Chương 073: Già trẻ, đôi Hùm tranh cao thấp
Quảng Thành Tử vội chạy vụt vào pháp đài, quỳ xuống trước mặt Thông Thiên giáo chủ thở hổn hển nói không ra tiếng, Thông Thiên giáo chủ hỏi:
– Quảng Thành Tử! Vì cớ gì ngươi trở vào với gương mặt hơ hải như vậy? Ngươi lại không giữ phép chạy ngang trước mặt ta.
Quảng Thành Tử thưa:
– Tôi lấy lòng tôn kính tôn sư đem dâng mão Kim Hà, chẳng ngờ cầu vinh lại được nhục. Ðệ tử vâng lệnh tôn sư ra về nhưng ra khỏi cửa cung bị các lệnh đồ đón lại bao vây đòi đánh. Nếu tôi giữ lễ không chạy thì bị ăn đòn rồi. Xin tôn sư từ bi dạy tôi dùng phép nào để về được.
Thông Thiên giáo chủ nổi giận nói lớn:
– Thủy Hỏa đồng tử! Mau gọi bọn súc sanh vào đây.
Thủy Hỏa đồng tử vâng lệnh ra ngoài gọi lớn:
– Chư vị sư huynh! Tôn sư đang giận đòi chư vị vào lập tức.
Các đồ đệ đồng bước vào quỳ gối cúi mặt xuống đất.
Thông thiên giáo chủ hét lớn:
– Chúng bây dám trái lệnh ta đón đường Quảng Thành Tử gây chuyện. Quảng Thành Tử vâng lệnh chung trợ Châu diệt Trụ, còn Hỏa Linh vì nghịch thiên nên phải chết. Các ngươi lấy đó làm cừu oán sao phải.
Các đệ tử đều cúi đầu chịu mắng.
Thông thiên giáo chủ nói:
– Quảng Thành Tử cứ tuân theo chẳng tranh đua với chúng nó làm gì. Thôi ngươi hãy về, để ta trị tội chúng nó.
Quảng Thành Tử lạy tạ lui trở về núi Cửu Tiên.
Các đệ tử cung Bích Du lấm lét nhìn nhau, trong lòng không nguôi tức giận.
Ðợi cho Quảng Thành Tử đi khỏi động. Thông thiên giáo chủ truyền các đệ tử đứng dậy và quở:
– Khương Thượng vâng phép trời, phò Châu diệt Trụ. Trong bảng phong thần ngoài những kẻ trần tục trung hiếu tiết nghĩa thì Xiển giáo cũng như Triệt giáo đều có tên các vị tiên tu hành, nhưng thiếu đức phải làm thần để trời sai khiến. Hỏa Linh cãi lời ta, xuống thế gian sinh sự nên mới bị đọa vào phong thần. Ðâu phải người ta đi tìm mình giết, chính mình đem thân đến chỗ hiểm nguy không nên đổ lỗi cho kẻ khác mà hờn giận. Các ngươi đón đường Quảng Thành Tử là làm xấu ta đó.
Ða Bửu đạo nhân quỳ xuống thưa:
– Lịnh thầy đã truyền, chúng tôi đâu dám cãi, chỉ vì Quảng Thành Tử khoe khoang phép Ngọc Hư, khinh đạo Triệt giáo, nói nhục chúng tôi nhiều lần, nhưng tôn sư không hay nên nghe lời nó quở phạt oan ức chúng tôi như vậy.
Thông Thiên giáo chủ nói:
– Tam giáo như một cành sen, lá xanh, ngó trắng, hoa màu thắm. Tuy chia làm ba mà cũng như một. Quảng Thành Tử lẽ nào không thông hiểu điều ấy mà chê Triệt giáo chúng ta? Các ngươi đừng sanh sự.
Ða Bửu đạo nhân thưa:
– Tôi sợ lỗi với sư phụ nên không dám thuật lại chứ Quảng Thành Tử vừa rồi chê Triệt giáo chúng ta là Bàng môn tả đạo, những loài có lông mọc sừng, chim cá cũng ở chung với tôn sư một chỗ sao bằng Ngọc Hư là chánh đạo, thanh tịnh vô vị. Bởi nó khi dễ kiêu căng nên chúng tôi chẳng phục.
Thông Thiên giáo chủ nói:
– Ta thấy Quảng Thành Tử là người lễ phép, hiền lương lẽ nào dám ngạo ta, chắc các ngươi nghe lầm nói bậy.
Ða Bửu đạo nhân nói:
– Quả thật Quảng Thành Tử có nói như vậy, chúng tôi đâu dám đặt điều nói dối sư tôn.
Cả những đồ đệ có mặt ở đó sợ Thông Thiên giáo chủ quở rầy nên đồng một lời nói dối:
– Bạch tôn sư, Quảng Thành Tử rõ ràng có nói như vậy, chúng tôi đều nghe cả.
Thông Thiên giáo vừa cười nói:
– Ta cùng ở với loài cầm thú, còn giáo chủ chúng nó không ở với loài có lông có sừng sao? Thật đứa súc sanh dám buông lời vô lễ.
Dứt lời quay lại bảo Kim Linh thánh mẫu.
– Ngươi ra đàng sau lấy bốn cây gươm báu đem đến đây cho ta.
Kim Linh thánh mẫu vâng lời mang túi gươm đem vào để trước án.
Thông Thiên giáo chủ nói:
– Ða Bửu đạo nhân ta dặn: Nó chê ta dở hơn nó, vậy thì ngươi hãy đem bốn cây bửu kiếm này đến ải Giới Bài quan lập trận tu tiên coi học trò cung Ngọc Hư phá được hay không cho biết. Nếu có điều gì lạ ta sẽ xuống phân xử.
Ða Bửu đạo nhân thưa:
– Bốn cây gươm ấy phép tắc thế nào xin tôn sư chỉ dạy.
Thông Thiên giáo chủ nói:
– Bốn thanh gươm này là Tru Tiên kiếm, Lục Thiên kiếm, Hãm Thiên kiếm, Tuyệt Thiên kiếm. Ðem nó treo nơi bốn cửa trận thì sấm vang gió dậy, thần tiên cũng phải rụng đầu.
Xưa có bài thơ khen:
Chẳng phải vàng đồng hay sắt gang,
Ngàn xưa luyện dưới núi Linh San
Không dùng nước lửa rèn trui bén,
Nhờ khí âm dương chế luyện hoàn
Hãm Tuyệt hai cây bay sát khí,
Lục, Tru một cặp chiếu hào quang
Thần tiên muôn kiếp tuy linh hiển,
Gặp bốn gươm này cũng đứt ngang.
Thông Thiên giáo chủ ngâm xong bài kệ đưa bốn thanh gươm cho Ða Bửu đạo nhân và gói bức họa đồ Tru tiên dặn:
– Ngươi coi theo đây lập trận tru tiên tại ải Giới Bài xem chúng nó phá trận như thế nào cho biết.
Ða Bửu đạo nhân tuân lệnh mang gươm phép tạ từ đến ải Giới Bài.
Nhắc lại tại ải Giai Mộng, Khương Tử Nha bị thất trận bỏ chạy, Na Tra phải lặn lội đi tìm mà không gặp, vì lúc Vi Hộ đã tìm được Tử Nha giữa đường dẫn về trại rồi.
Tử Nha hỏi thăm dinh trại, Vi Hộ nói:
– Lúc binh Hỏa Lâm xông đến đốt dinh trại tan vỡ thì Hỏa Linh thánh mẫu mắc đuổi theo Nguyên soái, không ai làm phép nữa, nên lửa tắt hết. Xem thấy bọn Hỏa lâm ngơ ngáo chúng tôi bèn dẫn quân trở lại giết quân ấy sạch trơn. Nay Na Tra và tôi chia ra mỗi người mỗi ngã đi tìm sư thúc.
Tử Nha mừng rỡ theo Vi Hộ về dinh.
Quân vào báo Hồng Cẩm dẫn quân ra nghinh tiếp kiểm điểm binh mã thấy hao hết năm ngàn.
Tử Nha thuật lại chuyện Hỏa Linh thánh mẫu và Thân Công Báo cho các tướng nghe, ai nấy đều mừng rỡ. Vì tuy Tử Nha gặp đại nạn nhưng vẫn gặp may.
Tử Nha truyền lui binh đóng trại cách ải năm mươi dăm để cho quân sĩ nghỉ ngơi và cũng có ý chờ Hồ Thăng dâng ải đầu hàng.
Nhưng cách ba ngày qua vẫn vắng tin, Tử Nha phải truyền kéo binh đến trước ải.
Bấy giờ Hồ Thăng qua mấy ngày không hay tin tức của Hỏa Linh thánh mẫu ra sao hết, xảy nghe quân vào báo:
– Khương Tử Nha kéo binh đến.
Hồ Thăng kinh hãi bàn với viên phó tướng:
– Tử Nha kéo binh đến chắc Hỏa Linh thánh mẫu đã chết rồi. Trước đây ta đã hứa đầu Châu dâng thành nhưng bị Hỏa Linh thánh mẫu đến ngăn trở. Tuy vừa thắng được hai trận nhưng cũng chẳng ích gì, nay trong tình cảnh này ta còn mặt mũi nào nói chuyện đầu hàng?
Viên phó tướng là Vương Tín thưa:
– Nếu tổng binh đổ lỗi cho Hỏa Linh thánh mẫu ngăn trở việc đầu hàng tôi chắc Tử Nha không trách đâu.
Hồ Thăng nói:
– Vậy ta viết hàng thư nhờ tướng quân đem tài thuyết phục xem sao.
Vương Tín bằng lòng. Hồ Thăng viết thư lập tức sai Vương Tín đến dinh Tử Nha nộp.
Hàng thư đại ý như sau:
“Tướng nạp ải Giai Mộng là Hồ Thăng và các tướng nhỏ cúi đầu dâng thư cho Ðại nguyên soái Tây Châu xem rõ.
Nay lửa binh dấy động khí số nhà Thương đã hết tuy là số trời nhưng cũng bởi Trụ vương vô đạo. Tôi đã có ý đầu Châu từ lâu song trước đây bị em là Hồ Lôi ngăn trở sau lại Hỏa Linh Thánh mẫu lộng hành. Trăm dâu đổ đầu tằm, mũi dại quy tôi người cầm lái. Xin nguyên soái sáng soi như nhật nguyệt dầu muôn chậu úp không qua. Lượng cả như hải hà, dầu biển mòn sông cạn nghĩa chẳng quên. Nay sai Vương Tín đệ hàng ngửa mong lời ngọc.”
Tử Nha xem hàng thư xong, nói với Vương Tín:
– Chủ tướng ngươi đã đầu hàng ta không chấp nhất việc cũ. Vậy ta hẹn ngày mai sẽ đến thâu ải.
Hồng Cẩm thưa:
– Hồ Thăng tính không chừng, sớm đầu tối đánh, trước đã gạt tôi một lần như vậy, xin Nguyên soái chớ tin.
Tử Nha nói:
– Trước kia tại Hồ Lôi cản trở, sau bị Hỏa Linh thánh mẫu hoành hành ta xét thấy Hồ Thăng chơn chất, tướng quân chớ luận bàn.
Nói rồi truyền Vương Tín về ải, định ngày mai nhập thành.
Vương Tín từ tạ về thuật chuyện với Hồ Thăng.
Hồ Thăng mừng rỡ truyền dựng cờ Châu ngay lập tức.
Rạng ngày Hồ Thăng truyền các tướng cầm cờ hàng ra trước ải đón rước binh Châu.
Tử Nha vào ngồi trước trướng phủ.
Hồ Thăng lạy mừng và thưa:
– Trước đây tôi có ý đầu Châu, ngặt em tôi là Hồ Lôi không chịu, đến lúc Hồ Lôi chết thì có Hỏa Linh thánh mẫu đến, quyết đánh báo thù, vì vậy tôi mắc tội với nguyên soái, xin Nguyên soái lấy lượng từ bi trời biển dung tha.
Tử Nha nói:
– Tánh ngươi phản phúc bất thường. Ban đầu không chịu thật tâm đầu hàng, vì hết tướng nên phải chịu phép. Sau đó có Hỏa Linh thánh mẫu đến ngươi lại hy vọng đánh Châu. Trở lòng theo gió. Ngươi là đứa tiểu nhân, xu thời nếu để ngươi ắt sẽ sanh hậu họa.
Nói rồi truyền tả hữu dẫn Hồ Thăng ra pháp trường xử trảm. Hồ Thăng ăn năn quá sức nhưng đã muộn. Quân sĩ chém đầu Hồ Thăng bêu trước cửa ải.
Tử Nha lấy được ải Giai Mộng rồi giao cho Kỳ Công trấn giữ, đại binh kéo về ải Tỵ Thủy.
Lý Tịnh hay tin ra nghinh tiếp, Tử Nha vào ra mắt Võ Vương tâu lại các việc. Võ Vương truyền bày yến tiệc khao thưởng.
Bấy giờ nói đến việc Hoàng Phi Hổ dẫn binh đánh ải Thanh Long.
Khi đại binh đến nơi, Hoàng Phi Hổ truyền quân hạ trại nghỉ ngơi.
Chủ tướng ải Thanh Long là Khưu Dẫn, các bộ tướng là Mã Phương, Cao Quý, Tôn Bửu, Dư Thành nghe quân báo có binh Châu đến ải liền họp mặt bàn luận.
Khưu Dẫn nói:
– Tử Nha ỷ tài đem lòng phản Trụ cố vượt ngũ quan xâm chiếm cõi bờ, chúng ta phải hết lòng giữ ải mới được.
Các tướng đồng nói:
– Xin chủ tướng an lòng, chúng tôi nguyền một thác để đền ơn đáp nghĩa quân vương.
Hôm sau Hoàng Phi Hổ ra khách hỏi các tướng:
– Nay binh đến ải Thanh long tướng nào dám ra trận?
Ðặng Cửu Công xin đi, Hoàng Phi Hổ nói:
– Nếu tướng quân trổ tài chắc lập được công lớn thứ nhất.
Ðặng Cửu Công phát pháo lên yên ngựa dẫn binh ra trước thành khiêu chiến.
Quân vào báo, Khưu Dẫn sai Mã Phương ra binh đánh trận đầu.
Mã Phương cầm đao kéo quân ra thấy Ðặng Cửu Công liền hét lớn:
– Phản tặc! Có ta đến đây ngươi đừng hàm hồ mà bỏ mạng.
Ðặng Cửu Công nói:
– Mã Phương ngươi chẳng hiểu cơ trời. Hiện nay ai nấy đều phò Châu đánh Trụ, ngươi tài cán gì mà dám cản ngăn?
Mã Phương mắng:
– Ngươi là đứa phản tặc, đừng nói nhiều lời làm bẩn tai ta.
Nói rồi giục ngựa tới giao tranh. Hai đàng đánh nhau hơn ba chục hiệp.
Ðặng Cửu Công là tay dũng tướng, đã nhiều kinh nghiệm chiến trường, Mã Phương làm sao cự lại, nên đánh thêm vài hiệp nữa Mã Phương sa cơ, bị Ðặng Cửu Công chém rơi đầu.
Ðặng Cửu Công đem thủ cấp về nạp, Hoàng Phi Hổ mừng rỡ, dọn tiệc khao quân.
Còn binh bại trận chạy vào ải báo tin với Khưu Dẫn:
– Mã tướng quân thất cơ bị Ðặng Cửu Công chém giữa trận, cắt thủ cấp rồi.
Khưu Dẫn nghe báo nổi giận, mặt đỏ phừng phừng.
Rạng ngày Khưu Dẫn đích thân đem binh khiêu chiến, quân vào báo lại, Hoàng Phi Hổ nghe tin đại binh xuất trận liền dẫn quân ra khỏi dinh nghênh chiến.
Khưu Dẫn thấy Hoàng Phi Hổ gọi lớn:
– Ngươi là đứa quên ơn, quên nghĩa, không cha không chúa, trốn ra năm ải giết tướng triều đình, trợ Cơ Phát làm loạn, nay còn dám đem binh xâm chiếm bờ cõi.
Hoàng Phi Hổ nói:
– Nay chư hầu hội binh nơi Mạnh Tân để bắt tội Trụ Vương, ngươi còn nói đến việc trung nghĩa nữa sao?
Dứt lời quay sang hỏi tả hữu:
– Tướng nào dám ra tay bắt Khưu Dẫn?
Hoàng Thiên Tường bước ra thưa:
– Con xin bắt nghịch tặc cho.
Hoàng Thiên Tường lúc này mới có mười bảy tuổi. Nghé tơ đâu biết sợ uy hùm. Tuy vậy Hoàng Thiên Tường có sức mạnh siêu quần, anh hùng tột chúng.
Bên kia Cao Quý xông ra ngăn đỡ, mới đánh được vài hiệp, Hoàng Thiên Tường đâm Cao Quý một thương nhào xuống đất.
Khưu Dẫn nổi giận hét một tiếng xông vào.
Hoàng Thiên Tường thấy Khưu Dẫn đội kim khôi, mặc giáp bạc, cỡi ngựa kim xông vào như gió lướt, thì mừng thầm tự nhủ:
– Nó chịu đánh với ta thế nào ta cũng chiếm công to.
Liền vung thương cản lại đánh liền. Cây thương Hoàng Thiên Tường lẹ làng như chớp giật, Khưu Dẫn chỉ có tài đỡ chứ không đánh lại được một nhát nào.
Bộ tướng của Khưu Dẫn thấy thế liền áo vào hai người là Tôn Bửu và Dư Thành trợ chiến.
Nhưng bên Châu Ðặng Cửu Công đón lại giao công.
Ðánh được vài hiệp, Ðặng Cửu Công chém chết Dư Thành, rồi hỗn chiến với Tôn Bửu.
Còn Khưu Dẫn bị Hoàng Thiên Tường đánh mãi, không hở tay để dụng phép tà, lại thấy Ðặng Cửu Công chém chết Dư Thành lòng thêm bối rối, lớ quớ bị Hoàng Thiên Tường đâm trúng một thương nhằm đùi.
Khưu Dẫn thất kinh bại tẩu.
Hoàng Thiên Tường lấy cung tên bắn tiếp vào vai.
Tôn Bửu thấy chủ tướng bị thương bại tẩu, tay chân rũ liệt, bị Ðặng Cửu Công chém một đao đứt làm hai đoạn.
Hoàng Phi Hổ thắng trận, thâu binh về trại.
Bấy giờ Khưu Dẫn chạy về thành giận dữ hét lớn:
– Ðã bại trận còn hai tướng cũng chết sạch, bốn mạng không còn một, thật xấu hổ, đã bị thằng nhỏ đâm một thương lại trúng thêm mũi tên nữa. Ngày mai nhất định ta sẽ báo thù này.
Khưu Dẫn nguyên là con lươn tu lâu năm thành người, nên dù bị thương xức thuốc qua một đêm là khỏi hẳn.
Rạng ngày Khưu Dẫn khai thành khiêu chiến, gọi quyết tên Hoàng Thiên Tường ra trận, Quân vào báo lại.
Hoàng Thiên Tường tình nguyện ra trận.
Hoàng Phi Hổ hết sức dặn dò cẩn thận, Hoàng Thiên Tường tuân lệnh kéo quân ra.
Khưu Dẫn thấy Hoàng Thiên Tường thì giận lắm, xông vào hỗn chiến tức thì.
Ðánh được ba mươi hiệp, Hoàng Thiên Tường thấy trên đầu Khưu Dẫn ngoài kim khôi ló ra một mớ tóc, biết là người có phép tà mị, liệu thế đánh lâu bất tiện, liền sanh ra một kế cầm giáo phóng tới.
Khưu Dẫn thất kinh tràn qua một bên tránh khỏi, rồi múa thương đâm lại.
Hoàng Thiên Tường lẹ tay chụp lấy cây thương, một tay rút giản đập vào ngực Khưu Dẫn một cái, Khưu Dẫn hộc máu, ôm cổ ngựa chạy về thành đóng cửa không dám ra.
Hoàng Thiên Tường thắng trận trở về dinh.
Hoàng Phi Hổ mừng rỡ khen ngợi chẳng cùng, bàn với Ðặng Cửu Công quyết lấy ải Thanh Long cho sớm.
Hôm sau Hoàng Phi Hổ đem quân khiêu chiến, Khưu Dẫn còn bệnh không dám ra ngoài, lên mặt thành xem xét, rồi truyền quân đóng chặt cửa thành cố thủ.
Hoàng Phi Hổ nổi giận chia binh bốn mặt công phá, nhưng ải này là ải địa đầu, thành quách rất chắc, binh Châu phá hết ba đêm mà không hề nao núng.
Thấy không làm gì được, Hoàng Phi Hổ thâu binh về trại tính mưu khác.
Khưu Dẫn thấy binh Châu không công thành nữa thì mới dám vào trướng nghỉ ngơi dưỡng bệnh, bỗng có quân vào báo:
– Quan đốc lương Trần Kỳ đã về đến nơi xin vào ra mắt.
Khưu Dẫn truyền đòi vào phủ, Trần Kỳ bước vào ra mắt và thưa:
– Tôi vận lương đủ số và đúng kỳ.
Khưu Dẫn khen:
– Tướng quân làm viêc rất chuyên cần.
Trần Kỳ hỏi:
– Chẳng hay chủ tướng cự với binh Châu mấy ngày nay thắng bại thế nào?
Khưu Dẫn nói:
– Khương Thượng chia binh làm ba mặt một lúc đánh ba ải. Mục đích làm chúng ta tuyệt đường lương. Riêng về ải ta mấy trận vừa qua bị hao binh tổn tướng quá nặng. Chúng nó quả thật là những kiện tướng. Ðặng Cửu Công giết Mã Phương, Dư Thành, Tôn Bửu, còn Hoàng Thiên Tường giết Cao Quý lại đâm ta một giáo, bắn ta một mũi tên. Thật là đại thù, nếu ta bắt được thằng nhỏ ấy sẽ moi gan mổ ruột mới hả giận.
Trần Kỳ nói:
– Xin chủ tướng tạm nguôi giận. Ngày mai tôi xin ra binh bắt tướng giặc báo cừu.
Rạng ngày Trần Kỳ cỡi thú mắt lửa tròng vàng tay cầm đoản ma xử, dẫn binh đến trước dinh Châu khiêu chiến.
Quân vào báo, Hoàng Phi Hổ hỏi:
– Tướng nào muốn ra trận?
Ðặng Cửu Công xin đi. Khi kéo binh ra đến nơi, thấy Trần Kỳ cỡi thú, tướng mạo phi thường, Ðặng Cửu Công liền hỏi:
– Ngươi là ai mà dám múa men làm phách?
Trần Kỳ đáp:
– Ta là Trần Kỳ, làm chức Ðốc lương. Còn ngươi là chi hãy khai tên họ rồi chịu chết.
Ðặng Cửu Công nói:
– Ta là phó tướng Ðặng Cửu Công. Qua mấy trận Khưu Dẫn đại bại sao chẳng thấy oai trời, còn bảo ngươi ra đây nạp mạng?
Trần Kỳ cười lớn:
– Ta xem tướng ngươi chẳng qua là đứa lỗ mãng chứ không phải kẻ có tài năng.
Nói rồi vung đoản ma xử chém tới. Hai bên hỗn chiến với nhau một hồi.
Ðặng Cửu Công sức mạnh như hùm, múa đao vun vút, còn Trần Kỳ dùng đoản ma xử ngắn bất lợi nên đánh không lại. Biết không thể cầm cự được lâu, Trần Kỳ liền giơ đoản ma xử lên, ba ngàn binh phi báo kéo tới, tên nào cũng cầm dây và câu móc chờ sẳn.
Ðặng Cửu Công bỡ ngỡ chưa biết chúng dùng làm gì thì Trần Kỳ đã hà miệng ra một luồng hơi vàng.
Ðặng Cửu Công bị luồng khí ấy hôn mê, té nhào xuống ngựa bất tỉnh.
Ðoàn quân phi báo áp đến bắt trói lại dẫn vào thành.
Quân thắng trận vào báo lại với Khưu Dẫn.
Khưu Dẫn truyền dẫn vào trước trướng.
Bấy giờ Ðặng Cửu Công đã hồi tỉnh lại, thấy mình bị trói nổi giận mắng lớn:
– Súc sanh chúng bây dùng tà thuật bắt ta thật hèn hạ.
Khưu Dẫn nói:
– Ngươi giết ba tên phó tướng của ta, nay đền mạng là đáng lắm.
Nói rồi truyền quân dẫn ra ngoài xử trảm, tả hữu vâng lệnh chém Ðặng Cửu Công bêu đầu trước ải.
Binh Châu thấy thủ cấp của Ðặng Cửu Công bị bêu trên thành, thất kinh chạy về báo với Hoàng Phi Hổ:
– Ðặng lão tướng bị Trần Kỳ hà hơi vàng, làm cho hôn mê rồi bắt trói đem về thành bêu đầu trước ải.
Hoàng Phi Hổ thất kinh nói:
– Ðặng Cửu Công là tướng đại tài không ngờ bị phép tà bỏ mạng. Thật tội nghiệp!
Ðặng Tú khóc than thảm thiết. Thái Loan và các tướng đều nghiến răng cừu hận.
Hôm sau Trần Kỳ lại dẫn quân khiêu chiến.
Quân vào lại Thái Loan nóng lòng muốn báo thù cho chủ tướng thưa với Hoàng Phi Hổ:
– Xin cho tôi ra trận.
Hoàng Phi Hổ nhận lời, Thái Loan dẫn binh ra ngoài đánh vùi với Trần Kỳ một lúc Trần Kỳ thấy Thái Loan liều lĩnh vội đưa đoản ma xử lên, đoàn quân phi báo kéo tới rồi Trần Kỳ cũng hà hơi vàng làm cho Thái Loan hôn mê té xuống ngựa, Trần Kỳ khiến quân bắt trói dẫn về nạp cho Khưu Dẫn.
Khưu Dẫn nói:
– Thái Loan là tướng phụ, không giết làm gì. Nên giam nó lại đợi bắt thêm đặng gởi về Triều Ca luôn thể.
Kế đó truyền dọn tiệc ăn mừng.
Còn Hoàng Phi Hổ nghe tin Thái Loan bị bắt nữa, lòng buồn bực muôn phần.
Hôm sau nghe quân vào báo:
– Trần Kỳ đến khiêu chiến.
Hoàng Phi Hổ hỏi:
– Có ai dám ra binh chăng?
Hoàng Thiên Lộc, Hoàng Thiên Tước, Hoàng Thiên Tường đồng thưa:
– Xin phụ thân cho ba con ra trận.
Hoàng Phi Hổ dặn:
– Ba con phải giữ gìn chớ nên khinh địch.
Ba anh em tuân lệnh cỡi ngựa ra trận.
Trần Kỳ trông thấy hỏi lớn:
– Ba viên tiểu tướng tên là gì đó?
Hoàng Thiên Lộc nói:
– Ba anh em ta là con Võ Thành Vương tên Hoàng Thiên Lộc, Hoàng Thiên Tường, Hoàng Thiên Tước.
Trần Kỳ nghe nói có Hoàng Thiên Tường thì mừng thầm:
– Ta bắt được thằng nhỏ này trả thù cho chủ tướng.
Liền vung đoản ma xử lên hỗn chiến.