Hồi 7: Một chiêu kiếm tiện bảy chung trà
Đi được nửa ngày, đột nhiên mưa trút xuống rào rào. Chàng ghé bên đường mua một cái nón dầu to đội lên đầu. Ngoài trời tối đen mịt mùng, mưa vẫn tầm tã không dứt. Chàng băng qua đường, thấy một quán trà đông nghẹt người bèn đi vào góc quán tìm một chỗ. Tiểu nhị đem ra một bình trà, một đĩa hạt bí, một đĩa đậu đặt lên bàn. Chàng uống ly trà, cắn hạt bí cho đỡ buồn. Bỗng nghe tiếng người nói:
– Chú gù kia! Cho anh em ngồi chung với được không?
Người đó không đợi Lâm Bình Chi trả lời, bèn ngồi xuống, tiếp theo lại có hai người nữa cũng ngồi xuống theo.
Lúc đầu, Lâm Bình Chi không biết người đó nói chuyện với mình. Chàng ngây người ra, rồi mới hiểu rằng “chú gù” chính là mình. Chàng vội cười đáp:
– Được! Được! Mời ngồi, mời ngồi!
Ba người này đều mặc đồ đen, lưng đeo đao kiếm. Họ vừa uống trà vừa nói chuyện, không đếm xỉa đến Lâm Bình Chi. Gã hán tử trẻ tuổi nói:
– Lần này, Lưu tam gia mở tiệc ăn mừng “rửa tay gác kiếm”. Buổi tiệc này không nhỏ đâu. Còn ba ngày nữa mới tới đại yến mà thành Hành Sơn đã đầy nhóc các tân khách.
Gã hán tử chột mắt nói:
– Tất nhiên rồi. Phái Hành Sơn đã có oai danh rất lớn, lại liên hợp với Ngũ Nhạc kiếm phái, thanh thế càng lớn hơn, ai mà không muốn kết giao với họ? Vả lại, Lưu Chính Phong tam gia võ công tuyệt luân, với ba mươi sáu đường Hồi phong lạc nhạn kiếm được tôn xưng là đệ nhị cao thủ phái Hành Sơn, chỉ thua kém vị chưởng môn nhân là Mạc Đại tiên sinh một chút. Ngày thường có biết bao nhiêu người muốn cầu thân với y. Nhưng y có ba điều khác người: một là không làm tiệc mừng thọ; hai là không cưới vợ cho con trai; ba là không gả chồng cho con gái, nên chẳng có dịp nào giao tình được. Lần này, y mở tiệc ăn mừng “rửa tay gác kiếm” nên quần hào võ lâm nghe tin mà đến. Ta đoán thế nào đến ngày kia, thành Hành Sơn sẽ náo nhiệt hơn nữa!
Một lão già có chòm râu đốm bạc nói:
– Nếu nói ai cũng đến để cầu thân với Lưu Chính Phong thì chưa chắc. Ba anh em chúng ta không phải vì vậy mà đến, đúng không? Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm tức là từ nay về sau sẽ không xuất quyền động kiếm nữa, quyết không hỏi han đến thị phi ân oán trong võ lâm. Giang hồ coi như không có tên nhân vật này nữa. Y đã lập lời thề quyết không sử dụng đến thanh kiếm thì ba mươi sáu đường Hồi phong lạc nhạn kiếm có cao siêu đến đâu cũng trở thành vô dụng. Một người đã rửa tay gác kiếm thì chẳng khác gì một thường dân; tay cao thủ tuyệt chiêu cũng như phế nhân mà thôi. Người khác kết giao với y liệu có được gì?
Gã trẻ tuổi nói:
– Lưu tam gia từ nay về sau tuy là không xuất quyền động kiếm, nhưng cũng là nhân vật thứ hai của phái Hành Sơn. Kết giao với Lưu tam gia cũng là kết giao với phái Hành Sơn rồi, và cũng là kết giao với cả Ngũ Nhạc kiếm phái nữa.
Gã họ Bành râu bạc cười nhạt nói:
– Ngươi có nằm mơ không mà đòi kết giao với Ngũ Nhạc kiếm phái?
Gã chột mắt nói:
– Bành đại ca không nên nói như vậy. Ai từng bôn ba trên chốn giang hồ đều biết rằng có thêm một người bạn không phải là nhiều, bớt một kẻ thù không phải là ít. Ngũ Nhạc kiếm phái tuy võ nghệ cao cường, thanh thế lớn lao cũng không thể coi thường bạn bè giang hồ được. Nếu như họ thực sự kiêu ngạo tự đại không coi người khác vào đâu thì tại sao trong thành Hành Sơn lại có nhiều tân khách như vậy?
Gã râu đốm bạc hừ lên một tiếng rồi không nói thêm lời nào, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng:
– Phần nhiều là những kẻ xu phụ người có quyền thế, lão tử nhìn thấy mà không khỏi bực mình.
Lâm Bình Chi chỉ mong ba người nói chuyện không ngớt, hy vọng có thể nghe được tin tức của phái Thanh Thành. Nào ngờ ba người nói chuyện không ăn ý, sau đó chỉ uống trà và không nói thêm một lời nào nữa. Bỗng nhiên, phía sau lưng có người gọi khẽ:
– Vương nhị thúc, nghe nói Lưu tam gia phái Hành Sơn chỉ mới khoảng năm mươi tuổi trở lại, chính là thời kỳ võ công đang cường thịnh, tại sao bỗng nhiên lại rửa tay gác kiếm? Đó không phải là hành động sai lầm sao? Y không có đủ bản lĩnh sao?
Một lão già đáp:
– Người trong võ lâm rửa tay gác kiếm có rất nhiều nguyên nhân. Nếu là một tên đại tặc trong hắc đạo, một đời gây nên tội nghiệt quá nhiều, thì khi họ rửa tay gác kiếm có nghĩa là kể như từ nay không làm những việc giết người cướp của, phóng hỏa đốt nhà nữa. Một là họ biết cải dữ làm lành để lưu lại thanh danh cho con cháu; hai là ở địa phương nếu có xảy ra đại án thì bản thân mình cũng không bị nghi ngờ. Lưu tam gia tài sản kếch sù, họ Lưu ở Hành Sơn lại đã phát đạt mấy đời, thì đương nhiên y không liên can gì đến điều này.
Một người khác nói:
– Phải đấy, những việc đó hoàn toàn không liên can gì đến y.
Lão Vương nhị thúc nói:
– Người học võ cả đời động đến đao thương, không tránh khỏi chuyện giết người, kết nhiều thù oán. Khi tuổi đã già, người ta nhớ đến kẻ thù trên chốn giang hồ nên lo sợ, ăn ngủ không yên. Lưu tam gia mời nhiều tân khách là có ý nói cho mọi người biết rằng từ nay về sau, y không động đến đao kiếm; những kẻ thù của y khỏi phải lo sợ nữa, y cũng không báo thù ai và cũng mong họ đừng đến làm phiền y.
Gã thanh niên nói:
– Vương nhị thúc, tiểu điệt thấy làm như vậy thì thiệt thòi quá.
Vương nhị thúc hỏi:
– Tại sao lại thiệt thòi?
Gã trẻ tuổi nói:
– Lưu tam gia cố nhiên là không đi tìm họ rồi, nhưng họ lại tùy thời tùy lúc có thể đến tìm lão. Nếu như có người muốn giết lão, Lưu tam gia không động đao kiếm, há không phải là để cho người dễ áp bức sao? Lúc đó, lão không có cách gì chống trả được!
Vương nhị thúc cười nói:
– Ngươi là kẻ hậu sanh nên chẳng có chút kiến thức gì cả. Ví như người ta muốn giết ngươi, vậy ngươi có trả đòn không? Hơn nữa, thanh thế phái Hành Sơn như vậy, Lưu tam gia võ công cao như vậy, y không đi tìm người ta gây chuyện thì người ta đã kính trọng y như một vị thần rồi, kẻ nào muốn vuốt râu hùm mới dám đi tìm y gây chuyện. Lại nữa, Lưu tam gia không tự tay động thủ, chẳng lẽ chúng đệ tử của họ Lưu lại không có một người xông vào sao? Ngươi đúng là người nước Kỷ lo chuyện trời sụp.
Lão râu đốm bạc ngồi đối diện Lâm Bình Chi lẩm bẩm:
– Cường trung canh hữu cường trung thủ, năng nhân chi thượng hữu năng nhân (người mạnh còn có người khác mạnh hơn, mình giỏi còn có kẻ khác giỏi hơn). Ai dám tự xưng mình là thiên hạ vô địch?
Lão lẩm bẩm rất nhỏ, hai người ngồi sau không nghe.
Lão Vương nhị thúc lại nói:
– Còn có những người mở tiêu cục, nếu họ sớm biết đủ rồi mà rút lui, rửa tay gác kiếm, không sống trên lưỡi đao, đem bán sinh mạng để lấy tiền, thì cũng được coi là người thức thời.
Mấy câu này lọt vào tai Lâm Bình Chi làm cho chàng chấn động tinh thần. Chàng nghĩ bụng: Nếu trước đây vài năm, gia gia của ta biết dừng lại, rút lui, rửa tay gác kiếm thì có lẽ không có ngày nay.
Lại nghe gã lão râu đốm bạc lẩm bẩm:
– Ngõa quán bất li tỉnh thượng phá, tướng quân nan miễn trận thượng vong (mái ngói vỡ tan bờ giếng, tướng quân gục ngã sa trường). Những người thịnh thời thường mê muội, bốn chữ “cấp lưu dũng thoái” không dễ nói đâu.
Gã chột mắt nói:
– Đúng vậy, mấy ngày nay ta nghe người ta nói thanh danh của Lưu tam gia đang rạng rỡ như mặt trời mùa xuân, đột nhiên rửa tay gác kiếm, thật là việc làm của người quân tử, khiến cho ai cũng khâm phục.
Bỗng nhiên, đầu bàn bên có một gã hán tử trung niên mặc áo lụa nói:
– Hôm trước, các huynh đệ ở Vũ Hán tam trấn nghe đồng đạo trong võ lâm nói Lưu tam gia rửa tay gác kiếm, rút khỏi võ lâm thật là có nỗi khổ tâm.
Gã chột mắt quay người lại nói:
– Các bằng hữu ở Vũ Hán nói như thế nào? Bằng hữu có thể thuật lại cho nghe được chăng?
Người đó cười cười rồi nói:
– Câu chuyện này ở Vũ Hán nói thì không sao, nhưng đến thành Hành Sơn thì không thể tùy tiện mà nói càn!
Một người khác lùn mập, giọng thô lỗ, nói:
– Chuyện này nhiều người biết lắm rồi, sao ngươi lại làm ra vẻ bí mật cao thâm quá vậy? Mọi người đều nói Lưu tam gia vì võ công quá cao, nhân duyên quá tốt nên không thể không rửa tay gác kiếm!
Giọng gã nói rất lớn. Trong quán trà bao nhiêu người đều nhìn thẳng vào mặt gã. Có mấy người hỏi lại:
– Tại sao võ công quá cao, nhân duyên quá tốt mà lại rút khỏi võ lâm? Há không phải kỳ lạ sao?
Gã hán tử mập lùn giương giương tự đắc nói:
– Không biết nội tình thì ai cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu biết rồi thì không còn gì kỳ lạ nữa.
Có người nghe vậy bèn hỏi:
– Vậy nội tình ra sao?
Gã mập lùn chỉ mỉm cười, không nói gì cả. Một người ốm nhom ngồi cách đó mấy bàn lạnh lùng nói:
– Bằng hữu hỏi nhiều làm gì! Chính y cũng không biết mà chỉ là bạ đâu nói đấy!
Gã hán tử mập lùn không chịu được những lời nói khích, lớn tiếng nói:
– Ai nói là ta không biết? Lưu tam gia rửa tay gác kiếm là vì y biết quan tâm đến đại cục, muốn tránh sự tranh chấp bè đảng có thể xảy ra trong phái Hành Sơn!
Có mấy người há miệng hết cỡ, hỏi ngay:
– Quan tâm đến đại cục như thế nào?
– Tranh chấp bè đảng ra sao?
– Lẽ nào sư huynh, sư đệ của họ lại mâu thuẫn nhau?
Gã mập lùn nói:
– Ai cũng nói Lưu tam gia là đệ nhị cao thủ của phái Hành Sơn, nhưng người trong bổn phái từ trên xuống dưới đều biết trình độ ba mươi sáu đường Hồi phong lạc nhạn kiếm của Lưu tam gia đã cao hơn chưởng môn nhân Mạc Đại tiên sinh rất nhiều. Mạc Đại tiên sinh phóng một nhát kiếm có thể đứt đầu ba con nhạn. Lưu tam gia phóng một kiếm hớt đứt đầu năm con. Môn hạ của Lưu tam gia người nào cũng hơn môn hạ của Mạc Đại tiên sinh. Trước mắt, tình hình càng lúc càng căng thẳng, nếu kéo dài thêm vài năm nữa thì thanh thế của Mạc Đại tiên sinh nhất định sẽ bị Lưu tam gia đè bẹp. Nghe nói, hai bên đã xảy ra mấy lần xung đột. Lưu tam gia nhà to nghiệp cả, không muốn cùng với sư huynh tranh giành hư danh, vì vậy phải rửa tay gác kiếm, để sau này yên ổn làm một phú gia.
Mấy người gật đầu nói:
– Thì ra là vậy, Lưu tam gia thâm hiểu đại nghĩa, thật hiếm thấy.
Lại có người nói:
– Mạc Đại tiên sinh làm như vậy là không đúng. Y áp bức Lưu tam gia phải rời khỏi võ lâm, há không phải là tự mình làm suy yếu thanh thế của phái Hành Sơn sao?
Gã hán tử trung niên mặc áo lụa cười nhạt nói:
– Mọi việc trên đời này nào được vuông tròn hết đâu. Ta chỉ cần giữ vững ngôi vị chưởng môn nhân, thanh thế của bổn phái lên cũng được mà suy yếu cũng không sao. Chuyện ai nấy lo mà.
Gã lùn mập uống mấy ngụm trà rồi gõ vào nắp bình leng keng la to:
– Đem trà đến! Đem trà đến!
Rồi gã lại tiếp:
– Buổi lễ nầy rõ ràng là đại sự của phái Hành Sơn. Các môn phái đều có tân khách đến mừng, nhưng phái Hành Sơn thì…
Gã nói đến đây bỗng nhiên ở ngoài cửa có tiếng hồ cầm tình tang rồi có người cất tiếng hát:
– Than ôi, Dương gia tận trung với nước… Đại Tông ý y… bảo trì…
Giọng hát ngân nga kéo dài, âm sắc rất thê lương não nuột. Mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão già ốm nhom ngồi ở bàn kế bên, sắc mặt tiều tụy, mặc chiếc áo dài màu xanh, cũ đến nỗi màu xanh đã bạc thành màu trắng. Tướng mạo lão rất thảm hại, đúng là một người hát dạo xin tiền.
Gã lùn mập ngoác miệng quát:
– Hát như quỷ gào ồn ào quá đi, lại làm gián đoạn cuộc nói chuyện của lão tử.
Lập tức lão già hạ thấp giọng xuống, nhưng vẫn hát:
– Bến Kim Sa… ỳ ý song long hội ừ ứ thua một trận…
– Này bằng hữu, hồi nãy bằng hữu vừa nói các môn phái đều có tân khách đến còn phái Hành Sơn thì như thế nào?
Gã lùn mập nói:
– Các đệ tử của Lưu tam gia đương nhiên là ở khắp nơi trong thành Hành Sơn để nghinh đón, chào hỏi khách. Nhưng ngoài những đệ tử Lưu tam gia đích thân truyền dạy ra, các vị có gặp một đệ tử nào khác trong phái Hành Sơn không?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rồi đều nói:
– Phải rồi, tại sao một người cũng không thấy! Làm như vậy chẳng phải mất mặt Lưu tam gia lắm sao?
Gã mập lùn nhìn gã mặc áo lụa cười nói:
– Tại hạ nói bằng hữu nhát gan, không dám đem chuyện tranh chấp bè phái trong phái Hành Sơn nói ra. Kỳ thực chuyện ấy có liên can gì đâu? Người phái Hành Sơn có ai nghe thấy đâu?
Bỗng nhiên, tiếng hồ cầm lại vang lên khắp nhà. Lão lớn tuổi quát:
– Đồ tiểu nhân lại đàn hát nữa. Thật là xui xẻo…
Gã trẻ tuổi la to:
– Đừng ở đây sinh chuyện nữa, trả tiền rồi đi đi!
Gã giơ tay lên. Một xâu tiền đồng bay ra, nghe chát một tiếng, rớt xuống trước mặt lão già đánh đàn. Thủ pháp rất chuẩn. Lão già đó tạ ơn rồi nhặt tiền lên.
Gã lùn mập khen ngợi nói:
– Thì ra lão đệ là một danh gia ám khí, thủ thuật thật tuyệt diệu.
Gã trẻ tuổi cười, nói:
– Có đáng gì đâu? Đại ca này, theo lời đại ca nói thì Mạc Đại tiên sinh chắc chắn là không đến rồi!
Gã mập lùn nói:
– Y đến để làm gì? Mạc Đại tiên sinh và Lưu tam gia bây giờ như nước với lửa, hễ gặp nhau là rút kiếm động thủ. Lưu tam gia đã nhường một bước, y cũng đã sướng rơn rồi.
Lão già đàn hát vừa rồi bỗng nhiên đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt gã mập lùn, ngoẻo đầu nhìn gã một lúc. Gã mập lùn tức giận nói:
– Lão làm cái gì vậy?
Lão già đó lắc đầu nói:
– Ngươi nói bậy lắm!
Rồi quay người đi. Gã lùn mập tức điên người, vươn tay ra định chụp sau lưng lão. Bỗng nhiên trước mắt lóe sáng lên, thanh trường kiếm nhỏ bé quét một thế trên mặt bàn nghe đinh đinh mấy tiếng. Gã mập lùn cả kinh, vội nhảy lùi về phía sau, sợ thanh trường kiếm đâm trúng mình. Lão già từ từ nhét thanh trường kiếm vào trong đáy hồ cầm, không còn thấy đâu nữa. Thì ra thanh trường kiếm được giấu trong cây hồ cầm, chuôi kiếm thông vào đáy, ở ngoài nhìn vào nào ai biết được trong cây đàn cũ rích này lại có giấu cây kiếm. Lão già lại lắc đầu, nói:
– Ngươi nói bậy lắm!
Rồi từ từ bước ra khỏi quán trà. Mọi người đưa mắt nhìn theo cho đến khi lão mất dạng trong mưa, tiếng hồ cầm thê lương còn văng vẳng vọng lại.
Bỗng có người kêu lên thất thanh một tiếng rồi nói to:
– Các vị xem kìa! Các vị xem kìa!
Mọi người nhìn theo. Tay gã chỉ vào bảy chén trà để trên bàn gã mập lùn. Mỗi chén trà đều bị kiếm cắt ngọt một vòng khoảng nửa tấc. Bảy cái vòng miệng chén trà rớt xuống bên chén mà không một chén trà nào nghiêng đổ.
Mấy mươi người trong quán trà đều bu lại, bàn luận xôn xao. Có người nói:
– Người này là ai mà kiếm pháp lợi hại như vậy?
Có người nói:
– Một kiếm chém đứt bảy miệng chén trà, mà chén trà lại đứng yên không bể, thật là thần kỳ!
Có người nhìn gã lùn mập nói:
– May mà vị lão tiên sinh kia ra tay còn nương tình, nếu không thì cái đầu của lão huynh cũng giống như bảy cái chén trà kia.
Lại có người nói:
– Lão tiên sinh này đương nhiên là một vị cao thủ nổi danh mà tại sao bề ngoài giống như người hát dạo?
Gã mập lùn nhìn bảy chén trà, nét mặt thẫn thờ không còn giọt máu, không thốt ra được một câu nào.
Gã đứng tuổi mặc áo lụa nói:
– Thấy chưa? Ta đã sớm khuyên ngươi nói ít vài câu. Thị phi chỉ vì lắm chuyện, phiền não là do tự kiêu. Hiện giờ, thành Hành Sơn này là nơi ngọa hổ tàng long, không biết còn có bao nhiêu cao nhân đến. Vị lão tiên sinh này nhất định là bạn thân của Mạc Đại tiên sinh. Lão nghe ngươi nói xấu sau lưng Mạc Đại tiên sinh nên mới dạy cho ngươi một bài học.
Gã râu đốm bạc nói một cách lạnh lùng:
– Bạn thân của Mạc Đại tiên sinh cái gì? Y chính là chưởng môn phái Hành Sơn Tiêu Tương dạ vũ Mạc Đại tiên sinh đó!
Mọi người đều kinh hãi, cùng hỏi:
– Cái gì? Y… y là Mạc Đại tiên sinh ư? Sao các hạ lại biết?
Gã râu đốm bạc nói:
– Lão phu biết chứ. Mạc Đại tiên sinh rất thích gảy hồ cầm, hát khúc “Tiêu Tương dạ vũ” thê lương, khiến cho người nghe rơi lệ. Tám chữ “cầm trung tàng kiếm, kiếm phát cầm âm” (trong đàn giấu kiếm, kiếm phát tiếng đàn) là lời miêu tả võ công của lão. Các vị đã đến thành Hành Sơn lẽ nào lại không biết? Vị huynh đài này vừa rồi nói cái gì Lưu tam gia một nhát kiếm có thể chém đứt năm đầu con chim nhạn mà Mạc Đại tiên sinh lại chỉ có thể chém đứt đầu ba con. Một thế kiếm của y cắt đứt bảy chén trà cho huynh thấy đấy. Chén trà có thể cắt đứt thì chuyện chém đầu con nhạn có khó gì đâu. Vì vậy mà lão chửi huynh đệ nói bậy.
Gã lùn mập sợ hết hồn, cúi đầu không dám trả lời. Gã hán tử mặc áo lụa trả tiền trà rồi kéo gã đi.
Mọi người trong quán rượu thấy Tiêu Tương dạ vũ Mạc Đại tiên sinh hiển lộ thần công trên đời có một thì ai cũng sợ hãi, tim như muốn ngừng đập. Vừa rồi gã lùn mập xưng tụng Lưu Chính Phong mà lại phê phán Mạc Đại tiên sinh rồi mình cũng lên tiếng hùa theo, không chừng vì vậy mà rước họa vào thân.
Ai nấy trả tiền xong rồi ra khỏi quán. Chỉ trong khoảnh khắc, quán trà đông nghẹt người ồn ào, huyên náo mà bây gi ờ vắng teo. Ngoài Lâm Bình Chi ra, chỉ còn lại hai người khách khác đang úp mặt xuống bàn ngủ.
Lâm Bình Chi nhìn bảy cái miệng chén trà và bảy cái vòng cắt trên chén trà, nghĩ thầm: Lão này bề ngoài có vẻ hạ tiện, một ngón tay cũng có thể đẩy ngã lão. Nào ngờ thanh trường kiếm của lão mới hoa lên một cái thì đã tiện đứt miệng bảy chén trà. Nếu ta không ra khỏi thành Phúc Châu thì làm sao biết trên đời này lại có những nhân vật như vậy? Ta ở trong Phước Oai tiêu cục cũng như ếch ngồi đáy giếng mà nhìn trời, vẫn nghĩ những tay cao thủ lợi hại trên giang hồ dù giỏi đến đâu bất quá cũng chỉ bằng gia gia của mình mà thôi. Than ôi! Nếu ta có thể bái người này làm sư phụ , dụng tâm luyện công thì may ra mới có thể báo được đại thù, bằng không thì suốt đời không còn hy vọng nữa.
Chàng lại nghĩ: Sao mình không đi tìm Mạc Đại tiên sinh thành khẩn cầu xin lão cứu cha mẹ mình và nhận mình làm đệ tử?
Chàng liền đứng dậy, lại chợt nghĩ: Lão là chưởng môn phái Hành Sơn. Ngũ Nhạc kiếm phái và phái Thanh Thành giao du với nhau. Lão làm sao lại vì một người không quen biết mà đắc tội với bạn bè?
Nghĩ đến đây, chàng lại ngồi thừ người ra, cụt hứng.
comments