Chương 1087: Một thân xanh ngọc đầy bướng bỉnh

Chương 1087: Một thân xanh ngọc đầy bướng bỉnh

Thẳng thắn thừa nhận Lý Toa là người của anh ta, dựa vào quan hệ của anh ta mà vào công ty.

“Đàn em ư?” Đàm Hi bừng tỉnh, “Thì ra là thế.”

“Người còn trẻ nên cũng ít kinh nghiệm, tâm tư lại đơn giản, khó trách sẽ không làm được việc.” Đổng sự Hoàng thở dài nặng nề, “Mong rằng Đàm Tổng đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với trẻ con.”

“Ý của đồng sự Hoàng là?” Ánh mắt Đàm Hi sa sầm, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi.

“Không bằng, cho cô ấy thêm một…” Cơ hội nữa.

Còn không đợi đồng sự Hoàng nói ra mấy chữ sau, Đàm Hi đã đột ngột nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Cũng tới giờ rồi, địa điểm là phòng họp tầng ba, đồng sự Hoàng, chúng ta nên đi xuống thổi.”

“… Vậy đi.”

Hai người đứng dậy. Hoàng Quang Đạt còn làm một động tác mới đầy lịch sự, mời Đàm Hi đi trước. Đàm Hi cũng không khách khí, gật đầu nói cảm ơn sau đó bước đi trước.
Lúc vào thang máy lại gặp hai người Lưu Diệu và Hứa Nhất Sơn.

“Đổng sự Hoàng.”

“Lưu Tổng, Hứa Tổng.”

Chào hỏi lẫn nhau.

Phòng họp ở tầng ba rộng bằng một phòng chiếu phim hạng trung bình, thiết kế cầu thang khá giống với phòng hội trường ở trường đại học.

Giờ phút này, không còn chỗ ngồi, dòng người chen chúc xô đẩy.

“Còn hai phút nữa sẽ bắt đầu, sao chưa có sếp lớn nào tới thế?”

“Tới rồi kia, đồng sự Lưu và đồng sự Mã đã có mặt.”

“Hình như chưa thấy đồng sự Hoàng nhỉ?”

“Tôi tò mò nhất là về vị Boss lớn của chúng ta, người được xưng là người đàn bà thép nữ ma đầu của quảng trường Paraty ấy!”

“Người nào từng gặp đều nói còn rất trẻ, lại rất xinh đẹp, không biết là thật hay giả nữa.”

“Vội cái gì? Chút nữa là biết ngay thôi.”
“He he, có cảm thấy giống như đang gặp tiên nữ không?”

“Hừ… tiên nữ gì chứ? Bình thường, loại phụ nữ tài giỏi như thế này nếu không xấu thì cũng chẳng đẹp được tới đâu cả.”

Chụm đầu ghé tai, không ngừng bàn luận.

Đổng sự Mã và đồng sự Lưu ngồi ở hàng đầu tiên cùng một đầu, à không, là hai đầu mờ mịt.

“Đàm Tổng rốt cuộc muốn làm gì thế? Nói triển khai đại hội nhân viên là triển khai ngay được.”

Cứ thế không hề báo trước, cũng chẳng hề chần chừ chút nào.

“Đàm Hi không phải loại người làm việc mà không có mục đích. Ngược lại, người phụ nữ này làm gì cũng có mục tiêu rõ ràng, tuyệt đối sẽ không bắn tên mà không có đích.”

“Vậy ý của anh là?”

“Thịnh Mậu mới chuyển tới đây, bề ngoài thì thấy hai nhà đã hợp một nhưng mọi người ở chung với nhau, muốn hoàn toàn hòa hợp thì cũng phải cần có thời gian. Hơn nữa, trước đây không lâu, khi quyết định nhân sự được đưa ra, người của Thiên Dụ bị đè đầu khắp nơi, trong lòng cũng có ôm sự buồn bực, khó tránh sẽ nhằm vào Thịnh Mậu. Giờ hai bên đều ở tại trận doanh của mình, thế như nước với lửa, nếu cứ tiếp tục như vậy công ty sẽ chịu ảnh hưởng, sao Đàm Hi có thể ngồi nhìn không lo được chứ?”
“Lo?” Đổng sự Lưu cười, “Nhân tâm là thứ khó khống chế nhất, tôi chỉ sợ cô ta có tâm mà không có lực.”

“Thế thì phải xem đạo hạnh của nữ ma đầu này rốt cuộc sâu tới mức nào, có thể trấn áp được đám đầu trâu mặt ngựa kia hay không.”

Hai người nhìn nhau cười.

Vào phút cuối cùng, đồng sự Hoàng dẫn đầu ngồi vào bàn, sau đó là Lưu Diệu và Hứa Nhất Sơn.

“A! Người kia là ai? Đẹp trai quá!”

“Lưu Diệu, phó tổng.”

“Nhìn trẻ thật đấy.”

“Đừng có mê trai nữa, nghe nói anh ta là gay đấy.”

“Hả? Thật không vậy?”

“Ai mà biết được? Dù sao tôi cũng chỉ nghe người khác nói.”

“Không phải chứ… Thực ra người đàn ông cơ bắp đi cạnh anh ta nhìn cũng không tệ, có điều hơi đen một chút, vừa cao vừa nam tính, như người mẫu vậy!”

“Đừng mơ mộng nữa, người ta đã kết hôn rồi.”
“Đã kết hôn thì sao? Đã kết hôn cũng có thể đào góc tường cơ mà?” “Thôi đi, cô có thật sự dám đào góc tường của luật sư Trình không? Chán sống rồi à, đến lúc đó tố cáo cô tội cướp chồng người ta, để nhân dân cả nước đều mắng chửi cô.”

Lúc Đàm Hi tiến vào, toàn thể yên lặng trong chớp mắt, nhưng sau đó những tiếng bàn tán càng phát ra nhiều hơn, cùng với những tiếng kinh hô và hít khí không ngừng vang lên.

Người phụ nữ mặc vest màu xanh ngọc, cổ áo và cổ tay áo có viền màu xám, không hề làm người ta thấy khoa trương mà ngược lại càng phụ trợ nhuần nhuyễn cho sự cương quyết của cô.

“Lần đầu tiên tôi thấy có người mặc đồ màu xanh ngọc mà có thể… lạnh lùng và có phong phạm như thế đấy.”

“Hàng cao cấp trong bộ thời trang xuân hạ của Givenchy, ít nhất từng này số, tương đương với khoác một cái áo giáp vàng, quá trâu.”
“Với dáng người này, vẻ đẹp này, tôi phục rồi, thần phục tuyệt đối!”

“Không phải chứ! Phản chiến dễ thế à, sao bảo là không cúi đầu trước Thịnh Mậu cơ mà?”

“Cút đi, ông đây muốn ngắm mỹ nữ.”

“Phản đồ!”

Hội nghị do Châu Miễu chủ trì, đầu tiên lần lượt giới thiệu từng cao tầng tham dự. Đám người Hoàng, Lưu, Mã đều là những gương mặt quen thuộc, bên dưới hưởng ứng bình thường. Lúc giới thiệu tới Đàm Hi, Lưu Diệu, Hứa Nhất Sơn, tiếng vỗ tay trở nên vô cùng nhiệt liệt, thậm chí bên dưới còn có người huýt sáo, chẳng khác nào như đang chào đón minh tinh.

Hứa Cường ngồi ở bên dưới mắng một tiếng “bọn ranh”, sao ngày thường không thấy họ nhiệt tình như thế với anh ta chứ?

Một đám vong ân bội nghĩa!

Trong lòng Vương Văn Phong cũng cảm thấy kinh ngạc. Anh ta quá hiểu sự bài xích người ngoài của Thiên Dụ, không ngờ Đàm Hi vừa lộ diện mà đã được đám nhân viên hoan nghênh như thế.
Đổng sự Hoàng căng thẳng, sắc mặt không hề đẹp một chút nào, trong lòng anh ta vẫn còn bận tâm tới đề tài mà Đàm Hi cố ý tránh lúc trước, không cho anh ta có cơ hội nói tới chuyện Lý Toa.

Châu Miễu giới thiệu mấy vị hàng “Tổng” xong lại giới thiệu tiếp tam giám đốc và phó giám đốc các bộ phận.

Trong đó, em gái đáng yêu Lâm Diệu Diệu và chàng trai rực rỡ như mặt trời Aiken được vỗ tay nhiều nhất, thời gian liên tục cũng kéo dài nhất.

“Má ơi! Người của Thịnh Mậu sang đây làm mình có cảm giác giá trị nhan sắc bình quân của toàn bộ công ty cũng được nâng cao lên.”

“Bởi vậy mới biết, tiêu chuẩn dùng người của nữ ma đầu đều không phải là lý lịch cá nhân.”

“Vậy là giá trị sắc đẹp a?”

“Cút đi! Phải chọn người tài, người có năng lực, mới là cách dễ dàng nhất để thu phục thiện cảm của nhân viên, càng dễ dàng khiến cho mọi người nhiệt tình công tác hơn.”
“Nghe nói tuổi trung bình của nhân viên ở CK chỉ có hai mươi lăm.”

Châu Miễu, “Tiếp theo đây, mời Đàm Tổng lên phát biểu!”

Tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Đàm Hi cầm lấy micro, mặt hướng về phía mọi người ở bên dưới, “Các vị, tôi không biết ấn tượng của mọi người trước đây với tôi, với CK, với Thịnh Mậu là tốt hay xấu, cũng không cần quan tâm, bởi từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà. Tôi tin là các vị bên dưới có người tán đồng, cũng có người phản đối với việc hai công ty sáp nhập làm một. But, it doesn”t matter, không sao hết.” Cô nhún vai đầy tiêu sái, “Bởi vì mặc dù các vị có đồng ý hay không thì Thiên Dụ và Thịnh Mậu vẫn sẽ sáp nhập.”

“Từ nay về sau, cũng chỉ có Thịnh Dụ.”

Lời tuyên bố mạnh mẽ, các nhân viên cũ của Thiên Dụ nghe vậy cũng chẳng vui vẻ cho lắm, nhưng cũng phải thừa nhận, những câu nói của Đàm Hi hoàn toàn không có gì sai cả, đúng là hai công ty đã sáp nhập làm một.
“Con người của tôi không thích nói mấy lời vòng vo, càng không thích nói dông dài, ghét bệnh hình thức, chỉ coi trọng hiệu quả làm việc, thế nên sau này khi mọi người đi họp với tôi, có lẽ sẽ không phải là một chuyện vui vẻ gì cho cam. Tôi cũng không cần mọi người vui vẻ, bởi vì đã làm việc thì phải nghiêm túc. Thế nên, mong mọi người hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Hiện trường càng yên tĩnh hơn.

“Hôm nay mở đại hội nhân viên khẩn cấp như thế này, chủ yếu có ba yêu cầu muốn nói rõ với mọi người.”

“Thứ nhất, là để mọi người làm quen với người chủ mới của mình, cũng chính là tôi. Tôi tin tưởng là mọi người đã làm rất tốt rồi, không có gì cần nói thêm nữa.”

Thứ hai, về chuyện sắp xếp nhân sự hôm trước, hẳn trong lòng mọi người sẽ ít nhiều có ý kiến, đặc biệt là các lãnh đạo trung, cao tầng, mâu thuẫn đặc biệt gay gắt. Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Tốt là sự cạnh tranh sẽ càng làm mọi người ra sức cố gắng, nhưng nếu kéo dài thì khả năng sẽ tạo ra những cạnh tranh ác ý, ảnh hưởng tới sự vận hành của công ty.”
“Với chuyện này, tại đây, tôi xin nhấn mạnh lại rằng, nguyên tắc dùng người của Thịnh Dụ là: người nào có năng lực thì người đó lên. Mỗi nửa năm sẽ khảo hạch chức vị một lần, do tôi và hội đồng quản trị, bộ phận giám sát sẽ cùng theo dõi, ai tiến ai lùi đều công khai với tất cả.”

“Thế nên, mọi người cứ ra sức mà thể hiện bản thân mình đi, bày ra năng lực của bản thân, cạnh tranh thích hợp tại cương vị của mình. Còn các vị đang ngồi ở vị trí lãnh đạo cũng đừng nên thả lỏng cảnh giác, rất có thể sau một lần khảo hạch, anh sẽ bị kéo ra khỏi ghế ngồi của mình ngay.”

Xôn xao.

Đám người lập tức nổ tung.

“Thật không thế? Sẽ không nói một đằng làm một nẻo đấy chứ?”

“Trước kia cơ chế của Thiên Du cũng đã được coi là công bằng rồi, nhưng cũng vẫn có nhiều chắp nối, đưa người vào từ cửa sau hay sao?”
“Hừ! Giờ nói dễ nghe đấy, ai biết lúc chân chính tiến vào khảo hạch thì có tác động ngầm gì không chứ?”

“Sửa tới sửa lui còn không bằng tiếp tục sử dụng quy chế cũ, ai biết quy định mới này có càng hành hạ người ta hay không?”

m thanh nghi ngờ lớn hơn âm thanh ủng hộ.

Đàm Hi cho mọi người đủ thời gian để bàn luận. Chờ đến khi tiếng bàn tán ngưng lại rồi, cô mới tiếp tục nói: “Tôi biết rất nhiều người sẽ nghi ngờ tính công khai và minh bạch trong chuyện này, đây cũng là điều thứ ba mà tôi muốn nói trong buổi họp ngày hôm nay!”

“Tôi không biết Thiên Dụ trước kia như thế nào, nhưng tôi tuyệt đối không cho mấy mối quan hệ cạp váy được tồn tại ở Thịnh Dụ! Mỗi lần tuyển dụng đều phải tuyệt đối dựa theo quy tắc khảo hạch do chính bộ phận nhân sự để ra. Tôi không quan tâm người gây áp lực cho các vị có địa vị cao thế nào, quyền lớn ra sao, nhưng đều sẽ không cho phép mở cửa sau.”
Trong lòng đổng sự Hoàng run rẩy, đột nhiên có một dự cảm rất không lành, quả nhiên…

“Vừa lúc, ở đây tôi cũng có một trường hợp muốn chia sẻ cho mọi người…”

TÁI SINH HOÀN TOÀN