Hồi 59: Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ

Hồi 59: Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ

Hai người đi ra khỏi miếu, thấy bọn ngũ quái từ con đường nhỏ quẹo vào một thung lũng. Cả hai không dám đến gần, chỉ bám theo xa xa, may sao ngũ quái tranh cãi rất lớn nên nghe rất rõ, biết họ đi về hướng nào. Men theo con đường núi đi qua mười mấy cây liễu lớn, hai người thấy bên con suối có mấy gian nhà ngói. Tiếng tranh cãi của ngũ quái phát ra từ trong nhà. Nhạc Bất Quần nói khẽ:

– Đi vòng ra sau nhà.

Hai vợ chồng triển khai khinh công, chạy qua mé phải hơn một dặm mới vào lại. Phía sau nhà ngói là một hàng liễu, hai người nấp vào sau gốc liễu.

Bỗng nghe tiếng ngũ quái tức giận quát lớn:

– Ngươi giết lục đệ ta rồi!

– Sao ngươi dám mổ ngực lục đệ ta ra?

– Phải bắt quân cẩu tặc này đền mạng.

– Phải mổ ngực lão ra.

– Lục đệ ơi, đệ chết thảm như vậy bọn ta vĩnh viễn không đi tiểu nữa để trướng bụng mà chết theo lục đệ.

Hai vợ chồng Nhạc Bất Quần kinh hãi thầm nghĩ: Tại sao có người mổ ngực lục đệ của chúng? Hai người khom lưng đi đến bên cửa sổ, từ kẽ hở nhìn vào bên trong.

Trong nhà đốt bảy ngọn đèn sáng choang, có kê một cái giường lớn. Trên giường, một người đàn ông trần truồng nằm ngửa, ngực bị mổ ra, máu vẫn chảy, hai mắt nhắm nghiền dường như đã chết từ lâu. Nhìn nét mặt của lão thì đúng là Đào Thực Tiên mà hôm trước đã bị Nhạc phu nhân đâm một kiếm. Đào Cốc ngũ quái đứng quanh giường, chỉ vào một người lùn mập la lối om sòm. Lão lùn mập này đầu thật to, râu như râu chuột, đầu cổ lắc lia lịa, điệu bộ thật buồn cười. Hai bàn tay của lão đầy máu, tay phải cầm một con dao nhỏ sáng choang, lưỡi dao dính đầy máu tươi. Lão nhìn trừng trừng Đào Cốc ngũ quái, một hồi mới trầm giọng nói:

– Các ngươi nói thúi quá, nói hết chưa?

Đào Cốc ngũ quái cùng nói:

– Nói hết rồi, ngươi có lời gì thúi tha thì nói ra đi.

Lão mập lùn nói:

– Tên này dở sống dở chết, ngực bị kiếm đâm, các ngươi rịt thuốc rồi khiêng đến cầu xin ta cứu mạng. Nhưng các ngươi đi quá chậm, miệng vết thương đã bít lại, kinh mạch đều chạy sai đường. Muốn cứu tính mạng của hắn thì được ngay nhưng kinh mạch rối loạn, sau khi sống lại mất hết võ công, nửa thân người bị tàn phế, không cách gì hành động được. Trị một người tàn phế như vậy thì có ích gì?

Đào Căn Tiên nói:

– Dù phế nhân cũng còn hơn người chết.

Lão lùn mập tức giận nói:

– Ta không trị nữa, nếu trị thì phải khỏi hẳn. Trị thành một phế nhân thì lão tử còn mặt mũi nào nữa? Không trị nữa! Các ngươi khiêng xác chết này đi đi, lão tử không thèm trị nữa. Tức chết đi được, tức chết đi được!

Đào Căn Tiên nói:

– Ngươi nói tức chết đi được, sao không chết đi?

Lão mập lùn trừng mắt nhìn Đào Căn Tiên lạnh lùng nói:

– Ta đã bị ngươi làm cho tức chết đi được, sao ngươi biết ta chưa chết?

Đào Cán Tiên nói:

– Bản lĩnh của ngươi đã không trị khỏi lục đệ của ta, sao lại mổ ngực lục đệ ta ra?

Lão mập lùn lạnh lùng nói:

– Ngoại hiệu của ta là gì?

Đào Cán Tiên nói:

– Ngoại hiệu chó ỉa của ngươi là Sát nhân danh y.

Hai vợ chồng Nhạc Bất Quần đều lạnh xương sống, đưa mắt nhìn nhau thầm nghĩ: Thì ra lão lùn mập tướng mạo cổ quái này là Sát nhân danh y tiếng tăm lừng lẫy, tinh thông y thuật, trên giang hồ đều nói hạng nhất là lão Bình Nhất Chỉ này, vậy quái nhân bị trọng thương được bọn chúng khiêng đến xin lão chữa trị là đúng rồi.

Bình Nhất Chỉ lạnh lùng nói:

– Ngoại hiệu của ta là Sát nhân danh y, giết thêm một người thì đâu có gì lạ?

Đào Hoa Tiên nói:

– Giết người có khó gì? Chẳng lẽ ta không biết? Nhưng ngươi chỉ biết giết người chứ không biết chữa trị cho người thì không xứng hai chữ danh y.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Ai nói ta không biết cứu người? Ta mổ ngực tên dở sống dở chết này, nối lại kinh mạch, sau khi trị khỏi thì ngoại công nội công vẫn mạnh như lúc chưa bị thương mới là thủ đoạn của Sát nhân danh y.

Bọn ngũ quái cả mừng đồng thanh nói:

– Thì ra tiên sinh có thể cứu sống lục đệ của chúng ta, bọn ta trách oan tiên sinh rồi.

Đào Căn Tiên nói:

– Sao… sao tiên sinh chưa ra tay chữa trị? Ngực của lục đệ bị tiên sinh mổ ra rồi, máu chảy không ngớt, không chữa trị ngay thì không kịp đâu.

Bình Nhất Chỉ hỏi:

– Sát nhân danh y là ngươi hay là ta?

Đào Căn Tiên nói:

– Dĩ nhiên là tiên sinh rồi.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Đã là ta sao ngươi biết kịp hay không kịp? Vả lại sau khi ta mổ ngực hắn đã tính cách trị rồi, năm con quỷ đáng ghét các ngươi vào la lối om sòm làm sao ta trị được? Ta đã bảo các ngươi đi miếu Dương tướng quân chơi nửa ngày rồi sang miếu Ngưu tướng quân chơi nửa ngày, sao các ngươi về nhanh quá vậy?

Đào Cán Tiên nói:

– Mau ra tay trị thương đi. Chính tiên sinh nói nhiều hay bọn ta nói nhiều đây?

Bình Nhất Chỉ trừng mắt nhìn chăm chăm Đào Cán Tiên rồi lớn tiếng quát:

– Đem kim chỉ ra!

Tiếng quát của lão làm bọn Đào Cốc ngũ tiên và vợ chồng Nhạc Bất Quần giật mình kinh hãi. Một phụ nữ ốm nhách, cao nghệu đi vào phòng, tay bưng cái khay bằng gỗ đặt lên bàn, không nói một lời. Mụ này khoảng bốn chục tuổi, mặt vuông tai to, mắt sâu thâm quầng, da dẻ không còn một chút huyết sắc.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Các ngươi yêu cầu ta cứu sống tên này, quy luật của ta các ngươi đã biết rồi chứ?

Đào Căn Tiên nói:

– Đúng vậy, bọn ta đã đồng ý và đã phát lời thề rồi. Tiên sinh muốn giết người nào thì cứ nói một tiếng, sáu huynh đệ tại hạ tuân lệnh ngay.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Vậy thì được rồi, bây giờ ta chưa nghĩ ra phải giết người nào, đợi ta nghĩ ra hãy nói với các ngươi sau. Các ngươi đứng hết sang một bên cho ta, không ai được nói một câu, chỉ cần phát ra nửa tiếng thì ta lập tức dừng tay. Tên này chết hay sống ta không thèm đếm xỉa đến nữa.

Bọn Đào Cốc lục tiên từ nhỏ ngủ cùng phòng, ăn cùng mâm, chưa bao giờ ngừng miệng một khắc, nằm ngủ mơ cũng tranh luận không thôi. Bây giờ, lão này nhìn lão kia, lão nào cũng đầy lời trong bụng muốn nói ra nhưng nghĩ đến chuyện chỉ cần nói ra một tiếng thì lục đệ mất mạng nên cố gắng nín nhịn, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, lại sợ lỡ không cẩn thận phát ra tiếng đánh rắm thì khổ.

Bình Nhất Chỉ lấy một cây kim lớn xỏ một sợi chỉ thô khâu lại đường mổ trước ngực của Đào Thực Tiên. Mười ngón tay của lão vừa thô vừa ngắn giống như mười củ cải nhưng động tác lại cực kỳ tinh xảo, vung kim như bay, trong khoảnh khắc đã khâu xong vết thương dài chín tấc. Lão lấy ra trong bình sứ các loại thuốc bột, thuốc nước thoa lên vết thương, lại cạy răng Đào Thực Tiên đổ mấy thứ thuốc nước vào miệng. Sau đó lão lấy vải ướt lau vết máu trên người Đào Thực Tiên. Mụ phụ nữ cao ốm đứng một bên giúp đỡ lão đưa kim thay thuốc, động tác cũng rất thuần thục.

Bình Nhất Chỉ liếc nhìn bọn ngũ tiên thấy năm lão máy môi động lưỡi ai ai cũng sốt ruột muốn nói. Lão nói:

– Tên này chưa sống, đợi hắn sống lại các ngươi mới được nói.

Năm lão cứng miệng đơ lưỡi, lúng túng trông rất hoạt kê. Bình Nhất Chỉ hừ một tiếng rồi ngồi xuống một bên. Người phụ nữ đem các thứ kim chỉ dao kéo ra ngoài.

Hai vợ chồng Nhạc Bất Quần núp ngoài cửa sổ, nín hơi ngưng thở. Trong nhà yên lặng không một tiếng động, chỉ cần ngoài cửa sổ có chút động tĩnh thì mọi người trong nhà sẽ phát giác ngay.

Qua một hồi lâu, Bình Nhất Chỉ đứng dậy đi đến cạnh Đào Thực Tiên, đưa tay đánh mạnh lên huyệt Bách hội trên đầu lão. Sáu lão cùng la hoảng lên. Trong sáu lão thì năm người là Đào Cốc ngũ tiên còn một người là Đào Thực Tiên vẫn còn nằm dài trên giường.

Đào Thực Tiên la lên một tiếng rồi ngồi dậy thóa mạ:

– Tổ mẹ nó, sao ngươi đánh vào đầu ta?

Bình Nhất Chỉ mắng:

– Tổ mẹ quân chó đẻ, lão tử không dùng chân khí đả thông huyệt Bách hội cho ngươi, ngươi có thể khỏi nhanh như vậy sao?

Đào Thực Tiên nói:

– Tổ mẹ ngươi, lão tử khỏi mau hay chậm có liên can gì đến ngươi?

Bình Nhất Chỉ nói:

– Mẹ kiếp, ngươi khỏi chậm há không phải là thủ đoạn của Sát nhân danh y không đủ cao minh ư? Ngươi cứ nằm ỳ trong nhà của ta há không đáng ghét lắm sao?

Đào Thực Tiên nói:

– Tổ mẹ nó, ngươi ghét ta thì ta đi đây, có khó gì?

Lão lồm cồm đứng dậy bước đi. Đào Cốc ngũ tiên thấy lão nói đi thì đi ngay, khỏi bệnh thần tốc như vậy nên vừa kinh hãi vừa vui mừng liền đi theo lão ra khỏi cửa.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần ngạc nhiên thầm nghĩ:

– Y thuật của Bình Nhất Chỉ quả nhiên đáng sợ mà nội lực của lão cũng thật phi thường. Lão vừa đánh vào huyệt Bách hội trên đầu Đào Thực Tiên, nhất định là vận nội lực thâm hậu truyền vào người Đào Thực Tiên mới có thể khiến cho tên này lập tức tỉnh lại.

Còn đang suy nghĩ, hai người thấy bọn Đào Cốc lục tiên đã đi xa rồi, Bình Nhất Chỉ đứng dậy đi qua một gian nhà khác.

Nhạc Bất Quần ra hiệu cho Nhạc phu nhân nhẹ bước đi ra, cách nhà hơn mười trượng mới nhanh bước vọt đi.

Nhạc phu nhân nói:

– Nội công của Sát nhân danh y thật tuyệt diệu nhưng cách hành sự của lão quả thật rất tà môn.

Nhạc Bất Quần nói:

– Bọn Đào Cốc lục quái đang ở đây thì phủ Khai Phong này nhất định có lắm chuyện. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, để khỏi gây ra phiền hà vô lý với bọn chúng.

Nhạc phu nhân hừ một tiếng. Trong đời bà, mấy tháng gần đây đã chịu nhiều ấm ức, trượng phu là chưởng môn một phái trong Ngũ Nhạc kiếm phái lại phải trốn đến nơi này nơi nọ, trời đất bao la mà dường như không có chỗ dung thân.

Hai vợ chồng không nói thêm lời nào nữa nhưng vừa thấy bọn lục quái cả hai đã muốn tránh đi. Nghĩ đến chuyện Đào Thực Tiên cuối cùng không chết, lòng họ nhẹ nhõm như vừa buông được một tảng đá nặng ngàn cân.

Hai người về đến miếu Dương tướng quân, thấy Nhạc Linh San, Lâm Bình Chi và bọn đệ tử đang đợi ở hậu điện. Nhạc Bất Quần nói:

Mọi người đều biết bọn Đào Cốc lục tiên đang ở đây, không dám hỏi han nữa liền lật đật về thuyền. Nhạc Bất Quần đang dặn bảo người lái thuyền bỗng nghe tiếng Đào Cốc ngũ tiên cùng la lớn:

– Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung, ngươi ở đâu?

Vợ chồng Nhạc Bất Quần và bọn đệ tử phái Hoa Sơn đều tái mặt, thấy sáu người vội vã chạy đến thuyền, ngoài ngũ tiên ra còn một người là Bình Nhất Chỉ.

Đào Cốc ngũ tiên nhận ra được vợ chồng Nhạc Bất Quần liền lớn tiếng hoan hô. Năm lão vọt tới định nhảy lên thuyền. Nhạc phu nhân rút trường kiếm, vận kình lực định đâm vào ngực Đào Căn Tiên. Nhạc Bất Quần cũng rút trường kiếm ra, choang một tiếng, lão đè lưỡi kiếm của vợ xuống, nói nhỏ:

– Không nên lỗ mãng!

Mũi thuyền hơi trầm xuống, bọn ngũ tiên đã nhảy lên thuyền.

Đào Căn Tiên lớn tiếng nói:

– Lệnh Hồ Xung, ngươi trốn ở đâu? Sao không chường mặt ra?

Lệnh Hồ Xung tức giận lớn tiếng đáp:

– Ta sợ các ngươi sao? Tại sao ta phải trốn?

Thuyền hơi lắc lư, mũi thuyền có thêm một người nữa nhảy xuống. Đó chính là Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ. Nhạc Bất Quần ngấm ngầm kinh hãi: Ta và sư muội vừa về đến thuyền thì lão lùn mập này cũng đến. Phải chăng lão đã hiểu ra chuyện hai vợ chồng ta nghe lén ngoài cửa sổ? Bọn Đào Cốc ngũ quái đã khó lòng đối phó nổi, bây giờ lại thêm một nhân vật lợi hại, e rằng tính mạng vợ chồng Nhạc Bất Quần này phải bỏ lại phủ Khai Phong rồi.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Xin hỏi vị nào là Lệnh Hồ huynh đệ?

Lời nói của lão rất khách khí. Lệnh Hồ Xung chầm chậm bước đến đầu thuyền nói:

– Tại hạ là Lệnh Hồ Xung, không biết các hạ tôn tính đại danh là gì, có điều chi dạy bảo?

Bình Nhất Chỉ nhìn Lệnh Hồ Xung từ đầu xuống chân nói:

– Có người nhờ ta đến trị thương cho huynh đệ.

Lão đưa tay đặt lên cổ tay của Lệnh Hồ Xung, ngón trỏ đặt lên đúng mạch. Bỗng cặp lông mày của lão nhướng lên, phì một tiếng rồi cặp lông mày từ từ nhăn lại. Lão lại ồ lên một tiếng, ngẩng mặt nhìn trời, tay trái vò đầu không ngớt, miệng lẩm bẩm:

– Quái lạ, thật là quái lạ!

Một lúc lâu, lão đưa tay chẩn mạch tay kia của Lệnh Hồ Xung, hắt hơi một cái rồi nói:

– Thật kỳ lạ, bình sinh lão phu chưa hề gặp qua.

Đào Căn Tiên nhịn không được, nói:

– Có gì đâu mà quái lạ? Tâm kinh của hắn bị thương, ta đã dùng chân khí nội công trị thương cho hắn từ lâu rồi.

Đào Cán Tiên nói:

– Ngươi còn bày đặt nói Tâm kinh của hắn bị thương, rõ ràng là Phế kinh của hắn không ổn, nếu không được ta dùng chân khí đả thông các huyệt ở Phế kinh thì làm sao hắn sống được cho đến ngày nay?

Đào Chi Tiên, Đào Diệp Tiên, Đào Hoa Tiên mỗi người cũng nhao nhao lên, lão nào cũng tự khoe mình có công lớn.

Bình Nhất Chỉ đột nhiên quát lớn:

– Thúi lắm, thúi lắm!

Đào Căn Tiên tức giận nói:

– Ngươi thúi hay là năm huynh đệ ta thúi?

Bình Nhất Chỉ nói:

– Dĩ nhiên là các huynh đệ ngươi thúi. Trong cơ thể của Lệnh Hồ huynh đệ có hai luồng chân khí tương đối mạnh dường như là của Bất Giới hòa thượng đã truyền vào, còn sáu luồng chân khí yếu ớt chắc là của sáu tên đại ngu ngốc các ngươi.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần nhìn nhau thầm nghĩ Bình Nhất Chỉ quả là một thần y. Lão vừa chẩn mạch thì đã hiểu ra trong người Xung nhi có tám luồng chân khí khác nhau cũng chưa lấy làm lạ, lạ ở chỗ lão lại nói đúng được lai lịch của các luồng chân khí, biết được trong đó có hai luồng của Bất Giới hòa thượng.

Đào Cán Tiên tức giận nói:

– Tại sao chân khí của sáu người bọn ta yếu ớt còn của Bất Giới hòa thượng đầu trọc thì mạnh hơn? Rõ ràng bọn ta mạnh hơn còn lão trọc yếu hơn.

Bình Nhất Chỉ cười nhạt, nói:

– Ngươi nói mà không biết thẹn. Hai luồng chân khí của lão đã đè bẹp sáu luồng chân khí của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi dám xưng là mạnh hơn? Tên Bất Giới hòa thượng ngu ngốc ỷ có võ công cao cường nhưng lại không có chút kiến thức nào. Mẹ kiếp, đồ ngu ngốc!

Đào Hoa Tiên đưa ngón tay ra, giả bộ chẩn mạch tay phải của Lệnh Hồ Xung, nói:

– Theo ta biết, chân khí của Đào Cốc lục tiên chúng ta đã trấn áp chân khí của Bất Giới hòa thượng khiến lão không có cách nào nhúc…

Bỗng lão thét lên một tiếng, ngón tay của lão giống như bị cắn một cái, vội rụt về la:

– Úi cha, mẹ kiếp!

Bình Nhất Chỉ cười ha hả, vô cùng đắc ý. Mọi người đều biết lão đã dùng nội công thượng thừa, mượn thân thể của Lệnh Hồ Xung truyền nội lực vào mãnh liệt làm chấn động ngón tay Đào Hoa Tiên.

Bình Nhất Chỉ cười rồi nghiêm sắc mặt nói:

– Các ngươi ngồi trong khoang thuyền đợi ta, không được lên tiếng.

Đào Diệp Tiên nói:

– Ta là ta, ngươi là ngươi, tại sao bọn ta phải nghe lời ngươi?

Bình Nhất Chỉ nói:

– Các ngươi đã lập lời thề rồi, phải giết một người cho ta, có đúng không?

Đào Chi Tiên nói:

– Đúng vậy, bọn ta chỉ hứa ngươi đi giết một người chứ không có nói phải nghe lời ngươi.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Nghe hay không là tùy các ngươi nhưng nếu ta bảo các ngươi đi giết tên Đào Thực Tiên trong bọn Đào Cốc lục tiên thì các ngươi tính sao?

Đào Cốc ngũ tiên cùng la lớn:

– Có lý nào như vậy? Ngươi vừa mới cứu sống hắn, sao lại bảo bọn ta giết hắn?

Bình Nhất Chỉ nói:

– Năm người các ngươi đã thề với ta thế nào?

Đào Căn Tiên nói:

– Bọn ta sẽ làm đúng yêu cầu của ngươi, nếu ngươi cứu sống được lục đệ của bọn ta, thì ngươi bảo bọn ta đi giết một người, bất luận người đó là ai bọn ta cũng không được từ chối.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Đúng vậy, ta cứu sống lục đệ của các ngươi chưa?

Đào Hoa Tiên đáp:

– Cứu sống rồi.

Bình Nhất Chỉ hỏi:

– Đào Thực Tiên có phải là người không?

Đào Diệp Tiên nói:

– Đương nhiên là người, chẳng lẽ là quỷ hay sao?

Bình Nhất Chỉ nói:

– Hay lắm. Ta bảo các ngươi đi giết một người, người đó tên là Đào Thực Tiên.

Đào Cốc ngũ tiên ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy chuyện này ngoài sức tưởng tượng nhưng cũng khó mà chối từ được.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Nếu các ngươi không muốn đi giết Đào Thực Tiên thì ta cũng châm chước cho. Nhưng các ngươi có biết nghe lời ta không? Ta bảo các ngươi vào khoang thuyền ngồi ngoan ngoãn, không ai được náo động.

Bọn Đào Cốc ngũ tiên đều tịt ngòi, lần lượt vào khoang thuyền ngồi nghiêm trang, hai tay để lên gối, không dám nói năng cũng không dám nhúc nhích trông rất hoạt kê.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Bình tiền bối, vãn bối nghe tiền bối trị bệnh cứu mạng cho ai đều phải y theo quy tắc, sau khi cứu xong thì người đó phải đi giết một người để bù vào cho tiền bối?

Bình Nhất Chỉ nói:

– Đúng là có quy tắc này.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vãn bối không muốn giết người cho nên tiền bối cũng đừng trị thương cho vãn bối nữa.

Bình Nhất Chỉ nghe hắn nói vậy, ồ lên một tiếng lại chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung từ đầu đến chân một lượt giống như lão đang quan sát một vật gì cổ quái. Một lúc lâu, lão mới nói:

– Một là bệnh của huynh đệ rất nặng, ta trị không khỏi; hai là dù có trị khỏi thì sẽ có người đồng ý giết, không cần huynh đệ phải ra tay.

Từ lúc thấy Nhạc Linh San thay lòng đổi dạ, Lệnh Hồ Xung cảm thấy không còn hứng thú sống nữa, nhưng khi gặp vị danh y có thể cải tử hoàn sinh này quyết đoán bệnh của mình không có cách nào chữa trị khỏi, chàng bất giác chạnh lòng.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: Người nào mà oai phong mời được Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ đến tận nơi chẩn mạch cho bệnh nhân? Người này có giao tình gì với Xung nhi?

Bình Nhất Chỉ nói:

– Lệnh Hồ huynh đệ, trong cơ thể của huynh đệ có tám luồng chân khí dị chủng, trục không ra mà hóa cũng không được, giáng xuống cũng không mà đè cũng không xong, thật là nan giải. Ta nhận lời ủy thác của người trị bệnh cho huynh đệ, không phải ta không tận lực mà vì bệnh của huynh đệ thực sự có liên quan đến chân khí, không thể dùng kim châm cứu, dùng thuốc men để tạo công hiệu. Ta làm nghề y xưa nay chưa bao giờ gặp qua bệnh trạng thế này. Ta không làm gì được, thật vô cùng hổ thẹn.

Lão lấy từ trong túi ra một cái lọ sứ, đổ ra mười viên thuốc màu đỏ rồi nói:

– Mười viên Trấn tâm lý khí hoàn này bao gồm nhiều dược liệu quý giá, chế luyện không phải dễ. Cứ mười ngày, huynh đệ uống một viên thì có thể kéo dài mạng sống thêm được một trăm ngày.

Lệnh Hồ Xung đưa hai tay nhận lấy, nói:

– Đa tạ tiền bối.

Bình Nhất Chỉ quay người định lên bờ, bỗng lão lại nói:

– Trong lọ còn hai viên, ta tặng luôn cho huynh đệ.

Lệnh Hồ Xung không nhận, nói:

– Những viên thuốc này có công hiệu kỳ diệu, tiền bối hãy giữ lại để cứu người. Vãn bối sống thêm mươi ngày nữa cũng chẳng ích lợi gì cho ai cả.

Bình Nhất Chỉ ngoẹo đầu nhìn Lệnh Hồ Xung rồi nói:

– Chẳng quan tâm đến sự sinh tử là tính cách của bậc đại trượng phu. Chẳng trách… ôi đáng tiếc! Hổ thẹn!

Lão lắc đầu mấy cái rồi vọt lên bờ, bước nhanh.

Lão đến thì đến, đi thì đi, coi chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần chẳng ra gì. Nhạc Bất Quần rất tức giận, chỉ vì ngại trong khoang thuyền còn có năm tên ôn thần chết toi đang ngồi, nếu lão động thủ thì sẽ gặp những chướng ngại.

Bọn ngũ tiên ngồi không nhúc nhích, mắt nhìn xuống mũi, mũi cúi xuống ngực giống như những vị lão tăng nhập định. Nếu lão bảo lái thuyền khởi hành thì phải đem năm tên ôn thần này cùng đi, còn nếu không khởi hành thì không biết năm tên này ngồi lỳ đến bao giờ, cũng không biết chúng có sinh sự để báo thù Nhạc phu nhân đã đâm một kiếm làm bị thương Đào Thực Tiên hay không.

Bọn Lao Đức Nặc, Nhạc Linh San đều tận mắt thấy cảnh bọn chúng xé xác Thành Bất Ưu, nghĩ lại vẫn chưa hết sợ. Mọi người nhìn nhau, không ai dám liếc bọn ngũ tiên.

Lệnh Hồ Xung đi vào khoang thuyền hỏi:

– Trời ơi, các ngươi còn ở đây làm gì?

Đào Căn Tiên nói:

– Bọn ta ngoan ngoãn ngồi đây, chẳng làm gì hết.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Bọn ta sắp khởi hành, mời các vị lên bờ cho.

Đào Cán Tiên nói:

– Bình Nhất Chỉ bảo bọn ta phải ngoan ngoãn ngồi trong thuyền không được nói năng cử động, nếu không lão sẽ bắt bọn ta đi giết lục đệ. Vì vậy bọn ta phải ngoan ngoãn ngồi đây, không nói năng lộn xộn.

Lệnh Hồ Xung không nhịn được, cười nói:

– Bình đại phu đã lên bờ lâu rồi, các vị có thể nói năng hành động lộn xộn được rồi.

Đào Hoa Tiên lắc đầu nói:

– Không được! Lỡ lão nhìn thấy bọn ta nói năng hành động lộn xộn thì đại sự hư ráo.

Bỗng nghe trên bờ có tiếng người oang oang la lên:

– Năm tên người không giống người, quỷ không ra quỷ đang ở đâu?

Đào Căn Tiên nói:

– Hình như ai đang gọi bọn ta.

Đào Cán Tiên nói:

– Đâu phải gọi bọn ta. Vì sao bọn ta là người không giống người, quỷ không ra quỷ?

Người trên bờ lại gọi:

– Ở đây còn có một tên người không giống người, quỷ không ra quỷ vừa được Bình đại phu trị thương cho, các ngươi có cần hắn không? Nếu các ngươi không cần thì ta ném hắn xuống sông Hoàng Hà làm mồi cho tôm cá.

Đào Cốc ngũ tiên vừa nghe xong, hô lên một tiếng cả năm lão từ trong khoang thuyền nhảy vọt lên bờ. Chỉ thấy mụ phụ nữ trung niên đã giúp Bình Nhất Chỉ khâu vết thương đứng đó, tay trái đưa ngang ra cầm một cái cáng. Đào Thực Tiên đang nằm trên cáng. Gương mặt mụ nhợt nhạt nhưng khí lực rất mạnh mẽ, một tay cầm cái cáng cộng với Đào Thực Tiên nặng khoảng trăm cân mà thấy vẫn bình thường.

Đào Căn Tiên nói:

– Đương nhiên là cần, sao lại không cần được?

Đào Cán Tiên nói:

– Tại sao mụ dám bảo bọn ta là người không giống người, quỷ không ra quỷ?

Đào Thực Tiên nằm trên cáng cũng há miệng nói:

– Nhìn tướng mạo của ngươi thì mới đúng là người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Thì ra Đào Thực Tiên đã được Bình Nhất Chỉ khâu lại vết mổ, uống linh đan diệu dược rồi đập một cái mạnh lên huyệt Bách hội truyền chân khí vào. Lão lập tức đứng dậy ra đi. Nhưng vì mất máu quá nhiều, đi không được bao xa thì lại ngất xỉu. Mụ phụ nữ trung niên này phải khiêng lão đi. Tuy lão bị trọng thương nhưng cái miệng vẫn không nhịn được bèn tranh cãi với người phụ nữ vài câu. Mụ phụ nữ lạnh lùng nói:

– Các ngươi có biết bình sinh Bình đại phu sợ nhất cái gì không?

Đào Cốc lục tiên cùng nói:

– Không biết. Lão sợ cái gì?

Mụ phụ nữ nói:

– Lão sợ vợ nhất!

Đào Cốc lục tiên cười ha hả cùng nói:

– Vậy lão là người chẳng sợ trời chẳng sợ đất mà lại sợ vợ. Ha ha, thật đáng buồn cười.

Mụ phụ nữ lạnh lùng nói:

– Có gì mà buồn cười? Ta chính là vợ của lão.

Đào Cốc lục tiên lập tức im bặt. Mụ phụ nữ nói:

– Ta dặn bảo điều gì, lão không dám trái lời. Ta muốn giết người nào thì lão phải sai các ngươi đi giết.

Đào Cốc lục tiên cùng đáp:

– Dạ dạ! Không biết phu nhân muốn giết ai?

Mụ phụ nữ đưa mắt nhìn vào khoang thuyền, nhìn từ Nhạc Bất Quần tới Nhạc phu nhân rồi từ Nhạc phu nhân đến Nhạc Linh San. Lần lượt liếc qua từng tên đệ tử phái Hoa Sơn. Mỗi người bị mụ nhìn đều sợ đến rợn tóc gáy; người nào cũng biết chỉ cần con mụ xấu xí này chỉ vào ai thì bọn ngũ tiên lập tức xé xác người đó. Dù là cao thủ như Nhạc Bất Quần cũng khó tránh khỏi thủ đoạn của ngũ quái.

Ánh mắt của mụ chuyển qua nhìn lên mặt bọn Đào Cốc lục tiên. Trống ngực của sáu lão đập loạn xạ. Mụ hô lên một tiếng, Đào Cốc lục tiên cùng đáp:

– Dạ dạ!

Mụ lại hừ lên một tiếng, Đào Cốc lục tiên lại cùng đáp:

– Dạ dạ!

Mụ nói:

– Ta chưa nghĩ ra người cần phải giết. Nhưng Bình đại phu nói trong thuyền này có vị Lệnh Hồ công tử mà đại phu vô cùng kính trọng. Các ngươi phải hầu hạ công tử thật đàng hoàng cho đến ngày công tử qua đời mới thôi. Công tử sai bảo điều gì các ngươi phải nghe theo cái đó, không được trái lời.

Đào Cốc lục tiên chau mày hỏi:

– Hầu hạ hắn cho đến chết mới thôi ư?

Bình phu nhân nói:

– Đúng vậy. Phải hầu hạ cho đến chết mới thôi, nhưng tính mạng của công tử không còn quá một trăm ngày, trong một trăm ngày này, các ngươi phải nghe theo lời công tử sai bảo.

Đào Cốc lục tiên nghe nói Lệnh Hồ Xung sống không quá một trăm ngày nữa thì mừng rỡ nói:

– Hầu hạ hắn một trăm ngày thì đâu có khó gì.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Bình tiền bối có hảo ý, vãn bối cảm kích vô cùng. Nhưng vãn bối không dám phiền lục vị Đào huynh phải chiếu cố, xin các vị lên bờ, vãn bối cáo từ đây.

Vẻ mặt Bình phu nhân vẫn lạnh lùng, không hề biểu hiện một chút mừng giận nào. Mụ nói:

– Bình đại phu nói nội thương của Lệnh Hồ công tử là do sáu tên ngu ngốc này gây ra, không những làm cho công tử mất mạng mà còn khiến cho Bình đại phu không có cách gì chữa trị được, làm đại phu mất mặt vì không làm tròn lời ủy thác của người ta. Phải phạt tội thật nặng sáu tên ngu ngốc này mới được. Bình đại phu muốn chúng thực hiện đúng lời thề giết một tên trong bọn chúng nhưng bây giờ lại giảm tội, bảo chúng phải đi hầu hạ Lệnh Hồ công tử.

Mụ ngừng một lúc rồi nói tiếp:

– Nếu sáu tên ngu ngốc này không nghe lời Lệnh Hồ công tử mà để cho Bình đại phu biết được, đại phu sẽ lấy mạng liền một tên trong bọn chúng.

Đào Hoa Tiên nói:

– Thương thế của Lệnh Hồ Xung là do bọn ta gây ra. Bọn ta hầu hạ Lệnh Hồ Xung thì cũng rất hợp lẽ. Cái đó gọi là đại trượng phu ân oán phân minh.

Đào Chi Tiên nói:

– Là bậc nam tử hán thì vì bằng hữu mà bị chết đâm chết chém cũng không từ, huống chi chỉ chăm sóc thương thế của Lệnh Hồ huynh đệ.

Đào Thực Tiên nói:

– Thương thế của ta cũng cần người chăm sóc, ta chăm sóc Lệnh Hồ huynh đệ, Lệnh Hồ huynh đệ chăm sóc cho ta, như vậy là huề.

Đào Cán Tiên nói:

– Huống chi chỉ hầu hạ có một trăm ngày, thời gian ngắn ngủn.

Đào Căn Tiên vỗ đùi nói:

– Cổ nhân nghe bằng hữu gặp hoạn nạn, vì nghĩa vượt ngàn dặm mà đến; bọn ta trên đường gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ…

Bình phu nhân nguýt lão một cái rồi bỏ đi.

Đào Chi Tiên và Đào Cán Tiên khiêng cáng nhảy xuống thuyền. Bọn Đào Căn Tiên nhảy theo, gọi:

– Nhổ sào, nhổ sào!

Lệnh Hồ Xung thấy tình thế này phải để cả sáu lão cùng đi, bèn nói:

– Lục vị Đào huynh, các vị muốn đồng hành với ta thì cũng không sao, nhưng ta dặn các vị đối với sư phụ và sư mẫu ta phải cung kính lễ phép. Nếu các vị không nghe thì ta không cho các vị theo hầu hạ nữa.

Đào Diệp Tiên nói:

– Đào Cốc lục tiên vốn là những người quân tử văn nhã, thiên hạ đều biết. Đừng nói là sư phụ, sư mẫu của Lệnh Hồ huynh mà đến đồ tử đồ tôn của Lệnh Hồ huynh thì bọn ta cũng lễ phép kính trọng.

Lệnh Hồ Xung nghe lão tự xưng là “quân tử văn nhã” thì không nhịn được cười, nói với Nhạc Bất Quần:

– Sư phụ, sáu vị Đào huynh muốn cùng ngồi thuyền theo chúng ta về hướng Đông, ý sư phụ thế nào?

Nhạc Bất Quần nghĩ: Sáu lão này đã không làm khó dễ phái Hoa Sơn, tuy để chúng đi cùng thuyền thì không khỏi canh cánh trong lòng nhưng cũng không đuổi chúng lên bờ được. May mà võ công của chúng tuy cao cường nhưng tâm ý lại điên điên khùng khùng, nếu dùng trí thì không hẳn là không đối phó được. Lão gật đầu nói:

– Được, bọn chúng muốn ngồi thuyền thì cũng không sao. Nhưng tính ta thích yên tĩnh, không muốn nghe bọn chúng cãi lộn huyên thuyên.

Đào Cán Tiên nói:

– Nhạc tiên sinh nói vậy là sai rồi. Người ta sinh ra ở đời có cái miệng để làm gì? Ngoài việc ăn cơm ra, cái miệng là để nói chuyện. Tại sao có đến hai cái tai? Tất nhiên là để nghe người ta nói. Tiên sinh thích yên lặng tức là đã cô phụ hảo ý của ông trời tạo cho tiên sinh một cái miệng hai cái tai rồi.

Nhạc Bất Quần biết chỉ cần nói với lão một tiếng thì năm cái miệng của năm anh em lão sẽ tham chiến ngay, không biết phải nói đến khi nào mới thôi. Đánh lộn thì đánh không lại bọn chúng mà cãi lộn cũng không thắng được bọn chúng. Lão mỉm cười nói:

– Thuyền gia, khởi hành!

Đào Diệp Tiên nói:

– Nhạc tiên sinh, tiên sinh muốn nhà thuyền nhổ sào phải mở miệng lên tiếng, nếu tính tiên sinh thật sự muốn yên tĩnh thì chỉ nên dùng tay ra hiệu cho nhà thuyền mới phải.

Đào Cán Tiên nói:

– Nhà thuyền ở phía sau đuôi thuyền, Nhạc tiên sinh đứng trong khoang thuyền dẫu có ra hiệu thì nhà thuyền cũng không thấy, chỉ uổng công mà thôi.

Đào Căn Tiên nói:

– Chẳng lẽ tiên sinh không thể bước ra sau thuyền ra hiệu được ư?

Đào Hoa Tiên nói:

– Nếu nhà thuyền không hiểu cái ra hiệu nhổ sào của tiên sinh, hiểu lầm thành ra lật thuyền thì thiệt là hỏng bét.

Trong lúc Đào Cốc lục tiên tranh luận thì nhà thuyền đã nhổ sào khởi hành.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần không hẹn mà cùng liếc nhìn Lệnh Hồ Xung rồi liếc nhìn Đào Cốc lục tiên. Cả hai cùng nghĩ đến một chuyện: Bình Nhất Chỉ nói đã nhận lời ủy thác của người ta đến trị bệnh cho Xung nhi. Qua lời nói của lão thì người ủy thác này có địa vị rất cao trong võ lâm đến nỗi tuy lão coi chưởng môn phái Hoa Sơn không ra gì nhưng đối với đồ đệ của phái Hoa Sơn thì lão lại rất kính trọng lễ phép. Ai đã ủy thác lão trị bệnh cho Xung nhi? Lão đã chửi Bất Giới hòa thượng là “Tổ mẹ lão già ngu” thì người ủy thác không phải là Bất Giới hòa thượng rồi.

Nếu trước đây, vợ chồng Nhạc Bất Quần đã gọi Lệnh Hồ Xung đến hỏi cho tường tận thì bây giờ giữa sư đồ đã phát sinh nhiều ngăn cách, hai người đều biết đây không phải là lúc hỏi Lệnh Hồ Xung.

Nhạc phu nhân nghĩ đến Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ cũng không trị được thương thế cho Lệnh Hồ Xung, nói hắn chỉ còn sống khoảng một trăm ngày, lòng bà đau xót bất giác rơi lệ.

Thuận buồm xuôi gió, con thuyền đi rất nhanh, chiều hôm ấy đã đậu lại không xa phủ Khai Phong bao nhiêu. Nhà thuyền làm cơm, mọi người định ăn, bỗng nghe trên bờ có tiếng hỏi:

– Chư vị anh hùng phái Hoa Sơn có đi trên thuyền này không?

Nhạc Bất Quần chưa kịp đáp thì Đào Chi Tiên đã lẹ miệng chen vào nói:

– Đào Cốc lục tiên và chư vị anh hùng phái Hoa Sơn đều ở trên thuyền. Có chuyện gì vậy?

Người đó vui mừng reo lên:

– Hay quá, bọn tại hạ đã chờ ở đây một ngày một đêm. Nào, đưa cả ra đây.

Mười mấy tên đại hán phân thành hai hàng từ trong rạp tranh bên bờ đi ra, mỗi người đều bưng một cái hộp gỗ sơn đỏ. Một hán tử tay không, mình mặc áo lam đi đến trước thuyền khom người nói:

– Tệ chủ nhân được tin Lệnh Hồ thiếu hiệp thân thể khiếm an nên rất lo lắng. Đáng lẽ người thân hành đến thăm nhưng vì về không kịp nên nhờ bồ câu truyền thư ra lệnh bọn tiểu nhân đến kính dâng một ít lễ mọn. Xin Lệnh Hồ thiếu hiệp nhận cho.

Bọn đại hán đi đến đầu thuyền, đặt xuống hơn mười cái hộp. Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên hỏi:

– Quý chủ nhân không biết là vị nào? Ban cho nhiều như vậy, Lệnh Hồ Xung này hổ thẹn không dám nhận.

Hán tử nói:

– Lệnh Hồ thiếu hiệp phúc trạch thâm hậu, nhất định có ngày hồi phục sức khỏe, xin thiếu hiệp bảo trọng.

Hắn nói xong, cúi người hành lễ rồi dẫn bọn đại hán ra đi. Lệnh Hồ Xung nói:

– Không biết ai đã tặng quà cho ta, thật lạ lùng.

Đào Cốc lục tiên nhịn không nổi nữa, cùng nói:

– Mở ra xem đã.

Cả năm lão tranh nhau mở nắp, thấy trong hộp đựng toàn thức ăn điểm tâm, có gà xé thơm phức làm mồi nhậu, lại có cả nhân sâm, lộc nhung, yến sào và đủ loại dược liệu quý giá để tẩm bổ . Hộp sau cùng đựng đầy những thỏi vàng, rõ ràng là để cho Lệnh Hồ Xung tiêu xài trên đường đi. Nói là “lễ mọn” nhưng giá trị số quà thực sự không nhỏ.

Đào Cốc ngũ tiên thấy kẹo mứt, trái cây liền bốc ngay cho vào miệng khen:

– Ngon lắm, ngon lắm!

Lệnh Hồ Xung xem một lượt mười mấy cái hộp, không có thư từ hay tên tuổi, cũng không có dấu hiệu riêng, nên không hiểu được người tặng lễ vật là ai. Hắn quay sang Nhạc Bất Quần nói:

– Sư phụ, đệ tử nghĩ không ra chuyện này. Người tặng lễ vật không có ác ý, cũng không phải là để đùa giỡn.

Lệnh Hồ Xung nói xong bưng hộp điểm tâm mời sư phụ sư nương trước, rồi phân phát cho các sư đệ sư muội.

Nhạc Bất Quần thấy Đào Cốc lục tiên ăn bánh trái không có chút gì khác thường, lão biết là không có độc dược. Lão hỏi Lệnh Hồ Xung:

– Bằng hữu giang hồ của ngươi có ai ở đây?

Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói:

– Không có.

Bỗng nghe có tiếng vó ngựa chạy lại, tám kỵ mã chạy theo bờ sông rồi tiếng người gọi:

– Lệnh Hồ thiếu hiệp phái Hoa Sơn có ở đây không?

Đào Cốc lục tiên vui mừng lớn tiếng đáp:

– Có đây, có đây! Có thứ gì ngon đem tặng hả?

Người đó nói lớn:

– Bang chủ tệ bang hay tin Lệnh Hồ thiếu hiệp đến Khai Phong, lại nghe nói thiếu hiệp rất thích uống rượu nên sai bọn tiểu nhân đem mười sáu hũ rượu ngon cất đã lâu năm vượt ngàn dặm tới đây. Xin Lệnh Hồ thiếu hiệp nhận cho.

Tám kỵ mã chạy đến gần quả nhiên bên yên mỗi con ngựa đều có hai hũ rượu, trên các hũ rượu có chữ đề “Cực phẩm cống tửu”, “Tam oa Lương Phần”, “Thiệu Hưng trạng nguyên hồng”… Mười sáu hũ rượu dường như không giống nhau.

Lệnh Hồ Xung thấy nhiều rượu ngon mừng hơn được tặng các thứ khác, vội chạy tới đầu thuyền cung tay nói:

– Xin tha thứ cho tại hạ mắt kém, không biết quý bang là bang nào, huynh đài tôn tính đại danh là gì?

Hán tử cười nói:

– Bang chủ tệ bang dặn đi dặn lại không được đề cập đến tên tệ bang trước Lệnh Hồ thiếu hiệp. Bang chủ lão nhân gia nói: Một chút lễ mọn này thật quá nhỏ mà xưng tên tệ bang ra thì chẳng hay ho gì.

Gã vẫy tay, các kỵ mã xuống ngựa bưng mười sáu vò rượu đặt lên đầu thuyền.

Nhạc Bất Quần ngồi trong khoang thuyền chăm chú nhìn tám tên hán tử, thấy tên nào thân thủ cũng rất mau lẹ, mỗi tay xách một hũ rượu nhẹ nhàng nhảy lên đầu thuyền như không. Tám hán tử võ công không tuyệt luân, hiển nhiên không cùng một môn phái nhưng cùng một bang hội thì đúng rồi. Tám gã đặt mười sáu hũ rượu lên đầu thuyền xong, khom lưng trước Lệnh Hồ Xung hành lễ rồi lên ngựa đi ngay.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Sư phụ, chuyện này thật là kỳ quái, không biết ai giỡn chơi với đệ tử đem tặng nhiều rượu thế này.

Nhạc Bất Quần nói:

– Chẳng lẽ là Điền Bá Quang? Hay là Bất Giới hòa thượng?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy, hai người này hành sự cổ quái, có lẽ là họ cũng nên. Này, Đào Cốc lục tiên, các vị có uống rượu ngon không?

Đào Cốc lục tiên cười nói:

– Uống chứ, uống chứ. Có lý nào lại không uống.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ