Chương 177: Thú vui nhỏ lúc sáng sớm

Chương 177: Thú vui nhỏ lúc sáng sớm

Đàm Hi cố gắng mở mắt thức dậy, gió nhẹ thổi bay rèm cửa, chân trời hơi nổi lên một ráng màu hồng.

Hơn 5 giờ, trời còn tờ mờ sáng.

Nhấc cánh tay vắt ngang bụng mình ra, Đàm Hi cố nén sự nhức mỏi trong người, cẩn thận nhấc một góc chăn lên, chui tọt xuống giường như một con cá chạch.

Đệch!

Hai chân run lên, suýt chút nữa không đứng vững, xoa bóp mạnh mấy cái mới thấy đỡ.

Lườm một cái về phía giường, lại thấy người nào đó trở mình, để lộ ra phần cơ ngực màu đồng cổ, cô vội vàng thu lại ánh mắt, hơi thở dừng lại, chỉ sợ kinh động tới ai kia.

Xoay người, nhón chân đi vào toilet.

“… Sao lại không thấy nhỉ?” Rõ ràng là đút trong túi quần mà.

Đàm Hi nghiến răng, lại lục tìm một lần.

“Em đang tìm gì thế?”

Soạt —

“He he, anh… sao lại dậy rồi?” Xoay người lại nhìn liền thấy người đàn ông đứng dựa người bên khung cửa, nửa trên để trần, bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, sáu khối cơ bụng săn chắc khỏe mạnh, anh dựa người đứng đó, cả người quẩn quanh hơi thở lười biếng lại rất hoang dã.
“Chào buổi sáng.” Cười nhẹ nói.

Trong lòng Đàm Hi hơi thót lại, mỉm cười đáp: “Hi, chào buổi sáng.”

“Tỉnh rồi à?”

“Tỉnh, tỉnh rồi.”

“Em giấu gì sau lưng thế?”

“Không có gì ạ!” Cười lên, mắt đầu vẻ vô tội.

“Đưa tay ra đây.”

“Làm gì ạ?”

“Vươn ra!”

“Này, anh nhìn đi, tay trái không có, tay phải cũng không có.”

“Hai tay cùng giơ ra.”

Đàm Hi: “…” Cô đã sớm như thế rồi, sao vẫn bị đánh hiện nguyên hình vậy chứ?

“Em giấu quần của anh làm gì?” Người đàn ông ôm lấy cánh tay, dù bận nhưng vẫn ung dung.

“Ách…” Tròng mắt đảo loạn, “Em thấy nó hơi nhăn nhúm nên muốn giúp anh là phẳng.”

“Bàn là đâu?”

“Không cần bàn là. Làm ẩm rồi dùng máy sấy khô lại là sẽ phẳng ngay thôi.”

“Nói vậy thì anh nên cảm ơn em rồi nhỉ?”

“Không cần khách khí thế đâu.”
Lục Chinh: “…”

“Bây giờ còn sớm, có thể ngủ thêm một giấc, đúng! Ngủ thêm một giấc… có muốn cùng ngủ không?” Cô chớp mắt.

Người đàn ông đứng ở cạnh cửa, không nhúc nhích: “Không phải muốn là quần cho anh sao?”

“…”

“Là cả áo sơ mi luôn đi.”

“…”

Còn có ai mệnh khổ hơn cô nữa không?

“Không muốn làm à?”

“A, em đột nhiên nhớ ra, những việc này có thể giao cho người hầu làm mà. Hơn nữa, sáng sớm ngày ra không hợp dùng máy sấy lắm, tạp âm quá lớn, dễ làm người khác chú ý.”

“Nghe cũng có lý đấy.”

Cô nàng Đàm gật đầu như gà mổ thóc.

“Vậy đừng làm nữa…”

Đàm Hi thở phào một hơi, cho dù không tìm được thẻ ngân hàng thì cô vẫn muốn ngủ thêm một chút nữa! Buồn ngủ quá đi mất…

Nhưng mà giây tiếp theo—

“Không bằng làm chuyện gì tình thú một tí!”
Không cho cô có bất kỳ thời gian để phản ứng, người đàn ông liền duỗi tay ôm lấy người, khiêng lên vai, xoay người ra khỏi toilet, đi nhanh tới bên giường, tiện tay ném xuống.

Đàm Hi bị rơi đến dập cả mông, vừa định vùng lên thì một bóng đen lại áp xuống, cánh tay dài chống hai bên sườn cô, khóa chặt cô ở giữa.

“Thôi để em đi là quần áo cho anh…”

“Không cần.” Nói xong, môi mỏng liền dán lên phần cổ trắng nõn của thiếu nữ, mút mạnh, gặm cắn đủ kiểu.

“Này, anh điên à!” Đàm Hi đẩy anh ra, “Sẽ để lại dấu vết đấy.”

Người đàn ông nghe thấy thế thì động tác hơi dừng lại.

Đàm Hi lè lưỡi, duỗi tay che lại phần sườn cổ của mình, “Cái đó… để người khác nhìn thấy thì không tốt lắm đúng không?”

“Sợ người khác thấy à?”

“Anh muốn em trở thành gấu trúc trong vườn bách thú chuyên để người ta ngắm nghía chắc?”
Mặt mày người đàn ông nặng nề.

Đàm Hi duỗi tay ôm lấy cổ anh, “Đừng như vậy mà, để người ta biết đường đường Nhị gia mà lại chui qua cửa sổ vào phòng người ta trộm hương trộm ngọc thì không tốt lắm đúng không?”

Rốt cuộc Lục Chinh cũng chiều theo ý cô, không cắn cổ nữa, trút hết sự hờn dỗi lên những chỗ khác, giày vò Đàm Hi đến chết đi sống lại.

“Ưʍ… Anh nhẹ thôi…”

Tóc đen của thiếu nữ như thác nước phủ đầy trên gối, bờ vai trắng như sứ, xương quai xanh tinh xảo, trắng và đen hòa vào nhau làm cho hốc mắt người đàn ông cũng nóng lên.

Đàm Hi khóc không ra nước mắt, lại còn không thể kêu lên, chỉ có thể cắn môi dưới, cố gắng nhẫn nhịn.

Cốc cốc cốc —

Tiếng đập cửa vang lên từ căn phòng bên cạnh, là phòng của Lục Chinh.

Động tác của người đàn ông vẫn không ngừng lại, Đàm Hi thì lo lắng muốn chết.
“Thả lỏng…” Trầm thấp, khàn khàn, lẫn vào đó là cả sự cố gắng chịu đựng.

“Cậu? Cậu dậy chưa ạ? Nửa giờ sau xuất phát.”

Là Tần Thiên Lâm!

“Anh xuống mau!” Đàm Hi đẩy anh, ngoại trừ khẩn trương ra thì hoàn toàn chẳng có tí hứng thú nào cả.

“Ngoan, đừng động nữa…”

Người đàn ông tốc chiến tốc thắng sau đó xoay người xuống giường.

Đàm Hi cuộn chân lại, cả người run rẩy, đến việc trợn mắt với anh cũng chẳng còn sức nữa.

Lục Chinh mặc xong quần áo, cúi người hôn lên trán cô một cái: “Chờ anh về, anh sẽ đưa em tới Tân Thị báo danh.”

“Ngày kia em đi rồi.”

“Ừ.”

Thân ảnh mạnh mẽ lẻn tới bên cửa sổ, quay đầu lại, nhìn cô một cái thật sâu rồi thả người nhảy ra.

Đường chân trời, một vầng mặt trời màu đỏ đang từ tử dâng lên…

Mà lúc này, con phố Thanh Đồng cũng đang chuẩn bị nghênh đón một ngày bận rộn nhất.
Dân trồng rau gánh rau dọc phố, người buôn bán nhỏ thì la hét ầm ĩ, nhà xưởng cũng bắt đầu khởi động dây chuyền sản xuất, công nhân sôi nổi vào nhà máy.

Đồng hồ sinh học của Sầm Uất Nhiên rất đúng giờ, tắt đồng hồ báo thức đi, quay sang nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng rời giường.

Mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản.

Đi vào trong bếp, bật bếp lên, bắt đầu nấu nước vo gạo, chờ nấu cháo xong lại hạ lửa xuống một mức độ thích hợp.

Sáng sớm nên gió vẫn còn hơi lạnh, cô lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo đan, vừa khoác lên người vừa thay giày, sau đó cầm chìa khóa và túi tiền đi xuống lầu.

“Dì Đỗ ạ, phiền dì lấy cho cháu bốn cái màn thầu, hai cái bánh bao nhỏ.”

“Uất Nhiên đấy à, sáng nào cũng thấy cháu dậy sớm như thế, người trẻ tuổi vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn! Tới tuổi của dì, muốn ngủ thêm cũng chẳng ngủ nổi!”
Lúc lên lầu, điện thoại rung lên.

Cô nhìn số báo trên màn hình, sau một hồi do dự mới ấn nghe máy.

“Alo, mẹ ạ!”

“Uất Nhiên, có làm con thức giấc không thế?”

“Không ạ!” Cô mỉm cười, “Con dậy từ lâu rồi, vừa xuống lầu mua bữa sáng.”

“A Hoán đâu?”

“Anh ấy còn đang ngủ.”

“Các con có đủ tiền tiêu không? Không đủ thì nói với mẹ, mẹ vẫn còn…”

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng chuyện tiền bạc nữa, hai bọn con đều có chân có tay, sao có thể dùng tiền của mẹ được chứ?”

“Con bé ngốc này, mẹ chỉ có mình con thôi, tiền không cho con thì cho ai chứ? Hơn nữa, ở quê sống cũng đơn giản, mẹ cũng chẳng có chỗ mà tiêu.”

“Mẹ, gần đây bọn con cũng chẳng tiêu gì đến tiền, mẹ đừng lo lắng nữa.”

“Aizz, vậy thì tốt rồi… Gần đây, hai đứa không cãi nhau đấy chứ?”
“Không ạ!”

“… Uất Nhiên, hay mẹ tranh thủ thời gian tới thăm hai đứa nhé? Đã hơn nửa năm rồi hai đứa không về nhà.”

“Mẹ, mẹ thật sự tới chỉ để thăm bọn con thôi sao?”

“Con bé ngốc này, nói… cái gì thế hả? Không thăm hai đứa thì thăm ai chứ?”

Tình cảm mẹ con hơn 20 năm, Sầm Uất Nhiên có thể nghe rõ ràng sự hoảng loạn trong giọng nói của mẹ mình.

Hít sâu, “Mẹ, hình như trước kia con chưa bao giờ nghe mẹ nhắc tới ba con…”

“Em về rồi à?” Ân Hoán vẫn còn cởi trần nửa trên, nhận lấy màn thầu và bánh bao từ tay cô.

Sầm Uất Nhiên ừ một tiếng, cúi đầu thay giày.

“Sao lại lạnh thế này…”

“Vậy à? Để em bỏ vào nồi hấp lại.”

Người đàn ông chợt nhíu mày, mắt sáng như đuốc: “Sao mắt em lại đỏ thế kia?”

“À, gió bên ngoài hơi lớn nên bị bụi bay vào mắt thôi.”
Ân Hoán đi nhanh vào trong WC rồi cầm ra một cái khăn mặt ướt, đưa cho cô, “Lau chút đi.”

“Vâng.”

“Anh hấp lại bánh bao với màn thầu cho nóng, chắc cháo cũng sắp được rồi…”

Sầm Uất Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, hơi ngửa người ra sau, trong mắt và trên đầu lông mày đều chứa đựng sự bất lực rất sâu.

“Vợ ơi? Vợ?”

“Ơi?”

“Cháo xong rồi, qua ăn đi.”

Sầm Uất Nhiên ngồi vào bên cạnh hắn, cầm lấy đũa và bát nhưng ánh mắt vẫn mơ hồ, dường như không được tập trung.

Ân Hoán uống hai ngụm cháo, tay trái vẫn đang cầm một cái màn thầu, miệng nhai nhuồm nhoàm.

“Tối qua em ngủ không ngon à?” Hắn chỉ làm có một lần, theo lý thuyết thì không đến mức đó mới đúng…

Sầm Uất Nhiên lắc đầu.

“Vậy em làm sao thế? Người thấy không khỏe ở chỗ nào sao?”

“Không. Có lẽ gần đây chịu quá nhiều áp lực thôi.”
“Lại phải viết luận văn à?”

“Ừm.”

“Vậy em chú ý nghỉ ngơi, tối đừng chờ anh nữa, mệt thì cứ ngủ trước.”

Hắn gắp cho Sầm Uất Nhiên một cái bánh bao nhỏ, “Ăn thêm chút đi…”

“Mẹ nói… mẹ muốn đến thăm chúng ta.”

Động tác của Ân Hoán dừng lại, nhíu mày: “Đại khái là bao giờ?”

“Mai mốt gì đó.”

“Gấp thế à?”

“Ừm. Anh… không vui sao?”

“Sao lại không vui chứ? Mẹ tới đây, anh cầu còn chẳng được! Nhưng mà thời gian có phải hơi gấp rồi không? Có thể thu dọn đồ đạc kịp không?”

“Mẹ không ở lâu đâu, chỉ mấy ngày rồi sẽ về.”

“Mất công tới tận đây, sao không ở lâu hơn một chút chứ? Anh sẽ tới chỗ Nhất Sơn tá túc, em và mẹ ở nhà.”

“Ừm.”

“Mua vé chưa? Có phải gửi tiền về cho mẹ không?”

“Mẹ nói chiều nay sẽ đi mua vé tàu.”

“Chẳng phải chúng ta cũng kiếm được tiền sao, mua vé máy bay cho mẹ đi, nhanh hơn tàu nhiều, miễn cho đi đường mệt nhọc.”
Sầm Uất Nhiên thấy lòng thật ấm áp, trên mặt lúc này mới xuất hiện ý cười, “Vâng.”

“Vợ à, chờ qua mấy năm nữa, chúng ta góp đủ tiền rồi đi mua một căn hộ, hai phòng ngủ một phòng khách rồi đón mẹ lên ở cùng.”

“Vâng ạ.”

Ân Hoán lại cầm cái màn thầu lên nhưng đã bị Sầm Uất Nhiên cản lại: “Anh đã ăn ba cái màn thầu rồi mà chưa ăn cái bánh bao nào, sao anh không ăn?”

“Anh ăn màn thầu là được rồi, em ăn bánh bao đi.”

“Đồ ngốc!” Cô đưa tay gắp một cái vào bát hắn.

“Vẫn là vợ thương anh… Tối hôm nay…”

“Ăn bánh bao của anh đi!”

Ân Hoán cười ngây ngô, trong miệng vẫn còn đang nhét một cái bánh bao thịt.

Ăn sáng xong, Sầm Uất Nhiên bắt đầu thu dọn sách vở cất vào túi xách.

Ân Hoán rửa bát xong, từ trong bếp ra, tay vẫn còn đang ướt, thấy thế thì có vẻ không thích lắm: “Lại về trường học à?”
“Ừ.”

“Bao lâu?”

“Mặt mũi thái độ gì thế kia? Oán phụ khuê phòng à?” Sầm Uất Nhiên lắc đầu, rút một tờ khăn giấy đưa cho hắn, “Đừng vẩy lung tung, lau khô tay đi.”

“Em còn chưa nói khi nào sẽ về.” Lau qua loa mấy cái rồi vo viên tờ giấy, ném vào thùng rác.

“Tối nay.”

Tức khắc, mặt mày hớn hở, khuôn mặt tuấn tú càng trở nên yêu nghiệt hơn, “Vậy anh chờ em…”

Nói liền duỗi tay ôm eo cô, miệng cũng không an phận, hôn chỗ này một tí, gặm chỗ kia một tí.

“Đừng nghịch nữa! Bị muộn rồi!” Sầm Uất Nhiên trừng mắt với hắn.

“Đi cùng đi.” Ân Hoán túm cái áo khoác trên ghế sô pha, “Anh đi xem phường cược, sợ có người tới gây chuyện.”

“Cũng được. Có gì thì gọi điện cho em.”

“Ừ, để anh đưa em đi học trước.”

“Thôi đi, cái con lừa sắt đó của anh chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng rồi, còn ồn ào hơn cả tàu hỏa, em sợ bạn học sẽ bị dọa mất.”
“Rồi! Sau này sẽ mua BMW đưa em đi học.”

“Em sợ người ta nói em bám vào đại gia lắm.”

“Ai dám? Anh đấm chết nó!”

“Được rồi, đừng có suốt ngày nghĩ tới việc đánh đánh đấm đấm nữa, làm việc phải dùng tới đầu óc.”

“Có đôi khi, dùng nắm đấm vẫn dễ nói chuyện nhất.”

TÁI SINH HOÀN TOÀN