Chương 893: Ngài không thích, tôi thích
Dự định của cô có rất nhiều, cũng có cả trăm ngàn chuyện lạ lùng.
Nhưng lại không hề suy nghĩ đến việc đi lính.
Không liên quan đến có yêu nước hay không, cũng không dính dáng đến chủ nghĩa anh hùng.
Cô tự hỏi bản thân không phải là kiểu người ấy, nên không làm việc kia, chỉ đơn giản thế thôi.
“Bạn học Đàm, chuyện này có liên quan đến tương lai của cô, hãy suy nghĩ cẩn thận!” Ánh mắt ông Cát trầm xuống, giọng điệu nặng nề.
Cứ như đây là một việc vô cùng quan trọng, cần phải lựa chọn cẩn thận.
Liên quan đến tương lai…
Chỉ năm chữ đã bóp chặt vận mệnh của một sinh viên bình thường.
Thiếu niên thiếu nữ cỡ tuổi Đàm Hi đây, ai có thể gánh vác được sức nặng của tương lai chứ? Nhưng nếu người đứng ở đây hôm nay không phải là Đàm Hi, mà đổi thành một nữ sinh viên mới hơn 20 tuổi đơn thuần, chỉ sợ sẽ lún vào trong sự xoắn xuýt và buồn bực vô tận.
Phải biết rằng, một cơ hội như thế này, không phải ai cũng có dũng khí từ chối.
Dù sao điều mà Hứa Trạch và Tạ Từ họ cầu mong ước thấy, lúc này lại bày ra ngay trước mắt.
Buông thì tiếc, cầm lên lại không có tác dụng gì, người có tư tưởng nhỏ nhen một chút, cho dù không muốn, cũng sẽ không nỡ cho người khác.
Nhưng, người ông Cát đối mặt lại không phải một sinh viên bình thường, mà là Đàm Hi… từng là một cực phẩm ngông nghênh, một tiểu tổ tông vô pháp vô thiên.
“Ông à, à khống, lão Thủ trưởng.” Cô nghiêm túc nói, “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, phát hiện rằng nghề quân nhân không hợp với tôi.”
“Cô nói xem không hợp thế nào?”
Ông Cát cho rằng đây chẳng qua chỉ là lời từ chối của cô, hỏi ngược lại chắc chắn sẽ lộ sơ hở.
Ai ngờ Đàm Hi không chỉ trả lời, mà lý luận rõ ràng, nói năng rành mạch…
“Đầu tiên, tính cách của tôi khá ngông cuồng, không thể nghiêm túc như quân nhân được.”
“Kế tiếp, tôi hiếu động, bắt tôi giữ nguyên một tư thế trong mấy tiếng đồng hồ, tôi sẽ bùng nổ.”
“Cuối cùng, tôi học mỹ thuật, càng muốn trở thành một họa sĩ hơn, chứ không phải là nữ binh“.
“Chỉ thế thôi?” Khuôn mặt ông thoáng xuất hiện nụ cười, không thấy phẫn nộ.
Ánh mắt Đàm Hi khẽ cử động, thành thật gật đầu.
“Thật ra rất dễ giải quyết.” Ông Cát lộ ra vẻ chắc chắn, “Thứ nhất, tính cách có thể nhào nặn, chỉ cần vào bộ đội đặc công, nghiêm túc sẽ trở thành thói quen trong xương tủy của cô.”
“Thứ hai, tư thế quân nhân. Ta thấy lúc huấn luyện quân sự và huấn luyện đặc biệt cô đều vượt qua được, chắc sẽ không quá khó.”
“Cuối cùng, ta nói rồi, đi lính không hề xung đột với chuyện học của cổ, sau khi xuất ngũ, cô có thể tiếp tục giấc mơ họa sĩ của mình.”
Nghe ra hình như rất có lý, nhưng trên thực tế, mỗi một điểm đều rất gượng gạo.
Đàm Hi mỉm cười, nhưng ý cười không chạm vào mắt.
“Vậy sao?” Cô nhướng mày hỏi lại, “Nhưng tôi vẫn có một cách nhìn không giống, ngài muốn nghe không?”
Ông Cát cau mày, phong thái của bậc bề trên vẫn phải có, vì thế gật đầu, “Cô nói đi.”
Ông ta muốn xem thử, cô nhóc này có thể bịa ra được điều gì.
“Thứ nhất, tôi rất hài lòng tính cách hiện giờ của mình, tại sao phải nhào nặn lại? Thông thường, nghiêm túc là đồng nghĩa với nhàm chán, một người phụ nữ nhàm chán, tôi không thể tưởng tượng ra được đó là trạng thái mà tôi nên có.”
Cô thích bản thân giàu tình cảm, tiện trong việc trêu chọc Đại Điểm Điểm mọi lúc mọi nơi.
“Thứ hai, huấn luyện quân sự và huấn luyện đặc biệt chỉ diễn ra trong một lúc, cắn răng vượt qua là vạn sự đại cát. Nhưng đi lính thường phải cần vài năm, cắn nát răng cũng không kiên trì nổi được, tôi cần gì phải xông vào, hành hạ bản thân?”
Đó chẳng phải kiếm chuyện tự ngược hay sao?
Xem cô là kẻ ngốc à?
“Nếu có thể hoàn thành sớm lý tưởng làm họa sĩ của mình, tại sao phải đợi đến khi xuất ngũ rồi mới làm? Hai bên, bên nào nhẹ bên nào nặng, trong lòng tôi tự có cán cân, nghiêng về phía nào là quyền tự do của tôi, không cần người khác phải chỉ trỏ tay chân.”
Lời vừa nói ra, ông Cát sửng sốt.
Thời Cảnh há mồm trợn mắt, chỉ trỏ tay chân? Đây chẳng phải đang xỉa xói ông Cát rảnh hơi lo chuyện bao đồng hay sao?
Ôi! Cô nhóc này đúng là dám làm!
Chuyện anh ta không dám làm, cô lại làm rất tự nhiên.
Kẻ không biết không thấy sợ, cầu này nói có lý quá!
Chỉ có Lục Chinh vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc như thường, thậm chỉ còn có hơi vui sướng.
Cứ như Đàm Hi làm gì, cho dù có quá đáng cỡ nào, tốt hay xấu, anh đều có thể chấp nhận được.
Thời Cảnh thẩm mắng một câu tục tĩu, cứ nuông chiều cô ấy đi, sẽ có lúc cậu khó chịu cho xem!
Rám…
Ông Cát tức giận đập bàn đứng lên, “Đàm Hi, một nhóc con như cổ sao lại bắt chước tính tình thối nát kia của Lục Chinh hả?!”
“Tôi có sao nói vậy, chứ không hề nghĩ ngài lại tức giận như thế.” Giả vờ vô tội là nghề của cô.
Muốn sạch sẽ thế nào liền sạch sẽ thế ấy, muốn thuần khiết bao nhiêu liền thuần khiết bấy nhiêu.
Ông Cát tức giận rồi, giờ nói gì để vuốt đuôi ngựa cũng không được nữa. Ông ta bây giờ vô cùng tức giận!
Đàm Hi tiếp tục không sợ chết: “Hơn nữa Lục Chinh có chỗ nào không tốt? Ngài không thích, tôi thích, tóm lại không được phép bắt nạt anh ấy!” Nói xong, cô chắn trước mặt Lục Chinh, bày ra dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con.
Ông Cát dở khóc dở cười, ông ta bắt nạt tên nhóc Lục Chinh kia khi nào chứ?
Hoang đường!
Thời Cảnh cười sặc sụa: “Phụt… Cô nhóc này, đừng đùa nữa, cậu ta không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi, ai dám bắt nạt cậu ta chứ?”
Đàm Hi hừ lạnh, cắm hơi hất lên, tạo ra một độ công kiêu ngạo: “Tốt nhất là như thế!“.
“Dẹp đi, cậu ta là một thằng đàn ông, còn cần em bảo vệ hay sao?”
Đàm Hi liếc nhìn, nhe răng: “Sao em không thể bảo vệ chứ? Anh kỳ thị phụ nữ?”
“Ha…” Thời Cảnh cười lạnh, nhìn cái dáng vẻ hung dữ của cô, có chỗ nào giống phụ nữ?
Cũng chỉ có mỗi Lục Chinh thích kiểu này!
Đúng rồi, sao Lão Lục không nói gì, mà để mặc cho người phụ nữ của cậu ta làm càn…
Thời Cảnh không nhịn được bèn liếc nhìn Lục Chinh một cái, không nhìn không biết, một khi nhìn thấy rồi liền giật cả mình!
Người đàn ông cười mặt đầy gió xuân kia là ai? Trong ký ức, anh chưa bao giờ cười như thế, khóe mắt đuôi mày đều toát ra sự dịu dàng ấm áp….