Hồi 92: Vị tham tướng của phủ Tham Châu
Lệnh Hồ Xung ra khỏi Mai trang, thở phào nhẹ nhõm. Một luồng gió mát thổi vào cơ thể khiến chàng sảng khoái. Chàng ngẩng đầu lên, thấy mảnh trăng lưỡi liềm tựa hồ treo trên cành liễu, xa xa dưới mặt hồ ánh lên bóng trăng và chòm mây bay bay.
Lệnh Hồ Xung đến bên bờ hồ, đứng một lúc, thầm nghĩ: Trước mắt đại sự của Nhậm giáo chủ là tính sổ với Đông Phương Bất Bại, đoạt lại ngôi vị giáo chủ, tất nhiên lão chưa đi tìm phái Hoa Sơn để tru diệt. Nhưng nếu sư phụ, sư nương, bọn sư đệ, sư muội không hiểu biết nội tình mà đụng phải lão thì khó tránh khỏi bị hại. Ta phải sớm báo trước để bọn họ kịp đề phòng. Nhưng không biết bọn họ đi Phúc Châu về chưa? Từ đây đi Phúc Châu không xa, bây giờ rảnh rỗi ta đi Phúc Kiến một chuyến. Nếu bọn họ đã về rồi, thì trên đường ta có thể gặp họ được.
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến chuyện sư phụ đã truyền thư khắp võ lâm trục xuất mình ra khỏi sư môn, lòng thấy chua xót. Chàng lại nghĩ: Ta đem chuyện Nhậm giáo chủ bức bách ta gia nhập Ma giáo bẩm báo với sư phụ sư nương, chắc họ sẽ hiểu rõ ta không có ý kết giao với người trong Ma giáo. Không chừng sư phụ và sư nương có thể thu hồi lệnh trục xuất, chỉ phạt ta lên ngọn sám hối quay mặt vào tường ba năm thì được rồi.
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến hy vọng được trở về sư môn, tinh thần hắn phấn chấn, liền đi tìm khách điếm để nghỉ ngơi.
Lệnh Hồ Xung ngủ đến giờ ngọ mới tỉnh giấc, lòng nghĩ trước khi chưa gặp sư phụ sư nương, không nên để lộ dung mạo. Huống chi Doanh Doanh từng ra lệnh cho bọn Tổ Thiên Thu truyền ngôn trên giang hồ phải lấy tính mạng của mình, nên cần cải trang để khỏi gặp phiền phức. Nhưng cải trang thế nào mới được? Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lúc, bước ra khỏi phòng, vừa đi đến sân bỗng nghe ào một tiếng, một chậu nước tạt vào người. Lệnh Hồ Xung liền nhảy sang né tránh, chậu nước tạt vào khoảng không. Một viên quan tay đang cầm cái chậu gỗ rửa mặt, nhìn chàng với ánh mắt tức giận, hất hàm hỏi:
– Ngươi không có mắt hả, ngươi không thấy lão gia đang bưng chậu nước sao?
Lệnh Hồ Xung rất tức giận, lòng nghĩ trong thiên hạ tại sao có hạng người ngang ngược như vậy. Chàng thấy viên quan này khoảng bốn mươi tuổi, để bộ râu quai nón, chắc là quan võ. Gã mặc sắc phục dường như là hiệu úy, lưng mang yêu đao, đứng ưỡn ngực ra, hiển nhiên là tác oai tác phúc quen rồi. Viên quan quát:
– Còn nhìn cái gì nữa, không nhận ra lão gia sao?
Lệnh Hồ Xung nhanh nhạy nghĩ ngay: Cải trang thành một viên quan thì thú biết mấy, ta cứ ngang nhiên đi lại trên giang hồ, bằng hữu trong võ lâm không ai thèm ngó ngàng đến ta.
Viên quan quát:
– Cười cái gì? Bà nội ngươi, có gì đâu mà cười?
Thì ra Lệnh Hồ Xung đang nghĩ đến chuyện cải trang, vẻ mặt không khỏi hớn hở. Chàng đi đến trước quầy chưởng quỹ hỏi khẽ:
– Vị quân gia này từ đâu đến?
Chưởng quỹ nhăn mày nhíu mặt nói:
– Ai mà biết hắn từ đâu tới? Hắn tự xưng là từ thành Bắc Kinh đến, chỉ trọ một đêm mà điếm tiểu nhị hầu hạ hắn đã bị ăn ba cái tát tóe lửa. Ăn uống cho cố vào cũng không biết có trả tiền phòng, tiền cơm không nữa.
Lệnh Hồ Xung gật đầu, đi đến một quán trà bên cạnh, gọi đem một bình trà, ngồi nhâm nhi chờ đợi.
Đợi khoảng nửa canh giờ, bỗng nghe tiếng vó ngựa. Viên quan cưỡi con ngựa màu đỏ sậm từ trong khách điếm đi ra, roi ngựa vung lên chát chát. Y lớn tiếng quát:
– Tránh ra, tránh ra! Tổ mẹ nó, còn không mau tránh ra!
Mấy người đi đường tránh chậm liền bị y dùng roi ngựa quất vào người. Họ đau quá la oai oái.
Lệnh Hồ Xung trả tiền trà trước, đứng dậy bước nhanh theo sau con ngựa. Người đi đường thưa dần, chàng càng bước nhanh hơn vượt lên trước con ngựa, dang tay phải ra. Con ngựa giật mình hý một tiếng rồi nhảy lên, viên quan suýt chút nữa rớt xuống ngựa. Lệnh Hồ Xung quát:
– Tổ mẹ nó, bộ đui sao? Quân súc sinh này suýt đạp chết lão tử rồi.
Lệnh Hồ Xung không mở miệng đã làm cho viên quan tức giận lắm rồi, huống chi còn thóa mạ thì viên quan chịu sao thấu? Đợi chân trước của ngựa đáp xuống đất, y liền vung roi quất xuống đầu Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung thấy trên đường lớn không tiện giở trò liền la lên:
– Chao ôi!
Chàng loạng choạng, ôm đầu chạy về hướng con đường nhỏ. Viên quan chẳng chịu buông tha. Y nhảy xuống, vội vàng cột ngựa vào gốc cây rồi rượt theo Lệnh Hồ Xung như điên. Lệnh Hồ Xung la lên:
– Chao ôi, mẹ ơi!
Chàng chạy vào lùm cây. Viên quan la lối om sòm đuổi theo, bỗng nhiên dưới sườn trái y bị tê rần. Uỳnh một tiếng, y ngã lăn xuống đất.
Lệnh Hồ Xung chân trái đạp lên ngực y, cười nói:
– Tổ mẹ nó, bản lãnh tồi như vậy thì làm sao có thể hành quân đánh trận được?
Lệnh Hồ Xung lục túi của y, moi ra một phong thư, trên bì thư đóng dấu đỏ chót của Binh bộ thượng thư, viết hai chữ to: “Cáo thân”. Chàng mở phong thư rút ra một trang giấy dày. Đó là lệnh ủy nhiệm của Binh bộ thượng thư, viết rõ ủy nhiệm Ngô Thiên Đức là du kích ở Thương Châu, Hà Bắc được thăng lên chức tham tướng phủ Tuyền Châu tỉnh Phúc Kiến, phải tức khắc lên đường nhậm chức. Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Thì ra ngươi là tham tướng đại nhân. Ngươi là Ngô Thiên Đức ư?
Viên quan bị Lệnh Hồ Xung đạp không nhúc nhích được, vẻ mặt xám xanh, quát:
– Mau thả ta ra. Ngươi… ngươi… to gan làm càn, nhục mạ mệnh quan triều đình, không… không sợ vương pháp sao?
Tuy miệng y quát tháo mắng chửi nhưng khí thế lại ỉu xìu.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Lão tử hết tiền lộ phí rồi, muốn mượn tạm quần áo của ngươi đi cầm xài đỡ.
Chàng xoay tay đánh một chưởng vào đầu y, viên quan liền ngất đi.
Lệnh Hồ Xung nhanh chóng lột quần áo y ra, lòng nghĩ tên này khả ố như vậy, cho y một bài học cũng đáng đời nên lột hết đồ trong đồ ngoài khiến toàn thân y trần như nhộng. Lệnh Hồ Xung cầm cái bao tải nặng của y mở ra xem thấy có mấy trăm lạng bạc và thoi vàng nguyên. Chàng thầm nghĩ: Tất cả vàng bạc đều do tên cẩu quan này bòn rút của dân mà có, đáng lẽ vật trả về chủ. Nhưng thôi, phải để tham tướng đại nhân Ngô Thiên Đức là ta cầm đi mua rượu uống vậy.
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy, không kìm được, phì cười ra tiếng. Chàng cởi hết quần áo, đem quân phục, ủng, yêu đao, túi xách của tên tham tướng mặc lên người rồi trói chặt tay của viên quan vào gốc cây, lại lấy bùn nhét đầy miệng hắn. Lệnh Hồ Xung xoay chuyển ý nghĩ, quay người rút đơn đao cạo sạch bộ râu quai nón của viên quan rồi nhét bộ râu vào trong túi. Chàng cười nói:
– Ngươi biến thành tên tiểu bạch diện trông đẹp trai hơn nhiều.
Lệnh Hồ Xung đi ra đường lớn, mở dây cột ngựa ở gốc cây ra rồi vọt lên lưng ngựa, vung roi quát:
– Tránh ra, tránh ra! Tổ mẹ nó, bộ đui hết rồi sao? Ha ha…
Lệnh Hồ Xung cười một tràng dài rồi phóng ngựa phi về hướng Nam.
Tối hôm đó, chàng đến Dư Hàng, nghỉ trong một khách điếm. Chưởng quỹ và điếm tiểu nhị một tiếng quan gia, hai tiếng cũng quan gia, hầu hạ rất chu đáo. Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung hỏi chưởng quỹ đường đi Phúc Kiến, thưởng cho hắn năm lạng bạc. Chưởng quỹ và điếm tiểu nhị cung kính tiễn Lệnh Hồ Xung ra ngoài cửa. Chàng nghĩ bụng: Xem ra các ngươi may mắn gặp được vị tham tướng dỏm như ta. Nếu là tham tướng Ngô Thiên Đức thật đến đây ở trọ thì các ngươi phải khổ rồi.
Lệnh Hồ Xung vào tiệm mua một cái gương và một hũ keo. Sau khi ra khỏi thành, chàng đến một chỗ hoang vắng, soi gương lấy từng cọng râu dán lên cằm. Chàng làm rất tỉ mỉ trong hết nửa canh giờ, dán xong nhìn vào gương, thấy bộ râu quai nón xồm xoàm trên mặt trông thật oai vệ, bất giác khoái chí cười ha hả.
Trên đường đi về hướng Nam, sau khi qua phủ Kim Hoa và phủ Tứ Châu, khẩu âm phương Nam khác với khẩu âm Trung Châu nên Lệnh Hồ Xung rất khó nghe. May mà nhiều người thấy Lệnh Hồ Xung là quan gia nên họ đều uốn lưỡi nói tiếng Quan thoại với chàng, khiến chàng cũng thấy không khó nghe lắm. Trong đời Lệnh Hồ Xung chưa bao giờ có được nhiều tiền như vậy. Chàng uống rượu thỏa thuê, ăn nhiều món ngon vật lạ.
Các luồng chân khí dị chủng trong cơ thể Lệnh Hồ Xung tạm thời được tản vào các kinh mạch nhưng không thể trục ra ngoài cơ thể. Thỉnh thoảng, chúng lại chạy ngược vào huyệt Đan điền khiến cho chàng bị choáng váng, hoa cả mắt và miệng lại buồn nôn. Khi có thêm chân khí của Hắc Bạch Tử, so với trước, càng khó chịu hơn. Mỗi lần bị phát tác, Lệnh Hồ Xung đành phải dựa theo pháp môn mà Nhậm Ngã Hành khắc trên thiết bản để trục tán chúng ra khỏi huyệt Đan điền.
Chỉ cần các luồng chân khí dị chủng bị đẩy ra khỏi huyệt Đan điền thì tinh thần chàng lập tức phấn chấn, dễ chịu vô cùng. Mỗi lần luyện như vậy, Lệnh Hồ Xung tự biết công lực của mình tăng thêm một bậc, tuổi thọ càng giảm đi. Hắn thường nghĩ: Tính mạng của ta sống nay chết mai, sống được ngày nào thì ngày đó đã may mắn lắm rồi. Nhờ suy nghĩ vậy nên Lệnh Hồ Xung rất thản nhiên.
Sau giờ Ngọ, Lệnh Hồ Xung đã vào Tiên Hà Lĩnh. Đường núi gập ghềnh, càng đi càng dốc, người trên Tiên Hà Lĩnh rất ít. Đi được hơn mười hai dặm, vẫn không thấy một bóng người, chàng biết vì bọn cướp thường cản đường trấn lột nên trên đây không có nhà ở. Thấy trời đã gần tối, Lệnh Hồ Xung định tìm một bụi cỏ hoang để nghỉ ngơi. Phía dưới sườn núi có một sơn động nhỏ nhô ra không đến nỗi bị côn trùng quấy nhiễu, chàng liền cột ngựa vào gốc cây cho ngựa tự ăn cỏ, rồi tìm một ít cỏ khô trải trong động chuẩn bị ngủ qua đêm. Nhưng lúc ấy khí huyết trong huyệt Đan điền lại khó chịu, chàng liền ngồi xuống luyện công. Mỗi lần luyện thần công mà Nhậm Ngã Hành truyền cho thì chàng càng cảm thấy mình bị ràng buộc, nhưng lúc luyện xong lại thú vị vô cùng. Càng luyện nhiều lần càng cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu, cảm giác lâng lâng như đang bay bổng trên mây.
Lệnh Hồ Xung thở phào một cái, đứng dậy bất giác cười gượng, thầm nghĩ: Hôm đó ta hỏi Nhậm giáo chủ tại sao đã có Quỳ hoa bảo điển võ công tuyệt học trong tay mà còn luyện Hấp tinh đại pháp, lão không trả lời thẳng. Nguyên nhân trong chuyện này bây giờ ta đã hiểu ra. Thì ra luyện Hấp tinh đại pháp này thì không cách nào dừng lại được.
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây, bất giác ngấm ngầm kinh hãi: Ta đã từng nghe sư nương nói qua chuyện người Miêu nuôi trùng độc, sau khi nuôi chúng dù biết chúng có hại cũng không bỏ được, nếu không thả trùng độc ra hại người thì trùng độc sẽ phản lại chủ, xem ra ta đừng làm giống như người Miêu nuôi trùng mới được.
Lệnh Hồ Xung ra khỏi sơn động, thấy tinh tú đầy trời, bốn bề tiếng côn trùng rên rỉ. Bỗng nghe có tiếng người đi trên núi, lúc này khoảng cách còn xa nhưng nội công của Lệnh Hồ Xung rất cao, tai rất thính nhạy. Tâm thần xúc động, chàng liền đi đến cởi dây buộc, vỗ nhẹ lên mông ngựa cho ngựa từ từ đi về phía thung lũng.
Lệnh Hồ Xung núp sau thân cây, một lúc sau chàng nghe tiếng bước chân trên đường núi đến gần. Người đến rất đông, dưới ánh sao, chàng thấy đoàn người đều mặc áo đen. Một người trong đó lưng thắt đai vàng, nhìn cách ăn mặc thì biết là người trong Ma giáo. Tổng cộng có hơn ba chục người vừa cao vừa thấp đều im lặng đi theo sau người đó.