Tác giả: Truyện Xưa

Chương 232: Có nên lấy thân báo đáp hay không?

“Xin bà bớt đau buồn.” Trương Lư cúi người chào Tần Dung, tiếp đó cúi đầu thể hiện thành ý với hai chị em nhà họ Sầm. Tần Dung đáp lễ, vẻ mặt lãnh đạm. Sầm Đóa Nhi nhìn chằm chằm vào túi văn kiện trên tay anh ta, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Sầm Vân Nhi dựa vào trong lòng Tần Thiên Kỳ, khóc sụt sịt, trong số tất cả mọi người có mặt ở đây, có lẽ […]

Chương 231: Tang lễ

“Bây giờ cô thế này… bình thường chắc cũng thường xuyên tập luyện nhỉ?” Nụ cười trên mặt người đàn ông vừa châm biếm lại khắc nghiệt. Trương Lộ cắn chặt môi, sự khó xử từ đầu ngón chân xông lên tận đỉnh đầu. Hừ, hóa ra cô ta cũng biết xấu hổ cơ đấy? “Mặc quần áo vào, không phải ai cũng thèm khát hai cái cục thịt đó của cô đâu.” Sắc mặt Trương Lộ cực kỳ xấu […]

Chương 230: Tôi không có văn hóa, tôi không hiểu

Ân Hoán đứng lên đi ra ngoài cửa. “Anh không muốn nghe hết câu chuyện sao?” Trương Lộ đứng lên, trong nụ cười có sự chắc chắn thong dong. Cô ta quá hiểu người đàn ông này, biết rõ hắn để tâm nhất đến điều gì. Năm đó, khi hai người vẫn còn yêu nhau, trong lớp những nam sinh nào nói chuyện với cô ta nhiều hơn một chút, ngày hôm sau đến trường học đã chằng chịt vết […]

Chương 229: Nhiên nhiên nổi điên

“Tôi ký!” Một giây u tịch chết chóc, sau đó… “Sầm Uất Nhiên, mày là cái thá gì?” Sầm Đóa Nhi giống như con mèo bị người ta giẫm vào đuôi, bỗng nhiên dựng lông lên: “Mày dựa vào cái gì mà đòi ký? Mày mà cũng có tư cách ký à?” “Dựa vào việc trong người tao có dòng máu của Sầm Chấn Đông đang chảy! Tao là con gái của ông ấy!” “Con đĩ! Mặt dày nhận họ […]

Chương 228: Anh muốn bảo vệ cô, không cần báo đáp

“Anh đừng gọi tôi…” Sầm Uất Nhiên liên tiếp lùi lại phía sau, toàn thân run rẩy. Hai tay để trước ngực bảo vệ, tư thế cảnh giác đề phòng. Ân Hoán từng bước ép sát, cuối cùng đè cô vào tường. “Rốt cuộc tối qua em đã ở với ai? Tại sao lại không về nhà?” Sầm Uất Nhiên quay đầu sang chỗ khác, từ sụp đổ đến tê dại, cho đến cuối cùng đã không còn biểu cảm […]

Chương 227: Đừng đứng ở cửa làm mất mặt người khác

Ân Hoán sắp phát điên rồi. Giống như món đồ chơi đã lên dây cót, không biết mệt mỏi đi khắp nơi tìm kiếm. Không thấy… Vẫn không thấy… Hắn đã tìm hết những nơi hai người hay đi, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, thậm chí còn ngồi xổm dưới lầu chờ. Cuối cùng, đi xe máy đến khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ ở trung tâm thành phố tìm một lượt, nhưng vẫn không thấy bóng […]

Chương 226: Cô không ngốc, chỉ là vì không muốn quá thông minh

“Chuyện không liên quan đến cô.” Vẻ mặt Giang Dự lãnh đạm. “Được, anh muốn tự đắm mình vào thì tôi cũng hết cách.” Giọng nói ngưng lại, “Nể tình quan hệ giữa hai nhà Giang Sầm, tôi không khỏi phải nhắc nhở anh một câu, loại phụ nữ này, một khi đã dính vào rồi thì chỉ sợ sau này anh có muốn đá cũng không đá đi được, anh nên sớm xử lý dứt điểm đi, đừng để […]

Chương 225: Vợ chưa cưới

Tên mặt sẹo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi về phía Sầm Uất Nhiên. Ý cười trên mặt Sầm Đóa Nhi càng đậm hơn, bấm chặt móng tay, dáng vẻ của kẻ đứng xem trò hay. Chẳng phải ba vẫn luôn muốn bù đắp cho đứa con gái riêng này hay sao? Vậy cũng được, thế thì dùng cổ phẩn của Sầm Thị để đổi lấy cuốn băng ghi hình này đi! Sự trong trắng của con gái so với thứ chết gí […]

Chương 224: Bắt cóc

Bỗng nhiên hắn nhớ lại, năm xưa khi hai người mặc kệ áp lực ở bên nhau, Nhiên Nhiên đã từng nói rằng. “Ân Hoán, cái gì em cũng có thể nhịn được, chỉ có một điều không thể – bất trung! Cho dù chỉ là về thể xác hay là trái tim. Nếu anh nɠɵạı ŧìиɦ hay thay lòng đổi dạ thì làm ơn hãy cho em biết sớm, chúng ta chia tay trong vui vẻ.” Lúc đó hắn […]

Chương 223: Ân hoán tự tìm đường chết

Cộc cộc. “Vào đi.” Lạnh lùng uy nghiêm, chỉ nghe tiếng sẽ khiến người ta không khỏi run sợ. Lục Chinh đẩy cửa bước vào “Ông ngoại.” Ông cụ đang ngồi bên bàn làm việc ngẩng đầu lên, hai bên tóc mai dù đã hoa râm, nếp nhăn trên mặt khắc sâu, nhưng đôi mắt đó vẫn sáng quắc, không thấy bất kỳ một tia vẩn đục nào. Sự mạnh mẽ năm tháng ban tặng, sự ung dung thời gian […]