Hồi 88: Giả mưu cao lừa địch thoát lao tung
Lệnh Hồ Xung đọc một lúc, lòng đầy tức giận, đập xuống thiết bản lớn tiếng thóa mạ: Tổ mẹ nó, lão này bị nhốt trong hắc lao tức giận không tiêu được nên sắp đặt ngụy kế để lừa gạt kẻ khác.
Chàng chửi một lúc thì ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, chàng dường như cảm thấy mình đang dựa theo khẩu quyết trên thiết bản mà luyện công, cái gì “Đan điền hữu khí, tản ra Nhâm mạch” thì có một luồng nội tức lưu động trong Nhâm mạch, tứ chi bách cốt cảm thấy dễ chịu.
Một lúc sau, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chàng cảm thấy nội tức trong huyệt Đan điền vẫn đang lưu chuyển trút vào Nhâm mạch. Lòng chàng chợt động: Ui chao, không xong rồi. Nội lực của ta không ngừng tan đi như vậy, trong phút chốc không chừng ta biến thành phế nhân mất.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi ngồi bật dậy, nội tức từ trong Nhâm mạch lập tức đổ ngược về, khí huyết nhộn nhạo, đầu nhức mắt hoa, một lúc sau hắn mới định thần lại được.
Bỗng nhiên, chàng nghĩ ra một chuyện, vừa kinh hãi vừa vui mừng: Sở dĩ ta bị trọng thương không giảm là vì cơ thể tích tụ bảy luồng chân khí khác nhau của Đào Cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng, đến nỗi ngay cả Bình Nhất Chỉ đại phu cũng không cách chi trị được. Phương trượng Phương Chứng đại sư chùa Thiếu Lâm nói chỉ có luyện Dịch cân kinh may ra mới hóa giải được. Nội công bí quyết trên thiết bản này dạy ta hóa tán các luồng nội lực trong cơ thể. Ha ha, Lệnh Hồ Xung, sao ngươi u mê quá vậy? Người khác thì sợ nội lực bị mất đi còn ngươi thì sợ nội lực không cách nào hóa tán được. Có cách tuyệt diệu như vậy để luyện công không phải là tốt đẹp sao?
Lệnh Hồ Xung biết chuyện luyện công trong giấc ngủ vừa rồi là ngày nghĩ làm sao đêm chiêm bao làm vậy. Lúc tỉnh dậy, miệng chàng lẩm bẩm đọc thuộc khẩu quyết. Trong khi ngủ mơ, không hiểu sao chàng cứ dựa vào phương pháp đó mà luyện tập nhưng các luồng suy nghĩ còn lộn xộn, không hoàn toàn dựa đúng pháp môn mà luyện. Bây giờ chàng đã hiểu rõ, bèn đọc lại khẩu quyết, tay sờ hai lần vào vết khắc chữ trên thiết bản, lòng càng lúc càng sáng ra, mới ngồi xếp bằng theo trình tự mà luyện tập. Luyện được một canh giờ thì chàng cảm thấy các luồng chân khí dị chủng lưu cữu trong huyệt Đan điền bấy lâu đã hóa tán vào Nhâm mạch được một phần, tuy chưa trục ra khỏi cơ thể nhưng tình trạng khí huyết nhộn nhạo làm chàng đau khổ đã giảm đi nhiều.
Lệnh Hồ Xung đứng dậy, cả mừng cất tiếng ca hát râm ran. Chàng cảm thấy giọng hát của mình khan lớ khó nghe. Thì ra hôm trước do ngoác miệng la hét đến nỗi khàn cả cổ, cũng có chút kết quả. Chàng thầm nghĩ: Nhậm Ngã Hành ơi Nhậm Ngã Hành! Lão để lại pháp môn khẩu quyết này là để hại người, nào ngờ gặp phải tay ta, chẳng những không có hại mà còn có lợi. Lão mà biết được chuyện này thì e rằng lão tức đến nỗi râu tóc dựng đứng cả lên. Ha ha!
Cứ như vậy, luyện được một chút thì trong người lại dễ chịu một chút. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Sau khi ta đem chân khí của Đào Cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng hóa tán đi, ta sẽ dựa vào pháp môn sư phụ đã truyền để luyện lại nội công phái Hoa Sơn. Tuy tất cả được làm lại từ đầu, phải mất nhiều thời gian nhưng ta còn có cơ hội để làm lại cuộc đời. Nếu Hướng đại ca đến cứu được ta ra thì trên giang hồ há không phải ta có lại một cuộc đời mới sao?
Bỗng nhiên chàng lại nghĩ: Sư phụ đã trục xuất ta ra khỏi phái Hoa Sơn, việc gì ta phải luyện nội công phái Hoa Sơn? Trong võ lâm nội công của các môn phái khác rất nhiều, ta có thể học với Hướng đại ca hoặc Doanh Doanh có sao đâu?
Lòng Lệnh Hồ Xung vừa thê lương, vừa hưng phấn. Sau khi ăn cơm xong, chàng luyện công một lúc, cảm thấy dễ chịu vô cùng, bất giác cười to lên. Bỗng nghe tiếng Hắc Bạch Tử ở ngoài cửa nói:
– Chào tiền bối, tiền bối đợi có lâu không?
Thì ra Lệnh Hồ Xung không biết kỳ hạn ba ngày đã hết. Chàng chỉ toàn tâm luyện công tán khí, ngay khi Hắc Bạch Tử đến ngoài cửa cũng không phát giác ra được, may mà giọng nói của chàng đã khàn đục, nên lão không phát hiện ra. Chàng cười khô khan mấy tiếng. Hắc Bạch Tử nói:
– Hôm nay tiền bối rất cao hứng, xin thu nhận đệ tử nhập môn được chăng?
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Ta đồng ý thu nhận hắn làm đệ tử rồi truyền cho hắn những pháp môn luyện công này ư? Hắn vừa mở cửa tiến vào thì phát hiện Phong Nhị Trung ta không phải là Nhậm tiền bối, tức nhiên sẽ lập tức trở mặt ngay. Hơn nữa, cho dù người truyền công phu cho hắn đúng là Nhậm tiền bối thì sau khi Hắc Bạch Tử luyện thành, chắc hắn cũng tìm cách giết chết lão, chẳng hạn như trộn thuốc độc vào trong cơm rau. Phải rồi, Hắc Bạch Tử muốn hạ độc ta thật dễ như trở bàn tay. Hắn học được khẩu quyết rồi, làm sao thả ta ra được? Mười hai năm nay Nhậm lão tiền bối không chịu truyền cho hắn là vì vậy.
Hắc Bạch Tử không nghe Lệnh Hồ Xung trả lời, liền nói: Sau khi tiền bối truyền công phu, đệ tử liền đi lấy rượu ngon gà béo đến hiếu kính tiền bối.
Lệnh Hồ Xung bị cầm tù nhiều ngày, ngày nào cũng ăn cơm rau với đậu hũ, nên vừa nghe nói đến rượu ngon gà béo, bất giác thèm đến nhỏ dãi, bèn nói:
– Được, ngươi đi lấy rượu ngon gà béo đến đây trước, sau khi ta ăn xong, lòng cao hứng thì sẽ truyền chút công phu cho ngươi.
Hắc Bạch Tử vội nói:
– Được, được, tại hạ sẽ đi lấy rượu ngon gà béo. Nhưng hôm nay không được rồi, nếu ngày mai có cơ hội, tại hạ sẽ đem đến phụng hiến.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Vì sao hôm nay không được?
Hắc Bạch Tử đáp:
– Muốn đến chỗ này, phải đi qua phòng ngủ của đại ca. Đệ tử chỉ thừa cơ hội lúc đại ca đi ra ngoài mới có thể… mới có thể…
Lệnh Hồ Xung hừ một tiếng không nói gì nữa.
Hắc Bạch Tử nơm nớp sợ Hoàng Chung Công trở về phòng nên không dám chần chừ lâu, liền cáo từ quay về.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Làm sao có thể đưa hắn vào trong lao? Đánh chết hắn ư? Tên này rất xảo quyệt, quyết không dễ bị mắc bẫy, huống chi dây xích chân tay ta không đứt thì dù có đánh chết Hắc Bạch Tử, ta cũng không thể thoát ngục được.
Lệnh Hồ Xung chuyển đổi ý nghĩ. Chàng luồn mấy ngón tay phải vào vòng sắt bên cổ tay trái, dùng lực tiện tay kéo thử. Bỗng nhiên cái vòng sắt hở ra. Chàng kéo thêm vài cái nữa thì cổ tay trái đã thoát khỏi cái vòng sắt.
Chuyện này vượt ngoài sự liệu đoán của mình khiến Lệnh Hồ Xung vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Chàng sờ lên vòng sắt, thì ra ở giữa vòng có một kẽ hở, nhưng nếu nội lực của chàng chưa hóa tán thì dù vòng có hở cũng không kéo ra được. Bây giờ Lệnh Hồ Xung đã tán nội tức được hai ngày, chân khí của Đào Cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng truyền vào cơ thể đã hút vào Nhâm mạch, đương nhiên phát xuất nguồn nội lực rất mạnh. Chàng lại sờ lên vòng sắt trên phải, quả nhiên cũng có một kẽ hở nhỏ . Kẽ hở này trước đây không biết chàng đã sờ qua bao nhiêu lần nhưng không ngờ được nó là chỗ bị cắt đứt. Lệnh Hồ Xung liền sử kình lực lên tay trái, kéo vòng tròn trên cổ tay phải ra, tiếp theo chàng mò đến hai vòng sắt dưới hai cổ chân, cũng đều có vết cắt đứt. Chàng vận kình lực kéo ra từng cái, mệt đến nỗi mồ hôi ướt đẫm cả người, hơi thở hồng hộc. Toàn thân không bị ràng buộc nữa, Lệnh Hồ Xung rất lấy làm lạ, tự hỏi: Tại sao trên mỗi vòng sắt đều có dấu cắt? Mấy cái vòng sắt như vậy làm sao có thể xích người được?
Hôm ấy lúc lão già đem cơm đến, Lệnh Hồ Xung đưa vòng sắt lên xem dưới ánh đèn thấy chỗ cắt vòng sắt có những vết răng cưa rất nhỏ, rõ ràng có người dùng một cái cưa bằng thép để cưa đứt bốn cái vòng xích tay chân. Chỗ cưa phát ra ánh sáng lấp lánh, chưa bị rỉ sét, thì ra mấy cái vòng sắt này được cưa cách đây không lâu. Tại sao mấy cái vòng sắt này vẫn được bóp lại để xích lấy tay chân hắn?
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Có lẽ có người ngấm ngầm tìm cách cứu ta. Địa lao này bí mật như vậy, người ngoài quyết không cách nào đột nhập được, người cứu ta đương nhiên là nhân vật trong Mai trang. Chắc người đó không nỡ thấy ta bị ám toán, cho nên lúc ta hôn mê bất tỉnh mới ngấm ngầm dùng cưa nhỏ cưa đứt những cái vòng xích tay chân ta. Người này chắc không muốn công nhiên gây thù địch với người trong Mai trang nên đành chờ cơ hội đến thả ta ra.
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây, tinh thần phấn khởi. Nhưng ai là người đã cứu ta? Cửa địa đạo này nằm dưới giường của Hoàng Chung Công, nếu Hoàng Chung Công muốn cứu ta thì lúc nào ra tay cũng được, đâu cần phải kéo dài thời gian như vậy. Hắc Bạch Tử đương nhiên không phải. Trong hai người Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh, Đan Thanh tiên sinh và ta là tri kỷ ẩm tửu, giao tình khác với mọi người. Chắc hẳn người ấy không ai khác ngoài Đan Thanh tiên sinh.
Lệnh Hồ Xung chợt nhớ đến chuyện ngày mai Hắc Bạch Tử đến, thầm nghĩ: Ta chỉ thuận miệng đồng ý, để gạt hắn uống rượu ăn thịt, dạy cho hắn một chút công phu giả thì có hề gì?
Nhưng Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Đan Thanh tiên sinh bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến cứu ta ra nên ta phải mau học thuộc lòng pháp môn khẩu quyết trên thiết bản.
Lệnh Hồ Xung mò chữ nào miệng liền đọc ra chữ đó, lòng cố ghi nhớ. Trước đây không để ý, bây giờ hắn muốn thuộc làu không sai sót thì không phải chuyện dễ. Chữ trên thiết bản rất tháu, Lệnh Hồ Xung đọc sách không nhiều nên có những chữ viết tháu không biết, đành phải cố nhớ nét bút. Lòng nghĩ pháp môn công phu thượng thừa này hễ sai một chữ dễ khiến người luyện công bị lạc vào đường rẽ, kết quả sẽ trái ngược. Chỉ cần luyện sai một chút sẽ khó tránh khỏi bị tẩu hỏa nhập ma. Sau khi thoát khỏi lao tù, mình không còn cơ hội trở lại đối chiếu nữa nên phải nhớ kỹ không được sai sót chữ nào. Chàng đọc đi đọc lại nhiều lần, cho đến lúc thuộc làu làu mới an tâm nằm ngủ.
Trong giấc ngủ, Lệnh Hồ Xung mơ thấy Đan Thanh tiên sinh đến mở cửa ngục thả mình ra. Chàng giật mình tỉnh dậy mới hiểu đây chỉ là giấc mộng nhưng cũng không lấy làm chán nản, thầm nghĩ: Hôm nay lão không đến cứu, chẳng qua là chưa có cơ hội. Không bao lâu nữa lão sẽ đến cứu ta.
Lệnh Hồ Xung nghĩ khẩu quyết pháp môn trên thiết bản này đối với mình vô cùng có ích còn đối với người khác thì rất có hại. Sau này nếu có người bị giam cầm trong hắc lao, người đó chắc là người tốt, thì không thể để họ bị mắc bẫy của Nhậm Ngã Hành. Chàng liền mò vết chữ, đọc từ đầu đến cuối khoảng mười bận rồi cầm cái vòng sắt bạt mất mười mấy chữ trong đó.
Hôm ấy, Hắc Bạch Tử chưa đến, Lệnh Hồ Xung cũng không thèm để ý. Chàng cứ dựa theo khẩu quyết pháp môn tiếp tục luyện tập. Mấy ngày sau Hắc Bạch Tử cũng chưa đến, Lệnh Hồ Xung tự cảm thấy việc luyện công có tiến bộ nhiều, những luồng chân khí dị chủng của Đào Cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng lưu lại trong cơ thể đã có sáu bảy phần trong huyệt Đan điền bị trục đi, tản vào Nhâm mạch. Chàng nghĩ chỉ cần mình kiên trì tất có thể trục xuất chúng đi hết.
Mỗi ngày Lệnh Hồ Xung đọc thuộc khẩu quyết đến chục lần rồi bạt đi mấy chục chữ trên thiết bản. Chàng tự cảm thấy lực khí càng lúc càng mạnh, dùng vòng sắt bạt vết chữ khắc trên thiết bản mà gần như không tốn một chút khí lực. Cứ như vậy qua hơn một tháng, tuy Lệnh Hồ Xung ở trong địa lao cũng cảm thấy khí nóng nực dần dần giảm đi, bèn nghĩ: Trong chốn âm u quả có ý trời. Nếu ta bị giam ở đây vào mùa đông thì chắc không phát hiện được chữ khắc trên thiết bản. Không chừng chưa đến mùa nóng thì Đan Thanh tiên sinh đã đến cứu ta ra rồi.
Chàng đang nghĩ đến đây, bỗng nghe dưới địa đạo truyền lại bước chân của Hắc Bạch Tử.
Lệnh Hồ Xung đang nằm liền xoay người quay mặt vào tường. Hắc Bạch Tử đến ngoài cửa nói:
– Nhậm… Nhậm lão tiền bối, vãn bối thật có lỗi. Hơn một tháng nay đại ca của vãn bối không bước chân ra khỏi phòng. Ngày nào vãn bối cũng sốt ruột vô cùng, chỉ muốn đến xin vấn an tiền bối lão nhân gia… Tiền bối lão nhân gia xin đừng trách.
Một làn hương rượu và mùi thịt gà từ lỗ vuông xông vào mũi. Đã lâu ngày, Lệnh Hồ Xung không có giọt rượu liếm môi. Chàng vừa ngửi được mùi rượu thơm thì sao còn nhịn được nữa, liền quay lại nói:
– Đem rượu và đồ nhắm đến cho ta ăn rồi hãy nói.
Hắc Bạch Tử hỏi:
– Dạ, dạ. Tiền bối đồng ý truyền bí quyết thần công cho vãn bối ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Mỗi lần ngươi đem đến cho ta ba cân rượu, một con gà thì ta sẽ truyền cho ngươi bốn câu khẩu quyết. Đợi ta uống ba ngàn cân rượu, ăn hết một ngàn con gà thì khẩu quyết cũng truyền nhiều lắm rồi.
Hắc Bạch Tử nói:
– Như vậy thì chậm quá, chỉ e lâu ngày sẽ sinh biến cố. Mỗi lần vãn bối đem đến sáu cân rượu, hai con gà, tiền bối truyền cho tám câu khẩu quyết được không?
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Ngươi tham lam quá. Thôi cũng được. Đem đây! Đem đây!
Hắc Bạch Tử bưng khay gỗ đưa từ lỗ vuông vào, trên khay gỗ quả có đặt một bình rượu lớn và một con gà béo.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Ta chưa truyền khẩu quyết thì ngươi không thể hạ độc cho ta chết được.
Chàng liền cầm bình rượu lên uống ừng ực. Rượu này chẳng phải loại mỹ tửu, nhưng bây giờ hắn uống vào thấy thơm ngon vô cùng, cơ hồ rượu Bồ đào Thổ L ỗ Phồn bốn lần chưng bốn lần cất của Đan Thanh tiên sinh cũng không bằng. Chàng uống một hơi hết nửa bình, rồi xé một cái đùi gà bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm. Trong phút chốc, một bình rượu và một con gà chàng ngốn hết sạch, vỗ bụng khen:
– Rượu ngon! Gà béo!
Hắc Bạch Tử cười nói:
– Lão gia tử ăn gà béo uống rượu ngon rồi, xin truyền khẩu quyết cho tại hạ đi.
Lệnh Hồ Xung nghe lão không đề cập đến chuyện bái sư, cho rằng mình vừa uống rượu ăn thịt, nhất thời không nhớ nên lão không thèm đề cập đến, bèn nói:
– Được, bốn câu khẩu quyết này, ngươi cố nhớ cho kỹ: “Kỳ kinh bát mạch, trong có nội tức, tụ ở Đan điền, hội ở Đản trung”. Ngươi có hiểu không?
Nguyên câu khẩu quyết trên thiết bản là: “Nội tức ở Đan điền tản ra tứ chi, chân khí ở Đản trung phân vào tám mạch”. Lệnh Hồ Xung cố ý đảo ngược lại. Hắc Bạch Tử vừa nghe liền cảm thấy bốn câu khẩu quyết này không có gì lạ, chỉ là pháp môn luyện khí phổ thông, lão liền nói:
– Bốn câu này, tại hạ đã lĩnh hội rồi, xin tiền bối truyền cho bốn câu nữa.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Bốn câu này ta đổi thành tầm thường, hắn chưa thỏa mãn nên phải đọc bốn câu vô cùng cổ quái để hù dọa hắn chơi. Bèn nói:
– Hôm nay là ngày đầu tiên, ta du di truyền thêm cho ngươi bốn câu nữa, ngươi nhớ cho kỹ: “Chấn động cho đứt mạch Dương duy, chặn đường mạch Âm kiều, tám mạch đều đứt đoạn, thần công mới luyện thành”.
Hắc Bạch Tử giật mình kinh hãi nói:
– Chuyện này… chuyện này… nếu kỳ kinh bát mạch trong người bị đứt hết thì làm sao còn sống được nữa? Chuyện này… bốn câu khẩu quyết này vãn bối thật không hiểu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Thần công đại pháp này nếu ai ai cũng có thể lĩnh hội được thì còn gì là kỳ lạ nữa? Trong bốn câu này dĩ nhiên có rất nhiều chỗ tinh vi ảo diệu, người thường không dễ hiểu nổi đâu.
Hắc Bạch Tử nghe đến đây thì cảm thấy ngữ khí và cách dùng từ của Lệnh Hồ Xung khác hẳn lão họ Nhậm, bất giác lão sinh lòng nghi ngờ. Hai lần trước Lệnh Hồ Xung nói rất ít, giọng nói lại rất hàm hồ. Lần này sau khi ăn uống no say, tinh thần phấn chấn nên nói nhiều. Hắc Bạch Tử vô cùng tinh tế, lão liền sinh lòng hoài nghi, đoán rằng Lệnh Hồ Xung có ý bịa đặt khẩu quyết để trêu chọc mình. Lão bèn nói:
– Tiền bối nói: “Tám mạch đều đứt đoạn, thần công mới luyện thành”, chẳng lẽ kỳ kinh bát mạch của lão gia tử đều bị đứt đoạn rồi sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tất nhiên là vậy.
Lệnh Hồ Xung nghe trong ngữ khí của Hắc Bạch Tử bắt đầu có mối nghi ngờ nên hắn không dám nhiều lời với lão nữa, bèn nói:
– Tất cả đã truyền xong, ngươi cố suy nghĩ tất sẽ hiểu rõ.
Lệnh Hồ Xung nói vậy, liền để bình rượu lên khay gỗ rồi đưa ra lỗ vuông. Hắc Bạch Tử đưa tay nhận lấy.
Đột nhiên Lệnh Hồ Xung la trời ơi một tiếng, thân người xông về phía trước, rầm một tiếng, trán của hắn va vào cửa sắt.
Hắc Bạch Tử giật mình nói:
– Sao vậy?
Lão là người có võ công cao cường nên phản ứng rất nhanh. Lão đưa tay vào trong lỗ vuông, nắm chắc khay gỗ vì sợ bình rượu rơi xuống đất vỡ tan.
Trong thời gian chớp nhoáng, Lệnh Hồ Xung xoay tay trái nắm chặt cổ tay phải của lão cười nói:
– Hắc Bạch Tử, ngươi nhìn xem ta là ai?
Hắc Bạch Tử kinh hãi, run run nói:
– Tiền bối… tiền bối…
Lúc Lệnh Hồ Xung đưa cái khay gỗ ra, không có ý định nắm chặt cổ tay của lão. Nhưng dưới ánh đèn dầu mờ mờ chàng nhìn thấy bàn tay của Hắc Bạch Tử ngoài lỗ vuông, để chờ nhận khay gỗ đưa ra. Bỗng nhiên trong lòng Lệnh Hồ Xung dậy lên một sự căm phẫn khó kìm chế được. Chàng bị giam trong ngục này lâu ngày hoàn toàn là do gian kế của lão mà ra, nếu có thể vặn gãy cổ tay của lão thì cũng đủ để hả nỗi căm giận trong lòng. Lệnh Hồ Xung lại nghĩ lão sơ ý bị nắm chặt nên bỗng nhiên giật mình kinh hãi, lão gian xảo như vậy, mình dọa cho lão mất vía cũng đâu có sao? Lệnh Hồ Xung không có ý báo thù, nhất thời động tính trẻ con, nên giả đò té ngã như vậy để dụ lão đưa tay vào, liền nắm lấy cổ tay lão.
Hắc Bạch Tử vốn là người rất nhanh nhạy nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước nên không kịp đề phòng. Lòng lão cảm thấy hơi bất ổn thì cổ tay đã bị Lệnh Hồ Xung nắm chặt, năm ngón tay của đối phương giống như một cái gọng kìm bằng sắt khóa chặt hai huyệt Nội quan và Ngoại quan trên cổ tay lão, lão liền xoay tay ra chiêu cầm nã.
Rầm một tiếng, ba ngón chân trái của lão liền bị gãy, lão đau quá la oai oái.
Tại sao cổ tay phải của Hắc Bạch Tử bị nắm chặt mà mấy ngón chân trái của lão lại bị gãy? Thì ra, Hắc Bạch Tử xưa nay rất kính sợ đối phương, bây giờ cổ tay bị nắm chặt, lão liền nghĩ đến tính mạng vội sử ngay chiêu Giao long xuất uyên. Chiêu này sử lúc cổ tay bị người khác nắm chặt, cánh tay đập mạnh vào phía trong, chân trái đồng thời đá mạnh ra. Thế cước này rất lợi hại, nếu đá trúng ngực địch nhân thì người bị đá phải thổ huyết tại chỗ. Nếu địch nhân là cao thủ biết né tránh thì phải lập tức buông tay người đá ra, nếu không thì không còn cách nào né tránh một cước vào ngực. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Hắc Bạch Tử sốt ruột muốn thoát hiểm, quên mất giữa lão và Lệnh Hồ Xung còn cách nhau một cái cửa sắt rất dày. Chiêu Giao long xuất uyên này lão sử đến nơi đến chốn, cước này nhắm đá chuẩn xác vào bộ vị, lực đạo lại cực mạnh. Chỉ tiếc rầm một tiếng, lão đá trúng vào cửa sắt!
Lệnh Hồ Xung nghe cửa bị đá một cái rầm, hiểu ra rằng mình hoàn toàn nhờ cánh cửa sắt bảo vệ mới thoát khỏi đòn cước lợi hại vừa rồi của Hắc Bạch Tử. Chàng nhịn không được, cười lên ha hả, nói:
Bỗng nhiên Hắc Bạch Tử cảm thấy nội lực trong hai huyệt Nội quan và Ngoại quan của tay phải tiết ra ào ạt. Bất giác lão nhớ ra đây là chuyện đáng sợ nhất trong đời, hồn xiêu phách tán, lão vừa vận lực ngưng khí vừa van xin:
– Lão… lão gia tử, cầu xin lão… lão…
Hắc Bạch Tử vừa mở miệng thì nội lực càng ào ạt tiết ra, lão đành phải im miệng nhưng nội lực vẫn không ngừng tiết ra ngoài.
Sau khi Lệnh Hồ Xung tự luyện công phu trên thiết bản, huyệt Đan điền của chàng như ống trúc rỗng ruột, như cái hang trống không. Bây giờ chàng cảm thấy trong huyệt Đan điền có khí truyền vào nhưng không để ý. Cánh tay của Hắc Bạch Tử không ngừng run bần bật, rõ ràng lão rất sợ hãi. Khí giận trong lòng Lệnh Hồ Xung chưa vơi, chàng muốn hăm dọa lão, liền quát:
– Ta truyền công phu cho ngươi thì ngươi là đệ tử của bổn môn rồi. Ngươi khi sư diệt tổ thì đáng tội gì?
Hắc Bạch Tử cảm thấy nội lực tiết ra càng lúc càng nhiều, lão gắng gượng ngưng khí thì tạm thời dừng lại được một chút, nhưng cũng phải thở, lúc hít thở thì nội lực lại tiết ra. Bây giờ lão đã quên cái chân đau, chỉ cầu cho tay phải rút ra khỏi lỗ vuông, dù mất đi một tay, một chân cũng cam lòng. Lão nghĩ đến đây, liền đưa tay rút trường kiếm ở sau lưng ra.
Hắc Bạch Tử vừa cử động thì hai huyệt Nội quan và Ngoại quan trên cổ tay dường như mở ra hai chỗ khuyết lớn, nội lực toàn thân lập tức tuôn ra dữ dội như nước vỡ đê, khó mà ngăn chặn lại. Hắc Bạch Tử biết chỉ cần kéo dài thêm một chút nữa thì nội lực toàn thân sẽ bị đối phương hút hết, liền gắng gượng rút trường kiếm ra, cắn chặt răng vung lên toan chặt cánh tay của mình. Nhưng lão vừa vận lực thì nội lực tuôn ra, tai lão ù rồi ngất đi.
Lệnh Hồ Xung nắm cổ tay lão, chẳng qua chỉ muốn hăm dọa, nhiều lắm là vặn gãy xương cổ tay cho hả giận, không ngờ lão sợ đến hồn xiêu phách tán rồi ngất đi. Lệnh Hồ Xung cười ha hả rồi buông tay lão ra, nhưng vừa buông tay thì thân người Hắc Bạch Tử ngã xuống, tay phải từ lỗ vuông rút về.
Bỗng nhiên trong đầu Lệnh Hồ Xung lóe lên một ý nghĩ. Chàng vội chụp cánh tay của lão lại. May mà động tác của chàng cực kỳ nhanh, kịp thời kéo lão lại được. Lệnh Hồ Xung nghĩ: Sao ta không dùng vòng sắt để khóa hắn lại, bức bọn Hoàng Chung Công thả ta ra?
Lệnh Hồ Xung liền vận lực kéo cổ tay của Hắc Bạch Tử đến gần, nào ngờ vừa kéo thì cái đầu của Hắc Bạch Tử chui qua lỗ vuông. Vù một tiếng, cả thân người lão đều chui tọt vào trong lao.
Tình cảnh này thật quá sức tưởng tượng, Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, thầm chửi mình ngu. Cái lỗ hổng này rộng hơn một thước vuông, chỉ cần cái đầu chui qua được thì cả người cũng chui qua luôn. Hắc Bạch Tử đã có thể vào đây, sao mình không thử chui ra? Trước đây tứ chi đều bị xích chặt, không có cách nào vượt ngục, nhưng mấy sợi dây xích đã sớm có người bí mật cưa ra rồi, tại sao không trốn đi?
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Đan Thanh tiên sinh ngấm ngầm cưa đứt xích cho ta, ngày ngày mong muốn ta đi theo lão già đem cơm mà vượt ngục đào tẩu. Chắc Đan Thanh tiên sinh sốt ruột lắm?
Lệnh Hồ Xung phát hiện xích sắt đã bị người cưa đứt đúng vào lúc mình đang luyện công, toàn bộ tinh thần để hết vào việc ấy. Vả lại lúc đó chàng chưa thuộc những công phu trên thiết bản, nên chưa muốn rời khỏi đây.
Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lúc rồi quyết định chủ ý, lật đật cởi hết quần áo của Hắc Bạch Tử và của mình ra, hoán đổi cho nhau, lấy luôn cả cái bao trùm đầu của y. Chàng nghĩ: Lúc ta ra khỏi đây dù gặp người khác, bọn chúng cũng chỉ biết ta là Hắc Bạch Tử mà thôi.
Lệnh Hồ Xung lấy trường kiếm của Hắc Bạch Tử giắt vào lưng. Có kiếm bên mình, tinh thần phấn chấn lên. Chàng lại đem xích sắt khóa chân tay của Hắc Bạch Tử lại, dùng lực bóp mạnh. Mấy cái vòng sắt ép chặt vào da thịt lão.
Hắc Bạch Tử đau quá, tỉnh dậy rên hừ hừ. Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Hai chúng ta thay đổi địa vị cho nhau! Lão già mỗi ngày sẽ đem cơm nước đến cho ngươi.
Hắc Bạch Tử vừa rên vừa nói:
– Nhậm… Nhậm lão gia tử… Hấp… hấp tinh đại pháp của Nhậm lão gia tử…
Hôm Lệnh Hồ Xung liên thủ với Hướng Vấn Thiên kháng địch ở ngoài bãi hoang, nghe có người trong đối phương la lên: “Hấp tinh đại pháp”, bây giờ lại nghe Hắc Bạch Tử nhắc lại bèn hỏi:
– Hấp tinh đại pháp cái gì?
Hắc Bạch Tử nói:
– Vãn bối… vãn bối… đáng… đáng chết…
Lệnh Hồ Xung chỉ quan tâm đến chuyện thoát thân, nên không thèm để ý gì đến lão. Từ lỗ vuông chàng chui đầu ra, hai cánh tay từ từ đưa ra ngoài nhẹ đẩy cánh cửa sắt. Thân người chuồn ra rồi, liền đứng vững xuống đất, cảm thấy trong huyệt Đan điền lại tích trữ nhiều nội lực rất khó chịu. Lệnh Hồ Xung không biết những nội lực này có được là do hút trong người của Hắc Bạch Tử. Chàng chỉ nghĩ tại lâu không luyện công nên nội lực của Đào Cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng lại trở về huyệt Đan điền. Bây giờ chàng chỉ mong mau thoát khỏi hắc ngục liền cầm đèn dầu Hắc Bạch Tử để lại, từ trong địa đạo đi ra. Trong địa đạo cửa chỉ khép hờ, chàng đoán rằng Hắc Bạch Tử đợi lúc đi ra mới khóa lại. Lệnh Hồ Xung vượt qua từng cánh cửa kiên cố, nhớ lại những ngày ở trong hắc lao thật giống như đã trải qua một đời người. Đột nhiên, đối với bọn Hoàng Chung Công chàng cũng không còn thù hận gì, cảm thấy mình được tự do thì cái gì cũng không màng tới nữa.
Lệnh Hồ Xung đi đến đầu địa đạo, liền bước theo bậc tam cấp mà lên. Trên đầu là một tấm thiết bản, chàng nghiêng tai lắng nghe không có động tĩnh gì. Từ lúc trải qua hiểm họa này, thì tất cả chàng đều cẩn thận. Lệnh Hồ Xung không nhảy lên liền, đứng dưới thiết bản đợi một lúc lâu, vẫn không nghe có động tĩnh. Chàng biết xác thực Hoàng Chung Công không có trong phòng ngủ, bèn nhẹ đẩy tấm thiết bản ra rồi vọt người lên. Lệnh Hồ Xung đặt tấm thiết bản lại đúng vị trí, kéo chiếu phủ lên rồi rón rén đi ra ngoài. Bỗng nghe phía sau có người hỏi nhỏ:
– Nhị đệ, nhị đệ xuống đó làm gì vậy?
Lệnh Hồ Xung giật mình quay đầu lại, thấy Hoàng Chung Công, Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh cả ba người đều cầm binh khí vây quanh. Chàng không biết trên cửa hang bí mật cài đặt những bộ phận báo động, khi mạo nhiên xông ra như vậy, mấy cái lục lạc trên cơ quan phát ra tiếng rung lớn, bọn Hoàng Chung Công ba người chạy đến. Chỉ vì trên đầu Lệnh Hồ Xung trùm bao, lại mặc trường bào của Hắc Bạch Tử nên không ai nhận ra được. Chàng giật mình nói:
– Tiểu đệ… tiểu đệ…
Hoàng Chung Công lạnh lùng nói:
– Tiểu đệ cái gì? Ta thấy ngươi có thái độ bất chính, từ lâu ta đoán được ngươi muốn cầu xin Nhậm Ngã Hành dạy ngươi luyện Hấp tinh yêu pháp đó. Hừ hừ, năm xưa ngươi đã thề thốt thế nào?
Lòng Lệnh Hồ Xung hỗn loạn, không biết nên bộc lộ chân tướng của mình hay nên mạo xưng Hắc Bạch Tử. Chàng nhất thời chưa có chủ ý, rút trường kiếm sau lưng ra nhắm vào Ngốc Bút Ông mà đâm. Ngốc Bút Ông tức giận nói:
– Hảo nhị ca, muốn động kiếm thật sao?
Lão giơ bút lên đỡ. Chiêu kiếm này của Lệnh Hồ Xung chỉ là hư chiêu, thừa lúc lão giơ bút lên đỡ, liền co giò chạy. Bọn Hoàng Chung Công ba người đuổi theo. Lệnh Hồ Xung đề khí chạy rất nhanh, trong khoảnh khắc đã chạy đến đại sảnh. Hoàng Chung Công la to:
– Nhị đệ, nhị đệ, nhị đệ đi đâu vậy?
Lệnh Hồ Xung không trả lời, vẫn co giò chạy nhanh. Bỗng chàng thấy có người đứng giữa cổng lớn nói:
– Nhị trang chủ, xin dừng bước.
Lệnh Hồ Xung đang chạy rất nhanh, không kịp dừng bước, bịch một tiếng chàng đụng mạnh vào người đó. Thế xông ra của Lệnh Hồ Xung rất mạnh, người đó bay ra ngoài mấy trượng. Lệnh Hồ Xung vội nhìn lại, thì ra đó là Nhất tự điện kiếm Đinh Kiên đang nằm thẳng cẳng dưới đất, thân người thật giống hình chữ “Nhất”, nhưng hai chữ “điện kiếm” thì chẳng giống chút nào.
Chân không dừng bước, Lệnh Hồ Xung vùng chạy thẳng ra con đường nhỏ. Bọn Hoàng Chung Công chạy đến cổng chính thì dừng lại. Đan Thanh tiên sinh lớn tiếng nói:
– Nhị ca, nhị ca mau quay về, huynh đệ chúng ta có gì không phải thì nói…
Lệnh Hồ Xung chỉ lựa những đường nhỏ hoang vắng mà chạy như bay đến nơi sơn dã không có bóng người, hiển nhiên đã cách xa Hàng Châu. Chân chàng hầu như chân không chạm đất nhưng lúc dừng lại cũng không thở hồng hộc, so với trước lúc bị thương, công lực dường như còn mạnh hơn nhiều.
Lệnh Hồ Xung cởi khăn trùm đầu ra, nghe tiếng nước chảy róc rách. Miệng đang khát, chàng liền đi theo tiếng nước chảy đến bên một khe núi, toan cúi xuống hớp nước uống, thấy mặt nước in hình một bóng người râu tóc xồm xoàm, mặt đầy cáu ghét trông rất xấu xí, bẩn thỉu.
Lệnh Hồ Xung giật mình, ồ lên một tiếng rồi phì cười. Ở trong ngục mấy tháng không được tắm gội, dĩ nhiên người đầy cáu ghét. Bây giờ chàng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, liền cởi áo bào, nhảy xuống suối tắm rửa, thầm nghĩ: Bùn đất trên người ta không được nửa gánh thì cũng đến ba chục cân.
Lệnh Hồ Xung tắm rửa sạch sẽ, uống mấy ngụm nước trong, bới tóc lên đỉnh đầu, nhìn vào nước thấy đã hồi phục lại gương mặt như xưa, chẳng còn giống chút nào gương mặt sưng húp của lão Phong Nhị Trung.
Lúc mặc áo vào, Lệnh Hồ Xung cảm thấy khí huyết trong ngực khó chịu, bèn ngồi bên khe suối luyện công một lát, cảm thấy nội tức trong Đan điền đã tan vào kinh kỳ bát mạch, trong huyệt Đan điền lại giống như cái ống trúc rỗng, như hang sâu trống không. Toàn thân phấn chấn, chàng vô cùng sung sướng không nói nên lời. Lệnh Hồ Xung không biết mình đã luyện thành công công phu lợi hại đệ nhất đương thời, tám luồng chân khí của Đào Cốc lục tiên, Bất Giới hòa thượng và Phương Sinh đại sư lúc ở chùa Thiếu Lâm trị thương cố nhiên đều được hóa giải đi hết. Vừa rồi, chàng lại nắm cổ tay của Hắc Bạch Tử, đã hút hết nội công luyện tập cả đời của lão vào trong huyệt Đan điền rồi tán vào kỳ kinh bát mạch nên lại được thêm công lực của một cao thủ, đương nhiên tinh thần rất phấn chấn.
Lệnh Hồ Xung nhảy lên, rút trường kiếm ra, thuận tay chém cây liễu rủ xuống bên bờ suối. Cổ tay chỉ lướt một cái, soạt nhẹ một tiếng, trường kiếm đã tra vào vỏ, chân trái mới chạm đất. Chàng ngẩng đầu lên thấy năm lá liễu từ từ bay xuống. Trường kiếm lần thứ hai lại rút ra khỏi vỏ, thân người xoay một vòng trong không trung, năm lá liễu đều dính vào lưỡi kiếm. Lệnh Hồ Xung đưa tay trái cầm một lá liễu trên lưỡi kiếm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khôn xiết. Bỗng nhiên lòng chàng chua xót nghĩ: Công phu của ta, bất luận thế nào sư phụ và sư nương dạy cũng không được như vậy. Nhưng thà ta chịu như trước đây, nội lực kiếm pháp không bằng ai mà vẫn được ở trong phái Hoa Sơn, tiêu diêu khoái lạc, sớm chiều đều gặp mặt tiểu sư muội, còn hơn là một mình cô độc trên giang hồ, lập lờ như bóng du hồn dạ quỷ.
Lệnh Hồ Xung tự cảm thấy võ công trong đời mình chưa bao giờ cao như lúc này. Và chàng cũng cảm thấy chưa bao giờ tịch mịch thê lương như bây giờ. Bản tính Lệnh Hồ Xung thích náo nhiệt, thích giao hảo với bạn và rượu. Mấy tháng qua bị cầm tù ở địa lao, cô độc một mình là lẽ đương nhiên. Bây giờ thân được tự do, nhưng vẫn cô đơn quạnh quẽ một mình. Chàng đứng một mình bên bờ suối, cảm giác hớn hở vui mừng đã giảm dần. Gió mát lùa vào người, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, lòng chàng cảm thấy trống vắng vô ngần.