Chương 047: Triệu Công Minh ra sức phò Văn Trọng
Triệu Công Minh cầm roi cỡi cọp đến trước cửa thành Tây Kỳ kêu lớn, nói:
– Ðã có ta đến đây, Tử Nha mau ra thành trói mình nạp mạng.
Quân trong thành thấy một đạo sĩ cỡi cọp, bộ hung hăng, tiếng nói như sấm, thất kinh chạy vào cấp báo.
Na Tra liền đến Lư Bồng thuật lại với Tử Nha:
– Có một đạo sĩ cỡi cọp đen, mời sư thúc ra thành nói chuyện.
Nhiên Ðăng nói:
– Người ấy là Triệu Công Minh ở núi Nga Mi, động La phù, Tử Nha phải hết sức đề phòng mới được.
Tử Nha tuân lệnh cởi Tứ Bất Tướng ra khỏi thành, Na Tra, Lôi Chấn Tử, Hoàng Thiên Hóa, Dương Tiển, Kim Tra và Mộc Tra đều treo sau ủng hộ.
Tử Nha thấy Triệu Công Minh cỡi cọp, liền giục thú tới bái một bái và nói:
– Chẳng hay đạo hữu ở động nào, đến đây có việc gì chỉ giáo?
Triệu Công Minh nói:
– Ta là Triệu Công Minh ở núi Nga Mi, động La Phù, vì thấy ngươi phá sáu trận giết chết sáu vị Ðạo hữu của ta nên ta đau lòng lắm. Ðã vậy ngươi còn bắt Triệu Giang treo nơi Lư Bồng, làm nhục giáo phái chúng ta, vì vậy, dầu ta là kẻ ưa thanh tịnh, thích thú thanh nhàn cũng không thể vào ngồi chễm chệ trên non cao mà làm lơ được. Ta đến đây quyết cùng với ngươi tranh tài cao thấp.
Nói rồi vỗ vào đâu con cọp đen một cái, lướt tới chém Tử Nha.
Từ Nha đưa gươm ra đỡ. Hai người đấu chiến với nhau một hồi.
Triệu Công Minh liệng roi phép lên cao, hào quang sáng giới, Tử Nha tránh không kịp. bị roi phép đánh trúng lưng, té nhào xuống đất.
Na Tra xông ra đỡ thương. Kim Tra lướt tới cứu Tử Nha đưa vào thành coi lại thì Tử Nha đã tắt thở.
Còn Na Tra đánh với Triệu Công Minh ít hiệp, cũng bị Triệu Công Minh quăng roi phép đánh ngã xuống xe. Hoàng Thiên Hóa xách song chùy vào trận đỡ thương, Lôi Chấn Tử bay đến cứu Na Tra đem vào thành.
Dương Tiển sợ một mình Hoàng Thiên Hóa cự không lại, nên xông vào trợ lực.
Hai người đánh với Triệu Công Minh tối tăm trời đất.
Dương Tiển thừa lúc hỗn chiến, lén thả con Hạo Thiên Khuyển ra nhảy chồm lên cắn Triệu Công Minh.
Có thơ rằng:
Muông thần tập luyện gọi tuế yêu
Hình như voi trắng lẹ như diều
Da đồng thịt sắt không ngăn trở
Tướng dữ đến đâu cũng cắn liều.
Triệu Công Minh bất ý, không đề phòng bị con chó thần nhảy đến táp trúng cổ. May thay chỉ rách áo và trày trụa mà thôi, không đến nỗi bị thương nặng.
Triệu Công Minh thất kinh, giục hùm bay về trại.
Văn Thái sư thấy Triệu Công Minh thất trận vì con thần khuyển cắn vội an ủi vài lời.
Triệu Công Minh nói:
– Con chó ấy lợi hại lắm! Tuy vậy cũng chẳng hề chi.
Liền lấy thuốc rít vào vết thương, chờ giây lát lành như cũ.
Nhắc lại Tử Nha bị Triệu Công Minh quăng roi đánh chết, quân sĩ khiêng về phủ, ai nấy đều thất kinh.
Võ vương nghe tin đến thăm, buồn bã vô cùng.
Quảng Thành Tử nói:
– Không bề gì mà sợ. Chẳng qua Tử Nha mắc nạn một buổi thôi.
Liền lấy thuốc tiên đơn hòa với nước, cạy răng Tử Nha đổ vào. Qua một lúc, Tử Nha thấm thuốc tỉnh lại, Tử Nha thấy Võ vương và Quảng Thành Tử đừng bên mình, liền nhớ lại sự việc vừa qua, liền gượng dậy tạ ơn.
Quảng Thành Tử xua tay nói:
– Không cần khách sáo như vậy. Cứ nằm im tịnh dưỡng, để ta ra Lư Bồng xem Triệu Công Minh có đến khiêu chiến nữa chăng?
Dứt lời trở lại Lư Bồng thuật hết mọi việc cho Nhiên Ðăng rõ.
Hôm sau, Triệu Công Minh lại cỡi cọp đến dưới Lư Bồng, mời Nhiên Ðăng ra nói chuyện.
Na Tra vào báo lại.
Nhiên Ðăng dắt mười hai vị Ðạo sĩ cùng ra trận, thấy Triệu Công Minh ngồi trên lưng cọp, mặt hầm hầm sát khí, tướng không phải kẻ tu hành.
Nhiên Ðăng bái chào và nói:
– Ðao hữu mời bần đạo có việc chi?
Triệu Công Minh nói:
– Các ngươi khinh dễ giáo phái ta lắm. Triệt giáo và Xiển giáo cùng là đạo tu hành, Giáo chủ ta và Giáo chủ các ngươi địa vị cũng ngang nhau, tại sao các ngươi bắt Triệu Giang treo trên Lư Bồng làm nhục chúng ta như vậy.
Nói rồi, Triệu Công Minh ngâm lên một bài thơ:
Măng thấp tre cao cách chẳng xa
Ðạo người xét lại cũng như ta
Lá xanh ngó trắng, bông sen thắm
Tam giáo xưa nay cũng một nhà.
Nhiên Ðăng hỏi:
– Khi lập bản Phong thần, đạo huynh có mặt nơi cung Bích Du chăng?
Nhiên Ðăng nói:
– Lúc đó thầy ngươi có nói cho đệ tử biết là trong bản Phong thần có nhiều tên người đạo, lại đặt một đôi liễn để ngoài cửa cung Bích Du, việc nầy chắc ngươi cũng thấy, sao nay dám cãi lời thầy đến đây tìm họa. Ta tu từ đời Thiên Hoàng đến nay đã thành chánh quả cũng bởi các ngươi sanh sự, nên ta phải xuống đây.
Nói rồi ngâm lên một bài thơ:
Tu đời Bàn Cổ biết bao lâu
Hai khí âm dương luyện một bầu
Ðổi thịt thay da bền tựa đá
Gìn lòng dưỡng tánh sáng như châu
Còn trời còn đất còn thân thể
Mến nước mến non mến nhiệm màu
Ðoái lạ thương người không giữ phép
Hoài công học đạo có hay đâu?
Triệu Công Minh nghe Nhiên Ðăng ngâm như vậy nổi giận nói lớn:
– Ta lại kém gì ngươi sao? Hãy nghe đây.
Nói rồi ngâm một bài thơ:
Xô núi Côn Lôn muốn ngã nghiêng
Dẫu cho Nhật nguyệt cũng theo quyền
Từ khi mới có ta ra mặt
Chưa thấy kẻ nào đáng bậc tiên.
Huỳnh Long chơn nhơn nghe nói nổi giận, cỡi hạc đến hét lớn:
– Triệu Công Minh, ngươi chắc có tên trong bản Phong thần nên khiến ngươi đến đây nạp mạng.
Triệu Công Minh trợn mắt, vội đánh Huỳnh Long một roi, Huỳnh Long đưa gươm ra đỡ. Ðánh đặng ít hiệp, Triệu Công Minh quăng dây Phược Long lên, trói quách Huỳnh Long chơn nhơn thâu về trại.
Xích Tinh Tử thấy Triệu Công Minh bắt Huỳnh Long chơn nhơn đem đi, liền đuổi theo, hét lớn:
– Triệu Công Minh, ngươi chớ vô lễ, hãy nghe ta nói đây:
Luyện đặng trường sanh lánh thị phiền
Chẳng lam danh lợi chẳng ưu phiền
/ui say trong núi cùng hoa cỏ
Thong thả trên đời bạn với tiên
Cái túi càn khôn thâu mọi vật
Ngọn đèn nhật nguyệt sáng liên miên
Chẳng qua gặp hội Phong thần bảng
Phạm sát từ đây phải dụng quyền.
Xích Tinh Tử ca dứt cầm gươm chém Triệu Công Minh. Ðánh chừng ít hiệp, Triệu Công Minh lấy ra một xâu chuỗi gồm có hai mươi bốn hột gọi là Ðịnh Hải Châu ném lên, chiếu hào quang năm sắc dầu thần tiên có con mắt ngọc cũng phải lòa.
Xích Tinh Tử bị Ðịnh Hải Châu sa nhằm, tinh thần mê loạn, nhào xuống đất.
Triệu Công Minh xông đến quyết đánh một roi, kết liễu tánh mạng, may có Quảng Thành Tử đến kịp, cầm gươm đỡ ra, và nói:
– Triệu Công Minh! Có ta đến đây ngươi hại mạng bạn ta sao được.
Triệu Công Minh thấy Quảng Thành Tử mạnh lắm, nên vừa đánh được vài hiệp cũng quăng Ðịnh Hải Châu lên, khiến Quảng Thành Tử phải nhào xuống đất.
Ðạo Hạnh Thiên tôn trông thấy thất kinh, liền lướt tới cản roi và tiếp ứng, nhưng cũng bi Triệu Công Minh quăng Ðịnh Hải Châu đánh nhào.
Ngọc Ðảnh chơn nhơn và Linh Bửu đại pháp thấy vậy vội xông vào đối địch. Hai người nầy cũng bị Ðịnh Hải Châu đánh trúng, thất kinh bỏ chạy hết.
Triệu Công Minh nhờ có xâu chuỗi mà một lúc thắng luôn năm vị đại tiên, liền thong thả trở về dinh.
Văn Thái Sư hay tin thắng trận mừng rỡ ra đón tiếp.
Triệu Công Minh nói:
– Tôi vừa bắt được một người bên Xiển giáo, xin phép cho tôi treo nó lên trên một cây cột cao để rửa nhục.
Nói rồi liền vẽ một điệu bùa, giắt trên ót Huỳnh Long chơn nhơn sai quân đem treo lên cột phướng.
Văn Thái Sư dọn tiệc, mời Triệu Công Minh và bốn vị đạo sư chủ trận ăn mừng.
Bên kia, Nhiên Ðăng trở lại Lư Bồng, thấy năm vị đạo tiên theo phò mình đều bị thương, lòng rất hổ thẹn.
Nhiên Ðăng hỏi:
– Năm vị bị vật gì đánh trúng mà mang thương tích?
Linh Bửu đại pháp sư nói:
– Tôi thấy ánh sáng chói lòa và rất nặng sa xuống, không rõ vật chi.
Bốn vị Ðại tiên kia cũng đều nói như vậy.
Nhiên Ðăng trong lòng buồn bực, nhìn qua cột phướng phía trại địch thấy Huỳnh Long chơn nhơn lại bị treo, thật thảm hại.
Ngọc Ðảnh chơn nhơn nói:
– Việc Huỳnh Long chơn nhơn bị treo nhắm không hề chi, để đêm nay tôi sẽ tính.
Mặt trời vừa chen lặn, Ngọc Ðảnh chơn nhơn kêu Dương Tiển:
– Ðêm nay ngươi qua cột phướng tìm cách cứu cho được Huỳnh Long chơn nhơn.
Dương Tiển tuân lệnh, đến canh hai hóa ra một con mối có cánh bay qua đậu bên lỗ tai Huỳnh Long chơn nhơn nói nhỏ:
– Tôi là Dương Tiển vâng lệnh thầy tôi sai qua cứu sư thúc, sư thúc định lẽ nào xin dạy cho tôi rõ.
Huỳnh Long chơn nhơn nói:
– Không khó gì, Triệu Công Minh dán lá bùa nơi ót ta. Ngươi gỡ lá bùa ấy tự nhiên ta trở về được.
Dương Tiển làm y theo lời dạy, Huỳnh Long thoát ra khỏi bùa linh, liền biến hình cùng với Dương Tiển bay về Lư Bồng.
Vào đến nơi, Huỳnh Long chơn nhơn đến tạ ơn Ngọc Ðảnh chơn nhơn.
Các đạo hữu trông thấy đều mừng rỡ.
Còn Triệu Công Minh đang ăn tiệc, xảy thấy Ðặng Trung vào báo:
– Ðạo sĩ bị treo trên cây phướng bỗng nhiên biến mất rồi.
Triệu Công Minh liền đánh tay hiệu rõ sự việc, cười lớn nói:
– Mi trốn bây giờ, nhưng ngày mai không thể nào thoát khỏi tay ta.
Văn Thái Sư nói:
– Chẳng biết Huỳnh Long dùng cách gì trốn thoát?
Triệu Công Minh nói;
– Có kẻ đến cứu nó. Tuy vậy, nó bị tôi bắt trói một ngày cũng đã rửa nhục được.
Hết canh hai tiệc mãn, ai về dinh nấy.
Rạng ngày, Triệu Công Minh lại cỡi cọp đến trước Lư Bồng gọi Nhiên Ðăng ra nói chuyện.
Nhiên Ðăng nói với chư tiên:
– Hôm nay quí vị không nên ra trận chỉ để mình tôi gặp Triệu Công Minh mà thôi.
Chư tiên không hiểu Nhiên Ðăng chủ trương làm sao, nhưng không dám hỏi.
Nhiên Ðăng liền lên lưng hươu, một mình lướt ra, các vị đại tiên đứng trên Lư Bồng không an lòng, chú ý theo dỏi chiến trận.
Triệu Công Minh thấy một mình Nhiên Ðăng cỡi hươu ra, lòng hung hăng cũng giảm bớt phần nào, ôn tồn hỏi:
– Dương Tiển có tài biến hóa, giải cứu được Huỳnh Long, sao ngươi không bảo ra đây cho ta xem thử?
Nhiên Ðăng nói:
– Ðạo hữu độ lượng hẹp lắm. Việc ấy không phải tại Dương Tiển tài năng, mà do hồng phước của Võ vương, và đức lớn của Khương Thượng.
Triệu Công Minh nổi giận nói:
– Ngươi đặt điều mê hoặc thiên hạ. Những câu giáo điều ấy thật đáng ghét lắm.
Nói rồi đánh tới một roi, Nhiên Ðăng đưa gươm ra đỡ. Ðánh chừng vài hiệp, Triệu Công Minh quăng Ðịnh Hải Châu lên.
Nhiên Ðăng xem thấy hào quang năm sắc, không rõ vật gì, biết là bửu bối lợi hại, liền giục hươu chạy về hướng Tây Nam.
Triệu Công Minh cỡi hùm đuổi theo.
Nhiên Ðăng chạy một lúc thì đến chân núi kia, thấy có hai vị Ðạo sĩ trẻ tuổi. Một người mặc áo xanh, một người mặc áo đỏ, đang ngồi dưới cội tòng mà đánh cờ.
Hai người thấy Nhiên Ðăng cỡi hươu chạy như trối chết liền gạn hỏi sự tình.
Sau khi nghe trình bày mọi việc, đạo sĩ áo xanh nói:
– Ðừng sợ gì cả. Ðạo trưởng hãy đứng đây mà nghỉ, để chúng tôi đón Triệu Công Minh cho.
Bỗng thấy Triệu Công Minh cởi cọp đuổi theo như tên bắn, đạo sĩ áo đỏ bước ra cản lại và ngâm:
Khá thương da thịt chẳng lâu đời
Một điểm hồn linh chẳng đổi dời
Tính tục dường như bèo dưới nước
Lòng tiên khác thể nguyệt trên trời
Tinh thần gẩm lại là phần thiệt
Danh lợi xem qua hẳn cuộc chơi
Ðức hạnh không gìn sao trọn đạo?
Hoài công tu luyện thả dòng khơi.
Triệu Công Minh nghe bài ca liền hỏi:
– Hai người là ai vậy?
Người mặc áo xanh và người mặc áo đỏ nghe hỏi cười ha hả.
– Triệu Công Minh. Ngươi thật không xứng đáng với chữ thần tiên tí nào cả, gặp hai ta mà không biết sao.
Nói rồi hai người ngâm bài thơ:
Nực cười họ Triệu gọi tiên gia
Tìm đến non thần chẳng biết ta
Lửa đỏ sen vàng âu hẳn phép
Núi xây mây bạc ấy là nhà
Một bầu rượu cúc ngồi xem nguyệt
Ba thước tơ đồng khảy nhám hoa
Khi rảnh cuộc cờ tranh thắng bại
Cỡi rồng có lúc dạo phương xa.
Ngâm xong hai người lại nói:
– Hai ta ở núi Ngũ Di, tên là Tiêu Thăng và Tào Bửu. Anh em ta đang đánh cờ giải muộn, xảy thấy Nhiên Ðăng hơ hải chạy đến nói rằng, ngươi ỷ thế đuổi người, nên anh em ta ra đây hỏi xem ngươi tài cán bao nhiêu mà dárn nghịch ý trời đánh chơn chúa?
Triệu Công Minh nổi giận hét:
– Hai ngươi được bao nhiêu sức lực mà dám tỏ lời khinh miệt ta như vậy?
Nói rồi quất tới một roi. Hai anh em Tiêu Thăng vào Tào Bửu cũng rút gươm ra đỡ.
Hai bên đánh nhau được năm hiệp.
Triệu Công Minh quăng dây Phược Long lên.
Tiêu Thăng trông thấy cười ha hả nói:
– Sợi dây ở đâu mà đẹp thế?
Dứt lời liền lấy đồng tiền vàng trong túi liệng lên. Nguyên đồng tiền nầy gọi là Lạc Bửu có hai cạnh, khi Tiêu Thăng liệng lên thì sợi dây Phược Long rớt xuống ngay.
Tào Bửu xem thấy bước đến lượm sợi dây lên.
Triệu Công Minh tức giận hét:
– Yêu nghiệt! Ngươi cả gan dám phá phép báu của ta à?
Dứt lời lấy Ðịnh Hải Châu quăng lên.
Tiêu Thăng cũng quăng Lạc Bửu lên đánh Ðịnh Hải Châu rơi xuống đất.
Tào Bửu cũng bước đến lượm xâu chuỗi báu bỏ vào bọc.
Triệu Công Minh mất hai báu vật một lúc, tức giận vô cùng liền lấy roi thần quăng lên hào quang sáng lòa.
Tiêu Thăng cứ tưởng báu vật nầy cũng như hai món trước, nên không đề phòng, chỉ việc ném Lạc Bửu lên. Không ngờ roi thần là một loại báu vật, Lạc Bửu tiền không làm gì được, nên roi thần rơi xuống quất trúng đầu Tiêu Thăng bể hai.
Tào Bửu thấy bạn chết, máu giận sôi lên, quyết đem hết sức mình ra báo thù cho bạn. Nhiên Ðăng thấy vậy than:
– Hai người đang vui cuộc, vì ta mà sanh lụy.
Dứt lời quăng Càn Khôn Xích lên đánh với Triệu Công Minh.
Hai người đánh nhau được hai mươi hiệp, Triệu Công Minh bị Càn Khôn Xích đánh trúng đầu suýt nhào xuống ngựa, nén bỏ chạy về dinh.
Nhiên Ðăng quay ngựa lại, đến chỗ Tiêu Thăng bước xuống hươu, nói:
– Bần đạo nhờ hai đạo huynh cứu mạng, nhưng chẳng may người mặc áo đỏ bỏ mạng. làm cho bần đạo đau đớn vô cùng. Xin đạo huynh cho bần đạo biết danh hiệu.
– Tôi là Tào Bửu, anh bạn tôi là Tiêu Thăng, cùng nhau ở núi Ngũ Di. Chúng tôi thấy việc bất công nên ra sức cản lại chẳng ngờ Tiêu Thăng bỏ mạng làm cho tôi căm tức vô cùng.
Nhiên Ðăng nói:
– Lúc nãy Tiêu Thăng quăng báu vật thâu được hai bửu bối của Triệu Công Minh, nhưng không biết hai vật đó là hai món gì?
Tào Bửu nói:
– Báu vật của Tiêu Thăng là Lạc Bửu tiền, còn hai món của Triệu Công Minh là thứ gì tôi không biết.
Nói rồi, Tào Bửu thò vào túi lấy hai báu vật của Triệu Công Minh đưa cho Nhiên Ðăng.
Nhiên Ðăng trông thấy xâu chuỗi, vỗ tay mừng rỡ nói:
– Nay thấy báu vật nầy thì ta thành đạo rồi!
Tào Bửu ngơ ngác hỏi:
– Vì cớ gì đạo huynh mừng rỡ quá vậy?
Nhiên. Ðăng nói:
– Báu vật nầy gọi là Ðịnh Hải Châu, xưa chiếu sáng cung Huyền Ðô nơi Thái Thượng lão quân ở, về sau mất tích không biết lọt về tay ai. Không ngờ nó lại lọt vào tay Triệu Công Minh. Nhưng rất may được Tiêu Thăng thâu về, khiến cho bần đạo mừng vô hạn.
Tào Bửu nói:
– Nếu vậy thì xin đạo huynh cất nó mà dùng.
Nhiên Ðăng khiêm tốn nói:
– Nhưng tôi nào có công gì mà được cất báu vật ấy.
Tào Bửu nói:
– Của nào có chủ nấy, quí vật tìm quí nhơn. Ðạo huynh biết sử dụng thì cất nó mà dùng, chứ tôi có cất cũng vô ích.
Nhiên Ðăng mừng rỡ, cất Ðịnh Hải Châu vào túi da, rồi cùng Tào Bửu chôn cất Tiêu Thăng.
Chôn cất xong, Nhiên Ðăng mời Tào Bửu về Tây Kỳ với mình.
Hai người về đến Lư Bồng, các tiên mừng rỡ đồng ra nghênh tiếp.
Nhiên Ðăng đem mọi chuyện thuật lại cho các tiên nghe rồi nói:
– Phép báu mà Triệu Công Minh quăng lên làm cho tất cả các người đều tiêu hồn lạc phách đó là xâu chuỗi nầy. Nó được gọi là Ðịnh Hải Châu.
Vừa nói, Nhiên Ðăng vừa lấy xâu chuỗi đưa cho mọi người xem.
Nói về Triệu Công Minh bị Nhiên Ðăng đánh trúng đầu, lại bị mất Phược Long sách và Ðịnh Hải Châu, lòng kinh hãi cỡi cọp về đến trại đã gặp Văn Trọng ra đến và hỏi:
– Mọi việc như thế nào?
Triệu Công Minh thở dài, cúi mặt xuống đất không nói.
Văn Thái Sư ngạc nhiên, đến sát bên dò hỏi đôi ba lần.
Triệu Công Minh hét lớn:
– Từ xưa đến giờ nay ta mới biết thất trận. Khi ta đuổi theo Nhiên Ðăng, bỗng gặp hai đạo sĩ tên là Tiêu Thăng và Tào Bửu ra đón đường đánh lấy mất Phược Long sách và Ðịnh Hải Châu. Xưa nay ta luyện được phép là nhờ Ðịnh Hải Châu. Nay báu vật bị mất thì chắc là ta không còn sử dụng thứ gì được. Vậy Trần Cửu Công và Dao Thiếu Tư ở đây chờ ta đi Tam Tiên Ðảo vài ngày sẽ trở lại.
Văn Thái Sư hỏi:
– Xin đại huynh về sớm kẻo chúng tôi mong đợi.
Triệu Công Minh nói:
– Chừng ba tiếng đồng hồ là ta trở lại đây ngay.
Nói rồi vỗ vào tai cọp bay thẳng lên mây nhắm Tam Tiên Ðảo thẳng tới.
Chỉ trong một giờ Triệu Công Minh đã đến Tam Tiên Ðảo, bước xuống lưng cọp, đến trước cửa động đằng hắng vài tiếng. Tức thì cửa động mở ra và một tiểu đồng bước ra mừng rỡ nói:
– Tưởng ai xa lạ, nào ngờ đại lão gia.
Nói rồi chạy vào trong bảo với ba vị nương nương.
Ba tiên cô đồng ra tiếp rước, và nói:
– Xin mời huynh trưởng vào thính đường
Triệu Công Minh cùng hai em gái mình vào động.
Vân Tiêu tiên cô thưa:
– Ðại huynh đi đâu ghé vào đây?
Triệu Công Minh nói:
– Văn Thái Sư phạt Tây Kỳ không nổi, nên thỉnh ta trợ chiến ra đánh thắng mấy trận, dùng Ðịnh Hải Châu thắng luôn sáu vị đại tiên một ngày. Sau đó Nhiên Ðăng đại nhơn ra khoe tài. Ta cũng dùng Ðịnh Hải Châu đánh nữa. Nhiên Ðăng kinh hãi bỏ chạy ta rượt đến cùng đường, xảy gặp Tiêu Thăng và Tào Bửu là hai tên vô danh, ta khinh thường nên Ðịnh Hải Châu và Phược Long sách bị rơi vào tay chúng. Ta nghĩ lại báu vật ấy mà mất đi thì uổng lắm.
Nên phải đến ba em mượn Kim Dao Tiên, hoặc Hỗn Nguyên Ðấu để đoạt báu vật lại.
Vân Tiêu tiên cô lắc đầu nói:
– Ðại huynh ơi! Việc này chẳng nên tranh đấu. Trước đây Tam giáo ghi bản Phong thần trong đó Triệt giáo ta bị biên tên nhiều lắm, nên vị giáo chủ ta có dán đôi liễn ngoài cửa Cung Bích Liêu, khuyên tín đồ Triệt giáo phải lấy đức răn mình. Như vậy, anh em ta không nên tranh với các chúa, đợi Tử Nha phong thần rồi sẽ luận việc thấp cao. Anh nên tạm lui về núi Nga Mi, còn xâu chuỗi sau nầy sẽ bảo Nhiên Ðăng trả lại. Tuy tình ruột thịt, em không muốn cho anh mượn báu vật của em.
Triệu Công Minh nói:
– Chúng ta là anh em ruột thịt, lẽ nào anh đến mượn mà em không cho.
Vân Tiêu tiên cô nói:
– Chẳng phải em dám tiếc, sợ anh nóng nảy chống lại mọi định đoạt của giáo chủ ta mà gây việc chẳng lành trong lúc hội Phong Thần đang mở.
Triệu Công Minh nói:
– Em luận sai rồi. Sở dĩ có hội Phong thần nầy là vì Xiển giáo độc tài, cho mình là chính đạo, muốn áp đảo các giáo khác. Vì giáo chủ chúng ta bị hai giáo hệ kia lấn áp, thực tình không thể nào nhân nhượng như vậy được. Em thử nghĩ, giới tiên gia cùng là những kẻ tu hành, đi tìm huyền cơ của tạo hóa thì kẻ tu trước, người tu sau cùng đi một con đường thành đạo. Tại sao lại đặt ra hội Phong thần, sát hại một số người non nớt mà Xiển giáo gọi là thiếu đức hạnh, bắt phải làm thần để họ sai khiến? Như thế thật là trái với lẽ công bình. Còn nếu muốn bắt một số người để sai khiến thì ba giáo đạo phải đưa ra một số người bằng nhau, tại sao lại bắt giáo đạo của chúng ta gánh chịu hai phần, có phải là Xiển giáo đã khinh miệt Triệt giáo của chúng ta không?
Vân Tiêu tiên cô nói:
– Ðó là công việc của vị Giáo chủ chúng ta. Vị Giáo chủ chúng ta đã họp bàn với tam giáo, và đã thỏa thuận thư vậy, chẳng lẽ chúng ta chống lại.
Triệu Công Minh cười lớn nói:
– Không có một vị giáo chủ nào muốn cho tín đồ mình thua sút các giáo phái khác. Việc này anh chắc chắn rằng vị Giáo chủ chúng ta bị hai giáo phái kia áp chế, buộc lòng phải để tín đồ mình thiệt hại. Vả lại chúng ta không chống với Giáo chủ chúng ta mà chỉ chống lại sự bất công, áp bức mà thôi.
Vân Tiêu tiên cô nói:
– Anh bướng bỉnh lắm, sau nầy sẽ không hối hận được nữa.
Triệu Công Minh than:
– Anh em một nhà mà tư tưởng còn chống đối nhau như vậy huống chi người ngoài.
Dứt lời làm mặt giận quay lưng ra đi. Ðến cửa động, Triệu Công Minh ngâm:
Cơn ngặt thà nhờ tay bạn khác
Thời suy khó mượn của anh em.
Ba vị tiên cô nghe anh mình than thở như vậy cũng động lòng. Bích Tiêu tiên cô nửa muốn cho mượn, nhưng lại sợ chị mình khiển trách, nên phải làm thinh nhìn theo.
Triệu Công Minh hằn học cỡi cọp phóng ra khỏi động, cách vài dặm đường, bỗng nghe sau lưng có tiếng người réo:
– Triệu đạo huynh!
Triệu Công Minh quay đầu lại thấy người gọi mình là Hạm Chi tiên cô, liền hỏi vội:
– Tiên cô gọi tôi có việc gì chỉ giáo?
Hạm Chi tiên cô hỏi:
– Ðạo huynh đì đâu mà coi bộ giận dữ vậy?
Triệu Công Minh thuật chuyện mất Ðịnh Hải Châu, và đi mượn bửu bối của ba em mình, cũng không được, đành phải sang núi khác để tìm cách báo thù.
Hạm Chi tiên cô cau mày, hé hàm răng ngọc, đôi mắt lay láy nhìn Triệu Công Minh nói:
– Có lẽ nào như vậy! Của trong nhà không mượn lại đi tìm của người dưng. Vậy thì đạo huynh theo tôi vào động, tôi vì đạo huynh mà can thiệp thử.
Triệu Công Minh đi với Hạm Chi tiên cô trở về động Tam cô. Ðồng nhi trông thấy vào báo:
– Ðại lão gia trở lại nữa.
Ba chi em đồng ra nghinh tiếp, và rước Hạm Chi tiên cô vào động.
Hạm Chi tiên cô hói:
– Ðạo huynh là anh cả của ba vị nương nương, nay có việc lẽ nào ba vị nương nương bỏ tình cốt nhục? Người ta đã đoạt hai báu vật của đạo huynh, lẽ ra ba vị nương nương phải ra sức lấy về cho anh mình mới phải, tại sao lại ngoảnh mặt làm ngơ? Nếu để đạo huynh đi mượn phép người khác mà thâu hai báu vật kia, thì sau ba chị em còn nhìn mặt anh mình sao được? Cốt nhục mà chẳng thương nhau, người ngoài ai tưởng đến.
Bích Tiêu nói với Vân Tiêu:
– Thôi chị cho đại huynh mượn Kim Ðao Tiển đề thâu Ðịnh Hải Châu về.
Vân Tiêu ngồi ngẫm nghĩ rồi nói:
– Người ta đoạt báu vật của mình, mình đòi lại là phải lẽ, nhưng đại huynh giúp Thái Sư Văn Trọng, phò Trụ diệt Châu trái lý, vì Trụ là vua bạo ngược, Châu là vị Minh quân.
Triệu Công Minh cãi:
– Anh không phò Trụ diệt Châu mà anh giúp cho muôn dân nhà Thương khỏi sa vào vòng binh lửa.
Vân Tiêu tiên cô nói:
– Anh lý luận thế nào em không hiểu?
Triệu Công Minh nói:
– Rất giản dị! Trụ vương là một hôn quân, bỏ đi là phải, nhưng dân chúng nhà Thương không phải là đám người bạo tàn như vua Trụ, tại sao giúp một Võ vương mà phải gây việc chiến tranh làm cho trăm họ thác oan, muôn dân đổ máu, giày xéo cỏi trần cho tan nát? Nếu kẻ nào tự cho mình là thần thông quảng đại thích nhơn đạo, ưa công bình thì chẳng bao giờ chủ trương như vậy. Cho nên, chúng ta đem tài đấu tranh không phải giúp Trụ, mà chống lại mọi chủ trương làm xáo trộn thế gian.
Hạm Chi tiên cô xen vào nói:
– Triệu đại huynh nói phải lắm. Rất đỗi tôi là đàn bà, còn luyện phép để giúp Văn Thái Sư.
Vân Tiêu tiên cô thở dài, ngồi làm thinh một lúc, cực chẳng đả phải đưa Kim Dao Tiển cho Triệu Công Minh và dặn:
– Anh đem Kim Dao Tiển về nói với Nhiên Ðăng, nếu Nhiên Ðăng chịu trả Ðịnh Hải Châu lại thì thôi, bằng không sẽ quăng Kim Dao Tiển để tranh tài. Tôi đoán chắc đại huynh phân phải trái thì Nhiên Ðăng không đời nào không nghĩ đến thiệt hơn.
Triệu Công Minh gật đầu lấy Kim Dao Tiển cất vào túi miệng chúm chím cười.
Hạm Chi tiên cô nói:
– Ðạo huynh đi trước, tôi luyện xong phép rồi cũng đến sau.
Triệu Công Minh từ giã, cỡi cọp ra khỏi động, nhắm thành Tây Kỳ thẳng tới.
Ðến nơi, Văn Thái Sư ra tiếp đón, và hỏi:
– Ðạo huynh đi mượn phép gì ở đâu vậy?
Triệu Công Minh nói:
– Tôi đi qua Tam Tiên Ðảo mượn Kim Dao Tiển của em tôi, báu vật nầy lợi hại lắm, thế nào ngày mai tôi cũng lấy Ðịnh Hải Châu lại.
Văn Thái Sư mừng rỡ dọn tiệc đãi đằng.
Hai người uống rượu cho đến hết canh hai mới đi ngủ.
Rạng ngày, Văn Thái Sư truyền phát pháo, dẫn tướng ra trước dinh, còn Triệu Công Minh đến trước mặt thành gọi Nhiên Ðăng ra nói chuyện..
Na Tra vào báo Nhiên Ðăng đánh tay đoán trước được sự việc nên nói với chư tiên:
– Triệu Công Minh đã mượn được Kim Dao Tiển trở lại đây phục thù. Quý đạo hữu chớ ra trận, để mình tôi định liệu.
Nói rồi cỡi hươu xông ra.
Triệu Công Minh thấy mặt Nhiên Ðăng hầm hầm nổi giận, hét to:
– Nhiên Ðăng! Trả Ðịnh Hải Châu cho ta thì muôn việc đều yên, còn không ta quyết với ngươi một còn một mất.
Nhiên Ðăng nói:
– Xâu chuỗi ấy là báu vật của thần, nên nay khiến về tay ta. Còn ngươi là tả đạo bàng môn, có uy đức gì mà dùng nó.
Triệu Công Minh nói:
– Ngươi không trả xâu chuỗi ấy, ta e rằng khó tròn.
Nói rồi giục cọp tới chém Nhiên Ðăng.
Nhiên Ðăng đưa gươm ra đỡ, hai người đánh nhau nhưng vẫn cầm đồng.
Triệu Công Minh nổi giận quăng Kim Dao Tiển lên trời, hào quang muôn trượng chiếu sáng lòa, thật là một báu vật chưa từng thấy.