Hồi 42: Bọn khí đồ quấy nhiễu Hoa Sơn

Hồi 42: Bọn khí đồ quấy nhiễu Hoa Sơn

Lệnh Hồ Xung nghĩ đến chất kịch độc trong người Điền Bá Quang. Xuống núi không bao lâu thì có lẽ chất độc sẽ phát tác khiến y sẽ chết. Lệnh Hồ Xung ác đấu với nhau mấy ngày đã có thân tình với Điền Bá Quang, nhất thời xúc động, hắn toan nói: Tiểu đệ theo Điền huynh xuống núi.

Nhưng Lệnh Hồ Xung liền nghĩ lại, mình bị phạt sám hối trên ngọn núi này, nếu không có mệnh lệnh sư phụ quyết không thể xuống núi một bước, huống chi tên này là một thái hoa đại tặc làm nhiều chuyện ác, bây giờ theo hắn xuống núi, sẽ hòa mình vào dòng dơ dáy như hắn, tương lai sẽ thân bại danh liệt, họa hoạn vô cùng. Lời chàng toan nói ra kịp dừng lại không nói nữa.

Lệnh Hồ Xung nhìn theo Điền Bá Quang xuống núi cho tới khi mất hút, liền quay về sơn động quỳ trước Phong Thanh Dương bái phục sát đất, nói:

– Thái sư thúc tổ không những cứu được tính mệnh của đồ tôn mà còn truyền kiếm thuật thượng thừa cho đồ tôn. Ân đức này vĩnh viễn không thể báo đáp được.

Phong Thanh Dương mỉm cười nói:

– Kiếm thuật thượng thừa, kiếm thuật thượng thừa. Ha ha, hãy còn xa lắm!

Nụ cười của lão tiềm ẩn vẻ tịch mịch thê lương.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đồ tôn to gan cầu khẩn sư thúc tổ đem kiếm pháp Độc Cô cửu kiếm truyền thụ cho đồ tôn.

Phong Thanh Dương nói:

– Ngươi muốn học Độc Cô cửu kiếm, sau này có hối hận không?

Lệnh Hồ Xung sửng sốt, lòng nghĩ sau này làm sao mà hối hận? Nhưng chàng chuyển đổi suy nghĩ: Đúng rồi, Độc Cô cửu kiếm này không phải là kiếm pháp bổn môn. Thái sư thúc tổ sợ nói ra thì sau này sư phụ biết, sẽ trách phạt mình. Nhưng sư phụ vốn không cấm ta học qua kiếm pháp của phái khác, đã từng nói có thể đập vỡ hòn đá trong núi để lấy ngọc. Vả lại ta đã học không ít kiếm pháp của các phái Hằng Sơn, Hành Sơn, Thái Sơn, Tung Sơn trong những đồ hình trên vách đá, ngay cả võ công của mười vị trưởng lão Ma giáo cũng đã học không ít. Độc Cô cửu kiếm thần diệu như vậy, quả là diệu kỹ tuyệt thế mà người học võ mơ ước cầu mong được học. Ta được một bậc tiền bối bổn môn truyền thụ chỉ điểm cho, thật là một cơ duyên ngàn năm khó có được.

Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền lạy phục xuống nói:

– Đây là chuyện may mắn nhất trong đời đồ tôn, sau này chỉ có cảm kích, quyết không hối hận.

Phong Thanh Dương nói:

– Được, ta sẽ truyền cho ngươi. Độc Cô cửu kiếm nếu không truyền cho ngươi, qua vài năm nữa thì trên thế gian sẽ vĩnh viễn không còn bộ kiếm pháp này.

Lão nói, nét mặt lộ vẻ tươi cười, hiển nhiên là lão rất vui mừng nhưng nói xong, thần sắc lại chuyển sang vẻ thê lương. Trầm tư một lúc, lão mới nói tiếp:

– Điền Bá Quang sẽ không cam tâm chịu thua như vậy, nhưng dù hắn có quay trở lại thì cũng phải mười ngày hay nửa tháng sau. Võ công của ngươi đã thắng được hắn, âm mưu quỷ kế lại nhiều hơn hắn, ngươi sẽ không còn sợ hắn nữa. Chúng ta có thời gian rộng, nên học lại từ đầu để nắm vững căn bản.

Lão nói xong đem Tổng quyết thức là chiêu thứ nhất trong Độc Cô cửu kiếm theo thứ tự giảng giải khẩu quyết, giải thích từng câu một rồi truyền những biến hóa phụ thuộc vào khẩu quyết.

Trước đây, Lệnh Hồ Xung cố nhớ khẩu quyết, hoàn toàn chưa hiểu rõ ý nghĩa hàm chứa bên trong. Bây giờ, được Phong Thanh Dương tận tâm chỉ điểm, mỗi khắc đều lĩnh ngộ được một số đạo lý của võ học thượng thừa, mỗi khắc đều học được mấy chỗ biến hóa xảo diệu, bất giác lòng vui mừng khôn xiết.

Một già một trẻ ở trên đỉnh núi truyền tập kiếm pháp tinh diệu của Độc Cô cửu kiếm, từ Tổng quyết thức, Phá kiếm thức, Phá đao thức cho đến Phá thương thức, Phá tiên thức, Phá sách thức, Phá chưởng thức, Phá tiễn thức, học cho đến đệ cửu kiếm Phá khí thức. Phép Phá thương thức bao gồm các cách phá giải trường thương, đại kích, xà mâu, tề mi côn, lang nha bổng, bạch lạp hãn, thiền trượng, phương tiện sạn… Phá tiên thức là chiêu chuyên phá giải cương đao, thiết giản, điểm huyệt quyết, quải tử, Nga Mi thích, trưng thủ, bản phủ, thiết bài, bát giác chùy, thiết tùng… Phá sách thức là phép chuyên phá trường sách, nhuyễn tiên, tam tiết côn, liễn tử thương, ngư võng, phi chùy, lưu tinh v.v… Tuy chỉ một chiêu một thức mà lại vô cùng biến hóa. Lệnh Hồ Xung càng học về sau càng thấm nhuần, oai lực càng tăng.

Ba chiêu kiếm sau cùng rất khó học. Phá chưởng thức là công phu phá giải quyền, cước, chỉ, chưởng của địch nhân nào dám để tay không mà đấu với lợi kiếm của mình. Những loại quyền pháp, cước pháp, chỉ pháp, chưởng pháp trong thiên hạ vô cùng phức tạp; một chiêu kiếm Phá chưởng thức chuyên phá nào là trường quyền đả đoản, cầm nã điểm huyệt, ưng trảo hổ trảo, thiết sa thần chưởng đều bao gồm tất cả công phu quyền cước bên trong. Phá tiễn thức có chữ tiễn gồm những môn ám khí, lúc luyện chiêu kiếm này thì trước hết phải học thuật nghe và phân biệt các loại ám khí, không những chỉ có thể dùng kiếm đánh gạt các loại ám khí của địch nhân bắn tới mà còn phải mượn sức của đối phương đánh ngược lại, nghĩa là dùng ám khí của địch nhân bắn ngược lại làm tổn thương địch nhân.

Học đến đệ cửu kiếm Phá khí thức, Phong Thanh Dương chỉ truyền khẩu quyết và cách luyện tập.

Lão nói:

– Chiêu thức này là để đối phó với địch thủ có võ công thượng thừa, tinh thần minh mẫn, giữ tâm yên tĩnh. Ngày trước Độc Cô tiền bối ôm bộ kiếm pháp này đi khắp giang hồ mong muốn được một lần thất bại mà không được, vì bộ kiếm pháp này tiền bối lão nhân gia đã sử đến độ xuất quỷ nhập thần. Cũng giống như Hoa Sơn kiếm pháp, cùng một chiêu thức nhưng khi sử ra thì oai lực lại mạnh yếu khác nhau, Độc Cô cửu kiếm cũng vậy. Dù ngươi học được kiếm pháp nhưng nếu sử ra không thuần thục, tất địch không lại những cao thủ đương thời. Bây giờ ngươi đã học được đầy đủ. Nếu muốn thắng nhiều bại ít thì phải khổ luyện hai mươi năm nữa mới có thể so tài cao thấp với anh hùng trong thiên hạ.

Lệnh Hồ Xung càng học được nhiều càng cảm thấy trong cửu kiếm biến hóa vô cùng, không biết phải bao nhiêu ngày mới có thể khám phá được toàn bộ bí quyết. Chàng nghe thái sư thúc tổ bảo mình phải khổ luyện hai mươi năm cũng không có chút gì ngạc nhiên, hắn liền lạy xuống thụ giáo, rồi nói:

– Nếu trong hai mươi năm, đồ tôn có thể thông giải được di ý của Độc Cô lão tiền bối năm xưa sáng chế ra cửu kiếm này là điều sung sướng, mơ ước lớn nhất của đồ tôn.

Phong Thanh Dương nói:

– Ngươi cũng không nên coi thường. Độc Cô đại hiệp là người thông minh tuyệt đỉnh, học kiếm pháp của lão quan trọng nhất là quyết không thể quên chữ “ngộ”. Đợi đến khi thông hiểu được kiếm ý của cửu kiếm này thì muốn thi triển thế nào cũng được, dù có quên toàn bộ phép biến hóa chiêu số cũng không sao, lúc lâm địch ngươi không còn nhớ một chút gì nữa thì càng không bị ràng buộc bởi kiếm pháp đã học. Tư chất ngươi rất thông minh, đúng là ngươi có khả năng để luyện bộ kiếm pháp này. Huống chi trên thế gian này, các nhân vật anh hùng hảo hán tài ba có là bao. Hà hà, ta chỉ e cũng chưa có. Từ nay về sau ngươi phải tự mình dụng công cho tốt, ta phải đi đây.

Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, run run nói:

– Thái sư thúc tổ, thái sư thúc tổ…thái sư thúc tổ đi đâu?

Phong Thanh Dương đáp:

– Ta đã ở sau núi này mấy chục năm rồi. Hôm trước nhất thời cao hứng, ra động truyền thụ ngươi bộ kiếm pháp này, chỉ mong sao bộ võ công tuyệt thế của Độc Cô tiền bối không bị tuyệt diệt mà thôi. Sao ta còn không quay về?

Lệnh Hồ Xung vui mừng nói:

– Thì ra thái sư thúc tổ ở sau núi, còn gì hay hơn. Đồ tôn có thể sớm chiều kề cận để vơi bớt nỗi hiu quạnh của thái sư thúc tổ.

Phong Thanh Dương nghiêm giọng nói:

– Từ nay về sau, ta không muốn trông thấy người trong phái Hoa Sơn nữa, ngay cả ngươi cũng vậy.

Thấy thần sắc Lệnh Hồ Xung hoảng sợ, lão đổi giọng ôn hòa nói:

– Xung nhi, ta với ngươi đã có duyên với nhau, ý hợp tâm đầu. Về già ta được một đệ tử trẻ như ngươi để truyền kiếm pháp, quả thật là sung sướng vô cùng. Nếu lòng ngươi có quý mến thái sư thúc tổ này, thì từ nay về sau đừng đến gặp ta nữa, đừng làm khó ta nữa.

Lệnh Hồ Xung chua xót nói:

– Thái sư thúc tổ, tại sao vậy?

Phong Thanh Dương lắc đầu nói:

– Ngươi biết được chuyện của ta, ngay cả đối với sư phụ ngươi, ngươi cũng không được nói ra.

Lệnh Hồ Xung mắt ngấn lệ nói:

– Dạ, đồ tôn sẽ nghe theo lời dạy bảo của thái sư thúc tổ.

Phong Thanh Dương nhẹ nhàng xoa đầu hắn rồi nói:

– Hảo hài tử, hảo hài tử!

Nói xong lão quay người xuống núi. Lệnh Hồ Xung đi theo đến bên sườn núi, nhìn cái bóng khẳng khiu của lão đang bay bay xuống ẩn khuất sau núi, bất giác lòng chàng đau nhói.

Lệnh Hồ Xung và Phong Thanh Dương thân cận hơn mười ngày, tuy chỉ nghe lão bàn luận, chỉ giáo về kiếm pháp nhưng cách nghị luận, tác phong của lão không những khiến hắn ngưỡng mộ kính phục mà còn cảm thấy rất thân thiết gần gũi, ý hợp tâm đầu vô cùng. Phong Thanh Dương là thái sư thúc tổ, cao hơn hắn hai bậc nhưng trong thâm tâm, Lệnh Hồ Xung cảm thấy tiềm ẩn một mối thâm tình tri kỷ, hận mình đã gặp lão quá muộn, so với ân sư Nhạc Bất Quần dường như thân thiết hơn nhiều. Chàng nghĩ bụng: Lúc còn trẻ vị thái sư thúc tổ này e rằng tính tình không khác gì ta, không biết sợ trời sợ đất, chỉ hành sự theo ý thích của mình. Lúc lão dạy kiếm pháp cho ta, thường căn dặn: “Người sử kiếm pháp chớ không phải kiếm pháp sử người” hay “Người thì sống, kiếm pháp thì chết, người sống không thể bị kiếm pháp chết ràng buộc”. Đạo lý này đúng là chân lý, tại sao sư phụ không hề nói ra?

Lệnh Hồ Xung trầm ngâm, rồi nghĩ tiếp: Đạo lý này lẽ nào sư phụ không biết? Nhưng sư phụ biết tánh ta tùy tiện thái quá, hễ nói đạo lý này với ta, chỉ e ta nghe lọt vào tai nổi hứng làm càn lúc luyện kiếm thì không thể tuân theo quy củ. Đợi đến lúc kiếm thuật của mình kha khá, sư phụ sẽ giải thích tường tận cho mình. Bọn sư đệ sư muội võ công chưa đủ hỏa hầu, tất nhiên càng không thể hiểu rõ được kiếm lý thượng thừa này, có nói với họ cũng vô ích thôi.

Chàng lại nghĩ: Kiếm thuật của thái sư thúc tổ đã luyện đến mức xuất quỷ nhập thần, nhưng đáng tiếc thái sư thúc tổ lão nhân gia từ nay không còn thể hiện thân thủ cho mình mở rộng tầm mắt. So với sư phụ, kiếm pháp của thái sư thúc tổ đương nhiên cao hơn một bậc.

Lệnh Hồ Xung hồi tưởng lại vẻ mặt tiều tụy của Phong Thanh Dương, rồi nghĩ: Trong mười mấy ngày nay, thỉnh thoảng lão nhè nhẹ thở dài, hiển nhiên có chuyện gì đó rất đau lòng, không biết là vì sao?

Lệnh Hồ Xung thở dài, cầm trường kiếm đi ra ngoài động luyện. Luyện được một lúc, thuận tay sử một kiếm, lại là chiêu Hữu phụng lai nghi trong kiếm pháp của bổn môn, liền ngẩn người ra, lắc đầu cười gượng, lẩm bẩm:

– Sai rồi!

Rồi chàng lại luyện tiếp, không bao lâu, thuận tay xuất ra một chiêu, lại là Hữu phụng lai nghi.

Lệnh Hồ Xung không kìm được buồn phiền, bụng bảo dạ: Bởi vì ta luyện kiếm pháp của bổn môn rất thuần thục, đã in sâu vào đầu đến thâm căn cố đế nên lúc sử kiếm cứ thuận theo chiêu kiếm của bổn môn mà lại không phải là Độc Cô kiếm pháp.

Bỗng nhiên, chàng nảy ra một ý nghĩ: Thái sư thúc tổ bảo ta lúc sử kiếm nên quên hết tất cả mà thuận theo tự nhiên, vậy sử kiếm pháp bổn môn cũng có sao đâu? Thậm chí đem kiếm pháp các phái Hành Sơn, Thái Sơn và võ công của mười vị trưởng lão Ma giáo hợp lại chắc cũng không sao cả. Nếu cứ phân biệt loại kiếm pháp này sử được, loại kiếm pháp kia sử không được thì là câu nệ rồi.

Từ đó trở về sau, Lệnh Hồ Xung cứ tùy ý xuất chiêu, thuận tay sử kiếm pháp bổn môn hay nhữ ng chiêu số trên vách đá xen lẫn nhau thì cảm thấy thích thú vô cùng. Có điều kiếm pháp của Ngũ Nhạc kiếm phái quả nhiên không giống nhau, mười vị trưởng lão Ma giáo dường như vẽ ra sáu bảy loại võ công không giống môn phái nào, muốn đem nhiều đường võ học không giống nhau hợp thành nhất thể cơ hồ không thể được. Chàng luyện rất lâu cũng không sao dung hợp được, bỗng nghĩ: Dung hợp không thành thì phải làm sao? Sao cứ phải miễn cưỡng?

Lúc đó Lệnh Hồ Xung không còn phân biệt chiêu thức gì nữa, hễ vừa nghĩ đến thì tâm muốn nhập vào trong Độc Cô cửu kiếm, nhưng sử đi sử lại nhiều nhất vẫn là chiêu Hữu phụng lai nghi. Lại luyện thêm một hồi nữa, thuận tay phóng một kiếm lại là chiêu Hữu phụng lai nghi. Tinh thần chàng chấn động: Nếu tiểu sư muội thấy mình đem chiêu Hữu phụng lai nghi sử ra như vậy, không biết tiểu sư muội sẽ nói gì?

Lệnh Hồ Xung dừng kiếm đứng im, nét mặt tươi rói. Mấy ngày nay chàng toàn tâm toàn ý luyện kiếm, trong giấc mộng cũng chỉ là những chiêu biến hóa của Độc Cô cửu kiếm, bây giờ bỗng nhớ đến Nhạc Linh San, không kìm được mối tương tư khó quên của mình. Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Không biết cô ta có ngấm ngầm dạy Lâm sư đệ học kiếm nữa không? Sư phụ có nghiêm lệnh nhưng tiểu sư muội vốn to gan lại ỷ mình được sư nương yêu thương, không chừng lại đang dạy kiếm rồi. Dù không dạy kiếm nhưng sớm chiều gặp nhau, hai người nhất định là càng thân mật hơn.

Nụ cười trên mặt chàng bỗng trở nên gượng gạo, rồi càng về sau ngay cả một nét cười cũng không có.

Lệnh Hồ Xung ỉu xìu từ từ thu kiếm về, bỗng nghe tiếng Lục Đại Hữu gọi:

– Đại sư ca, đại sư ca!

Tiếng gọi rất hoảng hốt. Lệnh Hồ Xung kinh hãi:

– Chao ôi! Không xong rồi! Điền Bá Quang lại thua xuống núi, chắc là không cam tâm chịu chết. Phải chăng hắn đánh không lại mình lại bắt cóc tiểu sư muội để uy hiếp mình?

Chàng vội chạy đến bên sườn núi, thấy Lục Đại Hữu xách thùng cơm thở hồng hộc vừa chạy lên vừa kêu:

– Đại… đại sư ca… đại… sư ca, có chuyện to rồi.

Lệnh Hồ Xung càng sốt ruột hơn, vội hỏi:

– Sao? Tiểu sư muội làm sao?

Lục Đại Hữu vọt đến đỉnh núi đặt thùng cơm trên tảng đá, nói:

– Tiểu sư muội ư? Tiểu sư muội không sao. Hỏng rồi, tiểu đệ thấy sự tình có chuyện khác thường.

Lệnh Hồ Xung nghe nói Nhạc Linh San không sao thì yên tâm được một nửa, bèn hỏi:

– Có chuyện gì không bình thường?

Lục Đại Hữu vừa thở vừa đáp:

– Sư phụ và sư nương về rồi.

Lệnh Hồ Xung vui mừng ngắt lời:

– Ồ! Sư phụ và sư nương về núi rồi thì không phải là chuyện tốt đẹp sao? Sao gọi là có chuyện khác thường. Ngươi chỉ vớ vẩn!

Lục Đại Hữu nói:

– Không phải, không phải, đại sư ca không biết. Sư phụ và sư nương vừa về mới ngồi chưa được mấy canh giờ, thì có mấy người đến bái sơn, trong đó có cả người ba phái Tung Sơn, Hành Sơn và Thái Sơn.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ngũ Nhạc kiếm phái của chúng ta liên minh với nhau, phái Tung Sơn có người đến bái kiến sư phụ cũng là chuyện bình thường.

Lục Đại Hữu nói:

– Không, không… đại sư ca không biết, còn có ba người khác cùng đi với họ. Ba người đó nói họ là người của phái Hoa Sơn chúng ta nhưng sư phụ lại không gọi họ bằng sư đệ.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy kỳ lạ nói:

– Có chuyện này sao? Hình dạng ba người đó ra sao?

Lục Đại Hữu nói:

– Một người da mặt vàng khè, tự xưng họ Phong, gọi là Phong Bất Bình gì gì đó, một người là đạo nhân và một người thấp lùn, đều gọi Bất cái gì gì đó. Cả ba là người cùng hàng chữ Bất.

– Có lẽ họ là phản đồ của bổn môn, đã sớm bị trục xuất khỏi môn hộ.

Lục Đại Hữu nói:

– Đúng vậy, đại sư ca đoán không sai. Sư phụ vừa thấy họ đã không ưa, nói: “Phong huynh, cả ba vị không còn dính dáng gì với phái Hoa Sơn nữa, đến Hoa Sơn để làm gì?” Phong Bất Bình nói: “Nhạc sư huynh mua đứt núi Hoa Sơn rồi sao mà không cho người khác lên núi? Hay là hoàng đế lão tử đã sắc phong hòn núi này cho Nhạc sư huynh rồi ư?” Sư phụ hừ một tiếng rồi nói: “Các vị muốn lên Hoa Sơn du ngoạn đương nhiên là được, nhưng Nhạc Bất Quần không phải là sư huynh của các vị, ba chữ “Nhạc sư huynh” xin gửi lại các vị”. Phong Bất Bình nói: “Năm xưa sư phụ của Nhạc sư huynh đã dùng âm mưu quỷ kế chiếm lấy phái Hoa Sơn, món nợ này hôm nay phải thanh toán. Nhạc sư huynh không muốn chúng ta gọi là “Nhạc sư huynh”, hừ hừ, sau khi tính sổ xong thì dù Nhạc sư huynh có quỳ xuống đất năn nỉ chúng ta gọi một tiếng “Nhạc sư huynh” cũng khó khiến cho bọn ta động lòng”.

Lệnh Hồ Xung ồ lên một tiếng, nghĩ bụng: Sư phụ gặp chuyện phiền phức thật rồi.

Lục Đại Hữu nói:

– Bọn tiểu đệ nghe vậy đều vô cùng tức giận. Tiểu sư muội là người đầu tiên định lên tiếng quát mắng, không ngờ lần này sư nương lại ôn hòa, không cho tiểu sư muội lên tiếng. Hiển nhiên sư phụ không coi ba người đó ra gì, lạnh lùng nói: “Các vị muốn tính sổ ư? Tính sổ cái gì? Cách tính sổ ra sao?” Phong Bất Bình lớn tiếng nói: “Nhạc sư huynh cướp đoạt địa vị chưởng môn phái Hoa Sơn đã hai mươi mấy năm rồi, đến hôm nay chưa thấy đủ sao? Nên nhường ngôi vị lại thôi!” Sư phụ cười nói: “Các vị đến Hoa Sơn làm mưa làm gió, thì ra là muốn cướp đoạt ngôi vị chưởng môn của tại hạ, chuyện cũng chẳng có gì là lạ. Nếu Phong huynh tự lượng sức có thể làm được chức chưởng môn này, đương nhiên tại hạ sẽ phụng kính nhượng lại”. Phong Bất Bình nói: “Năm xưa sư phụ của Nhạc sư huynh dùng âm mưu quỷ kế cướp đoạt ngôi vị chưởng môn của bổn phái, bây giờ tại hạ đã bẩm với Tả minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái, vâng theo cờ lệnh, đến chấp chưởng phái Hoa Sơn”. Hắn nói xong liền rút ra một cây cờ nhỏ phất lên, quả nhiên là Ngũ Nhạc lệnh kỳ.

Lệnh Hồ Xung tức giận nói:

– Tả minh chủ đã làm việc quá đáng, chuyện của phái Hoa Sơn chúng ta không cần lão chõ miệng can dự vào. Lão có tư cách gì mà đòi phế ngôi vị chưởng môn của phái Hoa Sơn?

Lục Đại Hữu nói:

– Đúng vậy. Lúc đó, sư nương cũng nói như vậy nhưng một lão già đầu bạc tên gọi Lục Bách của phái Tung Sơn, lão già mà tiểu đệ đã gặp qua ở phủ Lưu sư thúc thành Hành Sơn, lại cực lực bênh vực Phong Bất Bình, nói là chức chưởng môn phái Hoa Sơn nên để cho lão họ Phong đảm nhận. Lão và sư nương đã không ngừng cự cãi. Hai người phái Thái Sơn và Hành Sơn xem ra cũng cùng một duộc với Phong Bất Bình. Ba phái này đã kết bè kết đảng với nhau để đến làm khó dễ phái Hoa Sơn, chỉ trừ phái Hằng Sơn không có người tham dự. Đại… đại sư ca, tiểu đệ thấy tình hình không ổn, nên cấp tốc chạy lên báo tin cho đại sư ca hay.

Lệnh Hồ Xung nói lớn:

– Sư môn gặp nạn, chúng ta là đệ tử, dù chỉ còn một hơi thở cũng phải liều mạng vì sư phụ. Lục sư đệ, chúng ta đi mau!

Lục Đại Hữu nói:

– Đúng! Sư phụ thấy đại sư ca tận lực vì sư phụ, nhất định sẽ không trách đại sư ca tự tiện xuống núi.

Lệnh Hồ Xung lao nhanh xuống núi, nói:

– Sư phụ có trách phạt cũng chẳng sao. Sư phụ là người quân tử phong nhã, không thích tranh chấp với ai, không chừng sẽ đem ngôi vị chưởng môn nhân nhường cho người khác thì thật là nát bét…

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ