Hồi 139: Lâm Bình Chi vũ nhục Dư Thương Hải
Trời đã dần tối, bên Phong Thiền đài ngoài phái Hằng Sơn ra đều không còn ai. Nghi Hòa hỏi:
– Chưởng môn sư huynh, chúng ta có xuống núi không?
Bà vẫn gọi Lệnh Hồ Xung là “chưởng môn sư huynh”, rõ ràng không thừa nhận Nhạc Bất Quần là chưởng môn bổn phái. Lệnh Hồ Xung đáp:
– Chúng ta ở lại đây đêm nay có được không?
Chàng cảm thấy càng cách xa Nhạc Bất Quần càng tốt, nên không muốn đến bổn viện của Tung Sơn để gặp mặt lão.
Lệnh Hồ Xung nói vậy, rất nhiều nữ đệ tử Hằng Sơn đều hoan hô, mọi người đồng lòng không ai muốn xuống núi. Ngày hôm đó ở trong thành Phúc Châu, bọn họ nghe tin sư trưởng gặp nạn, từng cầu xin phải Hoa Sơn trợ giúp. Nhạc Bất Quần không nghĩ đến nghĩa “Ngũ Nhạc kiếm phái đồng khí liên chi”, mở miệng nói lời cự tuyệt, đệ tử Hằng Sơn đối với chuyện này vẫn canh cánh để bụng. Hôm nay Lệnh Hồ Xung lại vì Nhạc Linh San mà bị trọng thương, khiến mọi người đều căm phẫn. Khi thấy Nhạc Bất Quần đoạt được ngôi vị chưởng môn Ngũ Nhạc phái, lòng ai cũng không phục. Họ muốn nghỉ lại trên Phong Thiên đài cho khỏi chướng tai gai mắt vì lão.
Nghi Thanh nói:
– Chưởng môn sư huynh không nên cử động nhiều, đây tĩnh dưỡng rất tốt. Nhưng vị đại ca này…
Lúc bà nói ánh mắt nhìn Doanh Doanh. Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Vị này không phải là đại ca mà Nhậm đại tiểu thư.
Doanh Doanh vẫn đỡ Lệnh Hồ Xung, nghe chàng đột nhiên tiết lộ thân phận của mình, bất giác cô mắc cỡ, vội đứng dậy, nhảy ra mấy bước. Lệnh Hồ Xung không đề phòng nên thân người ngả ngửa về sau. Nghi Lâm đứng ở bên cạnh vội đưa tay ra đỡ vai trái của chàng. Cô la lên:
– Cẩn thận!
Bon Nghi Hòa, Nghi Thanh sớm biết Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung tình rất thâm sâu, không phải bình thường. Một người vì tình lang mà đem thân lên ở chùa Thiếu Lâm, một người vì cô ta mà thống lĩnh hào sĩ giang hồ tấn công chùa Thiếu Lâm. Lệnh Hồ Xung nhậm chức chưởng môn phái Hằng Sơn, vị Nhậm đại tiểu thư này thân hành đến chúc mừng, đánh phá gian mưu của Ma giáo, có thể nói cô ta có ân huệ lớn đối với phái Hằng Sơn. Nghe nói đại hán râu ria xồm xoàm đứng trước mặt là Nhậm đại tiểu thư, cả bọn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Bọn đệ tử Hằng Sơn đã Sớm coi vị Nhậm đại tiểu thư này là chưởng môn phu nhân tương lai, nên khi tương kiến tỏ ra rất thân thiết. Bọn Nghi Hòa liền lấy lương khô nước uống cùng ăn, mọi người ngủ lại trên Phong Thiền đài.
Lệnh Hồ Xung bị trọng thương, tinh thần khí lực bị kiệt quệ, không bao lâu thì ngủ mê đi. Ngủ đến nửa đêm, bỗng nghe ở chỗ xa có tiếng người con gái quát:
– Ai đó?
Tuy Lệnh Hồ Xung bị trọng thương, nhưng nội lực hắn rất thâm hậu nên vừa nghe tiếng liền tỉnh giấc, biết là đệ tử Hằng Sơn tuần tra canh giữ hỏi người. Nghe có người đáp:
– Đồng môn Ngũ Nhạc phái, đệ tử Lâm Bình Chi dưới trướng Nhạc tiên sinh chưởng môn.
Đệ tử Hằng Sơn canh đêm hỏi:
– Giữa đêm khuya khoắt, ngươi đến đây có chuyện gì?
Lâm Bình Chi đáp:
– Tại hạ hẹn một người tương hội ở dưới Phong Thiền đài, không biết các vị sư tỷ nghỉ ở đây, thật đắc tội.
Lời nói rất lễ độ. Ngay lúc này, tiếng khàn khàn của một lão già từ góc phía Tây vọng lại:
– Tiểu tử họ Lâm, ngươi ở đây mai phục cùng đồng môn Ngũ Nhạc phái, muốn ỷ nhiều mà thắng ít, tìm lão đạo để làm phiền sao?
Lệnh Hồ Xung nhận ra lão là Dư Thượng Hải chưởng môn phái Thanh Thành. Chàng giật mình, nghĩ: Lâm sư đệ và Dư Thượng Hải có đại thù giết phụ mẫu. Sư đệ hẹn lão đến đây chắc để thanh toán món nợ máu ngày trước.
Lâm Bình Chi nói:
– Các vị sư tỷ Hằng Sơn nghỉ ở đây, ta không hề biết trước. Chúng ta tìm chỗ khác để khỏi quấy nhiễu giấc ngủ của người khác. .
Dư Thương Hải cười ha hả nói:
– Để khỏi phải quấy nhiễu giấc ngủ của người khác ư? Hì hì, ngươi quấy nhiễu thì cũng đã quấy nhiễu rồi, lại còn ở đây dĩ hòa vi quý. Có nhạc phụ như vậy thì nữ tế cũng như vậy. Người muốn nói gì thì cứ nói toẹt ra đi, để mọi người còn yên tâm ngủ…
Lâm Bình Chi lạnh lùng nói:
– Ngươi đừng có vọng tưởng mà yên tâm ngủ. Phái Thanh Thành người đến Tung Sơn, cả ngươi tổng cộng có ba mươi bốn người. Ta hẹn ngươi đến đây gặp mặt, mà sao chỉ có ba người?
Dư Thương Hải ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói:
– Nếu người có ngon thì nên lên núi Thanh Thành ta mà báo thù, lại lén lút hẹn ta đến đây, cùng một đám ni cô mai phục để hạ thủ lão đạo. Thật đáng buồn cười.
Nghi Hòa nghe đến đây, không nhịn được nữa, lớn tiếng nói:
– Tiểu tử họ Lâm có thù có oán với người, không liên quan gì đến phái Hằng Sơn bọn ta. Đạo nhân lùn tịt ăn nói hồ đồ bậy bạ. Các ngươi có liều mạng một sống một chết thì bọn ta cũng chỉ tụ thủ bàng quan. Lòng người sợ thì đừng kéo phái Hằng Sơn ta vào cuộc.
Bà đối với Nhạc Linh San vô cùng bất mãn. Thương thì trái ấu cũng tròn, ghét thì trái bồ hòn cũng méo nên ngay cả trượng phu của Nhạc Linh San bà cũng ghét luôn.
Dư Thượng Hải và Tả Lãnh Thiền có giao tình thân thiết. Lần này Tả Lãnh Thiền đích thân liên tiếp viết hai phong thư mời lão lên núi xem lễ để trợ oai. Lúc Dư Thương Hải đến Tung Sơn đoán chắc Tả Lãnh Thiền nhất định làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái, cho nên tuy lão có thù với người phái Hoa Sơn cũng không để tâm tới. Nào ngờ ngôi vị chưởng môn Ngũ Nhạc phái lại bị Nhạc Bất Quần đoạt được, lão cảm thấy ở Tung Sơn không còn ý vị gì nữa nên đến chiều tối liền muốn xuống núi.
Lúc phái Thanh Thành từ tuyệt đỉnh Tung Sơn đi xuống, Lâm Bình Chi đến bên lão nói khẽ để hẹn, muốn giờ Tý tối nay tương hội với lão ở trên Phong Thiền đài. Tuy Lâm Bình Chi nói nhỏ nhưng thái độ lời nói lại rất vô lễ, khiến lão khó mà thoái thác. Dư Thương Hải thầm nghĩ: Tân chưởng môn môn hộ Ngũ Nhạc phải thuộc về phái Hoa Sơn ngươi, oai phong lừng lẫy, nhưng vây cánh của người chưa thành, nội bộ Ngũ Nhạc phải chia rẽ nên ta cũng chẳng sợ ngươi. Nhưng phải đề phòng ngươi mời người trợ thủ cùng tập hợp tấn công ta.
Lão cố ý đến trễ hẹn, đi theo sau Lâm Bình Chi để xem gã có nhiều người trợ thủ hay không, chỉ thấy Lâm Bình Chi một mình lên núi, lão mừng thầm. Lão muốn mang theo nhiều đệ tử môn hạ, nhưng thấy vậy nên chỉ đem hai tên đệ tử lên núi, ngoài ra cho môn hạ tản ra mai phục ở sườn núi, hễ thấy có người lên núi tiếp ứng thì lập tức báo động ngay.
Lên đỉnh núi, thấy bên Phong Thiền đài có nhiều người ngủ, Dư Thương Hải ngấm ngầm la thầm:
– Có đến mấy trăm lão nương, con ranh. Ta chỉ đi quan sát hắn có dẫn nhiều người trợ thủ lên núi hay không, không ngờ trợ thủ của hắn đã sớm đợi ở đây. Lão đạo thân đã vào bẫy thì phải trù hoạch kế thoát thån.
Lão biết võ công kiếm thuật của phái Hằng Sơn quyết không thua phái Thanh Thành, tuy ba vị tiền bối sư thái viên tịch, Lệnh Hồ Xung lại bị trọng thương. Phái Hằng Sơn có nhiều nhân tài bị hao tổn, không có cao thủ, nhưng người nhiều thế mạnh, nếu mấy trăm tên ni cô kết thành kiếm trận vây đánh, thì phải bó tay chịu thua. Lão nghe Nghi Hòa nói như vậy, tuy gọi lão là “lão thấp lùn”, rất vô lễ, nhưng lời nói rõ ràng không tương trợ bên nào cả, bất giác lão thấy nhẹ nhõm nói:
– Các vị không tương trợ ai thì hay lắm. Mọi người cứ mở to mắt mà xem kiếm thuật của phái Thanh Thành ta và kiếm pháp phái Hoa Sơn hơn thua ra sao.
Lão ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Các vị đừng cho rằng Nhạc Bất Quần may mắn thắng được Tả sư huynh Tung Sơn có nghĩa là kiếm pháp của hắn ghê gớm. Trong võ lâm các môn các phái, tuyệt kỹ của mỗi phái, Hoa Sơn kiếm pháp chưa chắc là độc bộ thiên hạ. Theo ta thấy Hằng Sơn kiếm pháp còn cao minh hơn phái Hoa Sơn nhiều,
Lão nói mấy câu này có ý nịnh phái Hằng Sơn. Bọn đệ tử phái Hằng Sơn hiểu dụng ý của lão nhưng Nghi Hòa lại không hiểu ý của lão, bèn nói:
– Hai người muốn động thủ thì cứ thoải mái mà động thủ, nửa đêm canh ba mà cứ ở đây bộ lô ba la, quấy nhiễu giấc ngủ người khác, thật chẳng biết điều.
Dư Thương Hải ngấm ngầm tức giận, thầm nghĩ: Hôm nay lão đạo phải đối phó với tiểu tử họ Lâm, không rảnh tay để tính sổ bọn ni cô thúi tha các ngươi. Sau này người trong Hằng Sơn ngươi qua lại giang hồ mà đụng phải tay lão đạo thì sẽ cho các người biết mùi đau khổ..
Lão là người rất nhỏ nhen, xưa nay quen thói tự tôn tự đại, hàng hậu bối võ lâm nếu thấy lão mà không phụng thừa cung kính thì lão đã bực mình rồi. Nghi Hòa nói như vậy, nếu lúc bình thường thì lão đã sớm nổi nóng.
Lâm Bình Chi bước lên trước, nói:
– Dư Thượng Hải, ngươi dòm ngó kiếm phổ nhà ta mà giết chết song thân ta, mấy chục gia đinh trong Phước Oai tiêu cục đều bị chết dưới tay phái Thanh Thành người. Món nợ máu này hôm nay ngươi phải trả.
Dư Thương Hải tức giận, lớn tiếng nói:
– Con trai của ta bị chết dưới tay tên tiểu súc sinh là ngươi, dù ngươi không đến tìm ta thì ta cũng sẽ đem tiểu cẩu ngươi băm ra muôn mảnh. Người nương dựa vào môn hạ Hoa Sơn, núp dưới bóng Nhạc Bất Quần, chẳng lẽ trốn được mãi sao?
Soạt một tiếng, lão rút trường kiếm ra. Hôm nay là ngày rằm, ánh trăng sáng vằng vặc, người lão tuy lùn, lười kiếm lại dài. Ánh trăng và kiếm quang hòa với nhau lung linh như mặt nước, lấp loáng trước người lão, chỉ một cái rút kiếm của lão đã thể hiện khí thế phi phàm.
Đệ tử Hằng Sơn đều nghĩ:
– Lão lùn này thành danh đã lâu, quả nhiên không phải hạng tầm thường.
Lâm Đình Chi vẫn không rút kiếm, lại tiến lên mấy bước, cách Dư Thượng Hải chỉ hơn một trường, nghiêng đầu trừng mắt nhìn lão, ánh mắt như muốn tóe lửa. Dư Thương Hải thấy gã chưa rút kiếm ra, thầm nghĩ:
– Tiểu tử này cũng to gan lớn mật, bây giờ ta chỉ cần ra chiêu Bích uyên đằng giao, trường kiếm bật lên thì đã đâm từ bụng dưới đến yết hầu của hắn, rọc thành một đường dài hai thước rưỡi. Nhưng hắn là hậu bối, nên ta không thể động thủ trước.
Lão liền quát:
– Ngươi còn chưa rút kiếm ra ư?
Lão thủ thế chờ sẵn, chỉ cần Lâm Bình Chi tay đụng vào chuôi kiếm, không đợi gã rút trường kiếm ra khỏi vỏ, thì lão liền sử chiêu Bích uyên đằng giáo rạch bụng gã. Bọn đệ tử Hằng Sơn chỉ có thể khen lão ra tay thần tốc chứ không thể nói lão đột nhiên đánh lén.
Lệnh Hồ Xung thấy trường kiểm trong tay Dư Thương Hải không ngừng rung động. Hắn la lên:
– Lâm sư đệ, cẩn thận kẻo lão đâm vào bụng dưới của ngươi.
Lâm Bình Chi cười nhạt, đột nhiên phóng lên trước nhanh như cắt, trong chớp mắt, gã cách Dư Thượng Hải không đến một thước, mũi của hai người cơ hồ như muốn đụng nhau. Thế xông đến của gã rất quái dị, không ai tưởng tượng nổi, mà gã cử động quá nhanh nên càng không thể hình dung được. Gã xông đến nhanh như chớp nên mũi kiếm của Dư Thương Hải đã đến sau lưng gã. Trường kiếm của lão không cách nào xoay lại để đâm vào lưng gã thì tay trái của gã đã chụp lấy vai phải của lão, tay phải ấn lên ngực lão rồi.
Dư Thượng Hải cảm thấy huyệt Kiên tĩnh bị tê buốt, cánh tay phải lại không còn chút khí lực, trường kiếm muốn tuột khỏi tay.
Thấy Lâm Bình Chi ra một chiêu đã khắc chế được cường dịch, thủ pháp rất kỳ quái, chiêu thức giống như lúc Nhạc Bất Quần sử ra chiến đấu với Tả Lãnh Thiền, thế phóng người cũng y như nhau, Lệnh Hồ Xung quay đầu lại. Chàng và Doanh Doanh bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói khẽ:
– Đông Phương Bất Bại.
Hai người đều thấy từ trong ánh mắt của nhau ý kinh ngạc và hoảng sợ. Hiển nhiên, chiêu này Lâm Bình Chi sử là công phu Đông Phương Bất Bại sử ra vào ngày hôm đó ở trên Hắc Mộc Nhai.
Lâm Binh Chi nắm chặt tay phải, dưới ánh trăng, thấy trong ánh mắt của Dư Thương Hải đột nhiên lộ ra vẻ rất sợ hãi. Lâm Bình Chi rất khoái chí, cảm thấy nếu gã cho một chưởng đánh chết được ngay tên đại thù này thì quá dễ dàng cho lão. Ngay lúc này, nghe đằng xa tiếng Nhạc Linh San gọi:
– Bình đệ, Bình đệ! Gia gia bảo hôm nay Bình đệ tạm thời tha cho lão.
Cô ta vừa gọi vừa chạy lên đỉnh núi. Thấy Lâm Bình Chi và Dư Thượng Hải đứng đối mặt nhau, bất giác cô ngẩn người ra. Cô ta xông đến, Lâm Bình Chi một tay nắm yếu huyệt của Dư Thượng Hải, một tay ấn lên ngực. Cô thở phào nói:
– Gia gia nói, hôm nay Dự quán chủ là khách, chúng ta không được làm khó lão. .
Lâm Bình Chi hừ một tiếng, vận thêm nội kình vào tay trái nắm chặt huyệt Kiên tĩnh của Dư Thương Hải. Huyệt đạo của Dư Thương Hải càng đau buốt hơn, nhưng lão liền phát giác ra nội lực của đối phương chỉ tầm thường, khổ nỗi yếu huyệt của lão bị khắc chế; nếu lấy nội công tu luyện mà luận thì gã kém xa lão nhiều. Nhất thời lão vừa buồn vừa tức giận, rõ ràng võ công của đối phương chỉ tầm thường, có luyện thêm mười năm nữa cũng không phải là đối thủ của lão. Lão sơ ý liền bị gã sử quái chiều, anh danh một đời lão bị trôi theo dòng nước. Vả lại gã muốn báo đại thù cho phụ mẫu chắc không nghe lời sư phụ dặn, liền lấy tính mạng của lão.
Nhạc Linh San nói:
– Gia gia bảo hôm nay Bình đệ tha mạng cho lão. Bình đệ muốn báo thù thì còn sợ lão trốn đến chân trời góc biển sao?
Lâm Bình Chi giơ tay trái lên, bốp bốp hai tiếng, gã đánh Dư Thanh Hải hai cái tóe lửa. Dư Thương Hải tức giận tột độ, nhưng tay phải của gã vẫn còn đè lên ngực của lão, nội lực của thanh niên này tầm thường, nhưng hắn dùng chút kinh lực thì có thể làm chấn động tâm mạch của lão ngay. Nếu chưởng này mà làm cho lão bị chấn động chết ngay thì cũng tốt, sợ nhất là gã dùng nội công hạng bốn hạng năm này làm chấn động khiến lão dở sống dở chết thì thật tệ hại. Trong phút chốc gã làm tình làm tội gì, lão cũng không dám nhúc nhích cự lại.
Lâm Bình Chi đánh lão xong, cười một tràng dài, thân người gã tung ra cách lão khoảng ba trượng, nghiêng đầu trừng mắt nhìn lão không nói lời nào. Dư Thương Hải vung kiếm muốn xông lên, nhưng nghĩ lão một đời tôn chủ, trong một chiêu đã rớt xuống thế hạ phong trước bao nhiêu cặp mắt. Nếu đấu dây dưa nữa, đó là cách đánh của hạng du côn vô lại, nếu tỉ võ mà lão thua nữa thì càng nhục nhã gấp trăm lần. Tuy lão bước lên một bước rồi nhưng vội dừng lại. Lâm Bình Chi cười nhạt một tiếng rồi quay người đi, cũng không ngó ngàng gì đến thê tử.
Nhạc Linh San dừng chân, liếc mắt thấy Lệnh Hổ Xung ngồi ở bên Phong Thiền đài, cô liền đi đến trước chàng hỏi:
– Đại sư ca, đại sư ca… vết thương của đại sư ca không đáng ngại chứ?
Trước đó Lệnh Hồ Xung nghe tiếng gọi của cô thì trống ngực đã đập thình thịch. Bây giờ tâm thần chàng càng rúng động, nói:
– Ta… ta… ta…
Nghi Hòa hướng về Nhạc Linh San lạnh lùng nói:
– Ngươi yên tâm đi, không chết đâu.
Nhạc Linh San vờ như không nghe, mắt chỉ nhìn Lâm Bình Chi nói khẽ:
– Kiếm tuột khỏi tay, tiểu muội… không phải tiểu muội có ý muốn đả thương đại sư ca đâu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Phải, đương nhiên là ta biết, đương nhiên tai biết… ta… ta… ta đương nhiên ta biết.
Xưa nay tính Lệnh Hồ Xung phóng khoáng, hoạt bát, nhưng ở trước mặt tiểu sư muội, chàng lại ngờ nghệch, giống như một người gỗ. Ngay cả nói câu “Ta đương nhiên là biết” không biết lặp đi lặp lại đến mấy lần. Nhạc Linh San nói:
Lệnh Hồ Xung nói:
– Không, không đâu, đương nhiên ta không trách tiểu sư muội đâu.
Nhạc Linh San buồn bã thở dài, cúi đầu nói khẽ:
– Tiểu muội đi đây.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiểu sư muội… tiểu sư muội phải đi sao?
Tình tuyệt vọng, chàng còn nhiều điều muốn biểu lộ nhưng không tiện. Nhạc Linh San cúi đầu từ từ đi, lúc sắp xuống núi, cô dừng bước quay người lại nói:
– Đại sư ca, hai vị sư tỷ Hằng Sơn phái đến Hoa Sơn, gia gia nói đã rất thất lễ, xin lỗi đại sư ca. Chúng ta về Hoa Sơn, thì lập tức bồi tội với hai vị sư tỷ, cung tiễn hai vị xuống núi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Phải, hay lắm… hay lắm.
Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn cô ta xuống núi, bóng của cô mất hút sau rừng tùng. Bỗng nhiên chàng nhớ lại, lúc ở trên ngọn sám hối, mỗi ngày cô đem cơm, rượu cho hắn, khi ra về, lúc nào cũng quyến luyến, cố kiếm chuyện để nói thêm vài câu mới thôi. Cho đến sau này, khi cô yêu Lâm Bình Chi thì biểu hiện đó không còn nữa.
Lệnh Hồ Xung hồi tưởng lại chuyện cũ, suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nghe Nghi Hoa cười nhạt rồi nói:
– Con nhỏ này có cái gì hay đâu? Thay lòng đổi dạ, đối xử với người không có chút chân tình, so với Nhậm đại tiểu thư, nó không đáng xách dép cho người ta.
Lệnh Hồ Xung giật mình, mới nhớ ra Doanh Doanh đang ở bên mình. Chàng đối với tiểu sư muội với bộ dạng thất hồn lạc phách như vậy đương nhiên Doanh Doanh đều thấy rõ hết. Bất giác mặt chàng nóng ran lên. Thấy Doanh Doanh đứng dựa bên góc Phong Thiên đài, dường như cô ta ngủ gật. Lệnh Hồ Xung nghĩ: Chỉ mong cô ta ngủ đi thì hay.
Nhưng Doanh Doanh là người rất tinh tế, làm sao mà ngủ được? Lệnh Hồ Xung nghĩ như vậy vì biết rõ là mình lừa dối mình, chàng ngượng ngùng muốn tìm mấy câu nói với cô ta nhưng lại không biết nói gì.
Đối phó với Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung lập tức thông minh ra, lúc này đã không còn lại gì để nói được, hay nhất là đừng nói gì cả. Nhưng cách hay hơn nữa là dẫn tâm tư của cô ta đi hướng khác để không nghĩ đến chuyện vừa rồi. Chàng liền từ từ nằm xuống, bỗng nhiên khẽ rên hừ hừ, hiển nhiên là vết thương trên lưng bị đụng phải đau nhói. Quả nhiên Doanh Doanh vô cùng lo lắng, cô hỏi khẽ:
– Có đau lắm không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Còn đau lắm.
Chàng đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô. Doanh Doanh muốn rút tay về, nhưng Lệnh Hồ Xung nắm quá chặt. Cô sợ nếu dùng sức thì sẽ làm vết thương của chàng bị đau nên đành phải để mặc cho chàng nắm. Lệnh Hồ Xung bị mất máu quá nhiều, nên mỏi mệt quá, qua một lúc, mơ màng thiếp đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, nắng đã chiếu khắp núi. Mọi người sợ chàng tỉnh giấc nên không dám nói chuyện. Lệnh Hồ Xung thấy tay trống không, không biết tự bao giờ Doanh Doanh đã rút tay về, nhưng ánh mắt lo lắng của cô vẫn nhìn chăm chú lên mặt mình, Lệnh Hồ Xung cười cười với cô, rồi ngồi dậy nói:
– Chúng ta về Hằng Sơn thôi.
Lúc này Điền Bá Quang đã chặt cây làm cáng, liền cùng với Bất Giới hòa thượng hai người khiêng Lệnh Hồ Xung xuống núi. Lúc mọi người đi qua bổn viện Tung Sơn, thấy Nhạc Bất Quần đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười đưa tiễn. Nhạc phu nhân và Nhạc Linh San không có ở bên cạnh lão. Lệnh Hồ Xung nói:
– Sư phụ, đệ tử không thể khấu đầu cáo biệt sư phụ lão nhân gia,
Nhạc Bất Quần nói:
– Không cần, không cần. Đợi sau khi người khỏe lại, chúng ta cùng thảnh thơi trò chuyện. Ta làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái mà chưa có người đắc lực giúp đỡ, từ nay về sau nhờ Xung nhi giúp ta nhiều việc.
Lệnh Hồ Xung gượng cười. Bất Giới và Điền Bá Quang khiêng hắn đi như bay, trong khoảnh khắc đã đi xa rồi.
Trên sơn đạo họ gặp rất đông quần hùng đến Tung Sơn tụ hội đang xuống núi. Đến chân núi, mọi người thuê mấy cỗ xe lừa để Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh ngồi.
Lúc xế chiều, đoàn người đến một trấn nhỏ, thấy một quán trà ngồi đây chật người, đều là người phái Thanh Thành, có cả Dư Thương Hải. Lão thấy đệ tử Hằng Sơn đến, mặt biến sắc, vội quay người đi. Trên trấn nhỏ này, không còn quán trà quán cơm nào hết, bọn Hằng Sơn liền ngồi nghỉ ở trên bệ đá ở dưới thềm đối diện. Trịnh Ngạc và Tần Quyên vào trong quán mua nước trà nóng cho Lệnh Hồ Xung.
Bỗng nghe tiếng vó ngựa vang lên, trên đường lớn cát bụi bay mù mịt, hai con ngựa chạy nhanh đến. Đến trước quán, song mã dừng lại, trên ngựa một người nam, một người nữ ngồi, chính là vợ chồng Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San. Lâm Bình Chi gọi: .
– Dư Thượng Hải, người biết ta không chịu bỏ qua, tại sao không mau chạy trốn đi mà còn ở đây chờ chết?
Lệnh Hồ Xung ở trong xe lừa nghe tiếng của Lâm Bình Chi bèn hỏi:
– Bọn Lâm sư đệ đuổi đến rồi ư?
Tần Quyên ngồi ở trong xe đang hầu trà, bền vén rèm xe lên để chàng xem tình cảnh bên ngoài.
Dư Thương Hải ngồi trên ghế dài, bưng bát trà uống từng hớp một, không thèm để ý tới, uống cạn hết bát trà mới nói:
– Ta đang đợi người đến chịu chết đây.
Lâm Bình Chi quát:
– Được!
Gã vừa nói chữ “được” liền rút kiếm nhảy xuống ngựa, xoay tay vung kiếm phóng ra rồi phi thân lên ngựa, gã quát một tiếng, cùng Nhạc Linh San phóng ngựa đi. Một tên đệ tử Thanh Thành đứng ở bên đường từ từ ngã xuống, máu tươi ở ngực phun ra.
Chiêu kiếm này của Lâm Bình Chi ra tay kỳ lạ, thật khiến cho người khó mà tưởng tượng được. Gã rút kiếm xuống ngựa hiển nhiên là nhằm đánh Dư Thượng Hải. Dư Thương Hải thấy gã rút kiếm muốn tấn công, là chuyện mà lão đang cầu. Lão mừng thầm, đoán rằng đấu kiếm với gã thì có thể lấy mạng gã để báo thù đại nhục ở Phong Thiền đài tối qua, sau này Nhạc Bất Quần đến tìm lão để tính số hay chất vấn là chuyện về sau. Nào ngờ chiêu kiếm này của Lâm Bình Chi lại nửa đường chuyển hướng, nhanh như chớp, đâm chết một tên đệ tử Thanh Thành rồi vọt lên ngựa lao đi. Dư Thượng Hải vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, lão nhảy lên ngựa truy kích nhưng hai người phóng như bay, lão đuổi không kịp nữa.
Chiêu kiếm này của Lâm Bình Chi kỳ ảo khôn lường, tấn tốc vô luân, Lệnh Hồ Xung thấy vậy lè lưỡi, nghĩ: Chiêu kiếm này mà đâm ta, nếu trong tay ta không có binh khí thì quyết không cách nào chống đỡ nổi, sẽ bị gã đâm chết ngay.
Hắn tự luận kiếm thuật của Lâm Bình Chi kém hắn rất xa, nhưng chiêu vừa rồi của gã tấn tốc như vậy, chính hắn cũng không có cách nào chiết giải.
Dư Thượng Hải chỉ hướng cát bụi tung bay sau ngựa của Lâm Bình Chi, đậm chân lên tiếng chửi, nhưng Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San đã đi rất xa, đâu còn nghe tiếng lão chửi? Lão tức cành hông mà không xả được, liền quay lại chửi:
– Bọn ni cô thúi tha các ngươi biết rõ tiểu tử họ Lâm sắp đến nên đi trước mở đường trợ oai cho hắn. Được, tiểu súc sinh họ Lâm trốn đi rồi, có ngon thì qua đây quyết một trận tử chiến với ta.