Hồi 76: Lúc nguy hiểm liên thủ chiến đấu
Lệnh Hồ Xung liền cung tay nói:
– Vãn bối xin cáo từ.
Hướng Vấn Thiên chưa kịp trả lời, đã thấy kiếm quang lấp loáng, ba thanh trường kiếm chỉ vào lương đình. Đó là ba tên đệ tử thuộc bọn Hầu Nhân Hùng tấn công đến. Cả ba tên đều chỉ kiếm nhắm vào Lệnh Hồ Xung, một kiếm chỉ vào lưng, hai kiếm chỉ vào hông, khoảng cách không đầy một thước. Hầu Nhân Hùng quát:
– Lệnh Hồ Xung, quỳ xuống đi!
Tiếng quát vừa dứt thì gã đã phóng lên trước, đụng vào người Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: Ta đường đường là nam tử hán, tuy hôm nay không mong sống sót nhưng cũng không cam tâm chết dưới kiếm của mấy tên đê tiện phái Thanh Thành nhà ngươi.
Lúc này Lệnh Hồ Xung đã biết đang bị ba mũi kiếm bao vây, chỉ cần xoay người thì một kiếm sẽ đâm vào ngực còn hai kiếm kia sẽ đâm vào bụng dưới. Chàng liền cười ha hả nói:
– Quỳ thì quỳ.
Đầu gối phải hơi quỵ xuống, tay phải đã rút trường kiếm trên bàn, vung một cái, Lệnh Hồ Xung đã chặt đứt cổ tay của ba tên đệ tử phái Thanh Thành. Ba thanh trường kiếm rơi xuống đất. Cả ba tên mặt không còn giọt máu, chúng khó tin rằng trên đời này lại có chuyện như vậy. Chúng hết hồn, đứng ngây một lúc rồi mới nhảy về sau. Một tên trong bọn đệ tử Thanh Thành chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi đau quá khóc rống lên. Lệnh Hồ Xung áy náy nói:
– Huynh đệ, tại huynh đệ muốn giết ta trước.
Hướng Vấn Thiên trầm trồ:
– Hảo kiếm pháp!
Rồi lão nói tiếp:
– Thế kiếm không mạnh, nội lực quá yếu.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Nội lực không chỉ quá yếu mà chẳng có chút nào.
Bỗng nhiên Hướng Vấn Thiên quát một tiếng, tiếp theo tiếng dây xích kêu leng keng. Hai tên hán tử mặc áo đen đã xông vào lương đình, tấn công nhanh về Hướng Vấn Thiên. Hai người này một tay lăm lăm cây song hoài trượng làm bằng thép nguyên chất còn tay kia cầm cây song thiết bài, đều là nhữ ng thứ binh khí rất nặng. Bốn thứ binh khí va chạm vào dây xích nơi tay Hướng Vấn Thiên phát ra những tia lửa tung tóe. Hướng Vấn Thiên lạng người mấy cái, muốn vòng ra phía sau để đoạt hoài trượng nhưng người cầm song trượng nghiêm mật phòng thủ, bảo vệ nhữngnđiểm yếu hại trên người. Hai tay của Hướng Vấn Thiên bị dây xích trói chặt nên lão xoay chuyển không linh hoạt lắm.
Bọn Ma giáo liên tục la hét, lại có thêm hai người xông vào lương đình. Hai người này đều sử bát giác đồng chùy vung lên vung xuống rất mãnh liệt. Hai người cầm bốn cây chùy vừa xông đến, thì người sử song hoài trượng liền chuyển từ thế thủ sang thế tấn công. Hướng Vấn Thiên lạng qua lạng lại, thân pháp cực kỳ linh động nhưng cũng không cách nào đả thương được đối thủ. Mỗi khi có cơ hội, lão dùng dây xích tấn công một người, thì ba người kia liều mạng xông vào, thế đánh rất hung hãn.
Hai bên tỉ đấu mười mấy chiêu, tên thủ lãnh bọn Ma giáo quát:
– Bát thương xông vào!
Tám tên hán tử áo đen tay cầm trường thương phân ra bốn phía xông vào lương đình, bốn hướng đều có hai cây trường thương xông vào nhắm Hướng Vấn Thiên mà đâm.
Hướng Vấn Thiên nhìn Lệnh Hồ Xung quát:
– Tiểu bằng hữu, mau tránh ra đi!
Tiếng quát chưa dứt, tám cây trường thương cùng một lúc đâm vào lão. Ngay lúc này bốn cây đồng chùy toan đánh vào ngực, cây song hoài trượng sắp đánh vào chân, hai cây thiết bài nhắm đánh vào mặt, bốn phương tám hướng chỗ nào cũng có sát thủ. Mười hai tên cao thủ Ma giáo mỗi tên đều hạ thủ không chút lưu tình. Xem ra ai ai cũng đều biết giao thủ với Hướng Vấn Thiên là chuyện nguy hiểm nhất trên đời, nếu kéo dài cuộc đấu thì càng bước gần đến Quỷ môn quan.
Lệnh Hồ Xung thấy bọn người này đánh kiểu man rợ, tình thế Hướng Vấn Thiên khó thoát khỏi nguy hiểm liền quát:
– Quân đê tiện!
Hướng Vấn Thiên đột nhiên xoay người một cách thần tốc, vung dây xích đụng vào các binh khí kêu leng keng loảng xoảng. Người lão giống như con vụ xoay tít đến nỗi ai cũng hoa cả mắt. Chỉ nghe loang choang hai tiếng, hai cây thiết bài đụng phải dây xích của lão bị hất văng lên xuyên qua nóc lương đình bay ra ngoài. Hướng Vấn Thiên không thèm để ý các chiêu tấn công của đối phương, lão xoay người càng nhanh khiến cho tám người cầm trường thương phải lùi ra xa. Tên thủ lĩnh của Ma giáo quát:
– Tấn công từ từ để tiêu hao khí lực của lão.
Tám tên sử thương cùng dạ, mỗi tên lùi lại hai bước, chỉ đợi lúc lực của Hướng Vấn Thiên suy giảm, thế dây xích sơ hở thì lập tức tấn công.
Một số người bàng quan từng trải đều nhận ra điều đó. Võ công Hướng Vấn Thiên dù có cao thâm đến đâu cũng quyết khó xoay người liên tục nhanh như vậy. Cách đánh này cuối cùng sẽ hao tổn hết khí lực, phải bó tay chịu trói.
Hướng Vấn Thiên cười ha hả. Bỗng nhiên chân trái hơi lún xuống, lão vung dây xích ra, đánh vào lưng một tên sử đồng chùy. Tên đó thét lên một tiếng, cây đồng chùy tay trái đánh ngược lại trúng đầu gã khiến gã vỡ đầu. Tám tên sử thương cùng xông ra, phân ra trái phải trước sau. Hướng Vấn Thiên vung dây xích hất hai cây trường thương, trường thương của sáu người còn lại không hẹn mà cùng đâm vào hông trái của lão. Trong tình cảnh đó, Hướng Vấn Thiên có tránh được cây thương thứ nhất thì không tránh được cây thương thứ hai, có tránh được cây thương thứ hai thì không tránh được cây thương thứ ba, huống hồ cả sáu cây thương cùng đồng thời đâm tới.
Lệnh Hồ Xung giật mình khi thấy sáu cây thương cùng đâm tới mà Hướng Vấn Thiên không cách nào né được. Đầu chàng lóe lên một ý nghĩ, chàng nhớ ra chiêu thứ tư Phá thương thức trong Độc Cô cửu kiếm. Gặp lúc nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc, đâu có thể nghĩ ngợi gì thêm nữa? Thanh trường kiếm lóe lên, chỉ nghe mấy tiếng choang choang, tám cây trường thương cùng rơi xuống, tám tên sử thương ngã lăn ra đất, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng cơ hồ như mấy cây thương cùng rớt xuống một lúc. Một kiếm của Lệnh Hồ Xung phân ra đâm vào tám cổ tay của tám người dĩ nhiên có trước có sau, nhưng vì thế kiếm quá mau lẹ nên tám tên này dường như đồng thời bị trúng kiếm.
Lệnh Hồ Xung đã xuất kiếm ra, thế kiếm khó dừng lại, chàng lại sử tiếp chiêu thứ năm Phá tiên thức. Chiêu Phá tiên thức này chỉ là một tên gọi chung, bên trong biến hóa vô cùng, bất kể cương tiên, thiết giản, điểm huyệt quyết, phán quan bút, trượng tử, Nga Mi thích, trủy thủ, bản phủ, thiết bài, bát giác chùy, thiết thôi và các đoản khí đều có thể phá giải được. Kiếm quang lấp loáng, hai cây hoài trượng và hai cây đồng chùy đã bị đánh rớt. Trong mười hai tên Ma giáo tấn công vào lương đình ngoài một tên bị Hướng Vấn Thiên giết, một người bị đánh rơi thiết bài ra còn mười tên đều bị trúng kiếm nơi cổ tay, binh khí bị rơi xuống. Mười một người la hoảng, vội chạy lùi ra ngoài.
Quần hào chính phái không kìm được đều lớn tiếng reo hò:
– Hảo kiếm pháp!
– Kiếm pháp phái Hoa Sơn khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Tên thủ lĩnh Ma giáo phát một câu hiệu lệnh, lập tức có năm người tấn công vào lương đình. Một phụ nữ trung niên tay cầm song đao nhắm Lệnh Hồ Xung mà chém; bốn tên đại hán thì vây đánh Hướng Vấn Thiên. Đao pháp của người phụ nữ cực nhanh, một đao hộ thân một đao tấn công, lúc đao tay trái tấn công thì đao tay phải phòng thủ, lúc đao tay phải tấn công thì đao tay trái phòng thủ. Song đao sử liên tục, mỗi chiêu đều vừa tấn công vừa phòng thủ; thủ thì rất nghiêm mật, công thì rất mãnh liệt. Lệnh Hồ Xung nhìn không rõ đường đao, liên tiếp lùi lại bốn bước.
Chỉ nghe tiếng gió vù vù, tựa như có người dùng binh khí mềm đấu với Hướng Vấn Thiên. Lệnh Hồ Xung gặp lúc cấp bách cũng liếc qua một cái, thấy người sử liễn tử chùy và hai người sử nhuyễn tiên đấu kịch liệt với sợi dây xích trên tay Hướng Vấn Thiên. Sợi dây thép ở trên cây liễn tử chùy rất dài, vung lên một cái quất ngang hơn một trượng. Đã mấy lần sợi dây vượt qua đầu Lệnh Hồ Xung. Hướng Vấn Thiên chửi:
– Tổ mẹ đồ chó má!
Một tên hán tử quát:
– Hướng tả sứ, đắc tội!
Thì ra một sợi dây thép trên liễn tử chùy đã quấn chặt sợi dây xích trên tay Hướng Vấn Thiên.
Trong khoảnh khắc, ba tên kia với ba thứ binh khí đồng thời nhắm đánh vào Hướng Vấn Thiên.
Hướng Vấn Thiên hú một tiếng, vận kình lực kéo mạnh, lão đã kéo được người sử liễn tử chùy về phía mình để đỡ cho mình. Hai cây nhuyễn tiên và cương chùy đều đánh vào lưng người đó.
Lệnh Hồ Xung phóng kiếm chênh chếch đâm ra, thế kiếm phiêu bồng đâm trúng vào cổ tay trái của người phụ nữ. Nghe choang một tiếng, trường kiếm oằn lại, cây liễu diệp đao trong tay người phụ nữ không bị rớt xuống, mụ vung lưỡi đao quét ngang một cái. Lệnh Hồ Xung giật mình hiểu ra: Trên cổ tay mụ có đeo thiết bố sam bảo vệ nên kiếm đâm không vào được.
Cổ tay Lệnh Hồ Xung hơi nhích lên, chàng phóng trường kiếm bật cao lên, chát một tiếng, kiếm đâm trúng vào huyệt Kiên trinh trên vai trái của mụ. Người phụ nữ sửng sốt, nhưng mụ ta rất hung hãn, tuy vai trái đau buốt nhưng đao tay phải vẫn cố sức chém tới. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung lóe lên, huyệt Kiên trinh trên vai phải của mụ ta lại bị trúng kiếm. Mụ cầm binh khí không vững nữa, liền sử kình lực ném song đao về phía Lệnh Hồ Xung nhưng hai cánh tay mụ không phát huy được lực đạo nên hai thanh đao chỉ văng ra hơn một thước liền rớt xuống đất.
Lệnh Hồ Xung vừa chế phục được người phụ nữ thì một đạo nhân mặt xanh lè trong đám quần hào chính phái bên mé phải vung kiếm xông đến quát:
– Phái Hoa Sơn e không có thứ kiếm pháp yêu tà này.
Lệnh Hồ Xung thấy trang phục của lão thì biết lão là trưởng bối của phái Thái Sơn, vừa rồi một đồng môn của lão bị Hướng Vấn Thiên đả thương nên lão xông lên để trả thù. Tuy Lệnh Hồ Xung bị sư phụ trục xuất nhưng từ nhỏ đã làm môn hạ phái Hoa Sơn, Ngũ Nhạc kiếm phái đồng khí liên chi, nên thấy vị tiền bối phái Thái Sơn này thì tự nhiên có ý cung kính. Chàng liền xoay trường kiếm lại, chĩa mũi kiếm xuống đất rồi cung tay nói:
– Đệ tử không dám đắc tội với sư bá phái Thái Sơn.
Đạo nhân này có đạo hiệu là Thiên Ất, cùng hàng với Thiên Môn đạo nhân và Thiên Tùng đạo nhân. Lão lạnh lùng hỏi:
– Người sử thứ kiếm pháp gì vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Kiếm pháp mà đệ tử sử là do một vị trưởng bối phái Hoa Sơn truyền cho.
Thiên Ất đạo nhân hừ một tiếng nói:
– Nói bậy, không biết ngươi đã đi bái tên yêu ma nào làm sư phụ. Xem kiếm đây!
Lão vung kiếm lên nhắm vào ngực Lệnh Hồ Xung đâm tới, kiếm quang lấp loáng, trường kiếm phát ra tiếng vù vù, chỉ một chiêu kiếm này mà bảy đại huyệt Thiện trung, Thần tàng, Linh khư, Thần phong, Bộ lang, U môn, Thông cốc ở trước ngực Lệnh Hồ Xung đều bị khống chế. Bất luận Lệnh Hồ Xung né về hướng nào cũng có một huyệt đạo sẽ bị mũi kiếm của lão đâm trúng. Chiêu kiếm này gọi là Thất tinh lạc trường không, là một chiêu tinh yếu của Thái Sơn kiếm pháp. Chiêu này phát ra thì đối phương phải có khinh công cao cường tung người lên hơn một trượng mới có thể né tránh được. Nhưng cũng phải biết được chiêu Thất tinh lạc trường không để lúc chiêu kiếm vừa phát ra phải bay vọt lên ngay, không được do dự mới có thể tránh bị mũi kiếm đâm xuyên qua ngực, và sau khi rớt xuống đất lại phải ứng phó với ba chiêu kiếm cực kỳ lợi hại tiếp theo. Ba chiêu này hiểm độc như nhau được phát ra theo thế liên hoàn thật khó chống đỡ.
Thiên Ất đạo nhân thấy kiếm pháp lợi hại của Lệnh Hồ Xung nên lão ra chiêu kiếm đầu tiên là chiêu này. Từ khi tiền bối phái Thái Sơn sáng chế ra chiêu kiếm này lão chưa từng với ai động thủ, đây là lần đầu tiên.
Lệnh Hồ Xung giật mình, bỗng nhớ mình đã thấy qua chiêu này khắc trên vách đá sau hậu động trên ngọn núi sám hối, ngày trước đã học qua để đối phó với Điền Bá Quang. Có điều chàng chưa học đến nơi nên chưa thể thủ thắng, nhưng thế đánh của chiêu kiếm pháp này chàng đã thuộc lòng. Lúc này kiếm khí mịt mùng sắp chụp vào người, không nghĩ ngợi gì nữa, chàng liền vung kiếm đâm thẳng vào bụng dưới của Thiên Ất đạo nhân. Chiêu kiếm này đúng là chiêu học từ đồ hình trên vách đá mà Lệnh Hồ Xung dùng để phá giải, mới nhìn tưởng như chàng liều mạng với lão theo kiểu đồng quy ư tận. Kỳ thực chiêu Thất tinh lạc trường không này của phái Thái Sơn phân làm hai phần, phần thứ nhất dùng kiếm khí để phong tỏa bảy đại huyệt ở trước ngực địch nhân, khiến địch nhân kinh hoàng luống cuống, phần thứ hai là chọn một huyệt đạo mà đâm vào. Kiếm khí tuy bao trùm cả bảy huyệt, nhưng chỉ một kiếm là đâm địch chết ngay. Chiêu kiếm này bất luận đâm trúng một huyệt nào đều có thể khắc địch thủ thắng, nên không cần đâm trúng bảy huyệt một lúc, mà cũng không thể đâm trúng cùng lúc bảy huyệt. Chiêu này có hai phần, đó chính là chỗ lợi hại, nhưng năm xưa Ma giáo trưởng lão đã nghiên cứu tỉ mỉ tìm ra nhược điểm về chỗ lợi hại này. Đợi sau khi đối phương sử ra phần thứ nhất của kiếm pháp liền tấn công vào bụng dưới của đối phương, chiêu Thất tinh lạc trường không này bị đứt đoạn, không hoàn thành hết chiêu thức được.
Thiên Ất đạo nhân thấy thế kiếm ảo diệu của Lệnh Hồ Xung, tuyệt không cách nào đỡ gạt được. Lão kinh hãi thất sắc, la toáng lên, nghĩ rằng bụng của mình chắc bị kiếm đâm vào. Trong lúc kinh hoàng tưởng không biết đau đớn, lão hoảng loạn cho rằng mình đã chết rồi liền ngã xuống đất. Kỳ thực mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung vừa đến bụng dưới của lão liền dừng lại không phát ra nữa, không ngờ Thiên Ất đạo nhân kinh hãi quá mức, chỉ bị dọa cũng ngất đi.
Môn hạ phái Thái Sơn thấy Thiên Ất ngã xuống đất đều cho là lão bị Lệnh Hồ Xung đả thương liền đua nhau mắng chửi, năm tên thanh niên đạo nhân liền phóng kiếm tấn công. Năm người này đều là môn hạ của Thiên Ất, vì nóng lòng báo thù cho sư phụ nên năm thanh trường kiếm vội phóng ra xoay tít như gió táp mưa sa. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung liên tục điểm, cổ tay của năm tên đạo sĩ đều bị trúng kiếm, trường kiếm của chúng rớt loảng xoảng xuống đất. Năm tên này kinh hãi nhảy lùi ra. Thấy Thiên Ất đạo nhân đứng dậy run cầm cập la lên:
– Hắn đâm chết ta rồi, hắn đâm chết ta rồi!
Năm tên đệ tử thấy người lão không bị thương mà miệng vẫn không ngớt la om sòm, chúng đều kinh ngạc, không biết lão sống hay chết nữa. Thiên Ất đạo nhân la rùm mấy tiếng, thân người loạng choạng lại té ngã xuống. Hai tên đệ tử chạy đến đỡ lão dậy vội vã thối lui.
Quần hào thấy Lệnh Hồ Xung mới sử nửa chiêu đã khiến cho Thiên Ất đạo nhân cao thủ phái Thái Sơn không biết mình sống hay chết nên ai cũng kinh sợ.
Lúc này bọn vây đánh Hướng Vấn Thiên lại thay đổi mấy người. Hai tên hán tử sử kiếm là người trong phái Hành Sơn, song kiếm vung lên chém xuống rất thần tốc nhằm tìm chỗ sơ hở trong sợi dây xích trên tay Hướng Vấn Thiên. Còn một tên khác tay trái cầm lá mộc, tay phải sử đao, là một nhân vật trong Ma giáo. Tên này dùng mộc để hộ thân, đồng thời triển khai Địa đường đao pháp, lăn xả vào gần chân Hướng Vấn Thiên, dùng đao chém hạ bàn của lão. Hướng Vấn Thiên liên tiếp vung dây xích đánh hai cái mạnh lên cái lá mộc nhưng đều không đả thương được gã. Cây cương đao ở dưới cái mộc bỗng đưa ra bỗng thụt vào, chiêu số rất tàn độc.
Lệnh Hồ Xung nghĩ: Người này dùng lá thuẫn hộ thân, phòng thủ nghiêm mật, nhưng gã vừa xuất đao tấn công thì trên người lại sơ hở, có thể lập tức chặt đứt cánh tay gã.
Bỗng nghe đằng sau có người quát:
– Tiểu tử, ngươi còn muốn sống nữa không?
Tuy tiếng quát không lớn nhưng cự ly rất gần dường như không đầy một hai thước. Lệnh Hồ Xung giật mình quay lại thì mặt đối mặt với người quát, cơ hồ mũi cả hai sắp đụng nhau. Chàng vội né qua nhưng song chưởng của người đó đã nắm lấy ngực chàng lạnh lùng nói:
– Ta mà nhả nội lực ra thì bao nhiêu xương sườn của ngươi gãy hết.
Lệnh Hồ Xung biết lão nói thật, nên đứng không dám nhúc nhích, trái tim dường như ngừng đập. Hai mắt lão nhìn chằm chằm, nhưng vì khoảng cách quá gần nên chàng không cách nào nhìn rõ dung mạo của lão, nhưng thấy thần quang hai mắt của lão lấp loáng rất uy mãnh thì nghĩ: Thì ra mình chết vì tay người này.
Lệnh Hồ Xung nghĩ việc sống chết là đại sự chung quy chỉ xảy ra một lần nên cảm thấy thư thái.
Lúc đầu, người này thấy ánh mắt của Lệnh Hồ Xung có vẻ kinh hoàng nhưng chỉ trong khoảnh khắc trở lại vẻ thản nhiên. Đến lúc sắp chết mà không sợ thì dù là cao nhân tiền bối trong võ lâm cũng khó có thể bình thản như vậy. Bất giác lão sinh lòng khâm phục, cười ha hả nói:
– Ta đánh lén ngươi mà đắc thủ, kìm chế được yếu huyệt của ngươi. Tuy ta giết ngươi nhưng ngươi có chết cũng không phục.
Gã liền buông tay ra, thụt lùi ba bước.
Lúc đó, Lệnh Hồ Xung mới nhìn rõ. Người này mập lùn, da mặt vàng khè, khoảng năm chục tuổi, hai bàn tay vừa nhỏ vừa dày, một chưởng đưa lên cao, một chưởng để xuống thấp, rõ ràng là chiêu thức Tung dương thủ. Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:
– Vị này là tiền bối phái Tung Sơn, xin hỏi tôn tính đại danh là gì? Đa tạ tiền bối chưởng hạ lưu tình.
Người này nói:
– Ta là Hiếu cảm Lạc Hậu.
Lão ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Kiếm pháp của ngươi quả thật rất cao thâm, có điều chưa đủ kinh nghiệm lúc lâm địch.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Thật hổ thẹn. Thân pháp của Đại âm dương thủ Lạc sư bá thật mau lẹ phi thường.
Lạc Hậu nói:
– Hai tiếng sư bá ta không dám nhận.
Lão liền giơ chưởng trái lên, chưởng phải phóng ra một chiêu. Thân người lão xấu xí, nhưng vừa phóng chưởng ra thì oai phong lẫm liệt, khí phách hiên ngang, đẹp không sao tả nổi.
Lệnh Hồ Xung thấy toàn thân lão không có chỗ nào sơ hở liền cất tiếng khen:
Chàng phóng trường kiếm chênh chếch đâm ra. Vì thấy trong chiêu thức chưởng pháp của Lạc Hậu không chỗ sơ hở, nên chiêu kiếm này vừa thủ vừa công, chín phần hư chỉ một phần thực. Lạc Hậu thấy trường kiếm của Lệnh Hồ Xung phóng chênh chếch ra, song chưởng của mình bất luận là đánh vào bộ vị nào của hắn thì lòng bàn tay cũng tự đâm vào mũi kiếm. Song chưởng chỉ đánh ra hơn một thước, lão liền thu chưởng về, nhảy lùi lại hoan hô:
– Hảo kiếm pháp!
Lệnh Hồ Xung nói:
– Vãn bối vô lễ.
Lạc Hậu quát:
– Cẩn thận!
Song chưởng lão đưa lên cao đẩy ra, một luồng chưởng phong mãnh liệt xông đến. Lệnh Hồ Xung la thầm: Không xong rồi!
Lúc này khoảng cách giữa Lạc Hậu và Lệnh Hồ Xung rất xa, song chưởng kình lực đánh tới, Lệnh Hồ Xung không cách nào dùng trường kiếm đỡ gạt được. Chàng vừa toan né tránh bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh chụp lên người, liền run lên cầm cập. Chưởng lực song chưởng của Lạc Hậu không xuất ra đồng thời, một âm một dương, trước khi dương chưởng xuất ra thì âm chưởng đã đánh vào cơ thể. Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, một luồng chưởng phong nóng đánh đến, khiến chàng muốn nghẹt thở, người loạng choạng.
Chưởng lực âm dương của song chưởng đã xông vào người thì không thể thoát được. Nội lực của Lệnh Hồ Xung tuy đã mất hết nhưng chân khí lại đầy rẫy. Chàng đã có sáu luồng chân khí của Đào Cốc lục tiên, lại có thêm chân khí của Bất Giới hòa thượng; khi ở trong Thiếu Lâm tự dưỡng thương lại có thêm chân khí của Phương Sinh đại sư. Mỗi luồng chân khí đều rất hùng hậu. Hai luồng chưởng lực một âm một dương này đánh vào người Lệnh Hồ Xung khiến chân khí trong nội thể của chàng tự nhiên phát sinh lực tương ứng để bảo vệ tim mạch nội tạng nên không bị tổn thương. Nhưng lúc này toàn thân Lệnh Hồ Xung bị chấn động khó chịu vô cùng. Chàng sợ Lạc Hậu dùng chưởng lực đánh tiếp, liền cầm kiếm xông ra ngoài lương đình rồi vung kiếm phóng nhanh ra.
Song chưởng của Lạc Hậu đắc thủ, cho rằng đối phương không táng mệnh ngay tại chỗ cũng bị trọng thương ngã lăn xuống đất. Nào ngờ Lệnh Hồ Xung lại bình an vô sự. Lão lại thấy kiếm quang của hắn lấp loáng chỉ vào lòng bàn tay mình thì kinh dị vô cùng. Song chưởng giao nhau, một chưởng đánh vào mặt của Lệnh Hồ Xung còn một chưởng đánh vào bụng dưới của hắn. Chưởng lực vừa nhả ra, đột nhiên lão thấy đau thấu tận tâm can, chỉ thấy hai bàn tay của mình dính lại, đã bị trường kiếm của Lệnh Hồ Xung xuyên qua. Lão không biết hắn dùng trường kiếm liên tiếp đâm vào song chưởng của mình hay là song chưởng của mình tự đánh lên mũi kiếm của hắn. Nhưng lão chỉ thấy chưởng trái ở trên chưởng phải ở dưới, mũi kiếm từ lưng bàn tay của chưởng trái xuyên qua năm tấc.
Nếu Lệnh Hồ Xung thuận thế phóng trường kiếm tới thì lập tức đâm vào ngực của lão nhưng chàng nghĩ lại vừa rồi lão đã nương tình, nên sau khi kiếm xuyên qua song chưởng, chàng liền dừng kiếm lại.
Lạc Hậu thét lên, rụt song chưởng về, rút tay ra khỏi lưỡi kiếm rồi vọt người lùi ra.
Lệnh Hồ Xung áy náy gọi:
– Tại hạ đắc tội.
Lệnh Hồ Xung đã sử tuyệt chiêu Phá chưởng thức trong Độc Cô cửu kiếm. Từ khi Phong Thanh Dương quy ẩn, chưa bao giờ thấy chiêu này xuất hiện trên giang hồ.
Bỗng nghe tiếng loảng xoảng, ầm ầm vang lên. Lệnh Hồ Xung quay đầu lại thấy bảy tám tên hán tử vây đánh Hướng Vấn Thiên, trong đó có hai người sử chưởng lực rất lợi hại, đã đánh gãy cả cột của quán lương đình, ngói trên nóc rơi xuống. Mọi người chiến đấu hăng say, bị ngói rớt trên đỉnh đầu cũng mặc.
Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn thấy Lạc Hậu xông gần đến mình, từ xa đã phát ra chưởng lực đánh vào ngực hắn. Thân người Lệnh Hồ Xung bay đi, trường kiếm bị rớt khỏi tay. Lưng của Lệnh Hồ Xung chưa chạm đất đã có bảy tám người đuổi đến cùng vung binh khí nhắm đánh lên người. Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Ta chết dễ dàng vậy sao?
Bỗng nhiên cảm thấy lưng của mình bị siết chặt. Một sợi dây xích bay đến quấn chặt người Lệnh Hồ Xung lại, rồi tung lên tưởng chừng như đang đằng vân giá vũ. Chàng đã được người ôm lên mà chạy.