Chương 520: Ngọn lửa đầu tiên bùng cháy lên
Dương Thuyền và Châu Miễu bước ra từ phòng trà nước, cố gắng rướn cổ lên liếc nhìn vào trong.
Linda: “Hai người đang nhìn gì vậy?”
Châu Miễu: “Người đẹp.”
Dương Thuyền: “Sếp.”
Vừa hay La Vũ Văn bưng ly trà đi ngang qua, cười nói: “Nói chính xác hơn, phải là sếp nữ xinh đẹp, này, Aiken cậu đợi đã…”
Aiken ngừng bước: “Anh gọi em có việc gì à?”
“Vội vàng đi đâu thế? Qua đây nói chuyện một chút.”
“Không được, vừa nhận được nhiệm vụ, không có thời gian.” Nói xong, về thẳng văn phòng, sau đó ba người khác của tổ thao tác cũng tiến vào theo.
Cửa đóng, ngăn lại ánh nhìn soi mói tò mò của La Vũ Văn.
“Chuyện gì vậy? Không phải hôm qua còn tụ tập đòi nghỉ việc? Sao vừa trở ra cứ như đã đổi người thành người khác vậy?”
Châu Miễu, Dương Thuyền đồng loạt xòe tay, tỏ vẻ không rõ cho lắm.
Ánh mắt dò xét hướng sang phía Linda, “Chị, sau khi tụi em đi ra, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Khiến Aiken trông cứ như vừa được tiêm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy.”
“Nói ra dài lắm…”
“Vậy thì từ từ nói.”
“Hết cách rồi, sếp mới có sức quyến rũ quá lớn, Aiken không hold được.”
“Cái gì? Chị đừng dọa em chứ, cái người chậm tiêu như cậu ta sẽ không cái gì đó với Đàm Tổng chứ…”
“Dẹp, dẹp, dẹp! Nghĩ cái gì thế hả? Aiken bị chinh phục bởi nhân cách của sếp, bây giờ đuổi cậu ta đi, chưa chắc cậu ta đã chịu. Chúng ta cứ lo mà làm việc cho tốt, đừng có nghĩ mấy chuyện vớ vẩn nữa.”
La Vũ Văn tuy trên miệng phụ họa theo, nhưng trong lòng thầm thấy giật mình không thôi.
Với độ tuôi trẻ như Aiken, nói dễ nghe thì là nghiêm túc, nói khó nghe thì là cứng đầu, rõ ràng đã quyết định muốn bỏ việc, chín con trâu cũng không kéo về được. Ồ, mới họp một lần, liền lập tức xoay bánh lái chuyển phương hướng rồi?
“Sao em cứ cảm thấy ảo ảo sao ấy?” La Vũ Văn vuốt cằm, tỏ vẻ suy tư.
Nghĩ đến tính cách của Aiken, Linda không nhịn được bèn lắc đầu: “Có thể là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
“Chị, nghe ý của chị, Aiken ở lại là vì Đàm Tổng?”
Linda gật đầu: “Có thể nói như thế.”
“Chỉ dựa vào cái cô bé kia?”
“Cậu đừng xem thường người ta, tuy trẻ tuổi, nhưng làm việc rất nguyên tắc. Văn phòng chúng ta có bao nhiêu kẻ lõi đời, nhưng có ai dám hó hé gì trong cuộc họp đâu? Cậu cũng để ý một chút, ngọn lửa đầu tiên đã cháy lên rồi, chỉ là không biết ai là kẻ đầu tiên gặp xui xẻo. Cố gắng trân trọng đi…” Nói xong, trực tiếp rời đi.
Để lại Châu Miễu, Dương Thuyền, La Vũ Văn nhìn nhau.
Dương Thuyền: “Tôi nghe theo lời chị, gần đây cứ cụp đuôi lại làm người vậy.”
Châu Miễu gật đầu: “Dựa theo kinh nghiệm nhân sự bao nhiêu năm qua của tôi, Đàm Tổng tuyệt đối là kiểu lãnh đạo theo kiểu uy quyền điển hình. Trong sáu phong cách lãnh đạo, kiểu uy quyền là kiểu có sức ảnh hưởng nhất, và có thể chinh phục được nhân viên nhất. Cũng chẳng trách Aiken lại đâm đầu vào, nhóc con à, đúng là quá trẻ, quá ngây thơ.”
La Vũ Văn: “Thật sự lợi hại như mấy người nói sao?”
Châu Miễu: “Những chuyện khác chúng ta không nói đến nữa, anh có để ý đến phần mở đầu của cô ấy không?”
“Chẳng phải chỉ giới thiệu tên của cô ấy thôi sao?”
“Còn có gì khác nữa không?”
“Không có.”
“Đây là biểu hiện của sự tự tin tuyệt đối, bởi vì cô ấy cảm thấy sự tồn tại của bản thân chính là giá trị lớn nhất, không cần lý lịch vẻ vang hỗ trợ, cũng không cần dùng trình độ học vấn để trang trí. Thậm chí cô ấy còn không hề nhắc đến gia cảnh của mình. Cô có thể “đơn giản tùy tiện” đến mức đó khi lần đầu gặp mặt nhân viên không?”
“Ặc…h ình như không thể.”
“Binggo!” Châu Miễu búng tay, “Cho nên cả đời này chúng ta đều không thể làm sếp được đâu, bởi vì không có sự quyết đoán.”
“Vì thế, cô cũng không muốn nghỉ việc nữa?”
“Dĩ nhiên, bây giờ giang sơn đã đổi chủ, triều đại mới vừa được xây dựng, chính là cơ hội tốt để cho chúng ta lập nghiệp, có kẻ ngốc mới chọn ra đi vào lúc này.”
La Vũ Văn sờ mũi, hình như anh ta suýt chút nữa đã biến thành kẻ ngốc rồi.
“Miễu Miễu, đột nhiên tôi nhớ ra vẫn còn chút chuyện chưa làm, tôi về văn phòng trước nhé!” Anh ta phải nhanh chóng xử lịch sạch sẽ thư từ chức mới được…
Trong phòng họp, lúc này chỉ còn lại Đàm Hi và Lưu Diệu.
“Bị cô dọa như thế, người đều chạy hết sạch rồi, còn ai chịu nghe bài đọc diễn văn chào mừng của cô nữa?”
“Ai nói muốn đọc diễn văn chứ?” Nửa người trên của Đàm Hi hoàn toàn rúc vào trong chiếc ghế xoay lãnh đạo, tư thế ngồi cà lơ phất phơ không hề ăn nhập gì với bộ đồ tây chỉn chu nghiêm túc trên người. Làm gì còn dáng vẻ lạnh lùng như lúc nãy nữa?
“Cho nên, đây chính là lời mở đầu của cô dành cho nhân viên?”
Đàm Hi mỉm cười: “Thế nào? Đẳng cấp cao không?”
Lưu Diệu câm nín, chỉ giơ ngón tay cái về phía cô, cao, đúng là cao!
“Aiken đúng là không tồi, tính tình có hơi bướng bỉnh, từ từ bồi dưỡng, tương lai chắc chắn là một vị mãnh tướng. Linda nhìn vào giống một người chị tri tâm, kinh nghiệm phong phú, hình tượng dễ gần, là bảo vật thiết yếu trong văn phòng. Chị ấy ở lại, chắc có thể ngăn ngừa được không ít tranh chấp, đứng ra khuyên nhủ trong lúc thích hợp, trông càng có tình người hơn một bà chủ như tôi ra tay trấn áp.”
“Ngay cả việc này cô cũng suy nghĩ đến rồi?”
“Tất nhiên.”
“La Vũ Văn thì sao?”
“Hử?”
Lưu Diệu ho nhẹ: “Muốn nghe thử đánh giá của cô.”
“Biết xem xét thời thế, người tinh tường, giỏi giao tiếp, hợp với việc chạy nghiệp vụ, mảng thị trường giao cho anh ta chắc không có vấn đề gì lớn, nhưng vào lúc cần thiết, cần đề phòng thì vẫn phải đề phòng.”
Giống như A Phi lúc ban đầu.
Lưu Diệu gật đầu: “Rõ rồi.”
“Tôi có xem qua lý lịch của Châu Miễu, là một nhân sự rất có kinh nghiệm, nếu về mảng chấm công, anh có thể toàn quyền giao cho chị ấy phụ trách. Dương Thuyền nghiên cứu sinh chuyên ngành quản lý tài vụ, đồng thời có chuyên ngành phụ là định phí bảo hiểm – thẩm định rủi ro, nếu tổ kiểm soát rủi ro bên kia quá bận rộn chuyện xử lý số liệu, có thể tìm chị ấy giúp đỡ.”
“Nghe cô nói một câu, còn hơn 10 năm đọc sách.” Lưu Diệu chắp tay, “Thụ giáo.”
“Đừng tâng bốc tôi, không có việc gì tôi về trường trước đây. Bên này anh chú ý chặt chẽ một chút. Bên phía trường học có thể sắp xếp qua đây được không?” Vì để tiện cho Đàm Hi, Thịnh Mậu vẫn đóng đô ở Tân Thị, như thế sẽ bất tiện cho Lưu Diệu đang học ở Thủ Đô.
“Yên tâm đi, phần chuyên ngành đã học xong, đã xin nghỉ thực tập với nhà trường, có thể thường trú ở đây.”
“Vất vả rồi.” Đàm Hi vỗ vai anh.
“Buổi trưa cùng đi ăn cơm? Tôi gọi Lâm Tầm đi cùng.”
“Anh ta đến Tân Thị rồi?”
“Ừ. Ngồi tàu cao tốc tối qua.”
“Các anh chọn địa điểm đi.”
“Đi, đưa cô đi xem văn phòng của cô.”
Đàm Hi đứng dậy, Lưu Diệu dẫn đường, sau đó dừng lại trước một cánh cửa: “Ở đây?”
“Ừ.”
Đẩy cửa bước vào, trong không khí vẫn vương mùi thơm của gỗ, căn phòng được trang trí lại theo phong cách phương Tây đơn giản, một chiếc bàn làm việc, một chiếc kệ đựng đồ, vị trí vào cửa chừa lại khu vực đón khách, có đặt bàn trà và sofa bằng da.
“Hài lòng chứ?”
“Không tồi.”
Đàm Hi đợi trong văn phòng đến 12 giờ, trong thời gian đó cô đã đọc xong báo cáo tài vụ của Thịnh Mậu để lại lúc trước. Số lượng tích lũy của 4 quý, không nhiều nhưng kê khai rắc rối đến mức khiến người ta đau đầu. Chẳng trách mới một năm ngắn ngủi đã không thể duy trì tiếp tục được, với kiểu trạng thái này, không sập mới lạ!
Cũng may đối phương chuyển nhượng kịp thời, nếu không đợi đến khi cô nhận lấy thì sẽ càng lộn xộn càng thối nát hơn!
Cốc cốc…
“Vào đi!”
Lưu Diệu đứng bên cửa, mỉm cười ấm áp: “Đàm Tổng, đến giờ ăn trưa rồi.”