Chương 871: Đúng thế, tớ muốn làm cướp một lần
Đàm Hi uống nước xong, lấy khăn ra thấm ướt rồi xoa lên mặt và cổ để lau mồ hôi. Lúc này cô mới cảm thấy sống lại một lần nữa.
Hứa Trạch thả ba lô xuống, định đi sâu vào bên trong.
Đàm Hi nhíu mày: “Cậu làm gì thế?”
“Dò đường.” Trên mặt cậu thanh niên lộ ra vẻ mỏi mệt nhưng ánh mắt lại nảy lên cảm xúc phấn khích.
“Không nghỉ ngơi à?”
“Chúng ta vẫn còn đang trong vòng vây của kẻ địch, làm gì còn tâm tình nghỉ ngơi nữa chứ?”
Đàm Hi im lặng: “… Tiếp theo định làm thế nào đây?”
“Tìm bộ chỉ huy lữ đoàn Tia Chớp.”
“Có manh mối gì sao?”
Môi mỏng nhấp thành một độ cong sắc bén, chậm rãi lắc đầu: “Không có.”
Đàm Hi: “Cho dù chúng ta có tìm được bộ chỉ huy thì cũng khó mà chấp hành kế hoạch chém đầu lắm.”
“Nghĩa là sao?”
“Cậu đừng quên, lữ đoàn Tia Chớp có tới hai bộ chỉ huy, một bộ chỉ huy mặt đất, một bộ chỉ huy trên không. Chúng ta dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể tìm được cái ở dưới mặt đất mà thôi.”
“Đúng thế.” Trong mắt Hứa Trạch hiện lên sự thất bại, “Nếu Lữ trưởng của lữ đoàn Tia Chớp tọa trấn ở bộ chỉ huy trên không thì chúng ta cũng chỉ có thể ngước mắt nhìn lên thôi. Sao có thể bắn rụng được cả người và máy bay chứ…”
“Khoan đã! Vừa rồi cậu nói cái gì?” Trước mắt Đàm Hi xẹt qua một tia sáng, tốc độ quá nhanh nên cô không kịp bắt lấy.
“Bộ chỉ huy trên không.”
“Câu tiếp theo.” Đàm Hi nhíu mày, như suy tư gì.
Vẻ mặt Hứa Trạch quái dị, “Chúng ta chỉ có thể ngước mắt nhìn lên…”
“Không phải câu này.”
“Sao có thể bắn rụng được cả người và máy bay chứ.”
“Đúng! Chỉ cần chúng ta bắn bộ chỉ huy trên không thì Lữ trưởng cũng chẳng trốn thoát được!”
“Điên rồi! Hoàn toàn điên rồi!” Hứa Trạch nhìn cô như nhìn kẻ lập dị, “Chơi Vương giả nông dược nhiều quá nên cậu nghĩ mình là Hậu Nghệ thật đấy à?”
Khóe miệng Đàm Hi nhếch lên.
Hứa Trạch gần như phát điện: “Tớ nói cho cậu biết, đừng có ôm suy nghĩ kỳ quái đó nữa, sống thực tế để có được không hả?”
“Làm ơn, cậu nghe tớ nói hết trước được không?”
“Lúc này chúng ta còn có thể nói đùa được sao?” Hứa Trạch cười khổ.
Sắc mặt Đàm Hi sa sầm: “Nhắc lại lần nữa, tớ không nói đùa, nghe rõ chưa?”
Hứa Trạch sửng sốt, sau một lúc lâu: “… Cậu nói thật ư?”
“Đương nhiên.”
“Cậu bắn à?”
“…” Bắn em gái cậu ấy!
Hứa Trạch: “Không thì còn sao nữa? Cậu nghĩ máy bay dễ bắn thế à? Có phải quay phim kháng chiến đấu chứ…”
Đàm Hi cười lạnh, mặt mày đường hoàng: “Thời đại công nghệ đen, cần gì phải dùng người để đánh chứ hả? Cậu nghĩ bộ chỉ huy đạn đạo phòng không để làm gì?”
Hứa Trạch trợn trừng mắt, khó nén được sự thất vọng: “Đó là đạn đạo phòng không của người ta, cậu tưởng cậu có thể tùy tiện dùng là dùng, thích đánh ai là đánh à?”
“Không phải của tớ thì tớ không thể dùng chắc?” Hứa Trạch nhìn chằm chằm vào cổ một hồi lâu: “… Ăn cướp.”
He…
Đàm Hi lập tức vui vẻ, nhếch miệng cười: “Đúng thế, tớ muốn làm ăn cướp một lần.”
Hứa Trạch thấy cô có vẻ không phải đang nói đùa thì cũng lập tức nghiêm túc lên…
“Cậu định làm như thế nào?”
“Lấy thân phận bộ chỉ huy mặt đất ra lệnh cho bộ chỉ huy đạn đạo phòng không, yêu cầu bọn họ bắn thẳng vào bộ chỉ huy trên không thôi.”
“Gậy ông đập lưng ông?”
Đàm Hi gật đầu: “Ý của tớ đại khái là thế.”
“Cậu nghĩ người của bộ chỉ huy lữ đoàn là đồ ngốc à? Tự mình bắn mình sao?”
“Bộ chỉ huy lữ đoàn có ngốc hay không tớ không biết, nhưng bộ tư lệnh đạn đạo phòng không thì nhất định sẽ chấp hành mệnh lệnh.”
“Được, cứ coi như chúng ta sẽ làm thế đi, cậu định làm gì để lấy được mật ngữ của bộ chỉ huy lữ đoàn nào? Cho dù có bắt được nhưng một không có máy tính, hai không có internet thì phải thao tác thế nào đây? Ai thao tác hả?”
Đàm Hi trợn trừng mắt: Đội trưởng, có ai nói với cậu là cậu thật sự… quá phiền chưa?
“Thế nên, chúng ta cần phải lấy được radio và thiết bị đầu cuối của họ, hiểu chưa?”
Hứa Trạch lắc đầu: “Không hiểu.”
“Hơn nữa, tớ cảm thấy khả năng không cao lắm.”
“Đàm Hi, cậu đừng có đùa nữa đi.”
“Đội trưởng?” Đàm Hi khoanh tay trước ngực, liếc mắt khẽ cười. Cô hếch cằm, thái độ nghiêm nghị đầy cao ngạo: “Với tình huống hiện tại, cậu còn có biện pháp gì khác không hả?”
Đánh rắn phải đánh vào chỗ bảy tấc, lời này vừa nói ra, Hứa Trạch lập tức cứng họng. “Trước khi không có biện pháp nào khác tốt hơn thì tớ khuyên cậu vẫn nên nghe theo ý kiến của tớ, coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa.”
“… Được.” Dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, Hứa Trạch cắn răng, gật đầu cái rụp.
“Yên tâm đi, sẽ không làm cậu thất vọng đâu.” Đàm Hi vỗ lên vai cậu ta.
Hứa Trạch không tỏ ý kiến, chỉ hy vọng như thế…
“Tiếp theo cần phải làm gì nữa?” Quyết định làm theo ý kiến của Đàm Hi nên Hứa Trạch cũng giao quyền chỉ huy mọi việc cho cô.
“Lấy được radio và thiết bị đầu cuối của họ.”
Mặt mày Hứa Trạch nghiêm túc: “Chỉ sợ cậu đã sớm nghĩ ra phải làm thế nào rồi, giờ cũng chỉ là thông báo cho tớ biết mà thôi, đúng không?”
Đàm Hi không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Ngay từ đầu, trong lòng cậu đã có kế hoạch, ngay cả địa điểm đu dây đổ bộ cũng đã trải qua tính toán cặn kẽ, một
mặt đảm bảo an toàn cho mọi người, một mặt khác là nơi đó gần khu vực cấm thăm dò, thuận tiện cho chúng ta thoát khỏi theo dõi của thiết bị điện tử. Luận về tâm tư, trong đội của chúng ta không có ai hơn được cậu cả, đúng là một nữ quân sư rất biết bày mưu tính kế!”
Ý cười trên môi Đàm Hi chưa tan, nhưng ánh mắt đã hơi trầm xuống.
Bắt đầu từ lúc nào ư?
Thực ra chính cô cũng không rõ ràng lắm…
Có lẽ, ngay từ khi nghe thấy tên bộ chỉ huy quân sự lữ đoàn Tia Chớp thì kế hoạch này đã từ từ được hình thành trong đầu cổ rồi.
“Đàm Hi, tớ biết cậu là người thông minh, cũng kiêu ngạo. Chuyện này rất bình thường, cậu có tư cách đó, tớ cũng không có lập trường chỉ trích. Nhưng xin cậu đừng quên, chúng ta là một team, một đoàn thể. Lúc cậu đưa ra quyết định có phải cũng nên thông báo cho tới trước một tiếng không?”
“Tớ nói trước thì cậu sẽ đồng ý à?” Lập tức thu lại ý cười, đôi mắt của Đàm Hi trở nên thâm trầm.
Hứa Trạch nghĩ ngợi một cách nghiêm túc: “Nếu phương pháp của cậu ổn thì tớ chẳng có lý do gì để ngăn cản cả.”
“Nếu phương pháp này đòi hỏi sự mạo hiểm rất lớn thì sao?”