Hồi 86: Lệnh Hồ Xung bị nhốt hắc lao
Lệnh Hồ Xung hôn mê không biết bao lâu. Lúc tỉnh dậy, đầu chàng đau như búa bổ, tai ong ong như sấm động không dứt. Chàng mở mắt ra thấy tối mịt, không biết mình đang ở nơi nào, chống tay muốn đứng dậy nhưng người không còn chút khí lực, thầm nghĩ: Chắc ta đã chết rồi bị chôn trong hầm mộ này.
Lệnh Hồ Xung vừa thương tâm vừa bồn chồn lại ngất đi. Lúc tỉnh dậy lần thứ hai, đầu vẫn đau như muốn vỡ ra, tai vẫn nghe ong ong tuy có nhẹ hơn. Chàng cảm thấy dưới thân mình vừa lạnh vừa cứng, dường như đang nằm trên gang sắt. Chàng đưa tay mò mẫm, quả nhiên cảm thấy ở dưới tấm chiếu cỏ là một tấm thiết bản. Chàng vừa cử động tay lại nghe tiếng leng keng nhẹ phát ra, đồng thời cảm thấy trên tay có vật gì lạnh ngắt cột lại. Lúc đưa tay trái ra mò, cũng nghe phát ra tiếng leng keng, tay trái cũng bị cột chặt lại. Lệnh Hồ Xung vừa kinh ngạc, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi. Rõ ràng là mình chưa chết nhưng thân người lại bị dây xích cột chặt. Chàng đưa tay trái mò tiếp, phát giác dây cột trên tay là mộ t sợi dây xích nhỏ, hai chân hơi cử động liền cảm thấy trên cổ chân cũng bị cột bằng dây xích.
Lệnh Hồ Xung cố mở mắt to ra nhìn, nhưng không hề thấy được một chút ánh sáng. Chàng thầm nghĩ: Lúc ta ngất đi, ta đang tỉ kiếm với Nhậm lão tiên sinh. Không biết bọn Giang Nam tứ hữu đã ám toán ta bằng cách nào, xem ra ta cũng bị nhốt trong địa lao dưới đáy hồ rồi. Nhưng không biết ta có ở cùng nơi với Nhậm lão tiền bối không?
Lệnh Hồ Xung liền lớn tiếng gọi:
– Nhậm lão tiền bối, Nhậm lão tiền bối!
Lệnh Hồ Xung kêu lên hai lần, không nghe chút động tĩnh gì. Chàng càng kinh hoàng, lớn tiếng gọi:
– Nhậm lão tiền bối, Nhậm lão tiền bối!
Trong bóng tối, chỉ nghe tiếng kêu của chính mình oang oang vọng lại, chàng lại lớn tiếng gọi to:
– Đại trang chủ, tứ trang chủ! Tại sao các ngươi giam ta ở đây? Mau thả ta ra! Mau thả ta ra!
Nhưng ngoài tiếng la hét của chàng ra, vẫn không nghe chút âm thanh nào khác. Từ kinh hoàng chuyển sang phẫn nộ, Lệnh Hồ Xung lớn tiếng chửi:
– Đồ tiểu nhân gian ác đê tiện vô liêm sỉ! Các ngươi đấu kiếm không lại nên muốn nhốt ta ở đây mãi sao?
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến số phận mình giờ giống như Nhậm lão tiên sinh, từ nay về sau suốt đời bị nhốt ở trong hắc lao dưới đáy hồ này. Trong phút chốc, lòng chàng đầy tuyệt vọng, bất giác toàn thân nổi gai ốc.
Lệnh Hồ Xung càng nghĩ càng sợ, lại ngoác miệng ra gọi, rồi tiếng la biến thành tiếng gào khóc, không biết tự lúc nào hai hàng nước mắt chảy dài. Chàng nghèn nghẹn nói:
– Trong Mai trang bốn cái đồ… bốn cái đồ cẩu tặc đê tiện, ta… ta… Lệnh Hồ Xung ta ngày nào thoát khỏi lao lung, ta sẽ tìm các ngươi… các ngươi… đâm lòi tròng, chặt cụt tay chân hết… chặt hết. Sau khi ta ra khỏi hắc lao…
Bỗng nhiên Lệnh Hồ Xung sựng lại, trong lòng dường như có tiếng la:
– Ta có thể ra khỏi hắc lao được sao? Ta có thể ra khỏi hắc lao được sao? Nhậm lão tiền bối bản lãnh như vậy mà còn không thể ra được, huống hồ… ta… sao có thể ra được?
Chàng quá căm phẫn, ọe một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi, lại ngất đi.
Trong lúc hôn mê, dường như chàng nghe có tiếng lách cách, tiếp theo là ánh sáng rọi vào mắt.
Lệnh Hồ Xung giật mình tỉnh dậy, vội nhảy lên. Chàng không nhớ hai tay chân đều bị dây xích cột chặt, toàn thân lại vô lực, nên chỉ nhảy hơn một thước liền rớt xuống; tứ chi, xương cốt dường như bị gãy vụn hết. Lệnh Hồ Xung ở trong bóng tối đã lâu, bỗng thấy ánh sáng, mắt bị lóa khó mở ra được, nhưng chàng sợ ánh sáng mong manh này chợt hiện ra rồi tắt ngay thì mất đi một cơ may. Tuy mắt đau buốt nhưng chàng vẫn cố gắng mở to nhìn ánh sáng phát ra từ hướng nào.
Ánh sáng từ cái lỗ vuông chừng một thước chiếu vào. Chàng liền nhớ ra hắc lao giam Nhậm lão tiền bối trên cửa sắt cũng có một cái lỗ vuông giống như cái lỗ vuông này. Quả nhiên chàng cũng ở trong hắc lao giống như vậy. Lệnh Hồ Xung lớn tiếng la:
– Mau thả ta ra! Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử, đồ cẩu tặc đê tiện, mau thả ta ra!
Chàng thấy trong lỗ vuông một cái khay bằng gỗ từ từ đưa vào, trên khay đặt một bát cơm to và một ít đồ ăn, còn có một cái bình sành đựng nước uống. Lệnh Hồ Xung vừa nhìn thấy, lòng thêm tức giận, nghĩ: Các ngươi đưa cơm đến cho ta chính là muốn giam cầm ta vĩnh viễn ở đây.
Chàng liền lớn tiếng chửi:
– Bốn cái đồ cẩu tặc, các ngươi muốn giết thì giết, muốn mổ thì mổ, đừng có giỡn mặt với đại gia.
Chỉ thấy cái khay gỗ dừng lại, rõ ràng muốn Lệnh Hồ Xung đưa tay ra nhận lấy. Lệnh Hồ Xung phẫn nộ đến cực điểm, đưa tay ra đánh một cái, loảng xoảng mấy tiếng, bát cơm và bình nước đều rớt xuống đất vỡ tan tành, cơm nước văng tung tóe đầy chỗ nằm. Cái khay gỗ từ từ rút ra.
Lệnh Hồ Xung tức giận vọt đến bên lỗ vuông, thấy một lão già tóc bạc, tay trái cầm đèn, tay phải cầm cái khay gỗ đang từ từ xoay người. Lão già này mặt đầy nếp nhăn, là người chàng chưa bao giờ gặp qua. Lệnh Hồ Xung gọi:
– Lão đi kêu Hoàng Chung Công, Hắc Bạch Tử đến đây. Bốn tên cẩu tặc đó có ngon thì thử tử chiến với đại gia.
Lão già không hề để ý, khòm lưng đi từng bước xa dần. Lệnh Hồ Xung lớn tiếng gọi:
– Này, này, lão có nghe rõ không?
Lão già vẫn không quay đầu, cứ đi xa dần. Lệnh Hồ Xung thấy bóng lão mất hút ở lối rẽ đường hầm, ánh đèn cũng dần dần biến mất, bóng tối đen kịt lại bao trùm. Một lúc sau, nghe tiếng cửa gỗ và cửa sắt lần lượt đóng lại, trong hầm càng tối đen như mực, không có một chút ánh sáng, cũng không một tiếng động.
Lệnh Hồ Xung lại thấy choáng váng, liền ngưng thần một lúc rồi nằm xuống thầm nghĩ: Lão già đem cơm này nhất định là có nghiêm lệnh không được nói chuyện với ta. Ta gọi lão rát cả cổ cũng vô ích.
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Cái nhà giam này và chỗ giam Nhậm lão tiền bối cũng giống nhau. Xem ra dưới lòng đất của Mai trang có không ít hắc lao, không biết đã giam cầm bao nhiêu anh hùng hảo hán. Ước gì ta có thể thông tin với Nhậm lão tiền bối hoặc có thể liên lạc với một bằng hữu nào bị cầm tù để cả hai đồng tâm hợp lực, tìm cơ hội thoát khỏi nơi đây.
Lệnh Hồ Xung liền đưa tay gõ lên bức tường mấy cái, nghe kình kịch mấy tiếng, đúng là thanh âm của gang thép phát ra, âm vọng lại trầm nặng. Rõ ràng bức vách này dày đặc.
Lệnh Hồ Xung đi đến trước bức tường khác, đưa tay lên gõ mấy cái, tiếng vọng cũng rất trầm nặng. Chàng vẫn không nản, liền ngồi xuống đưa tay gõ bức tường phía sau, thanh âm vẫn giống như vậy. Lệnh Hồ Xung mò mẫm lên tường, cẩn thận gõ lên ba bức tường một lần nữa, ngoài bức tường có cửa sắt ra dường như gian hắc lao này bị cô lập sâu dưới lòng đất. Ở đây chắc chắn còn có một nhà lao khác, ít nhất cũng có một địa lao giam cầm lão họ Nhậm, nhưng không biết ở chỗ nào, cũng không biết cách phòng giam mình có xa không?
Lệnh Hồ Xung ngồi tựa vào vách tường, đem tình cảnh trước lúc hôn mê tỉ mỉ nhớ lại. Chàng chỉ nhớ kiếm chiêu của lão Nhậm càng sử càng nhanh, tiếng la hét càng lúc càng đinh tai nhức óc. Bỗng nhiên lão quát một tiếng kinh thiên thì chàng ngất đi. Còn việc Giang Nam tứ hữu bắt giữ thế nào, mình bị đưa vào trong nhà ngục này ra sao, thì chàng không nhớ tí gì.
Lệnh Hồ Xung nghĩ: Bốn tên trang chủ này ngoài mặt làm ra vẻ cao nhân nhã sĩ, ngày thường chỉ tiêu khiển cầm kỳ thư họa, nhưng thực chất lại là những tên đê tiện xấu xa, không có việc ác gì mà không làm. Trong võ lâm, loại người tiểu nhân này rất nhiều, cũng chẳng có gì lạ. Chỉ lạ ở chỗ, bốn người này đam mê bốn môn cầm kỳ thư họa, nếu giả bộ cũng không thể giả bộ đến vậy được. Ngốc Bút Ông viết lên tường bài “Bùi tướng quân thi”, bút pháp lâm ly, quyết không phải tài năng của hạng học võ bình thường.
Chàng lại nghĩ: Sư phụ từng nói: “Kẻ đích thực đại gian đại ác là người thông minh tài trí”. Câu nói này quả không sai. Giang Nam tứ hữu bày ra gian kế, thật khiến người ta khó phòng bị né tránh.
Bỗng nhiên Lệnh Hồ Xung thét lên:
– Trời ơi!
Chàng liền đứng bật dậy, trống ngực đập loạn xạ: Hướng đại ca ra sao rồi? Không biết có bị trúng độc thủ của bọn chúng không?
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Hướng đại ca là người thông minh cơ biến, xem ra đại ca đã sớm biết Giang Nam tứ hữu là hạng người nào. Đại ca đã tung hoành giang hồ, thân làm Quang Minh tả sứ của Ma giáo, tất sẽ không dễ mắc bẫy bọn này. Chỉ cần đại ca không bị Giang Nam tứ hữu cầm tù thì nhất định đại ca sẽ tìm cách cứu ta. Dù ta bị cầm tù dưới lòng đất sâu đến trăm trượng, với bản lĩnh của Hướng đại ca, tất nhiên đại ca sẽ tìm được cách cứu ta ra.
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây, bất giác lòng thấy nhẹ nhõm, cười hì hì rồi lẩm bẩm: Lệnh Hồ Xung ơi Lệnh Hồ Xung, ngươi là thứ nhát gan vô dụng, vừa rồi lại sợ đến nỗi khóc ầm lên. Nếu người ta biết được thì cái mặt ngươi biết giấu vào đâu?
Lòng chàng sảng khoái, từ từ đứng dậy, lúc này cảm thấy vừa đói vừa khát, thầm nghĩ: Đáng tiếc vừa rồi ta nổi điên làm bát cơm bình nước rớt bể cả. Nếu không ăn no thì sau này Hướng đại ca đến cứu ta ra, làm sao ta còn sức lực để giết bọn Giang Nam tứ cẩu này? Ha ha, đúng rồi, Giang Nam tứ cẩu! Cái bọn tiểu nhân gian ác này làm sao xứng đáng được gọi là Giang Nam tứ hữu?
Trong Giang Nam tứ cẩu, Hắc Bạch Tử vẻ mặt lạnh lùng, rất nham hiểm, tất cả ngụy kế phần nhiều là do hắn sắp đặt. Sau khi ta thoát ngục, người đầu tiên ta giết là hắn. Đan Thanh tiên sinh tương đối thật thà thì ta tha cho cái mạng chó của hắn cũng không sao. Có điều ta phải uống sạch hầm rượu ngon của hắn mới hả.
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến chỗ rượu ngon của Đan Thanh tiên sinh thì cảm thấy khát muốn cháy họng, nghĩ: Không biết ta đã hôn mê bao lâu? Tại sao Hướng đại ca chưa đến cứu?
Bỗng Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Chao ôi, không xong rồi! Võ công của Hướng đại ca nếu lấy một chọi một thì dư sức thắng bọn Giang Nam tứ cẩu, nhưng nếu cả bốn tên liên thủ thì Hướng đại ca khó có đường thắng, mà dù Hướng đại ca có thần dũng, đem bốn người chúng giết sạch thì muốn tìm được cửa vào địa lao này cũng khó khăn vô cùng. Nào ai ngờ được cửa vào nhà ngục lại ở dưới giường nằm của Hoàng Chung Công.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy mệt mỏi. Chàng nằm xuống, đầu óc phân vân: Võ công của Nhậm lão tiền bối cao cường hơn Hướng đại ca, không thể thấp hơn đại ca được, cơ trí từng trải hơn có thể đoán được mọi việc, Hướng đại ca cũng không bì kịp. Nhân vật như lão còn bị giam cầm thì làm sao Hướng đại ca có thể thắng được? Trước nay, người quân tử quang minh lỗi lạc phần nhiều bị tiểu nhân ám toán. Người ta thường nói: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”. Hướng đại ca lâu như vậy mà không đến cứu ta, e rằng đại ca đang gặp chuyện bất trắc.
Lệnh Hồ Xung nhất thời quên mình đang bị giam cầm, lại lo lắng cho sự an nguy của Hướng Vấn Thiên.
Chàng cứ nghĩ mông lung như vậy, không biết thiếp đi lúc nào. Khi tỉnh dậy, mở mắt ra, chàng chỉ thấy một màu đen kịt, cũng không biết là ngày hay đêm. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Nếu dựa vào chính sức lực của mình, bất luận thế nào ta cũng không thể thoát chốn ngục tù. Nếu Hướng đại ca không may cũng bị ám toán thì còn ai đến cứu ta nữa? Sư phụ đã truyền thư đi khắp thiên hạ, trục xuất ta ra khỏi sư môn, người trong chính phái chắc chắn không ai đến cứu. Còn Doanh Doanh, Doanh Doanh…
Lệnh Hồ Xung nhớ đến Doanh Doanh, tinh thần phấn chấn liền ngồi dậy, thầm nghĩ: Cô ta đã ra lệnh cho bọn Lão Đầu Tử truyền tin trên giang hồ phải giết ta, những kẻ bàng môn tả đạo dĩ nhiên cũng không đến cứu ta. Nhưng còn cô ta thì sao? Nếu cô ta biết ta đang bị giam cầm ở đây nhất định trước sau gì cũng đến cứu. Người trong tả đạo nghe hiệu lệnh của cô ta rất đông, cô ta chỉ cần truyền một câu, thì…
Bỗng nhiên chàng không kìm được, cười hì hì: Cô nương này coi thể diện lớn hơn tính mệnh, sợ nhất người khác nói cô mến ta. Dù cô ta đến cứu, chắc cũng chỉ đến một mình, quyết không chịu bảo ai giúp đỡ. Nếu có người biết cô ta đến cứu ta, thì người ấy khó bảo toàn tính mạng. Ôi, tâm tình của các cô nương thật khiến cho người ta khó mà hiểu nổi, giống y hệt tiểu sư muội…
Lệnh Hồ Xung vừa nghĩ đến Nhạc Linh San, lòng bỗng đau nhói, mối thương tâm tuyệt vọng càng tăng thêm. Tại sao ta còn mong có người đến cứu? Lúc này không chừng tiểu sư muội đã bái đường thành thân với Lâm sư đệ, ta có thoát khỏi lao tù thì cuộc sống cũng không còn gì vui thú nữa. Chi bằng cả đời bị giam trong hắc lao này, cái gì cũng không hay biết thì tốt hơn.
Chàng nghĩ đến chuyện bị giam cầm trong địa lao cũng thấy có cái hay, bao nhiêu nỗi bồn chồn liền tan biến hết, ngược lại còn có chút ý dương dương tự đắc.
Nhưng tâm trạng vui vẻ không được bao lâu, chàng lại cảm thấy đói khát khó chịu. Lệnh Hồ Xung nghĩ đến hôm trong tửu lâu, chàng hớn hở ăn cục thịt to, uống bát rượu lớn liền cảm thấy nếu thoát khỏi chốn tù ngục này thì sung sướng biết bao. Việc tiểu sư muội và Lâm sư đệ thành thân thì có sao đâu? Dù sao ta cũng đã bị khinh bỉ rồi. Nội lực của ta hoàn toàn mất hết, trở thành phế nhân, Bình đại phu nói ta sống không bao lâu nữa, dù tiểu sư muội có tình nguyện lấy ta, ta cũng không thể lấy tiểu sư muội. Chẳng lẽ ta muốn cho cô ta suốt đời góa bụa, thủ tiết vì ta?
Tận đáy lòng Lệnh Hồ Xung nghĩ nếu Nhạc Linh San thật sự muốn lấy chồng, chàng dĩ nhiên đồng ý, nhưng Nhạc Linh San yêu Lâm Bình Chi khiến chàng đau đớn tột cùng. Tốt nhất… tốt nhất… tốt nhất thế nào? Tốt nhất tiểu sư muội vẫn giống như trước đây, tốt nhất tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra, ta vẫn cùng với cô ta luyện kiếm trong thác nước ở Hoa Sơn, Lâm sư đệ đừng đến Hoa Sơn, ta và tiểu sư muội mãi mãi sống vui vẻ suốt đời. Ôi, Điền Bá Quang, Đào Cốc lục tiên, Nghi Lâm sư muội…
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến tiểu ni cô Nghi Lâm phái Hằng Sơn, vẻ mặt liền lộ ra nụ cười ôn hòa. Nghi Lâm sư muội bây giờ không biết thế nào rồi? Nếu cô ta biết ta bị giam ở đây, nhất định sẽ rất lo lắng. Sau khi sư phụ của cô ta nhận thư của sư phụ ta, đương nhiên sẽ không cho phép cô ta đến cứu ta. Nhưng cô ta sẽ cầu xin phụ thân của cô ta là Bất Giới hòa thượng, nói không chừng cô ta còn mời Đào Cốc lục tiên cùng đến. Ôi, bảy lão này chỉ làm rối tung cả lên chứ không làm được chuyện gì. Nhưng có người đến cứu còn hơn không có ai ngó ngàng tới ta.
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến cái nghề mồm năm miệng mười của Đào Cốc lục tiên, bất giác cười hì hì.
Lúc cùng ở chung với bọn họ, chàng không khỏi có chút coi thường, bây giờ lại hận không được bầu bạn với bọn họ ở trong lao tù. Những lời kỳ cục trên trời dưới đất đó, bây giờ nếu nghe được thì thực giống như những khúc nhạc tiên. Chàng nghĩ ngợi một lúc lại thiếp đi.
Trong hắc lao, không biết ngày giờ, bỗng thấy ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ lỗ vuông chiếu vào. Lệnh Hồ Xung vui mừng liền ngồi dậy, tim đập loạn xạ: Không biết ai đến cứu ta đây?
Nhưng niềm vui của chàng kéo dài không bao lâu, bởi tiếng bước chân nặng nề từ từ đi đến. Đó là lão già đem cơm. Lệnh Hồ Xung nằm vật xuống giường, gọi:
– Kêu bốn tên cẩu tặc đến đây, xem bọn chúng có dám nhìn mặt ta không?
Tiếng bước chân dần dần đến gần, ánh đèn cũng dần dần tỏ hơn, tiếp theo một cái khay gỗ từ lỗ vuông đưa vào, trên khay vẫn để một bát cơm trắng và một bình nước.
Lệnh Hồ Xung đã đói cồn cào, khát muốn cháy cổ. Chần chừ một lúc rồi nhận lấy khay gỗ. Lão già đưa cơm xong liền quay người đi. Lệnh Hồ Xung gọi:
– Này, lão khoan đi, ta có điều muốn hỏi lão.
Lão già vẫn không để ý, chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề quay lui. Lão lủi thủi đi xa dần, ánh đèn cũng dần dần mất hút.
Lệnh Hồ Xung càu nhàu mấy câu rồi cầm bình nước lên kê vòi uống. Trong bình quả nhiên là nước lạnh. Chàng uống một hơi hết nửa bình mới ăn cơm. Trên bát cơm có để thức ăn, trong bóng tối cũng phân biệt được mùi vị của rau dưa và đậu hũ.
Cứ như vậy Lệnh Hồ Xung ở trong lao bảy tám ngày, mỗi ngày lão già đem cơm đến một lần. Lão nhận lấy đũa bát, bình nước của ngày hôm qua và bình nước tiểu. Bất luận Lệnh Hồ Xung nói cái gì, vẻ mặt của lão vẫn trơ ra, không có một biểu lộ tình cảm gì.
Không biết đến ngày thứ mấy, Lệnh Hồ Xung vừa thấy ánh đèn liền xông đến lỗ vuông, nắm chặt cái khay gỗ nói:
– Sao lão không nói gì cả? Rốt cuộc lão có nghe ta nói gì không?
Lão già giơ tay chỉ vào lỗ tai mình, lắc đầu ý muốn nói tai lão bị điếc. Rồi lão há miệng ra. Lệnh Hồ Xung vừa thấy liền giật mình ngây người, trong miệng lão cái lưỡi chỉ còn một nửa trống rất đáng sợ. Chàng ồ lên một tiếng rồi nói:
– Lưỡi của lão bị người ta cắt rồi ư? Có phải bốn tên cẩu trang chủ trong Mai trang hạ độc thủ không?
Lão già không đáp, từ từ đưa cái khay gỗ vào lỗ vuông, rõ ràng lão không nghe được lời nói của Lệnh Hồ Xung, mà dù lão có nghe thì cũng không sao trả lời được.
Lệnh Hồ Xung khiếp sợ, đợi lão già đi xa mới trấn tĩnh lại rồi ăn cơm. Hình ảnh lão già bị cắt hết nửa cái lưỡi trông thật đáng sợ hiện ra trước mắt. Lệnh Hồ Xung căm giận nói:
– Giang Nam tứ cẩu thật vô cùng độc ác. Lệnh Hồ Xung này suốt đời không thoát khỏi lao tù thì thôi, nếu một ngày nào đó thoát được thì nhất định đem bọn tứ cẩu này từng tên cắt lưỡi, đục tai cho câm điếc rồi đâm cho mù mắt…
Bỗng nhiên tận đáy lòng Lệnh Hồ Xung lóe lên một tia sáng: Chẳng lẽ mấy người này… mấy người này…
Lệnh Hồ Xung nhớ lại buổi tối ở miếu Dược vương mình đã đâm mù mắt mười lăm tên hán tử , những người đó lai lịch thế nào mình cũng không biết. Chẳng lẽ bọn chúng giam cầm mình ở đây để báo thù tối hôm đó?
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây liền thở dài, bao nhiêu nỗi căm hờn trong lòng đều vơi đi hết nửa. Ta đã đâm mù mắt mười lăm tên này, bọn chúng muốn báo thù cũng phải thôi.
Niềm căm phẫn của chàng giảm dần, những ngày trong tù cũng trôi nhanh. Ngày và đêm trong hắc lao, chàng không phân biệt được. Chính Lệnh Hồ Xung cũng không biết mình bị cầm tù bao nhiêu ngày rồi, chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng thêm, chắc rằng đã đến mùa hạ.
Trong gian phòng giam nhỏ hẹp này không có chút gió, khí ẩm nóng rất khó chịu. Hôm ấy, nóng đến độ chịu không nổi, nhưng tay chân đều bị cột dây xích, chàng không có cách nào cởi hết quần áo ra được, đành phải kéo áo lên trên cổ, kéo quần tụt xuống dưới chân, rồi cuốn tấm chiếu rách phủ trên thiết bản lại. Toàn thân trần truồng, chàng nằm lên tấm thiết bản, liền cảm thấy mát lạnh. Mồ hôi bớt dần, không bao lâu thì thiếp đi.
Lệnh Hồ Xung ngủ được một lúc, tấm thiết bản dưới lưng dần nóng lên. Chàng nửa tỉnh nửa mê, trở mình qua chỗ khác cho mát. Tay trái chàng đặt lên thiết bản, cảm thấy dường như thiết bản có khắc hoa văn, nhưng vì đang còn ngái ngủ nên chàng không thèm để ý tới.