Hồi 84: Gặp tù nhân dưới đáy hồ
Đi thêm vài trượng nữa, địa đạo bỗng nhiên nhỏ lại, phải khom người, càng tiến về phía trước thì càng khom thấp xuống. Đi thêm vài trượng, Hoàng Chung Công dừng bước, bật lửa lên đốt ngọn đèn dầu trên vách. Ánh sáng mờ mờ, chàng thấy trước mặt là một cánh cửa sắt, trên cánh cửa sắt có một lỗ hổng khoảng một thước vuông.
Hoàng Chung Công nhìn vào lỗ vuông lớn tiếng nói:
– Nhậm tiên sinh, bốn huynh đệ Hoàng Chung Công đến thăm Nhậm tiên sinh đây.
Lệnh Hồ Xung sửng sốt: Sao lại là Nhậm tiên sinh? Chẳng lẽ người bị giam ở bên trong không phải là phụ nữ sao? Bên trong không có tiếng đáp lại. Hoàng Chung Công lại nói:
– Nhậm tiên sinh, bọn tại hạ đã lâu không đến bái yết thật là áy náy. Hôm nay đặc biệt đến đây để nói cho Nhậm tiên sinh hay một chuyện lớn.
Bên trong có tiếng người hậm hực thóa mạ:
– Chuyện lớn chuyện nhỏ cái con mẹ nó, có rắm chó thì cứ phóng ra đi, nếu không phóng ra thì cút khỏi nơi đây càng xa càng tốt.
Lệnh Hồ Xung rất đỗi kinh ngạc, bao nhiêu điều tưởng tượng lúc trước trong phút chốc đều tan thành mây khói. Khẩu âm của người này là một lão già lớn tuổi, nói năng thô tục. Thật là một người lỗ mãng thuộc hàng cự phách.
Hoàng Chung Công nói:
– Trước đây bọn tại hạ cho rằng kiếm pháp của mình cao thâm trên giang hồ, Nhậm tiên sinh cũng là bậc đệ nhất, nào ngờ đã nhầm to. Hôm nay có người đến Mai trang, bốn huynh đệ của tại hạ không phải là địch thủ của người đó. Kiếm pháp của Nhậm tiên sinh so với người đó thì cũng như bợm nhỏ gặp bợm lớn thôi.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Thì ra lão dùng lời nói khích, muốn người đó tỉ kiếm với ta.
Người đó cười ha hả nói:
– Bốn quân chó lộn giống người các ngươi đấu không lại người ta mới tìm cách nói khích để ta tỷ kiếm với hắn, mong ta thay bốn cái đồ ngu các ngươi thu xếp cường địch có phải không? Ha ha, các ngươi tưởng bở lắm nhưng hỏng rồi. Đáng tiếc mười mấy năm nay ta không động kiếm, kiếm pháp đã quên sạch sành sanh. Bà mẹ đồ rắm chó, các ngươi mau cúp đuôi cút khỏi đây cho ta.
Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên nghĩ: Người này cơ trí hơn người. Lão liệu đoán sự việc như thần, vừa nghe Hoàng Chung Công nói thì đã đoán được ngay.
Ngốc Bút Ông nói:
– Đại ca, Nhậm tiên sinh quyết không phải là địch thủ của người này. Người đó nói trong Mai trang không ai thắng nổi hắn, câu nói này không sai. Chúng ta không cần nói nhiều với Nhậm tiên sinh nữa.
Người họ Nhậm quát:
– Ngươi có khích ta cũng vô ích thôi. Chẳng lẽ Nhậm mỗ còn có thể đi làm giùm việc cho cái đồ chó lộn giống người các ngươi sao?
Ngốc Bút Ông nói:
– Kiếm pháp của người này được chân truyền của Phong Thanh Dương lão tiên sinh phái Hoa Sơn. Đại ca, nghe nói năm xưa Nhậm tiên sinh tung hoành giang hồ, không sợ trời, chẳng sợ đất mà chỉ sợ Phong lão tiên sinh. Nhậm tiên sinh có ngoại hiệu là Vọng Phong nhi đào. Chữ “Phong” này là chỉ vào Phong Thanh Dương, Phong lão tiên sinh. Có đúng vậy không?
Người họ Nhậm la om sòm rồi chửi:
– Thúi quá, thúi quá! Thúi không chịu nổi!
Đan Thanh tiên sinh nói:
– Tam ca nói sai rồi.
Ngốc Bút Ông hỏi:
– Sai cái gì?
Đan Thanh tiên sinh đáp:
– Tam ca nói sai một chữ. Ngoại hiệu của Nhậm tiên sinh không phải là Vọng Phong nhi đào mà là Văn Phong nhi đào. Tam ca nghĩ xem, nếu Nhậm tiên sinh gặp Phong lão tiên sinh, hai người cách nhau không xa lắm, Phong lão tiên sinh liệu có thể để Nhậm tiên sinh đào tẩu hay không? Chỉ cần vừa nghe đến tên của Phong lão tiên sinh, Nhậm tiên sinh liền co giò chạy, vội vã như chó đạp lửa.
Ngốc Bút Ông tiếp lời:
– Hoang mang như cá mắc lưới.
Đan Thanh tiên sinh nói:
– Vì vậy mới giữ được ngôi thủ lĩnh cho đến ngày nay.
Người họ Nhậm không giận mà còn cười nói:
– Bốn cái đồ ngu thúi tha bị người ta dồn đến đường cùng, không làm gì được mới nghĩ đến chuyện cầu lão phu ra tay. Bà mẹ bọn bây, nếu lão phu trúng quỷ kế của các ngươi thì không còn là Nhậm mỗ nữa.
Hoàng Chung Công thở dài nói:
– Phong huynh đệ, vị Nhậm tiên sinh này vừa nghe đến chữ “Phong” của huynh đệ thì đã hồn xiêu phách tán, ruột gan teo nhách cả rồi. Cuộc đấu kiếm này không cần tỉ nữa, bọn ta thừa nhận kiếm pháp Phong huynh đệ là đệ nhất đương thời.
Tuy Lệnh Hồ Xung thấy người đó không phải là phụ nữ, những suy đoán trước đây của chàng hoàn toàn sai bét nhưng thấy lão bị giam cầm ở chốn lao lung thâm sâu đã nhiều năm, lòng chàng không kìm được sự đồng cảm với lão. Từ trong ngữ khí của mọi người, chàng đoán rằng người này là bậc tiền bối, võ công cực cao. Khi nghe Hoàng Chung Công nói vậy, Lệnh Hồ Xung bèn nói:
– Đại trang chủ nói vậy không đúng rồi. Lúc Phong lão tiền bối và vãn bối đàm luận kiếm pháp, đối với… vị Nhậm lão tiên sinh này rất tôn sùng, nói rằng kiếm pháp đương thời thì Phong lão tiền bối chỉ khâm phục một mình Nhậm lão tiên sinh. Phong lão tiền bối còn dặn sau này nếu vãn bối có cơ duyên bái kiến Nhậm lão tiên sinh, thì phải thành tâm thành ý cung kính khấu đầu trước Nhậm lão tiên sinh, xin lão nhân gia chỉ giáo.
Lệnh Hồ Xung vừa nói ra, bọn Hoàng Chung Công bốn người đều ngạc nhiên. Lão họ Nhậm vô cùng đắc ý cười lên ha hả nói:
– Tiểu bằng hữu, tiểu bằng hữu nói đúng lắm. Phong Thanh Dương không phải là hạng tầm thường, chỉ có lão mới biết được chỗ tinh diệu trong kiếm pháp của ta.
Hoàng Chung Công nói:
– Phong… Phong lão tiên sinh biết lão… lão đang ở đây không?
Tiếng lão nói hơi run, dường như có ý hoảng sợ.
Lệnh Hồ Xung nói bừa:
– Phong lão tiên sinh chỉ biết Nhậm lão tiên sinh quy ẩn ở danh sơn thắng địa. Lúc Phong lão nhân gia dạy vãn bối luyện kiếm, thường nhắc đến Nhậm lão tiên sinh, nói rằng những chiêu kiếm này chỉ dùng để đối địch với truyền nhân của Nhậm lão tiên sinh. Trên đời này nếu không có Nhậm lão tiên sinh thì những thứ kiếm pháp phức tạp như vậy không cần phải học.
Lúc này Lệnh Hồ Xung đối với bốn vị trang chủ của Mai trang có ý bất mãn, những lời này chàng có ý mai mỉa bọn họ. Lệnh Hồ Xung nghĩ lão họ Nhậm này là anh hùng tiền bối lại bị cầm tù ở chốn lao lung ẩm thấp này, nhất định là bị bọn họ ám toán. Bốn người họ đã dùng thủ đoạn đê tiện, không hỏi cũng biết.
Lão họ Nhậm nói:
– Đúng vậy, tiểu bằng hữu, quả nhiên Phong Thanh Dương là người rất hiểu biết. Tiểu bằng hữu đã đánh bại bốn cái đồ thúi tha ở Mai trang có phải không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Kiếm pháp của vãn bối được đích thân Phong lão tiên sinh truyền cho, trừ phi chính Nhậm lão tiên sinh hoặc truyền nhân của Nhậm lão tiên sinh ra, còn người bình thường dĩ nhiên không phải là địch thủ.
Lệnh Hồ Xung nói mấy câu này là đã công nhiên mạt sát bốn người bọn Hoàng Chung Công. Chàng cảm thấy chỗ hắc lao này ẩm thấp mịt mùng thì càng tức giận bốn vị trang chủ. Mình mới ở đây trong chốc lát mà đã khó chịu như vậy, bọn họ lại đem vị cao nhân võ lâm này nhốt ở đây còn thậm tệ hơn chỗ nhốt súc vật, không biết đã bao nhiêu năm, thật tàn nhẫn vô cùng. Chàng bị kích động nghĩa khí, phẫn nộ nên nói thẳng ra không kiêng dè gì nữa. Lệnh Hồ Xung nghĩ cùng lắm bọn họ giết mình ngay tại đây cũng đâu có sao?
Bọn Hoàng Chung Công nghe vậy rất khó chịu nhưng quả thực bọn họ tỉ kiếm thua nên không nói gì được. Đan Thanh tiên sinh nói:
– Phong huynh đệ, Phong huynh đệ nói…
Hắc Bạch Tử níu áo lão, Đan Thanh tiên sinh liền im miệng.
Lão họ Nhậm nói:
– Hay lắm, hay lắm! Tiểu bằng hữu, tiểu bằng hữu đã trút cơn giận thay ta. Tiểu bằng hữu làm sao mà đánh bại được bọn họ?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Người thứ nhất trong Mai trang tỉ kiếm với vãn bối là bằng hữu họ Đinh, gọi cái gì là Nhất tự điện kiếm Đinh Kiên.
Lão họ Nhậm nói:
– Kiếm pháp của người này hoa hòe mà không thực, chỉ dùng kiếm quang để dọa người chứ không có bản lĩnh thực sự. Tiểu bằng hữu không cần xuất chiêu đả thương hắn, chỉ cần đưa mũi kiếm vào chỗ nào đó thì ngón tay, cổ tay, cánh tay của hắn tự nhiên đưa đến mũi kiếm của tiểu bằng hữu để tự cắt đứt.
Năm người vừa nghe đều ngạc nhiên, không hẹn mà cùng ồ lên một tiếng.
Lão họ Nhậm hỏi:
– Thế nào? Ta nói có đúng không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Tiền bối nói rất đúng, giống như tiền bối đã tận mắt chứng kiếnnvậy.
Lão họ Nhậm cười nói:
– Hay lắm! Hắn bị chém đứt năm ngón tay hay là cả cánh tay?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Vãn bối đưa mũi kiếm nghiêng đi.
Lão họ Nhậm nói:
– Không đúng, không đúng! Đối phó với địch nhân sao phải khách khí? Tiểu bằng hữu lòng dạ nhân từ, ngày sau tất sẽ hối hận. Người đối địch thứ hai của tiểu bằng hữu là ai?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Là tứ trang chủ.
Lão họ Nhậm nói:
– Ấy! Kiếm pháp của lão tứ đương nhiên cao minh hơn cái tên Nhất tự thí kiếm[6] một chút, nhưng hắn chẳng cao hơn bao nhiêu. Hắn thấy tiểu bằng hữu thắng Đinh Kiên, nên nhất định vừa ra chiêu liền sử ngay tuyệt kỹ đắc ý nhất của hắn. Hừ hừ, hắn gọi là kiếm pháp gì? Phải rồi, gọi là Bát mặc phi ma kiếm pháp, cái gì Bạch hồng quán nhật, Đằng giao khởi phụng, lại cái gì Xuân phong dương liễu…
Đan Thanh tiên sinh nghe lão đem mấy tuyệt chiêu đắc ý của mình nói ra không sai chút nào thì rất kinh ngạc.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Kiếm pháp của tứ trang chủ kỳ thực cũng rất cao minh nhưng khi tấn công để lộ sơ hở quá nhiều.
Lão họ Nhậm cười ha hả, nói:
– Truyền nhân của lão Phong quả nhiên có đôi mắt tinh đời. Tiểu bằng hữu nói được nhược điểm chí mệnh của đường Bát mặc phi ma kiếm pháp của hắn rồi. Trong đường kiếm pháp này của hắn có một chiêu mà hắn cho là sát thủ lợi hại nhất gọi là Ngọc long đảo huyền, vung trường kiếm từ trên chém xuống. Hắn không sử chiêu này thì thôi, nếu hắn sử ra mà đụng phải truyền nhân lão Phong, chỉ cần đưa trường kiếm thuận theo lướt trên mũi kiếm của hắn, thì năm ngón tay của hắn đều bị đứt, máu trên tay sẽ túa như mực. Đây gọi là Bát huyết phi chỉ kiếm pháp. Ha ha, ha ha…
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiền bối đoán chuyện như thần, quả là vãn bối đã thắng lão chiêu này. Nhưng vãn bối không thù không oán với lão, tứ trang chủ lại đem rượu ngon ra, tiếp đãi vãn bối rất nồng hậu. Năm ngón tay này không thể làm cho đứt được. Ha ha, ha ha.
Sắc mặt của Đan Thanh tiên sinh tức đến nỗi vừa đỏ bừng lại chuyển sang tái xanh, thực đúng là “Đan Thanh tiên sinh”, có điều trên đầu lão trùm bao gối nên không ai nhìn được mà thôi.
Lão Nhậm nói:
– Ngốc đầu lão tam giỏi về sử phán quan bút, tay hắn viết chữ giống như đứa trẻ ba tuổi mà cứ học đòi ung dung phong nhã, trong võ lâm lại tự xưng là có bút ý bao hàm cả thư pháp danh gia. Hì hì, tiểu bằng hữu, nên biết lúc lâm địch quá chiêu đại sự sinh tử như treo trên sợi chỉ mành, toàn lực chiến đấu e chưa thắng nổi còn đâu rảnh rỗi mà nghiên cứu cái gì Chung Vương bi thiếp? Trừ phi võ công của đối phương kém tiểu bằng hữu thì tiểu bằng hữu mới có thể đem đối phương ra làm trò đùa. Nhưng nếu song phương võ công ngang nhau, tiểu bằng hữu lại dùng phán quan bút để viết chữ, tất là đem tính mạng của mình hai tay dâng cho địch nhân.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiền bối nói rất đúng, vị tam trang chủ này động thủ với người hơi lạm dụng thái quá.
Lão họ Nhậm lại nói:
– Muốn thắng Ngốc đầu lão tam thì dễ lắm. Phán quan bút pháp của hắn vốn khá đẹp mắt nhưng ngông cuồng thái quá, cứ muốn trong võ công có thêm cái gì thư pháp. Hì hì, cao thủ quá chiêu, tranh nhau từng hơi, từng tấc. Hắn lại đem tính mạng của mình để làm trò đùa mà sống được đến ngày nay thì cũng là chuyện lạ trong võ lâm. Ngốc đầu lão tam, mười mấy năm gần đây, ngươi là con rùa chui rúc xó nhà, không hành tẩu trên giang hồ phải vậy không?
Ngốc Bút Ông hừ một tiếng không trả lời, lòng sợ hãi, tự nghĩ: Lão nói không sai. Trong mười mấy năm, nếu ta hành tẩu trên giang hồ thì sao có thể sống đến hôm nay?
Lão Nhậm nói:
– Công phu trên bàn cờ sắt của lão nhị quả có chút thực lực, vừa động thủ tấn công người thì ra chiêu nhanh như gió táp mưa sa, hạng tầm thường không dễ chống đỡ nổi. Tiểu bằng hữu, làm sao tiểu bằng hữu lại phá được chiêu này của lão, nói ta nghe thử.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chữ “phá” vãn bối không dám nhận. Chẳng qua lúc vãn bối vừa tấn công nhị trang chủ chiêu thứ nhất, vãn bối đã khiến cho nhị trang chủ phải quay về thế thủ.
Lão họ Nhậm nói:
– Hay lắm! Chiêu thứ hai thì sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Chiêu thứ hai vãn bối vẫn tấn công, nhị trang chủ lại giữ thế thủ.
Lão Nhậm nói:
– Hay lắm! Chiêu thứ ba thì thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Chiêu thứ ba vãn bối vẫn tấn công, nhị trang chủ vẫn thủ.
Lão họ Nhậm nói:
– Tuyệt thật! Năm xưa Hắc Bạch Tử oai danh trên giang hồ, hắn sử một tấm thiết bài, chỉ cần ai đó có thể đỡ được ba chiêu liên hoàn của hắn thì Hắc Bạch Tử sẽ tha không giết. Sau này hắn đổi lại sử bàn cờ sắt, thứ binh khí chiếm phần tiện nghi, nên sử càng lợi hại hơn. Tiểu bằng hữu lại bức được hắn liên tiếp thủ ba chiêu. Hay lắm! Chiêu thứ tư hắn phản kích ra sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Chiêu thứ tư vãn bối vẫn công, nhị trang chủ vẫn thủ.
Lão họ Nhậm nói:
– Kiếm pháp của lão Phong cao minh đến vậy sao? Muốn thắng cũng không khó nhưng bức được hắn cả bốn chiêu đều giữ thế thủ, ha ha, hay lắm, hay lắm! Chiêu thứ năm nhất định hắn tấn công chứ?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chiêu thứ năm thế công thủ vẫn không thay đổi.
Lão họ Nhậm ồ một tiếng, một lúc lâu sau mới hỏi:
– Tất cả tiểu bằng hữu tấn công được bao nhiêu chiêu thì Hắc Bạch Tử mới phản kích?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Cái này… cái này… chiêu số vãn bối không nhớ.
Hắc Bạch Tử nói:
– Kiếm pháp Phong thiếu hiệp như thần, từ đầu tới cuối vãn bối chưa trả được chiêu nào. Lúc thiếu hiệp tấn công hơn bốn chục chiêu, vãn bối tự biết mình không phải là địch thủ nên hạ bàn cờ chịu thua.
Cho đến bây giờ, Hắc Bạch Tử mới nói với lão họ Nhậm, ngữ khí vô cùng cung kính. Lão Nhậm ồ lớn một tiếng, nói:
– Có lý nào lại như vậy? Tuy Phong Thanh Dương là nhân tài xuất chúng của phe Kiếm tông phái Hoa Sơn nhưng kiếm pháp của phe Kiếm tông cũng có hạn. Ta quyết không tin trong phái Hoa Sơn lại có người có thể liên tiếp tấn công Hắc Bạch Tử đến hơn bốn mươi chiêu, bức hắn không cách nào hoàn chiêu được.
Hắc Bạch Tử nói:
– Nhậm lão tiên sinh quá khen vãn bối rồi! Vị Phong huynh đệ này hậu sinh khả úy, kiếm pháp cao thâm, đã sớm vượt xa phạm vi Kiếm tông phái Hoa Sơn. Nhìn quanh võ lâm đương thời, chỉ có đại cao thủ Nhậm lão tiên sinh hiếm thấy trong võ lâm mấy trăm năm nay mới có thể chỉ điểm vài chiêu cho Phong thiếu hiệp.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Hoàng Chung Công, Ngốc Bút Ông, Đan Thanh tiên sinh cả ba người ăn nói rất cao ngạo với lão Nhậm, còn Hắc Bạch Tử đối với lão lại rất cung kính. Nhưng lão vừa khích vừa khen, dụng ý giống nhau, đều muốn vị Nhậm lão tiên sinh này tỉ kiếm với mình.
Lão họ Nhậm nói:
– Hà, ngươi lại bợ đít ta, thúi không chịu nổi. Chiêu số võ thuật của Hoàng Chung Công so với Hắc Bạch Tử cũng chỉ tám lạng nửa cân nhưng nội lực của hắn thì tuyệt. Tiểu bằng hữu, nội lực của tiểu bằng hữu cũng thắng được hắn sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Trước đây vãn bối bị thương, nội lực bị mất hết cho nên Thất huyền vô hình kiếm của đại trang chủ hoàn toàn không hiệu ứng gì với vãn bối.
Lão họ Nhậm cười ha hả nói:
– Thật là hoạt kê! Rất tốt, tiểu bằng hữu, ta rất muốn biết kiếm pháp của tiểu bằng hữu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiền bối đừng để mắc bẫy, Giang Nam tứ hữu chỉ muốn khích tiền bối tỉ kiếm với vãn bối, kỳ thực còn có mưu đồ khác.
Lão Nhậm hỏi:
– Mưu đồ gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Bọn họ đánh cuộc với một vị bằng hữu của vãn bối, nếu trong Mai trang có người thắng được kiếm pháp của vãn bối thì bằng hữu của vãn bối chịu thua, phải đưa mấy thứ cho bọn họ.
Lão Nhậm nói:
– Đưa mấy thứ gì? À, chắc là cầm phổ, kỳ phổ hiếm thấy hay là cái gì chân tích thư họa đời xưa.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiền bối đoán việc như thần.
Lão Nhậm nói:
– Ta chỉ muốn xem kiếm pháp của tiểu bằng hữu, chứ không quá chiêu thật. Hơn nữa, ta cũng chưa chắc thắng được tiểu bằng hữu đâu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tiền bối muốn thắng vãn bối là chuyện mười phần nắm chắc hết chín nhưng vãn bối phải xin bốn vị trang chủ hứa cho một chuyện.
Lão Nhậm hỏi:
– Chuyện gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Nếu tiền bối thắng vãn bối thì bọn họ có được mấy thứ quý hiếm trên đời; còn bốn vị trang chủ phải mở cửa ngục, cung kính mời tiền bối rời khỏi chỗ này.
Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh cùng nói:
– Chuyện này vạn lần không được.
Lão Nhậm cười nói:
– Tiểu bằng hữu có ý tưởng lạ đời như vậy là do Phong Thanh Dương dạy tiểu bằng hữu phải không?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Phong lão tiên sinh tuyệt không hề biết tiền bối bị giam ở đây, vãn bối càng vạn lần không ngờ được.
Hắc Bạch Tử bỗng nói:
– Phong thiếu hiệp, Phong thiếu hiệp có biết vị Nhậm lão tiên sinh này tên là gì không? Bằng hữu trong võ lâm gọi ngoại hiệu của Nhậm lão tiên sinh là gì? Nhậm lão tiên sinh là chưởng môn của phái nào, vì sao bị cầm tù ở đây? Phong thiếu hiệp đã từng nghe Phong lão tiên sinh nói qua bao giờ chưa?
Đột nhiên Hắc Bạch Tử liên tiếp đưa ra mấy câu hỏi như vậy, Lệnh Hồ Xung không trả lời được câu nào. Trước đây Lệnh Hồ Xung liên tiếp tấn công lão hơn bốn mươi chiêu, Hắc Bạch Tử chỉ có thể thủ hơn bốn mươi chiêu mà bây giờ lão liên tiếp phát ra bốn câu hỏi cũng giống như tấn công tới tấp bốn chiêu, Lệnh Hồ Xung cũng không đỡ được chiêu nào. Chàng ấp úng một lúc mới nói:
– Chuyện này vãn bối chưa nghe Phong lão tiên sinh nói qua. Vãn bối… vãn bối quả thực không biết.
Đan Thanh tiên sinh nói:
– Phải rồi, ta chắc Phong thiếu hiệp cũng không biết, nếu thiếu hiệp biết nguyên do cũng sẽ không muốn bọn ta thả lão ra. Nếu lão rời khỏi chỗ này thì trời đất sẽ đảo điên, võ lâm không biết có bao nhiêu người sẽ táng mạng dưới tay lão, giang hồ từ đây không có một ngày bình yên.
Lão Nhậm cười ha hả nói:
– Đúng vậy! Giang Nam tứ hữu có gan bằng trời cũng không dám để lão phu thoát khỏi chốn lao lung. Hơn nữa bọn chúng chỉ phụng mệnh ở đây canh giữ, chẳng qua cũng chỉ là bốn tên cai ngục mà thôi. Bọn chúng đâu có quyền thả lão phu? Tiểu bằng hữu, tiểu bằng hữu nói câu này là đã đề cao thân phận của bọn chúng quá rồi.
Lệnh Hồ Xung không nói, thầm nghĩ: Trong chuyện này có vô số điều bí ẩn, mình chẳng biết chút nào, thực là vừa nói thì đã để lộ ra cái dốt rồi.
Hoàng Chung Công nói:
– Phong huynh đệ, Phong huynh đệ thấy chỗ lao tù này tối tăm ẩm thấp mà sinh ý đồng tình với Nhậm tiên sinh, đối với bốn huynh đệ lão phu rất bất nhẫn, đây là tấm lòng hiệp nghĩa của Phong huynh đệ, lão phu không trách. Phong huynh đệ có biết nếu vị Nhậm tiên sinh này trở lại giang hồ thì chỉ riêng phái Hoa Sơn của huynh đệ ít nhất cũng bị chết hơn một nửa. Nhậm tiên sinh, tại hạ nói vậy có đúng không?
Lão Nhậm cười nói:
– Đúng vậy, đúng vậy! Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn là Nhạc Bất Quần phải không? Người này giả nhân giả nghĩa, chỉ đáng tiếc trước đó ta bận rộn, sau đó lại bị thất thủ vì bị người ám toán, nếu không ta đã sớm lột cái bộ mặt giả dối của hắn ra rồi.