Tác giả: Truyện Xưa

Chương 72: Này cô gái, em không nên trêu chọc tôi!

“Đủ rồi!” Giận dữ quát lên, gân xanh nổi đầy trên trán. Tim gan Tống Bạch đều run rẩy cả lên. Đàm Hi che mặt, mím môi cười trộm, đương nhiên cô biết câu quát tháo vừa rồi là giành cho ai. Giả ngốc thôi, dù sao thì cô cứ cố tình không hiểu là được. Chỗ cắn cứ cắn, chỗ cào cứ cào, không hề ảnh hưởng gì. Ai bảo cô bị sập bẫy cơ chứ? Từ khi nhìn […]

Chương 71: Tôi vừa triệu hồi thì anh đã đến rồi

Lục Chinh không ngờ, anh lại gặp lại Đàm Hi trong hoàn cảnh này. Cô gái với đôi tay đầy máu nhưng ánh mắt lại sắc bén như băng, trong màu đỏ tươi là sự ngoan tuyệt được ăn cả ngã về không khiến người khác kinh hãi. Dường như là một người hoàn toàn khác so với đồ lưu manh, mặt dày trong ấn tượng của anh. Anh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, […]

Chương 70: Bày tỏ kiểu khác

“Cô không dám!” Trong lúc mọi người đều đang hoảng sợ, bỗng nhiên Tống Bạch nói, ý cười chưa dứt, còn càng thêm phần tà mị. “Thử xem sao?” Đàm Hi cười lạnh, mảnh thủy tinh cứa sâu thêm vào da thịt hắn. “A…” Người đàn ông hít một hơi lạnh, thuận thế ngửa ra sau, thấy dung nhan tinh tế khi nhìn nghiêng của người con gái, hoàn mĩ không chút thiếu sót như trong tưởng tượng, đầu mày […]

Chương 69: Ai dám tiến lên, tôi sẽ gϊếŧ chết hắn!

Uống rượu mà cần bỏ thuốc à? Uống rượu có cần làm ra vẻ như vậy à? Đàm Hi muốn vả thẳng vào mặt hắn, dựng ngón tay giữa lên! Sắc mặt Triệu Bân trầm xuống, nụ cười cứng ngắc. Là con trai độc nhất của ông trùm bất động sản, là cậu ấm được nuôi dưỡng bởi núi tiền vàng, đã có khi nào bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà chửi như vậy đâu chứ? Huống hồ […]

Chương 68: Là anh bảo đám người này đến chặn tôi?

“Hi Tử, tôi buồn ngủ quá…” Tiếng thầm thì như có như không của Vệ Ảnh như một chậu nước lạnhđổ thẳng xuống, trong lòng Đàm Hi giật thót một cái, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. “Tiểu Ảnh Tử? Vệ Ảnh?” “Hửm? Hình như tôi ngủ rồi…” “Không được ngủ! Bà dậy đi!” Vẻ mặt cô quá mức thận trọng, giọng điệu vừa nhanh vừa gấp, Vệ Ảnh lập tức ý thức được tính nghiêm trọng, lật người […]

Chương 67: Tám phần là có người đang nhớ đến bà

Làm xong chuyện, tâm trạng Triệu Bân vô cùng tốt, ngâm nga bài hát quay về phòng VIP. Nhận ly rượu đỏ Tống Bạch đưa cho, vừa mừng lại vừa lo. “Cảm ơn anh!” Tống Bạch nhếch miệng cười, “Anh em trong nhà cả.” Triệu Bân vui mừng, “Anh, anh xem, miếng đất ở phía bắc đó…” Còn chưa nói đến điểm mấu chốt thì đã nghe thấy tiếng thở phì phò truyền đến, Tống Bạch đã kéo một người […]

Chương 66: Lọt vào mắt tiểu tổ tông đó

Không có gương nên Đàm Hi không biết rằng, lúc này cô đẹp đến mức nào. Sự ngây ngô mộc mạc trước kia đã biến mất, trong mùi hương của rượu, hàng mi dài uyển chuyển. Nhưng tuyệt đối không phải là thần thái mà một cô gái mười chín tuổi nên có mà lại giống như một cao thủ đã quá quen với cảnh phong hoa tuyết nguyệt. Vệ Ảnh nhìn đến ngẩn ngơ, người đàn ông đứng trên […]

Chương 65: Đến tiểu nam quốc

Gần đây, Lục tổng có hơi lạnh lùng, đã làm khổ cả một bộ phận giám đốc do thư ký Trần đứng đầu. “Thứ này mà anh cũng dám mang lên tầng sao? Đi gọi Hàn Uy lên đây!” Sau một tiếng quát lạnh lùng, cánh cửa đang đóng chặt liền mở ra. Một vị giám đốc bộ phận bước ra với vẻ mặt xám ngoét, tay cầm văn kiện, run rẩy không ngừng, y như một trái khổ qua […]

Chương 64: Vừa nhìn đã biết là người sành sỏi

Nhưng cô không ghét mà! Cơ thể nghiêng về phía trước, ngoắc ngoắc ngón tay. Vệ Ảnh đang nhai một miếng sa lát trong miệng cũng nuốt luôn xuống, “Gì thế? Ợ…” Ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Đàm Hi cười, “Đến đây.” Vệ Ảnh hơi nghiêng người về phía trước. “Xì, tôi đâu có ăn thịt bà được, sợ cái gì? Gần thêm tí nữa.” “Sao tôi cứ có cảm giác bà có âm mưu nhỉ?” “Bảo bà xích […]

Chương 63: Gà bay chó sủa, tự ta tiêu dao

Vệ Ảnh không ngốc, tuy trong lòng bán tin bán nghi với chuyện mất trí nhớ, nhưng thân làm “đồng đảng”, cô lựa chọn tin tưởng vô điều kiện. Thật thật giả giả thì có liên quan gì? Hi Tử vui vẻ mới là quan trọng nhất. Có lẽ thực sự cô ấy đã hiểu rõ rồi, nếu vậy thì sẽ không khó giải thích những sự thay đổi của bản thân cô ấy nữa. Dù sao thì, Hi Tử […]