Hồi 85: Nhậm tiên sinh đại đấu Lệnh Hồ Xung

Hồi 85: Nhậm tiên sinh đại đấu Lệnh Hồ Xung

Lệnh Hồ Xung giật mình. Tuy sư phụ đã trục xuất chàng ra khỏi phái Hoa Sơn và truyền thư đi khắp thiên hạ nói chàng là công địch của nhân sĩ võ lâm chính phái, nhưng ân đức sư phụ, sư mẫu nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, tình nghĩa như ruột thịt khiến chàng không thể nào quên được. Bây giờ nghe lão họ Nhậm sỉ nhục sư phụ của mình như vậy, Lệnh Hồ Xung không kìm được tức giận, la lên:

– Im đi, sư…

Chữ “phụ” tiếp theo kịp dừng lại. Chàng nhớ đến chuyện Hướng Vấn Thiên dẫn đến Mai trang, bảo mình mạo nhận là sư thúc của sư phụ; đối phương thiện ác chưa rõ, thì không nên để lộ chân tướng cho bọn họ biết.

Lão họ Nhậm không biết Lệnh Hồ Xung tức giận mà quát, lão cười tít nói:

– Trong phái Hoa Sơn, ta thấy cũng có người tử tế. Ngoài Phong lão tiên sinh và tiểu bằng hữu, còn có một hậu bối của tiểu bằng hữu gọi cái gì là Hoa Sơn ngọc nữ Ninh… Ninh cái gì. A! Phải rồi Ninh Trung Tắc. Tiểu cô nương này cũng khảng khái hào hiệp, là một nhân vật đáng trọng. Chỉ đáng tiếc cô đi lấy Nhạc Bất Quần, chẳng khác gì bông hoa lài cắm bãi cứt trâu.

Lệnh Hồ Xung nghe lão gọi sư nương của mình là tiểu cô nương thì dở khóc dở cười, đành nín thinh. Xem ra đối với sư nương, lão cũng có ý đề cao, nói bà là một nhân vật đáng trọng.

Lão Nhậm hỏi:

– Tiểu bằng hữu, tiểu bằng hữu tên gì?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối họ Phong tên là Nhị Trung.

Lão Nhậm nói:

– Người họ Phong của phái Hoa Sơn đều không phải là nhân vật tầm thường. Tiểu bằng hữu vào đây, lão phu lĩnh giáo kiếm pháp của Phong lão.

Lão vốn kêu Phong Thanh Dương là lão Phong, sau lão đổi lại gọi là Phong lão. Lệnh Hồ Xung khéo ăn nói làm cho lão vui lòng nên trong lời nói của lão đối với Phong Thanh Dương cũng có vẻ trọng vọng.

Lệnh Hồ Xung động lòng hiếu kỳ, rất muốn xem chân tướng của lão thế nào, võ công cao minh ra sao. Chàng liền nói:

– Kiếm pháp của vãn bối thô thiển, bên ngoài hù dọa người còn miễn cưỡng được nhưng ở trước mặt tiền bối thực không đáng làm trò cười. Nhưng Nhậm lão tiên sinh là rồng là phượng trong loài người, đã đến nơi đây làm sao không bái kiến được.

Đan Thanh tiên sinh đến trước Lệnh Hồ Xung kề tai chàng nói nhỏ:

– Phong huynh đệ, võ công người này vô cùng quái dị, thủ đoạn lại hiểm độc. Phong thiếu hiệp phải hết sức cẩn thận, lỡ gặp gì bất thường thì mau thoát ra ngay.

Lão nói cực nhỏ nhưng rõ ràng lão thể hiện sự quan tâm rất chân thành. Lệnh Hồ Xung chấn động tinh thần: Tứ trang chủ rất có nghĩa khí với ta, vừa rồi ta châm biếm lão, lão không những không giận mà còn dặn dò ân cần như vậy. Chàng bất giác ngấm ngầm xấu hổ.

Lão Nhậm lớn tiếng nói:

– Vào đây, vào đây! Bọn chúng ở bên ngoài còn úp úp mở mở nói cái gì? Tiểu bằng hữu, Giang Nam tứ xú không phải là người tốt, ngoài việc đưa tiểu bằng hữu vào bẫy, còn những điều khác quyết không phải là lời hay ho gì, nửa câu cũng đừng có tin.

Lệnh Hồ Xung rất khó xét đoán, rốt cuộc không biết bên nào là người tốt, nên giúp đỡ ai mới phải.

Hoàng Chung Công lấy trong túi ra một cái chìa khóa, đưa vào ổ khóa cửa sắt quay mấy vòng. Lệnh Hồ Xung cho rằng sau khi lão mở khóa thì sẽ đẩy cửa sắt ra, nào ngờ lão thoái lui đứng sang một bên. Hắc Bạch Tử đi đến trước, lấy trong túi ra một cái chìa khóa đưa vào một ổ khóa kế bên quay mấy vòng. Sau đó Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh cũng lấy chìa khóa của mình đưa vào ổ xoay. Lệnh Hồ Xung hiểu ra: Thì ra thân phận của vị tiền bối này quan trọng đến như vậy, bốn vị trang chủ người nào cũng có chìa khóa riêng. Phải dùng bốn loại chìa khóa khác nhau này lần lượt đưa vào ổ khóa thì mới có thể mở cửa sắt được. Giang Nam tứ hữu như huynh đệ, bốn người cũng như một, chẳng lẽ không tin tưởng nhau sao?

Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Vừa rồi vị tiền bối đó nói Giang Nam tứ hữu chẳng qua chỉ phụng mệnh canh gác cũng như bốn người cai ngục, không có quyền thả lão. Không chừng bốn người giữ bốn cái chìa khóa là quy định của chủ nhân họ. Nghe tiếng chìa khóa chuyển động rất rít, ổ khóa rõ ràng đã han rỉ. Cánh cửa sắt này không biết đã bao nhiêu năm chưa được mở ra.

Sau khi Đan Thanh tiên sinh quay chìa khóa xong, lão nắm cửa sắt lay mấy cái rồi vận lực đẩy vào trong, chỉ nghe ken két mấy tiếng, cửa sắt đẩy vào mấy tấc. Cửa sắt vừa mở ra, Đan Thanh tiên sinh liền nhảy lùi về phía sau. Bọn Hoàng Chung Công ba người cũng đều nhảy lùi hơn một trượng. Lệnh Hồ Xung không tự chủ được cũng thoái lui vài bước.

Lão họ Nhậm cười ha hả nói:

– Tiểu bằng hữu, bọn chúng sợ ta còn tiểu bằng hữu tại sao phải sợ?

Lệnh Hồ Xung đáp dạ rồi đi đến phía trước, đưa tay đẩy cửa sắt. Chàng cảm thấy then cửa đóng một lớp rỉ sắt rất dày, phải tốn rất nhiều khí lực mới đẩy ra được hai thước, một luồng hơi thúi xông lên mũi. Đan Thanh tiên sinh đi đến trước đưa hai thanh kiếm gỗ cho Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung đón lấy cầm trong tay trái. Ngốc Bút Ông nói:

– Huynh đệ, huynh đệ cầm cái đèn dầu này vào đi.

Lão lấy trên vách tường xuống một cái đèn dầu. Lệnh Hồ Xung đưa tay phải tiếp lấy rồi đi vào bên trong.

Ngục thất rộng không quá một trượng vuông, sát tường kê một cái sập. Một người đang ngồi trên sập, râu dài đến tận ngực, tóc xõa đầy mặt nên không thấy rõ khuôn mặt của lão. Tóc tai, lông mày lão toàn một màu đen, không lẫn một sợi bạc. Lệnh Hồ Xung cúi người nói:

– Hôm nay vãn bối may mắn được bái kiến Nhậm lão tiền bối, mong được tiền bối chỉ giáo nhiều.

Lão Nhậm cười nói:

– Không cần khách sáo. Tiểu bằng hữu đến đây làm vơi bớt nỗi tịch mịch của ta, đa tạ tiểu bằng hữu.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vãn bối không dám. Ngọn đèn này vãn bối để trên giường được không?

Lão Nhậm nói:

– Được.

Lão không đưa tay nhận lấy.

Lệnh Hồ Xung nghĩ: Trong ngục chật chội như vậy làm sao tỉ kiếm được?

Chàng liền đi đến bên sập đặt ngọn đèn xuống, tiện tay hắn nhét cuộn giấy và vật cứng của Hướng Vấn Thiên vào tay lão.

Lão Nhậm hơi sững người, cầm cuộn giấy rồi lớn tiếng nói:

– Này, bốn cái đồ coi ngục, có vào đây xem đánh nhau không?

Hoàng Chung Công nói:

– Địa thế chật hẹp, người vào không tiện.

Lão Nhậm nói:

– Được, tiểu bằng hữu hãy đóng cửa lại.

Lệnh Hồ Xung dạ rồi quay người đóng cửa sắt lại. Lão già đứng dậy, người phát ra những tiếng leng keng; một sợi dây xích sắt nhỏ chuyển động phát thành tiếng. Lão đưa tay phải nhận thanh kiếm gỗ từ tay Lệnh Hồ Xung, thở dài nói:

– Đã mười mấy năm lão phu không dùng binh khí, không biết kiếm pháp học được năm xưa còn nhớ hay đã quên rồi.

Lệnh Hồ Xung thấy cổ tay lão bị xích sắt, sợi dây xích lại thông vào bức vách sau lưng lão. Chàng lại thấy một tay và hai chân lão cũng bị khóa dây xích thông vào tường như vậy, rồi liếc mắt nhìn quanh bốn bức vách màu xanh phát ra ánh sáng lấp lánh. Thì ra bốn bức vách đều được đúc bằng gang thép. Lệnh Hồ Xung nghĩ: Những sợi xích khóa tay chân lão toàn bằng gang thép, nếu không thì sợi xích nhỏ này khó có thể kiềm tỏa được một cao nhân võ học như lão.

Lão Nhậm đưa kiếm gỗ chém dứ một cái vào khoảng không, chiêu thức đi từ trên xuống dưới, đường kiếm chỉ khoảng hai thước nhưng trong nhà ngục lại phát ra tiếng gió vù vù. Lệnh Hồ Xung tán dương:

– Lão tiền bối công lực rất thâm hậu.

Lão Nhậm quay người đi. Lệnh Hồ Xung đoán thầm lão đang mở cuộn giấy để nhìn vật cứng bên trong và đọc những dòng chữ viết trên giấy. Lệnh Hồ Xung lùi lại một bước, đưa đầu vào cái lỗ vuông trên song sắt khiến bốn lão đứng bên ngoài không thấy được quang cảnh bên trong.

Lão già cử động làm sợi dây xích phát ra tiếng leng keng, thân lão hơi run, dường như sau khi đọc được những chữ viết trên giấy lão rất xúc động. Trong khoảnh khắc, lão quay người lại, mắt phát ra ánh sáng, nói:

– Tiểu bằng hữu, hai tay ta cử động khó khăn, chưa chắc đã thắng được tiểu bằng hữu.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vãn bối là kẻ mạt học hậu tiến, không phải là đối thủ của tiền bối được.

Lão Nhậm nói:

– Tiểu bằng hữu liên tiếp tấn công Hắc Bạch Tử hơn bốn mươi chiêu, bức bách hắn không cách chi phản kích được một chiêu thì bây giờ lão phu cứ thử xem.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vãn bối cứ phóng kiếm bừa bãi mà thôi.

Chàng vung kiếm phóng tới lão Nhậm, đúng là sử lại chiêu thứ nhất khi tấn công Hắc Bạch Tử lúc trước. Lão Nhậm khen:

– Hay lắm!

Lão phóng cây kiếm gỗ đâm chênh chếch vào ngực Lệnh Hồ Xung, trong thủ có công, trong công có thủ. Quả là một chiêu vừa tấn công vừa phòng thủ cực kỳ lợi hại. Hắc Bạch Tử nhìn từ lỗ hổng vào, vừa thấy, không nhịn được lớn tiếng khen:

– Hảo kiếm pháp!

Lão Nhậm cười nói:

– Hôm nay xem ra bốn cái đồ coi ngục các ngươi gặp may, được mở rộng tầm mắt.

Giữa lúc này, chiêu kiếm thứ hai của Lệnh Hồ Xung đã phóng đến.

Lão Nhậm vung kiếm gỗ nhắm chỉ vào vai phải của Lệnh Hồ Xung. Đó là một chiêu tuyệt diệu vì trong thế thủ có thế công, trong thế công có thế thủ. Lệnh Hồ Xung sợ hãi, cảm thấy chiêu kiếm của lão đánh ra không có chỗ nào sơ hở, khó mà phóng kiếm vào để kìm chế những chỗ yếu hại của lão. Chàng đành vung kiếm phong tỏa, mũi kiếm chỉ chênh chếch như định nhắm vào bụng dưới của lão. Chiêu này trong thế thủ có thế công. Lão Nhậm cười nói:

– Chiêu này thật tuyệt!

Lão liền hồi kiếm lướt sang bên. Hai người cứ ăn miếng trả miếng, trong khoảnh khắc đã chiết hơn hai chục chiêu mà hai thanh kiếm gỗ vẫn chưa chạm nhau lần nào. Lệnh Hồ Xung thấy kiếm pháp của lão biến hóa phức tạp vô cùng, còn mình từ lúc học được Độc Cô cửu kiếm đến nay chưa gặp phải cường địch nào như lão. Kiếm pháp của lão không phải không có chỗ sơ hở, có điều chiêu số của lão biến ảo vô cùng, chàng không cách nào tấn công vào chỗ sơ hở của lão được. Lệnh Hồ Xung dựa theo yếu chỉ “Lấy vô chiêu thắng hữu chiêu” mà Phong Thanh Dương đã truyền thụ, biến hóa theo ý mình. Phá kiếm thức trong Độc Cô cửu kiếm tuy chỉ có một chiêu nhưng bao hàm hết những yếu nghĩa mấu chốt của các môn phái trong thiên hạ. Tuy gọi “vô chiêu” nhưng thực sự nó lại lấy các chiêu số kiếm pháp khắp thiên hạ làm căn bản. Lão Nhậm thấy chiêu kiếm của Lệnh Hồ Xung kỳ ảo khôn lường, mỗi biến hóa lão đều chưa bao giờ thấy qua. Lão dựa vào kinh nghiệm phong phú, võ công thâm hậu, lần lượt hóa giải nhưng sau khi chiết được hơn bốn mươi chiêu, đường kiếm của lão đã hơi chậm lại. Lão từ từ vận nội lực vào kiếm gỗ, kiếm phát ra tiếng gió rít veo véo.

Nhưng bất luận nội công của địch thủ thâm hậu thế nào, gặp phải kiếm pháp tinh vi của Độc Cô cửu kiếm tất cả đều vô ích. Có điều nội lực của lão Nhậm quá mạnh, kiếm thuật lại tinh thâm, hai điều này hòa nhập làm một, không thể phân hóa được. Liên tiếp mấy lần lão Nhậm bức bách Lệnh Hồ Xung đến đường cùng, tưởng như ngoài việc buông kiếm chịu thua thì không còn cách nào khác nhưng Lệnh Hồ Xung cứ bỗng nhiên sử ra quái chiêu, không những giải thoát được sự khốn đốn rõ ràng không cứu vãn được mà còn thừa cơ phản kích. Chiêu số kỳ diệu vượt ra ngoài sức tưởng tượng của lão.

Bọn Hoàng Chung Công bốn người đều đứng ngoài cửa sắt, nhìn từ lỗ hổng vào bên trong. Cái lỗ vuông này thực quá nhỏ, chỉ đủ hai người cùng xem, một người chỉ dùng mắt trái, một người dùng mắt phải mới xem được. Hai người xem một lúc thì nhường lại cho hai người khác xem.

Lúc đầu bốn người thấy lão Nhậm và Lệnh Hồ Xung tương đấu, kiếm pháp tinh kỳ, không ngớt khen ngợi. Xem đến lúc sau, thấy kiếm pháp của hai người đi đến chỗ ảo diệu, bọn họ không cách nào lĩnh ngộ được. Có lúc Hoàng Chung Công xem được một chiêu, đăm đăm suy nghĩ về chỗ tinh yếu trong chiêu thức này rất lâu mới có thể lĩnh hội được thì hai người đã chiết thêm mười mấy chiêu nữa rồi. Mười mấy chiêu hai người chiết giải thế nào tuy lão nhìn thấy mà hoàn toàn không nhận ra. Lão quá ngạc nhiên, thầm nghĩ: Thì ra kiếm pháp của Phong huynh đệ tinh thâm đến không ngờ. Vừa rồi Phong huynh đệ và ta tỉ kiếm, chỉ e hắn sử không quá ba bốn thành công phu. Đừng nói nội lực của Phong huynh đệ bị mất hết khiến Thất huyền vô hình kiếm trên dao cầm của ta không làm gì được mà dù nội lực của Phong huynh đệ còn đầy đủ thì Vô hình kiếm này của ta cũng không làm gì được. Chỉ cần Phong huynh đệ xuất ba chiêu kiếm liên hoàn thì ta phải bỏ đàn chịu thua. Nếu Phong huynh đệ muốn tỉ đấu sinh tử thì ngay chiêu đầu tiên, hắn đã có thể dùng ngọc tiêu điểm mù hai mắt ta rồi.

Hoàng Chung Công không ngờ kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung lại cao siêu đến vậy. Độc Cô cửu kiếm gặp kẻ địch mạnh thì càng mạnh, nếu võ công địch nhân không cao thì chỗ tinh yếu của Độc Cô cửu kiếm cũng không phát huy được. Bây giờ Lệnh Hồ Xung gặp phải một nhân vật kinh thiên động địa trong võ lâm đương thời, võ công cao cường, đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, hễ lão kích phát thì những chiêu số tinh vi ảo diệu trong Độc Cô cửu kiếm mới phát huy được đến chỗ lâm ly tận chí. Nếu Độc Cô Cầu Bại phục sinh, hoặc Phong Thanh Dương tận mắt chứng kiến, gặp được đối thủ như vậy cũng vui mừng khôn xiết. Sử Độc Cô cửu kiếm này, trừ việc tinh thục kiếm quyết kiếm thuật ra còn có một yếu tố rất lớn là sự linh mẫn của người sử kiếm. Người sử kiếm phải đạt đến mức tự nhiên thoải mái không theo quy tắc nào cả, trí tuệ càng cao bao nhiêu thì kiếm pháp càng cao bấy nhiêu. Mỗi lần tỉ kiếm cũng như nguồn cảm hứng đến với đại thi nhân để sáng tác ra một bài thơ tuyệt tác.

Hai người chiết hơn bốn chục chiêu nữa, Lệnh Hồ Xung càng xuất chiêu càng đắc tâm ứng thủ. Rất nhiều chiêu thức mà Phong Thanh Dương chưa từng chỉ điểm qua, khi gặp phải kiếm pháp tinh kỳ của đối thủ, Độc Cô cửu kiếm lại tự nhiên phát sinh những chiêu số tương ứng để kháng ngự. Lòng Lệnh Hồ Xung tiêu tan hết những mối lo sợ, cũng có thể nói chàng toàn tâm toàn ý đặt mình vào trong kiếm pháp, không còn rảnh rỗi để hoảng sợ hay vui mừng. Lão Nhậm tiếp tục biến đổi tám môn kiếm pháp thượng thừa, có môn tấn công lợi hại, có môn chiêu số liên miên, có môn tiểu xảo tấn tốc, có môn uy mãnh vững vàng. Nhưng bất luận lão biến chiêu như thế nào, Lệnh Hồ Xung đều ứng phó hết các đường kiếm của lão, giống như tám môn kiếm pháp này của lão chàng đều học qua và chiết giải rất thuần thục.

Lão Nhậm vung ngang kiếm quát:

– Tiểu bằng hữu, kiếm pháp của tiểu bằng hữu là do ai truyền cho? Ta đoán Phong Thanh Dương cũng không có bản lĩnh như vậy.

Lệnh Hồ Xung hơi ngẩn ra, bèn nói:

– Kiếm pháp này nếu không phải do Phong lão tiên sinh truyền thì có vị cao nhân nào có thể truyền được?

Lão Nhậm nói:

– Nói như vậy cũng phải. Hãy tiếp đường kiếm phải này của ta đi.

Lão hú một tràng, kiếm gỗ của lão từ dưới đất đánh lên. Lệnh Hồ Xung phóng kiếm chênh chếch ra bức lão phải thu kiếm về gạt đỡ. Lão Nhậm liên tục quát tháo, giống như kẻ điên loạn. Lão quát tháo càng nhanh thì kiếm xuất ra càng uy mãnh.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy đường kiếm pháp này của lão cũng không kỳ lạ gì, nhưng mỗi tiếng quát tháo của lão đều khiến cho hai tai của mình ù cả lên, tâm thần rối loạn, đành phải cố gắng trấn tĩnh lại, xuất chiêu để chiết giải.

Bỗng nhiên, lão Nhậm gầm lên một tiếng long trời lở đất. Tai Lệnh Hồ Xung ù đặc, màng nhĩ dường như bị chấn động, đầu óc choáng váng, lập tức không biết gì nữa. Chàng ngã xuống đất hôn mê.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ