Chương 079: Ải Xuyên Vân, bốn tướng Châu bị bắt

Chương 079: Ải Xuyên Vân, bốn tướng Châu bị bắt



Chương 079: Ải Xuyên Vân, bốn tướng Châu bị bắt





Bữa sau, Vương Báo lén đi khiêu chiến tại dinh Châu, quân vào báo lại, Tử Nha hỏi các tướng:

– Ai muốn ra trận?

Na Tra liền cầm thương lên xe phong hỏa, ra khỏi trại.

Vương Báo xem thấy hỏi:

– Ngươi có phải là Na Tra không?

Na Tra không thèm trả lời, xốc tới đâm một giáo.

Vương Báo đưa kích ra đỡ, hai tướng hỗn chiến với nhau một hồi, Vương Báo biết Na Tra là học trò Xiển giáo, tính ra tay trước mới xong, liền hóa sấm và đánh, chẳng ngờ Na Tra có xe phong hỏa liền giục xe lên cao, tránh khỏi tầm sét, rồi quăng Càn khôn quyện đánh trúng Vương Báo nhào xuống ngựa. Na Tra đâm bồi một giáo, Vương Báo bay hồn.

Quân thua về thưa lại với Từ Cái.

Từ Cái thất kinh nghĩ thầm:

– Vương Báo và Bành Tuân bởi không biết vận trời nên sa cơ tử trận. Ta nhân lúc này viết thơ dâng ải để cứu dân trong thành thì hơn.

Từ Cái đang ngồi suy nghĩ, bỗng có quân vào báo:

– Có một đạo sĩ xin vào ra mắt.

Từ Cái truyền mời vào.

Ðạo sĩ bước vô bái làm lễ.

Từ Cái hỏi:

– Chẳng hay đạo trưởng đến đây có việc chi?

Ðạo sĩ nói:

– Tôi là thầy của Bành Tuân, nghe tin Bành Tuân bị Lôi Chấn Tử giết nên xuống đây báo thù cho đệ tử.

Từ Cái lại hỏi:

– Chẳng hay danh tánh của đạo trưởng là chi?

Ðạo sĩ nói:

– Tôi họ Pháp, tên Giai.

Từ Cái thấy Pháp Giai có vẻ không phải tiên phong đạo cốt, chắc phép tắc không bao nhiêu, nên yên lòng, mời ngồi, rồi nói:

– Tử Nha là người tài phép, lại có rất nhiều tướng tài phò tá, tôi e đạo trưởng khó thắng nổi.

Pháp Giai nói:

– Tướng quân cứ an lòng, để tôi ra bắt Khương Thượng đem về đây, trước tướng công dâng về Triều Ca lãnh công, sau tôi báo thù cho đệ tử.

Tù Cái nói:

– Nếu được vậy thì hay lắm. Dân trong thành chúng tôi mang ơn đạo trưởng rất nhiều. Nhưng chẳng hay đạo trưởng dùng chay hay mặn?

Pháp Giai nói:

– Tôi là người tu hành không biết ăn mặn, xin tướng quân đừng dọn tiệc.

Rạng ngày, Pháp Giai kéo quân đến trước dinh Châu kêu Tử Nha ra nói chuyện. Quân vào báo:

– Có một đạo sĩ đến trước dinh gọi Nguyên soái ra nói chuyện.

Tử Nha liền dẫn các tướng ra thành. Ra vừa khỏi dinh thành thấy một đạo sĩ đầu đội kim cô, mình mặc đồ trắng.

Tử Nha liền đến vái chào.

Pháp Giai nói:

– Ta nghe thiên hạ đồn ngươi tài phép lắm, nên hôm nay đến đây thử xem thế nào.

Tử Nha mỉm cười hỏi:

– Chẳng hay đạo trưởng tên họ là chi?

Pháp Giai nói:

– Ta là Pháp Giai ở Bồng Lai. Học trò ta là Bành Tuân bị Lôi Chấn Tử cắt đầu nên xuống đây trả thù. Vậy ngươi hãy kêu nó ra đây chịu chết. Ðừng để ta nổi nóng thì ngọc đá cũng chẳng còn.

Lôi Chấn Tử nghe nói nổi giận, lướt tới mắng:

– Thất phu! Có ta đến đây.

Nói rồi vỗ cánh bay lên, vung Kim côn đập xuống, Pháp Giai vội đưa gươm ra đỡ. Thế là hai người hỗn chiến kịch liệt.

Ðánh được năm hiệp Pháp Giai biết mình không chống lại Lôi Chấn Tử liền nhảy vọt ra xa lấy phướng rung trước mặt Lôi Chấn Tử làm cho Lôi Chấn Tử hôn mê té nhào xuống đất bị quân sĩ bắt trói dẫn về dinh.

Bắt được Lôi Chấn Tử rồi Pháp Giai hét lớn:

– Phen này ta quyết bắt Khương Thượng trừ hậu hoạn cho nhà Thương.

Na Tra nổi giận nạt lớn:

– Thất phu! Chớ vô lễ với sư thúc ta. Ngươi dùng tà thuật bắt đạo huynh ta, ta quyết lấy đầu ngươi không tha.

Dứt lời, vung giáo đâm liền.

Pháp Giai đưa gươm ra đỡ và cũng dùng như trước, lấy phướng ra rung.

Nào ngờ Na Tra là cốt bông sen nên không thể nào hốt hồn được.

Na Tra liền quăng Càn khôn quyện lên, đánh Pháp Giai té nhào. Nhưng chưa kịp đánh bồi thì Pháp Giai đã độn thổ đi mất.

Tử Nha liền thâu binh về trại, vào dinh lòng lo nghĩ không biết Lôi Chấn Tử lúc này sống chết thế nào.

Pháp Giai độn thổ về ải Giới Bài, Từ Cái nghe tin ra nghênh tiếp và hỏi:

– Vì cớ gì mà đạo trưởng lại thất bại trận đầu?

Pháp Giai nói:

– Bởi ta không biết Na Tra là Linh Châu Tử, liên hoa hóa thân nên dùng phướng không thu hồn được, bị nó quăng Càn khôn quyện đánh trúng. Nhưng không sao, ta có linh dược, chỉ uống một viên là hết ngay.

Nói rồi thò vào túi da lấy thuốc bỏ vào miệng. Chẳng mấy chốc vết thương đã lành lại như xưa. Liền truyền quân khiêng Lôi Chấn Tử đến, rồi dùng phướng phất qua phất lại vài cái.

Lôi Chấn Tử tỉnh hồn mở mắt thấy mình bị trói, trợn mắt nhìn Pháp Giai nảy lửa.

Pháp Giai cũng giận dữ nhìn Lôi Chấn Tử nói:

– Cũng tại ta bắt ngươi, nên bị Na Tra đánh ta một Càn khôn quyện.

Nói rồi truyền tả hữu đem Lôi Chấn Tử ra xử trảm.

Từ Cái thưa:

– Nếu đạo trưởng cố giúp tôi xin đừng chém tướng địch, để tôi giam lại, sau này giải về triều ca lãnh thưởng.

Pháp Giai nhận lời.

– Như thế cũng được.

Sáng hôm sau Pháp Giai đến dinh Châu khiêu chiến.

Quân vào báo lại, Tử Nha dẫn binh ra khỏi trại kêu lớn:

– Pháp Giai, bữa nay ta quyết cùng ngươi một trận cho biết thấp cao.

Nói rồi giục Tứ bất tướng đến chém Pháp Giai một gươm.

Hai bên giao đấu được ít hiệp, Lý Tịnh xông vào trợ chiến.

Tử Nha rảnh tay quăng Ðả thần tiên lên đánh Pháp Giai, Pháp Giai liền thâu roi thần.

Bởi Pháp Giai không có tên trong bảng Phong thần, nên Ðả thần tiên không đánh được.

Tử Nha trông thấy kinh hãi.

Thổ Hành Tôn thấy Pháp Giai thâu mất roi thần, nổi giận hét lớn:

– Có ta đến đây! Nói rồi vác Thiết côn chạy đến đập.

Pháp Giai đang hỗn chiến, thấy một thằng lùn chạy tới, đập gậy sắt vào đùi mình, nổi giận rượt đánh Thổ Hành Tôn.

Thời may lúc ấy Dương Tiễn giải lương về tới, vội múa đao trợ lực với Thổ Hành Tôn.

Tử Nha trông thấy mừng rỡ nghĩ thầm:

– Nay có Dương Tiễn về đó, chắc là trừ được Pháp Giai.

Kế Trịnh Luân cũng chở lương về nữa, thấy các tướng vây đánh một mình Pháp Giai, thầm nghĩ:

– Cả mấy người vây đánh mà không bắt được tướng này, chắc nó có tà thuật phi thường, ta đã về đến đây, chẳng lẽ đứng ngoài mà ngó.

Nghĩ rồi giục thú tròng vàng xông vào đánh tiếp.

Tử Nha trông thấy mừng rỡ truyền quân giục trống thị uy. Pháp Giai một mình đánh với các tướng không hở tay mà rung phướng bị Thổ Hành Tôn đập một gậy trúng đít, đau quá thất kinh muốn độn thổ, bỗng nghe Trịnh Luân gầm một tiếng hai luồng khói trắng trong lỗ mũi bay ra, Pháp Giai hôn mê té nhào xuống đất.

Quân Châu bắt Pháp Giai trói lại. Tử Nha vẽ bùa dán lên đầu Pháp Giai, vì sợ Pháp Giai tỉnh lại biến mất, rồi thâu roi Ðả thần tiên dẫn quân về trại.

Pháp Giai tỉnh dậy mở mắt thấy mình bị trói, than:

– Ta không ngờ bị mắc nạn ở chốn này, ăn năn không kịp.

Tử Nha khen các tướng:

– Các ngươi vận lương về mà trợ lực bắt được Pháp Giai thật công lao chẳng nhỏ.

Các tướng đều tạ ơn.

Tử Nha truyền quân dẫn Pháp Giai tới.

Pháp Giai hét lớn:

– Khương Thượng, đừng buông lời dụ dỗ vô ích, đem ta chém quách cho xong.

Tử Nha nói:

– Ðã biết vậy sao không đầu hàng cho sớm?

Nói rồi truyền quân đem Pháp Giai ra xử trảm.

Quân sĩ tuân lệnh dẫn Pháp Giai ra trước cửa dinh bỗng thấy một đạo sư bước đến ngâm rằng:

Không phân lành dữ cậy tài cao,

Muốn cản binh Châu có được nào

Nóng giận hại người thường bỏ mạng,

Chi bằng nhẫn nhục khỏi gươm đao.

Ca rồi nói lớn:

– Tả đao, khoan chém đã. Hãy vào báo có Chuẩn Ðề đại sư đến đây.

Dương Tiễn nghe rõ liền vào thưa:

– Có Chuẩn Ðề xin ra mắt.

Tử Nha và các tướng đồng ra ngoài trại nghênh tiếp, Chuẩn Ðề nói:

– Bần đạo không có việc gì vào trại, đến đây chỉ vì Pháp Giai mà thôi. Pháp Giai tuy cãi mệnh trời, đánh Châu phò Trụ. Song không có tên trong bảng Phong Thần, lại có công tu luyện rất dày bần đạo xin đem về Tây phương để tiếp nối việc tu hành.

Tử Nha nói:

– Ðại sư dạy như vậy tôi đâu dám cãi lời.

Nói rồi truyền quân mở trói, Chuẩn Ðề đỡ Pháp Giai dậy, ngâm:

Tây phương phong cảnh khác hồng trần,

Gió mát trăng thanh chẳng cực thân

Vượn hú chim kêu vang động tía,

Hoa thơm cỏ lạ khắp non bồng

Ðầy đường trải ngọc coi như đá,

Dựa núi bóng chim tự hạc, lân

Không có mùa đông cùng tháng hạ,

Thảnh thơi một cõi rất thanh tân.

Pháp Giai nghe Chuẩn Ðề ngâm xong tình nguyện quy y.

Chuẩn Ðề dắt Pháp Giai về Tây phương. Sau Pháp Giai độ thái tử nước Xá Huệ tu thành chánh quả, xưng hiệu Thích ca. Ðến đời Hớn Minh đế, và Chương đế, đạo này truyền vào Trung Quốc, mới dựng gầy đạo Thích.

Bấy giờ Từ Cái nghe Pháp Giai bị bắt tức thì truyền tả hữu thả Lôi Chấn Tử ra, rồi theo Lôi Chấn Tử đến dinh Châu đầu hàng.

Quân vào báo:

– Lôi Chấn Tử đã về, còn đứng chờ lệnh ngoài cửa.

Tử Nha cho vào, Lôi Chấn Tử bước đến làm lễ và thưa:

– Chủ tướng ải Giới Bài là Từ Cái muốn quy thuận đã lâu, song bị các tướng ngăn trở nên trễ việc, nay theo đệ tử đến đây xin nạp ải, còn chờ lệnh ngoài cửa dinh, xin sư thúc định liệu.

Tử Nha truyền mời vào, Từ Cái bước đến làm lễ quỳ dưới đất thưa:

– Tiểu tướng có ý về Châu đã lâu, bởi các tướng nghịch thiên ngăn trở mãi, khiến tôi phạm tội với Nguyên soái rất nhiều. Xin Nguyên soái mở lòng từ bi cho tôi được phép đầu hành dâng ải.

Tử Nha nói:

– Từ tướng quân đã biết thiên mạng, bỏ Trụ đầu Châu thì có tội gì mà ngại.

Nói rồi truyền quân đỡ Từ Cái dậy, sửa soạn binh tướng dẫn vào ải Giới Bài.

Quân trong thành đều mở cửa đón chờ. Tử Nha kiểm điểm binh lương rồi sai người đến ải Tỵ Thủy rước Võ Vương.

Hôm sau Võ Vương đến ải Giới Bài, Tử Nha dẫn các tướng ra ngoài thành nghênh tiếp.

Võ Vương nói:

– Thượng phụ rất mệt nhọc, ta ăn nằm không yên. Biết ngày nào thái bình để chúa tôi nhàn hạ.

Tử Nha nói:

– Lão thần xem thiên hạ và chư hầu là trọng, cứu lê dân trong nước lửa là hơn, nên không dám vui riêng, nghịch trời trái mạng.

Từ Cái bước đến làm lễ, Võ Vương khen:

– Từ tướng công thương ta dâng ải, thật đức lớn vô cùng.

Nói rồi truyền quân dọn tiệc khao thưởng quân sĩ.

Hôm sau Tử Nha truyền kéo binh qua ải Xuyên Vân. Ði được tám chục dặm thì đã đến nơi. Tử Nha truyền đóng trại để xem xét địch tình.

Tướng giữ ải Xuyên Vân là Từ Phương em ruột của Từ Cái. Khi nghe anh mình đầu Châu dâng ải, Từ Phương tức giận mắng thầm:

– Anh ta không kể cha mẹ vợ con tham quyền cao tước trọng quên điều trung nghĩa bêu tiếng xấu ngàn năm.

Nói rồi nhóm họp các tướng bàn rằng:

– Nay anh ta đầu giặc, quên nhà quên chúa, dâng ải cho Châu, tội này cả họ phải liên lụy, ta phải làm sao bắt được anh ta, giải về triều đình xử tội, thì gia đình mới tránh được tiếng nhơ.

Tướng tiên phuông là Long An Khiết thưa:

– Xin chủ tướng an lòng để tôi bắt vài tên tướng của Tây Châu trước giải về triều ca chuộc tội sau bắt Võ Vương và Khương Thượng mà lập công thì chủ tướng và lệnh huynh vô sự.

Từ Phương nói:

– Nếu được vậy thì tốt lắm. Ta chỉ cầu cho tướng quân và quý vị đồng hiệp lực dẹp giặc cứu dân chứ ta không muốn công trạng gì cả.

Các tướng đều hết lòng ra sức.

Ngày hôm sau, Tử Nha ra khách hỏi các tướng:

– Ai dám ra đánh trận đầu?

Từ Cái thưa:

– Chủ tướng ải này là em ruột tôi, xin cho tôi ra trận khuyên nó hàng đầu để khỏi nhọc binh tướng. Ấy là tôi lập chút công lao.

Tử Nha mừng rỡ cho đi, và khen:

– Nếu tướng quân thuyết hàng được thì công trận chẳng nhỏ.

Từ Cái cỡi ngựa đến trước ải kêu lớn:

– Quân bay mở cửa cho mau.

Quân canh cửa không dám mở, vào báo với Từ Phương.

– Có Ðại lão gia đến đây kêu cửa.

Từ Phương mừng quá mở cửa mời vào, lại dặn đao phủ quân mai phục.

Từ Cái không ngờ em làm kế bắt mình, nên xuống ngựa bước ngay vào trướng.

Từ Phương đợi Từ Cái vào bên trong, mới làm mặt lạ hỏi:

– Tướng quân là ai? Ðến đây có chuyện chi?

Từ Cái bỡ ngỡ, hỏi lại:

– Tại sao em có thái độ như vậy? Em đối xử với anh như thế sao?

Từ Phương nạt một tiếng, quân đao phủ áp lại bắt liền.

Từ Phương nói:

– Anh làm nhục cả tổ tông, chỉ biết cầu vinh, không biết gì gia đình, xã tắc. Nay anh đến đây thật ông bà linh hiển, không muốn có một đứa con làm xấu như vậy.

Từ Cái mắng lớn:

– Ngươi là đứa thất phu, không biết gì thời thế. Nay thiên hạ về Châu hết thảy. Trụ Vương không biết sửa mình. Dù ngươi có bỏ mình giữ ải lại được gì sao? Ngươi trung nghĩa cho bằng Tô Hộ, Hoàng Phi Hổ, Ðặng Cửu Công, Hồng Cẩm ư? Nay ta bị bắt, ta không sợ chết, chỉ tiếc cho ngươi vì dại khờ mà không tránh được họa trời.

Từ Phương nói:

– Quân bay hãy giam vào ngục, chờ ta bắt được Võ Vương và Khương Thượng sẽ giải về triều ca một lượt.

Quân sĩ tuân lệnh đem Từ Cái giam vào ngục thất.

Từ Phương hỏi các tướng:

– Ai muốn lập công đầu?

Tướng tiên phuông là Mã Trung thưa:

– Tôi xin xuất trận.

Từ Phương đồng ý, Mã Trung lãnh binh mã kéo đến dinh Châu khiêu chiến.

Lúc ấy Tử Nha đang trông tin Từ Cái, xảy thấy quân vào báo:

– Có tướng ải Xuyên Vân đến khiêu chiến.

Tử Nha than:

– Ôi thôi! Từ Cái đã bị nạn rồi.

Liền sai Na Tra ra trận.

Na Tra tuân lệnh cầm giáo lên xe, vừa ra khỏi trại đã thấy một tướng giáp vàng áo đỏ, mạnh bạo phi thường.

Tướng ấy giục ngựa đến trước mặt Na Tra hỏi lớn:

– Ngươi là Na Tra phải không?

Na Tra gật đầu:

– Ngươi đã biết tên ta sao chưa xuống ngựa?

Mã Trung nổi giận nói:

– Chúng bay làm phản, lớn mặt xưng vương, xâm phạm bờ cõi, cướp ải giết binh tướng thiên triều, tội nặng biết chừng nào mà còn dám uốn lưỡi kêu ta.

Na Tra cười lớn:

– Chúng bay là lũ ếch ngồi đáy giếng, chuột chết ngoài đồng, ta hơi sức đâu mà nói chuyện.

Mã Trung nổi giận đâm một thương, Na Tra đỡ ra đánh lại.

Hai tướng đánh đồng lực, kéo dài đến năm chục hiệp vẫn chưa thấy hơn thua.

Mã Trung nghĩ thầm:

– Na Tra là đệ tử của thần tiên, trong mình có nhiều phép tắc, nếu ta không dùng phép trước, thì làm hại chẳng không.

Nghĩ rồi liền hả miệng phun khói ra tối tăm trời đất.

Na Tra vội giục xe phong hỏa bay thẳng lên mây, hiện ra ba đầu tám tay, mắt xanh nanh bạc.

Mã Trung lặn trong khói, tìm mãi không thấy Na Tra, liền thâu phép lại.

Bỗng nghe có tiếng kêu lớn:

– Súc sanh đừng chạy!

Mã Trung ngó lên, thấy một tướng dị thường, ba đầu tám tay, tóc xanh nanh bạc, thì thất kinh vừa chạy vừa nói:

– Trận này ta gặp quỷ dữ rồi.

Na Tra quăng nơm phép Cửu long thần hỏa lên chụp nhằm Mã Trung rồi nhảy xuống vỗ vào nơm lửa dậy rần rần, đốt Mã Trung tan xác.

Binh Thương thấy chủ tướng chết, vội chạy vào thành báo với chủ tướng:

– Mã Trung bị Na Tra đốt chết rồi.

Từ Phương nổi giận hét vang như sấm.

Long An Khiết thưa:

– Mã Trung không biết tấn thối ỷ có tài phun khói nên mới bỏ mình. Ðể mai tôi ra bắt tướng Châu báo cừu.

Rạng ngày Long An Khiết đem binh ra khiêu chiến, Hoàng Phi Hổ xin ra trận.

Tử Nha nói:

– Tướng quân phải cẩn thận.

Hoàng Phi Hổ cỡi thần ngưu cầm giáo xông ra.

Long An Khiết hỏi:

– Ngươi tên họ là chi?

Hoàng Phi Hổ nói:

– Ta là Võ Thành Vương Hoàng phi Hổ.

Long An Khiết nói:

– A! Nếu vậy ngươi là đứa phản Trụ đầu Châu ngày trước, gây mối loạn muôn dân. Ta quyết bắt ngươi đem về nạp cho thiên tử.

Nói rồi chém một đao. Hoàng Phi Hổ lướt tới giao chiến.

Hai bên đánh đến năm mươi hiệp vẫn không phân thắng bại.

Long An Khiết nghĩ thầm:

– Thương pháp nó hay lắm, ta dùng sức đánh với nó làm chi mệt, chỉ cần dùng phép cũng thắng được rồi.

Liền giục ngựa bỏ chạy rồi thò trong túi lấy một vật quăng lên nói lớn:

– Hoàng Phi Hổ! Hãy coi bửu bối của ta đây.

Hoàng Phi Hổ ngó lên liền xụi lơ té xuống đất.

Quân sĩ áp lại trói Hoàng Phi Hổ dẫn vào ải Xuyên Vân.

Binh Châu thất kinh chạy về báo với Tử Nha:

– Hoàng Phi Hổ bị bắt rồi.

Tử Nha kinh hãi hỏi:

– Tướng giặc dùng cách nào mà bắt Hoàng Phi Hổ?

Quân sĩ thưa:

– Tướng Thương đang giao chiến bỗng bỏ chạy ra ngoài, lấy một vật gì trong lưng không biết quăng lên hình như chiếc vòng, nghe có tiếng rổn rảng. Hoàng tướng quân liền sa xuống đất.

Tử Nha nghĩ thầm:

– Ðó cũng thuộc về loại tà thuật nữa.

Long An Khiết dẫn Hoàng Phi Hổ vào nạp cho Từ Phương.

Hoàng Phi Hổ trợn mắt đứng sững trước trướng nói lớn:

– Ta rủi bị tà thuật, bắt được ta các ngươi cứ giết đi. Ta bằng lòng bỏ thây đền ơn chúa.

Từ Phương mắng:

– Thất phu! Ðã phản chúa, trái đạo làm tôi mà không biết xấu.

Nói rồi liền giam vào ngục, Từ Cái thấy Hoàng Phi Hổ bị giam vào một chỗ với mình, liền lấy lời an ủi:

– Em tôi là đứa dữ, không biết cơ trời, làm cho tướng quân mắc nạn.

Hoàng Phi Hổ ngồi làm thinh, nét mặt buồn bã.

Ðêm ấy Từ Phương mở tiệc ăn mừng.

Bữa sau Long An Khiết lại đem binh khiêu chiến.

Quân vào báo lại, Hồng Cẩm xin ra trận.

Tử Nha dặn:

– Tướng địch có tà thuật, tướng quân ra binh phải cẩn thận.

Hồng Cẩm xông ra, thấy mặt Long An Khiết là bộ hạ của mình khi trước liền nói:

– Long An Khiết, ngươi không nhớ ta là chủ ngươi hay sao? Muốn xuống ngựa đầu hàng hay muốn kình địch?

Long An Khiết cười lớn:

– Ngươi là chủ ta khi mà ngươi giữ lòng trung quân ái quốc. Còn nay ngươi là kẻ bội phản, ta cần theo ngươi làm gì mà xưng chủ tớ?

Nói rồi chém một đao, Hồng Cẩm đưa thương ra đỡ.

Long An Khiết quăng cái Tứ chi tô lên, tiếng khua rổn rảng, Hồng Cẩm vừa trông thấy tay chân rũ liệt, buông thả cây đao, mình sa xuống ngựa, binh Thương bắt trói dẫn vào ải Xuyên Vân.

Hồng Cẩm nghĩ thầm:

– Khi trước nó ở với mình không thấy nó có phép ấy, chắc mình vô ý, không biết tà thuật của nó.

Long An Khiết dẫn Hồng Cẩm vào ải, Từ Phương thấy mặt hét lớn:

– Hồng Cẩm, ngươi vâng chỉ chinh Tây sao lại đầu giặc?

Hồng Cẩm đáp:

– Trời đã khiến như vậy, muốn giết ta thì giết, ta chẳng cần cãi.

Từ Phương truyền đem giam lại.

Hoàng Phi Hổ thấy Hồng Cẩm bị bắt vào nữa, cùng nhau thở ngắn thở dài.

Tử Nha nghe tin Hồng Cẩm bị bắt càng thêm buồn bực.

Bữa sau lại có tin Long An Khiết tới khiêu chiến nữa, Tử Nha hỏi:

– Tướng nào dám ra trận?

Nam Cung Hoát xin đi.

Té ra cũng bị Long An Khiết dùng Tứ chi tô bắt trói nữa.

Từ Phương truyền giam lại một chỗ với các tướng Châu.

Tử Nha hay tin Nam Cung Hoát bị bắt lòng càng bối rối.

Na Tra nổi giận nói:

– Một thằng Long An Khiết tài cán gì mà dùng tà thuật bắt luôn mấy tướng. Ðể tôi xin ra trận coi thử.

Crypto.com Exchange



Phong thần diễn nghĩa