Chương 1092: Đàm tổng, tôi không hiểu
Lưu Diệu nhận lấy tập tài liệu, “Được.”
“Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì?” Đàm Hi đặt bút xuống, dựa vào ghế tựa, hất cằm lên với anh ta, “Ngồi đi”
Trải qua khoảng thời gian tiến hành chỉnh đốn, Thịnh Du đã dần dần đi vào quỹ đạo, các phòng ban cũng bắt đầu vận hành theo quỹ đạo tích cực.
Bởi vậy, vị Tổng tài là Đàm Hi cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi, tâm trạng thoải mái hơn.
Nhưng Lưu Diệu lại không được thoải mái, bởi vì trong lòng anh ta vẫn luôn nhớ đến một chuyện, nhưng lại do dự không biết phải mở lời như thế nào.
Vừa nghe Đàm Hi hỏi vậy, lời nói đã đến bên miệng lại dừng lại, nuốt ngược vào bên trong, sau đó lấy chuyện khác để báo cáo thế vào.
“Phòng quản trị rủi ro1đều nói không đủ người, gào muốn có thêm người mới, cô thấy sao?”
“Giao cho Châu Miễu đi, cô ấy tự biết chừng mực”
“Phòng đầu tư và đầu tư chứng khoán tuy không mở lời nhưng cũng rất thiếu người, hay là đồng thời tuyển luôn?”
Đàm Hi gật đầu: “Như vậy cũng được, anh nói chuyện với Châu Miễu đi. Ngoài ra chuyện phía Thực phẩm Cửu Châu, nhớ cho người theo sát”
“Nhưng Cửu Châu cũng rất tinh mắt, có lẽ họ biết rằng Thịnh Dụ nay đã khác xưa, không còn công ty đầu tư nào lớn hơn có thể cung cấp dịch vụ đầu tư chất lượng cho họ được nữa, ít ra thì trong phạm vi thủ đô, Thịnh Dụ là sự lựa chọn tốt nhất của họ”
Đàm Hi cau mày, liếc nhìn anh ta, “Phải khiêm tốn, nói chuyện cũng không8được quá tự mãn, trước khi còn chưa nắm được hợp đồng gia hạn dịch vụ thì bất cứ biến cố nào cũng đều có thể xảy ra, không được lơ là sơ suất”
Vẻ mặt Lưu Diệu trở nên nghiêm túc, “Xin lỗi, do tôi làm bừa”
“Không sao, điều đó chứng tỏ Thịnh Du đã cho chúng ta niềm kiêu ngạo”
Lưu Diệu cười, anh ta càng muốn nói là: Nguồn gốc niềm kiêu ngạo là do cô.
“Còn có chuyện gì nữa không?”
“… Hết rồi” Rốt cuộc vẫn không cất lời hỏi được, “Đàm Tổng, vậy tôi ra ngoài trước đây”
Khoảnh khắc xoay người rời đi, đôi mắt Lưu Diệu hiện lên sự buồn bực. Anh ta nghĩ, cứ đợi tiếp vậy, có khi Đàm Hi đã có sắp xếp cả rồi…
“Đúng rồi…”
“Đàm Tổng?” Lưu Diệu đột nhiên xoay người lại, đôi mắt rực sáng long2lanh khác thường.
Đàm Hi lấy làm lạ liếc nhìn anh ta: “Nếu anh đến phòng đầu tư thì nhân tiện giúp tôi đưa thứ này đến đó” Nói xong, đưa cho anh ta một tập tài liệu.
Lưu Diệu nhận lấy, “Vậy tôi đi đây?
Khi tan làm, Lưu Diệu lái xe ra khỏi nhà xe, dừng lại ở bên phải cổng lớn.
Rất nhanh sau đó, anh ta thấy Lâm Tâm đi theo dòng người, nhìn ngó xung quanh, sau đó đi về hướng anh ta.
“A Diệu, hôm nay sao lại sớm thế?” Mở cửa xe ra, ngồi lên ghế lái phụ, sau đó đặt công văn lên ghế sau, rồi lại tháo cúc áo vest ngoài.
“Không có nhiều việc nên tan làm sớm thôi.”
“Một Tổng giám đốc như anh bỏ làm có được không?”
“Tổng giám đốc thì cũng phải có bản lĩnh dám bỏ làm4chứ?”
Lâm Tâm trừng mắt nhìn: “Xiên xẹo”
“Hôm nay công việc thế nào?”
Lâm Tâm khựng lại, rồi lập tức vờ như trấn tĩnh nhún vai, “Phòng thị trường vốn cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy chuyện đó thôi, huống hồ chức vụ của em còn thấp, không có áp lực gì, cũng coi như là tự do tự tại”.
“A Tâm, hôm nay anh đi gặp Đàm Tổng rồi”
Hai mắt Lâm Tầm sáng bừng lên, gương mặt dường như trở nên sinh động hơn hẳn: “Cô ấy nói thế nào?”
“Anh… chưa hỏi được” Lưu Diệu thở dài, vẻ mặt áy náy.
“Không sao cả, đúng là không dễ mở lời” Đôi mắt Lâm Tầm dần trở nên u ám, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhanh sau đó gương mặt anh đã khôi phục lại nụ cười, “Đi thôi, đi ăn cơm đi, trưa nay đến căng tin thì cơm canh nguội hết cả rồi, hại em buổi chiều bụng cứ ì ạch khó chịu, về nhà phải ăn bù bồi dưỡng mới được”
“Được chứ.” Lưu Diệu cũng mỉm cười. Lâm Tâm lúc nào cũng vậy, trong lòng dù có buồn bã thế nào cũng nhanh chóng điều chỉnh lại được, “Em muốn ăn gì nào? Hôm nay chồng sẽ đáp ứng em”
“Này! Nói cho rõ đi, ai là chồng? Anh đừng có nói lung tung”
“Đã rõ rành rành rồi mà còn ngại à?” Lưu Diệu đưa tay lên xoa gáy Lâm Tâm.
Lâm Tầm rụt cổ lại, “Ăn bít tết! Có một nhà hàng mới mở, siêu sang chảnh, siêu đắt!”
“Đi thôi.”
Buổi tối hôm đó, Lưu Diệu cảm nhận được số lần xoay người của Lâm Tầm rõ ràng nhiều hơn bình thường.
“Em yêu, chưa ngủ à?”
“… Chưa. Chắc là do em ăn no quá”
“Để anh xoa bụng cho nhé”
“A…Tay anh nghiêm chỉnh chút đi, sờ vào đâu đấy?”
Lưu Diệu nhếch khóe miệng lên cười, “Dù sao thì em cũng không ngủ được, chi bằng chúng ta…” Nói xong, liền ngồi dậy định đi lấy đồ.
“Không được, ngày mai còn phải đi làm nữa”
Lưu Diệu trong nháy mắt trở nên ỉu xìu, ôm người nằm bên cạnh vào lòng, yếu ớt thở dài: “Anh biết em đang băn khoăn điều gì, ngày mai anh nhất định sẽ nói với Đàm Tổng, em yên tâm đi”
“Liệu có khiến anh khó xử không?”
“Em lo nghĩ nhiều quá đó, Đàm Hi không phải là loại người ấy”
“Vâng.”
“Ngủ đi”
“Ngủ ngon, chồng yêu”
Lưu Diệu cười, ôm người trong lòng chặt hơn, “Ngủ ngon”
Ngày hôm sau, không đợi Lưu Diệu mở miệng, Lâm Tâm đã bị Đàm Hi gọi điện thoại đến tầng 27.
“Đàm Tổng” Đàm Hi chỉ vào chiếc ghế trước mặt, “Ngồi đi” Sau đó đứng dậy, đích thân rót cho anh ta một cốc nước.
Lâm Tầm vốn dĩ đang thấp thỏm thấy vậy, trái tim nhảy nhót bình địch trong lồng ngực càng kinh khủng hơn.
“Cảm… cảm ơn”
“Tôi có đáng sợ như vậy không?” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Cái gì?” Lâm Tâm kinh ngạc.
“Vậy sao cứ gặp tôi là anh nói năng không lưu loát nữa?”
Lâm Tâm cười ngượng ngùng: “Tôi… Không… không có mà…”
“Được rồi, tôi không đùa với anh nữa, tránh cho Lưu Diệu lại trách tôi bắt nạt anh”
Tức thì gương mặt anh tuấn của Lâm Tâm đã đỏ bừng lên.
Dường như trong mấy năm nay anh không hề thay đổi, vẫn là chàng thanh nên xấu hổ ngượng ngùng khi gặp Đàm Hi lần đầu tiên ấy.
Rõ ràng là sáu năm đã trôi qua, nhưng khi anh đối mặt với cổ vẫn như cũ không biết phải làm thế nào.
“Thực sự không nói đùa nữa nhé, chúng ta nói vào chuyện chính” Đàm Hi bỗng trở nên nghiêm chỉnh, “Anh ở phòng thị trường vốn thế nào?”
“Cũng được” Hơi ngưng lại giây lát, Lâm Tâm nói thật lòng, “Nhưng tôi không thích lắm”
Đàm Hi nhướng mày, dường như không hề ngạc nhiên vì câu trả lời này, “Vậy anh thích bộ phận nào?”
“… Đều như nhau cả thôi.”
Không phải là thích nhất, thì những cái khác có chọn đại một cái cũng không có gì khác biệt cả.
“Có ý gì?” Đôi mắt Đàm Hi lộ rõ sự sắc bén, dù có quen biết từ trước đó, nhưng dù sao cô cũng vẫn đang giữ vai trò cấp trên.
Lâm Tâm đón lấy ánh mắt cô, trong đôi mắt ngoài sự nghiêm túc, chỉ còn sự chân thành, “Tôi thích chứng khoán, muốn làm một nhân viên giao dịch chứng khoán”
Rất lâu sau Đàm Hi vẫn không nói gì. Cô bỗng nhớ lại rất nhiều năm về trước, cô đi xem trận đấu chung kết giải AC của Lâm Tầm. Chàng thanh niên đứng trên bục toát ra ánh hào quang thuộc về riêng mình, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Khoảnh khắc đó đã trở thành kỷ niệm đẹp của tuổi thanh xuân vĩnh cửu.
“Không chỉ có một mình tôi, còn có cả Lâm Diệu Diệu nữa” Lâm Tâm quật cường thể hiện quan điểm.
Đúng vậy, cả Lâm Diệu Diệu cũng tham gia giải đấu đó, cô gái nhỏ sùng bái Yan đến điên cuồng.
“Lâm Tầm, anh có đồng ý làm thư ký của tôi không?”
Ngây người, dường như anh ta không thể chấp nhận được đáp án này, hay nói cách khác, anh ta thấy không tin vào tai mình, “Thư ký?”
Đàm Hi gật đầu: “Lý Toa bị sa thải, chức vị còn trống, tôi đang thiếu một phụ tá đắc lực”
Lâm Tâm chợt rủ mắt xuống, trầm mặc.
Đàm Hi cũng không giục anh ta, yên lặng chờ đợi.
“Tôi… chỉ sợ không làm được thư ký…” Đã có ý từ chối.
“Nếu tôi nhớ không lầm, trước đây khi ở Thịnh Mậu với Aiken anh cũng đã từng đi theo Sài Thiệu, còn về mảng đầu tư trực tiếp và quản trị rủi ro anh đều làm rất thành thục, ngoài ra anh còn từng làm hơn nửa năm ở team của Linda, hoàn thành phương án kế hoạch đầu tư quý 3 của Thực phẩm Cửu Châu. Sau đó lại được Hứa Nhất Sơn mượn tới chạy đi thị trường, gặp khách hàng, trong khoảng thời gian đó anh cũng học được uống rượu và đánh bạc”
“Trước mắt, anh ở phòng thị trường vốn, tôi đã hỏi Hứa Nhất Sơn. Anh ta nói biểu hiện của anh rất ổn định, rất vững chắc. Chắc anh biết rằng, con người Hứa Tổng xưa nay không biết nói hay, cũng rất ít khi khen người khác, nhưng lại khen anh không ngớt lời”
Lâm Tâm cứng đờ người, nghe Đàm Hi nói lại chính xác không chút sai lệch về kinh nghiệm làm việc của mình suốt bao năm qua, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vừa kỳ quái lại vừa lạ lẫm.
“Đàm Tổng, tôi không hiểu…”
“Không hiểu cái gì?”
“Tôi…” Không nói được nên lời.
Đàm Hi cười, giúp anh ta nói: “Anh cảm thấy mấy năm nay dường như anh đã bị nuôi thả, không được trọng dụng, có đúng không?”
Lâm Tâm vô thức lắc đầu, nhưng nghĩ cho kỹ thì đúng là Đàm Hi đã nói đúng suy nghĩ trong lòng anh ta, tuy khó xử nhưng không có gì phản bác cả.
Anh ta lại gật đầu, có chút tự chán ghét bản thân, không dám nhìn thẳng vào Đàm Hi.
“Tôi thấy may mắn, cũng rất vui mừng”
Lâm Tầm ngạc nhiên, phút chốc nhìn vào ánh mắt Đàm Hi: “Cô…”
Đàm Hi mỉm cười, không phải là thái độ cao ngạo đó, mà dường như là giữa bạn bè với nhau, ấm áp như gió xuân, “May mắn là vì, anh ở trong hoàn cảnh nào cũng không hề đi lệch, chưa từng nước chảy bèo trôi, trưởng thành thành một người đàn ông có trách nhiệm như ngày hôm nay”