay. Đạo sĩ lùn này còn hơn cả Điền Bá Quang, dường như ra tay mà không cần phải trù tính gì cả.
Thấy sư phụ vẫn không chuyển thế công, bất giác chàng ngấm ngầm sợ hãi: Kiếm pháp của đạo sĩ lùn này thật lợi hại; sư phụ mà sơ hở một chút thì sẽ thất bại dưới kiếm của lão ngay.
Bỗng nghe một tiếng choang rất nhanh, Dư Thương Hải bay vọt về phía sau hơn một trượng, đứng lại. Không biết lão đã tra kiếm vào vỏ từ lúc nào. Lệnh Hồ Xung giật mình nhìn sư phụ, cũng thấy trường kiếm của sư phụ đã tra vào vỏ rồi, vẫn đứng bất động. Biến cố này diễn ra quá nhanh. Lệnh Hồ Xung không biết ai thắng ai bại, cũng không biết có người nào bị nội thương hay không.
Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải đứng lặng người nhìn nhau một lúc. Dư Thương Hải lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
– Được, sau này có dịp gặp lại.
Nói xong lão xoay người hướng về mé phải vọt đi. Nhạc Bất Quần lớn tiếng nói:
– Dư quán chủ khoan hãy đi! Vợ chồng Lâm Chấn Nam thế nào rồi?
Lão nói rồi phóng người đuổi theo, dư âm chưa dứt, bóng của hai người đã mất hút.
Lệnh Hồ Xung biết được sư phụ đã thắng Dư Thương Hải, lòng thầm vui mừng. Chàng đang bị trọng thương lại đứng lâu nên cảm thấy rất mệt, nghĩ bụng: Sư phụ đuổi theo Dư Thương Hải, cả hai triển khai khinh công, trong nháy mắt chắc đã chạy xa đến mấy dặm.
Lệnh Hồ Xung chống gậy, quay về hướng Nghi Lâm, bỗng nghe mé trái khu rừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, thanh âm rất thê lương. Lệnh Hồ Xung giật mình, đi thêm vài bước về hướng khu rừng, nhìn thấy một bức tường màu vàng ẩn hiện, dường như là một ngôi miếu. Chàng lo bọn sư đệ, sư muội đồng môn và bọn đệ tử phái Thanh Thành loạn đấu với nhau bị thương, liền bước nhanh về hướng bức tường.
Đi đến cách ngôi miếu khoảng mấy trượng, bỗng nghe trong miếu có một giọng nói chát chúa của một lão già:
– Bây giờ Tịch tà kiếm phổ đang ở đâu? Ngươi nên ngoan ngoãn nói cho ta biết, ta sẽ vì vợ chồng ngươi mà báo thù, thay ngươi đi tru diệt toàn phái Thanh Thành cho.
Lúc Lệnh Hồ Xung nằm ở trên giường trong Quần Ngọc viện đã từng nghe giọng người này nói.
Chàng biết lão già đang nói là Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong, thầm nghĩ: Sư phụ mình đang đi tìm vợ chồng Lâm Chấn Nam bị thất lạc, thì ra hai người này rơi vào tay Mộc Cao Phong.
Lại nghe tiếng một người đàn ông nói:
– Ta không biết Tịch tà kiếm phổ là cái gì. Tịch tà kiếm pháp được truyền qua mấy đời của nhà họ Lâm ta đều là khẩu quyết chứ không có kiếm phổ.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: Lão này nhất định là phụ thân của Lâm sư đệ, tổng tiêu đầu Lâm Chấn Nam của Phước Oai tiêu cục rồi.
Lại nghe Lâm Chấn Nam nói:
– Tiền bối muốn vì tại hạ mà báo thù, tại hạ cảm kích vô cùng. Dư Thương Hải phái Thanh Thành đã làm nhiều chuyện bất nghĩa, ngày sau tất có họa báo, dù hắn không bị tiền bối giết thì cũng sẽ chết dưới đao kiếm của một vị anh hùng hảo hán khác.
Mộc Cao Phong nói:
– Ngươi nói như vậy là không tin vào ta lắm. Danh tiếng Tái Bắc minh đà chắc ngươi đã được nghe nhiều.
Lâm Chấn Nam nói:
– Mộc tiền bối oai trấn giang hồ, không ai không biết, không ai không nghe.
Mộc Cao Phong nói:
– Hay lắm, hay lắm! Oai trấn giang hồ, thật không dám! Nhưng họ Mộc này ra tay rất tàn nhẫn, trước nay không hề nương tình, chắc là ngươi cũng đã nghe qua rồi.
Lâm Chấn Nam nói:
– Ý của Mộc tiền bối là dùng cường lực để đối phó với Lâm mỗ, chuyện này Lâm mỗ cũng đã liệu trước rồi. Đừng nói nhà họ Lâm ta không có Tịch tà kiếm phổ, mà nếu có thật đi nữa thì bất luận người nào có uy hiếp dụ dỗ đến đâu, Lâm mỗ cũng quyết không nói ra. Lâm mỗ bị phái Thanh Thành giam cầm, không có ngày nào mà không chịu cực hình; võ công của Lâm mỗ tuy thấp nhưng xương cốt lại rất cứng rắn.
Mộc Cao Phong nói:
– Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi!
Lệnh Hồ Xung đứng ngoài miếu nghe vậy, bèn nghĩ: Cái gì là “Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi!” Thì ra là như vậy. Quả nhiên nghe Mộc Cao Phong nói tiếp:
– Ngươi khoác lác tự cho mình có xương cốt cứng rắn, chịu đựng nổi cực hình, bất luận lão mũi trâu lùn beo phái Thanh Thành tra tấn thế nào vẫn kiên quyết không khai. Nếu nhà họ Lâm ngươi vốn không có Tịch tà kiếm phổ thì khi ngươi không khai có nghĩa là không thể khai được, đừng cho rằng xương cốt cứng hay là không cứng. Phải rồi, Tịch tà kiếm phổ của ngươi là có thật, có nói sao cũng không chịu đưa ra.
Một lúc sau, lão thở dài nói:
– Ta thấy ngươi thật ngu xuẩn. Lâm tổng tiêu đầu, tại sao ngươi chịu chết mà không chịu đưa kiếm phổ ? Kiếm phổ này chẳng ích lợi gì cho ngươi cả. Theo ta thấy, kiếm pháp ghi trên kiếm phổ này có lẽ rất tầm thường, nếu không thì tại sao ngay cả đệ tử phái Thanh Thành ngươi cũng đấu không lại? Loại võ công như vậy không cần đề cập đến nữa.
Lâm Chấn Nam nói:
– Đúng rồi, Mộc tiền bối nói không sai. Đừng nói ta không có Tịch tà kiếm phổ, cứ coi như có thật đi thì bộ kiếm pháp mèo què này cũng tầm thường thôi, đến cả tính mạng người thân trong nhà của mình cũng không bảo vệ được. Mộc tiền bối để mắt tới kiếm phổ làm gì?
Mộc Cao Phong cười nói:
– Ta chỉ hiếu kỳ thôi. Lão mũi trâu lùn beo kêu nhiều người đến đánh, tìm mọi cách tra tấn ngươi, vậy thì trong kiếm phổ tất có điều gì kỳ lạ. Nói không chừng kiếm pháp ghi trong kiếm phổ rất cao thâm, mà tư chất của ngươi lại ngu muội nên không có cách lĩnh ngộ được, mới làm ô nhục thanh danh của tổ tiên nhà họ Lâm ngươi. Ngươi mau đem ra đi để cho lão nhân gia xem một chút, chỉ ra những điểm hay của Tịch tà kiếm pháp nhà họ Lâm cho anh hùng thiên hạ đều biết, há không phải là tốt đẹp cho thanh danh nhà họ Lâm ngươi sao?
Lâm Chấn Nam nói:
– Hảo ý của Mộc tiền bối tại hạ xin tâm lãnh. Tiền bối lục soát khắp người tại hạ thử xem có Tịch tà kiếm phổ hay không?
Mộc Cao Phong nói:
– Không cần phải vậy. Ngươi bị phái Thanh Thành giam cầm đã nhiều ngày chỉ sợ chúng đã lục soát trên người của ngươi không mười lần thì cũng tám lần. Lâm tổng tiêu đầu, ta cảm thấy ngươi ngu xuẩn lắm, ngươi có biết không?
Lâm Chấn Nam nói:
– Tại hạ quả thật là ngu xuẩn, không cần đến tiền bối chỉ điểm, tại hạ đã biết từ lâu rồi.
Mộc Cao Phong nói:
– Không đúng, ngươi không biết. Hoặc giả Lâm phu nhân có thể biết rõ chăng cũng không biết chừng. Tấm lòng yêu con của từ mẫu bao giờ cũng lớn hơn nghiêm phụ.
Lâm phu nhân thét lên:
– Mộc tiền bối nói sao? Chuyện đó với Bình nhi ta đâu có liên can gì? Bình nhi thế nào? Hắn… hắn ở đâu?
Mộc Cao Phong nói:
– Tiểu tử Lâm Bình Chi thông minh lanh lợi, lão phu vừa thấy là đã thích lắm rồi. Hài tử cũng rất hiểu võ công của lão lợi hại liền bái sư vào làm môn hạ của lão phu.
Lâm Chấn Nam nói:
– Thì ra hài tử của ta bái Mộc tiền bối làm sư phụ, thật là may mắn cho hắn. Hai vợ chồng tại hạ đã chịu nhiều cực hình, thân bị trọng thương, tính mạng chỉ còn trong khoảnh khắc. Cầu mong Mộc tiền bối cho kêu hài nhi đến đây để gặp hai vợ chồng tại hạ lần cuối.
Mộc Cao Phong nói:
– Ngươi muốn hài tử đến để vĩnh biệt nhau cũng là chuyện thường tình của con người, chuyện này không khó.
Lâm phu nhân nói:
– Bình nhi ở đâu? Mộc tiền bối, ta cầu xin tiền bối mau bảo hài nhi đến đây, đại ân đại đức này ta vĩnh viễn không bao giờ quên.
Mộc Cao Phong nói:
– Được, để ta đi kêu hắn. Có điều trước nay, Mộc Cao Phong này không chịu để ai sai khiến; ta đi gọi hài nhi của ngươi đến, việc đó dễ như trở bàn tay, song trước hết các ngươi hãy ngoan ngoãn nói chỗ để Tịch tà kiếm phổ cho ta nghe đã.
Lâm Chấn Nam thở dài nói:
– Mộc tiền bối thật sự không tin thì tại hạ cũng không biết làm sao. Tính mệnh vợ chồng tại hạ như chỉ mành treo chuông, muốn gặp mặt hài nhi lần cuối chắc khó đạt được ý nguyện. Nếu quả thật có Tịch tà kiếm phổ, thì tiền bối không cần hỏi, tại hạ cũng sẽ cầu xin tiền bối chuyển lời cho hài nhi tại hạ.
Mộc Cao Phong nói:
– Đúng vậy. Ta nói ngươi ngu xuẩn lắm vì đến giờ phút này, tâm mạch của ngươi đã bị đứt hết, ta không cần chỉ một đầu ngón tay lên trên người của ngươi thì ngươi cũng sống không được một giờ ba khắc nữa. Ngươi chết cũng không chịu nói chỗ để kiếm phổ, vậy là sao? Tất nhiên là ngươi muốn bảo toàn công phu tổ truyền của họ Lâm, nhưng sau khi ngươi chết, họ Lâm chỉ còn lại một hài nhi Lâm Bình Chi. Nếu ngay cả hắn cũng chết đi thì trên đời này có kiếm phổ cũng không có con cháu của Lâm gia luyện kiếm; kiếm phổ này có còn trên thế gian thì đối với nhà họ Lâm ngươi cũng vô dụng!
Lâm phu nhân sợ hãi nói:
– Hài nhi của ta… hài nhi của ta bình an chứ?
Mộc Cao Phong nói:
– Bây giờ tất nhiên là bình an vô sự. Hai ngươi hãy nói chỗ để kiếm phổ, sau khi lấy được, ta bảo đảm sẽ giao hài nhi của các ngươi ra. Nếu hắn không hiểu rõ, ta có thể ở bên cạnh chỉ điểm để khỏi giống như Lâm tổng tiêu đầu nghiên cứu Tịch tà kiếm pháp cả đời mà đến lúc già vẫn chưa hiểu cái kỳ diệu của nó, một chút cũng không thông. Còn không thì ta phải đánh một chưởng cho hài nhi của ngươi chết còn hay hơn.
Tiếp theo chỉ nghe rầm một tiếng, hiển nhiên là lão vung chưởng đánh đổ một vật gì lớn ở trong miếu.
Lâm phu nhân kinh hãi hỏi:
– Sao… sao lại vung chưởng đánh chết con trai của ta?
Mộc Cao Phong cười ha hả nói:
– Lâm Bình Chi là đồ nhi của ta, ta muốn hắn sống thì hắn sống, muốn hắn chết thì hắn chết. Khi nào ta thích vung một chưởng đánh chết hắn thì cứ vung chưởng lên.
Lại nghe mấy tiếng loảng xoảng, lão dùng chưởng lực đánh đổ tiếp một vật gì đó.
Lâm Chấn Nam nói:
– Nương tử không cần nói nhiều. Hài nhi của chúng ta không nằm trong tay lão đâu, nếu có thì tại sao lão lại không đem đến đây để uy hiếp chúng ta?
Mộc Cao Phong ha hả nói:
– Ta nói ngươi ngu, quả nhiên ngươi ngu như bò. Tái Bắc minh đà muốn giết hài nhi của ngươi có gì là khó đâu. Có thể nói bây giờ hắn không ở trong tay ta nhưng nếu ta quyết chí đi tìm để giết hắn lẽ nào ta không làm được? Bằng hữu của họ Mộc này có khắp thiên hạ, tai mắt rất nhiều, muốn tìm đứa con bảo bối của ngươi thì chẳng phí tâm lực chút nào hết.
Lâm phu nhân nói nhỏ:
– Tướng công, nếu lão thực sự muốn tìm hài nhi của chúng ta để giết cho hả giận…
Mộc Cao Phong tiếp:
– Đúng vậy, hai ngươi hãy nói ra, nếu tính mạng hai ngươi mất đi thì còn có Lâm Bình Chi sống để tiếp tục hương khói không phải là điều tốt sao?
– Phu nhân ơi, nếu chúng ta nói ra chỗ để Tịch tà kiếm phổ cho lão nghe thì lão gù này trước hết là đi lấy kiếm phổ, sau đó là giết con chúng ta. Nếu ta không nói thì lão gù này muốn được kiếm phổ phải bảo hộ tính mạng Bình nhi được chu toàn, một ngày mà Bình nhi chưa nói ra thì lão sẽ không giết hắn. Chuyện đó ai cũng biết.
Lâm phu nhân nói:
– Đúng vậy, lão gù kia mau đem vợ chồng ta giết đi!
Lệnh Hồ Xung nghe đến đây, nghĩ rằng Mộc Cao Phong chắc giận lắm, nếu không tìm cách dẫn dụ lão đi thì khó bảo toàn tính mạng vợ chồng Lâm Chấn Nam. Chàng lớn tiếng nói:
– Mộc tiền bối, Lệnh Hồ Xung đệ tử phái Hoa Sơn phụng mệnh sư phụ xin thỉnh Mộc tiền bối dời gót ra đây có chuyện cần bàn bạc.
Mộc Cao Phong vô cùng tức giận, vung chưởng lên định đánh vào đầu Lâm Chấn Nam, bỗng nghe tiếng Lệnh H ồ Xung nói ngoài miếu, không kìm được kinh sợ. Bình sinh, lão chưa hề nhân nhượng ai nhưng đối với chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần thì lão có lòng kiêng dè, nhất là khi ở Quần Ngọc viện, lão đã được nếm qua Tử hà công lợi hại của Nhạc Bất Quần. Lão uy hiếp vợ chồng Lâm Chấn Nam là hành động danh môn chính phái không bao giờ làm, sư đồ Nhạc Bất Quần có lẽ đang ở bên ngoài miếu nghe hết ráo rồi. Lão nghĩ: Nhạc Bất Quần bảo ta có chuyện bàn bạc gì đây? Lão muốn dùng lời hay để khuyên ta hay dùng lời mỉa mai châm biếm để sỉ nhục ta. Hảo hán không thể thụ nhục, tốt nhất là nên chuồn khỏi đây ngay. Lão liền nói:
– Mộc mỗ đang bận việc khác, không thể nào tuân theo lời mời được. Ngươi hãy bẩm báo với tôn sư, lúc nào rảnh rỗi xin mời đến Tái Bắc chơi, Mộc mỗ sẽ quét sạch cửa ngõ để đón tiếp.
Lão vừa nói hai chân vừa lùi từ trong miếu ra ngoài sân, chân trái nhẹ điểm xuống đất phóng người lên trên nóc miếu rồi nhảy ra phía sau. Lão sợ bị Nhạc Bất Quần cản lại chất vấn nên vọt đi như một làn khói.
Lệnh Hồ Xung biết lão đã đi xa, lòng vui mừng, nghĩ thầm: Thì ra lão gù này sợ sư phụ ta gần chết. Nếu quả thật lão không chịu đi mà kiếm chuyện với ta thì thật nguy hiểm cho ta vô cùng.
Lệnh Hồ Xung chống gậy đi vào trong miếu thổ địa, trong điện tối thui không có đèn lửa nhưng chàng vẫn thấy hai bóng người một nam một nữ nửa nằm nửa ngồi cùng tựa lưng vào ghế. Chàng khom lưng nói:
– Tiểu điệt là Lệnh Hồ Xung, môn hạ của phái Hoa Sơn, cùng với Bình Chi sư đệ có nghĩa đồng môn, xin ra mắt Lâm bá phụ và Lâm bá mẫu.
Lâm Chấn Nam vui mừng nói:
– Tiểu hiệp chớ đa lễ, ta không dám nhận đâu. Hai vợ chồng ta đang bị trọng thương, khó đáp lễ lại, xin tha lỗi. Hài nhi của ta có thật là đã bái Nhạc đại hiệp để làm môn hạ của phái Hoa Sơn không?
Lão nói đến chữ cuối cùng thì giọng đã run run. Oai danh của Nhạc Bất Quần trong võ lâm cao hơn Dư Thương Hải gấp bội. Lâm Chấn Nam vì muốn kết thân với Dư Thương Hải nên hàng năm đều phái người đưa tặng lễ vật, nhưng đối với các chưởng môn nhân trong Ngũ Nhạc kiếm phái của bọn Nhạc Bất Quần thì lão tự biết không thể kết giao được, ngay cả lễ vật cũng không dám đưa tặng. Trước mắt, lão thấy Mộc Cao Phong hung hãn như vậy mà vừa nghe đến tên Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn thì lập tức bỏ chạy có cờ. Hài nhi của lão may mắn bái sư làm môn hạ phái Hoa Sơn, thật không có gì vui bằng.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đúng vậy, lão gù Mộc Cao Phong đã ép buộc lệnh lang làm đồ đệ nhưng lệnh lang quyết không chịu. Lão gù đó đang muốn gia hại y thì được sư phụ của tiểu điệt giải cứu. Lệnh lang đã cầu xin, mong được đầu nhập vào môn phái của tiểu điệt; sư phụ thấy y rất thành khẩn, lại có thể trở thành nhân tài bèn nhận lời. Vừa rồi, sư phụ của tiểu điệt và Dư Thương Hải đấu kiếm, sư phụ đánh cho lão thua phải bỏ chạy. Sư phụ của tiểu điệt đuổi theo muốn hỏi lão chỗ giam giữ bá phụ bá mẫu. Không ngờ hai vị lại ở đây.
Lâm Chấn Nam nói:
– Ta mong… mong gặp Bình nhi ngay mới được, chậm… chậm thì không kịp nữa.
Lệnh Hồ Xung nghe giọng nói của lão rất yếu ớt, rõ ràng tính mạng của lão lâm nguy trong khoảnh khắc, bèn nói:
– Thưa Lâm bá phụ, tiểu điệt còn chưa nói, sư phụ của tiểu điệt sau khi giải quyết xong Dư Thương Hải sẽ đến đây tìm bá phụ ngay. Sư phụ lão nhân gia tất có cách trị thương cho bá phụ.
Lâm Chấn Nam cười đau đớn, nhắm đôi mắt lại, một lúc sau nói khẽ:
– Lệnh Hồ hiền điệt… ta… ta… không thể sống được nữa rồi. Bình nhi được làm môn hạ của phái Hoa Sơn khiến ta thật sự vui sướng, xin… xin hiền điệt ngày sau… chăm sóc, chỉ vẽ thêm cho y.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Bá phụ hãy an tâm, bọn tiểu điệt là đồng môn học nghệ thì coi nhau như huynh đệ ruột thịt. Hôm nay, tiểu điệt chịu lời ủy thác của bá phụ, tất nhiên phải hết sức chiếu cố cho Lâm sư đệ.
Lâm phu nhân nói vào:
– Hai vợ chồng ta có về nơi chín suối cũng không lúc nào quên đại ân, đại đức của Lệnh Hồ thiếu hiệp.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Xin hai vị đừng nói nữa, hãy ngưng thần tịnh dưỡng.
Lâm Chấn Nam thở gấp, hơi thở đứt đoạn, nói:
– Xin… xin hiền điệt dặn lại cho hài nhi của ta rõ: Trong hẻm Hướng Dương thành Phúc Châu, có một vật còn lại trong ngôi nhà cũ là… là vật tổ truyền của nhà họ Lâm ta, gã nên… nên giữ gìn cẩn thận. Nhưng… nhưng tằng tổ Viễn Đồ Công có di huấn: “Phàm là con cháu ta thì không được mở ra xem, nếu không sẽ gặp rất nhiều hoạn nạn”. Gã phải… phải nhớ kỹ lời dạy này.
Lệnh Hồ Xung gật đầu đáp:
– Được. Tiểu điệt sẽ chuyển những lời di ngôn này đến y.
Lâm Chấn Nam nói:
– Đa… đa… đa…
Chữ “tạ” cuối cùng vẫn chưa nói được thì lão đã tắt thở rồi. Trước đây, lão gắng gượng chống chọi, chỉ mong có thể gặp mặt hài nhi để nói ra những lời quan trọng này. Bây giờ, được Lệnh Hồ Xung đồng ý chuyển lời, lại biết hài nhi đã được nhận vào làm môn hạ phái Hoa Sơn thì lão rất vui mừng, không còn lo lắng gì nữa, mới an tâm mà đi.
Lâm phu nhân nói:
– Lệnh Hồ thiếu hiệp, mong thiếu hiệp nói với hài nhi của ta đừng bao giờ quên mối thâm thù của phụ mẫu.
Nói xong, bà nghiêng người cố sức đập đầu vào cột đá. Bà vốn đã bị trọng thương, một cái đập đầu nhẹ cũng đủ qua đời.
Lệnh Hồ Xung thở dài nghĩ thầm:
– Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong bức bách lão nói ra chỗ để Tịch tà kiếm phổ nhưng lão thà chịu chết chứ không nói, đợi đến bây giờ biết mình gần chết mới bất đắc dĩ ủy thác cho ta chuyển lời. Nhưng lão sợ ta đi lấy kiếm phổ của nhà họ Lâm nên nói “không được mở ra xem, nếu không thì sẽ gặp rất nhiều hoạn nạn”. Ha ha… Lệnh Hồ Xung ta là hạng người như thế nào mà đi dòm ngó kiếm phổ của nhà họ Lâm? Thật là lấy tấm lòng của tiểu nhân…
Lệnh Hồ Xung đã thấm mệt, liền ngồi d ựa vào cột, nhắm mắt dưỡng thần. Một lúc lâu sau, nghe tiếng Nhạc Bất Quần ở ngoài miếu nói:
– Chúng ta vào trong miếu xem sao.
Lệnh Hồ Xung gọi:
– Sư phụ, sư phụ!
Nhạc Bất Quần vui mừng nói:
– Xung nhi phải không?
Lệnh Hồ Xung đáp dạ rồi chống gậy chầm chậm đứng dậy. Lúc này, trời đã bình minh. Nhạc Bất Quần tiến vào trong miếu, nhìn thi thể hai vợ chồng Lâm Chấn Nam, chau mày nói:
– Vợ chồng Lâm tổng tiêu đầu đây ư?
Lệnh Hồ Xung đem chuyện Mộc Cao Phong bức bách vợ chồng Lâm Chấn Nam thế nào, tự mình lấy tên của sư phụ dọa lão làm lão sợ hãi bỏ đi ra sao, tình trạng vợ chồng Lâm Chấn Nam qua đời như thế nào lần lượt kể hết ra. Di ngôn sau cùng của Lâm Chấn Nam cũng được hắn bẩm báo rõ cho sư phụ nghe hết.
Nhạc Bất Quần trầm ngâm nói:
– Hừ, Dư Thương Hải đã uổng công hao tâm tổn sức một phen mà chẳng được gì, lại gây ra tội nghiệt không nhỏ.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Sư phụ, lão thấp lùn họ Dư đã đắc tội với sư phụ ư?
Nhạc Bất Quần đáp:
– Dư quán chủ có trình độ khinh công cực kỳ nhanh, ta đuổi theo rất lâu mà không thể đuổi kịp, lão chạy càng lúc càng xa. Khinh công của phái Thanh Thành quả thật cao hơn khinh công của phái Hoa Sơn ta một bậc.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Công phu Thí cổ hướng hậu rồi bỏ trốn của phái Thanh Thành vốn cao thâm hơn các phái khác.
Nhạc Bất Quần sa sầm nét mặt, mắng:
– Xung nhi, ngươi ăn nói khinh bạc, lời lẽ chẳng đứng đắn chút nào, làm sao có thể làm gương cho các sư đệ, sư muội được?
Lệnh Hồ Xung quay đầu, lè lưỡi rồi dạ một tiếng.
Nhạc Bất Quần nói:
– Ngươi trả lời thì trả lời, còn lè lưỡi ra là có ý gì?
Lệnh Hồ Xung lại dạ. Chàng được Nhạc Bất Quần nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn như phụ tử nên đối với sư phụ có phần kính sợ. Chàng cười hỏi:
– Sư phụ, sao sư phụ biết đệ tử lè lưỡi?
Nhạc Bất Quần hừ lên một tiếng, nói:
– Da dưới tai ngươi rung động, không phải lè lưỡi thì là cái gì? Ngươi buông tuồng bừa bãi, lần này lại bị lộ tẩy rồi. Thương thế có đỡ chút nào không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Dạ, đã đỡ nhiều rồi.
Chàng lại nói:
– Một lần thất bại là một lần khôn ra.
Nhạc Bất Quần hừ lên một tiếng rồi nói:
– Ngươi khôn quá hóa thành yêu tinh rồi, còn nói chưa đủ khôn sao?
Lão lấy trong túi ra cây hỏa pháo, đến giữa sân bật lửa châm ngòi rồi ném lên trời.
Cây hỏa pháo bay vút lên, nổ đùng một tiếng ở lưng chừng trời, biến thành một thanh trường kiếm sắc bạc, lơ lửng trong không trung một lúc rồi mới từ từ rơi xuống. Khi rơi xuống cách mặt đất khoảng hơn mươi trượng thì hóa thành những vì sao tỏa khắp một vùng. Đây là tín hiệu của chưởng môn phái Hoa Sơn triệu tập các đồ đệ.
Thời gian qua chừng một bữa ăn, nghe xa xa có tiếng bước chân người vọng lại hướng về phía miếu thổ địa. Không bao lâu Cao Căn Minh đã ở ngoài miếu gọi:
– Sư phụ, sư phụ lão nhân gia có đây không?
Nhạc Bất Quần đáp:
– Ta ở trong miếu đây.
Cao Căn Minh tiến vào trong miếu, khom người chào sư phụ, thấy Lệnh Hồ Xung ở bên cạnh. Hắn vui mừng nói:
– Đại sư ca, đại sư ca mạnh giỏi chứ? Ở đại sảnh Lưu phủ nghe nói đại sư ca bị trọng thương, bọn tiểu đệ lo lắng vô cùng.
Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:
– Coi như ta to mạng, thoát được cái chết.
Trong lúc nói chuyện, lại nghe thấp thoáng tiếng bước chân từ xa. Lần này là Lao Đức Nặc và Lục Đại Hữu. Lục Đại Hữu vừa thấy Lệnh Hồ Xung, chưa kịp vấn an sư phụ, đã chạy đến ôm đại sư ca, vừa kêu réo vui mừ ng khôn xiết. Tiếp đến là tam đệ tử Lương Phát và tứ đệ tử Thi Đới Tử đi vào miếu. Khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà; thất đệ tử Đào Điếu, bát đệ tử Anh Bạch La, con gái Nhạc Bất Quần là Nhạc Linh San và tên đệ tử mới nhập môn là Lâm Bình Chi cũng kéo đến.
Lâm Bình Chi vừa trông thấy thi thể của song thân liền chạy đến, phủ phục ôm lấy khóc lóc thảm thiết. Bọn đồng môn thấy vậy ai cũng đau xót rơi lệ.
Nhạc Linh San thấy Lệnh Hồ Xung bình yên vô sự, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn xiết. Nhưng thấy Lâm Bình Chi đau thương như vậy nên cô không tiện nói lời vui mừng với Lệnh Hồ Xung. Cô đi đến gần, nhẹ nắm tay phải của hắn hỏi nhỏ:
– Đại ca… đại ca không sao chứ?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Không sao.
Mấy hôm nay, Nhạc Linh San quá lo lắng cho đại sư ca, bây giờ bỗng nhiên tương phùng. Những xót xa, buồn lo không thể nào kìm được nữa, cô kéo tay áo của Lệnh Hồ Xung rồi khóc òa lên.
Lệnh Hồ Xung nhẹ nhàng vỗ vai cô, khẽ hỏi:
– Tiểu sư muội, sao vậy? Ai ăn hiếp tiểu sư muội cứ nói ra để đại ca đánh hắn một trận cho tiểu sư muội vừa lòng.
Nhạc Linh San không trả lời, chỉ khóc hoài. Một lúc sau, thấy lòng đã nhẹ nhàng hơn, cô kéo tay áo của Lệnh Hồ Xung lên lau nước mắt rồi nói:
– Đại ca không chết, đại ca không chết thật chứ?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:
– Ta không chết đâu.
Nhạc Linh San nói:
– Nghe nói đại ca bị Dư Thương Hải phái Thanh Thành đánh cho một chưởng. Tồi tâm chưởng của lão giết người không thấy máu, chính mắt tiểu muội thấy lão giết khá nhiều người, nên tiểu muội rất lo sợ, tiểu muội… rất…
Cô nghĩ tới những ngày vừa qua ruột gan quặn đau, tâm thần khổ sở, không kìm được, nước mắt lại rơi xuống.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Rất may, chưởng của lão không đánh trúng ta. Vừa rồi sư phụ đánh Dư Thương Hải chạy bán mạng, ta rất vui mừng, đáng tiếc là sư muội không được chứng kiến.
Nhạc Bất Quần nói:
– Các ngươi không được nói chuyện này ra cho người ngoài biết.
Lệnh Hồ Xung và bọn đệ tử cùng đáp dạ.
Nước mắt đầm đìa, Nhạc Linh San nhìn Lệnh Hồ Xung, chỉ thấy lờ mờ khuôn mặt tiều tụy của đại sư ca không còn một chút huyết sắc. Lòng đau xót, cô nói:
– Đại sư ca, lần này… lần này đại sư ca bị thương không nhẹ đâu. Sau khi về núi phải an dưỡng rất lâu mới được.
Nhạc Bất Quần thấy Lâm Bình Chi vẫn còn nằm phục ôm song thân khóc lóc thống thiết bi ai, lão nói:
– Bình nhi đừng khóc nữa. Lo liệu hậu sự cho song thân của ngươi là việc quan trọng hơn hết.
Lâm Bình Chi đứng dậy, thấy đầu và mặt của mẫu thân đầy máu, không kìm lòng được, nước mắt lại chảy dài. Chàng nghẹn ngào nói:
– Gia gia, má má lìa đời, ngay cả giây phút cuối cùng cũng không gặp được đệ tử, không biết… không biết người có di ngôn gì muốn dặn dò lại đệ tử không?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Lâm sư đệ, lúc lệnh tôn và lệnh đường sắp lâm chung, ta ở đây. Hai vị lão nhân gia muốn ta chăm sóc, chiếu cố cho sư đệ. Đó là điều tất nhiên, dù hai vị không dặn, ta đây cũng phải chăm sóc chiếu cố cho sư đệ. Lệnh tôn còn có lời muốn ta chuyển lại cho sư đệ.
Lâm Bình Chi cúi người nói:
– Đại sư ca, đại sư ca… Lúc gia gia và má má của tiểu đệ sắp lâm chung, có được đại sư ca ở bên cạnh không đến nỗi tứ cố vô thân. Tiểu đệ… tiểu đệ cảm kích vô cùng.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Lệnh tôn và lệnh đường bị bọn ác đồ phái Thanh Thành tra tấn, bức hiếp để hỏi chỗ giấu Tịch tà kiếm phổ. Hai vị lão nhân gia quyết không khuất phục, nên bị chúng làm chấn động đứt đoạn tâm mạch. Sau đó lão Mộc Cao Phong lại bức bách hai vị lão nhân gia. Mộc Cao Phong vốn là kẻ có hành động tiểu nhân; Dư Thương Hải cũng không xứng đáng làm tôn sư một phái. Những hành vi đê tiện của họ sẽ bị anh hùng thiên hạ chê cười.
Lâm Bình Chi nghiến răng nói:
– Mối thù này không trả thì Lâm Bình Chi không bằng giống cầm thú.
Chàng vung quyền lên đánh mạnh vào cột miếu. Tuy võ công của chàng bình thường nhưng lòng đầy căm phẫn nên xuất quyền rất mạnh; cây cột rung động, cát bụi trên miếu đổ xuống.
Nhạc Linh San nói:
– Lâm sư đệ, chuyện này có thể nói do ta gây nên tai họa. Sư đệ muốn báo thù, sư tỷ quyết sẽ không phủi tay đâu.
Lâm Bình Chi cúi người nói:
– Đa tạ sư tỷ.
Nhạc Bất Quần thở dài rồi nói:
– Phái Hoa Sơn ta xưa nay có tôn chỉ: “Người không phạm đến ta thì ta không phạm đến người” nên ngoài sự đối đầu tử chiến với Ma giáo ra, phái ta tưởng đã không hiềm khích với các môn phái trong võ lâm. Nhưng từ nay về sau, phái Thanh Thành… phái Thanh Thành… Ôi, đã dấn thân vào chốn giang hồ, không muốn đắc tội với người khác thật chẳng dễ dàng.
Lao Đức Nặc nói:
– Tiểu sư muội, Lâm sư đệ! Chuyện tai họa này không phải là do Lâm sư đệ bất bình giết tên nghiệt tử của Dư Thương Hải mà hoàn toàn do Dư Thương Hải dòm ngó Tịch tà kiếm phổ gia truyền của Lâm sư đệ mà ra. Năm xưa, chưởng môn phái Thanh Thành là Trường Thanh Tử đã bị bại dưới Tịch tà kiếm pháp của tằng tổ Viễn Đồ Công của Lâm sư đệ. Mối họa này bắt nguồn từ đó.
Nhạc Bất Quần nói:
– Đúng vậy, trong võ lâm chuyện tranh cường hiếu thắng xưa nay khó tránh khỏi. Khi nghe tới bí cấp võ lâm gì đó thì dù không biết thật hay giả, người ta vẫn không từ một thủ đoạn nào để cướp đoạt cho bằng được. Kỳ thực, Dư quán chủ và Tái Bắc minh đà là hai tay cao thủ có địa vị trong võ lâm thì không nên tham lam, mưu đồ chiếm đoạt kiếm phổ của Lâm gia mới phải.
Lâm Bình Chi đáp:
– Thưa sư phụ, trong nhà đệ tử thực sự không có Tịch tà kiếm phổ gì cả. Bảy mươi hai đường Tịch tà kiếm pháp là do gia gia của đệ tử truyền miệng cho, muốn đệ tử phải dụng tâm để ghi nhớ lấy. Nếu có kiếm phổ gì thì gia gia của đệ tử không tiết lộ cho người ngoài nhưng quyết không có lý nào lại giữ bí mật không nói cho đệ tử biết.
Nhạc Bất Quần gật đầu nói:
– Ta vốn cũng không tin có Tịch tà kiếm phổ gì gì đó. Nếu không thì Dư quán chủ đã không phải là đối thủ của gia gia ngươi. Chuyện này cũng đã rõ cả rồi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Lâm sư đệ, di ngôn của lệnh tôn nói là: “Ở hẻm Hướng Dương thành Phúc Châu…”
Nhạc Bất Quần khoát tay nói:
– Đây là di ngôn của lệnh tôn Bình nhi, ngươi chỉ nên nói riêng cho Bình nhi thôi. Người khác không được nghe.
Lệnh Hồ Xung đáp dạ. Nhạc Bất Quần nói tiếp:
– Đức Nặc, Căn Minh! Hai ngươi đi vào thành Hành Sơn mua hai cỗ quan tài.