Hồi 52: Lệnh Hồ Xung đại triển Độc Cô kiếm pháp
Lệnh Hồ Xung la lên:
– Khoan đã!
Rồi chàng bước đến trước mặt Nhạc phu nhân gọi:
– Sư nương!
Lệnh Hồ Xung toan rút kiếm đâm chết bà để bảo vệ sự thanh bạch cho bà. Ánh mắt Nhạc phu nhân lộ vẻ vui mừng, bà gật đầu nói:
– Hảo hài tử!
Nói rồi, bà đứng không vững nữa, đành ngồi phệt xuống vũng nước bùn. Tùng Bất Diệp quát:
– Cút đi!
Lão vung kiếm nhằm đâm vào yết hầu của Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung thấy kiếm đâm tới, tự biết mình không còn chút khí lực nào, nếu đưa kiếm ra gạt đỡ thì lập tức bị trường kiếm của lão đánh bay đi. Không còn suy nghĩ nữa, hắn nhấc kiếm lên nhằm đâm vào yết hầu của lão, đó là cách đánh “Đồng quy ư tận” (cùng chết với nhau). Chiêu kiếm này xuất ra không mau lẹ gì nhưng bộ vị lại tuyệt diệu tột đỉnh, đây chính là chiêu Phá kiếm thức trong Độc Cô cửu kiếm.
Tùng Bất Diệp giật mình kinh hãi, vạn lần không ngờ gã thiếu niên mình dính đầy bùn lầy lại bỗng nhiên sử ra chiêu này. Tình thế cấp bách, lão phải nằm xuống dưới đất lăn xa hơn một trượng mới tránh khỏi nhưng đã hết hồn hết vía.
Chúng nhân bàng quan thấy lão rất lúng túng, lúc nhảy người lên, đầu tóc, mặt mũi, chân tay mình mẩy toàn là nước bùn ướt sũng, có người không nhịn được bật cười, nhưng suy cho cùng, đều cảm thấy ngoài cách nằm lăn ra thì quả thật không còn diệu pháp nào có thể chiết giải chiêu này của Lệnh Hồ Xung.
Tùng Bất Diệp nghe có tiếng người cười thì lão càng xấu hổ, giận run cả người. Lão đưa kiếm nhảy xổ vào Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung đã đoán được, tự dặn mình: Ta không thể vận nội lực được, chỉ còn cách lấy kiếm pháp của thái sư thúc tổ đã truyền thụ để chiết chiêu với lão.
Độc Cô cửu kiếm Lệnh Hồ Xung luyện chưa thuần thục nên không dám mạo hiểm kháng cự cường địch, nhưng bây giờ chuyện sinh tử như sợi chỉ mành, nên trong đầu Lệnh Hồ Xung bỗng nhiên nhớ rõ dị thường. Bao nhiêu cách chiết giải phức tạp thần kỳ trong Phá kiếm thức trong khoảnh khắc đều hiện lên rất rõ.
Trước mắt Tùng Bất Diệp như con hổ điên liều mạng xông đến; Lệnh Hồ Xung nhìn thấy được chỗ sơ hở trong chiêu thức, mũi kiếm chênh chếch chỉ vào bụng dưới của lão. Tùng Bất Diệp yên trí mình đánh như vậy, nếu đối phương không né tránh thì phải dùng binh khí gạt đỡ, nên bụng dưới của Tùng Bất Diệp trống không, đâu cần phải phòng thủ. Nào ngờ Lệnh Hồ Xung không né tránh cũng không gạt đỡ, chỉ đưa mũi kiếm nghiêng chênh chếch, đợi bụng dưới của đối phương đâm vào kiếm. Tùng Bất Diệp nhảy lên, hai chân còn chưa đụng mặt đất, thấy được mình đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm, lão vội vung kiếm nhằm chém lên trường kiếm của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung đã liệu đoán trước được chuyện này nên tay phải nhấc nhẹ lên, trường kiếm nhấc lên hai thước, mũi kiếm chỉ vào trước ngực Tùng Bất Diệp.
Tùng Bất Diệp chém kiếm ra, lão vốn muốn đụng vào trường kiếm của Lệnh Hồ Xung để có thể mượn thế nhảy vọt ra, nào ngờ đối phương trong lúc nghiêm trọng này chỉ kiếm thẳng lên nên chiêu kiếm của lão chém vào khoảng không. Trên không trung, thân người lão không còn cách nào xoay xở, miệng lão thét lên be be thì thân lão đã rơi thẳng xuống mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung. Phong Bất Bình vội vọt người lên đưa tay chụp lấy lưng Tùng Bất Diệp, nhưng đã chậm một bước, nghe phập một tiếng, mũi kiếm xuyên qua bả vai của Tùng Bất Diệp rồi.
Phong Bất Bình chụp lại nhưng không trúng, lão liền rút kiếm chém vào sau cổ Lệnh Hồ Xung. Dựa theo kiếm lý thì Lệnh Hồ Xung phải vội nhảy lùi về phía sau rồi mới thừa cơ hội trả chiêu, nhưng chân khí trong cơ thể Lệnh Hồ Xung nhộn nhạo, nội tức rối loạn, một chút nội kình cũng không vận ra được, nói gì đến việc nhảy lùi ra sau né tránh. Trong lúc cấp bách, chàng rút kiếm từ vai Tùng Bất Diệp ra, sử ngay chiêu thức trong Độc Cô cửu kiếm, xoay kiếm đâm vào rốn của Phong Bất Bình. Dường như chiêu này lại là cách đánh liều mạng “Đồng quy ư tận”, nhưng cách xoay tay kiếm của Lệnh Hồ Xung có bộ vị đặc biệt, chiêu kiếm này đâm vào rốn của địch nhân trước rồi binh khí của địch nhân mới đâm đến người, diễn biến này tuy cách nhau không đầy một cái nháy mắt nhưng trong khoảng thời gian cực ngắn đó lại có sai biệt trước sau.
Trước mắt Phong Bất Bình thấy chiêu kiếm này của đối phương khó mà gạt đỡ, ngờ đâu thiếu niên này lại xoay phản kiếm, lại nhắm đâm vào bụng dưới của lão, thật hiểm ác vô cùng. Lão lập tức thối lui, hít một hơi thở, phóng ra bảy chiêu kiếm theo thế liên hoàn, từng kiếm phóng ra như gió như chớp tấn công ngay.
Lệnh Hồ Xung đã sớm coi nhẹ sự sinh tử, những suy nghĩ trong lòng hoàn toàn là những chiêu kiếm pháp mà Phong Thanh Dương đã chỉ điểm cho. Thỉnh thoảng trong đầu lại lóe lên, nghĩ đến những chiêu kiếm trên vách đá ở hậu động, liền sử ra. Chàng vung kiếm theo ý mình để đối phó với Phong Bất Bình, trong khoảnh khắc đã chiết hơn bảy mươi chiêu. Trường kiếm của hai người vẫn chưa đụng vào nhau, thế đánh và phòng thủ toàn là những thế kiếm cực kỳ tinh vi ảo diệu.
Chúng nhân bàng quan xem đến hoa cả mắt, không ai không ngấm ngầm thán phục. Mọi người đều nghe được hơi thở của Lệnh Hồ Xung rất nặng, rõ ràng khí lực khó mà chống nổi, nhưng những chiêu số thần diệu trên kiếm của chàng vẫn xuất ra bất tận, biến ảo vô phương. Mỗi chiêu kiếm Lệnh Hồ Xung phóng ra, Phong Bất Bình không có cách gì chống đỡ nổi, nên lão dùng trường kiếm chém loạn xạ, lão biết đối phương sẽ không dám đấu lực với lão mà dùng kiếm đỡ kiếm, có như vậy mới giải thoát được cảnh ngặt nghèo.
Mọi người bàng quan thấy cách đánh của Phong Bất Bình, có người không kìm được sự bất mãn.
Một đạo sĩ phái Thái Sơn nói:
– Kiếm pháp của đồ nhi phe Khí tông thì cao cường còn nội công của sư thúc Kiếm tông lại mạnh mẽ. Sao lại có cảnh đảo điên này? Phe Khí tông và phe Kiếm tông của phái Hoa Sơn chẳng phải là đang chơi trò đảo ngược rồi hay sao?
Phong Bất Bình thẹn đỏ mặt, trường kiếm của lão càng sử ra như bão táp mưa sa. Lão là đệ nhất cao thủ phe Kiếm tông của phái Hoa Sơn, kiếm thuật của lão quả là phi thường. Lệnh Hồ Xung lại không còn sức lực để di chuyển thân mình, phải cố gắng chống đỡ mới có thể đứng vững nên mất rất nhiều cơ hội tốt để có thể thủ thắng. Lần đầu tiên Lệnh Hồ Xung sử Độc Cô cửu kiếm thì đụng ngay đại địch, nên lòng không khỏi khiếp sợ, cả hai người đấu ác liệt hồi lâu vẫn khó phân thắng bại.
Sau khi chiết hơn ba chục chiêu, Lệnh Hồ Xung phát giác nếu mình sử một chiêu kiếm loạn xạ thì đối phương khó mà chống đỡ, chân tay sẽ luống cuống, nhưng nếu dùng kiếm pháp phái Hoa Sơn của bổn môn hay dùng kiếm pháp của các phái Tung Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn khắc trên vách đá trong hậu động thì Phong Bất Bình sẽ thừa thế phản kích, phá giải các chiêu kiếm của mình. Có một lần trường kiếm của Phong Bất Bình liên tiếp vạch ba đường hình vòng cung, suýt chút nữa chém đứt vai và tay phải của Lệnh Hồ Xung, thật nguy hiểm vô cùng. Trong lúc nguy cấp, bỗng nhiên câu nói của Phong Thanh Dương lại văng vẳng bên tai:
– Kiếm pháp của ngươi không có chiêu thức thì địch nhân không có cách nào phá giải được, vô chiêu thắng hữu chiêu là tuyệt chỉ của kiếm pháp vậy.
Lúc này Lệnh Hồ Xung đã đấu với Phong Bất Bình hơn hai trăm chiêu, đối với chiêu thức tinh diệu trong Độc Cô cửu kiếm chàng lĩnh ngộ càng lúc càng nhiều. Bất luận kiếm pháp của Phong Bất Bình tấn công lợi hại tàn độc đến đâu, nhưng hễ chàng liếc nhìn thì thấy được ngay cách phá giải trong chiêu thức của lão rồi thuận tay xuất kiếm, bức bách lão phải hồi kiếm về phòng thủ. Lại đấu thêm một lúc nữa, Lệnh Hồ Xung càng tăng thêm lòng tự tin, bỗng nhớ đến yếu quyết mà Phong Thanh Dương đã nói: “Lấy vô chiêu thắng hữu chiêu”. Lệnh Hồ Xung thở phào, liền phóng kiếm đâm chênh chếch, chiêu kiếm này không thuộc bất kỳ chiêu thức nào, thậm chí cũng không phải là chiêu thức kiếm pháp Độc Cô cửu kiếm. Chàng xuất chiêu hoàn toàn vô lực, mũi kiếm đâm ra chênh chếch mà ngay cả chính mình cũng không biết chỉ về hướng nào.
Phong Bất Bình ngẩn người ra rồi thầm nghĩ:
– Đây là chiêu thức gì mà kỳ cục vậy?
Nhất thời lão không biết phải chiết giải thế nào, đành phải múa kiếm để hộ vệ thượng bàn. Lệnh Hồ Xung xuất chiêu kiếm vốn không cố định phương pháp, thấy đối phương hộ vệ thượng bàn, mũi kiếm nhẹ run, chàng liền nhắm vào hông của lão. Phong Bất Bình không đoán được Lệnh Hồ Xung biến chiêu kiếm đặc biệt kỳ lạ như vậy, lão kinh hãi nhảy lùi về sau ba bước. Lệnh Hồ Xung không còn nội lực để nhảy theo lão; vừa rồi đấu đã lâu, tuy không dùng đến một chút chân khí nội lực nhưng việc nhấc kiếm đâm chém cũng hao tổn nhiều khí lực, bất giác chàng đưa tay trái vuốt ngực thở hồng hộc.
Phong Bất Bình thấy Lệnh Hồ Xung không truy kích, sao lão chịu dừng tay? Lão liền đánh veo veo bốn kiếm nhắm vào ngực, bụng, lưng, vai của Lệnh Hồ Xung. Cổ tay của Lệnh Hồ Xung rung lên, chàng giơ kiếm nhằm mắt trái của lão đâm tới. Phong Bất Bình kinh hãi, lão thét lên một tiếng rồi nhảy lùi về sau ba bước.
Đạo nhân phái Thái Sơn lại nói:
– Lạ thật, lạ thật! Kiếm pháp của người này thật khiến cho người ta khâm phục.
Mọi người bàng quan đều có cảm nghĩ giống như vậy, họ đều biết lão nói khâm phục “kiếm pháp của người này” không phải là khen kiếm pháp của Phong Bất Bình mà là kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung.
Phong Bất Bình nghe vậy liền nghĩ: Mình là trưởng bối phe Kiếm tông, mưu đồ làm chưởng môn phái Hoa Sơn, nếu kiếm pháp lại thua một tên đồ nhi phe Khí tông thì ý đồ lớn lao làm chưởng môn phái Hoa Sơn cố nhiên từ nay không hy vọng nữa, cũng không còn mặt mũi nào đi lại trên giang hồ, đành phải vào núi ẩn cư. Lão nghĩ đến đây thì ngấm ngầm than thầm: Đến nước này mình còn ẩn giấu làm gì nữa?
Lão ngẩng mặt lên trời hú một tiếng, lao người chênh chếch về phía trước, trường kiếm đâm ngang chém thẳng, thần tốc vô bờ, chưa phóng đến năm sáu chiêu mà trong thế kiếm đã phát ra tiếng gió rít vù vù. Lão xuất chiêu càng lúc càng nhanh, tiếng gió rít càng mạnh. Bộ Cuồng phong khoái kiếm này là bộ kiếm lão sáng tác ra trong thời kỳ ẩn cư trong núi, chiêu kiếm nào cũng nhanh, tiếng gió phát ra càng lúc càng mạnh. Phong Bất Bình hoài bão chí lớn, không những lão muốn chấp chưởng phái Hoa Sơn mà còn muốn sau khi làm chưởng môn nhân phái này thì tiến lên làm minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái, nên đã sáng tác bộ Cuồng phong khoái kiếm này với một trăm lẻ tám thức. Bản lĩnh này lão vốn không muốn mạo nhiên để lộ cho người khác thấy, hễ sử thì bị lộ ra hết, sau này nếu tỉ đấu với hạng nhất lưu cao thủ thì đối phương đã có phòng bị trước, lão khó thu được hiệu quả thủ thắng bất ngờ. Nhưng bây giờ đang ở thế cưỡi hổ, nếu lão không đánh bại được Lệnh Hồ Xung thì còn mặt mũi nào tồn tại nữa. Tóm lại là lão bị bức bách đến đường cùng đành phải thi triển ra.
Bộ Cuồng phong khoái kiếm này quả nhiên có uy lực kỳ lạ vô cùng, mũi kiếm của lão phát ra một luồng kình khí dần dần tỏa rộng, chúng nhân bàng quan cảm thấy khí lạnh tạt vào người; gió thổi tới đến nỗi rát cả da mặt. Bất giác ai cũng chủ động thối lui về phía sau nên vòng vây xung quanh hai người đang tỉ đấu dần dần giãn rộng ra đến bốn năm trượng.
Cao thủ của các phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn và vợ chồng Nhạc Bất Quần không dám khinh thường Phong Bất Bình nữa. Bọn họ đều cảm thấy kiếm pháp của lão không những có những chiêu số tinh kỳ ảo diệu mà khí thế của chiêu kiếm rất lợi hại, không phải chỉ dùng chiêu kiếm để thủ thắng. Trên giang hồ lão không có tiếng tăm gì mà không ngờ kiếm pháp lại tuyệt diệu như vậy.
Những người trên ngựa đang cầm đuốc bị kiếm khí thổi tạt ra phía ngoài, tiếng gió trên thanh kiếm phát ra càng lúc càng mạnh dần.
Trong mắt của mọi người bàng quan thì Lệnh Hồ Xung giống như một chiếc thuyền nhỏ trong sóng gió trăm trượng. Cuồng phong bão táp, sóng dữ cao như núi từng cơn ngất trời dập vào chiếc thuyền nhỏ; thuyền nhỏ theo cơn sóng lên xuống nhưng vẫn không bị sóng gió nhận chìm.
Phong Bất Bình tấn công càng mãnh liệt hơn, Lệnh Hồ Xung càng lĩnh hội được ý nghĩa tinh vi của kiếm học mà Phong Thanh Dương đã chỉ điểm. Mỗi khi thi đấu được một khắc thì lĩnh hội thêm được mấy phần. Kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung có vô số chiêu số, rõ ràng càng thấu đáo thì lòng tự tin càng cao, nên bây giờ Lệnh Hồ Xung không vội cầu thắng. Chàng chỉ ngưng thần quan sát vô số biến hóa trong chiêu kiếm của Phong Bất Bình.
Cuồng phong khoái kiếm thật sự cực kỳ nhanh, chỉ trong khoảnh khắc một trăm lẻ tám chiêu đã được lão sử xong, thấy vẫn chưa làm gì được Lệnh Hồ Xung thì lòng lão nóng như lửa đốt. Lão liên tục quát mắng, trường kiếm đâm xéo chém dọc tấn công rất mãnh liệt để mong Lệnh Hồ Xung xuất kiếm gạt đỡ. Lệnh Hồ Xung thấy thế kiếm của lão đánh theo kiểu liều mạng nên cũng hơi e dè, không dám kéo dài trận đấu nữa. Trường kiếm của chàng rung động, bốn kiếm choang choang rất nhẹ, tay trái, tay phải, chân trái, chân phải của Phong Bất Bình đều bị trúng kiếm. Choảng một tiếng, trường kiếm của lão rơi xuống đất. Tay của Lệnh Hồ Xung không còn lực nên hắn phóng bốn chiêu kiếm này rất nhẹ.
Trong khoảnh khắc sắc mặt Phong Bất Bình tái xanh. Lão nói:
– Thôi rồi! Thôi rồi!
Lão quay người cung tay nói với Đinh Miễn, Lục Bách, Dương Anh Ngạc:
– Ba vị sư huynh phái Tung Sơn, xin các vị bẩm lên Tả minh chủ, nói là tại hạ vô cùng cảm kích thành ý của Tả minh chủ lão nhân gia, nhưng vì… nhưng vì tài nghệ không bằng người, không còn mặt… không còn mặt…
Lão lại cung tay rồi nhảy phóc lên ngựa chạy nhanh đi. Chạy được hơn hai mươi trượng, bỗng lão dừng lại nói lớn:
– Chàng thiếu niên kia, kiếm pháp của các hạ thật là tuyệt diệu, tại hạ phải khâm phục. Nhưng kiếm pháp này xem ra Nhạc Bất Quần cũng chưa bằng các hạ, vậy xin thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ? Vị cao nhân nào đã truyền thụ kiếm pháp này cho các hạ khiến cho Phong Bất Bình này thua mà phải tâm phục?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Tại hạ là Lệnh Hồ Xung, đại đệ tử môn hạ của ân sư Nhạc tiên sinh, được tiền bối tương nhượng may mà thắng được nửa chiêu, đâu có gì đáng kể.
Phong Bất Bình thở dài, tiếng thở đầy vẻ thê lương ảo não. Rồi lão biến nhanh vào bóng đêm.
Đinh Miễn, Lục Bách, Dương Anh Ngạc, cả ba liếc nhìn nhau, đều nghĩ: Lấy kiếm pháp mà luận, chắc mình cũng không bằng Phong Bất Bình, đương nhiên cũng không phải là địch thủ của Lệnh Hồ Xung, nếu cùng xông vào loạn kiếm phân thây, dĩ nhiên có thể giết hắn chết trong tức khắc. Nhưng bây giờ có các cao thủ các phái ở đây, không thể làm như vậy được. Cả ba người tâm ý giống nhau nên đều gật đầu, Đinh Miễn lớn tiếng nói:
– Lệnh Hồ hiền điệt, kiếm pháp của các hạ thật cao minh khiến cho mọi người được mở rộng tầm mắt. Sau này chúng ta sẽ có ngày tái ngộ.
Dương Anh Ngạc nói:
– Chúng ta đi thôi.
Tay trái vẫy một cái, gã nắm dây cương quay đầu ngựa, hai đùi thúc vào hông ngựa, phóng ngựa chạy thẳng, những người còn lại cũng phi ngựa chạy theo sau. Trong khoảnh khắc tất cả đều mất hút, tiếng vó ngựa nghe xa dần.
Ngoài miếu Dược vương chỉ còn lại người của phái Hoa Sơn và những tên bịt mặt. Lão già bịt mặt cười hai tiếng khô khan rồi nói:
– Lệnh Hồ thiếu hiệp, kiếm thuật của thiếu hiệp thật cao minh, mọi người đều khâm phục. Công phu của Nhạc Bất Quần còn kém thua thiếu hiệp nhiều, theo lý mà nói thì chức chưởng môn nhân phái Hoa Sơn phải do thiếu hiệp chấp chưởng từ lâu mới phải.
Lão ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Đêm nay được chứng kiến kiếm pháp tinh diệu của các hạ, vốn biết khó mà rút lui. Chỉ vì bọn ta đã đắc tội với tệ phái, sau này họa hoạn vô cùng, nên đành phải diệt cỏ tận gốc, mang tiếng ức hiếp thiếu hiệp thân đang bị thương, đành phải lấy số đông mà thủ thắng vậy.
Lão nói xong liền huýt một tiếng, mười bốn tên bịt mặt vây vòng quanh Lệnh Hồ Xung.
Lúc bọn Đinh Miễn bỏ đi, chúng ném đuốc xuống đất, nhất thời đuốc chưa tắt nhưng ánh đuốc chỉ soi sáng hạ bàn của mọi người còn từ thắt lưng trở lên thì nhìn không rõ. Binh khí của mười lăm tên bịt mặt lấp loáng, từng bước từng bước áp sát Lệnh Hồ Xung.
Vừa rồi Lệnh Hồ Xung đấu ác liệt với Phong Bất Bình, tuy chưa bị giảm sút nội lực lắm nhưng khắp người ướt đẫm mồ hôi. Sở dĩ Lệnh Hồ Xung có thể thắng được cao thủ phe Kiếm tông phái Hoa Sơn là hoàn toàn dựa vào việc đã học qua Độc Cô cửu kiếm, chiêu số chiếm được trên cơ. Nhưng mười lăm tên bịt mặt sử dụng binh khí khác nhau, chiêu số không giống nhau lại đồng thời cùng một lúc tấn công đến thì làm sao có thể chiết giải với từng người một được? Nội lực của Lệnh Hồ Xung hoàn toàn không có, nên có muốn xông lên trước ba bước, nhảy ngang nửa trượng cũng không được, làm sao có thể phá vòng vây mười lăm tên cao thủ hợp kích?
Lệnh Hồ Xung thở dài, đưa mắt nhìn Nhạc Linh San, chàng biết đây là lúc sắp chết nên nhìn cô lần cuối. Chàng chỉ mong thấy thần sắc của Nhạc Linh San lộ vẻ tha thiết để lòng được an ủi một chút. Quả nhiên Lệnh Hồ Xung thấy cặp mắt sáng ngời của cô ta đang chăm chú nhìn mình, trong ánh mắt vô cùng lo lắng, chứa đựng tình cảm thiết tha. Lệnh Hồ Xung đang vui mừng thì dưới ánh lửa lại thấy bàn tay nhỏ bé nõn nà của cô buông xuống nắm lấy bàn tay của một chàng trai, đó chính là Lâm Bình Chi. Lệnh Hồ Xung nghe ngực đau nhói chua xót, không còn chí chiến đấu nữa, chỉ muốn ném trường kiếm xuống mặc cho bọn chúng đâm chém.
Uy thế ác đấu với Phong Bất Bình vừa rồi của chàng khiến mười lăm tên bịt mặt có vẻ hơi sợ. Tên nào cũng không dám phát chiêu trước, chúng cứ từng bước từng bước tiến gần lại.
Lệnh Hồ Xung từ từ xoay người, thấy mười lăm tên với ba chục con mắt, ánh mắt sáng loáng giống như những đôi mắt của mãnh thú đầy ý hung ác tàn nhẫn. Bỗng nhiên trong đầu Lệnh Hồ Xung lóe lên một ý niệm: Phá tiễn thức của Độc Cô cửu kiếm chuyên phá ám khí. Bất cứ địch nhân bắn hàng ngàn hàng vạn mũi tên hoặc mấy chục người dùng các loại ám khí đồng thời phóng tới, chỉ cần sử ra chiêu này thì có thể làm cho cả trăm ngàn ám khí bị đánh rớt xuống.
Lão già bịt mặt quát:
– Tất cả xông vào, loạn đao phân thây!
Lệnh Hồ Xung càng không còn rảnh để suy nghĩ nữa, chàng vung nhanh trường kiếm, sử ra chiêu Phá tiễn thức trong Độc Cô cửu kiếm, mũi kiếm rung động nhắm điểm vào mắt của mười lăm tên.
Chỉ nghe những tiếng la đau đớn không ngớt kêu lên thảm thiết, tiếp theo là những tiếng loang choang, lẻng kẻng của các binh khí rơi xuống đất. Ba mươi con mắt của mười lăm tên bịt mặt, trong chớp mắt đã bị thủ pháp thần tốc của Lệnh Hồ Xung đâm trúng hết.
Phá tiễn thức trong Độc Cô cửu kiếm chỉ một chiêu có thể đánh trăm ngàn ám khí, ngàn vạn điểm. Nó vốn có trước có sau khác nhau nhưng thực tế xuất kiếm quá nhanh nên như cùng phát ra một lúc vậy. Chiêu kiếm này mỗi khi phóng ra đều phải trúng, chỉ cần phóng hụt một kiếm thì ám khí của địch nhân sẽ bắn trúng chính mình. Chiêu thức này của Lệnh Hồ Xung vốn chưa luyện thuần thục, nhưng đâm vào mắt của những người đến gần thì dễ hơn phá ám khí từ xa tới tấp phóng tới. Chàng phóng ra ba mươi kiếm đều trúng ba mươi con mắt.
Lệnh Hồ Xung phóng xong chiêu cuối cùng, liền từ trong đám người nhảy ra, tay trái chống vào khung cửa, sắc mặt nhợt nhạt, thân người loạng choạng, choảng một tiếng, trường kiếm trong tay hắn rơi xuống đất.
Mười lăm tên bịt mặt, tên nào cũng đưa hai tay bụm mắt lại, máu từ trong kẽ tay không ngừng rỉ ra. Có tên ngồi phệt xuống đất, có tên kêu gào, lại có tên lăn lộn trong vũng nước bùn.
Trước mắt mười lăm tên bịt mặt bỗng nhiên tối sầm lại, chúng cảm thấy đau buốt không chịu nổi, kinh hãi vô cùng, chỉ biết bụm mắt lại. Nếu chúng bình tĩnh hơn một chút, hợp nhau lại tiếp tục tấn công thì Lệnh Hồ Xung tất bị binh khí của mười lăm tên bằm nát như tương. Nhưng dù cho võ công của chúng có cao thâm đến đâu mà bỗng nhiên hai mắt bị người đâm mù thì làm sao mà trấn tĩnh được? Làm sao có thể tiếp tục tấn công đối phương? Mười lăm tên này chẳng khác nào như rắn mất đầu, loạn sấm loạn tẩu, không biết làm thế nào.
Lệnh Hồ Xung gặp lúc nguy cấp như ngàn cân treo sợi tóc, lại đánh được một chiêu thành công, lòng vui mừng vô hạn, nhưng thấy thảm trạng của mười lăm người này thì không cầm được, vừa sợ hãi vừa sinh lòng thương xót.
Nhạc Bất Quần vừa kinh hãi vừa vui mừng lẫn lộn. Lão lớn tiếng quát:
– Xung nhi! Ngươi chặt đứt gân chân chúng đi rồi từ từ tra hỏi.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Dạ… dạ…
Lệnh Hồ Xung cúi người lượm trường kiếm lên, nào ngờ vừa rồi lúc sử chiêu này, động tác liên tục khiến mất hết nội lực, toàn thân phát run, không cách nào nắm trường kiếm được. Hai chân mềm nhũn ra, chàng ngồi phệt xuống đất.
Lão già bịt mặt nói:
– Mọi người tay phải cầm binh khí, tay trái nắm dây lưng nhau đi theo ta.
Mười bốn tên bịt mặt đang lúc luống cuống, vừa nghe lão già hô hoán liền cùng nhau sờ soạng dưới đất, bất luận đụng phải binh khí gì cứ tiện tay lượm lên; có tên mò được hai cái và cũng có tên không mò được cái nào. Mỗi tên đưa tay trái nắm chặt thắt lưng đồng bọn, dắt díu nhau thành một chuỗi đi theo lão già, bước cao bước thấp, dẫm vào các vũng nước bùn trong cơn mưa to mà đi.
Ngoài Nhạc phu nhân và Lệnh Hồ Xung ra, mọi người phái Hoa Sơn ai cũng bị điểm huyệt đạo, không cử động được. Hai chân Nhạc phu nhân lại bị thương khó mà bước đi, còn toàn thân Lệnh Hồ Xung thì không còn chút khí lực. Hắn ngồi phệt xuống đất giương mắt nhìn mười lăm tên bịt mặt, hoàn toàn không còn một tí khí lực nên không còn cách nào giữ chúng lại được.