Hồi 64: Phép tiếp máu của Ngũ tiên giáo
Trong khi Đào Cốc lục tiên nói ba hoa xích đế thì thuyền đã mở dây nhổ neo, xuôi dòng Hoàng Hà ra đi. Trời đã gần sáng, sương mù còn bao phủ mặt sông, nước chảy cuồn cuộn về phương trời vô tận khiến lòng người cảm thấy khoan khoái. Qua nửa canh giờ, mặt trời nhô lên, rọi những tia nắng vàng nhảy múa trên mặt sông. Bỗng có một chiếc thuyền nhỏ giương buồm chạy ngược lại thuyền của phái Hoa Sơn. Bấy giờ đang tiết Đông phong, con thuyền nhỏ gắn buồm màu xanh căng đầy gió lướt trên mặt sông mà đi. Trên cánh buồ m xanh vẽ hình m ột bàn chân màu trắng, lúc chạy đến gần mới thấy rõ hình bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp, rõ ràng là bàn chân của một thiếu nữ.
Bọn đệ tử phái Hoa Sơn bàn luận xôn xao:
– Sao trên cánh buồm lại vẽ một bàn chân? Chuyện này thật là cổ quái!
Đào Căn Tiên nói:
– Chắc là thuyền của Mạc Bắc song hùng. Trời ơi, Nhạc phu nhân và Nhạc cô nương, hai vị là phụ nữ nên phải cẩn thận, người đi thuyền này rõ ràng muốn ăn ngón chân phụ nữ.
Nhạc Linh San hít một hơi dài, lòng không khỏi khiếp sợ.
Không bao lâu chiếc thuyền nhỏ chạy gần đến. Trong thuyền có tiếng hát ngân nga vọng ra.
Tiếng hát rất mềm mại, khúc ý cổ quái không hiểu được từ nào nhưng âm điệu êm dị u nồng nàn. Nó không giống như hát mà giống như lời thở than, như tiếng rên rỉ ai oán. Tiếng hát chuyển điệu lại nghe giống như hợp âm của đôi nam nữ hoan lạc vô hạn, phóng túng vô ngần. Bọn thanh niên nam nữ phái Hoa Sơn lắng nghe, bất giác mặt đỏ lên vì thẹn thùng.
Nhạc phu nhân mắng:
– Trò yêu quỷ gì đây?
Bỗng trong con thuyền nhỏ có tiếng cô gái dịu dàng hỏi:
– Lệnh Hồ công tử phái Hoa Sơn có ở trên thuyền không?
Nhạc phu nhân dặn khẽ:
– Xung nhi, mặc kệ cô ta.
Cô gái lại hỏi:
– Bọn tại hạ muốn chiêm ngưỡng tướng mạo của Lệnh Hồ công tử, có được không?
Giọng nói của cô mềm mại uyển chuyển mê đắm lòng người.
Từ khoang thuyền nhỏ, một cô gái bước ra đứng ở đầu thuyền, mình mặc bộ xiêm áo màu lam in hoa trắng, từ ngực đến đầu gối quấn một tấm vải hoa màu sắc rực rỡ. Hai tai đeo một đôi bông vàng rất to cỡ miệng chén uống rượu, ánh vàng chói lọi.
Cô gái khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nước da hơi vàng, cặp mắt rất to đen lay láy, lưng thắt dây đai nhiều màu gió thổi bay về phía trước, hai chân để trần. Cô gái này dáng vẻ rất đẹp nhưng so với dáng người thì giọng nói còn quý phái hơn. Cô mỉm cười. Nhìn cách ăn mặc của cô, người ta biết ngay không phải là thiếu nữ Hán tộc.
Trong khoảnh khắc, thuyền phái Hoa Sơn thuận dòng nước mà đi, gần đụng vào con thuyền nhỏ.
Con thuyền nhỏ bỗng quay đầu lại, hạ buồm xuống, chạy song song với thuyền phái Hoa Sơn.
Bỗng nhiên, Nhạc Bất Quần nghĩ ra một điều liền hỏi:
– Cô nương có phải là thuộc hạ của Lam giáo chủ Ngũ tiên giáo ở Vân Nam không?
Cô gái cười khanh khách, dịu dàng nói:
– Tiên sinh tinh mắt quá nhưng chỉ đoán đúng một nửa. Tiểu nữ là Vân Nam Ngũ tiên giáo chứ không phải là thuộc hạ của Lam giáo chủ.
Nhạc Bất Quần đứng ở đầu thuyền cung tay nói:
– Tại hạ là Nhạc Bất Quần xin thỉnh giáo quý tính của cô nương. Cô nương chiếu cố bọn tại hạ trên sông có điều chi dạy bảo?
Cô gái cười nói:
– Con gái người Miêu không hiểu được lời nói nho nhã của tiên sinh, xin tiên sinh nói lại một lần nữa.
Nhạc Bất Quần nói:
– Xin hỏi cô nương họ gì?
Cô gái cười nói:
– Tiên sinh đã biết họ của tiểu nữ rồi, sao còn hỏi tiểu nữ nữa?
Nhạc Bất Quần nói:
– Tại hạ không biết nên mới hỏi chứ.
Cô gái cười nói:
– Tiên sinh đã lớn tuổi, râu cũng đã dài, rõ ràng là biết tiểu nữ họ gì, sao còn hỏi hoài?
Cô nói mấy câu này rất vô lễ, nhưng cô vừa nói vừa cười, vẻ mặt rất thân thiện, không có ý thù nghịch. Nhạc Bất Quần nói:
– Cô nương khéo nói giỡn.
Cô gái cười nói:
– Nhạc chưởng môn, chưởng môn họ gì?
Nhạc Bất Quần nói:
– Cô nương biết tại hạ họ Nhạc sao còn có ý hỏi?
Nhạc phu nhân nghe cô gái ăn nói có vẻ đùa giỡn, bà khẽ nhắc chồng:
– Mặc kệ cô ta.
Nhạc Bất Quần đưa tay trái ra phía sau lưng xua tay ra hiệu có ý bảo Nhạc phu nhân đừng nói nhiều.
Đào Căn Tiên nói:
– Nhạc tiên sinh xua tay là có ý gì? Hừm, Nhạc phu nhân bảo tiên sinh mặc kệ cô gái nhưng tiên sinh thấy cô gái vừa xinh đẹp vừa lẳng lơ nên cóc nghe lời vợ, trò chuyện với cô ta hoài.
Cô gái cười nói:
– Đa tạ. Lão khen tiểu nữ vừa xinh đẹp lại vừa lẳng cái gì. Thực ra con gái người Miêu đâu có xinh đẹp bằng các tiểu thư, các phu nhân người Hán.
Dường như cô không hiểu hai chữ “lẳng lơ” có ngụ ý chê bai, cứ nghe người ta khen mình xinh đẹp vẻ mặt liền vô cùng rạng rỡ. Cô hỏi Nhạc Bất Quần:
– Tiên sinh biết tiểu nữ họ gì rồi, sao còn có ý hỏi?
Đào Cán Tiên nói:
– Nhạc tiên sinh không nghe lời vợ thì sẽ ra sao?
Đào Hoa Tiên đáp:
– Hậu quả chắc là không hay rồi.
Đào Cán Tiên nói:
– Nhạc tiên sinh được người ta xưng là Quân tử kiếm, thì ra không phải là quân tử thật. Đã biết người ta họ gì mà cứ hỏi riết, chẳng biết tìm chuyện gì nói mà cứ đối đáp với người đẹp.
Nghe Đào Cốc lục tiên mai mỉa, Nhạc Bất Quần rất lúng túng. Lão nghĩ nếu không bịt miệng được mấy tên này thì chắc là chúng còn phun ra nhiều lời khó nghe, bọn nam nữ đệ tử mà nghe được thì chẳng ra thể thống gì nữa. Lão cung tay nói với cô gái:
– Tại hạ kính lời lên Lam giáo chủ, xin nói giúp là Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn vấn an Lam giáo chủ lão nhân gia.
Cô gái trừng đôi mắt to, hai con ngươi dao động, kinh ngạc hỏi:
– Tại sao tiên sinh gọi tiểu nữ là lão nhân gia? Chẳng lẽ tiểu nữ già lắm sao?
Nhạc Bất Quần kinh hãi lắp bắp:
– Cô nương… cô nương… cô nương… là Ngũ tiên giáo Lam giáo chủ…
Lão biết Ngũ tiên giáo là một giáo phái tàn độc, hai chữ “Ngũ tiên” chỉ là mỹ xưng, người trong giang hồ gọi sau lưng họ là Ngũ độc giáo. Hơn một trăm năm trước, giáo phái này có tên là Ngũ độc giáo, giáo tổ sáng lập là những người Miêu Cương ở dải sông Tương miền Quý Châu, Vân Nam. Về sau có một ít người Hán gia nhập giáo phái, thấy hai chữ “Ngũ độc” không hay nên mới đổi là “Ngũ tiên”.
Ngũ tiên giáo giỏi về sử dụng khí độc, thuốc mê và thuốc độc, cùng với Bách dược môn có thể sánh ngang hàng. Trong Ngũ tiên giáo, giáo đồ người Miêu chiếm đa số, cách đánh độc không bằng Bách dược môn nhưng những điều kỳ diệu cổ quái của họ thì khó mà lường được.
Người giang hồ đồn rằng khi Bách dược môn đánh độc, tuy người trúng độc không biết đâu mà đề phòng nhưng suy xét kỹ càng cũng có thể tìm ra cách giải. Nhưng sau khi trúng độc của Ngũ tiên giáo thì chính người hạ độc có ra sức giải đi nữa cũng khiến cho người bị trúng độc khó sống được. Chuyện kỳ bí quái dị của họ không thể lấy lẽ thường mà đo.
Cô gái cười nói:
– Tiểu nữ là Lam Phượng Hoàng, tiên sinh đã biết rồi mà. Tiểu nữ nói cho tiên sinh biết tiểu nữ là Ngũ tiên giáo chứ không phải là thuộc hạ của Lam giáo chủ. Trong Ngũ tiên giáo trừ Lam Phượng Hoàng ra thì ai cũng là thuộc hạ của Lam Phượng Hoàng cả.
Cô nói xong cười khanh khách. Đào Cốc lục tiên cũng vỗ tay hùa theo cười nói:
– Nhạc tiên sinh ngu quá, rõ ràng người ta nói với lão rồi mà lão còn bày đặt hỏi lôi thôi.
Nhạc Bất Quần chỉ biết giáo chủ của Ngũ tiên giáo họ Lam, nghe cô ta nói lão mới biết Lam giáo chủ tên là Lam Phượng Hoàng. Nhìn cách ăn mặc hoa hòe sặc sỡ của cô thì giống như một con phượng hoàng thật. Phụ nữ người Hán thường giấu tên họ cho đến khi kết thân đính hôn. Khi nhà chồng làm lễ vấn danh mới cho biết tên. Người học võ không câu nệ như vậy nhưng cũng không có ai tùy tiện nói ra tên mình. Cô gái người Miêu này lại đứng trên sông giữa đám đông tự xưng tên mà không có chút thẹn thùng. Lời cô nói đĩnh đạc và giọng rất quyến rũ.
Nhạc Bất Quần cung tay nói:
– Thì ra là Lam giáo chủ giá lâm. Nhạc mỗ quá thất lễ, không biết giáo chủ có điều chi chỉ giáo?
Lam Phượng Hoàng cười nói:
– Tiểu nữ mù chữ, không có kiến thức thì chỉ giáo tiên sinh cái gì? Trừ phi là tiên sinh dạy tiểu nữ học. Nhìn tiên sinh ăn mặc như vậy giống như một nhà nho, tiên sinh muốn dạy tiểu nữ đọc sách phải không? Tiểu nữ dốt nát, tâm tính không lanh lẹ như người Hán nên không thể học được.
Nhạc Bất Quần nghĩ bụng: Không biết cô ta giả ngu hay là không biết hai chữ “chỉ giáo”. Nhưng nhìn mặt thì không có vẻ gì là làm bộ.
Lão liền hỏi:
– Lam giáo chủ, giáo chủ có chuyện gì?
Lam Phượng Hoàng cười hỏi:
– Lệnh Hồ Xung là sư đệ hay là đồ đệ của tiên sinh?
Nhạc Bất Quần đáp:
– Hắn là đệ tử của tại hạ.
Lam Phượng Hoàng hỏi:
– Tiểu nữ muốn xin gặp có được không?
Nhạc Bất Quần đáp:
– Tiểu đồ đang bệnh, thần trí không được tỉnh táo, trên sông nước không tiện bái kiến giáo chủ.
– Bái kiến ư? Tiểu nữ đâu muốn hắn bái kiến tiểu nữ, hắn lại không phải là thuộc hạ của Ngũ tiên giáo thì cần gì phải bái kiến tiểu nữ? Vả lại hắn là bằng… là hảo bằng hữu của người ta, dù có muốn bái kiến tiểu nữ, tiểu nữ cũng không dám nhận. Nghe nói hắn cắt lấy máu mình cho con gái của Lão Đầu Tử uống để cứu tính mệnh của cô. Phụ nữ người Miêu rất khâm phục người có tình có nghĩa như vậy nên rất muốn được gặp.
Nhạc Bất Quần trầm ngâm nói:
– Vụ này… vụ này…
Lam Phượng Hoàng nói:
– Tiểu nữ biết hắn đang bị thương, hắn lại cho quá nhiều máu, không cần gọi hắn ra đây, để tiểu nữ tự qua được rồi.
Nhạc Bất Quần vội nói:
– Không dám làm phiền giáo chủ đại giá.
Lam Phượng Hoàng cười khanh khách nói:
– Cái gì mà đại giá với tiểu giá?
Cô nhẹ nhàng nhảy qua đầu thuyền phái Hoa Sơn.
Nhạc Bất Quần thấy thân pháp nhẹ nhàng, không biết võ công của cô ta tuyệt diệu thế nào. Lão liền thối lui, nép mình vào cửa khoang thuyền, lòng lấy làm khó nghĩ. Lão biết rõ Ngũ tiên giáo rất lắm chuyện, nếu đấu với bọn tà giáo này thì không thể dựa vào võ công thực lực được, vì vậy lão đối với Lam Phượng Hoàng vô cùng khách sáo. Lão lại nghĩ tối hôm qua, hai tên môn hạ Bách dược môn nói bọn chúng theo dõi phái Hoa Sơn vì nhận lời ủy thác của người. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có lẽ là chúng nhận được sự ủy thác của Ngũ độc giáo. Tại sao Ngũ độc giáo lại làm khó dễ phái Hoa Sơn? Ngũ độc giáo là một giáo phái lớn trên giang hồ, giáo chủ thân hành đến đáng lẽ không nên ngăn cản, nhưng cứ để cho người mang vô số độc vật quái dị đi vào thuyền thì không thể an tâm được. Lão muốn cản lối, gọi:
– Xung nhi! Lam giáo chủ muốn gặp ngươi, mau ra nghênh tiếp.
Lão nghĩ gọi Lệnh Hồ Xung ra đầu thuyền tương kiến là ổn thỏa nhất. Nhưng Lệnh Hồ Xung bị mất máu quá nhiều, thần trí vẫn chưa hồi phục, tuy nghe sư phụ lớn tiếng gọi, chỉ khẽ đáp dạ dạ, nhúc nhích vài cái nhưng không ngồi dậy được.
Lam Phượng Hoàng nói:
– Nghe nói hắn bị thương rất nặng làm sao ra được? Trên sông gió lớn, hắn dễ bị cảm lạnh như chơi. Để tiểu nữ vào thăm.
Cô cất bước đi về cửa khoang thuyền. Cô đi đến gần Nhạc Bất Quần mấy thước, Nhạc Bất Quần đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt đành phải nép người qua một bên để cô vào.
Trong khoang thuyền, bọn Đào Cốc ngũ tiên đang ngồi xếp bằng, Đào Thực Tiên nằm dài trên giường. Lam Phượng Hoàng cười nói:
– Các vị là Đào Cốc lục tiên phải không? Tiểu nữ là giáo chủ Ngũ tiên giáo, các vị là lục tiên. Chúng ta đều là tiên, tức là người một nhà.
Đào Căn Tiên nói:
– Không dám một nhà đâu. Bọn ta là tiên thật, còn ngươi là tiên giả.
Đào Cán Tiên nói:
– Dù ngươi là tiên thật đi nữa nhưng bọn ta là lục tiên vẫn nhiều hơn ngươi một tiên.
Lam Phượng Hoàng cười nói:
– Muốn nhiều hơn các vị một tiên thì cũng dễ.
Đào Diệp Tiên nói:
– Sao có thể nhiều hơn một tiên được. Giáo phái của ngươi đổi tên thành Thất tiên giáo ư?
Lam Phượng Hoàng nói:
– Bọn tiểu nữ chỉ có ngũ tiên, không có thất tiên. Nhưng làm cho Đào Cốc lục tiên các vị biến thành tứ tiên, không phải sẽ nhiều hơn các vị một tiên sao?
Đào Hoa Tiên tức giận nói:
– Làm cho Đào Cốc lục tiên biến thành tứ tiên nghĩa là ngươi muốn giết hai người trong bọn ta ư?
Lam Phượng Hoàng cười nói:
– Giết cũng được mà không giết cũng được. Nghe nói các vị là bằng hữu của Lệnh Hồ Xung nên không giết các vị được, nhưng xin các vị đừng ba hoa nói là nhiều hơn Ngũ tiên giáo của tiểu nữ một tiên.
Đào Cán Tiên la lên:
– Bọn ta cứ ba hoa, ngươi dám làm gì nào?
Trong nháy mắt, Căn Tiên, Cán Tiên, Diệp Tiên, Hoa Tiên cùng lúc túm chặt tay chân Lam Phượng Hoàng. Vừa toan nhấc lên, bốn lão cùng la hoảng, buông tay chân Lam Phượng Hoàng ra. Mỗi lão đều mở bàn tay mình ra, ngẩn ngơ nhìn mấy con trùng độc nằm trong tay, mặt lộ vẻ sợ hãi dị thường.
Nhạc Bất Quần vừa trông thấy, toàn thân đã nổi gai ốc, lưng toát mồ hôi lạnh. Trong tay của Đào Căn Tiên và Đào Cán Tiên mỗi người có một con rết to màu lục, trong tay của Đào Diệp Tiên và Đào Hoa Tiên mỗi người có một con nhện vằn sặc sỡ. Cả bốn con trùng độc mình đầy lông dài khiến ai thấy cũng phát nôn. Bốn con trùng độc chỉ mới cựa quậy chứ chưa cắn Đào Cốc tứ tiên.
Bởi vì chúng làm như sắp cắn nhưng chưa cắn nên mới làm cho bọn tứ tiên không dám nhúc nhích.
Lam Phượng Hoàng phất tay, thu bốn con trùng độc về, thoáng một cái không thấy đâu nữa, không biết cô ta cất giấu vào đâu. Cô không lý luận với Đào Cốc lục tiên nữa, lại đi về phía trước. Đào Cốc lục tiên sợ đến nỗi hồn xiêu phách tán không dám lắm mồm nữa.
Lệnh Hồ Xung và bọn nam đệ tử phái Hoa Sơn ở khoang giữa. Lúc này khoang giữa và khoang sau có tấm ván ngăn đôi, Nhạc phu nhân và bọn nữ đệ tử đều ở khoang sau.
Lam Phượng Hoàng đưa mắt nhìn mặt mọi người một lượt rồi đi đến trước giường Lệnh Hồ Xung gọi khẽ:
– Lệnh Hồ công tử, Lệnh Hồ công tử!
Giọng cô rất mềm mại, khiến ai nghe cũng cảm thấy xao xuyến tựa hồ như người cô ta gọi là mình, không kìm được muốn lên tiếng ứng đáp. Nghe cô gọi hai tiếng này, bọn nam đệ tử mặt đỏ tía tai, toàn thân phát run.
Lệnh Hồ Xung từ từ mở mắt hỏi khẽ:
– Cô… cô là ai?
Lam Phượng Hoàng dịu dàng nói:
– Ta là bằng hữu của hảo bằng hữu của công tử, nên cũng là bằng hữu của công tử.
Lệnh Hồ Xung ừ lên một tiếng rồi nhắm mắt lại. Lam Phượng Hoàng nói:
– Lệnh Hồ công tử, tuy Lệnh Hồ công tử bị mất máu nhiều, nhưng đừng sợ, không sao đâu.
Lệnh Hồ Xung hôn mê li bì không trả lời. Lam Phượng Hoàng đưa tay vào trong chăn, kéo tay Lệnh Hồ Xung ra, sờ vào mạch. Cô chau mày, bỗng thò đầu ra ngoài khoang, huýt một tiếng rồi nói mấy câu xí xa xí xồ, mọi người trong thuyền không ai hiểu gì cả.
Không bao lâu, bốn cô gái người Miêu đi vào, các cô đều khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc áo màu lam in hình hoa lê, lưng thắt dây thêu hoa, trong tay cầm một hộp trúc khoảng tám tấc vuông.
Nhạc Bất Quần hơi chau mày, lòng nghĩ môn hạ Ngũ tiên giáo cầm vật gì, chắc chẳng phải hay ho. Một mình Lam Phượng Hoàng trên người đã giấu đầy rết và nhện, bốn cô gái người Miêu này ngang nhiên bưng hộp vào thuyền, chỉ sợ thiên hạ sắp đại loạn. Nhưng đối phương chưa lộ ra ý nên không tiện ra tay ngăn cản.
Bốn cô gái người Miêu đến trước Lam Phượng Hoàng nói khẽ vài câu. Lam Phượng Hoàng gật đầu, bốn cô gái liền mở nắp hộp ra. Trong lòng mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, muốn coi trong hộp đựng những thứ cổ quái gì, chỉ có Nhạc Bất Quần vừa rồi thấy trùng độc đầy lông trong tay Đào Cốc tứ tiên, lão nghĩ vật trong mấy cái hộp này tốt nhất là suốt đời đừng bao giờ thấy chúng.
Trong khoảnh khắc, chuyện kỳ lạ sẽ xảy ra.
Bốn cô gái Miêu tự xắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng như tuyết, tiếp theo lại xắn ống quần lên trên đầu gối. Bọn nam đệ tử phái Hoa Sơn thấy vậy đều trợn mắt há miệng, tim đập thình thịch.
Nhạc Bất Quần la thầm:
– Chao ôi, hỏng rồi! Bọn nữ tà giáo này sắp triển khai tà thuật, dùng sắc dục để lôi kéo bọn đệ tử môn hạ của ta. Giọng nói của Lam Phượng Hoàng này đã tà dâm như vậy, lại thi triển yêu pháp, mà bọn đệ tử thì không đủ sức chống nổi.
Nhạc Bất Quần đặt tay lên chuôi kiếm, lòng nghĩ nếu bọn giáo đồ Ngũ tiên giáo này cởi áo lộ thể, thi triển tà pháp, thì đành phải xuất kiếm đối phó.
Sau khi bốn cô gái người Miêu xắn quần áo xong, Lam Phượng Hoàng cũng từ từ xắn tay áo ống quần lên.
Nhạc Bất Quần đưa mắt ra hiệu, lệnh cho bọn đệ tử lui ra ngoài khoang, để tránh khỏi bị tà thuật mê hoặc, nhưng chỉ có Lao Đức Nặc và Thi Đới Tử đi ra ngoài, còn những người khác hoặc đứng bất động, hoặc lùi mấy bước rồi lại bước lên. Nhạc Bất Quần ngưng khí ở huyệt Đan điền, vận Tử hà thần công, trên mặt nổi đầy sắc tía.
Lão nghĩ: Ngũ độc giáo chiếm cứ đất Vân Nam đã hai trăm năm, ác danh quyết không phải là ngẫu nhiên mà có, chắc có tà pháp vô cùng lợi hại, tàn bạo. Bây giờ, ả giáo chủ lại đích thân thi triển tà pháp thì càng không phải là chuyện bình thường. Nếu ta không dùng thần công để bảo hộ thần trí, sơ suất một chút là sẽ mắc vào bẫy của ả. Những cô gái Miêu này để lộ thân thể mà không biết xấu hổ. Nếu ta trúng tà độc mà táng mạng cũng không sao, chỉ sợ thần trí mê lú làm chuyện xấu xa thì phái Hoa Sơn và thanh danh Quân tử kiếm của ta bị quét đi hết, muôn kiếp cũng không phục hồi được.
Mỗi cô gái Miêu lấy từ trong hộp trúc ra một vật ngọ nguậy, quả là trùng độc. Bốn cô đem trùng độc đặt lên cánh tay, bắp chân của mình. Trùng độc liền bám chặt vào. Nhạc Bất Quần định thần nhìn kỹ, thì ra không phải là trùng độc mà là những con đỉa thường thấy trong ruộng, nhưng chúng lớn hơn những con đỉa bình thường. Bốn cô gái đem từng con đỉa đặt lên tay chân. Lam Phượng Hoàng cũng lấy mấy con đỉa đặt lên tay chân của mình, không bao lâu tay chân của năm người đỉa đã đeo đầy ít ra cũng hơn hai trăm con.
Mọi người thấy vậy đều ngây ra, không biết năm cô chơi trò cổ quái gì. Nhạc phu nhân ở khoang sau nghe mọi người ở khoang giữa, người này la “a” người kia la “ồ” đầy vẻ lạ lùng. Bà khẽ đẩy tấm ván ra, thấy năm cô gái Miêu làm vậy bất giác cũng hoảng lên.
Lam Phượng Hoàng mỉm cười nói:
– Đừng sợ, nó không cắn bà đâu. Bà… bà là vợ của Nhạc tiên sinh phải không? Kiếm pháp của bà rất tuyệt phải không?
Nhạc phu nhân cười gượng, không đáp. Cô ta hỏi bà có phải là vợ Nhạc tiên sinh không, lời lẽ quá thô tục, rồi lại hỏi kiếm pháp của bà rất tuyệt phải không. Nếu lời này là của một người có ác ý thì cũng phải lựa lời nói khiêm tốn hơn. Nhưng Lam Phượng Hoàng rõ ràng không hiểu nhiều về phong tục người Hán. Nếu bà trả lời kiếm pháp của mình rất tuyệt thì không tránh khỏi tự đại, còn nếu nói kiếm pháp của mình rất dở thì không chừng cô ta tin thực mà coi thường mình. Bà nghĩ tốt hơn hết là không trả lời.
Lam Phượng Hoàng không hỏi nữa, chỉ ngồi im. Nhạc Bất Quần toàn tâm phòng bị, chỉ đợi năm cô gái người Miêu có hành động khác lạ là lão phải chế ngự Lam Phượng Hoàng trước rồi mới tính sau. Khoang thuyền hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở mạnh của bọn nam đệ tử phái Hoa Sơn.
Một lúc sau, những con đỉa trên chân tay năm cô gái Miêu dần dần phình to, ẩn hiện sắc đỏ . Nhạc Bất Quần biết hễ đỉa gặp da người liền bám chặt vào để hút máu, nếu hút chưa no thì chưa chịu nhả ra. Lúc đỉa hút máu, người bị hút máu không cảm thấy gì hết, chỉ nghe hơi tê ngứa. Nông dân cày cấy trong ruộng lúa thường bị đỉa đeo vào chân, hút đi không ít máu mà vẫn không biết. Lão trầm ngâm: Bọn yêu nữ này dùng đỉa hút máu có dụng ý gì. Có lẽ bọn Ngũ tiên giáo sắp sử dụng tà pháp nên mới dùng đến máu tươi của mình. Lúc những con đỉa này hút no máu thì bọn chúng sẽ thi triển tà pháp.
Lam Phượng Hoàng nhẹ nhàng kéo tấm chăn đắp người Lệnh Hồ Xung, bắt một con đỉa đã hút no máu đặt vào huyết quản trên cổ chàng.
Nhạc phu nhân sợ cô làm tổn thương Lệnh Hồ Xung, vội nói:
– Ngươi làm cái gì vậy?
Bà rút trường kiếm ra, lao vào khoang giữa.
Nhạc Bất Quần lắc đầu nói:
– Đừng vội, đợi một chút.
Nhạc phu nhân đứng lại chống kiếm, mắt không rời Lam Phượng Hoàng và Lệnh Hồ Xung. Con đỉa trên cổ Lệnh ồ Xung cắn chặt vào huyết quản của chàng, lại hút máu nữa. Lam Phượng Hoàng lấy cái bình sứ trong túi ra, mở nắp, thò ngón tay út vào bình khều ra một ít phấn trắng rắc lên mình con đỉa.
Bốn cô gái Miêu cởi áo khoác Lệnh Hồ Xung, xắn luôn áo ngắn và quần của chàng lên rồi bắt từng con đỉa trên người mình đặt lên bụng, ngực, tay, chân và các mạch máu của Lệnh Hồ Xung.
Trong khoảnh khắc, hơn hai trăm con đỉa đã bám lên người. Lam Phượng Hoàng liên tục lấy phấn rắc lên mình các con đỉa.
Thật kỳ lạ những con đỉa này bám vào người của năm cô gái Miêu, càng hút máu thì càng phình ra bây giờ lại dần dần teo lại.
Nhạc Bất Quần hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Thì ra cô ta làm phép truyền máu dùng đỉa làm trung gian, hút máu tươi trên người họ truyền vào mạch máu của Xung nhi. Loại phấn trắng kia không biết được chế ra từ vật gì lại có thể bắt các con đỉa phải nhả máu ra. Thật là kỳ lạ!
Nhạc Bất Quần hiểu rõ mọi điều, từ từ buông lỏng các ngón tay đang nắm chặt chuôi kiếm. Nhạc phu nhân cũng tra kiếm vào vỏ, nét mặt căng thẳng đã lộ ra vẻ vui mừng. Khoang thuyền vẫn yên lặng. Ngay cả Đào Cốc lục tiên cũng há hốc miệng ra nhìn năm cô gái Miêu với vẻ vô cùng kinh dị. Sáu cái miệng há ra không ngậm lại được, họ quên mất chuyện tranh luận với nhau.
Bỗng nghe tách một tiếng, một con đỉa đã nhả sạch máu trong bụng, rớt xuống ván thuyền, ngọ nguậy mấy cái rồi chết ngay. Một cô gái Miêu nhặt lên ném qua cửa sổ xuống sông. Thời gian chưa đầy một bữa ăn, những con đỉa đã bị ném sạch. Gương mặt của Lệnh Hồ Xung bây giờ đã có chút huyết sắc. Hơn hai trăm con đỉa đã đem máu truyền vào nội thể chàng, lượng máu ước khoảng một bát lớn, tuy không đủ bù lại lượng máu đã mất nhưng cũng giúp cho chàng chuyển nguy thành an.
Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân liếc nhìn nhau, thầm nghĩ: Cô gái Miêu này có địa vị cao nhất trong một giáo phái, không tiếc đem máu tươi của mình truyền vào cơ thể Xung nhi. Cô ta và Xung nhi không hề quen biết chắc không phải vì có tình ý với hắn. Cô ta tự xưng là bằng hữu của hảo bằng hữu của Xung nhi, không hiểu Xung nhi đã kết giao với bằng hữu nào có lai lịch lớn như vậy?
Lam Phượng Hoàng thấy sắc mặt Lệnh Hồ Xung hồng hào một chút, cô lại chẩn mạch ở cổ tay chàng, thấy mạch đập mạnh hơn. Lòng rất vui mừng, cô dịu dàng hỏi:
– Lệnh Hồ công tử, công tử cảm thấy thế nào?
Lệnh Hồ Xung tuy không hiểu hết tất cả những gì vừa xảy ra nhưng cũng biết cô gái này đã trị bệnh cho mình. Chàng cảm thấy tinh thần đã khá hơn, nói:
– Đa tạ cô nương. Tại hạ… tại hạ đỡ nhiều rồi.
Lam Phượng Hoàng hỏi:
– Lệnh Hồ công tử thấy ta có già không? Có phải là già lắm rồi không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Ai nói cô nương già? Cô nương đâu có già. Nếu cô nương không giận tại hạ sẽ gọi cô nương là muội tử.
Lam Phượng Hoàng vui mừng, mặt tươi như đóa hoa xuân mới nở, càng tăng thêm vẻ kiều diễm.
Cô mỉm cười nói:
– Lệnh Hồ công tử quả là người tốt. Thảo nào người đã coi thường hết cả nam tử thiên hạ mà đối với công tử lại yêu quý đến thế. Cho nên… ôi…
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Nếu muội tử nói tại hạ là người tốt sao không gọi tại hạ một tiếng Lệnh Hồ đại ca?
Má Lam Phượng Hoàng ửng hồng. Cô gọi:
– Lệnh Hồ đại ca!
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Hảo muội muội, muội tử thật ngoan!
Tính tình của Lệnh Hồ Xung vốn cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, khác xa với Nhạc Bất Quần luôn luôn tự xưng là quân tử. Thần trí chàng vừa tỉnh táo thì biết ngay Lam Phượng Hoàng thích người khác khen mình trẻ đẹp. Khi nghe cô ta hỏi thẳng như vậy, tuy thấy tuổi cô ta lớn hơn mình nhưng vẫn mở miệng gọi cô ta là muội tử. Lệnh Hồ Xung nghĩ cô ta đã tận tâm cứu mình thì cũng nên khen vài câu để cô ta vừa lòng. Quả nhiên Lam Phượng Hoàng nghe xong thì vô cùng sung sướng.
Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân không khỏi chau mày, đều nghĩ: Tiểu tử Lệnh Hồ Xung tính tình phóng đãng, thiệt hết thuốc trị. Bình Nhất Chỉ nói tính mạng của hắn còn không quá trăm ngày, bây giờ ngay cả trăm ngày cũng không có, một chân đã bước vào quan tài, vừa tỉnh được một chút thì đã đùa giỡn với cô gái tà ma này ngay.
Lam Phượng Hoàng cười nói:
– Đại ca, đại ca muốn ăn cái gì? Để tiểu muội đi lấy một ít điểm tâm cho đại ca ăn được không?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta không muốn ăn, chỉ muốn uống rượu thôi.
Lam Phượng Hoàng nói:
– Việc này rất dễ. Bọn tiểu muội có Ngũ bảo hoa mật tửu tự cất, mời đại ca nếm xem.
Rồi cô nói một tràng tiếng xí xa xí xồ của người Miêu. Hai cô gái Miêu tuân mệnh đi ra, lấy trong chiếc thuyền nhỏ tám bình rượu mang đến, mở nắp rót rượu ra bát, hương thơm ngào ngạt bay khắp khoang thuyền.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Hảo muội muội, rượu này của muội muội mùi thơm thật nặng, đúng là loại rượu dành cho phụ nữ uống.
Lam Phượng Hoàng cười nói:
– Nếu mùi thơm không nặng thì không được, làm sao khử được mùi tanh của rắn độc?
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Trong rượu có vị tanh của rắn độc ư?
Lam Phượng Hoàng đáp:
– Đúng vậy. Rượu này muội muội gọi là Ngũ bảo hoa mật tửu, dĩ nhiên phải dùng đến Ngũ bảo.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Ngũ bảo là gì?
Lam Phượng Hoàng đáp:
– Ngũ bảo là năm thứ bảo bối trong giáo phái của bọn tiểu muội, đại ca xem đi.
Cô lấy hai cái bát không rót rượu trong bình ra, nghe mấy tiếng tách tách, có mấy con gì nho nhỏ theo rượu rớt xuống bát. Mấy tên đệ tử phái Hoa Sơn thấy vậy đều kinh hãi la lên.
Lam Phượng Hoàng bưng bát rượu đến trước Lệnh Hồ Xung. Chàng thấy màu rượu trong suốt như nước suối, trong rượu lại có năm con trùng độc nhỏ. Đó là một con rắn, một con rết, một con nhện, một con cóc và một con bò cạp. Lệnh Hồ Xung giật bắn người, hỏi:
– Tại sao trong rượu có… có mấy con trùng độc này?
Lam Phượng Hoàng hứ một cái hỏi:
– Đây là Ngũ bảo, sao… sao gọi là trùng độc? Lệnh Hồ đại ca có dám uống không?
Lệnh Hồ Xung cười gượng nói:
– Cái… Ngũ bảo khiến ta hơi sợ.
Lam Phượng Hoàng bưng bát rượu uống một hớp, cười nói:
– Theo tục lệ người Miêu, nếu mời uống rượu ăn thịt mà bằng hữu không uống không ăn thì không phải là bằng hữu nữa.
Lệnh Hồ Xung đỡ bát rượu, uống ừng ực, cả năm con trùng độc cũng nuốt luôn. Tuy chàng to gan nhưng cũng không dám nhai để biết mùi vị của trùng độc thế nào.
Lam Phượng Hoàng cả mừng đưa tay ôm cổ Lệnh Hồ Xung hôn lên má hai cái, son trên môi cô in lên má chàng hai dấu đỏ chót. Cô cười nói:
– Đúng là hảo ca ca!
Lệnh Hồ Xung vừa cười thì chợt thấy ánh mắt nghiêm khắc của sư phụ. Chàng giật mình, thầm nghĩ: Hỏng rồi, hỏng rồi! Ta to gan ngông cuồng ngay trước mắt sư phụ sư nương, chắc sẽ bị sư phụ mắng cho một trận, còn tiểu sư muội thì càng coi mình không ra chi nữa.
Lam Phượng Hoàng lại mở nắp bình rượu, rót một bát có cả năm con trùng độc, bưng đến trước Nhạc Bất Quần cười, nói:
– Nhạc tiên sinh, tiểu nữ mời Nhạc tiên sinh uống rượu.
Nhạc Bất Quần thấy rượu ngâm toàn là trùng độc như bò cạp, rắn, rết, lão đã muốn nôn. Lão lại ngửi thấy trong mùi hương hoa nồng nặc có cả mùi tanh của rắn thì kìm không được lại muốn nôn ra nữa. Lão đưa tay trái ra đẩy bát rượu trên tay Lam Phượng Hoàng đi. Không ngờ Lam Phượng Hoàng lại không rút tay về, lão thấy ngón tay mình sắp đụng vào tay cô ta sợ quá nên vội rụt về. Lam Phượng Hoàng cười nói:
– Tại sao sư phụ lại không to gan bằng đồ nhi? Các vị bằng hữu phái Hoa Sơn, vị nào dám uống bát rượu này? Uống vào rất bổ.
Trong thuyền im phăng phắc. Lam Phượng Hoàng bưng bát rượu không thấy ai nhận uống cả, thở dài nói:
– Ngoài Lệnh Hồ Xung ra, phái Hoa Sơn không còn một anh hùng hảo hán thứ hai nào cả.
Bỗng nghe một người lớn tiếng nói:
– Để ta uống cho.
Đó là Lâm Bình Chi. Gã bước tới định đưa tay bưng lấy bát rượu.
Lam Phượng Hoàng giương cặp lông mày, cười nói:
– Thì ra…
Nhạc Linh San nói:
– Tiểu Lâm tử, nếu ngươi uống bát rượu con khỉ đó mà không chết vì trúng độc thì cũng đừng hòng ta nhìn mặt ngươi.
Lam Phượng Hoàng bưng bát rượu đến trước Lâm Bình Chi cười nói:
– Ngươi uống đi!
Lâm Bình Chi rụt rè nói:
– Ta… ta không uống nữa.
Lam Phượng Hoàng cười một tràng dài. Lâm Bình Chi đỏ mặt nói:
– Ta không uống rượu này không phải vì sợ chết.
Lam Phượng Hoàng cười nói:
– Ta biết chứ. Ngươi sợ cô nương mỹ miều kia không nhìn mặt ngươi nữa. Ngươi không phải là con quỷ nhát gan, mà là hán tử đa tình. Ha ha…
Lam Phượng Hoàng đến trước Lệnh Hồ Xung nói:
– Đại ca, hậu hội hữu kỳ.
Rồi cô đặt bát rượu lên bàn, phất tay áo một cái. Bốn cô gái Miêu bưng sáu bình rượu còn lại theo cô đi ra khỏi khoang thuyền trở về thuyền nhỏ.
Bỗng nghe tiếng hát du dương ngọt ngào, thuyền nhỏ xuôi dòng về hướng Đông nhẹ lướt, vượt lên đầu thuyền phái Hoa Sơn rồi xa dần.