Chương 124: Ôm nhị gia gặm
Cơ hội ở trước mặt, làm gì có ai không động tâm, đặc biệt đây còn là một đám người nghèo nữa chứ.
Lấy quán ăn nơi này làm trung tâm, Đàm Hi chia khu vực ra làm bốn hướng đông tây nam bắc, chia hai mươi người thành bốn tổ, mỗi tổ năm người, sau đó mỗi tổ phụ trách một khu vực.
“Ơ… Nhưng em chưa hiểu lắm, cụ thể thì cần phải làm thế nào cơ?” Hứa Nhất Sơn hỏi thẳng.
Ân Hoán và A Phi cũng lộ ra vẻ nghi hoặc y như thế.
Việc này nghe thì đơn giản, nhưng bắt tay vào làm lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, chẳng khác nào ruồi nhặng không đầu cả.
“Chuyện đánh cược chưa vội, còn chưa thực sự có sân khấu, việc cấp bách là phải tạo thế trước đã.”
“Tạo thế?”
“Ở đây có hai vạn tệ, chia làm bốn phần, mỗi tổ năm ngàn tệ. Tôi cho các anh thời gian hai tuần, dùng số tiền này một cách hợp lý nhất để mọi người tin rằng các anh đã tìm được chỗ dựa, hơn nữa đãi ngộ hằng ngày rất không tồi.”
“Kinh phí có hạn, nên biểu diễn như thế nào để đạt được hiệu quả mong muốn thì phải xem bản lĩnh của từng người. Nếu hiệu quả, tôi sẽ thực hiện theo kế hoạch, mở đài cược, tất nhiên sẽ không thiếu phần của các anh; còn nếu hỏng việc, coi như tôi bỏ tiền để tiêu khiển, sau này gặp lại coi như không quen biết nhau.
“Cô muốn chúng tôi cố làm ra vẻ ư?” Ân Hoán phản ứng nhanh nhất, cười nhạo thành tiếng.
“Sai.” Đàm Hi nghiêm mặt, “Cái này gọi là chuẩn bị dư luận.”
“Hình như em hiểu được một chút ý của chị Đàm rồi…” A Phi nghĩ một chút, “Chính là cố làm ra vẻ cho người ngoài thấy là chúng ta có chỗ dựa, không nên biểu hiện quá giả dối đúng không? Có như vậy, những người đó mới có thể bỏ tiền ra cược đúng không?”
“Đúng thế!” Đàm Hi liếc nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
A Phi là người tâm tư quá linh hoạt, nói khó nghe thì chính là kẻ không thành thật, tính toán quá nhiều so với Hứa Nhất Sơn, nhưng loại người này cũng có chỗ lợi, ít nhất đầu óc nhanh nhạy, nói một chút là thông, suy nghĩ kỹ thì chắc chắn vẫn có thể tận dụng được.
“Nhưng mà chúng ta không có chuyên gia chọn cổ phiếu, không thể nắm chắc tình hình lên xuống của cổ phiếu được. Nếu chỉ nhờ vào may mắn, mù quáng mở màn thì rất có thể chỉ ném tiền đi mà thôi.”
Hứa Nhất Sơn không có sở thích gì, nhàn nhã tới mức khi rảnh rỗi toàn đi dạo trong các sòng bạc, dần dà cũng thăm dò được một chút mánh khóe.
Tuy nói “đánh bạc dựa vào vận may” nhưng cũng không thể “chỉ dựa vào vận may” được, giống như Macao, tình hình của mỗi một sàn sẽ đều nằm trong tay những người tính toán xác suất, thắng thua đều được chuyển thành số liệu thực tế, sau đó thông qua máy tính để phân tích một cách khoa học, tuyệt đối không thể dùng hai chữ “may mắn” để nói hết được.
Đời trước, Đàm Hi làm về tài chính, tiếp xúc với cổ phiếu còn nhiều hơn người, chuyện dự đoán lên xuống không thể làm khó cô được.
“Cái này không cần lo lắng, tôi có biện pháp của tôi.”
Ba người đàn ông nhìn nhau, chẳng lẽ cứ thế nhập bọn luôn sao?
“Nhớ kỹ, các anh chỉ có hai tuần. Còn nữa, để dễ bề quản lý vào báo cáo, tôi kiến nghị mỗi tổ nên có một tổ trưởng, đúng lúc phản hồi tình hình, sau khi Ân Hoán tập hợp lại thì chuyển tới cho tôi.”
“Chị Đàm, làm cái này sẽ không bị bắt chứ?” Ánh mắt A Phi hơi lóe lên.
Đàm Hi cười, hỏi lại: “Các anh làm gì chứ? Giả vờ có người chống lưng, ra vẻ ta đây mà thôi, làm gì mà phạm tội trái pháp luật đâu?”
A Phi hậm hực ngậm miệng.
“Vậy sau này sẽ tổ chức ở đâu?” Trong đáy mắt Ân Hoán lộ ra vẻ sắc bén, “Tụ tập đánh bạc là phải vào cục cảnh sát đấy.”
Đàm Hi thu lại nụ cười, “Trên đời này, không có cái gì an toàn trăm phần trăm hết,“ trong mắt bỗng dưng hiện lên sự mỉa mai, “Các anh là lưu manh, đánh nhau ẩu đả, chẳng lẽ không nguy hiểm gì sao? Cầm tiền, lại muốn làm mình trở thành người trong sạch, Ân Hoán à, chẳng lẽ ở trong mắt anh, Đàm Hi tôi là người coi tiền như rác sao?”
Lời này nói ra không hề có nửa điểm lưu tình, giáng thẳng cho chàng trai một cái tát.
“Nói chung, dù trong đám người trung gian các anh có người bị bắt thì sao chứ? Muốn kiếm nhiều tiền thì phải mạo hiểm nhiều, không chịu nổi thì sớm cút đi, thủ đô này to như thế, không phải chỉ có một mình Ân Hoán anh là lưu manh, tôi lúc nào cũng có thể tìm được người thay thế.”
“Chị Đàm, xin bớt giận, anh Hoán không có ý đó…” A Phi đứng lên rót bia cho cô.
Sắc mặt Ân Hoán hết xanh lại trắng, lần đầu tiên bị người ta chỉ vào mũi mà mắng, đã thế còn là con gái nữa chứ!
Thế mà lại chẳng có cách nào phản bác, bởi vì cô nói câu nào cũng là sự thật.
Lấy tiền làm việc, sao có thể không gánh nguy hiểm chứ?
Hắn nói như thế cũng chỉ là muốn tranh thủ thêm lợi ích cho anh em mình, không ngờ Đàm Hi lại mở miệng áp lại.
“Bầu trời sẽ không rớt bánh có nhân, cũng chẳng bao giờ có bữa cơm trưa nào miễn phí cả, một câu, làm, hay không làm.” Dứt khoát, lưu loát, giống như lúc nào cũng có thể bứt ra chạy lấy người.
“… Làm.”
Lúc tan cuộc cũng đã gần chín giờ, bóng đêm mịt mờ.
Đàm Hi trả tiền, thím béo còn giảm giá cho cô, nói cảm ơn, sau đó cầm túi ra về.
Một đám người uống say đến ngã trái ngã phải, chai bia lăn lông lốc khắp nơi.
“Chị Đàm, cảm ơn đã mời, hôm nào anh em chúng em sẽ mời chị, nhưng mà… không biết có cơ hội hay không?” Một anh chàng da ngăm đen cười cực kỳ chất phác, vì uống rượu bia nên hai gò má còn đỏ ửng lên.
“Tương lai còn dài, sẽ còn cơ hội cho các anh mời lại.”
“He he… Vậy thì tốt rồi.”
“Đi trước đây, bye~”
Ra đầu hẻm, hít sâu, cái đầu váng vất lúc này mới hơi tỉnh táo một chút.
Cô cũng uống không ít.
Thò tay vào túi xách, lấy tiền còn thừa ra, chỉ còn hơn hai mươi tệ, không đủ tiền bắt xe trở về Bồng Lai, Đàm Hi thực buồn bực.
Đi đến trước một cửa hàng tạp hóa, “Ông chủ, bán cho một lon nước có ga, lạnh.”
“Có đây.”
Lại mất ba tệ.
Ngồi ở trên ghế ven đường, vừa cắn ống hút vừa thưởng thức ánh trăng, chờ nồng độ cồn tan đi một chút mới bắt đầu lấy điện thoại ra gọi.
Đệch!
Đàm Hi trợn trừng mắt, tám cuộc gọi nhỡ, một loạt dòng “Chàng Ngốc” thẳng tắp từ trên xuống dưới.
Trời ạ, thế mà cô lại không nghe thấy, toi rồi…
Đang chuẩn bị gọi lại thì đối phương đã gọi tới tiếp, cô hít sâu một hơi rồi chuyển máy.
Một tiếng “alo” vừa phát ra, giọng người đàn ông vừa trầm lại vừa lạnh liền vang lên.
“Đàm Hi, tốt nhất em nên nghĩ ra lý do giải thích hợp lý.”
Có thể nghe được người nào đó đang nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“A Chinh, em đang ở bên ngoài!” Nũng nịu, sợ hãi.
“…”
“Ăn cơm với bạn.”
“…”
“Em trả tiền.”
“…”
“Sau đó, tiền tiêu hết sạch, không có tiền đi taxi về.”
“…”
“Giờ đang lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“…”
Trái tim Đàm Hi đập thật nhanh — bình bình bình.
Sau một lúc lâu, đầu bên kia mới nói: “Em đang ở đâu?”
Đàm Hi đọc địa chỉ theo biển chỉ dẫn trên đường.
“Ở yên đó chờ anh.”
Cuộc gọi kết thúc.
Đàm Hi bình tĩnh thả điện thoại vào trong túi, yes.
Hai mươi phút sau, một chiếc Land Rover cao lớn dừng ở trước mặt cô, người đàn ông ngồi trên ghế lái, mặt đen tới dọa người.
“Còn không lên xe?” Lạnh.
“Oh.” Cô trả cái chai lại cho ông chủ quán, tiện tay lấy lại một tệ tiền thế chấp, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.
Người đàn ông đạp chân ga, xe vững vàng rời đi.
“Ợ…”
“Uống rượu.” Câu trần thuật, âm trầm, khiến người ta không rét mà run.
“Một chút, bia, thôi mà.”
“Hôm đó anh đã nói gì hả?”
Két — Két —
Thân thể Đàm Hi nhao về phía trước, cô vội vàng giữ chặt tay vịn, toàn bộ thân thể lại rơi bịch lại chỗ ngồi.
“Thật mà, chỉ có một chút thôi mà!”
“Đàm Hi!” Hàm răng nghiến chặt, nắm tay cũng siết lại.
Cô cúi đầu, thức thời ngậm miệng, lúc như thế này tuyệt đối không thể cứng đối cứng, kinh nghiệm trước kia nói cho cô biết, một khi đàn ông tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng, bị tống xuống xe trong một giây cũng là chuyện bình thường.
“Anh đã nói gì hả?”
“…”
“Nói!”
“Không được hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.”
Người đàn ông nheo mắt, “Vậy em vi phạm cái gì hả?”
Đàm Hi bẻ đầu ngón tay, “Không hút thuốc, ừm… chỉ đánh nhau, tuy rằng uống bia, nhưng em cũng uống nước ngọt mà.”
“Em còn dám giảo biện?”
Đàm Hi chồm sang, túm lấy ống tay áo của anh, “Em nói thật mà, không tin anh ngửi thử xem…” Sau đó, hé miệng nhào lên, ngậm lấy cánh môi người đàn ông, đầu lưỡi lùa vào, đảo qua từng kẽ răng.
Lục Chinh nhất thời đần ra, cả người cứng đờ ngồi trên ghế lái như một cái cây.
Lại gặm, lại nhay, mùi bia lẫn nước ngọt có ga tràn đầy khoang miệng, trong cổ họng người đàn ông phát ra một tiếng kêu rên.
Sau một lúc lâu, Đàm Hi lùi lại, hơi híp đôi mắt to ngập tràn sương mù lại, cười ngây ngô với anh.
“Thấy chưa, em có lừa anh đâu? Đúng là bia và nước ngọt có ga mà…”
“Chó con! Ai cho em…” Hôn anh.
Đàm Hi nghiêng đầu, cười rạng rỡ, “A Chinh xấu hổ rồi kìa~”
Chếnh choáng nửa tỉnh nửa say, hai má hồng hồng, cô cứ lẳng lặng nhìn mãi như thế khiến cho cơn tức trong lòng người đàn ông xông ra, bốc thẳng lên đầu.
“Là em tự tìm…” Lời còn chưa dứt, tay đã thò sang, Đàm Hi chỉ cảm thấy cổ bị một lực mạnh đè xuống, không khống chế được mà nhào về phía trước.
“Ưʍ…” Bỗng dưng, mắt trợn trừng, cái mũi cao thẳng của người đàn ông gần ngay trước mắt, thậm chí có thể đếm được từng sợi lông mi.
Cảm giác nóng cháy truyền tới từ cánh môi, hơi thở thở ra dường như cũng nóng rực, người đàn ông chẳng khác nào con trâu điên, đấu đá lung tung trong khoang miệng cô, không hề có kết cấu gì.
Anh chẳng dịu dàng.
Đàm Hi biết.
Anh rất vụng về.
Đàm Hi cũng biết.
Vậy mà khi anh đang chinh phục cô, sao cô lại có thể không kiềm chế được mà bổ nhào vào anh chứ?
Hàm răng khẽ cắn, cả người đàn ông run lên, Đàm Hi mở mắt, trong đôi mắt ngập nước che hết đi những ngượng ngùng và si mê, chỉ còn lại khiêu khích trắng trợn và chiến ý.
Mắt của người đàn ông càng sâu hơn, ánh sáng trong mắt bắt đầu khởi động, giống như giếng cổ ngàn năm, thần bí và dụ hoặc.
Bốn mắt nhìn nhau, không ngừng giao chiến.
Sau một lúc lâu, hai người mới tách ra.
Người đàn ông càng siết chặt tay, Đàm Hi mềm nhũn ngã xuống ghế đang ngồi, ngực phập phồng kịch liệt.
“A Chinh, anh chẳng biết hôn gì.” Quá thô lỗ.
Nhị gia lạnh lùng nhếch môi, “Còn em thì hình như rất có kinh nghiệm.”
“Thấy heo chạy rồi. Còn thực chiến ư, anh là người đầu tiên.”
Đầu tiên ở kiếp này, Đàm Hi yên lặng bổ sung thêm một câu.
Đồng tử của người đàn ông co lại, cụp mắt xuống, che đi những rực rỡ lung linh trong mắt, khi nhìn lên lần nữa thì chỉ còn lại tĩnh lặng không gợn sóng.
Đàm Hi nhìn anh, “Còn giận em không?”
“…”
“Em không say đâu, em tỉnh mà! Còn có thể đánh với anh ba…”
“…”
“A Chinh… A Chinh… A Chinh…”
“Không có lần sau.”
Chụt—
Duỗi tay, quấn lấy cổ, dâng lên một nụ hôn, như con mèo nhỏ khẽ cọ, “Anh là tốt nhất.”
Người đàn ông mím môi, không nhìn thấy sự vui vẻ nào nhưng trong mắt lại mơ hồ có ý cười.
“Ô! Cậu ơi, tai cậu đỏ kìa…”
Đàm Hi hé miệng, dùng răng khẽ cắn rồi lại liếm, xúc cảm mềm mại, còn mơ hồ gặm được phần xương sụn.
“Buông ra!” Tức hộc máu.
“Ưm ưʍ…” Không buông!
“Em là chó đấy à?”
“Ưm ưm ưʍ…” Không phải chó cũng có thể cắn anh được!
“Em có tin là anh sẽ… A…” Toàn thân cứng đờ, đáy mắt ngập lửa.
Cô lại dám cắn lên vành tay anh— “Đàm, Hi!”