Chương 878: Giấc ngủ đêm

Chương 878: Giấc ngủ đêm

m giọng khàn khàn mang theo mấy phần gợi cảm nhưng lại hát một bản nhạc thiếu nhi nên nghe cực kỳ ngớ ngẩn và đáng yêu.

Rõ ràng là hai phong cách bất đồng, cực kỳ mâu thuẫn, ấy vậy mà hiệu quả lại cực kỳ tốt.

Cũng không trách Hàn Sóc khoác lác tự xưng “Thiên Hậu tương lai” được, quả thực là người ta có tư cách đó mà.

Một khúc hát kết thúc, mọi người lặng im trong nháy mắt, sau đó vỗ tay rầm rầm.

Từ Dương: “He he he… Hay quá!“.

Trương Quán: “Đại minh tinh quả nhiên là đại minh tinh, tùy tiện hát một bài thôi cũng thấy khác xa người thường rồi.”

Lưu Minh nuốt nước bọt: “Có thể cho tớ xin chữ ký được không?”

Hàn Sóc khom lưng chào kết thúc, nhìn có vẻ khiêm tốn lễ phép nhưng kỳ thực miệng đã cười ngoác tận mang tai rồi.

Ngay cả Thẩm Hàn luôn đối đầu với cô nàng cũng không khỏi nhìn bằng con mắt khác, quả thực là hát rất hay.
“Nhìn các cậu có thể nuốt hết thứ đồ khó ăn này vào bụng, tớ đấy cũng coi như đại công cáo thành rồi. Sau này sẽ không còn cơ hội như thế nữa đâu, muốn nghe tớ hát thì nhớ phải đi mua vé vào cửa nhé, cảm ơn”

Nói xong, vỗ tay, thổi bụi, sau đó nằm xuống chỗ ngủ của mình và cuộn chặt lại, nhìn y như một con lợn sữa mới được sinh ra, “Ngủ đây, ngủ đây.”

Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra rằng lương khô và nước đã bị giải quyết hết sạch sẽ từ lúc nào, đương nhiên, bụng cũng no rồi.

Tuy rằng cảm giác này rất không dễ chịu, nhưng so với bị đói, hành quân gian khổ thì tốt hơn nhiều.

Phải biết rằng, sáng mai sẽ còn phải vượt qua gần bốn mươi kilomet đường núi nữa, vượt qua tới bốn, năm ngọn núi cao, đây thực sự là một khảo nghiệm vô cùng nghiêm túc với thể lực của mỗi người.
Không ăn no làm sao mà sống sót được chứ?

Đàm Hi phân phát xoài cho mọi người, tính ra trung bình mỗi người được ăn tới năm quả.

Sau khi trải qua sự tra tấn gấp hai lần của lương khô và nước thì quả xoài thơm ngon ngọt miệng chẳng khác nào mỹ vị nhân gian, có thể so với gan rồng một phượng.

Mọi người cũng lấy dao găm ra gọt lớp vỏ ngoài của xoài đi. m thanh sồn sột không ngừng vang lên.

Hàn Sóc vốn đã cuộn chăn ngủ rồi, mí mắt nặng trịch. Hôm nay cô nàng đã thật sự mệt muốn chết.

Nhưng khi ngửi thấy mùi hương của xoài lan tràn trong không khí, Hàn Sóc vốn đang nằm ngay đơ lập tức không thể nhịn được nữa.

Chỉ thấy cô nàng ngồi bật dậy, đôi mắt còn chưa mở ra hết nhưng miệng thì đã gào lên…

“Xoài! Xoài! Tớ cũng muốn! Các cậu đừng có ăn hết chứ, để phần nhau tí nào…”
Đàm Hi cực kỳ sảng khoái đẩy năm quả xoài nhỏ sang cho cô nàng, cực kỳ khinh bỉ: “Cậu đúng là chẳng có tiền đồ gì, có cần thế không hả? Này, phần của cậu đây.”

“Em gái ngoan, vẫn là em tốt nhất, moah…”

“Xấu nết.”

Chờ mọi người ăn xong rồi, Tạ Từ và Trương Quán xử lý đống vỏ xoài xong, mọi người mới lại ngồi vây tròn vào với nhau.

Đàm Hi: “Đêm nay, cử hai người một tổ gác đêm để ngăn ngừa quân địch tập kích bất ngờ, có ai có dị nghị gì không?”

Đua nhau lắc đầu.

“Nam nữ kết hợp, có thể tự do tổ đội.”

Quá trình không kéo dài lâu lắm, rất nhanh năm nhóm đã được định ra.

Đàm Hi và Hứa Trạch, Hàn Sóc với Từ Dương, An An và Tạ Từ, Nhiễm Dao và Lưu Minh, Thẩm Hàn và Trương Quán.

Trong lúc phân tử cũng có một chút thay đổi.

Trương Quán muốn ở cùng một tổ với An An. An An chỉ ngẩn người trong chớp mắt sau đó liền gật đầu đồng ý.
Trương Quán vui sướng đến mức suýt nhảy dựng lên.

Đàm Hi thấy thế, rất muốn nói: Cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chàng trai.

An An đồng ý là vì cô ấy không chọn, ở cùng một tổ với ai cũng được hết.

Trương Quán, Lưu Minh, hay Hứa Trạch, Tạ Từ, với cô đều chẳng có gì khác nhau cả.

Có đôi khi, Đàm Hi cảm thấy thật sự không hiểu nổi cổ.

Cảm xúc của An An quá nhạt nhẽo, gần như không có vui buồn yêu giận, cứ giống y như tên của cô, an an tĩnh tĩnh, bình bình ổn ổn.

Khắc chế đến mức làm người ta có cảm giác cô là một con rối gỗ.

Nhưng Đàm Hi tin tưởng vững chắc rằng tính tình tốt không có nghĩa là không có cảm xúc. An An chỉ chưa gặp được người có thể tác động lên cảm xúc của cô ấy mà thôi.

Vì vậy cũng chỉ còn Tạ Từ và Thẩm Hàn. Theo lý mà nói, hai người này vừa vặn có thể ở chung một nhóm với nhau.
Không ngờ, Thẩm Hàn sống chết cũng không muốn.

Tạ Từ lạnh lùng nhìn cô nàng một cái, cũng chẳng cưỡng cầu: “Trương Quán, cậu đổi với tớ.”

“Không được!” Vất vả lắm cậu ta mới được ở chung nhóm với nữ thần, đêm còn dài, cơ hội ngàn năm một thuở, sao có thể bỏ được chứ?

Tuy tình anh em rất quan trọng nhưng cũng không thể bỏ qua nữ thần được.

Tạ Từ lập tức phóng thích khí lạnh toàn thân. Trương Quán cắn răng chịu đựng, hiểm khi kiên cường được lâu như thế.

An An lại đứng lên nói với Thẩm Hàn: “Vậy để tớ đổi với cậu.”

Dù sao thì Trương Quán đã hạ quyết tâm sẽ không đối với bất kỳ ai, lúc An An đứng lên cậu ta còn âm thầm thở phào một cái, nghĩ thầm cuối cùng cũng được giải quyết rồi, nhưng một giây sau đó lập tức bừng tỉnh, không đúng!
Cậu ta không đổi, An An lại đổi, kết quả chẳng phải cũng thế sao?

Tóm lại, cuối cùng Trương Quán và Thẩm Hàn một nhóm, Tạ Từ và An An một nhóm.

“Được, cứ quyết định vậy đi.” Đàm Hi chốt lại, sau đó sắp xếp thứ tự gác đêm, “Một tiếng rưỡi đổi một lần, bây giờ mọi người mau đi nghỉ đi, tạm định là bốn giờ sáng sẽ xuất phát.”

Hàn Sóc và Từ Dương gác ca đầu tiên, những người khác bắt đầu nghỉ ngơi.

Có lẽ ban ngày hành quân đã tiêu hao khá nhiều thể lực nên mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Trên thực tế, bây giờ còn chưa tới tám giờ.

Như ngày thường thì cũng mới chỉ vừa lúc ăn cơm xong, sau đó xuống lầu đi tản bộ mà thôi.

Hàn Sóc và Từ Dương gác ngoài cửa hàng, cả người quấn áo ngụy trang tới kín mít, mặt cũng che kín lại mới có thể tránh bị muỗi đốt.
Cũng may đang là mùa hạ nóng bức nên không cần nhóm lửa, nếu không càng dễ dàng dẫn người lùng bắt tới hơn.

Đêm còn dài, ánh trăng sáng trong.

Khắp rừng rậm đều chìm vào yên lặng, thỉnh thoảng còn có tiếng ve, tiếng côn trùng ra rả khiến cho không gian càng thêm tĩnh mịch.

Hàn Sóc nhìn xuyên thấu qua những tán cây rậm rạp, có thể mơ hồ nhìn thấy được vầng trăng tròn như một cái mâm bạc ở phía trên đầu.

Ánh trăng chiếu rọi lên sườn mặt cô làm nảy sinh ra một thứ khí chất yên bình, cánh mi chớp nhẹ, ánh trăng tiến vào đáy mắt.

Hoàn toàn khác xa với cô nàng thần kinh chập mạch ngày thường.

Từ Dương nhìn tới ngày người.

Đột nhiên Hàn Sóc chợt quay đầu nhìn cậu ta, vừa lúc bắt gặp thần sắc ngơ ngẩn mê man của chàng trai bèn lập tức nhếch miệng…

“Có phải bị sắc đẹp thịnh thế của anh đây mê hoặc rồi không? Ha ha ha…”
Từ Dương: Quả nhiên, hết thảy chỉ là ảo giác.

TÁI SINH HOÀN TOÀN