Hồi 6 – Hạng Vũ Chín Lần Thắng Chương Hàm

Hồi 6 – Hạng Vũ Chín Lần Thắng Chương Hàm

 

 
Hồi 6 – Hạng Vũ Chín Lần Thắng Chương Hàm

háng được quân Tần, Hạng Vũ truyền họp đại binh để qua sông. Lại truyền quân sĩ chỉ mang lương thực theo đủ ăn trong ba ngày. Hễ quân qua sông rồi các chiến thuyền đều đánh đắm hết, thề quyết không trở về.

Tướng sĩ thấy Hạng Vũ quyết chí như thế, người ngIIờt đêu rạo rực.
Phạm Tăng và Chung Ly Muội mật bàn với Hạng Vũ:
– Tướng quân đuổi đánh Chương Hàm mà chỉ đem theo ba ngày lương, lại đắm thuyền, đạp chổ, nếu trong ba ngày mà chưa thắng được địch tất hư việc lớn, chi bằng sai một nha tướng tâm phúc mật báo với Triệu vận lương cho để phòng trác trở, như thế mới vẹn toàn.
Hạng Vũ thuận ý, sai ngưoi đến nước Triệu bìo tin.
Giữa lúc đó, hai bại tướng Tư Mã Hân và Ðổng Ể dẫn một số tàn quãn chạy về báo vói Chương Hàm:
– Anh Bố kiêu dũng, chúng tôi không thể địch nổi. Hiện giờ quân Hạng Vũ đã qua sông, xin tướng quân phòng bị.
Chương Hàm liền họp các tướng Vương Ly, Sa Gian, Tô Giác, Mạnh Phòng, Hán Chương, Lý Ngô, Chương Bình, Chu Hồng, Vương Quang đến cả dưới trướng bàn luận.
Chương Hàm nói:
– Hạng Vũ là tay dũng tướng, không ai địch nổi. Bọn các ngươi, mỗi ngưòi lãnh một đội quân, chia làm chín đạo, đóng trạii cách xa nhau, chờ ta ra đối địch với Hạng Vũ sẽ lần lượt tiếp ứng. Khi nào Hạng Vũ vào sâu trọng địa, cả chín đạo cùng kéo đến một lúc vây đánh, như thế may thắng nổi.
Chư tưóng vâng lời, kéo quân ra đi, ai lo phần nấy.
Chẳng bao lâu, quân Hạng Vũ kéo đến, Chương Hàm ra ngựa nghênh chiến.
Hạng Vũ thấy Chương Hàm, nghiến răng, trợn mắt hét:
– Cừu nhân! Ngươi giết hại chú ta, thù ấy ta cùng ngươi quyết không đội chung trời!
Nói dứt lời vung gươm chém Chương Hàm. Chương Hàm đưa thương đỡ, nhưng Hạng Vũ chém quá mạnh làm cho ngựa Chương Hàm lui ba bước.
Ðánh được năm mươi hiệp, Chương Hàm mồ hôi ướt đẳm, nhắm không cự nổi nữa, liền quất ngựa bỏ chạy.
Hạng Vũ thlúc ngựa đuổi theo độ năm dặm, bỗng có đạo quân Vương Ly xông ra tiếp cứu.
Hạng Vũ hét lớn:
– Ngươi muốn chết thế cho Chương Hàm sao?
Vương Ly cầm giáo đâm tới, Hạng Vũ đỡ ra quá mạnh làm cho Vương Ly té nhào xuống ngựa, bị quân Sở bắt trói dẫn về trại.
Chương Hàm thấy Vưong Ly bi bắt, liên phóng ngựa bỏ chạy, Hạng Vũ giục ngựa đuổi theo, nói lớn:
– Nghịch tặc! Ngươi chạy đường nào khỏi tay ta! Hãy dâng đầu tạ tội đã sát hại chú ta ngày trước.
Con ngựa Ô Truy của Hạng Vũ chạy vùn vụt như bay. Quân sĩ đều chạy theo sau, không ai theo kịp.
Chương Hàm thấy Hạng Vũ một mình đuổi theo, liền quày lại đấu chiến. Hạng Vũ quyết hạ cho được Chưong Hàm, ngờ đâu có bộ tướng của Chương Hàm là Sa Nhàn đem quân tiếp cứu.
Hạng Vũ tức giận, quay giáo đâm Sa Nhân.
Sa Nhân chới với bị Hạng Vũ chém một nhát té nhào xuống ngựa. Bọn nha tướng liều chết xông ra cứu thì đạo hậu quân của Hạng Vũ đã kéo đến, chém chết quân Tần vô số.
Chương Hàm nhân lúc hỗn loạn thoát khỏi vòng quân, bỏ chạy.
Hạng Vũ thấy mặt trời đã chen lặn. e có phục binh, nên truyền thu quân về trại.
Phạm Tăng bàn với Hạng Vũ:
– Tướng quân vào sâu nơi đất giặc, đêm nay trời nhiều mây, không trăng, quân địch có thể lợi dụng đến cướp trại tưóng quân cần đề phòng.
Hạng Vũ cho là phải, lien truyền lệnh bao nhiêu binh mã kéo sang chân núi bên kia hạ trại. Còn nơi đại trại thì chứa cỏ khô và đò dẫn hỏa.
Lại gọi Hoàn Sở, Vũ Anh, Ðinh Công, Ung Sĩ đến truyèn rằng:
– Bốn người đem quân ra ngoài mai phục. Hễ thấy trong trại bốc lửa lập tức đem quân đánh vào bốn mặt, chớ cho quân địch chạy thoát.
Bốn tướng tuân lệnh kéo quân ra đi.
Hạng Vũ lại gọi riêng Anh Bố đến dặn:
– Ngươi dẫn ba ngàn quân, lén đến cách trại Chương Hàm ba dậm, phục nơi đó đừng cho chúng tiếp viện.
Hạng Vũ sắp đặt xong thì trời đã vừa khuya.
Ðêm ấy Chương Hàm thu góp tàn quân, cùng với các tướng nghị luận.
Tô Giác nói:
-Nay quân sư vừa thắng trận, khí thế đang mạnh. Hễ mạnh tất phải kiêu căng, việc canh phòng trễ biếng.
Tôi xin lãnh một toán quân kỵ, từ mé Ðông đi lẻn vào sau trại. Tướng quân dẫn đại binh đi đường Tây, đánh vào trước trại. Hai bên xung kích một lượt tất trại Sở phải mất. Chương Hàm khen phải, làm theo kế Tô Giác.
Tô Giác kéo quân đến sau trại Sở, thấy tinh kỳ xiêu vẹo trống canh chễnh mảng, lòng mừng rở, lẩm bẩm:
– Phen này thì dẫu có mười tướng Hạng Vũ cũng phải mất đầu.
Liền đốc quân ùa vào. chẳng ngờ đó là một trại trống không người.
Tô Giác biết mình trúng kế vội vã lui binh.
Bỗng nghe một tiếng pháo nổ, bốn bề lửa cháy rần rần, hai đạo binh Sở kéo đến chận đường, cầm đầu là Vũ Anh và Hoàn Sở.
Hai tướng thét lớn:
– Tần tặc, hãy xuống ngựa chịu trói cho rồi, còn chờ gì nữa
Tô Giác sợ hãi, quất ngựa chạy theo đường mòn về phía hũu. Nhưng chạy chưa được bao xa, lại gặp binh Sở đón lại, tướng càm đầu là Hạng Vũ.
Tô Giác thấy Hạng Vũ tay chân run lẩy bẩy, bị Hạng Vũ chém một nhát bay đầu.
Giữa lúc đó, Chương Hàm kéo đại binh đến trước trại, nghe tiếng quân sĩ reo ó vang lừng trong trại lửa cháy mịt trời ngỡ là quân Tô Giác đang cướp trại, liền đốc quân xông vào.
Bỗng gặp lại gặp hai tướng Sở là Ðinh Công và Ung Sĩ cản:
– Tặc tướng, ngươi đã lầm kế mà chưa chịu bó tay sao?
Chưong Hàm thất kinh, vung đao cùng với hai tướng Sở giao tranh.
Vừa đánh được mười hiệp, quân Hạng Vũ kéo đến, Chương Hàm thấy thế trận không còn giữ được, liền mở huyết lộ chạy trốn.
Các đạo quân Tần đóng lẻ tẻ, Hán Chương, Lý Ngô hay tin đến tiếp cứu, nhưng bị đạo binh phục của Anh Bố
đón lại dánh tơi bời.
Hạng Vũ đuổi theo Chương Hàm giết quân Tần không biết bao nhiêu mà kể, đoạt quân trang quân dụng rất nhiều. Cho đến khi vần đông ló dạng, Hạng Vũ mới thu quân về.
Chương Hàm về đến trại kiểm điểm quân mã, đợi đến tối sẽ thi hành diệu kế.
Ciữa ìúc đó, Hạng Vũ toàn thắng, mở tiệc khao quân, người người hón hở, rượu thịt no nê.
Phạm Tăng nói với Hạng Vũ:
– Chưong Hàm tuy thua, nhưng vốn là một mưu tướng, đêm nay thế nào cũng phục quân để phòng ta cướp trại.
Hạng Vũ nói:
– Quân sư luận rất hay. Vậy ta phải làm gì để sớm trừ chúng nó?
Phạm Tăng nói:
– Mượn kế nó làm kế mình. Ðêm nay tướng quân kéo mộ đạo binh đến đóng trước trại, giả làm thanh thế, khua chiêng, đánh trống, lại sai các đạo binh khác phục sẵn, chận những toán binh phục của địch mà đánh, như thế Chương Hàm sẽ không còn đường thoát thân.
Hạng Vũ theo lời, sai Anh Bố lĩnh một vạn quân đi về hướng Nam, Hoàn Sở lãnh một vạn quân đi về hướng Bắc. còn mình tự lĩnh ba vạn quân đi tiền đạo. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, đợi đến đầu canh hai khởi sự.
Ðêm ấy không trăng, ánh sao lờ mờ chiếu xuống khoảng không gian như màu sữa đục. Rừng núi phủ màu đen, các ven đường rải rác những lùm cây rậm, lấp loáng bóng người, đó là hai đạo binh phục của hai tướng Sở kéo đến.
Cảnh vật đang chìm đắm trong giấc ngủ u buồn, bổng vang lên những tiếng quân reo, tiếng chiêng trống rợp trời.
Chương Hàm mừng rỡ, ngỡ là quân Sở dến cướp trại, liền truyền hai toán quân phục của mình xông đến bao vây. Nhưng liền lúc đó, hai cánh quân Tần bị chận lại, do hai cánh quân Sở đã phục sẵn.
Chương Hàm được tin, biết cơ mưu đã hỏng, truyền quân nhổ trại lui binh.
Hạng Vũ đuổi theo hơn hai mươi dặm thì đến nước Triệu.
Trong thành nghe tiếng quân reo biết quân Sở đến cứu, truyền khai thành để tiếp ứng,hai mặt đánh dồn lại,
quàn Tần không biết đường nào chạy, bị giết hơn nữa.
Chương Hàm không còn thiết gì đến quân sĩ, dẫn mấy tên kỵ mã chạy trốn về Khúc Dương.
Giải vây được nườc Triệu, vua Triệu dẫn bọn Chương Nhĩ. Trần Dư ra ngoài thành đón tiếp quân Sở vào thành đại yến.
Hạng Vũ nói:
– Bây giờ chưa phải là lúc vào thành an nghỉ. Chương Hàm vừa bại trận. ta phải thừa thắng đuổi đến đất Tần, tiêu diệt lực lượng. Nếu vào thành e chậm trễ thì giờ, giặc được nghỉ ngơi, nuôi thêm thế lực, ta phải tốn thêm nhiều công phu.
Nói xong, truyền Quý Bố, Chung Ly Muội thống lãnh hai mươi vạn quân hạ trai ngoài thành Triệu, còn mình thống suất đại binh đuổi theo Chương Hàm.
Quân Hạng Vũ đi đến đâu cũng được quần chúng tiếp đón nồng hậu. Các chư hầu đều ra bái vọng hai bên đường tỏ sự biết ơn của mình đối với nước Sở.
Phạm Tăng nói vói Hạng Vũ:
– Nay Chưong Hàm trốn đã xa rồi, lòng người đều ngưỡng vọng quân ta, các chư hầu phục tùng nước Sở, đó là lúc tướng quân lấy nước làm nhà, hà tất phải dấn mình trong đám mưa tên rừng giáo làm chi? Sức mạnh một người không bằng sức mạnh của toàn thể của chính nghĩa. Phương chi, mới có ba ngày, tướng quân thắng luôn chín trận, phá ba mươi vạn quân Tần, từ xưa đến nay chưa có tướng nào lập được kỳ công như vậy. Tôi thiết tưởng nay hãy tạm dồn binh ở Chương Nam để dưỡng sức quân đã. Hiện nav Triệu Cao đang chuyên quyền, áp chế vua Nhị Thế. Triệu Cao là đứa tiểu nhân, ganh tị, Chương Hàm chẳng bao lâu cũng bị hại. Chờ cho triều đình vua Nhị Thế rối loạn, ta sẽ tìm kế tiến thủ.
Hạng Vũ khen phải, nói:
– Xin tuân lời quân sư chỉ giáo.
Ðoạn. truyền đóng quân lại ở Chương Nam.
Trong lúc đó, Chưong Hàm thu nhặt tàn quân, còn lại độ mươi vạn, kéo qua Chương Hà, đóng đồn tại cửa Hàm Cốc, và làm sớ gởi về triều xin quân tiếp viện.
Triều thần hay tin Chương Hàm thua luôn chín trận, tổn thất ba mươi vạn quân, đều khiếp sợ, ăn ngủ không yên.
Triệu Cao quyền chính gồm một tay, các việc quan hệ đều giấu hết, không để lộ cho vua Nhị Thế biết.
Các quan ai trái ý, lập tức tìm cách ám hại, vì vậy ai cũng sợ, không dám nhìn mặt.
Một hôm, Triệu Cao đem dâng cho vua Nhị Thế một con hươu, mà nói là con ngựa.
Vua Nhị Thế cười lớn, nói:
– Thừa Tướng lầm rồi! Ðó là con hươu chứ đâu phải con ngựa. Nhị Thế ngoãnh qua hỏi triều thần:
– Có người lặng thinh không dám nói, có người nói thẳng là con hươu, có người a dua theo Triệu Cao nói là con ngựa.
Người nào nói thẳng đều bị Triệu Cao tìm cách hãm hại. Quần thần lại càng sợ Tnệu Cao hơn.
Thừa Tướng Lý Tư thấy vậy lòng băn khoăn không yên. Triệu Cao biết Lý Tư không ưa mình, một hôm tìm cách nói: – Nay cõi Quan Ðông giặc giã nổi lên như ong vỡ tổ, Chương Hàm thua mấy trận, nước nhà đương cơn nguy ngập, tôi là quan hoạn không được phép tâu bày, đó là nhiệm vụ chính của quân hầu, sao quân hầu vẫn lặng yên không tiến gián?
Lý Tư buồn bã nói:
– Bệ hạ ở mãi trong thâm cung, tôi làm sao tiến gián đươc.
Triệu Cao hăm hở nói:
– Quân hầu cứ sắp sẳn lời tấu đi, lúc nào có thể tiến gián được tôi sẽ tin cho quân hầu biết để vào yết kiến.
Lý Tư ngỡ Triệu Cao có thiện cảm với mình, ngờ đâu đó là ác ý của triệu Cao.
Triệu Cao nhân lúc vua Nhị Thế đang say sưa với các phi tần trong thâm cung, ìửa dục phừng phừng trong men rượu, liền sai người bảo Lý Tư:
– Lúc này có thể tâu bày dược, xin Thừa Tướng vào yết kiến.
Lý Tư tin thật, xin vào tâu.
Lần thứ nhất vua Nhị Thế từ chối. Lý Tư lại xin lần thứ hai, rồi lần thứ ba.
Vua Nhị Thế thấy Lý Tư lải nhải mãi, nổi giãn mắng:
– Trẫm đang lúc vui vầy với phi tần, sao Lý Tư lại dám vô lễ như vậy?
Triệu Cao liền lợi dụng cơ hội kiếm lời dèm tấu:
– Lý Tư cậy mình có công lập Bệ hạ trước kia ước vọng được bê hạ cắt đất phong vương, nhưng ước vọng ấy không thành đem lòng oán trách. Vừa rồi sai con là Lý Do1àm quan Thái Thú ở Tam Xuyên mục đích để tư thông với Sở xin bệ hạ phải xét mới được.
Từ đó vua Nhị Thế có ý ghét Lý Tư, và Lý Tư cũng biết Triệu Cao muốn hại mình, liền làm biểu dâng lên kễ tội Triệu Cao, xin vua bõ cung A Phòng lo chỉnh đốn việc nước.
Vua Nhị Thế xem tờ biểu, mắng Lý Tư:
– Trẫm biết Triệu Cao là người hiền, thờ trẫm rất trung hậu. Nếu không có Triệu Cao thì trẫm không còn ai sai khiến. Còn ngươi bảo trẫm bỏ cung A Phòng thật là điều phi quân. Cung A phòng của tiên đế lập ra, ngươi đã không ngăn được trộm giặc để bốn phương nổi loạn, thế mà còn bảo trẫm làm trái ý tiên đế để mang tội bất hiếu.
Nói xong, giao Lý Tư xuống Ðình ủy nghị tội, ghép án tư thông với nước Sở chiếu ngũ hình, bắt phải tội chém ngang lưng và tru di tam tộc.
Vũ sĩ trói cha con Lý Tư, dẫn ra chợ Hàm Dương, Lý Tư nhìn con nói:
– Nay cha con mình dẫu muốn dắt chó ra đất Thương Thái săn thỏ để làm vui đâu còn được nữa.
Hai cha con nhìn nhau ứa lệ, rồi cùng bị xử trảm.
Người sau có thơ chê Lý Tư:
Họ Lý không thông vận thế thời
Ngày tàn còn nghĩ cuộc vui chơi
Công thành chẳng liệu lui mình trước
Phú quí vinh hoa, miệng bả đời!
Từ lúc hại được Lý Tư, quyền thế Triệu Cao càng lớn, quần thần không ai dám nhìn mặt.
Chương Hàm đóng quân ở Hàm Cốc lương thực hết sạch, tướng sĩ mỏi mòn, nhiều lần sai người về triều cáo cấp, nhưng Triệu Cao giấu nhẹm, không cho vua Nhị Thế biết.
Một hôm, vua Nhị Thế đi săn về, vào cung nằm tựa gối lim dim đôi mắt, bỗng vẳng nghe bên tai. hai cung nhân hầu hạ thì thầm:
– Công việc ngoài biên ải hiện nay ra sao?
Nguy lắm! Chương Hàm thua luôn chín trận, quân sĩ hao mất ba mươi vạn, bất nhật quân Sở kéo đến đây, chúng ta khó toàn mạng.
Vua Nhị Thế thất kinh, vùng dậy, nắm lấy cung nhân, hỏi:
– Các ngươi vừa nói chuyện gì?
Cung nhân quỳ mọp xuống đất van xin:
– Tâu bệ hạ, chúng tôi ngở Bệ hạ yên giấc nên nói chuyện riêng, xin Bệ hạ tha tội.
Vua Nhị Thế gắt:
– Cứ nói đi. Có chuyện gì phải giấu ta?
Cung nhân tâu:
– Hiện nay thiên hạ mười phần rối loạn, Chương Hàm thất trận quân sĩ chết rất nhiều. Nếu tình thế này kéo dài mãi nhà Tần phải diệt vong.
Vua hỏi:
– Do đâu các ngươi biết chuyện đó?
Cung nhân tâu:
– Cả nước không ai không rõ, duy Bệ hạ bị Triệu Cao che mắt mãi yên vui, không biết mà thôi.
Vua Nhị Thế tức giận đòi Triệu Cao đến mắng:
– Ngươi làm Thừa Tưóng, việc lớn nhỏ đều ở trong tay. Nay thiên hạ rối loạn, nước nhà nguy cấp, quân ta tổn thất hơn ba mươi vạn, thế mà không tâu cho trẫm biết, lại còn bịa lời nói dối, tội ngươi đáng chém!
Triệu Cao run cầm cập, bỏ mũ, dập đầu xuống tâu:
– Tâu Bệ hạ, thần là một Tể Tướng, chỉ quản cố được công việc bên trong, cung phụng bệ hạ họa hưỡng thái bình mà thôi. Còn như việc đánh dẹp ngoài biên ải là nhiệm vụ của quan Ðại tướng. Nay việc đã xảy ra như vậy xin bệ hạ sai người đến vấn tôi Chương hàm, ròi sai một viên đại tướng khác ra thay, tất phải cứu nguy được. Và mọi việc ngoài biên chẳng qua chỉ là lời đồn đại, nếu có gì sao không thấy Chương Hàm cáo cấp? Bệ hạ chớ quá tin bọn cung hoạn mà thống trách vi thần như vậy.
Nhị Thế nghe Triệu Cao nói bùi tai, liền bỏ qua, không nghĩ đến chuyện giặc giã nữa.
Triêu Cao về tư dinh,mồ hôi chưa ráu cho là Chương Hàm vì lâu nay mình giấu nhẹm mấy tờ cáo cấp nên sai người đút lót bọn cung nhân để gièm ph mình. Nghĩ như thế, Triêu Cao căm tức Chương Hàm vô cùng.
Chẳng bao lâu được tin Chương Hàm sai quan Trưởng Sử là Tư Mã Hân về triều cấp tấu.
Triệu Cơ ra lệnh Tư Mã Hân phải đợi ngoài triều môn.
Tư Mã Hân đợi đến ba ngày vẫn chưa được vào tâu, lòng nóng như dốt, liền lấy vàng đút lót cho nhà Triệu Cao, để dò xem tin tức.
Tên lính hầu của Triệu Cao nói riêng với Tư Mã Hân:
– Thừa Tướng đang căm tức Chương tướng quân muốn bới móc tội bại binh để khép án. Tướng quân về triều hôm nay chẳng khác chui đầu vào lưới.
Tư Mã Hân nghe nói vội vàng trở ra nhà trọ, gói ghém hành trang nội trong đêm ấy, lén trốn ra Hàm Cốc.
Sờ dĩ Triệu Cao để Tư Mã Hân chầu chực ba ngày là muốn lập mưu bắt cả gia quyến xử tội, không ngờ Tư Mã Hân đã trốn trước.
Triệu Cao tức giận vào tâu với Nhị Thế:
– Bọn Chương Hàm cầm binh ngoài cõi, thua luôn mấy trận, hao binh tổn tướng, thật nhục nhã, nay lại sai người lén về triều dò thám chắc là âm mưu phản loạn, xin bệ hạ sai người ra thế, và bắt Chương Hàm về triều trị tội, thì việc nước mói yên được.
Nhị Thế chuẩn tấu, Triệu Cao sai cháu là Triệu Thường đến Hàm Cốc đòi Chưong Hàm về.
Trong lúc đó, Tư Mã Hân chạy suốt ngày đêm, tất tưởng đến Hàm Cốc, vào yết kiến chương Hàm, nói:
– Hiện nay Triệu Cao chuyên quyền, che mắt trong ngoài, tìm cách hảm hại tướng quân, kiếm lời dèm pha, không chịu phát quân cứu viện. Nếu tôi không nhanh chân thoát thân thì đã bị Triệu Cao hại mạng rồi.
Chương Hàm nghe nói rụng rời, ngước mặt lên trời than:
– Trong thì gian thần tác loạn, ngoài thì giặc giã tranh hùng, nhà Tần ắt chẳng còn bao lâu nữa.
Liền họp các tướng đàm luận.
Ðồng Ể nói:
– Triệu Cao là đứa gian ác chỉ dùng một lời nói mà Lý Tư bị tru di tam tộc. Bọn chúng ta khó thoát khỏi tay hắn.
Ðang lúc bàn bạc, thì Triệu Thường cầm chiếu đến.
Các tướng ra ngoài dinh nghênh tiếp, và mở chiếu ra đọc.
Chiếu rằng:
Ngày thường ăn lộc nước, lúc loạn phải tận trung, nay bọn các ngươi cầm binh dẹp loạn, húy tử tham sanh, để cho hao binh tổn tướng. làm nhục quốc thể, tội đáng chết. Lại còn sai ngườl về triều, chưa thĩnh mệnh đã bỏ trốn đi, rõ là tinh thần phản nghịch. Nay sai Triệu Thường phụng sứ bắt các ngươi lập tức hồi triều, nếu cải lệnh khó dung.
Nay chiếu.
Chương Hàm nghe đọc chiếu xong, chư tướng đều đứng cả dậy, nắm lấy sứ giả nói lớn:
– Bọn chúng ta mặc giáp, cầm thương, xông pha tên đạn, coi chết như lông hồng, cay đắng khó nhọc biết chừng
nào. Ðã mấy lần cáo cấp về triều bị Triệu Cao giấu nhẹm, không phát quân. Lỗi sờ sờ ra đó, thế mà còn buộc tội chúng ta sao? Theo sứ về triều chịu chết thà chém sứ phản đối tên phản nghịch.
Dứt lời, các tướng rút gươm toan chém Triệu Thưòng

Hán Sở Tranh Hùng