Chương 055: Thổ Hành Tôn thất thế đầu Tây Kỳ
Nói về Dương Tiển đến núi Phi Long, nữa đường bị một hòn núi cao ngất đón lại nên phải sa xuống.
Bên núi tòng bá mịt mù, cảnh đẹp vô cùng, lại nghe tiếng hạc ré vang trời, mùi hương bay ngào ngạt.
Dương Tiển lần theo mé núi, một đổi thì đến một cái cầu, qua khỏi cầu đến một tòa lầu ngói xanh, cửa đỏ, bên trên có treo một tám biển để bốn chữ “Thanh Loan Ðẩu Khuyết”.
Dương Tiển mê mẩn trước cảnh đẹp thiên nhiên ấy, quên cả nhiệm vụ mình.
Bỗng thấy cửa tòa lầu mở ra, vài tiếng chim loan chim hạc kêu réo, tiếp đó hai nàng tiên cầm phướng, quạt đi trước, một vị đạo cô đi giữa mặc áo hồng bào, có tám nàng tiên theo sau hầu hạ, mùi hương ngào ngạc, ánh sáng chiếu lòa.
Có bài thơ rằng:
Sanh chốn diêu diêu trì thiệt cấm cung
Ðây qua non phụng cũng thung dung
Áo vàng dải ngọc xem tươi tắn
Áo đỏ mày xanh nhắm lạnh lùng
Lỡ hội bàn Ðào sa chén rượu
Nương tòa Ðâu khuyết dựa rùng thung
Biết nay mãn hạn về lầu cũ
E nổi vương mang lấy chữ tùng.
Dương Tiển trông thấy ngạc nhiên, vội ẩn mình trong rừng rậm không dám ló mặt ra, đợi các tiên cô đi qua sẽ đứng dậy độn thổ.
Nhưng lánh không khỏi những làn mắt của các tiên nương, vị đạo cô đi giữa hỏi các tiên nương hầu hạ:
– Có ai ẩn trong rừng, các ngươi đến xem thử.
Một tiên nữ vâng lệnh bước tới.
Dương Tiển biết không xong, túng thế phải ra mặt thưa:
– Ðệ tử là Dương Tiển, học trò Ngọc Ðảnh chơn nhơn, động Ngọc Tuyền, núi Kim Hà. Nay vâng lệnh Khương Tử Nha qua núi Phi Long có việc. Lúc đang đằng vân đi thẳng, không dè bị hòn núi cao đón lại, sa chân vào đây, xin tiên cô tha lỗi.
Tiên nữ về thưa lại. Nàng tiên đi giữa truyền:
– Nếu là học trò của Ngọc Ðảnh chơn nhơn thì cho phép được vào đây ra mắt.
Dương Tiển vội bước tới làm lễ.
Ðạo cô hỏi:
– Ngươi đi đâu mà lạc bước đến đây?
Dương Tiển thưa:
– Thổ Hành Tôn theo Ðặng Cửu Công trợ lực đánh Tây Kỳ. Nó có phép địa hành rất nguy hiểm, vừa rồi thiếu chút nữa nó thích khách Võ vương và Thừa Tướng. Nay tôi vâng lệnh Khương Thừa Tướng đến núi Phi Long điều tra nguồn gốc để mưu bắt nó.
Ðạo cô nói:
– Thổ Hành Tôn là học trò của Cù Lưu Tôn. Cù Lưu Tôn thả học trò đi làm bậy thì cứ kêu thầy nó xuống là xong. Người có về Tây Kỳ nói giúp rằng ta kính kiến Tử Nha. Thôi ngươi đi đi kẻo trể.
Dương Tiển bái và hỏi:
– Xin nương nương cho biết danh hiệu để đệ tử thưa lại.
Ðạo cô nói:
– Ta là Long Kiết công chúa, mẹ ta là Diêu Trì Kim Mẫu, cha ta là Hạo Thiên thượng đế. Nhân vì năm trước ta dọn hội bàn đào đãi rượu lỡ tay phạm tội, bị đầy xuống núi Phụng Hoàng ở động Thanh Loan Ðẩu Khuyết.
Dương Tiển nghe rõ, từ tạ Công chúa, đằng vân bay đi. Nhưng chỉ chốc lát lại sa xuống nữa, coi lại là một cái ao lớn, mặt ao gió thổi ào ào, sóng dậy lăn tăn. Dưới ao có một con quái thú, răng nanh như gươm bạc, miệng đỏ như chậu máu, gầm lên một tiếng, nhảy lên bờ, hai tay cầm chĩa ba đâm Dương Tiển.
Dương Tiển cười lớn nói:
– Ðồ yêu quái sao dám xâm phạm đến ta?
Nói rồi cầm gươm đâm lại. Ðánh được ít hiệp Dương Tiển vỗ tay một cái, sấm nổ vang trời, của quái thú ấy vác chĩa sắt chạy hoảng.
Dương Tiển đuổi theo đến chân núi kia có một cái hang mà miệng bằng cái thúng. Con quái ấy chun xuống miệng hang.
Dương Tiển cười nói:
– Ai thì không dám chui theo, chớ ta rượt ngươi đến tận ổ.
Nói rồi chui xuống hang, ánh sáng lờ mờ như đi vào đêm tối.
Dương Tiển trợn con mắt giữa hào quang chiếu sáng lòa. Khi đến chỗ tột cùng thì không thấy ai cả, trong hang lại có để một cây dao ba mũi, hai mép bén như gươm chiếu hào quang sáng giới, nơi cán dao có buộc một cái gói bằng vải.
Dương Tiển lấy ngọn dao và cái gói ấy lên khỏi miệng hang, mở ra xem, trong gói chỉ có một cái áo rộng màu xanh.
Dương Tiển mặc áo vào thì vừa vặn.
Lấy làm thích chí, Dương Tiển cởi áo gói lại, lấy đao ra đi.
Bỗng nghe sau lưng có tiếng kêu lớn:
– Bắt thằng ăn trộm áo.
Dương Tiển quay lại thấy có hai đứa nhỏ đang chạy theo liền trợn mắt hỏi:
– Ai là ăn trộm?
Hai thằng nhỏ nói:
– Ngươi chớ ai.
Dương Tiển nói:
– Ta đoạt của con quái thú sao chúng bay lại bảo là ta ăn trộm. Ta là Dương Tiển, học trò Ngọc Ðảnh chơn nhơn, tu hành đã lâu năm, lẽ nào lại đi ăn cắp.
Hai đứa bé nghe nói vội quỳ xuống đất thưa:
– Tôi nghe danh thầy đã lâu, vì không biết mặt lên lầm lỡ, xin thầy miễn chấp.
Dương Tiển hỏi:
– Hai ngươi tên họ là chi?
Hai đứa bé đáp:
– Hai chúng tôi là Kim Mao đồng tử ở núi Ngũ Di, xin theo thầy làm đệ tử.
Dương Tiển nói:
– Như vậy thì tốt lắm. Hai ngươi muốn thọ giáo thì đi trước qua Tây Kỳ ra mắt Khương Thừa Tướng, và nói: Ta còn qua núi Phi Long, ít hôm sẽ về.
Kim Mao đồng tử thưa:
– Nếu Thừa Tướng không dụng, hai tôi biết tính làm sao?
Dương Tiển nói:
– Hai ngươi đem cây thương và cái áo của ta đến đó làm tin.
Hai đồng tử vâng lệnh từ tạ Dương Tiển rồi độn thủy qua Tây Kỳ.
Hai anh em Kim Mao đồng tử vừa đến nơi, quân giữ cửa trông thấy liền vào báo với Tử Nha có hai vị đạo đồng xin ra mắt.
Tử Nha cho vào.
Hai đồng tử đến trước mặt làm lễ và thưa:
– Hai tôi là Kim Mao đồng tử, học trò của Dương Tiển chơn nhơn. Thầy tôi có đưa áo và đao, gặp hai tôi thu làm đệ tử, sai đem về trước ra mắt Thừa Tướng.
Tử Nha khen:
– Dương Tiển có học trò như vậy cũng hay thôi, hai ngươi sẽ ở trong thành hầu việc.
Bấy giờ Dượng Tiển đã qua đến núi Phi Long, vào động làm lễ ra ra mắt Cù Lưu Tôn.
Cù Lưu Tôn hỏi:
– Ngươi đến đây có việc chi?
Dương Tiển thưa:
– Sư bá có mất Khổn Tiên thằng không?
Cù Lưu Tôn trợn mắt đứng dậy hỏi:
– Sao ngươi biết?
Dương Tiển thưa:
– Thổ Hành Tôn theo Ðặng Cửu Công đành Tây Kỳ, dùng dây Khổn Tiên bắt hết các tướng, và trói cả Thừa Tướng Tử Nha. Tôi biết phép ấy của Sư bá, nên phải đến đây thưa chuyện.
Cù Lưu Tôn giận đỏ mặt, vỗ án hét:
– Thằng súc sanh dám trốn xuống thế gian, trộm bửu bối của ta làm cho ta mang tiếng. Thôi ngươi hãy về đi, ta sẽ theo chân xuống đó.
Dương Tiển từ tạ, trở về Tây Kỳ thưa với Tử Nha:
– Tôi đã đi qua Phi Long động trình với Cù Sư bá. Thổ Hành Tôn đúng là học trò của Cù sư bá, nó ăn cắp dây Khổn Tiên làm bậy.
Nói rồi thuật chuyện mình đi lúc đến Thanh Loan Ðẩu Khuyết và việc được đao, áo, thâu đệ tử vân vân.
Tử Nha nói:
– Ta mừng cho ngươi có hai đứa đồ đệ.
Nói về Cù Lưu Tôn sau khi nghe Dương Tiển báo tin, liền khiến đệ tử giữ động, rồi hiện hào quang bay thẳng qua Tây Kỳ, quân giữ cửa thấy Cù Lưu Tôn đến vội vào phi báo.
Tử Nha ra ngoài nghinh tiếp mời vào trướng phủ, và nói:
– Học trò anh bắt tướng rất nhiều, tôi không ngờ. Nhờ Dương Tiển sáng ý nên mới tìm ra manh mối. Vậy xin anh giúp đỡ cho tròn chung thủy, thật tôi cảm nghĩa vô cùng.
Cù Lưu Tôn nói:
– Từ lúc phá trận Thập tuyệt đến nay tôi không xem lại bửu bối chẳng ngờ thằng súc sanh đó ăn cắp trốn đi làm dữ. Nhưng chẳng hề chi, tôi đã có kế, xin đạo huynh cứ làm như vầy thế nào cũng bắt nó được.
Tử Nha nghe nói mừng rỡ vô cùng.
Hôm sau một mình cởi Tứ Bất Tướng đến dinh Thương giả bộ đi thám thính.
Quân thám thính trông thấy liền vào báo với Ðặng Cửu Công:
– Chúng tôi thấy Tử Nha cỡi thú đi có một mình, không biết dụng ý gì?
Ðặng Cửu Công nói:
– Tử Nha dụng binh hay lắm, nếu đi một mình như vậy chắc có mưu kế chi đây, chúng ta chớ khá khinh khi.
Thổ Hành Tôn nói:
– Nếu thế thì may lắm, xin Nguyên soái cho tôi ra lệnh bắt Tử Nha là yên chuyện..
Ðặng Cửu Công nói:
– Tướng quân muốn đi phải giữ mình cẩn thận.
Thổ Hành Tôn tuân lệnh xách côn ra khỏi dinh, gọi Tử Nha nói:
– Khương Thượng, ngươi đã tới số mới đến dinh ta thám thính. Ta đố ngươi chạy đi đâu cho khỏi.
Nói rồi đưa côn ra đánh liều. Tử Nha chống cự được ba hiệp liền giục Tứ Bất Tướng chạy dài.
Thổ Hành Tôn rượt theo, quăng dây Khổn Tiên lên quyết bắt sống Tử Nha, không ngờ Cù Lưu Tôn đứng trên mây thâu dây Khổn Tiên lập tức.
Thổ Hành Tôn dốc lòng bắt Tử Nha để sớm ban sư về trào mà cưới Thiền Ngọc, bởi đắm say mỹ sắc nên mê mẩn anh hùng, đến nổi dây Khổn Tiên không sa xuống mà Thổ Hành Tôn vẫn không để ý cứ đuổi theo Tử Nha bén gót. Khi rượt Tử Nha chạy quá một dặm đường, nhìn lại không thấy dây Khổn Tiên đâu, Thổ Hành Tôn ngỡ là dây phép đã trở lại trong túi rồi, liền thò tay vào đãy không thấy đâu cả, mới thất kinh hồn vía, không dám đuổi theo nữa.
Tử Nha day lại kêu lớn:
– Thổ Hành Tôn, ngươi dám đến đây. Dám đánh với ta ba hiệp nữa chăng?
Thổ Hành Tôn nghe nói nổi giận xách côn đuổi theo, vừa khỏi vách tường kia, xảy thấy Cù Lưu Tôn đứng đó chờ.
Cù Lưu Tôn hét lớn:
– Thổ Hành Tôn, ngươi chạy đi đâu vậy?
Thổ Hành Tôn trông thấy thầy, kinh hãi nhào xuống đất mà trốn.
Cù Lưu Tôn chỉ xuống đất một cái nói:
– Ðố ngươi chạy đi đâu cho khỏi.
Tức thì đất cứng như đá, Thổ Hành Tôn chun không được. Cù Lưu Tôn đuổi theo nắm đầu, lấy dây Khổn Tiên trói cặp giò lại xách về thành Tây Kỳ.
Các tướng nghe tin bắt được Thổ Hành Tôn xúm lại coi đông lắm.
Cù Lưu Tôn quăng Thổ Hành Tôn dưới đất, Dương Tiển vội thưa:
– Xin sư bá cẩn thận kẻo nó chun xuống đất lủi mất.
Cù Lưu Tôn nói:
– Có ta đây! Không hề chi đâu.
Rồi quay lại hỏi Thổ Hành Tôn:
– Từ lúc phá trận Thập Tuyệt đến nay ta không coi lại dây Khổn Tiên, vậy ai bày ngươi ăn cắp báu vật đến giúp Ðặng Cửu Công, hãy khai cho rõ.
Thổ Hành Tôn aói:
– Lúc sư phụ đi phá trận Thập Tuyệt chưa về, đệ tử ở nhà đi dạo quanh núi, bỗng gặp một đạo sĩ cỡi cọp đi ngang qua đó, xưng là Thân Công Báo, người tu Xiển giáo, bảo tôi không có số thành tiên, chỉ được hưởng công hầu phú quí, và viết thơ giới thiệu cho Ðặng Cửu Công trọng dụng. Thưa sư phụ, tôi nghe nói đến cảnh giàu sang nên ham. Lỡ ăn cắp dây Khổn Tiên xuống phàm xin thầy hỉ xá, tha cho đệ tử một lần.
Tử Nha giả vờ nói đốt một câu:
– Ðạo huynh ơi! Thằng súc sanh nầy làm nhục giáo phái ta lắm, xin chém đầu cho rảnh.
Cù Lưu Tôn nói:
– Tội nó đáng chém đầu, song nghĩ lại sau nầy Thừa Tướng có thể dùng nó để sai khiến trong binh cơ, thêm một tướng phò Châu diệt Trụ.
Tử Nha nói:
– Ðạo huynh truyền phép địa hành cho nó không ngờ nó lại dùng phép ấy thích khách Võ Vương và tôi. May nhờ trời ra điềm trước, tôi đánh tay biết được mới giữ mình khỏi hại.
Cù Lưu Tôn nổi giận mắng:
– Súc sinh! ngươi làm chuyện động trời, nếu việc làm của ngươi thành tựu thì tội lỗi ấy ta gánh chịu hết. Ta dạy dỗ ngươi lâu nay ngươi đền ơn ta như vậy sao?
Thổ Hành Tôn năn nỉ:
– Ðệ tử thật mù quáng. Ðặng Cửu Công có một đứa con gái xin đẹp tuyệt vời hứa gả cho đệ tử, nếu đệ tử sớm dẹp được Tây Kỳ ban sư về Triều Ca, lòng đệ tử nóng như lửa đốt mong cho sớm đến ngày hạnh phúc ấy, nên đã tính chuyện hành thích Võ vương và sư thúc. Nay đệ tử hối lỗi và thưa thật mọi điều.
Cù Lưu Tôn nghe nói cúi mặt ngẩm nghĩ một hồi, rồi đánh tay xem.
Tử Nha thấy vậy hỏi:
– Ðạo huynh hình như có điều gì nghĩ ngợi.
Cù Lưu Tôn nói:
– Bần đạo vừa bói ra quả thật Thổ Hành Tôn có duyên nợ với nàng Thiền Ngọc. Việc này do trời định, không phải chuyện tình cờ. Nay hai nước thù nghịch nhau, thật khó tính.
Tử Nha nói:
– Ðặng Cửu Công là vị Nguyên soái của nhà Thương, lẽ nào gả con cho tướng Châu, trong lúc hai nước đang giao tranh.
Cù Lưu Tôn nói:
– Võ vương là người phước lớn, vả lại duyên nợ đã do trời định thì nhắm việc không khó khăn đâu, nếu nàng Thiền Ngọc về tay Thổ Hành Tôn rồi thì Ðặng Cửu Công nhất định đầu Châu.
Nay phải lựa người mưu trí đến dinh Thương làm mai mới được
Tử Nha ngẩm nghĩ một lúc rồi nói:
– Nhắm trong triều không ai đủ sức làm việc ấy chỉ có Táng Nghi Sanh họa may đi được mà thôi.
Cù Lưu Tôn nói:
– Vậy thì phải sai Táng Nghi Sanh đi gấp kẻo trễ.
Tử Nha cho đòi Táng Nghi Sanh đến thương nghị, truyền tha tội cho Thổ Hành Tôn..
Một lúc sau Táng Nghi Sanh đến hầu, Tử Nha nói:
– Ðặng Cửu Công có một gái là Thiền Ngọc hứa gả cho Thổ Hành Tôn, nay phiền quan Ðại phu đến làm mai và muốn cho xong việc phải dùng kế như vầy mới được.
Tử Nha bàn luận với Táng Nghi Sanh một hồi Táng Nghi Sanh tuân lệnh ra đi.
Nói về Ðặng Cửu Công ngồi trong dinh chờ mãi không thấy Thổ Hành Tôn trở về lòng đang lo lắng, bỗng nghe quân báo:
– Thổ Hành Tôn bị Tử Nha bắt sống rồi.
Ðặng Cửu Công kinh hãi than:
– Nếu Tây Kỳ bắt sống người nầy thì ta đánh sao lại.