Hồi 82: Ngũ Độc Thần Công
Hồi 82: Ngũ Độc Thần Công
Nguyên từ trước Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ đều được nghe sư phụ nói rằng miền Tây Vực tuy là chốn biên thùy hoang dã, nhưng có cũng nhiều bậc kỳ nhân, mà Tây Độc Âu Dương Phong, cũng chỉ là một trong đám dị thủ đó thôi.
Ngũ Độc Tôn Giả là một nhân vật xuất sắc vùng Thiên Sơn Nam Lộ, hắn tinh luyện một thứ gọi là Ngũ Độc thần công. Loại thần công này, có người bảo nó thuộc về sự rèn luyện tinh thần, có người nói là công phu nội lực. Lại cũng có người cho rằng loại tà pháp của Hồng Giáo Lạt Ma.
Người Tây Vực có câu truyền ngữ: “Thà gặp Diêm Vương, đừng đụng Ngũ Độc”, đủ thấy Ngũ Độc thần công là một loại cực kỳ lợi hại.
Tuy nhiên, cũng có nhiều người Tây Vực chưa từng gặp Ngũ Độc Tôn Giả bao giờ.
Cứ theo người ta nói: vị Ngũ Độc Tôn Giả hành tung kỳ bí lắm, không rõ từ đâu đến, không biết từ đâu tới, cho nên đối với người Tây Vực, cái tên Ngũ Độc Tôn Giả cũng chỉ là một nhân vật truyền kỳ.
Không ngờ ngàn dặm xa xôi, y lại lặn lội đến Tương Dương phủ của Trung Nguyên thiết lập lôi đài, không ai biết được dụng ý của con người kỳ dị đó.
Cảnh Ngọc Hư vừa nghe lão hòa thượng Tây Vực nói ra biệt hiệu, ông đã có hơi đổi sắc, nhưng trong thoáng chốc, cười cười ha hả:
– Té ra pháp sư đây là một nhân vật mang cả thinh danh miền Tây Vực, thảo nào bàn tay nghiệt ngã dễ dàng không ngại kết liễu sinh mạng con người. Nghe danh không bằng gặp mặt, tiện đây bần đạo xin lĩnh giáo.
Thổ Lợi Đăng Ma cười lạt:
– Hay lắm! Từ Tây Vực đến, bần tăng đang mong được sự chỉ giáo của cao thủ Trung Nguyên đã từ lâu ngưỡng mộ Võ Đang phái tuyệt học, nay gặp đây thật là hạnh ngộ.
Cảnh Ngọc Hư giắt phất trần vào lưng, quát lớn:
– Không phải nhiều lời, tiếp chiêu!
Tiếp theo tiếng quát cánh tay phải vung lên, nhắm Ngũ Độc Tôn Giả đẩy ra một chưởng.
Cảnh Ngọc Hư đưa chưởng nhẹ nhàng coi như không có chút chi phí sức, in hình cầm một trang giấy phất qua trước mặt đối phương. Nhưng, Thổ Lợi Đăng Ma biết liền đó là Miêu Chưởng công phu, một tuyệt kỹ của Võ Đang phái.
Lão hòa thượng Tây Vực lập tức hoành chân tung mạnh Kim Cương Xuyên chưởng cuốn luồng chưởng lực của Cảnh Ngọc Hư xô tạt ra ngoài.
Cảnh Ngọc Hư không biến chiêu công địch, nhảy thốc lại sau.
Bảy người đệ tử Toàn Chân hết sức lạ lùng, không hiểu tại sao vị Chưởng môn Nam phái Võ Đang, một thế đầu đã vội thu chiêu triệt thoái?
Nguyên Cảnh Ngọc Hư lúc chưa giao đấu, đã thấy mười ngón tay của đối phương, một màu xám xịt, trong lòng đã hơi sờ sợ, biết rằng Ngũ Độc thần công tụ tập vào nơi ấy cho nên không dám khinh suất.
Thổ Lợi Đăng Ma thấy Cảnh Ngọc Hư triệt bộ, trầm giọng quát lên:
– Võ Đang đạo trưởng! Đón chiêu!
Lập tức Long Hình Phi Bộ, Tỷ Chưởng Xuyên Quang, vị hòa thượng Tây Vực cùng một lúc công luôn hai chưởng.
Chưởng phong cuồn cuộn thẳng vào giữa ngực Cảnh Ngọc Hư.
Khưu Xứ Cơ là một người rất thông quyền pháp, liếc qua công thế của Thổ Lợi Đăng Ma, chàng bèn day qua nói với Mã Ngọc:
– Đại sư huynh! Lạ quá thủ pháp của tên hòa thượng này, bất quá cũng chỉ là những ngón tầm thường trong Thiên Long chưởng thế sao Cảnh đạo trưởng lại không dám phản chiêu?
– Sư đệ không thấy móng tay của hắn hay sao! Toàn thể một màu xanh đen ghê gớm, rõ ràng Ngũ Độc thần công tập trung nơi đó nếu đụng phải là nguy hiểm!
Cùng lúc đó Cảnh Ngọc Hư vì phải né tránh hai chiêu nên đã bị lấn ra tới mép đài.
Ngũ Độc Tôn Giả gầm lên một tiếng, song thủ vung lên, năm ngón giương ra một lượt theo thế Kim Long Xuất Trảo nhắm ngay ngực Cảnh Ngọc Hư chụp tới.
Khưu Xứ Cơ và Mã Ngọc vì đứng gần đài nên thấy rõ trong lúc Thổ Lợi Đăng Ma giương mười ngón tay chụp tới, thì từ trong đó tuôn ra mấy làn hắc khí mỏng manh như những sợi tơ nhắm ngay mặt Cảnh Ngọc Hư bấu tới.
Mã Ngọc kinh hoảng gần muốn kêu lên.
Trái lại Cảnh Ngọc Hư lúc bấy giờ mới triển xuất Võ Đang tuyệt kỹ, chỉ thấy hai chân ông như đóng chặt vào mép đài, quặt ngửa mình trở lại đằng sau, mới nhìn qua cơ hồ như sắp sửa lộn ngược xuống đài.
Nhưng, chính trong lúc thân hình lơ lửng sắp rơi ra, chợt thấy hai tay áo rộng của ông phất nhẹ trở lên, đồng thời nương theo đà giở lộn mình trở lại giữa đài.
Kim Long Xuất Trảo của Thổ Lợi Đăng Ma đánh trượt vào không khí.
Khưu Xứ Cơ vỗ tay tán thưởng:
– Đảo Kỵ Long thủ pháp. Hay! Thật hay!
Đảo Kỵ Long và Cao Tứ Bình, đều là thủ pháp trường quyền căn bản của Võ Đang, khi nằm vào tay của các bậc danh gia, lại càng tăng phần diệu dụng, cho nên chỉ trong một cái chớp, độc chưởng của Thổ Lợi Đăng Ma bị hụt ra ngoài.
Ngũ Độc Tôn Giả vội quay mình trở lại, triển khai Cô Nhạn Xuất Quân, mười móng tay lang sói lại chụp ngay vào đối thủ.
Cũng như trước, Cảnh Ngọc Hư không dám tung chiêu đối kháng, nhảy xê qua góc trái lôi đài thuận đà bắn đôi bàn chân một lượt theo thế Yến Song Phi ngay vào hông của nhà sư Tây Vực.
Ngũ Độc Tôn Giả thối lui nửa bước, hạ thấp mấy móng tay đen, nhầm hai ống quyển của Cảnh Ngọc Hư móc ngược trở lên!
Cảnh Ngọc Hư nhẹ lắc thân mình, sà ngang bên góc phải của lôi đài như một chiếc lá khô tạt theo chiều gió.
Khưu Xứ Cơ kêu lên:
– Sư huynh, Cảnh đạo trưởng không dám đối kháng với móng độc của Thổ Lợi Đăng Ma, sợ e không khỏi bại.
Mã Ngọc lắc đầu:
– Chưa chắc!
Mã Ngọc chưa nói hết lời, trên đài Cảnh Ngọc Hư đã xử xuất Toan Nghê Công, một quyền bộ theo cách sư tử vờn mồi, tuyệt kỹ của Võ Đang quyền pháp, nhảy bên trái xây bên phải, chỉ trong chớp mắt, bóng của Cảnh Ngọc Hư loáng thoáng cùng khắp bốn góc lôi đài.
Thốt nhiên, Ngũ Độc Tôn Giả nhảy lui một bước, kêu lên:
– Hãy khoan!
Cảnh Ngọc Hư thu chưởng:
– Đại pháp sư có điều chi dạy bảo?
Nhà sư Tây Vực trầm giọng:
– Lôi đài thiết lập hơn một tháng nay, những kẻ thượng đài giao thủ, chưa một ai tiếp bần tăng quá năm chiêu. Đạo trưởng đã tiếp được mười mấy chiêu, phá lệ. Chiếu theo quy củ, bản đài phải trao một trăm lượng hoàng kim. Xin đạo trưởng hãy thu rồi sẽ tiếp đấu.
Cảnh Ngọc Hư vòng tay thi lễ:
– Kẻ xuất gia không cam danh lợi, hoàng kim xin để lại, chúng ta cứ tiếp tục đấu chiêu.
Ngũ Độc Tôn Giả rấp tâm chờ khi Cảnh Ngọc Hư tiếp nhận hoàng kim, sẽ thừa cơ phóng độc, không ngờ vị Chưởng môn Võ Đang lại không chịu nhận, làm cho kế quỷ bị hư, lão ta bèn cười lạt:
– Đạo trưởng quả thật đạo hạnh hơn người không ưa tài vật, bần tăng ngưỡng mộ vô cùng!
Và quay lại tên đồ đệ, Thổ Lợi Đăng Ma ra lệnh:
– A Hải, mang binh khí cho ta!
Tên tiểu tăng bái lệnh quay vào trong, giây phút sau mang binh khí ra dâng, dưới đài thiên hạ trố mắt lạ lùng.
Nguyên vì binh khí của nhà sư Tây Vực thật là lạ mắt, nó là một cây thiền trượng hai đầu không phân biệt trên dưới chi cả.
Một đầu có hình đầu rồng đúc bằng loại đồng xanh, một đầu bằng vàng tạc hình đầu cọp.
Một điều lạ khác, là dưới mỗi đầu rồng, đầu cọp đó, lại có một cái ngạnh cong ra bằng thép trắng, giống như một mảnh trăng lưỡi liềm. Một món binh khí mà từ trước đến nay chưa ai từng trông thấy.
Khưu Xứ Cơ hỏi Mã Ngọc:
– Đại sư huynh lão hòa thượng Tây Vực sử dụng thứ binh khí kỳ lạ gì thế?
Mã Ngọc suy nghĩ, lắc đầu:
– Thứ binh khí này thật là cổ quái, ngu huynh cũng mới thấy lần đầu.
Một đầu rồng, một đầu cọp vậy cứ gọi nó là Long Hổ trượng cho rồi. Song cần thấy một điều là cây thiền trượng này công dụng của nó sẽ nguy hiểm gấp mấy lần so với loại binh khí khác.
Khưu Xứ Cơ gục gật đầu hội ý. Chàng cũng nghĩ rằng có lẽ thứ binh khí này sẽ dùng các pháp Giải Côn, Lăng Trượng, Hoa Thương và Long Đầu Trắc Đao cùng một lúc.
Trong lúc chàng đang suy nghĩ thì trên đài Cảnh Ngọc Hư đã tuốt thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh tinh quang lóe ra đến lạnh người.
Thổ Lợi Đăng Ma đón lấy cây thiền trượng cười khẹc khẹc lên như dã thú:
– Cảnh đạo trưởng, quyền cước đã qua, bần tăng xin lãnh giáo bằng binh khí.
Cảnh Ngọc Hư lặng lẽ vung thanh trường kiếm, xử xuất Liên Hoàn Đoạt Mệnh kiếm pháp của Võ Đang.
Cùng một lúc hai đạo kiếm quang toát rực cả lôi đài, nhắm hai bên sườn của đối phương thốc tới.
Ngũ Độc Tôn Giả quay vù cây thiền trượng, đỡ vẹt hai đường kiếm, đâm thẳng vào Chưởng môn đại của huyệt của Cảnh Ngọc Hư.
Vương Xứ Nhất nhìn thấy bỗng bật cười:
– Lão hòa thượng này bản lĩnh cũng tầm thường, nếu hắn thấy sư phụ dùng Nhất Dương chỉ giao phong với Tỷ Không chưởng của Hoàng Dược Sư và Cáp Mô công của Âu Dương Phong, nhất định hắn sẽ lé mắt trước tình thế mãnh liệt, uy lực kinh hồn, mà đối với cái Thiên hạ đệ nhất của y, cũng không bằng cái lông chân của sư phụ.
Sự suy nghĩ của chàng chưa dứt, thì trên đài một chuyện khủng khiếp đã xảy ra.
Trong lúc Cảnh Ngọc Hư thấy Thổ Lợi Đăng Ma lao cây thiền trượng ngay vào đại huyệt của mình, ông lập tức khẽ nghiêng mình, tay trái kéo ngược thanh trường kiếm, theo thế Đằng Giao Khởi Phượng một tuyệt chiêu trong kiếm pháp Võ Đang, thân kiếm dán chặt vô đầu trượng, dùng sức ép định trước tiên hất cây thiền trượng ra ngoài kế đó sẽ phản chiêu đột kích.
Không ngờ, kiếm trượng mới chạm vào nhau, Cảnh Ngọc Hư và Ngũ Độc Tôn Gỉa cũng vừa đâu mặt, chợt vị Chưởng môn phái Võ Đang bắt gặp một tròng mắt xanh rờn của Thổ Lợi Đăng Ma ngó chòng chọc vào mình, bất giác một luồng ớn lạnh rúng lên, nội lực như không còn tự chủ.
Cảnh Ngọc Hư muốn dùng sức lách đầu qua tránh né nhãn quan dị thường của đối thủ, không dè trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi như làn điện chớp ấy, thân thể của ông bỗng mềm nhũn ra như bún, trí não muốn tránh qua, mà tay chân không theo sự chỉ huy của bộ óc, mặc cho đôi mắt đối phương thu hút như kim gặp đá nam châm.
Vị Chưởng môn phái Võ Đang cảm thấy Thổ Lợi Đăng Ma như bị biến thành một con quỷ mặt xanh, tóc đỏ, đang lừ lừ xông tới trước mặt mình.
Chúng nhân dưới đài thấy Cảnh Ngọc Hư vừa hoa kiếm chận cây thiền trượng của đối phương, thình lình bỗng ngây người đứng sững và vị hòa thượng miền Tây Vực chợt cười lên khăng khắc, nhích cây thiền trượng trở mũi đầu rồng, nhắm ngay tử huyệt nơi ngực của Cảnh Ngọc Hư đâm tới.
Nguyên Ngũ Độc Tôn Giả từ nhỏ đã khổ luyện một thứ tinh thần công lực. Nó là một môn pháp từ Thiên Trúc truyền sang, tiếng Phạn đọc là Hắc Ma Hỉ Nhãn, Trung Nguyên phiên dịch là Ly Hồn pháp.
Nó là một thứ công lực mà kẻ địch phải chịu hoàn toàn sự điều khiển theo đôi mắt của đối phương, chỉ cần nhìn thẳng được vào đôi mắt của địch nhân, thì kẻ ấy lập tức đờ đẫn như không còn hồn vía, trí não sinh ra ảo giác, để mặc đối phương thao túng.
Cảnh Ngọc Hư không rõ điều ấy, vô tình đưa mắt cho kẻ địch chụp Hắc Ma Hỉ Nhãn, và đành phải đờ người đứng đợi thiền trượng kết liễu cuộc đời.
Khưu Xứ Cơ nhìn thấy tình hình, không còn có thể dừng được nữa, vội vàng bung mạnh hữu thủ, cây phất trần đang cầm ở tay chàng thoát ra từ chưởng lực, theo sức đẩy của chưởng phong, như một phi tiêu, lao vút vào giữa mặt nhà sư Tây Vực.
Đang lúc trong lòng khấp khởi, sinh mạng đối phương nắm chắc trong tay, Thổ Lợi Đăng Ma chợt thấy đôi mắt hoa lên và tiếp theo đó, một vệt dài màu trắng, mang theo một chùm tơ, đã sát ngay thì mặt mình. Không còn cách né tránh nào kịp nữa, Ngũ Độc Tôn Giả liều mạng đỡ càn một trượng.
Coong!
Một tiếng khua cộc lốc vang lên, chiếc phất trần chạm trúng đầu trượng rồng xanh nhang lửa và kình lực cũng đùa theo quá mạnh, làm cho đầu trượng bật lại đàng sau.
Thổ Lợi Đăng Ma cũng bị dội lui một bước.
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác