Hồi 3: Tồi tâm chưởng giết người không vết
Lâm Chấn Nam về đến đại sảnh, triệu tập tiêu sư, phân công người đi tuần tra nghe ngóng. Các tiêu sư đã biết được tin cột cờ của Phước Oai tiêu cục bị người ta chặt gãy, chẳng khác nào mỗi người bị tát một cái tóe lửa. Ai nấy đều căm giận và đồng tâm quyết trả thù, nên mang sẵn binh khí chuẩn bị, đợi Tổng tiêu đầu ra lệnh là lập tức xuất phát
Lâm Chấn Nam thấy trong tiêu cục lớn nhỏ đều đồng tâm hợp lực chống địch nên cảm thấy yên tâm. Lão quay vào nội đường dặn con:
– Bình nhi, mẫu thân con mấy hôm nay trong người khó chịu, tối đến con ngủ ở giường ngoài phòng gia má để bảo vệ mẫu thân khi có địch đến.
Vương phu nhân cười nói:
– Ấy, thiếp muốn nó…
Bà nói được nửa câu thì đột nhiên hiểu ra. Trượng phu muốn nhi tử bảo vệ mình là giả, thực ra hai ông bà muốn con ở gần để bảo vệ con bởi con trai yêu quý của bà tính khí cao ngạo. Nói không chừng, nếu chàng ấm ức trong lòng chạy ra ngoài tìm địch nghênh chiến thì vô cùng nguy hiểm. Bà liền đổi giọng:
– Đúng vậy. Bình nhi, mấy hôm nay má má bị chứng tê thấp, tay chân tê rần. Gia gia của ngươi phải trông nom cả tiêu cục, không thể suốt ngày ở bên ta, nếu địch đột nhập vào nội đường, má má chỉ sợ chống trả không nổi.
Lâm Bình Chi đáp:
– Hài nhi luôn ở bên má má là được rồi!
Tối đó, Lâm Bình Chi ngủ trên chiếc giường ngoài phòng cha mẹ. Vợ chồng Lâm Chấn Nam mở cửa phòng, lấy vũ khí để sẵn bên gối; ngay cả áo quần, giày ủng cũng không tháo ra, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng, đợi có động tĩnh là lập tức bật dậy nghênh địch.
Nhưng một đêm trôi qua bình an vô sự. Sáng sớm hôm sau, có người ở ngoài cửa gọi khẽ:
– Thiếu tiêu đầu! Thiếu tiêu đầu!
Lâm Bình Chi nửa khuya mới ngủ được nên lúc này đang ngon giấc. Lâm Chấn Nam hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Người đứng bên ngoài thưa:
– Con ngựa của Thiếu tiêu đầu… chết rồi!
Lâm Bình Chi rất yêu mến con bạch mã này. Khi thấy ngựa chết, tên mã phu chăm sóc con ngựa này rất đỗi hoang mang, vội chạy đến báo tin. Lâm Bình Chi trong lúc mơ màng nghe nói ngựa chết liền bật người dậy, vội nói:
– Để ta đi xem.
Lâm Chấn Nam biết có chuyện cổ quái, cùng bước nhanh về phía chuồng ngựa, chỉ thấy con bạch mã nằm xoài dưới đất, chết khá lâu rồi, trên thân cũng không có một vết thương nào.
Lâm Chấn Nam hỏi:
– Đêm qua ngươi có nghe tiếng ngựa hí không? Có tiếng động gì không?
Tên mã phu đáp:
– Dạ không!
Lâm Chấn Nam kéo tay con trai nói:
– Không nên thương tiếc nữa. Gia gia sẽ cho người đi tìm mua một con tuấn mã khác cho hài nhi.
Lâm Bình Chi vuốt xác con ngựa, xót xa, lệ rơi lã chã.
Bỗng nhiên, gã cầm cờ Trần Thất hớt hơ hớt hải chạy đến. Gã thở hổn hển quỳ xuống thưa:
– Tổng… Tổng tiêu đầu. Không… không xong rồi! Mấy vị tiêu đầu… bị ác quỷ tấn công chết cả rồi!
Lâm Chấn Nam và Lâm Bình Chi hoảng hốt hỏi:
– Sao?
Trần Thất chỉ đáp:
– Chết rồi, chết hết rồi!
Lâm Bình Chi giận dữ quát:
– Cái gì chết hết?
Chàng giơ tay túm lấy cổ áo hắn lắc mạnh mấy cái. Trần Thất lắp bắp:
– Thiếu… Thiếu tiêu đầu… chết rồi!
Lâm Chấn Nam nghe hắn nói “Thiếu tiêu đầu chết rồi”, lòng nặng trĩu nỗi buồn phiền nói không được. Nhưng nếu vì lý do này mà chửi mắng hắn thì càng biểu lộ tâm trạng sợ hãi của mình. Lại nghe tiếng người bên ngoài xôn xao. Một người hỏi:
– Tổng tiêu đầu đâu? Mau bẩm báo cho lão gia hay.
Người khác nói:
– Con ác quỷ này lợi hại quá. Làm sao đây?
Lâm Chấn Nam lớn tiếng quát:
– Ta ở đây, có chuyện gì?
Hai vị tiêu sư và ba tên cầm cờ nghe tiếng Lâm Chấn Nam liền chạy đến. Tiêu sư đi đầu nói:
– Tổng tiêu đầu, chúng ta phái các huynh đệ đi ra ngoài, không thấy một ai về cả.
Lâm Chấn Nam trước đó đã nghe xôn xao, liệu đoán được có người chết, nhưng tối hôm qua lão phái đi điều tra cả tiêu sư lẫn cầm cờ là hai mươi ba người, có lý nào tất cả đều chết hết?
Lão vội hỏi:
– Có người chết ư? Có lẽ họ còn đi dò la chưa về kịp.
Tiêu đầu đó lắc đầu đáp:
– Đã phát hiện mười bảy xác chết…
Lâm Chấn Nam và Lâm Bình Chi kinh hoảng la lên:
– Mười bảy xác ư?
Vị tiêu đầu kinh hoàng đáp:
– Đúng vậy, có mười bảy xác, trong đó có Phú tiêu đầu, Tiền tiêu đầu và Ngô tiêu đầu.
Lâm Chấn Nam không nói gì nữa, bước nhanh ra đại sảnh, chỉ thấy bàn ghế đã được dời đi, để mười bảy xác chết. Lâm Chấn Nam một đời từng trải sóng gió mà nay đột nhiên gặp tình cảnh như thế này nên chân tay lão run cầm cập, đầu gối bủn rủn, dường như đứng không vững nữa.
Lão lắp bắp hỏi:
– Vì… Vì… Vì…
Cổ họng lão khô khào, nói không thành lời. Chỉ nghe người ở ngoài đại sảnh nói:
– Chao ôi! Cao tiêu đầu là người trung hậu, không ngờ cũng bị ác quỷ đòi mạng rồi.
Lâm Chấn Nam thấy bốn năm người hàng xóm dùng cánh cửa khiêng một xác đi vào. Người đi đầu đã đứng tuổi, nói:
– Hôm nay tiểu nhân vừa mở cửa, thấy người này chết ở ngoài đường, tiểu nhân nhận ra được là Cao tiêu đầu trong quý tiêu cục. Chắc là phát bệnh dịch hay trúng tà.
Lâm Chấn Nam chấp tay nói:
– Đa tạ! Đa tạ!
Lão quay lại bảo tên cầm cờ:
– Tặng các vị lân bang này mỗi người ba nén bạc. Ngươi đến Trương phòng lấy bạc đi.
Những người hàng xóm thấy nhiều xác chết không dám ở lâu, cảm ơn rồi ra về.
Không bao lâu lại có người đưa thi thể ba vị tiêu đầu về. Lâm Chấn Nam kiểm điểm nhân số, tối qua phái đi hai mươi ba người, trước mắt đã có hai mươi hai thi thể, chỉ có thi thể của Chử tiêu đầu là chưa thấy. Nhưng những việc không ngờ tới lại xảy ra trong nháy mắt.
Lâm Chấn Nam về đến sương phòng, uống chén trà nóng, trong lòng rối loạn. Không thể nào định thần được, lão đi ra cổng lớn thấy hai cột cờ đã bị chặt mất rồi, lòng càng thêm buồn bã. Cho đến lúc này, kẻ địch đã hạ thủ giết hơn hai chục người trong tiêu cục mà vẫn chưa lộ diện, cũng chưa chính thức khai chiến. Lão quay đầu lại chăm chú nhìn biển hiệu đề bốn chữ “Phước Oai tiêu cục” trên cổng một hồi lâu rồi nghĩ bụng: Phước Oai tiêu cục lừng danh trên giang hồ mấy chục năm, không ngờ ngày hôm nay lại thất bại trong tay mình.
Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa, một con ngựa từ từ đi đến, trên lưng ngựa có người nằm vắt ngang. Lâm Chấn Nam đã đoán được ba phần. Lão liền chạy đến xem, quả nhiên xác chết vắt ngang lưng ngựa chính là Chử tiêu đầu. Tất nhiên là lão đang đi trên đường thì bị người giết rồi đặt thi thể lại lên lưng ngựa; ngựa nhận ra được đường cũ, tự nó đi về.
Lâm Chấn Nam thở dài, nước mắt rơi xuống trên người Chử tiêu đầu. Lão bồng thi thể đi vào đại sảnh, nghẹn ngào nói:
– Chử hiền đệ! Nếu ta không trả được mối thù cho đệ thì ta thề không làm người. Chỉ đáng tiếc… Chỉ đáng tiếc… Ôi! Đệ đi quá nhanh, chưa nói được tên họ của kẻ thù.
Trong tiêu cục, Chử tiêu đầu cũng không có gì hơn người và cùng với Lâm Chấn Nam cũng không có thâm tình gì đặc biệt. Chỉ vì Lâm Chấn Nam quá xúc động, không cầm được nước mắt. Kỳ thật, lão rơi nước mắt là vì căm phẫn hơn là vì đau thương.
Vương phu nhân đang đứng trước cửa đại sảnh, tay trái cầm kim đao, tay phải chỉ ra ngoài sân, lớn tiếng chửi:
– Quân cường đạo chó má đê hèn chỉ biết lén lút phóng tên hại người. Nếu đúng là anh hùng hảo hán thì quang minh chính đại đến Phước Oai tiêu cục, chúng ta một đao một thương quyết sanh tử với các ngươi một trận. Cứ lén lén lút lút làm những chuyện mờ ám, thì võ lâm coi ra cái giống gì!
Lâm Chấn Nam nói khẽ:
– Nương tử, có thấy động tĩnh gì không?
Lão vừa hỏi vừa đặt thi thể Chử tiêu đầu xuống đất.
Vương phu nhân lớn tiếng đáp:
– Tiểu muội không thấy động tĩnh gì. Quân cẩu tặc sợ bảy mươi hai đường Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm ta rồi.
Tay phải bà nắm chuôi đao vạch trong không gian một vòng rồi quát lớn:
– Bọn chúng cũng sợ lưỡi kim đao trong tay lão nương nữa!
Bỗng nghe trên nóc nhà có tiếng cười nhạt. Một tiếng “véo”, một loại ám khí bắn xuống đánh trúng ngay lưỡi kim đao làm vang một tiếng “keng”. Cánh tay Vương phu nhân ê ẩm, kim đao rớt xuống nhưng dư lực không giảm, văng ra đến giữa sân.
Lâm Chấn Nam khẽ quát một tiếng, ánh thanh quang lấp loáng. Lão đã rút kiếm cầm tay, hai chân chụm lại nhảy lên nóc nhà ra chiêu Tảo đãng quần ma. Ánh kiếm như hoa phóng thẳng về phía địch nhân nơi phát ra ám khí. Mấy ngày nay, lão chịu nhiều điều buồn bực, rốt cuộc vẫn chưa thấy địch thủ xuất hiện nên bây giờ lão dùng hết sức mình ra chiêu không một chút đề phòng. Đường kiếm phóng lấp lánh trong không gian, trên nóc nhà dường như thấp thoáng có bóng người. Lão lún thấp người xuống, phóng mình lên trên đỉnh sương phòng, vẫn không thấy tung tích của địch nhân đâu.
Vương phu nhân và Lâm Bình Chi cũng cầm đao kiếm đến để tiếp ứng. Vương phu nhân lồng lộn lên quát lớn:
Bà quay lại trượng phu hỏi:
– Quân cẩu tặc đã chạy đi rồi, trượng phu tính sao đây?
Lâm Chấn Nam lắc đầu, nhẹ giọng nói:
– Đừng làm kinh động người khác.
Ba người lại tìm kiếm trên nóc nhà một lần nữa rồi mới nhảy xuống sân. Lâm Chấn Nam hỏi khẽ:
– Ám khí gì đánh trúng kim đao của phu nhân?
Vương phu nhân thóa mạ:
– Đồ cẩu tặc tử! Không biết!
Ba người tìm kiếm trong sân, không thấy có ám khí gì, chỉ thấy dưới cây hoa quế có vô số mảnh gạch vụn rải khắp mặt sân rất dễ nhìn ra. Kẻ địch đã dùng một viên gạch nhỏ đánh rớt cây kim đao trong tay Vương phu nhân. Một viên gạch nhỏ mà phát ra một kình lực mạnh như thế quả thật đáng sợ.
Vương phu nhân thóa mạ không tiếc lời:
– Đồ chó má thối tha!
Nhưng khi phu nhân thấy viên gạch nát ra như hạt gạo thì bỗng chuyển từ tức giận sang sợ hãi. Bà ngẩn người một lúc lâu, không nói câu nào rồi đi thẳng vào sương phòng. Đợi chồng và con trai vào, bà đóng cửa, nói:
– Võ công của địch rất đáng sợ. Chúng ta không phải là đối thủ của chúng. Làm sao… làm sao bây giờ?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Đi cầu cứu bạn bè. Trong võ lâm, hoạn nạn tương trợ là chuyện bình thường.
Vương phu nhân nói:
– Bạn bè thân hữu của chúng ta cố nhiên là không ít, nhưng võ công hơn vợ chồng ta lại chẳng mấy ai. Còn những người sút kém chúng ta có mời đến cũng như không.
Lâm Chấn Nam nói:
– Nương tử nói không sai, nhưng càng nhiều người thì càng thêm nhiều ý kiến. Ta mời họ đến cùng bàn bạc cũng tốt.
Vương phu nhân đáp:
– Cũng được. Theo trượng phu, ta nên mời những ai?
Lâm Chấn Nam nói:
– Trước hết chúng ta mời những cao thủ trong ba tiêu cục Hàng Châu, Nam Xương, Quảng Châu về rồi mời thêm võ lâm đồng đạo ở bốn tỉnh Mân, Triết, Việt, Cống.
Vương phu nhân cau mày nói:
– Nếu chuyện cầu cứu gấp lan ra khắp giang hồ thì còn gì là oai danh của Phước Oai tiêu cục?
Lâm Chấn Nam lơ đãng hỏi:
– Nương tử năm nay ba mươi chín tuổi rồi phải không?
Vương phu nhân cáu kỉnh đáp:
– Hừ, lúc này mà còn hỏi tuổi của thiếp. Thiếp tuổi con cọp, trượng phu lại không biết bao nhiêu tuổi sao?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Ta phát thiệp mời nói là làm đại sinh nhật lần thứ bốn mươi cho nương tử…
Vương phu nhân đáp:
– Tại sao lại phịa thêm một tuổi cho thiếp? Thiếp đã già lắm rồi sao?
Lâm Chấn Nam lắc đầu:
– Nương tử đâu có già. Trên đầu nương tử một sợi tóc bạc cũng không có. Ta nói làm sinh nhật cho nương tử là để mời các bạn thân đến, sẽ không ai hoài nghi. Đợi các vị khách đến, chúng ta sẽ chọn những vị thân nhất rồi ngầm cho họ biết, như thế oai danh của tiêu cục không bị tổn hại.
Vương phu nhân nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
– Được rồi, như vậy trượng phu tặng thiếp lễ vật gì nào?
Lâm Chấn Nam nói nhỏ vào tai vợ:
– Ta tặng nương tử một lễ vật lớn: sang năm lại sinh thêm một cậu con trai bụ bẫm!
Vương phu nhân “hừ” một cái, hai má ửng hồng, nói:
– Trượng phu thật kỳ cục. Đang lúc như thế này mà còn nói giỡn được.
Lâm Chấn Nam cười ha ha, đi về phòng ra lệnh cho người viết danh thiếp mời bằng hữu. Kỳ thực lòng lão buồn rười rượi, nói giỡn vài câu là cốt để giảm bớt sự lo sợ cho thê tử mà thôi. Lão thầm nghĩ: Nước xa khó cứu được lửa g ần, có lẽ đêm nay, trong tiêu cục lại có thêm chuyện xảy ra. Đợi đến lúc bạn bè đến thì không biết trên đời này còn có Phước Oai tiêu cục không nữa!
Lão đến trước cửa Trương phòng, thấy hai tên đầy tớ thần sắc hoảng loạn, lắp bắp thưa:
– Tổng… Tổng… tiêu đầu… Không… không xong rồi!
Lâm Chấn Nam quát:
– Làm sao mà không xong?
Một tên đáp:
– Vừa rồi Trương phòng tiên sinh gọi Lâm Phúc đi mua quan tài. Hắn… hắn vừa ra khỏi cửa, sắp quẹo qua con đường nhỏ thì ngã lăn ra chết!
Lâm Chấn Nam nói:
– Có chuyện này sao? Xác hắn đâu?
Tên đầy tớ đáp:
– Còn ở ngoài đường.
Lâm Chấn Nam nói:
– Đi khiêng xác hắn về đây.
Lão nghĩ bụng: Giữa thanh thiên bạch nhật mà địch thủ lại dám lộng hành giết người, quả là to gan lớn mật.
Hai tên đầy tớ thưa:
– Dạ… dạ!
Nhưng cả hai vẫn đứng yên. Lâm Chấn Nam quát:
– Sao vậy?
Một tên đáp:
– Mời Tổng tiêu đầu ra… xem.
Lâm Chấn Nam biết có việc cổ quái, hừ một tiếng rồi đi ra cổng, chỉ thấy ba vị tiêu đầu, năm tên cầm cờ đứng nhìn ra ngoài, sắc mặt tái mét, vô cùng sợ hãi. Lâm Chấn Nam nói:
– Chuyện gì vậy?
Không đợi người bên cạnh trả lời, lão cũng đã biết rồi. Ngoài cổng chính, trên phiến đá viết sáu chữ lớn “Xuất môn thập bộ giả tử” (Ra khỏi mươi bước thì chết) bằng máu tươi. Cách cổng khoảng mười bước lại vạch một đường máu rộng khoảng một tấc.
Lâm Chấn Nam hỏi:
– Viết hồi nào vậy? Lẽ nào không ai nhìn thấy?
Một tiêu đầu đáp:
– Vừa rồi Lâm Phúc chết ở trên đường nhỏ, mọi người xúm nhau chạy đi xem, trước cổng không có người lạ. Không biết ai đùa giỡn viết những chữ này.
Lâm Chấn Nam cao giọng, quát:
– Lâm mỗ không thiết sống nữa, muốn đi ra khỏi cổng mười bước coi cái chết như thế nào.
Rồi lão bước ra khỏi cổng. Hai tên tiêu đầu cùng la lên:
– Tổng tiêu đầu!
Lâm Chấn Nam vẫy tay một cái, rồi bước qua vạch máu. Lão nhìn những chữ máu và vạch máu chưa khô, bước lên sáu chữ cho nét viết mờ đi rồi mới quay về cổng lớn, nhìn ba tên tiêu đầu nói:
– Đây là trò thách thức, có gì mà sợ? Ba vị huynh đệ hãy đi đến hiệu bán quan tài một chuyến, rồi đến chùa Thiên Ninh phía Tây thành mời các vị hòa thượng đến làm vài ngày pháp sự, siêu độ vong linh, trừ khử dịch bệnh!
Ba vị tiêu đầu thấy Tổng tiêu đầu bước qua vạch máu bình an vô sự liền vâng lời, mang đao xách kiếm đi ra khỏi cổng. Lâm Chấn Nam chăm chú nhìn theo. Họ đi qua vạch máu rồi quẹo qua góc đường. Một lúc sau, lão mới đi vào nhà, đến Trương phòng nói với Hoàng tiên sinh:
– Hoàng phu tử! Phu tử viết vài thiếp mời mừng thọ cho phu nhân, mời các bạn bè thân hữu đến uống rượu.
Hoàng tiên sinh đáp:
– Dạ! Không biết là ngày nào ạ?
Bỗng nghe có tiếng chân bước vội vã. Một người chạy đến. Lâm Chấn Nam quay đầu ra, nghe một tiếng “bịch”, người ấy đã ngã lăn ra đất. Lâm Chấn Nam chạy lại, thấy Địch tiêu đầu, một trong ba vị tiêu đầu phụng mệnh đi mua quan tài, nằm lăn ra đó không nhúc nhích. Lâm Chấn Nam đưa tay đỡ dậy, vội hỏi:
– Địch huynh đệ! Huynh đệ làm sao…?
Địch tiêu đầu đáp:
– Họ chết rồi, đệ… đệ chạy về được đây.
Lâm Chấn Nam hỏi:
– Địch thủ như thế nào?
Địch tiêu đầu đáp:
– Không… không biết… không biết!
Hắn co giật vài cái rồi tắt thở.
Trong khoảnh khắc, mọi người trong tiêu cục đều nghe được tin này. Vương phu nhân và Lâm Bình Chi từ trong nội đường đi ra, chỉ nghe mọi người nói lẩm bẩm sáu chữ: “Xuất môn thập bộ giả tử”. Lâm Chấn Nam nói:
– Ta đi cõng hai vị tiêu đầu về.
Trương phòng Hoàng tiên sinh lắp bắp nói:
– Tổng… Tổng tiêu đầu… đi không được, nên hạ lệnh trọng thưởng, tất có người dũng cảm đi. Ai… ai đi cõng xác chết về sẽ được thưởng ba mươi lạng bạc.
Hoàng tiên sinh nói ba lần cũng không có người nào lên tiếng. Vương phu nhân bỗng nhiên hốt hoảng la to:
– Ôi! Bình nhi đâu? Bình nhi? Bình nhi?
Tiếng cuối cùng bà quá hoảng loạn nói không được nữa. Mọi người cùng hốt hoảng la lên:
– Thiếu tiêu đầu, Thiếu tiêu đầu!
Bỗng nghe tiếng Lâm Bình Chi ngoài cổng vọng vào:
– Tại hạ ở đây.
Mọi người vui mừng, chạy ùa ra cổng, thấy cái dáng cao cao của Lâm Bình Chi đang từ góc đường đi tới, trên hai vai vác hai cái xác. Đó chính là xác của hai vị tiêu đầu. Lâm Chấn Nam và Vương phu nhân vội vàng chạy ra, tay cầm sẵn đao kiếm, vượt qua vệt máu, hộ tống Lâm Bình Chi trở về.
Các vị tiêu đầu và mấy tên cầm cờ cùng đồng thanh hô to:
– Thiếu tiêu đầu, thiếu niên anh hùng, dũng cảm hơn người!
Lâm Chấn Nam và Vương phu nhân trong lòng mươi phần vừa ý. Vương phu nhân trách yêu:
– Hài nhi đừng tùy tiện như vậy. Hai vị tiêu đầu này là người thân thiết nhưng họ đã chết cả rồi, không nên bất chấp nguy hiểm.
Lâm Bình Chi gượng cười nhưng lòng buồn khôn tả. Chàng nghĩ bụng: Tất cả đều do ta nhất thời không ghìm được tức giận, giết chết một người để nhiều người vì ta mà mất mạng. Nếu ta tham sống sợ chết, sao đáng làm người?
Bỗng nhiên sau hậu đường có tiếng người hô toáng lên:
– Hoa sư phó tốt như thế này mà cũng chết rồi!
Lâm Chấn Nam vội hỏi:
– Sao?
Vị quản sư trong tiêu cục, gương mặt ảm đạm, khúm núm chạy đến, thưa:
– Tổng tiêu đầu! Hoa sư phó đi cổng sau ra mua rau, mới bước hơn mười bước thì chết. Phía cổng sau cũng có… có sáu chữ viết bằng máu!
Hoa sư phó là đầu bếp trong tiêu cục, nấu nướng không chê vào đâu được. Các món của Hoa sư phó làm như Đông qua chung, Phật khiêu tường, tao ngư, nhục bì, bánh bao nức tiếng ở Phúc Châu. Lão là một trong những người mà Lâm Chấn Nam cần để tiếp đãi các quan lại phú thương. Lâm Chấn Nam chấn động tinh thần, thầm nghĩ: Hắn chỉ là một đầu bếp bình thường, không phải là tiêu đầu. Giang hồ có lệ lúc đánh cướp tiêu xa nhất định không được giết phu xe, phu kiệu, phu coi lừa ngựa, phu khuân vác. Kẻ địch hạ thủ độc ác như vậy là muốn tiêu diệt hết cả Phước Oai tiêu cục của ta chăng?
Lão nhìn mọi người nói:
– Mọi người không phải hoảng sợ: Mấy tên cẩu tặc này thừa lúc người ta không đề phòng mới ra tay. Tất cả chúng ta đều rõ cả rồi. Vừa rồi, Thiếu tiêu đầu và vợ chồng ta đã bước ra khỏi cổng hơn mười bước. Mấy tên cẩu tặc đó có dám làm gì đâu?
Tất cả đều vâng vâng dạ dạ nhưng không một ai dám ra khỏi cổng một bước. Lâm Chấn Nam và Vương phu nhân nhìn nhau mặt buồn rười rượi, đành chịu bó tay. Tối hôm đó, Lâm Chấn Nam cắt đặt các tiêu sư phòng thủ, nào ngờ lúc lão cầm kiếm đi tuần tra, thấy hơn mười tiêu sư ngồi vòng tròn trên sảnh, không ai đi ra ngoài canh giữ. Các tiêu sư thấy Tổng tiêu đầu đều sợ bị quở trách nên đứng cả lên nhưng vẫn không người nào dám bước ra một bướ c. Lâm Chấn Nam nghĩ bụng: Địch thủ quả là lợi hại. Tiêu cục đã chết nhiều người như vậy, chính mình cũng không nghĩ ra cách gì đối phó, nên ai ai cũng lo giữ cái mạng.
Lão an ủi mọi người vài câu, ra lệnh mang rượu đến, cùng với các tiêu sư uống rượu trên đại sảnh. Mọi người đều phiền não nên không ai nói năng gì, chỉ uống để giải sầu. Chẳng bao lâu một số người đã say, lăn ra ngủ.
Trưa hôm sau, bỗng nghe tiếng vó ngựa vọng đến, có mấy kỵ mã từ trong tiêu cục chạy ra ngoài.
Lâm Chấn Nam kiểm tra, thì ra đó là năm vị tiêu sư không nhẫn nại trước cục diện nên bỏ ra đi không từ biệt. Lão lắc đầu thở dài:
– Lúc gặp đại nạn mạnh ai nấy chạy, Lâm mỗ không đủ sức chở che các huynh đệ. Vậy ai muốn đi thì đi.
Các tiêu sư còn lại ngoác miệng ra mắng chửi lên án năm người kia không có nghĩa khí. Có mấy người không chửi mà chỉ thở dài, ngầm tính toán.
Lúc trời chạng vạng tối, bỗng nhiên năm con ngựa lại cõng năm cái xác quay về. Năm vị tiêu sư này muốn thoát khỏi nơi nguy hiểm, nhưng lại táng mạng trước. Lâm Bình Chi căm phẫn vô cùng, cầm trường kiếm lao thẳng ra cổng, đứng ngoài vạch máu ba bước, lớn tiếng la to:
– Đại trượng phu ai làm nấy chịu. Gã Tứ Xuyên họ Dư đó do Lâm Bình Chi này giết, không ai liên can đến việc đó cả. Muốn báo thù thì cứ báo thù Lâm Bình Chi này được rồi, loạn đao phanh thây, chết cũng không oán. Các ngươi cứ sát hại người lương thiện thì đâu phải là anh hùng hảo hán. Lâm Bình Chi ta đứng đây, có bản lĩnh thì cứ đến giết đi. Không dám xuất hiện là đồ trộm cướp nhát gan!
Càng lúc chàng càng la to, mở dải áo phanh ngực ra, vỗ ngực đùng đùng:
– Đường đường là nam nhi chết thì chết. Có ngon thì xuống một đao. Tại sao ngay cả nhìn ta một cái các ngươi cũng không dám? Đồ chó má nhát gan! Đồ súc sinh!
Hai mắt chàng long lên. Người đi đường chỉ dám đứng xa xa nhìn chàng, không ai dám đến gần tiêu cục.
Vợ chồng Lâm Chấn Nam nghe tiếng con la hét, cũng lao ra ngoài cổng. Mấy ngày nay hai người cũng vô cùng bực dọc, căm phẫn đầy lòng, bụng muốn nổ tung ra. Nay nghe Lâm Bình Chi gọi địch thủ khiêu chiến như vậy, hai ông bà cũng lớn tiếng thóa mạ.
Các tiêu sư ngơ ngác nhìn nhau, khâm phục khí phách của ba ngườ i, thầm nghĩ bụng: Tổng tiêu đầu rất anh hùng; phu nhân cũng là bậc nữ kiệt. Thiếu tiêu đầu tuy giống một vị đại cô nương, nhưng không sợ trời sợ đất, dám hướng về kẻ thù mà thóa mạ, thật là bội phục.
Ba người nhà Lâm Chấn Nam chửi một hồi lâu, nhưng bốn bề vẫn yên lặng. Lâm Bình Chi quát:
– Tại sao ra khỏi cửa là chết? Ta bước thêm vài bước nữa, xem các ngươi làm gì được ta?
Chàng nói xong bước thêm vài bước, cầm ngang thanh kiếm, ngạo nghễ nhìn bốn hướng.
Vương phu nhân nói:
– Được lắm! Hỡi quân cẩu tặc, các ngươi chỉ quen hà hiếp người lương thiện, sợ kẻ hung dữ, càng không dám làm gì hài nhi của ta.
Bà kéo tay Lâm Bình Chi trở vào cổng. Lâm Bình Chi tức giận đến nỗi cả người run cầm cập, sau khi về phòng nằm nghỉ, nhịn không được, úp mặt khóc nức nở. Lâm Chấn Nam vuốt đầu con nói:
– Hài nhi! Hài nhi gan dạ lắm, xứng đáng là con trai của nhà họ Lâm. Địch thủ không dám lộ diện, chúng ta biết làm thế nào được? Hài nhi hãy ngủ một giấc đi.
Lâm Bình Chi khóc một hồi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau khi ăn cơm tối xong, chàng nghe phụ thân nói khẽ với mẫu thân là có vài tên tiêu đầu trong tiêu cục có ý tưởng kỳ lạ, muốn từ hậu viên đào đường hầm đi ra ngoài thông qua khỏi vệt máu mười bước thì thoát chết. Nếu ở lại tiêu cục, không sớm thì muộn cũng mất mạng.
Vương phu nhân cười gượng nói:
– Họ muốn đào đường hầm thì để cho họ đào. Chỉ sợ… chỉ sợ… than ôi!
Cha con Lâm Chấn Nam đều hiểu ý bà muốn nói gì. Đó là bà muốn nói chỉ sợ chúng cũng mất mạng giống năm vị tiêu sư muốn đem tính mạng mình sớm dâng cho địch. Lâm Chấn Nam trầm ngâm rồi nói:
– Ta đi xem, nếu có đường thoát được, thì để cho họ đi.
Lão đi ra một lúc sau, rồi về phòng lại nói:
– Bọn họ chỉ vui miệng nói ra, thực ra không một ai dám ra tay đào hầm.
Tối hôm đó, ba người ngủ rất sớm. Mọi người trong tiêu cục đều có ý định phó thác cho mệnh trời, chẳng ai muốn đi tuần tra canh gác nữa.
Lâm Bình Chi ngủ đến nửa đêm, bỗng nghe có người khều nhẹ vai mình. Chàng bật ngồi dậy, đưa tay xuống gối rút trường kiếm, chợt nghe tiếng mẫu thân nói:
– Bình nhi, ta đây mà. Gia gia của ngươi đi ra ngoài lâu rồi mà chưa thấy về. Chúng ta đi tìm gia gia.
Lâm Bình Chi giật mình kinh hãi hỏi:
– Gia gia đi đâu vậy?
Vương phu nhân đáp:
– Ta không biết.
Hai người cầm đao kiếm bước ra khỏi phòng. Trước tiên, họ đến đại sảnh, thấy trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, mười mấy vị tiêu đầu đang đánh bạc. Mấy ngày nay lúc nào mọi người cũng lo sợ, nên đều cảm thấy bất lực, không thể làm gì được nên họ cũng không còn bận tâm đến chuyện sống chết nữa. Vương phu nhân nắm tay ra hiệu cho con rồi quay người đi. Hai mẹ con đi khắp nơi tìm kiếm, rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng Tổng tiêu đầu. Hai người càng lúc càng sợ hãi mà không dám gọi, vì sợ mọi người trong tiêu cục thêm hoang mang, nếu nghe tin Tổng tiêu đầu mất tích thì khó mà làm cho họ ổn định được. Hai người tìm đến phía sau nhà. Lâm Bình Chi bỗng nghe thấy tiếng lách cách phát ra từ phòng binh khí mé trái, lại có ánh sáng xuyên qua khe cửa. Chàng vội đến bên cửa sổ, lấy ngón tay chọc thủng giấy dán cửa, nhìn vào trong rồi mừng rỡ kêu:
– Gia gia! Thì ra gia gia ở đây.
Lâm Chấn Nam đang khom lưng, mặt hướng vào tường, nghe tiếng con gọi, quay đầu lại. Làm Bình Chi thấy sắc mặt phụ thân khủng hoảng cực độ nên chàng sợ hãi vô cùng, vẻ vui mừng biến mất, lại đờ đẫn ra, há miệng líu lưỡi không nói ra lời. Vương phu nhân xô cửa vào, thấy dưới đất đầy máu. Một người nằm trên ba chiếc ghế dài xếp song song, toàn thân trần truồng, ngực và bụng đều bị mổ banh ra. Nhìn mặt tử thi, bà nhận ra là Hoắc tiêu đầu, một trong năm tiêu đầu phóng ngựa chạy trốn rồi được ngựa cõng xác quay về. Lâm Bình Chi cũng đi vào phòng binh khí, xoay tay đóng cửa phòng. Lâm Chấn Nam thò tay vào ngực tử thi móc ra một trái tim đầm đìa máu, rồi nói:
– Trái tim bị vỡ thành tám chín mảnh, quả là… quả là…
Vương phu nhân tiếp lời:
– Quả là Tồi tâm chưởng của phái Thanh Thành!
Lâm Chấn Nam gật đầu, im lặng không nói gì.
Bây giờ Lâm Bình Chi mới hiểu rõ phụ thân mổ tử thi là để kiểm nghiệm nguyên nhân dẫn đến cái chết của nhiều người. Lão đặt trái tim trở lại, rồi lấy vải dầu quấn tử thi để vào góc tường, cầm vải dầu chùi sạch vết máu, cùng vợ con quay về phòng. Lão nói:
– Đối đầu với chúng ta đích xác là cao thủ của phái Thanh Thành. Nương tử, theo nàng thì nên làm thế nào đây?
Lâm Bình Chi căm phẫn đáp:
– Chuyện này do một mình hài nhi gây ra. Ngày mai, hài nhi sẽ đi khiêu chiến và quyết sinh tử với chúng một trận. Nếu hài nhi không địch lại, bị chúng giết chết là xong.
Lâm Chấn Nam lắc đầu nói:
– Người này chỉ đánh một chưởng đã làm trái tim tan vỡ thành tám chín mảnh. Thân thể người chết lại không để lại một chút dấu vết. Như vậy võ công hắn rất cao cường, chắc trong phái Thanh Thành hắn cũng là nhân vật nhất nhì. Hắn muốn giết Bình nhi thì đã sớm giết rồi. Ta thấy địch thủ tâm địa lang sói, quyết không chịu đem ba người nhà ta ra giết chết một cách mau lẹ đâu.
Lâm Bình Chi hỏi:
– Hắn còn muốn gì nữa?
Tổng tiêu đầu đáp:
– Bọn cẩu tặc chơi trò mèo vờn chuột, vờn cho đến lúc tim gan chuột đều bị vỡ ra mà chết, mới hả dạ.
Lâm Bình Chi cả giận, nói:
– Bọn cẩu tặc này coi Phước Oai tiêu cục chúng ta không ra gì cả.
Tổng tiêu đầu đáp:
– Rõ ràng là hắn chỉ nhìn Phước Oai tiêu cục bằng nửa con mắt.
Lâm Bình Chi nói:
– Nói không chừng hắn sợ bảy mươi hai đường Tịch tà kiếm pháp của gia gia, nếu không thì tại sao chẳng dám xuất hiện giao đấu một cách đường hoàng, chỉ thừa lúc người ta sơ hở mà âm thầm hãm hại như vậy?
Lâm Chấn Nam lắc đầu đáp:
– Bình nhi, Tịch tà kiếm pháp của gia gia dùng để đối phó với đạo tặc trong hắc đạo thì có thừa nhưng công phu Tồi tâm chưởng của người này quả thực gia gia của ngươi không địch nổi. Ta… ta trước nay không phục ai, nhưng thấy trái tim của Hoắc tiêu đầu thì lại… lại… Hỡi ôi!
Lâm Bình Chi thấy phụ thân tinh thần suy nhược, khác hẳn lúc bình thường, nên chàng không dám nói thêm gì nữa.
Vương phu nhân nói:
– Kẻ đối đầu lợi hại như vậy, đại trượng phu có thể khuất phục đợi đến lúc làm cho ra lẽ. Chúng ta nên tạm lánh đi là hơn.
Lâm Chấn Nam gật đầu nói:
– Ta cũng nghĩ như vậy.
Vương phu nhân nói:
– Ngay trong đêm nay, chúng ta khởi hành đến Lạc Dương. Chúng ta đã biết lai lịch của địch thủ thì quân tử báo thù mười năm không muộn.
Lâm Chấn Nam nói:
– Đúng thế. Nhạc phụ giao hảo khắp thiên hạ, nhất định có cách giúp chúng ta. Ta hãy thu dọn một ít đồ tế nhuyễn rồi lập tức lên đường.
Lâm Bình Chi hỏi:
– Chúng ta đi rồi, mọi người trong tiêu cục không ai quản lý thì làm sao đây?
Lâm Chấn Nam nói:
– Kẻ địch với họ không thù không oán. Chúng ta đi rồi, mọi người trong tiêu cục sẽ bình an vô sự.
Lâm Bình Chi nghĩ bụng: Gia gia nói như vậy cũng có lý. Kẻ địch đã giết chết nhiều người trong tiêu cục, kỳ thực chỉ là vì một mình ta. Ta rời khỏi đây, địch thủ quyết không làm khó dễ các tiêu đầu, các tên cầm cờ nữa.
Chàng liền quay về phòng mình thu dọn, bụng cứ nghĩ đến chuyện không chừng kẻ địch có thể đốt sạch tiêu cục. Chàng nhìn từng món đồ chơi, quần áo cảm thấy cái gì cũng không bỏ đi được, bèn lấy cả bỏ vào hai cái bao. Chàng lại cảm thấy mình để lại quá nhiều thứ, nên tay trái lấy đôi ngọc mã trên bàn, tay phải cuộn tấm da báo. Đó là con báo hoa mà chàng đã tự tay săn được.
Chàng vác bao trên lưng rồi quay về phòng cha mẹ.
Vương phu nhân thấy vậy không nhịn được cười:
– Chúng ta đi lánh nạn chứ không phải dọn nhà, hài nhi đem nhiều như vậy để làm gì?
Tổng tiêu đầu thở dài, lắc đầu nghĩ bụng: Chúng ta tuy là nhà võ học thế truyền nhưng hài nhi được nuôi dưỡng cưng chiều từ tấm bé, ngoài chuyện học được một ít võ công ra, còn lại chẳng khác gì con em nhà quyền quý. Hôm nay bỗng nhiên gặp đại nạn, nên y lật đật ứng biến, cũng không trách y được.
Tình yêu con trong lòng lão trỗi dậy. Lão nói:
– Trong nhà ngoại tổ ngươi cái gì cũng có, không cần phải mang quá nhiều đồ đạc. Chúng ta chỉ cần mang một ít vàng bạc, châu báu quý giá. Lần này đi đến Giang Tây, Hồ Nam, Hồ Bắc đều có phân cục, chẳng sợ gì thiếu ăn trên đường. Bao càng nhẹ càng tốt, người nhẹ thêm tí nào thì lúc động thủ lại càng linh hoạt hơn.
Lâm Bình Chi không có cách gì khác đành đặt bao xuống.
Vương phu nhân nói:
– Chúng ta cỡi ngựa từ cổng lớn quang minh chính đại xông thẳng ra hay là từ cửa sau nhẹ nhàng mà đi?
Lâm Chấn Nam ngồi trên ghế thái sư, nhắm nghiền hai mắt, cầm tẩu thuốc đưa lên miệng rít một hơi dài. Một lúc lâu, lão mới mở mắt ra nói:
– Bình nhi! Con đi báo cho mọi người trong tiêu cục từ trên xuống dưới hay để mọi người thu xếp, ngày mai rời khỏi đây. Bảo Trương phòng phân phát tiền bạc cho họ. Đợi “dịch bệnh” qua đi, tất cả lại quay về.
Lâm Bình Chi đáp:
– Dạ.
Tuy vậy lòng chàng lấy làm lạ, không hiểu tại sao phụ thân bỗng nhiên lại thay đổi ý định. Vương phu nhân nói:
– Trượng phu muốn mọi người tản đi hết ư? Vậy thì lấy ai trông coi tiêu cục?
Tổng tiêu đầu đáp:
– Không cần trông coi, ngôi nhà này đã bị quỷ ám, ai dám vào đây chịu chết? Vả lại khi ba chúng ta đi rồi, những người còn lại lẽ nào không đi?
Lâm Bình Chi bước ra khỏi phòng đi thông báo, lập tức tiêu cục trên dưới náo loạn cả lên.
Tổng tiêu đầu đợi con ra khỏi phòng rồi mới nói:
– Nương tử, hai cha con ta đổi quần áo làm tên chạy cờ còn nương tử thì cải trang làm người ở. Ngày mai, hơn một trăm người cùng phân tán ra đi, địch thủ dù võ công cao cường cũng chỉ một hai tên, hắn biết đuổi bắt ai?
Vương phu nhân vỗ tay khen:
– Thật là cao kế!
Rồi bà đi lấy hai bộ quần áo dơ bẩn của người cầm cờ, đợi Lâm Bình Chi về để hai cha con mặc vào. Bà mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh, trên đầu quấn một tấm vải hoa màu lam. Ngoài làn da trắng muốt ra, bà đã biến thành một ả đầy tớ thô kệch. Lâm Bình Chi cảm thấy bộ áo trên người dơ bẩn hôi hám, không vừa ý nhưng cũng không biết làm sao được.
comments