Hồi 73: Ngươi suốt đời phải ở bên ta

Hồi 73: Ngươi suốt đời phải ở bên ta

Trong bóng đêm mờ ảo, thấp thoáng mặt cô ửng hồng, nhưng ánh mắt lộ vẻ tức giận. Lệnh Hồ Xung sợ cô ta nhảy ra hạ sát bọn Lão Đầu Tử ba người, liền đưa tay phải nhè nhẹ nắm chặt tay trái cô. Hắn cảm thấy toàn thân cô phát run lên, không biết vì e thẹn hay vì tức giận.

Tổ Thiên Thu nói:

– Chúng ta tụ tập trên Ngũ Bá Cương khiến Thánh cô tức giận đùng đùng. Kỳ thực nam nữ yêu nhau là chuyện thường tình. Lệnh Hồ công tử là một hào kiệt phong lưu anh tuấn, Thánh cô là cô nương mỹ miều, quả thật xứng đôi. Sao Thánh cô là nhân vật phi thường như vậy mà lại học cái thói thẹn thùng e lệ của thiếu nữ thế tục? Rõ ràng lòng Thánh cô rất yêu Lệnh Hồ công tử nhưng không muốn cho ai đề cập đến, càng không để lộ cho ai thấy được. Đây không phải… không phải là điều phi lý sao?

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Thì ra là vậy. Không biết lời họ nói có đúng không? Bỗng Lệnh Hồ Xung cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của Doanh Doanh cựa quậy muốn tuột khỏi tay mình. Chàng vội dùng sức nắm chặt lại, sợ cô ta nổi giận thì sẽ giết ngay bọn Tổ Thiên Thu.

Kế Vô Thi nói:

– Tuy Thánh cô là nhân vật hàng đầu trên Hắc Mộc Nhai, Đông Phương giáo chủ trước nay cũng chưa bao giờ làm cô phật lòng nhưng cô vẫn là một cô nương nhỏ tuổi. Trên đời này những cô nương nhỏ tuổi lần đầu yêu một nam tử thì dù lòng có yêu đến đâu ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lạnh nhạt. Lần này chúng ta ton hót nịnh bợ Lệnh Hồ công tử tuy có hảo ý nhưng đã khiến cho Thánh cô tức giận. Chỉ trách chúng ta đều là hán tử thô lỗ, không hiểu tâm sự của nữ nhi. Tụ họp trên Ngũ Bá Cương cũng có chừng mười người phụ nữ, cứ theo tính cách của bọn họ thì chẳng khác gì bọn nam tử hán. Quần hào tụ hội trên Ngũ Bá Cương ton hót khiến Thánh cô tức giận. Chuyện này nếu đồn ra ngoài thì bọn chó má trong danh môn chính phái sẽ cười đến rớt cả răng mất.

Lão Đầu Tử lớn tiếng nói:

– Thánh cô đã có ơn với chúng ta nên huynh đệ chúng ta phải cảm ơn báo đức, chỉ mong có thể trị khỏi bệnh cho ý trung nhân của Thánh cô. Bậc đại trượng phu ân oán phân minh, có ân báo ân có thù báo thù, có gì sai đâu? Tên rắm chó nào dám cười nhạo bọn ta thì lão tử sẽ rút gân, lột da hắn.

Lúc này Lệnh Hồ Xung mới hiểu rõ. Trên đường đi, quần hào nịnh nọt hắn như vậy đều là vì Thánh cô Doanh Doanh này. Còn chuyện bỗng nhiên quần hào trên Ngũ Bá Cương chạy tháo thân cũng là vì Thánh cô không muốn người ngoài đoán biết tâm sự của cô ta rồi đem đồn đại trên chốn giang hồ khiến cô ta tức giận. Lệnh Hồ Xung lại chuyển đổi ý nghĩ: Thánh cô là một cô nương nhỏ tuổi mà có thể khiến cho bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều lấy lòng ta, dĩ nhiên là một nhân vật có địa vị kinh thiên động địa trong Ma giáo. Nghe Kế Vô Thi nói ngay cả Đông Phương Bất Bại có hiệu xưng là Đệ nhất võ công thiên hạ mà cũng chưa bao giờ làm phật ý cô ta. Lệnh Hồ Xung ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trong võ lâm, chưa hề quen cô ta, chẳng qua chỉ qua tiếng đàn cách một bức rèm trúc trong ngõ hẻm ở Lạc Dương, không thể nói có chút tình ý gì. Có phải vì Lục Trúc Ông hiểu nhầm ý cô ta mà truyền ra ngoài khiến cho Thánh cô tức giận ghê gớm như vậy?

Tổ Thiên Thu nói:

– Lão Đầu Tử nói không sai. Thánh cô có đại ân đại đức với chúng ta, chỉ mong mối nhân duyên này trọn vẹn để Thánh cô hạnh phúc suốt đời, dù chúng ta có tan xương nát thịt, có chết cũng không hối tiếc. Vụ trên Ngũ Bá Cương bị lộ tẩy cũng có sao đâu? Có điều… có điều Lệnh Hồ công tử là đồ đệ phái Hoa Sơn lại ở vào tình thế không đội trời chung với Hắc Mộc Nhai, muốn kết thành mối lương duyên mỹ mãn này, ta e sẽ gặp nhiều trở ngại.

Kế Vô Thi nói:

– Ta có một kế này. Tại sao chúng ta không bắt Nhạc Bất Quần, chưởng môn nhân phái Hoa Sơn rồi uy hiếp, ra lệnh cho lão phải chủ trì cuộc hôn nhân này?

Tổ Thiên Thu và Lão Đầu Tử cùng nói:

– Kế này của Dạ miêu tử thật tuyệt! Việc không nên chậm, chúng ta lên đường đi bắt Nhạc Bất Quần ngay.

Kế Vô Thi nói:

– Có điều Nhạc tiên sinh là chưởng môn của một phái, nội công kiếm pháp rất cao. Chúng ta động thủ với lão, một là khó thắng nổi, hai là dù bắt được lão, lão thà chết chứ không khuất phục thì làm sao?

Lão Đầu Tử nói:

– Vậy thì chúng ta đành phải bắt vợ và con gái của lão để uy hiếp.

Tổ Thiên Thu nói:

– Đúng vậy! Nhưng chuyện này phải làm thật bí mật, không thể để cho người ngoài biết kẻo phái Hoa Sơn bị mất mặt. Nếu Lệnh Hồ công tử biết chúng ta đắc tội với sư phụ của công tử thì nhất định công tử sẽ rất đau lòng.

Ba người bàn kế hoạch làm thế nào để bắt Nhạc phu nhân và Nhạc Linh San. Doanh Doanh đột nhiên lớn tiếng nói:

– Này, ba tên to gan dám làm càn, mau cút ngay để bổn cô nương khỏi phải nổi giận!

Lệnh Hồ Xung bỗng nghe cô ta lên tiếng thì sợ giật bắn người. Hắn liền thò tay nắm chặt tay cô ta. Bọn Kế Vô Thi vô cùng kinh hãi. Lão Đầu Tử nói:

– Dạ… dạ… tiểu nhân… tiểu nhân… tiểu nhân…

Lão nói liên tục ba tiếng “tiểu nhân” rồi kinh hoảng quá độ, không nói tiếp được nữa. Kế Vô Thi nói:

– Dạ, dạ! Bọn tiểu nhân ăn nói bậy bạ, Thánh cô đừng tin thật. Sáng mai bọn tiểu nhân xin đi Tây Vực, không bao giờ quay về Trung Nguyên nữa.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Lại có thêm ba người xung phong tự đi đày.

Doanh Doanh đứng dậy nói:

– Ai bảo các ngươi đi Tây Vực? Ta có một chuyện yêu cầu ba ngươi làm cho ta.

Bọn Kế Vô Thi vui mừng, đồng thanh nói:

– Xin Thánh cô dạy bảo, bọn tiểu nhân phải tận tâm tận lực.

Doanh Doanh nói:

– Ta muốn giết một người, nhất thời chưa tìm được hắn. Các ngươi truyền lệnh xuống giùm ta: vị bằng hữu nào trên giang hồ giết được người này thì ta sẽ trọng thưởng.

Tổ Thiên Thu nói:

– Không ai dám nói đến chuyện được Thánh cô trọng thưởng. Thánh cô muốn giết người nào, ba huynh đệ tiểu nhân dù phải truy đuổi đến tận chân trời góc biển cũng phải giết cho bằng được hắn. Nhưng không biết tên tặc tử này là ai mà dám cả gan đắc tội với Thánh cô?

Doanh Doanh nói:

– Các ngươi chỉ có ba người làm sao nghe rộng trông xa được, phải lập tức truyền ngôn ra mới được.

Ba người cùng đáp:

– Dạ, dạ!

Doanh Doanh nói:

– Các ngươi đi đi!

Tổ Thiên Thu hỏi:

– Dạ, xin hỏi Thánh cô muốn giết tên ác tặc to gan nào?

Doanh Doanh hừ một tiếng, nói:

– Người này họ Lệnh Hồ, tên Xung, là đệ tử phái Hoa Sơn.

Cô vừa nói vậy thì cả bốn người Lệnh Hồ Xung, Lão Đầu Tử, Kế Vô Thi, Tổ Thiên Thu đều giật mình kinh hãi, không ai dám lên tiếng.

Qua một lúc, Lão Đầu Tử mới ấp úng:

– Chuyện này… chuyện này…

Doanh Doanh gằn giọng nói:

– Chuyện này sao? Các ngươi sợ Ngũ Nhạc kiếm phái nên không dám động đến đệ tử phái Hoa Sơn phải không?

Kế Vô Thi nói:

– Đã làm việc cho Thánh cô, đừng nói Ngũ Nhạc kiếm phái mà ngay cả Ngọc Hoàng đại đế, Diêm La lão tử cũng phải ra tay. Bọn tiểu nhân sẽ tìm cách đi bắt Lệnh Hồ… Lệnh Hồ Xung giao cho Thánh cô xử lý. Lão Đầu Tử, Tổ Thiên Thu, chúng ta đi thôi.

Lão Đầu Tử nghĩ bụng: Chắc Lệnh Hồ công tử đã làm gì đắc tội với Thánh cô. Người trẻ tuổi càng thương yêu nhau thì càng dễ giận nhau. Năm xưa, ta và má má của Bất Tử thân mật mặn nồng nhưng đâu có ngày nào không cãi vã, đánh nhau? Ôi, Bất Tử hài nhi đã mang bệnh từ trong bụng mẹ, đâu phải vì lúc má má mang thai hài nhi mình đã đánh một chưởng mạnh vào bụng má má Bất Tử, làm tổn thương thai nhi? Dù sao cũng phải đi mời Lệnh Hồ công tử về để Thánh cô tự đối phó với công tử.

Lão đang nghĩ ngợi miên man, nào ngờ Doanh Doanh tức giận nói:

– Ai bảo các ngươi đi bắt hắn? Nếu Lệnh Hồ Xung còn sống trên đời này ngày nào thì ngày ấy thanh danh trong sạch của ta còn bị tổn thương. Giết hắn sớm chừng nào thì ta hả dạ sớm chừng đó.

Tổ Thiên Thu ấp úng nói:

– Thánh cô…

Doanh Doanh nói:

– Được, các ngươi có giao tình với Lệnh Hồ Xung, không muốn thay ta làm chuyện này cũng không sao. Ta sẽ sai người khác truyền tin cũng được.

Ba người nghe cô nói vậy tưởng thật, liền cùng cúi người nói:

– Xin tuân lệnh của Thánh cô!

Lão Đầu Tử lại nghĩ: Lệnh Hồ công tử là một người nhân nghĩa, hôm nay Lão Đầu Tử phụng mệnh Thánh cô, không thể không đi giết công tử. Sau khi giết công tử rồi, Lão Đầu Tử sẽ tự tử theo công tử.

Lão lấy từ trong túi ra viên linh dược trị thương để xuống đất. Ba người quay lưng đi xa dần.

Lệnh Hồ Xung nhìn Doanh Doanh, thấy cô ta cúi đầu trầm tư, thầm nghĩ: Cô ta vì muốn bảo toàn thanh danh của mình mà ra lệnh giết ta. Muốn giết ta thì đâu có khó gì?

Hắn liền nói:

– Cô nương muốn giết ta thì tự động thủ được rồi, hà tất phải làm nhọc sức người khác.

Lệnh Hồ Xung từ từ rút trường kiếm ra, xoay chuôi lại đưa cho Doanh Doanh. Doanh Doanh nhận trường kiếm, rồi khẽ nghiêng đầu nhìn Lệnh Hồ Xung chằm chằm. Lệnh Hồ Xung cười ha hả, ưỡn ngực ra. Doanh Doanh nói:

– Ngươi sắp chết đến nơi rồi còn cười gì nữa?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Chính vì sắp chết cho nên phải cười cho đã.

Doanh Doanh nhấc trường kiếm lên, co tay lại, làm thế toan chém xuống. Bỗng cô quay người đi, dùng sức liệng trường kiếm ra xa. Trong đêm tối, trường kiếm lóe sáng thành một đường. Choang một tiếng, trường kiếm đã văng xa rồi.

Doanh Doanh dậm chân nói:

– Chỉ tại ngươi mà ra cả, khiến cho trên giang hồ bao nhiêu người đều cười nhạo ta. Chúng cho là cả đời ta… cả đời ta không ai thèm ưa, nên ta phải tìm trăm phương ngàn kế cầu cạnh ngươi. Ngươi… ngươi có gì hay ho đâu mà khiến ta từ nay về sau chẳng thể nhìn mặt ai nữa?

Lệnh Hồ Xung cười ha hả. Doanh Doanh tức giận nói:

– Ngươi còn cười ta ư? Còn cười ư?

Bỗng cô khóc òa lên khiến Lệnh Hồ Xung luống cuống. Tình cảm dâng trào, chàng liền hiểu ra: Thánh vị của cô ta trên giang hồ rất được tôn kính, biết bao anh hùng hào kiệt đều rất kính sợ cô ta, tất nhiên cô ta rất kiêu ngạo. Mà cô ta lại là một thiếu nữ, tính vốn bẽn lẽn, bỗng nhiên ai ai cũng nói cô yêu ta nên khó tránh khỏi khiến cho cô không vui. Cô ta bảo bọn Lão Đầu Tử truyền tin như vậy, chưa chắc là muốn giết ta thật, chẳng qua là để cải chính mà thôi. Cô ta đã nói như vậy tất nhiên không ai nghi ngờ mình đang ở cùng với cô ta nữa.

Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền nhỏ nhẹ nói:

– Đúng là ta không tốt, làm tổn thương đến thanh danh của cô nương. Bây giờ ta xin cáo từ.

Doanh Doanh đưa tay áo lên lau nước mắt hỏi:

– Ngươi tính đi đâu?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Đi bước nào biết bước đó, đến đâu cũng được.

Doanh Doanh nói:

– Ngươi đã hứa hộ tống ta, sao bây giờ bỏ đi một mình?

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Ta không biết trời cao đất dày nên hứa những lời vô vị như vậy khiến cô nương cười cho. Võ công của cô nương cao cường đâu cần người bảo hộ? Một trăm tên Lệnh Hồ Xung cũng không bằng một cô nương.

Doanh Doanh vội nói:

– Ngươi đừng đi!

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Tại sao?

Doanh Doanh nói:

– Bọn Tổ Thiên Thu đã truyền lời ra ngoài, trong vòng mấy ngày thì giang hồ không ai không biết, lúc đó ai cũng muốn giết ngươi, tiền đồ của ngươi đầy chông gai, đừng nói ngươi đang bị trọng thương, dù ngươi đang lành mạnh cũng khó thoát khỏi họa sát thân.

Lệnh Hồ Xung cười nhạt nói:

– Lệnh Hồ Xung này có chết vì lời nói của cô nương cũng không sao.

Lệnh Hồ Xung nói xong, lượm trường kiếm tra vào vỏ, tự biết mình không có sức để leo nên thuận theo khe suối mà đi. Doanh Doanh thấy Hồ Xung đi càng lúc càng xa liền chạy theo gọi:

– Này, ngươi đừng đi!

Lệnh Hồ Xung nói:

– Lệnh Hồ Xung ở cùng với cô nương chỉ có làm phiền cô thôi, thà tự bỏ đi còn hơn.

Doanh Doanh nói:

– Ngươi… ngươi…

Cô cắn môi, lòng rất bồn chồn. Thấy Lệnh Hồ Xung vẫn không chịu dừng, cô liền chạy thêm mấy bước nói:

– Lệnh Hồ Xung, ngươi định ép ta phải tự miệng nói ra mới vừa lòng phải không?

Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi:

– Nói cái gì? Ta không hiểu.

Doanh Doanh lại cắn môi rồi nói:

– Ta bảo bọn Tổ Thiên Thu truyền tin là muốn giữ ngươi… muốn ngươi mãi mãi ở bên ta, không xa rời ta một bước.

Sau khi cô nói câu này, người phát run lên, đứng không vững nữa. Lệnh Hồ Xung vô cùng ngạc nhiên hỏi:

– Cô nương… cô nương muốn ta làm bạn ư?

Doanh Doanh nói:

– Đúng vậy! Sau khi bọn Tổ Thiên Thu truyền tin ra, ngươi chỉ có bầu bạn bên cạnh ta mới có thể bảo toàn tính mạng. Không ngờ ngươi là một tiểu tử không màng sự sống chết, vậy thì… vậy thì ta đã hại ngươi rồi.

Lệnh Hồ Xung cảm động thầm nghĩ: Thì ra cô nương này thật sự yêu ta, nhưng trước mặt mấy tên hán tử, cô ta thà chết chứ không chịu nhận đã yêu ta.

Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền quay người đi đến trước mặt cô, đưa tay nắm chặt hai bàn tay, cảm thấy hai lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi lạnh ngắt. Chàng nói khẽ:

– Sao cô nương lại khổ não như vậy?

Doanh Doanh nói:

– Ta sợ.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Sợ cái gì?

Doanh Doanh đáp:

– Ta sợ ngươi là một tiểu tử ngu ngốc không nghe lời ta, muốn dấn thân vào chốn giang hồ nguy hiểm, chỉ e không đến ngày mai thì bị chết dưới tay những kẻ thối tha không đáng giá một đồng xu.

Lệnh Hồ Xung thở dài nói:

– Những người đó đều là những hán tử đầy nhiệt huyết, họ đối với cô nương rất tốt mà tại sao cô lại khinh rẻ họ như vậy?

Doanh Doanh nói:

– Bọn chúng cười giễu ta ở sau lưng vì ta muốn giết ngươi, chúng không phải là thứ hán tử thối tha đáng chết sao?

Lệnh Hồ Xung không nhịn được, bật cười nói:

– Cô nương bảo bọn họ giết ta, giờ tại sao lại trách bọn họ? Vả lại họ cũng không dám cười sau lưng cô nương đâu. Cô nương nghe Kế Vô Thi, Lão Đầu Tử, Tổ Thiên Thu bàn luận về cô nương, nói năng rất kính cẩn, đâu có chút gì dám giễu cợt cô nương đâu?

Doanh Doanh nói:

– Bọn chúng không cười ngoài miệng nhưng cười trong bụng.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy khó mà nói lý cũng khó mà cãi được, đành nói:

– Được, cô nương không cho ta đi thì ta ở đây bầu bạn với cô nương cũng được. Ôi, bị người ta chém thành mười bảy mười tám mảnh chắc cũng chẳng hứng thú gì.

Doanh Doanh nghe Lệnh Hồ Xung đồng ý không đi, mừng rỡ như nở hoa trong lòng, nói:

– Cái gì chẳng hứng thú? Làm như bị cực hình vậy.

Lúc nói câu này, mặt cô nghiêng lại. Dưới ánh trăng sao mờ ảo, gương mặt trắng như tuyết của cô dường như phát ra một luồng sáng êm dịu.

Lòng Lệnh Hồ Xung xao xuyến thầm nghĩ: Kỳ thực cô nàng này còn đẹp hơn tiểu sư muội nhiều, lại đối đãi với ta tốt như vậy. Nhưng… nhưng… lòng ta làm sao có thể quên được tiểu sư muội?

Doanh Doanh không biết Lệnh Hồ Xung đang nghĩ đến Nhạc Linh San. Cô hỏi:

– Cây đàn ta tặng cho ngươi đâu rồi? Mất rồi có phải không?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy, trên đường hết tiền xài, ta đem nó đến tiệm cầm đồ mất rồi.

Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa lấy cái túi sau lưng xuống, đem cây đoản cầm ra. Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ Xung gói cẩn thận, đủ thấy hắn đối với vật mình tặng rất trân trọng. Lòng cô rất vui, nói:

– Một ngày ngươi phải nói mấy câu cà rỡn thì lòng mới dễ chịu phải không?

Cô nhận cây đàn, khẽ dạo mấy ngón, rồi tấu lên khúc Thanh tâm phổ thiện chú. Cô hỏi:

– Ngươi học thuộc khúc này chưa?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Còn kém xa lắm.

Lệnh Hồ Xung lắng nghe tiếng đàn ưu nhã dưới ngón tay cô, cảm thấy rất sảng khoái.

Nghe một lúc, chàng nhận ra tiếng đàn hiện nay khác lúc cô đàn ở trong ngõ Lục Trúc thành Lạc Dương; nó giống như chim hót líu lo đầu cành, như tiếng suối róc rách, tiếng tình tang làm mê đắm lòng người. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Tuy cùng một khúc điệu nhưng âm tiết lại khác nhau. Thì ra khúc Thanh tâm phổ thiện chú này còn có nhiều biến hóa.

Bỗng nghe bựt một tiếng, một dây huyền cầm bị đứt. Doanh Doanh chau mày rồi tiếp tục tấu, qua một lúc lại đứt thêm một sợi nữa. Lệnh Hồ Xung nghe tiếng đàn của cô đượm ý buồn phiền, cầm chỉ Thanh tâm phổ thiện chú kỳ thú dị thường, lúc tấu đến khúc kỳ dị thì huyền cầm bựt một tiếng, lại đứt thêm một sợi nữa.

Doanh Doanh sửng sốt, đẩy cây đàn ra. Cô cáu kỉnh nói:

– Ngươi ngồi bên cạnh người ta quấy nhiễu thì sao mà đàn cho được?

Lệnh Hồ Xung nghĩ: Ta ngồi yên lặng, có quấy nhiễu cô ta hồi nào đâu?

Nhưng rồi chàng liền hiểu ra: Chính cô ta tâm thần bất định mà lại đổ thừa do mình.

Lệnh Hồ Xung không muốn tranh biện với cô ta nữa. Chàng nằm trên cỏ nhắm mắt dưỡng thần, vì quá mệt mỏi nên không biết ngủ đi tự lúc nào.

Hôm sau tỉnh dậy, chàng thấy Doanh Doanh đang ngồi rửa mặt bên khe suối. Cô ta rửa mặt xong, lấy lược chải tóc. Cánh tay cô đẹp như ngọc, tóc dài chấm đất khiến lòng hắn bất giác ngẩn ngơ.

Doanh Doanh quay đầu lại, thấy Lệnh Hồ Xung đang ngẩn ngơ nhìn mình, mặt cô ửng hồng, cười nói:

– Ngủ như quỷ, bây giờ mới thức.

Lệnh Hồ Xung ngại ngùng nói:

– Ta đi bắt ếch tiếp để xem có đủ sức không.

Doanh Doanh nói:

– Ngươi nằm nghỉ thêm chút đi, để ta đi bắt cho.

Lệnh Hồ Xung gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng tay chân nhũn ra. Hắn cố vận chút lực thì khí huyết trong ngực lại nhộn nhạo, lòng cảm thấy phiền não, nghĩ bụng: Chết thì chết, sống thì sống, chứ cứ dở sống dở chết như vậy khác nào một phế nhân. Đừng nói người ta nhìn vào đã khó ưa mà chính mình cũng chán ghét.

Doanh Doanh thấy nét mặt Lệnh Hồ Xung không vui liền an ủi:

– Nội thương của ngươi chưa chắc không trị được. Nơi đây thật yên tĩnh, không có chuyện gì rắc rối, từ từ dưỡng thương, hà tất phải sốt ruột?

Khe suối này rất yên tĩnh, từ buổi tối bọn Kế Vô Thi ba người đi qua thì hoàn toàn không có người lai vãng. Hai người đã ở đây hơn mười ngày. Nội thương của Doanh Doanh đã sớm bình phục, mỗi ngày cô đi hái quả dại, bắt ếch làm thức ăn, nhưng Lệnh Hồ Xung mỗi ngày một gầy đi. Cô ép chàng phải uống viên dược hoàn mà Phương Sinh đại sư để lại, tấu cầm khúc để ru chàng ngủ, nhưng thương thế của chàng vẫn không đỡ chút nào.

Lệnh Hồ Xung tự biết mình sắp chết, nhưng tính chàng vốn phóng khoáng, chẳng lấy vậy làm buồn, hằng ngày vẫn cười nói với Doanh Doanh.

Doanh Doanh tính vốn tự đại nhưng thấy Lệnh Hồ Xung mỗi khắc đều có thể đột ngột ngã lăn ra chết nên cô đối với hắn càng dịu dàng, chiều chuộng hắn đủ điều. Gặp lúc cô không nhịn nổi thì nổi nóng chút ít nhưng liền hối hận rồi xin lỗi hắn ngay.

Hôm ấy, Lệnh Hồ Xung ăn xong hai trái đào, liền cảm thấy khó chịu, nửa mê nửa tỉnh rồi thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, nghe có tiếng ai khóc nức nở. Chàng hé mắt ra thấy Doanh Doanh nằm phục bên chân mình, cô đang khóc. Lệnh Hồ Xung giật mình, toan muốn hỏi vì sao cô khóc, bỗng hiểu ra: Cô ta biết ta sắp chết nên quá đau lòng.

Lệnh Hồ Xung liền đưa tay trái nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô rồi cười gượng nói:

– Đừng khóc, đừng khóc! Ta còn sống tám chục năm nữa mà, đâu có đi Tây Thiên sớm như vậy.

Doanh Doanh vừa khóc vừa nói:

– Ngươi càng ngày càng gầy nhom, ta… ta… ta cũng không muốn sống nữa.

Lệnh Hồ Xung nghe cô nói vừa thành khẩn vừa đau đớn, bất giác cảm động vô cùng. Ngực nóng lên, chàng cảm thấy trời đất quay cuồng, máu không ngớt trào lên cổ họng, rồi ngất đi không biết gì nữa.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ