Chương 223: Ân hoán tự tìm đường chết
“Vào đi.” Lạnh lùng uy nghiêm, chỉ nghe tiếng sẽ khiến người ta không khỏi run sợ.
Lục Chinh đẩy cửa bước vào “Ông ngoại.”
Ông cụ đang ngồi bên bàn làm việc ngẩng đầu lên, hai bên tóc mai dù đã hoa râm, nếp nhăn trên mặt khắc sâu, nhưng đôi mắt đó vẫn sáng quắc, không thấy bất kỳ một tia vẩn đục nào.
Sự mạnh mẽ năm tháng ban tặng, sự ung dung thời gian ban tặng đều được thể hiện một cách hoàn mĩ trên người ông.
“A Chinh đến rồi à.” Ông đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc, đáy mắt lướt qua sự dịu dàng, cộng thêm sự hiền lành.
Ông chỉ vào ghế sô pha ở bên cạnh, “Ngồi đi.”
Lục Chinh đỡ ông ngồi xuống trước, sau đó bắt đầu chuẩn bị để pha trà.
“Ông không ở thủ đô mà chạy đến Tân Thị làm gì ạ?” Lục Chinh không ngừng động tác lại, tùy tiện nói.
Ông Bàng đang thưởng thức kỹ nghệ pha trà lưu loát của cháu ngoại, nghe vậy, “Có một cuộc họp.”
“Cuộc họp gì mà lại phiền ông phải di chuyển từ tận thủ đô đến đây?”
Ông Bàng trừng mắt, “Bí mật quân sự con hỏi làm gì?”
Lục Chinh đưa chén trà đã pha xong cho ông, nhân tiện liếc nhìn ông một cái. “Sao cháu lại không biết ở mảnh đất Tân Thị này là có bí mật quân sự nhỉ? Không phải là ông thấy cháu đến đây cho nên mới…”
“Thằng nhóc thối tha! Dát vàng lên mặt ít thôi, không biết xấu hổ à!”
Lục Chinh cười thâm thúy, lại uống một ngụm trà, không nhanh không chậm nói tiếp: “Bà ngoại có khỏe không ông?”
“Cháu muốn biết thì sao không tự mình đi thăm đi? Hừ, uổng công bà ngoại ngày ngày nhớ mong cháu…”
Con sói ác độc tàn nhẫn này!
Lục Chinh vừa định nói chuyện, ông Bàng đã bùng nổ như trái bom.
“Không biết lão già Lục kia đã chuốc thuốc mê gì cho cháu nữa, không ở trong quân đội, cũng không còn cơ hội thăng quân hàm nữa, lại đi làm một thương nhân thối hoắc từ đầu đến chân! Cháu đúng là làm ông tức chết mất!”
Lại nữa rồi, lại nữa rồi…
Lục Chinh không nói gì, để mặc cho ông bùng nổ.
“… Cháu xem đi, lần nào cũng thế này, ông nói cả tràng cháu mới nói được một câu! Toàn là ông già này nói lời dư thừa! Chỉ tiếc cho sự nghiệp này của ông không có người kế thừa…”
Ông Bàng vẫn thở dài, sự tiếc hận và bất đắc dĩ trên mặt không thể hóa giải.
“Năm xưa Thiệu Huân một lòng muốn làm bác sĩ. Đã được đưa đến tận cửa doanh trại quân đội rồi mà thằng nhóc ấy còn sống chết không chịu vào, giống như con lừa ương ngạnh lăn lộn dưới đất… Ài, ông đã không còn hi vọng gì với nó nữa rồi.”
“Cũng may, còn có cháu giúp ông nở mày nở mặt ở trong quân đội, không dựa vào quan hệ gì đã đến được vị trí tiểu đoàn trưởng, thêm mấy năm nữa thôi là nắm chắc vị trí sư đoàn trưởng rồi. Cháu thì giỏi lắm, nói không làm là không làm luôn!”
Đó là vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Hoa Hạ đấy!
Nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi…
“Cũng may, ông phát hiện kịp thời, nếu không cái quân hàm cháu dùng mạng để có được cũng mất luôn rồi!”
“Đúng là ông lợi hại.”
“Cút!”
Tròn hai mươi phút đồng hồ, Lục Chinh nghe đồng chí Bàng giáo huấn, từ đầu đến cuối không dám phản kháng nửa lời.
Lúc cuối, “Thôi bỏ đi, tóm lại cũng là sự lựa chọn của cháu, ông có nói nhiều cháu cũng chỉ nghe như gió thoảng bên tai.”
“Vậy cháu đi đây.” Lục Chinh đứng dậy, chỉnh trang quần áo.
“Đợi đã! Pha thêm cho ông tách trà.”
“…”
“Xong rồi, ông uống đi.” Lục Chinh rót đầy cốc trà cho ông Bàng, dịch vụ có thể nói là cực kỳ chu đáo.
“Ngày kia bà ngoại cháu hẹn uống trà chiều cùng cháu gái nhà họ Chu, cháu đừng đến muộn đấy.” Nhấp môi thưởng trà, nhẹ nhàng nói, giống như đang nói – ngày mai cháu đi chọn một con heo sữa làm quà tặng, không cần cảm ơn.
Lục Chinh không đáp lại, đứng lên định đi.
“Cháu đứng lại! Chu gia nhà người ta…”
“Cháu có bạn gái rồi.”
Két!
“Cháu nói cái gì?” Đôi tay già nua run rẩy, suýt nữa thì đánh rơi cả cốc trà.
Lục Chinh lặp lại một lần nữa.
“Con cái nhà ai? Bao nhiêu tuổi rồi? Làm công việc gì? Tính cách có ngoan ngoãn không? Đừng có lấy người quá nóng tính, phiền lắm… Ài! Thằng nhóc thối tha kia cháu chạy cái gì hả?! Nói cho rõ đã…”
Bị truy hỏi đến mức phải chạy trốn không chỉ có mình Lục Chinh.
Mười giờ sáng, ký túc xá phòng 406.
“Có câu, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, nói đi, mấy khắc rồi, thử tính cho tụi này xem đáng bao nhiêu tiền rồi hả?” Hàn Sóc nói giọng địa phương Hồng Kông, lạ lẫm khó nghe.
“Hi Hi, có phải là cậu… đã ấy ấy rồi không?” Tiểu công trúa lấy tay che hai má nóng bừng, đôi mắt mở to đầy hiếu kỳ.
An An khẽ ho: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cực sẽ bị nghiêm trị.”
Đàm Hi bị ba người chặn lại ngoài cửa, vẻ mặt đó thực sự là hết thuốc chữa luôn rồi.
“Các cậu có thể cho tớ vào trước đã rồi hãy nói được không?”
Một giây sau, xoàng!
Cánh cửa được đóng lại, người cũng bị cưỡng chế kéo vào.
“Nói đi.”
“Bọn tớ vẫn đang đợi đây!”
“À ừm… người ta muốn nghe nội dung chuyện kia!”
Đàm Hi hít sâu một hơi, chỉ nói ba câu.
Câu thứ nhất: Tớ có bạn trai rồi.
Câu thứ hai: Tối qua tớ ở cùng bạn trai.
Câu thứ ba: Những chuyện khác không thể nói chi tiết được.
Ba người bỗng chốc ngưng lại.
Thế nhưng, nội dung bát quái trong đó đã đủ để khiến cho mọi người liên tưởng điên cuồng.
Tiểu Công Trúa: “Bị nhét một đống cẩu lương, đau lòng quá.”
Hàn Sóc: “Ái chà! Thì ra trong phòng mình có một kẻ lão làng!”
An An: “Sẽ có bánh mì, cũng sẽ có bạn trai.”
Đàm Hi: “Tớ mang bữa sáng về này, các cậu có ăn không?”
“Ăn!” Ba người đồng thanh.
Buổi chiều, Đàm Hi ngủ một giấc no say, bò dậy, rửa mặt mũi xong, bỗng thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.
Hàn Sóc ôm máy tính chơi Liên Minh Anh Hùng, hai tay bận rộn liên tục, chém gϊếŧ đến đỏ cả mắt.
“Đệch! Lại chết cmnr! Tổ sư chúng mày!”
Đàm Hi nhướng mày, “Cậu chắc chắn mình không phải là người Hồng Kông chứ?”
“Không mà, tổ tiên tớ là người Triều Tiên. Câu vừa rồi là học của một em gái Tứ Xuyên ở phòng bên cạnh. Có phải là nghe sang chảnh lắm không?”
“…”
“Điện thoại của ai kêu thế?”
Đàm Hi nhặt điện thoại lên, quay người đi ra ban công.
Ân Hoán?
Còn chưa kịp a lô đã bị đối phương giành nói trước, Đàm Hi càng nghe sắc mặt càng khó coi.
Mọi chuyện bắt đầu từ tối qua.
Sòng bạc làm ăn càng ngày càng lớn, danh tiếng của Ân Hoán cũng càng ngày càng vang dội, lại cộng thêm có chỗ dựa là công tử ăn chơi Tống Bạch, có thể nói là con cua tám cẳng hai càng đi ngang.
Người muốn cùng chia sẻ chén súp nóng hổi ngon lành kia càng lúc càng nhiều, trong đó bao gồm Lôi Minh, Lôi lão đại.
Trước kia Ân Hoán đã từng báo qua với Đàm Hi, hai người bàn bạc quyết định đi đến đâu hay đến đó.
Nếu đối phương thực sự có thành ý, thì họ cũng sẽ không từ chối.
Dù sao thì chuyện này cũng có lợi cho cả đôi bên.
Lôi lão đại cũng quả thực không khiến cho người ta thất vọng, hào sảng phóng khoáng đưa ra chi phiếu năm mươi vạn, nói là để mở rộng mặt tiền của sòng bạc, lại thêm mấy cái bàn chơi bài nữa.
Ân Hoán cũng không phải là loại người cắn chặt không buông, đối phương đưa ra mức khiến hắn hài lòng, hắn cũng vui vẻ chấp nhận.
Vì thế, Lôi Minh chính thức trở thành một cổ đông của sòng bạc, quan hệ với Ân Hoán cũng càng ngày càng tốt.
Tối qua, hai người hẹn nhau ở quán bar.
Khi Ân Hoán đến mới biết đã gọi gái, hắn còn chưa kịp ngồi xuống, trong lòng đã nghẹn cứng lại.
Mỹ nhân mềm mại, hương thơm vấn vít.
Tập trung nhìn cho kỹ, ái chà, còn là một mỹ nhân yêu kiều.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, rồi nhìn đến bộ ngực, cái eo tinh tế, vừa đủ ôm gọn trong lòng bàn tay.
Quan trọng là, còn là mặt học sinh dáng người phụ huynh!
Chỉ có điều, mùi nước hoa quá đậm, Ân Hoán đã quen ngửi mùi xà phòng giặt quần áo trên người vợ yêu nên hắt hơi liên tục ba cái, vô thức đẩy cô ta ra xa.
Lôi Minh đã uống mấy chén, tay trái một người đẹp chim sa cá lặn, tay phải một người đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.
“Ân lão đệ, thế này là đệ không có phúc thưởng thức mĩ nhân rồi, tiếc thật.”
Cả đời này Ân Hoán ngoại trừ yêu vợ ra thì còn yêu thể diện nữa.
Vốn dĩ Lôi Minh chỉ đùa giỡn đôi câu, nhưng nghe vào tai hắn lại thay đổi ý vị, lập tức ngồi lên sô pha, vỗ đùi, hất cằm về phía cô gái bị hắn đẩy ra khi nãy, “Đến đây.”
Câu nói này đã định sẵn hắn đã bước chân vào con đường tự tìm đường chết.
Mấy ly rượu mạnh chui vào bụng, dù tửu lượng hắn có tốt thế nào cũng không ngăn được cơn đau đầu.
“Cô em mặt học sinh thân hình phụ huynh” tên là Lan Lan, thuộc tuýp cực kỳ hiểu chuyện, chỉ mấy câu phỉnh nịnh đã tâng Ân Hoán lên tận trời cao, mức độ tự tin bành trước cực độ.
“… Có thật vậy không? Anh Ân giỏi quá! Em chưa bao giờ gặp được một người đàn ông nào man như anh…” Cúi đầu, cắn môi, dáng vẻ e thẹn.
“Man à?”
“Tức là đàn ông đó.”Cô ta vội vã giải thích.
“Ợ… em, nói thật chứ?”
“Lan Lan chỉ muốn móc cả tim gan ra ngoài cho anh xem!”
“Ôi chao, nhìn cái miệng nhỏ xinh ngọt ngào chưa kìa…”
Còn chưa dứt lời, Lan Lan đã tự giác đưa cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào dán lên, Ân Hoán nhất thời ngẩn người.
Đến khi hắn phản ứng lại đẩy người ra xa thì cánh cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó là một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên…
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”
Sầm Uất Nhiên đi cùng giáo viên hướng dẫn đến đây tiếp khách, tháng trước vừa lấy được báo cáo nghiên cứu thị trường của một công ty da thuộc, hôm nay đến đây là để bàn giao lần cuối, nói trắng ra là để nhận tiền.
Nhìn thấy công sức vất vả khổ cực suốt một tháng trời sắp thu được thành quả, tất cả mọi mừng vui phấn chấn chỉ vì khoảnh khắc kia biến thành tro bụi, tan tành mây khói.
Cô hy vọng biết bao tất cả mọi chuyện này đều chỉ là ảo giác.
Nhưng đáng tiếc, tối nay cô còn chưa uống một giọt rượu nào, đầu óc không thể tỉnh táo hơn được nữa.
Cô hy vọng biết bao nhiêu người đàn ông mà cô gái này đang ôm không tên là Ân Hoán.
Nhưng đáng tiếc, đúng là hắn.
Vội vàng đẩy mạnh cô gái trong lòng ra, cuống quýt đá đổ cả chai rượu, Ân Hoán đã hoàn toàn tỉnh cơn say, sự hoảng loạn trong mắt giống như một con dao sắc nhọn hung hăng đâm vào trong tim gan Sầm Uất Nhiên.
Mười năm bên nhau, cô hiểu rõ hắn như lòng bàn tay.
Hắn đang chột dạ…
Thì ra, hắn không hề có nỗi khổ sở gì cả, tất cả đều là tự nguyện.
“Ân Hoán, anh giỏi lắm.”
Chỉ ném lại một câu như vậy, Sầm Uất Nhiên đá cửa chạy đi, tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất giống như tiếng búa đập mạnh vào trong lòng hắn.
“Vợ ơi!” Bất chợt phản ứng lại, Ân Hoán đuổi theo ra ngoài.
Nhìn bốn phía xung quanh, đâu còn bóng dáng Sầm Uất Nhiên nữa.
“Vợ ơi——”
“Nhiên Nhiên——”
Khắp tầng trên tầng dưới, tìm suốt hai mươi phút đồngg hồ, ngay cả WC nữ cũng không tha, Ân Hoán gào đến khản cả cổ, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Cảm giác đó giống như cơ thể đang ở trên ngọn lửa nóng rực, nhưng trong lòng vẫn chìm vào trong băng lạnh vô tận.
Lần đầu tiên, hắn trực tiếp cảm nhận được cảm giác dầu sôi lửa bỏng là như thế nào.
“Vợ ơi… anh sai rồi… em quay về đi mà…”
Ân Hoán quay lại phòng bao, cầm chiếc áo da chuẩn bị rời đi.
“Ân lão đệ, cậu có sao không?”
Ân Hoán khua tay, không nói gì thêm.
“Muốn đi à? Được, Lan Lan, còn không mau đi hầu hạ anh Hoán của em đi? Hôm nay anh trả tiền – gấp ba! Chỉ cần em làm cho anh Hoán đây được thoải mái, thì không lo gì chuyện tiền nong cả đâu.” Lôi Minh hào phóng, lúc này, hắn đã bị hai cô gái một trái một phải trêu chọc đến thở hổn hển, hai chân giạng ra.
Lan Lan nghe vậy, đang ngồi trên ghế sô pha vội vã đứng lên, lắc lư cái eo nhỏ dán chặt lên người Ân Hoán.
“Anh Hoán… người ta hầu hạ anh đêm nay nhé!”
Gân xanh trên trán nổi lên, hai nắm đấm tay cuộn chặt lại.
“Người ta sẽ cho anh rất nhiều thứ, nếu anh muốn có thêm mấy người nữa cũng không sao hết, bom nổ dưới nước, bạo dâʍ gì gì cũng được hết, nhưng giá cả có lẽ là phải tính khác đó… ”
Ân Hoán chỉ cảm thấy ghê tởm, “Cút!”
“Ân lão đệ, thế này là cậu không đúng rồi, dù sao thì Lan Lan cũng là phụ nữ, cậu không thương hoa tiếc ngọc thì thôi đi, sao lại đi…”
“Mày có dám nói lại một lần nữa không?” Ân Hoán xông đến, ấn người kia xuống đất, nắm lấy cổ áo bắt đầu sống chết lắc lư.
Lôi Minh vốn dĩ đang say lúy túy, còn tưởng rằng hắn đang đùa: “Lão đệ, có phải chú em nhắm trúng hai cô em này của anh, muốn chơi trò song…, à không, tam phi không?”
“Bay cái mả mẹ nhà mày!” Ân Hoán nghiến răng, quật ngã hắn xuống đất, “Nếu vợ tao không còn nữa, mày chờ xem tao lột da mày thế nào!”
Nói xong, vắt áo lên vai, xoay người rời đi.
Bóng lưng cô độc như nhuốm thêm một tầng bi thương nặng nề, nhưng vẫn thẳng tắp như cũ.
“Anh Hoán, anh cứ ném em lại thế này sao?” Lan Lan đuổi theo, chạy đến bên chân hắn, liều mạng cọ ngực vào.
Ân Hoán quay người đá một cước, “Cút!”
Lan Lan ôm ngực, đau đến nước mắt chảy ròng ròng, “Anh Hoán…”
Đáp lại cô ta là bóng lưng kiên quyết rời đi của người đàn ông.
Rời khỏi hộp đêm, Ân Hoán cưỡi xe mô tô đi thẳng đến ngõ Thanh Đồng.
Chạy nhanh như bay lên lầu.
Khi mở cửa ra là bóng đêm đập vào mặt, cả căn phòng băng lạnh.
“Vợ ơi?” Hắn khẽ gọi, giọng điệu nổi lên sự cẩn thận dè dặt mà ngay cả bản thân hắn không hề nhận thấy.
Toàn thân uể oải, sương mù đầy mặt.
Hắn đi từ phòng ngủ đến nhà bếp, “Nhiên Nhiên, đừng trốn nữa… anh xin lỗi còn không được sao?”
Đừng bỏ mặc anh.
Mở tất cả đèn sáng trong nhà, tìm khắp một lượt từng ngóc ngách, ngay cả ngoài cửa sổ cũng không bỏ qua, không có…
Đều không có…
Ngồi ở mép giường, cảm giác bất lực, Ân Hoán móc bao thuốc ra.
Rút một điếu thuốc, khi châm lửa mới phát hiện ra ngọn lửa đang lắc lư, thì ra là tay hắn đang run.
Cười khổ một tiếng, đập bật lửa, lại ngậm điếu thuốc trong miệng, không có lửa, cũng không có khói, căn phòng ngập tràn ánh sáng cũng không thể xua đi được bóng ma tâm lý ngày càng nặng nề trong lòng hắn.
“Vợ ơi…”