Hồi 105: Phái Tung Sơn bại lộ âm mưu
Đoàn người phóng ngựa phi rất nhanh, mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ, trên đường không có chuyện gì xảy ra. Mấy ngày sau thì đến Long Tuyền ở Triết Nam. Lệnh Hồ Xung bị hai lão Bốc Trầm và Sa Thiên Giang chém bị thương, tuy mất máu nhiều nhưng chỉ là vết thương ngoài da. Nội lực của hắn thâm hậu, rồi được trong uống ngoài bôi linh dược trị thương của phái Hằng Sơn nên lúc đến Triết Giang sức khỏe đã bình phục.
Bọn đệ tử rất sốt ruột, vừa vào địa phận Triết Giang liền hỏi thăm Chú Kiếm cốc ở đâu, nhưng dân địa phương không ai biết cả. Đến nội thành Long Tuyền thấy rất nhiều tiệm bán đao kiếm, nhưng đến hỏi thì không một người thợ rèn nào biết Chú Kiếm cốc nằm ở đâu. Mọi người rất sốt ruột, hỏi có thấy hai vị lão ni cô hay gần đây có ai đánh nhau không. Bọn thợ rèn đều nói không nghe ai đánh nhau, còn ni cô thì thường thấy. Trong Thủy Nguyệt am ở phía Tây thành có nhiều ni cô nhưng cũng không biết già hay trẻ.
Mọi người hỏi đường đến Thủy Nguyệt am, liền phóng ngựa đến đó. Đến trước am, thấy cửa am đóng chặt.
Trịnh Ngạc gõ cửa một hồi lâu cũng không có ai ra mở. Nghi Hòa thấy Trịnh Ngạc lại gõ cửa một lúc nữa nhưng cũng không thấy trong am có động tĩnh gì. Bà không nhẫn nại được nữa liền rút trường kiếm ra khỏi vỏ, vượt tường vào trong. Nghi Thanh cũng nhảy theo vào. Nghi Hòa hỏi:
– Sư muội trông kìa, đây là cái gì?
Bà chỉ tay xuống đất. Trong sân có bảy tám mũi kiếm sáng loáng nằm rơi vãi dưới đất, rõ ràng là chúng bị ai dùng lợi khí chém gãy. Nghi Hòa la lên:
– Có ai trong am không?
Bà tìm trong hậu điện. Nghi Thanh rút chốt mở cửa để Lệnh Hồ Xung và mọi người vào. Bà lượm một mũi kiếm đưa cho Lệnh Hồ Xung rồi nói:
– Lệnh Hồ sư huynh, ở đây có người đã đánh nhau.
Lệnh Hồ Xung cầm mũi kiếm thấy vết chém trơn nhẵn bèn hỏi:
– Hai vị sư bá Định Nhàn và Định Dật có sử bảo kiếm không?
Nghi Thanh nói:
– Hai vị lão nhân gia đều không sử bảo kiếm. Sư phụ của tiểu muội từng nói, chỉ cần luyện kiếm pháp cho thuần thục thì kiếm gỗ kiếm trúc cũng có thể khắc địch thủ thắng. Sư phụ lão nhân gia còn nói bảo đao bảo kiếm lại càng bá đạo, chỉ lỡ tay thì giết hại người ta, hoặc chém mất tay chân…
Lệnh Hồ Xung trầm ngâm hỏi:
– Vậy thì đây không phải do hai vị sư bá chém đứt?
Nghi Thanh gật đầu. Nghi Hòa ở hậu điện la lên:
– Ở đây cũng có mũi kiếm.
Mọi người liền chạy về hướng hậu điện, thấy trong điện đường, trên bàn dưới đất, khắp nơi đều đầy vết tro bụi. Ni am Phật đường trong thiên hạ phải lau chùi sạch sẽ, mà ở đây chỗ nào cũng đầy bụi đất, ít nhất cũng đã nhiều ngày không có người ở. Bọn Lệnh Hồ Xung lại vào hậu điện, thấy nhiều gốc cây bị lợi khí chém đứt, quan sát kỹ chỗ chém, thấy cũng đã qua nhiều ngày. Sau cửa có một cái động, cánh cửa nằm ngoài mấy trượng, dường như bị ai đá văng đi.
Ngoài cửa sau có một con đường nhỏ thông xuống quần sơn, đi hơn mươi trượng thì gặp một ngã ba. Nghi Thanh la lên:
– Mọi người phân ra đi tìm xem có gì khác thường không.
Không bao lâu, Tần Quyên từ trên con đường mé phải la lên:
– Ở đây có một mũi tên.
Lại có một người la lên:
– Thiết chùy, có một mũi thiết chùy.
Con đường nhỏ này thông xuống một cụm núi nhấp nhô; mọi người liền chạy nhanh về phía trước, trên đường thỉnh thoảng thấy ám khí và những mảnh đao kiếm bị gãy.
Bỗng nhiên, Nghi Thanh ồ lên một tiếng. Từ trong bụi cỏ, bà nhặt ra một thanh trường kiếm rồi nói với Lệnh Hồ Xung:
– Đây là binh khí của bổn môn.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Hai vị sư thái Định Nhàn và Định Dật đấu với địch nhân, nhất định đã đi qua hướng này.
Mọi người đều biết chưởng môn nhân và Định Dật sư thái nhất định đấu không lại địch nhân, nên từ chỗ này chạy trốn đi. Lệnh Hồ Xung nói vậy chẳng qua là tế nhị mà thôi. Thấy trên đường binh đao ám khí rải đầy, họ đoán rằng trận ác đấu này nhất định vô cùng khốc liệt. Sự việc xảy ra cách đây đã nhiều ngày, không biết còn cứu viện kịp không. Mọi người lo lắng, co giò chạy nhanh.
Đường núi càng lúc càng hiểm trở, vòng quanh lên, rồi vòng xuống. Đi được mấy dặm, thấy sỏi đá ngổn ngang, không còn đường để đi nữa. Những đệ tử võ công thấp như bọn Nghi Lâm, Tần Quyên lọt lại phía sau.
Lại đi thêm một lúc nữa, trên núi không còn đường, cũng không thấy vật dụng hay ám khí để chỉ phương hướng.
Mọi người đang lúc phân vân không biết làm thế nào, bỗng thấy sau núi phía bên trái khói đen ngùn ngụt bốc lên. Lệnh Hồ Xung nói:
– Chúng ta mau đến đó xem sao!
Chàng liền chạy đến hướng khói tỏa. Làn khói càng lúc càng cao. Vòng qua sau một sườn núi, chàng thấy phía trước có một sơn cốc rất lớn, trong cốc khói lửa bốc lên, tiếng cành cây, cỏ dại cháy kêu lách tách. Lệnh Hồ Xung núp sau tảng đá, quay lại vẫy tay ra hiệu bảo bọn Nghi Hòa đừng lên tiếng.
Ngay lúc này nghe tiếng một lão già nói:
– Định Nhàn, Định Dật, hôm nay bọn ta đưa tiễn các ngươi về thế giới Tây phương cực lạc, được chứng chánh quả. Các ngươi không cần phải đa tạ bọn ta đâu.
Lệnh Hồ Xung vui mừng:
– Hai vị sư thái chưa gặp nguy, may mà ta đến kịp.
Lại có giọng một nam tử la lên:
– Đông Phương giáo chủ khuyên các ngươi hãy đầu hàng, các ngươi cứ cố chấp không nghe thì từ nay về sau trong võ lâm không còn có phái Hằng Sơn nữa.
Người trước lại nói:
– Các ngươi đừng oán Nhật Nguyệt thần giáo ta tàn độc, mà nên trách mình ngoan cố làm liên lụy đến nhiều đệ tử trẻ phải chết oan uổng. Thật là đáng tiếc, ha ha!
Lửa trong cốc càng cháy càng mạnh, rõ ràng hai vị sư thái Định Nhàn, Định Dật bị khốn trong vòng vây lửa. Lệnh Hồ Xung cầm kiếm, hít một hơi, lên tiếng nói:
– Tặc tử Ma giáo to gan, dám làm khó dễ các vị sư thái phái Hằng Sơn. Các cao thủ bốn phương của Ngũ Nhạc kiếm phái đã đến cứu ứng, các ngươi còn không chịu đầu hàng ư?
Lệnh Hồ Xung vừa quát vừa chạy xuống sơn cốc. Vừa đến nơi, hắn thấy củi, cỏ khô chất cao đến hai trượng. Lệnh Hồ Xung không chần chờ, tung người nhảy qua đám lửa xông vào cốc. Chàng xông lên mấy bước, thấy có hai thạch động mà không thấy người, bèn gọi to:
– Định Nhàn, Định Dật hai vị sư thái! Cứu binh phái Hằng Sơn tới đây.
Lúc này bọn đệ tử Nghi Hòa, Nghi Thanh, Vu Tẩu đã la to ngoài vòng lửa:
– Sư phụ, sư bá, bọn đệ tử đã đến rồi!
Tiếp theo lại có tiếng quát tháo om sòm của địch nhân:
– Giết hết bọn chúng!
– Toàn là ni cô phái Hằng Sơn.
– Phô trương thanh thế cái gì mà cao thủ Ngũ Nhạc kiếm phái.
Binh khí giao nhau, bọn đệ tử phái Hằng Sơn và địch nhân đã giao chiến rồi.
Ở cửa động có một bóng người cao to chui ra, người đầy vết máu, chính là Định Dật sư thái. Bà cầm trường kiếm đứng ngay trước cửa hang, tay áo ống quần rách tả tơi, vẻ mặt lem luốc vết máu, nhưng vẫn hiên ngang, oai phong lẫm liệt, không mất đi khí độ của một cao thủ hạng nhất.
Thấy Lệnh Hồ Xung, bà sửng sốt nói:
– Ngươi… ngươi là…
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đệ tử là Lệnh Hồ Xung.
Định Dật sư thái nói:
– Ta biết ngươi là Lệnh Hồ Xung…
Ở bên ngoài Quần Ngọc viện thành Hành Sơn, bà đã từng nhìn qua cửa sổ thấy Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung nói:
– Đệ tử xin mở đường để các vị cùng xông ra.
Lệnh Hồ Xung lượm một cái cây dài để tém những củi khô, cỏ đang cháy. Định Dật sư thái nói:
– Ngươi đã đầu nhập Ma giáo…
Ngay lúc đó có một người quát:
– Ai dám náo loạn ở đây?
Ánh đao lấp loáng, một thanh cương đao từ trong ánh lửa chém ra. Lệnh Hồ Xung thấy lửa cháy rất mạnh, tình thế nguy cấp mà Định Dật sư thái còn nghi ngờ mình, không chịu theo mình xông ra ngoài. Gặp tình thế này, chỉ có đại khai sát giới mới có thể cứu được mọi người thoát hiểm. Chàng liền lùi lại một bước. Đao của người đó chém không trúng, đao thứ hai lại chém tới.Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung chém ngay ra, choang một tiếng, cánh tay phải và đao của người đó bị rớt xuống đất. Lại nghe tiếng một phụ nữ ở bên ngoài thét lên đau đớn, rõ ràng nữ đệ tử phái Hằng Sơn bị độc thủ.
Lệnh Hồ Xung giật mình, vội từ trong đám lửa nhảy ra ngoài, thấy trên sườn núi phía Đông một tốp, phía Tây một tốp, mấy trăm người đã đấu với nhau rất quyết liệt. Quần đệ tử phái Hằng Sơn bảy người một tốp, tổ chức kiếm trận mà kháng cự địch nhân, nhưng cũng có nhiều người rời rạc chưa kịp tổ chức thành kiếm trận thì đã tiếp chiến với địch nhân rồi. Tổ chức thành kiếm trận dù chưa chiếm được thế thượng phong ngay, trong nhất thời cũng không có gì đáng ngại, nhưng những người chiến đấu đơn độc thì nguy hiểm vô cùng. Đã có hai nữ đệ tử chết nằm dưới đất.
Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn bao quát trận chiến, thấy Nghi Lâm và Tần Quyên tựa lưng vào nhau đang đấu với ba tên hán tử. Chàng đề khí xông đến, bỗng thấy thanh quang lấp loáng, một thanh trường kiếm phóng nhanh đến. Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm lên đâm vào yết hầu của người đó. Chàng tung người mấy cái đã chạy đến trước Nghi Lâm, vung kiếm đâm vào sau lưng một tên hán tử, lại đánh ra một kiếm đâm xuyên sườn một tên hán tử thứ hai. Tên hán tử thứ ba vung cương tiên lên toan đánh xuống đầu Tần Quyên, Lệnh Hồ Xung xoay ngược trường kiếm lại, chém thẳng cánh tay đến bả vai của hắn.
Nghi Lâm mặt tái mét. Cô nói:
– A Di Đà Phật, Lệnh Hồ đại ca!
Lệnh Hồ Xung thấy Vu Tẩu bị hai tên hảo thủ đánh rất rát, chàng liền tung người qua. Choang choang hai kiếm, một kiếm trúng bụng dưới một tên, còn một kiếm chém đứt cổ tay tên kia.
Hai tên hảo thủ bên địch một tên chết một tên bị thương. Lệnh Hồ Xung quay người lại, phóng trường kiếm tới. Ba tên hán tử đang đấu kịch liệt với Nghi Hòa và Nghi Thanh la lên thảm khốc rồi ngã lăn xuống đất.
Một lão già quát:
– Hợp lực lại giết tên cẩu tặc này trước.
Ba bóng người cùng đáp rồi xông đến. Ba kiếm cùng phóng ra, phân ra đánh vào ngực, bụng dưới và yết hầu của Lệnh Hồ Xung. Chiêu kiếm tinh kỳ, thế kiếm lợi hại, đúng là kiếm pháp của hảo thủ bậc nhất. Lệnh Hồ Xung giật mình thầm nghĩ:
– Đây là kiếm pháp của phái Tung Sơn! Chẳng lẽ bọn chúng là người phái Tung Sơn?
Lệnh Hồ Xung phân tâm nghĩ ngợi thì ba mũi kiếm của ba tên địch nhân đã đâm gần đến ba chỗ yếu hại của chàng. Lệnh Hồ Xung sử yếu quyết Phá kiếm thức trong Độc Cô cửu kiếm, xoay trường kiếm một vòng hóa giải ba kiếm của địch nhân, kiếm ý chưa hết đã bức địch nhân lùi lại hai bước. Hắn thấy bên trái là một hán tử cao to khoảng bốn chục tuổi, dưới cằm để một túm râu. Đứng giữa là một lão già gầy đét, da sạm đen, đôi ngươi lấp loáng. Lệnh Hồ Xung không kịp nhìn người thứ ba. Hắn nghiêng người vọt qua, rồi xoay tay. Soạt soạt hai tiếng, hắn đã đâm ngã hai tên đang hợp lại tấn công Trịnh Ngạc. Ba người đó lớn tiếng la lên đuổi theo Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung nhận định: Ba người này kiếm pháp rất cao thâm, nhất thời không đánh thắng chúng được. Nếu đấu kéo dài thì môn hạ phái Hằng Sơn bị tổn thương rất nhiều.
Nghĩ vậy, chàng liền đề khí vận nội lực, chân không dừng bước, bên Đông phóng một chiêu, bên Tây chém một kiếm. Trường kiếm của chàng vung tới đâu thì ở đó có một tên địch nhân bị thương ngã xuống hoặc bị trúng kiếm chết.
Ba tên cao thủ hò hét đuổi theo nhưng lúc nào bọn chúng cũng cách xa Lệnh Hồ Xung hơn một trượng. Trong thời gian cạn một tuần trà, đã có hơn ba chục tên địch nhân chết và bị thương dưới kiếm của Lệnh Hồ Xung. Quả thực không một tên nào đỡ nổi một chiêu một thức của hắn. Bên địch trong khoảnh khắc đã tổn thất hơn ba chục người, thế mạnh yếu liền đảo ngược. Lệnh Hồ Xung mỗi lần sát thương mấy tên địch nhân thì nữ đệ tử phái Hằng Sơn lại có một số người rảnh tay chạy đi tương trợ đồng môn. Lúc trước, họ lấy ít địch nhiều; bây giờ bọn họ lấy nhiều địch ít, càng lúc càng chiếm thượng phong.
Lệnh Hồ Xung nghĩ cuộc chiến hôm nay là cuộc chiến sinh tử, quyết không thể dung tình. Nếu trong khoảng thời gian cực ngắn mà không đánh lui quân địch, lửa cháy bừng lên thì bọn Định Nhàn sư thái bị nhốt trong hang không cách nào thoát hiểm được. Chàng chạy như bay, bỗng xông thẳng bỗng lách ngang, chỗ nào cũng có vết chân của chàng. Trong vòng hơn một trượng địch nhân không tên nào trốn được. Không bao lâu, hơn hai mươi người nữa ngã lăn ra đất.
Định Dật đứng ở chỗ cao trong hang, thấy Lệnh Hồ Xung sát thương địch nhân một cách xuất quỷ nhập thần, kiếm pháp tinh kỳ, bình sinh chưa bao giờ thấy. Bà vui mừng khôn xiết, không còn ngạc nhiên về chàng nữa.
Địch nhân còn lại bốn năm chục tên, thấy Lệnh Hồ Xung như quỷ như ma, sức người không thể chống đỡ nổi. Bỗng nghe huýt lên một tiếng, có hơn hai mươi tên chạy vào lùm cây trốn. L ệnh Hồ Xung giết thêm một số tên nữa, những tên còn lại không còn nhuệ khí chiến đấu, liền trốn sạch. Ba tên cao thủ vẫn đuổi theo phía sau hắn, nhưng khoảng cách càng xa dần, hiển nhiên chúng đã có ý khiếp sợ.
Lệnh Hồ Xung dừng bước quay người lại quát:
– Các ngươi là người phái Tung Sơn có phải không?
Ba người vội nhảy lùi lại. Một hán tử cao to quát:
Lệnh Hồ Xung không đáp, nhìn bọn Vu Tẩu la lên:
– Mau dập lửa cứu người!
Bọn đệ tử chặt cành cây để dập lửa. Bọn Nghi Hòa mấy người đã nhảy vào. Những đám lửa còn cháy bùng nhưng mười mấy người hợp lực lại cùng dập, đã mở ra được một đường thoát. Bọn Nghi Hòa từ trong hang dìu mấy ni cô còn thoi thóp thở ra.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Định Nhàn sư thái sao rồi?
Nghe một phụ nữ lớn tuổi nói:
– Thật làm nhọc lòng các hạ lo lắng.
Một lão ni tầm thước khoan thai từ trong đám lửa bước ra. Trên y phục màu trắng của bà không một vết máu, cũng không có một vết dơ, tay mặt không cầm binh khí, tay trái chỉ cầm một chuỗi hạt châu, nét mặt hiền từ, thần sắc điềm nhiên, khí độ nhàn nhã. Lệnh Hồ Xung rất ngạc nhiên, thầm nghĩ: Định Nhàn sư thái điềm tĩnh như vậy. Thân đang gặp nạn vẫn không mất một chút oai phong, thật là danh bất hư truyền. Hắn bèn cúi người hành lễ nói:
– Đệ tử xin bái kiến sư thái.
Định Nhàn sư thái chấp tay đáp lễ rồi nói:
– Có người đánh lén, cẩn thận!
Lệnh Hồ Xung đáp dạ, không quay người lại mà chỉ xoay tay vung kiếm cản một chiêu của lão hán tử to béo đâm tới. Chàng nói:
– Đệ tử cứu viện chậm trễ, xin sư thái miễn thứ.
Choang choang mấy tiếng, Lệnh Hồ Xung lại gạt ra hai kiếm từ phía sau đâm tới. Lúc này mười mấy ni cô từ trong đám lửa chạy ra. Có người cõng cả xác chết. Định Dật sư thái bước lên trước, lớn tiếng quát:
– Đồ gian tà vô sỉ, lòng lang dạ sói…
Vạt áo của bà bị bén lửa, bà cũng mặc. Vu Tẩu vội chạy đến dập lửa trên áo bà.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Hai vị sư thái không sao, thật đại phúc.
Sau lưng chàng có tiếng gió vù vù, ba thanh trường kiếm đồng thời phóng tới. Nghe tiếng đao phong, nội lực liền cảm ứng tự nhiên biết ra chiêu số của địch. Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm ra, xoay lại đâm trúng cổ tay địch nhân. Ba người này võ công rất cao cường, chúng vội lạng người né tránh, nhưng lưng bàn tay của lão hán tử cao to bị vạch một đường, máu chảy túa ra.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Hai vị sư thái, phái Tung Sơn là thủ lĩnh của Ngũ Nhạc kiếm phái, cùng phái Hằng Sơn đồng khí liên chi mà sao lại tập kích đánh lén, thật khiến cho người ta khó hiểu.
Định Dật sư thái hỏi:
– Sư tỷ đâu? Sao sư tỷ chưa đến?
Tần Quyên vừa khóc vừa nói:
– Sư… sư phụ bị gian nhân vây đánh, cố sức chống chọi… đã chết rồi…
Định Dật sư thái vừa đau lòng vừa căm phẫn. Bà chửi:
– Hảo tặc tử!
Bà bước tới, nhưng chỉ đi được hai bước, thân người loạng choạng, miệng hộc máu ra, ngồi phệt xuống đất.
Ba tên cao thủ phái Tung Sơn liên tiếp biến chiêu mà vẫn không làm gì được Lệnh Hồ Xung. Chàng quay lưng về hướng chúng, cầm kiếm xoay tay ra sau lưng mà chiêu kiếm vẫn thần diệu khôn lường. Nếu chàng quay người lại thì làm sao chúng có thể địch lại? Ba lão ngấm ngầm kêu trời, chỉ muốn thoát thân chạy đi.
Lệnh Hồ Xung quay người lại, soạt soạt tấn công mấy chiêu. Đối với địch nhân phía bên trái thì chàng tấn công về bên phải, còn đối với địch nhân bên phải thì chàng tấn công về bên trái, bức ba lão càng lúc co cụm lại. Trường kiếm của hắn vây ba người lại, liên tiếp tấn công mười tám kiếm. Ba lão liền đỡ mười tám chiêu, mà vẫn không thể trả chiêu được. Ba lão đều sử kiếm pháp tinh diệu của phái Tung Sơn nhưng dưới chiêu số tấn công của Độc Cô cửu kiếm, chúng không cách nào trả được một chiêu. Lệnh Hồ Xung có ý bức bọn chúng phải thi triển kiếm pháp bổn môn để chúng hết đường chối cãi. Thấy mặt ba người ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt hung tợn đáng sợ nhưng kiếm pháp vẫn không có chút tán loạn, hiển nhiên mỗi lão đều tu luyện võ công mấy chục năm, không phải hạng tầm thường.
Định Nhàn sư thái nói:
– A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai! Triệu sư huynh, Trương sư huynh, Tư Mã sư huynh, phái Hằng Sơn và quý phái không thù không oán, sao ba vị lại uy hiếp, muốn dùng lửa thiêu đốt bọn bần ni thành tro? Bần ni không hiểu, xin thỉnh giáo các vị.
Ba tên hảo thủ phái Tung Sơn đúng là họ Triệu, họ Trương và họ Tư Mã. Ba lão rất ít đi lại trên giang hồ, cho rằng thân phận của mình vô cùng bí mật. Bị Lệnh Hồ Xung bức đến tay chân luống cuống, bỗng nghe Định Nhàn sư thái gọi đích danh họ tên ra, ba lão đều giật mình, choang choang hai tiếng, cổ tay của hai lão bị trúng kiếm, trường kiếm rớt xuống đất. Mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung chỉ vào yết hầu của lão thấp lùn họ Triệu, quát:
– Buông kiếm!
Lão già thở dài nói:
– Thiên hạ lại có người võ công cao cường, kiếm pháp tinh thâm như vậy. Triệu mỗ bị bại ở dưới kiếm của các hạ coi như cũng không uổng.
Lão rung cổ tay, nội lực tản ra khắp nơi, trường kiếm trong tay lão gãy ra thành bảy tám đoạn rớt xuống đất.
Lệnh Hồ Xung lùi lại mấy bước, bọn Nghi Hòa bảy người đều tuốt trường kiếm ra vây chặt ba lão.
Định Nhàn sư thái đĩnh đạc nói:
– Quý phái muốn đem Ngũ Nhạc kiếm phái hợp lại làm một, thành Ngũ Nhạc phái. Phái Hằng Sơn của bần ni truyền thế mấy trăm năm không thể để bị mất vì tay bần ni, nên cự tuyệt đề nghị của quý phái. Chuyện này lẽ ra phải bàn bạc đâu đó, sao các vị lại mạo xưng là Ma giáo để ra tay độc thủ, muốn tận diệt phái Hằng Sơn của bần ni. Hành sự như vậy không phải là lộng quyền lắm sao?
Định Dật sư thái tức giận nói:
– Sư tỷ nói nhiều với bọn chúng làm gì? Giết hết bọn chúng đi để trừ hậu hoạn…
Bà ho lên mấy tiếng rồi lại thổ huyết. Lão hán tử cao to họ Tư Mã nói:
– Bọn ta phụng mệnh bề trên, nội tình bên trong thật không biết gì hết…
Lão họ Triệu tức giận nói:
– Cứ mặc bọn chúng muốn giết muốn mổ, ngươi nói nhiều làm gì?
Lão họ Tư Mã bị lão họ Triệu quát như vậy thì không nói nữa, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Định Nhàn sư thái nói:
– Ba chục năm về trước, ba vị tung hoành ở Tái Ký, sau đó đột nhiên im hơi lặng tiếng. Bần ni còn cho rằng ba vị đã tỉnh ngộ, sửa đổi lỗi lầm lúc trước, nhưng không ngờ các vị ngấm ngầm đầu nhập vào phái Tung Sơn, còn có mưu đồ. Ôi, Tả chưởng môn phái Tung Sơn là cao nhân một thời lại đi thu nhận nhiều tả đạo… trên giang hồ để làm khó dễ đồng đạo. Lòng dạ… ôi, khiến cho người ta khó hiểu nổi!
Tuy bà gặp đại biến mà vẫn không muốn nói nặng ai, vừa rồi tự thấy hơi quá, liền lái sang chuyện khác. Bà thở dài hỏi:
– Sư tỷ Định Tĩnh của bần ni cũng do quý phái giết hại ư?
Lão họ Tư Mã trong lời nói hồi nãy tỏ ý khiếp nhược, vội muốn gỡ lại thể diện liền lớn tiếng nói:
– Đúng vậy, đó là do Chung sư đệ…
Lão họ Triệu hứ một tiếng tức giận nhìn lão họ Tư Mã, lão họ Tư Mã biết mình lỡ lời nên nói huỵch toẹt ra luôn:
– Chuyện đến nước này còn giấu diếm làm gì nữa! Tả chưởng môn sai bọn ta phân làm hai đường đến Triết Mân để hành sự.
Định Nhàn sư thái nói:
– A Di Đà Phật, A Di Đà Phật! Tả chưởng môn đã làm minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm phái, địa vị và danh vọng như vậy, sao còn muốn thôn tính cả năm phái để một mình lão làm chưởng môn? Dấy động can qua, tàn sát đồng đạo như vậy há không phải khiến cho anh hùng thiên hạ chê cười sao?
Định Dật sư thái gằn giọng nói:
– Sư tỷ, tặc tử dã tâm, lòng tham không đáy… Sư tỷ…
Định Nhàn sư thái phẩy tay nói với ba lão:
– Lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt. Làm nhiều chuyện bất nghĩa tất gặp phải ác báo. Các vị đi đi! Phiền ba vị về bẩm báo Tả chưởng môn, phái Hằng Sơn từ đây không phụng mệnh của Tả chưởng môn nữa. Tệ phái tuy đều là hạng nữ lưu yếu ớt nhưng quyết không khuất phục dưới tay cường bạo. Đề nghị hợp phái của Tả chưởng môn, phái Hằng Sơn quyết không phụng mệnh.
Nghi Hòa la lên:
– Sư bá, bọn họ… bọn họ ác độc…
Định Nhàn sư thái nói:
– Giải tán kiếm trận!
Nghi Hòa đáp dạ, bà giơ trường kiếm lên, bảy người liền thoái lui thu kiếm về.
Ba tên hảo thủ phái Tung Sơn vạn lần không ngờ lại được phóng thích dễ dàng như vậy, chúng cảm kích vô cùng, hướng về Định Nhàn sư thái cúi người hành lễ rồi quay người chạy như bay.
Lão họ Triệu chạy được mấy trượng liền dừng bước quay lại lớn tiếng hỏi:
– Xin hỏi tôn tính đại danh vị thiếu hiệp kiếm pháp thần thông. Hôm nay tại hạ bị thua, không dám nghĩ đến chuyện báo thù, chỉ muốn biết tại hạ đã thua dưới kiếm của vị anh hùng nào?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Bổn tướng quân là Ngô Thiên Đức, tham tướng phủ Tuyền Châu!