Hồi 41: Điền Bá Quang thua tài xuống núi
Trời đã xế chiều, Lục Đại Hữu đem cơm lên núi. Lệnh Hồ Xung đem Điền Bá Quang ra giấu sau tảng đá; Phong Thanh Dương thì ở hậu động.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Mấy ngày nay ta ăn thấy ngon miệng. Lục sư đệ ngày mai mang thêm nhiều cơm rau một chút.
Lục Đại Hữu thấy nét mặt đại sư ca vui tươi, không giống tình trạng như mấy tháng trước u sầu ảm đạm nên hắn rất mừng; lại thấy quần áo trên người của đại sư ca ướt đẫm mồ hôi, hắn cho rằng đại sư ca đang khổ luyện kiếm pháp. Hắn nói:
– Được rồi, ngày mai tiểu đệ sẽ đem một thùng cơm lớn.
Sau khi Lục Đại Hữu xuống núi, Lệnh Hồ Xung giải khai huyệt đạo cho Điền Bá Quang, mời hắn và Phong Thanh Dương cùng ăn cơm với mình. Phong Thanh Dương ăn không đầy nửa bát thì no, còn Điền Bá Quang nổi giận đùng đùng không sao nuốt được. Hắn vừa ăn cơm vừa càu nhàu thóa mạ, đột nhiên vận kình lực vào tay trái bóp vỡ cái bát cơm thành chín mười mảnh; cơm và mảnh bát đổ xuống đầy người hắn.
Lệnh Hồ Xung cười hô hố nói:
– Điền huynh hà tất phải trút nỗi giận vào bát cơm như vậy?
Điền Bá Quang tức giận nói:
– Mẹ kiếp! Điền mỗ thua Lệnh Hồ huynh bởi vì Điền mỗ không muốn giết Lệnh Hồ huynh. Khi chúng ta tỉ võ, tiểu tử Lệnh Hồ Xung chỉ tấn công mà không thủ mới chiếm được tiện nghi. Lệnh Hồ huynh nói thử xem có công bằng không? Nếu Điền mỗ không nhường Lệnh Hồ huynh thì trong vòng ba mươi chiêu đã chém bay đầu Lệnh Hồ huynh rồi. Hừ hừ! Mẹ kiếp tiểu ni… tiểu ni…
Điền Bá Quang rõ ràng muốn thóa mạ tiểu ni cô Nghi Lâm, nhưng không hiểu tại sao hắn không dám. Hắn đứng phắt dậy, rút thanh đao ra, lớn tiếng:
– Lệnh Hồ huynh, có ngon thì ra đấu nữa.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Được lắm!
Rồi chống trường kiếm đứng dậy. Lệnh Hồ Xung lại đấu như trước, đối với khoái đao của Điền Bá Quang chàng không thèm chiết giải, cứ dùng tuyệt chiêu đâm hắn. Không ngờ lần này Điền Bá Quang ra tay rất thâm độc, đánh được hơn hai mươi chiêu, choang choang hai tiếng, một đao chém trúng đùi của Lệnh Hồ Xung, một đao vạch trên cánh tay trái của Lệnh Hồ Xung một đường. Nhưng hắn vẫn hạ thủ lưu tình nên vết thương không nặng lắm. Lệnh Hồ Xung vừa đau đớn vừa kinh hãi, kiếm pháp rối loạn, sau mấy chiêu nữa thì bị Điền Bá Quang đá ngã lăn cù.
Điền Bá Quang kề lưỡi đao vào cổ Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:
– Còn đấu nữa hay thôi? Cứ một lần đấu thì Điền mỗ chém lên người Lệnh Hồ huynh mấy đao, dù không giết Lệnh Hồ huynh cũng không để cho thân thể Lệnh Hồ huynh được lành lặn, phải chảy cạn máu mới thôi.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Dĩ nhiên là đấu nữa. Dù Lệnh Hồ Xung này đấu không lại Điền huynh, chẳng lẽ Phong thái sư thúc tổ của tiểu đệ khoanh tay không ngó ngàng tới để mặc cho Điền huynh hoành hành sao?
Điền Bá Quang nói:
– Phong lão gia là bậc cao nhân tiền bối sẽ không động thủ với Điền mỗ đâu.
Điền Bá Quang nói vậy rồi thu đơn đao về, lòng rất hoang mang, sợ mình đả thương Lệnh Hồ Xung thì Phong Thanh Dương sẽ tức giận ra tay. Lão này tuy già quá rồi nhưng không tệ chút nào, thần khí nội liễm, hai mắt sáng rực, hiển nhiên là nội công rất thâm hậu, kiếm thuật cao thâm thì khỏi phải nói. Lão không cần phải vung kiếm giết mình, chỉ cần đuổi mình xuống khỏi núi Hoa Sơn thì hỏng hết.
Lệnh Hồ Xung xé vạt áo buộc hai vết thương lại, đi vào trong động lắc đầu cười gượng nói:
– Thái sư thúc tổ, tên giặc này đã thay đổi sách lược, chém giết thật rồi. Nếu bị hắn chém trúng cánh tay phải thì sử kiếm không được nữa, khó thắng được hắn.
Phong Thanh Dương nói:
– May mà trời đã tối, ngươi hẹn với hắn sáng sớm mai đấu tiếp. Tối nay ngươi đừng ngủ, chúng ta tận lực một đêm, ta dạy ngươi ba chiêu kiếm pháp.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Ba chiêu thôi sao?
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ chỉ có ba chiêu kiếm pháp thì cần gì phải mất một đêm để dạy.
Phong Thanh Dương nói:
– Ta thấy ngươi có vẻ rất thông minh nhưng không biết là thông minh thật hay là thông minh giả. Nếu thông minh thật thì đêm nay có thể học được ba chiêu kiếm pháp này; nếu tư chất ngươi đần độn, hiểu biết tầm thường thì… thì… sáng sớm mai ngươi không cần đấu với hắn nữa, tự mình chịu thua, ngoan ngoãn theo hắn xuống núi thôi.
Lệnh Hồ Xung nghe thái sư thúc tổ nói như vậy, đoán được ba chiêu kiếm pháp này không phải tầm thường, nhất định vô cùng khó học, bất giác nổi lòng ngoan cường hiếu thắng, ngang nhiên nói:
– Thái sư thúc tổ, nếu đồ tôn không thể học xong ba chiêu này trong một đêm thì thà bị hắn chém một đao rồi đời, chứ không thể đầu hàng khuất phục theo hắn xuống núi.
Phong Thanh Dương cười nói:
– Vậy thì hay lắm!
Lão ngước đầu lên trầm tư một lúc nói:
– Trong một đêm sẽ học ba chiêu, phải nói là cưỡng ép ngươi quá. Chiêu thứ hai tạm thời không cần dùng đến, chúng ta chỉ học chiêu thứ nhất và chiêu thứ ba. Nhưng… nhưng… trong chiêu thứ ba có nhiều biến hóa là từ chiêu thứ hai mà ra. Thôi được, chúng ta lược bớt những chỗ biến hóa có liên quan đến chiêu thứ hai, thử xem có được không.
Lão lẩm bẩm, trầm ngâm một lúc lại lắc đầu. Lệnh Hồ Xung thấy lão ra chiều trầm tư nghĩ ngợi như vậy, bất giác lòng rạo rực khôn tả. Chàng biết môn võ công nào càng khó học thì uy lực càng mạnh. Chàng nghe Phong Thanh Dương lẩm bẩm:
– Chiêu thứ nhất có ba trăm sáu mươi chỗ biến hóa, nếu quên một biến hóa thì chiêu thứ ba sẽ sử không đúng. Cái khó là ở chỗ này.
Lệnh Hồ Xung nghe được chiêu thứ nhất có ba trăm sáu mươi chỗ biến hóa, bất giác giật mình kinh hãi. Chỉ thấy Phong Thanh Dương bấm đốt ngón tay nói:
– Quy muội qua Vô vọng, Vô vọng đến Đồng nhân, Đồng nhân sang Đại hữu. Giáp chuyển sang Bính, Bính chuyển sang Canh. Tý Sửu giao nhau, Thìn Tỵ giao nhau, Ngọ Mùi giao nhau. Phong lôi vừa biến, Sơn trạch vừa biến, Thủy hỏa vừa biến. Càn Khôn tương khích, Chấn Đoài tương khích, Ly Tốn tương khích. Ba thêm thành năm, năm thêm thành chín…
Lão càng đếm càng lo âu, thở dài nói:
– Xung nhi, năm xưa ta học chiêu thứ nhất mất hết ba tháng trời, nay lại muốn ngươi trong một đêm học được hai chiêu, y như là bắt bí ngươi. Ngươi nghĩ xem “Quy muội qua Vô vọng…”.
Lão nói đến đây thì không nói nữa, hiển nhiên là lão suy nghĩ không tập trung. Một lúc sau, lão hỏi:
– Vừa rồi ta nói gì vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Vừa rồi thái sư thúc tổ nói Quy muội qua Vô vọng, Vô vọng đến Đồng nhân, Đồng nhân sang Đại hữu…
Phong Thanh Dương giương cặp lông mày nói:
– Ngươi nhớ khá lắm, sau đó thì sao nữa?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Thái sư thúc tổ nói: “Giáp chuyển sang Bính, Bính chuyển sang Canh, Canh chuyển sang Quý…”
Lệnh Hồ Xung tiếp tục nhắc lại không sai một chữ nào, những chữ về sau thì càng nhớ rất rõ.
Phong Thanh Dương lấy làm kỳ, hỏi:
– Ngươi đã từng học qua tổng quyết của Độc Cô cửu kiếm này chưa?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đồ tôn chưa học qua, không biết đây gọi là Độc Cô cửu kiếm.
Phong Thanh Dương hỏi:
– Ngươi chưa học qua tại sao đã thuộc?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Vừa rồi đồ tôn nghe thái sư thúc tổ lẩm bẩm như vậy.
Phong Thanh Dương hớn hở, vỗ đùi một cái bốp nói:
– Có cách rồi. Trong đêm nay tuy học không hết, nhưng ngươi có thể nhớ lấy. Chiêu thứ nhất ngươi không cần học, chiêu thứ ba chỉ học một nửa thì được. Ngươi nhớ đây: Quy muội qua Vô vọng, Vô vọng đến Đồng nhân, Đồng nhân sang Đại hữu…
Lão tiếp tục dạy, hơn ba trăm chữ, mới nói:
– Ngươi thử đọc lại xem.
Lệnh Hồ Xung đã vận dụng toàn thần lực ghi nhớ hết, liền dựa theo lời của lão đọc thuộc, chỉ sai khoảng mươi chữ. Phong Thanh Dương sửa lại, Lệnh Hồ Xung đọc lại lần thứ hai chỉ sai có bảy chữ, đọc lần thứ ba thì không sai chữ nào.
Phong Thanh Dương cực kỳ cao hứng, nói:
– Hay lắm, hay lắm!
Rồi lão đọc hơn ba trăm chữ khẩu quyết nữa. Lão chờ Lệnh Hồ Xung thuộc lòng, lại truyền thêm hơn ba trăm chữ khác. Tổng quyết của Độc Cô cửu kiếm có hơn ba ngàn chữ, mà nội dung không liên quan với nhau, trí nhớ của Lệnh Hồ Xung tuy đặc biệt hơn người nhưng cũng không tránh khỏi nhớ trước quên sau. Phải mất hơn một canh giờ, được Phong Thanh Dương nhắc lại, chàng mới nhớ không sai một chữ . Phong Thanh Dương bảo chàng đọc lại từ đầu đến cuối ba lần, thấy chàng đã nhớ hết toàn bộ, bèn nói:
– Tổng quyết này là then chốt căn bản của Độc Cô cửu kiếm, bây giờ tuy ngươi đã nhớ được, nhưng vì muốn mau thành nên cố ghi nhớ chứ không biết đạo lý bên trong, sau này rất dễ quên. Vậy từ hôm nay trở đi, ngươi nên sớm tối đọc luôn.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Dạ.
Phong Thanh Dương nói:
– Chiêu thứ nhất của cửu kiếm là Tổng quyết thức, có rất nhiều biến hóa, dùng để phô diễn tổng quyết này, bây giờ chưa vội học. Chiêu thứ hai là Phá kiếm thức, dùng để phá giải kiếm pháp của các môn phái khắp thiên hạ, bây giờ cũng không vội học. Chiêu thứ ba là Phá đao thức, dùng để phá giải đơn đao, song đao, liễu diệp đao, quỷ đầu đao, đại phá đao, trảm mã đao và tất cả các loại đao pháp khác. Điền Bá Quang thi triển phép khoái đao trong đơn đao, tối nay chỉ học chuyên một bộ phận đó để đối phó với đao pháp của hắn.
Lệnh Hồ Xung nghe chiêu thứ hai trong Độc Cô cửu kiếm có thể phá được kiếm pháp của các môn phái trong thiên hạ, chiêu thứ ba có thể phá được các loại đao pháp, lòng vừa kinh hãi vừa vui mừng, bèn nói:
– Độc Cô cửu kiếm này thần diệu như vậy, đồ tôn chưa từng nghe bao giờ.
Lệnh Hồ Xung hưng phấn vô cùng nên giọng nói cũng run run.
Phong Thanh Dương nói:
– Kiếm pháp của Độc Cô cửu kiếm sư phụ ngươi chưa hề thấy qua, nhưng tên gọi của kiếm pháp này thì hắn đã nghe qua rồi. Chỉ vì hắn không muốn nhắc đến cho các ngươi biết mà thôi.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi:
– Tại sao vậy?
Phong Thanh Dương không trả lời câu hỏi này, bèn nói:
– Trong chiêu thứ ba Phá đao thức này, điều cốt yếu là lấy cái nhẹ chế ngự cái nặng, lấy cái nhanh chế ngự cái chậm. Khoái đao của Điền Bá Quang rất mau lẹ, ngươi còn nhỏ tuổi, muốn nhanh hơn hắn cũng có thể, nhưng không nắm chắc được phần thắng. Còn ta đây đã già khụ, lại muốn nhanh với hắn, chỉ có một cách duy nhất là ra chiêu trước hắn. Ngươi liệu hắn sắp xuất chiêu gì thì phải đoán được và ra chiêu trước. Địch nhân còn chưa nhấc đao lên thì trường kiếm của ngươi đã chỉ vào chỗ yếu hại của hắn, hắn có nhanh đến đâu cũng không bằng ngươi được.
Lệnh Hồ Xung gật đầu liên tục, nói:
– Dạ, dạ. Đồ tôn nghĩ rằng chiêu này dạy người liệu địch tiên cơ của đối thủ như thế nào.
Phong Thanh Dương vỗ tay khen:
– Đúng, đúng. Tiểu tử này thật dễ dạy, bốn chữ “liệu địch tiên cơ” chính là chỗ tinh thâm của kiếm pháp này. Bất cứ người nào xuất chiêu, nhất định có một số dấu hiệu báo trước. Hắn muốn chém vai trái của ngươi thì ánh mắt hắn nhất định sẽ nhìn vào vai trái của ngươi; nếu lúc đó đơn đao của hắn đang ở bên phải phía dưới, tự nhiên hắn sẽ nhấc đao lên vạch thành nửa vòng tròn rồi từ trên chém xéo xuống.
Rồi lão đem những chỗ biến hóa trong chiêu thứ ba để khắc chế khoái đao lần lượt phân tích ra. Lệnh Hồ Xung nghe xong, lòng sung sướng vô cùng, chẳng khác nào một gã thiếu niên quê mùa đột nhiên được đến chơi chốn hoàng cung nội viện, những điều mắt thấy tai nghe hoàn toàn mới mẻ, lạ lẫm.
– Lệnh Hồ Xung, trời sáng rồi, tỉnh dậy chưa?
Lệnh Hồ Xung ngẩn ra, khẽ nói:
– Chao ôi! Trời sáng rồi ư?
Phong Thanh Dương thở dài nói:
– Đáng tiếc thời khắc quá gấp, nhưng ngươi học được rất nhanh, hơn cả sự mong mỏi của ta nhiều. Bây giờ, ngươi ra đấu với hắn đi.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Dạ.
Lệnh Hồ Xung nhắm mắt, ngầm nhớ lại những điều cốt yếu đã học đêm qua, rồi bỗng mở mắt ra, hỏi:
– Thái sư thúc tổ, đồ tôn còn một chỗ chưa hiểu rõ. Sao các chiêu biến hóa toàn là những chiêu số chỉ tấn công mà không phòng thủ?
Phong Thanh Dương nói:
– Độc Cô cửu kiếm chỉ có tiến mà không có thoái, chiêu nào cũng tấn công, địch không thủ thì không được, đương nhiên mình không cần thủ rồi. Người sáng chế ra bộ kiếm pháp này là Độc Cô Cầu Bại tiền bối, danh tự người được gọi là “Cầu Bại” vì tiền bối lão nhân gia suốt đời chỉ mong muốn được thua một lần mà vẫn không toại nguyện. Kiếm pháp này thi triển ra là thiên hạ vô địch rồi, hà tất còn thủ làm chi nữa? Nếu có người đánh được lão nhân gia hồi kiếm quay về thế thủ thì tiền bối lão nhân gia sẽ sung sướng biết bao nhiêu!
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm nói:
– Độc Cô Cầu Bại, Độc Cô Cầu Bại!
Lệnh Hồ Xung tưởng tượng ra năm xưa, có vị tiền bối chống kiếm đi khắp giang hồ, vô địch thiên hạ, ngay cả tìm một đối thủ bức bách lão quay về thế thủ một chiêu thôi cũng không được, thật khiến cho người ta kinh hãi và khâm phục vô cùng.
Lại nghe tiếng của Điền Bá Quang hô hoán:
– Mau ra đây để Điền mỗ chém Lệnh Hồ huynh hai đao nữa.
Lệnh Hồ Xung nói lớn:
– Tiểu đệ ra đây.
Phong Thanh Dương chau mày nói:
– Bây giờ ngươi ra tiếp chiến với hắn có một điều rất nguy hiểm là nếu hắn vung đao nhắm vào cánh tay phải hoặc cổ tay phải của ngươi mà đả thương thì ngươi chỉ còn biết mặc hắn muốn giết muốn mổ thế nào cũng không có sức phản kháng được. Điều này thật khiến cho ta lo lắng.
Lệnh Hồ Xung khí thế hiên ngang, ngang nhiên đáp:
– Đồ tôn sẽ tận lực tỉ đấu, bất luận thế nào quyết không thể phụ lòng thái sư thúc tổ suốt đêm tận tâm dạy bảo.
Lệnh Hồ Xung cầm kiếm ra khỏi động, làm bộ lừ đừ, vươn vai ngáp dài, lại giơ tay lên dụi dụi mắt nói:
– Điền huynh dậy sớm vậy? Đêm qua ngủ không được ư?
Miệng hắn nói vậy nhưng đã tính trong lòng: Mình chỉ cần đun đẩy cho qua được lúc này, lại học thêm vài canh giờ thì không còn sợ hắn nữa.
Điền Bá Quang giơ đơn đao lên nói:
– Lệnh Hồ huynh, tiểu đệ thật không có ý đả thương Lệnh Hồ huynh, nhưng Lệnh Hồ huynh quá cố chấp, nói sao cũng không chịu theo Điền mỗ xuống núi. Tỉ đấu lần này cũng vậy. Điền mỗ buộc phải chém Lệnh Hồ huynh mười đao hai mươi đao, làm cho khắp người Lệnh Hồ huynh bị thương, há không phải vô cùng có lỗi với Lệnh Hồ huynh sao?
Lệnh Hồ Xung chấn động tâm thần, nói:
– Cũng không cần chém mười đao hai mươi đao làm chi. Điền huynh chỉ cần cho một đao chặt đứt vai phải của tiểu đệ, hoặc chém trọng thương tay phải của tiểu đệ khiến cho tiểu đệ không sử kiếm được nữa. Lúc đó Điền huynh muốn giết muốn mổ, há không phải tiện lắm sao?
Điền Bá Quang lắc đầu nói:
– Điền mỗ chỉ muốn Lệnh Hồ huynh chịu thua, hà tất phải đả thương vai phải, tay phải của Lệnh Hồ huynh làm gì?
Lệnh Hồ Xung mừng thầm, nhưng vẻ mặt giả bộ rất u buồn, nói:
– Tiểu đệ chỉ sợ Điền huynh miệng tuy nói vậy, nhưng lúc thua nổi giận thì bất cứ độc chiêu dã man nào cũng có thể sử ra.
Điền Bá Quang nói:
– Lệnh Hồ huynh không cần phải nói khích Điền mỗ. Một là Điền mỗ không thù không oán với Lệnh Hồ huynh, hai là Điền mỗ kính trọng Lệnh Hồ huynh là một hán tử có khí phách, ba là Điền mỗ đánh trọng thương Lệnh Hồ huynh chỉ sợ có người khác làm khó dễ Điền mỗ. Xuất chiêu đi!
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Được lắm, mời Điền huynh.
Điền Bá Quang vung đao thứ nhất ra một hư chiêu, đao thứ hai chém nghiêng, ánh đao lóe lên, khí thế rất dũng mãnh. Lệnh Hồ Xung toan sử chiêu thứ ba trong Độc Cô cửu kiếm biến thức để phá giải, nào ngờ đao pháp của Điền Bá Quang quá mau lẹ. Hắn muốn xuất kiếm thì đao của đối phương đã chuyển biến, nên chậm một chút rồi. Lệnh Hồ Xung sốt ruột la thầm: Hỏng rồi, hỏng rồi. Kiếm pháp mới học lại hoàn toàn không dùng được, nhất định thái sư thúc tổ đang chửi mình là đồ ngu.
Lệnh Hồ Xung đón đỡ mấy chiêu thức, mồ hôi trán đã chảy ra ròng ròng.
Chàng đâu biết trong mắt của Điền Bá Quang lại thấy kiếm pháp vô cùng lợi hại, mỗi chiêu đều là khắc tinh đao pháp của mình. Điền Bá Quang sợ hãi không ít, thầm nghĩ: Mấy chiêu kiếm pháp này rõ ràng là hắn có thể giết được mình, tại sao lại cố ý đánh chậm một bước? Đúng rồi, hắn hạ thủ lưu tình khiến cho mình biết khó mà rút lui. Nhưng mình tuy biết là khó, mà không thể rút lui được mới khổ, phải cố gắng đánh đến cùng mới được.
Điền Bá Quang nghĩ như vậy nên lúc đơn đao đánh ra, hắn không dám sử hết kình lực. Hai người cùng có tâm trạng úy kỵ nhau, nên chiết giải rất thận trọng.
Đấu một lúc đao pháp của Điền Bá Quang nhanh dần lên, Lệnh Hồ Xung ứng dụng những biến thức trong chiêu kiếm thứ ba của Độc Cô cũng dần dần thuần thục. Đao quang và kiếm quang lấp lánh, giao thủ càng lúc càng nhanh. Bỗng nhiên Điền Bá Quang la lên một tiếng, phóng cước đá vào bụng dưới của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung ngã người về phía sau, chuyển ý nghĩ rất nhanh: Mình chỉ cần hoãn binh một ngày một đêm nữa là đến mai nhất định có thể chế ngự được hắn.
Lệnh Hồ Xung liền buông kiếm khỏi tay, nhắm hai mắt lại, nín thở giả vờ ngất.
Điền Bá Quang thấy Lệnh Hồ Xung ngất đi, giật mình kinh hãi, nhưng thầm biết hắn rất xảo quyệt, lắm mưu nhiều trí, nên không dám cúi người xuống nhìn, sợ hắn đột nhiên tập kích chuyển bại thành thắng. Hắn cầm ngang thanh đao trước ngực, đi đến gần vài bước, gọi:
– Lệnh Hồ huynh, sao vậy?
Điền Bá Quang kêu mấy lần, mới thấy Lệnh Hồ Xung từ từ tỉnh lại, hơi thở yếu ớt, run run nói:
– Chúng ta… chúng ta đánh nữa.
Lệnh Hồ Xung chống tay muốn đứng dậy, chân trái lại nhũn ra té ngã xuống đất. Điền Bá Quang nói:
– Lệnh Hồ huynh không khá rồi, chi bằng nghỉ ngơi một ngày, sáng mai hãy theo Điền mỗ xuống núi.
Lệnh Hồ Xung không nói năng gì, đưa tay chống xuống đất, ý muốn đứng dậy, miệng thở hồng hộc.
Điền Bá Quang càng không nghi ngờ gì nữa, bước lên một bước, nắm cánh tay phải của Lệnh Hồ Xung đỡ dậy. Nhưng lúc bước tới hắn làm như vô tình đạp lên thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung dưới đất, tay phải cầm đao hộ thân, tay trái nắm trúng huyệt đạo cánh tay phải của Lệnh Hồ Xung làm cho Lệnh Hồ Xung không còn cách nào sử dụng ngụy kế được. Trọng lượng toàn thân của Lệnh Hồ Xung đè lên tay trái của hắn, hiển nhiên hoàn toàn yếu ớt bất lực. Lệnh Hồ Xung nổi giận thóa mạ:
– Tổ mẹ nó! Ai bảo ngươi khéo lấy lòng?
Lệnh Hồ Xung chống kiếm đi cà nhắc vào trong động.
Phong Thanh Dương mỉm cười nói:
– Ngươi dùng cách này để hoãn lại một ngày một đêm, tuy không tốn chút công sức nào nhưng lại có chút đê tiện, vô liêm sỉ.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Để đối phó với thứ đê tiện vô liêm sỉ thì phải dùng một chút thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ mới được.
Phong Thanh Dương nghiêm sắc mặt nói:
– Còn đối phó với hạng chính nhân quân tử thì sao?
Lệnh Hồ Xung ngẩn ra rồi nói:
– Chính nhân quân tử ư?
Nhất thời Lệnh Hồ Xung không trả lời được.
Cặp mắt Phong Thanh Dương sáng quắc, trừng trừng nhìn Lệnh Hồ Xung, gằn giọng nói:
– Nếu đối phó với chính nhân quân tử thì sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Nếu hắn đúng là chính nhân quân tử và hắn muốn giết đồ tôn thì đồ tôn cũng không thể cam tâm chịu chết. Gặp lúc bất đắc dĩ, thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ cũng đành đem ra dùng chút đỉnh.
Phong Thanh Dương vui mừng, lớn tiếng nói:
– Hay lắm, hay lắm! Lời ngươi nói rõ ràng không phải là tên ngụy quân tử giả mạo làm điều tốt. Bậc đại trượng phu khi hành sự, thích thế nào thì làm thế đó, hành động như nước chảy mây trôi, theo đúng ý mình, cái gì quy củ võ lâm, giáo điều môn phái, mẹ kiếp, toàn là cứt chó cả.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười. Những câu này của Phong Thanh Dương thật là trúng tim đen của chàng, nghe mà sướng rân cả người. Nhưng lâu nay, sư phụ thường dạy đi dạy lại thà chịu chết quyết không thể vi phạm môn quy, không giữ quy củ võ lâm, để đến nỗi làm bại hoại thanh danh của phái Hoa Sơn, nên chàng không thể công nhiên phụ họa theo những lời của thái sư thúc tổ.
Huống hồ “Ngụy quân tử giả mạo làm điều tốt” là những chữ hình như lão đang dùng để chế giễu ngoại hiệu Quân tử kiếm của sư phụ. Cho nên, chàng chỉ tủm tỉm cười mà không dám nói hùa theo.
Phong Thanh Dương đưa bàn tay khẳng khiu xoa đầu Lệnh Hồ Xung, mỉm cười nói:
– Môn hạ của Nhạc Bất Quần lại có hạng tài ba như ngươi. Tiểu tử này thật có con mắt, không đến nỗi toàn là đồ bỏ đi.
Lão nói “tiểu tử này”, là chỉ Nhạc Bất Quần.
Phong Thanh Dương vỗ vai Lệnh Hồ Xung nói tiếp:
– Thằng bợm con này rất hợp với ta. Nào nào nào, chúng ta đem chiêu kiếm thứ nhất và chiêu kiếm thứ ba của Độc Cô đại hiệp luyện lại một chút.
Lão liền đem chiêu thứ nhất của Độc Cô chọn ra để giảng thuật; đợi sau khi Lệnh Hồ Xung lĩnh ngộ được, lại đem những chỗ biến hóa trong chiêu kiếm thứ ba liên tục giảng giải, ra thí dụ chỉ điểm chi tiết. Trong hậu động còn rất nhiều trường kiếm để lại, hai người đều lấy trường kiếm của phái Hoa Sơn để diễn thử. Lệnh Hồ Xung cố gắng ghi nhớ, gặp chỗ nào chưa hiểu liền hỏi ngay. Khoảng thời gian một ngày khá rộng rãi, nên học kiếm không bị thúc bách như đêm trước, từng kiếm được diễn lại rất tường tận. Sau khi ăn cơm tối, Lệnh Hồ Xung ngủ được hai canh giờ rồi lại luyện tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Điền Bá Quang nghĩ hôm qua Lệnh Hồ Xung bị thương không nhẹ nên không lên tiếng khiêu chiến. L ệnh Hồ Xung cứ ở trong hậu động tiếp tục luyện kiếm, đến cuối giờ Ngọ đầu giờ Mùi, tất cả các biến hóa trong chiêu thứ ba của Độc Cô cửu kiếm đều đã thuần thục.
Phong Thanh Dương nói:
– Nếu hôm nay vẫn đánh không lại hắn, cũng không sao. Ngươi học thêm một ngày một đêm nữa bất luận thế nào ngày mai cũng cầm chắc phần thắng.
Lệnh Hồ Xung đáp dạ, rồi cầm thanh trường kiếm của vị tiền bối bổn phái để lại đi ra khỏi động.
Hắn thấy Điền Bá Quang đứng bên sườn núi nhìn xa xăm, giả bộ ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, Điền huynh, sao Điền huynh còn chưa đi?
Điền Bá Quang nói:
– Điền mỗ kính cẩn mong đợi Lệnh Hồ huynh xuống núi. Ngày hôm qua Điền mỗ đắc tội, hôm nay Lệnh Hồ huynh chắc đỡ nhiều rồi phải không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Không thấy đỡ chút nào cả, bên đùi bị Điền huynh cho một đao đau thấu trời xanh.
Điền Bá Quang cười nói:
– Hôm đấu với nhau ở Hành Dương, vết thương của Lệnh Hồ huynh nặng hơn hôm nay nhiều, mà miệng không hề than đau nửa câu. Điền mỗ thừa biết Lệnh Hồ huynh đa mưu túc kế, Lệnh Hồ huynh giả bộ đau đớn, cố ý tỏ ra thua sút, để bất ngờ tấn công Điền mỗ. Điền mỗ không bị mắc bẫy đâu.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Điền huynh đã bị mắc bẫy rồi, bây giờ có tỉnh ngộ cũng không kịp nữa. Điền huynh, xem chiêu đây!
Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa vung kiếm ra, điểm thẳng vào ngực Điền Bá Quang. Điền Bá Quang vội giơ đao lên đỡ nhưng lại đỡ hụt. Lệnh Hồ Xung điểm nhát kiếm thứ hai tới. Điền Bá Quang khen:
– Nhanh thật!
Nói xong Điền Bá Quang giơ ngang đao đón đỡ. Lệnh Hồ Xung phóng chiêu thứ ba, chiêu thứ tư đâm tới, miệng nói:
– Còn nhanh hơn nữa.
Chiêu thứ năm, chiêu thứ sáu đâm tới; thế tấn công phát ra từng kiếm liên tục càng lúc càng nhanh, liên miên bất tuyệt, đúng là hắn đã học đến chỗ tinh yếu của Độc Cô kiếm pháp, hữu tiến vô thoái nên mỗi chiêu kiếm toàn là thế tấn công.
Lệnh Hồ Xung phát hơn mười kiếm, Điền Bá Quang sợ nhũn người ra, không biết phải đón đỡ như thế nào. Lệnh Hồ Xung phóng một kiếm, hắn lùi một bước; phóng hơn mười kiếm thì hắn đã lùi đến bên sườn núi. Thế tấn công của Lệnh Hồ Xung dồn dập, choang choang choang choang, liên tiếp phóng bốn kiếm, toàn là đánh vào chỗ hiểm yếu của hắn. Điền Bá Quang cố gắng đỡ được hai kiếm, đến kiếm thứ ba thì không sao đỡ được, chân trái lùi về sau, lại đạp vào khoảng không. Hắn biết sau lưng mình là vực sâu thăm thẳm, nếu rơi xuống tất sẽ tan xương nát thịt, tình thế nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc. Hắn dùng hết sức lực chém một đao xuống đất mượn thế để đứng vững. Chiêu kiếm thứ tư của Lệnh Hồ Xung đã chỉ vào yết hầu của hắn. Sắc mặt Điền Bá Quang trắng bệch. Lệnh Hồ Xung không nói tiếng nào, mũi kiếm vẫn không rời khỏi yết hầu của hắn. Một lúc lâu sau, Điền Bá Quang tức giận nói:
– Muốn giết thì giết đi! Con mẹ nó, làm cái trò gì vậy?
Lệnh Hồ Xung rụt tay phải lại, lùi phía sau mấy bước rồi nói:
– Điền huynh nhất thời sơ suất bị tiểu đệ chiếm được tiên cơ, không nên dựa vào đó để phân thắng bại. Chúng ta đấu nữa đi.
Điền Bá Quang hừ một tiếng, múa đơn đao như cuồng phong bão táp tấn công Lệnh Hồ Xung, miệng nói lớn:
– Lần này Điền mỗ tấn công trước, không để cho Lệnh Hồ huynh chiếm phần tiện nghi đâu.
Lệnh Hồ Xung thấy cương đao của hắn chém tới mạnh mẽ, liền vung trường kiếm tà tà phóng vào bụng dưới của hắn, vừa nghiêng người né tránh mũi đao của Điền Bá Quang. Điền Bá Quang thấy thế kiếm của Lệnh Hồ Xung phóng tới rất dữ dội, hắn thu đao về để gạt, hy vọng kình lực mình mạnh hơn, chỉ cần đao kiếm giao nhau thì có thể hất bay trường kiếm của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung chỉ mới phóng một chiêu đã chiếm được ưu thế, chiêu kiếm thứ hai thứ ba xuất ra dồn dập, mỗi chiêu đều rất mạnh mẽ chuẩn xác, mũi kiếm vẫn không rời khỏi những chỗ hiểm yếu của Điền Bá Quang. Điền Bá Quang gạt đỡ không kịp đành phải thụt lùi, đấu hơn mười chiêu, Điền Bá Quang lại đạp vào vết cũ, thoái lui đến bên sườn núi. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đâm tới ép Điền Bá Quang phải giơ đao ra bảo vệ hạ bàn. Lệnh Hồ Xung giơ tay trái ra, năm đầu ngón tay phóng đến cách huyệt Đản trung trước ngực của hắn không đầy hai tấc thì đột nhiên dừng lại.
Điền Bá Quang đã hai lần bị Lệnh Hồ Xung dùng ngón tay điểm trúng huyệt Đản trung, nếu lần này hắn bị điểm trúng nữa, thì lúc té ngã không phải còn được hôn mê nằm trên đất mà phải rớt xuống vực thẳm. Ngón tay Lệnh Hồ Xung dừng lại hiển nhiên là có ý lưu tình. Hai người nhìn nhau một lúc, Lệnh Hồ Xung nhảy lùi về phía sau.
Điền Bá Quang đi đến ngồi trên tảng đá, nhắm mắt lại dưỡng thần một lúc, bỗng nhiên hắn gầm lên, múa đao xông đến tấn công; lưỡi cương đao vun vút lên xuống, uy thế rất mãnh liệt. Lần này hắn xem đúng phương hướng, quay lưng vào núi, nghĩ bụng dù bị người ép bức thoái lui thì cũng lui vào trong sơn động. Nói gì đi nữa, hắn cũng phải quyết chiến sanh tử.
Bây giờ, Lệnh Hồ Xung đã thuộc hết những chiêu kiếm biến hóa của Độc Cô, đợi cương đao của Điền Bá Quang chém đến thì né người qua phải, mũi trường kiếm nhắm đâm vào tay trái của hắn. Điền Bá Quang hồi đao gạt ra thì thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đã biến thế đâm vào hông bên trái của hắn. Tay trái của Điền Bá Quang cách hông trái không đầy một thước, chiêu hồi đao này trong cái thủ có cái công, hàm ý phản kích cho nên đường đao đầy kình lực. Vì cương đao đánh thẳng ra nên lúc cấp thiết không kịp thu đao về để bảo vệ hông, hắn đành phải nghiêng qua phải nửa bước để né tránh. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung nhấc lên đâm vào má trái của Điền Bá Quang. Điền Bá Quang vung đao đỡ, mũi kiếm đã nhắm vào đùi trái của hắn. Điền Bá Quang không còn cách nào đỡ được, hắn phải nhảy sang trái một bước để tránh. Lệnh Hồ Xung phóng kiếm tới tấp, toàn tấn công vào phía trái hắn, ép hắn lùi từng bước từng bước về mé phải. Bước được hơn mười bước thì Lệnh Hồ Xung đã ép hắn đến mé phải góc sườn núi.
Chỗ này có một phiến đá lớn chặn lại, không lùi được nữa. Điền Bá Quang tựa lưng vào phiến đá, múa lên bảy tám đao, mặc cho trường kiếm của Lệnh Hồ Xung tấn công ra sao. Tai hắn chỉ nghe tiếng veo véo, tay áo, ống quần và vạt áo bên trái của hắn đã bị trường kiếm liên tiếp vạch rách sáu kiếm. Sáu kiếm này chỉ làm rách quần áo chứ không làm tổn thương da thịt nhưng Điền Bá Quang biết bất cứ lúc nào, Lệnh Hồ Xung cũng có thể chặt đứt chân hoặc đâm thủ ng bụng của hắn. Đến nước này, trong phút chốc hắn cảm thấy mọi ý niệm đều tàn lụi, ộc một tiếng, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Đã ba lần Lệnh Hồ Xung liên tiếp bức bách Điền Bá Quang đến chỗ sanh tử. Mấy ngày trước, hắn sợ võ công của Điền Bá Quang cao hơn mình nhiều, bây giờ sự sống chết của họ Điền lại nằm trong tay hắn, chiến thắng lại rất dễ dàng không phải tốn nhiều công sức. Mặt Lệnh Hồ Xung không lộ vẻ gì nhưng lòng vui mừng muốn điên lên. Sau khi thấy Điền Bá Quang đại bại thổ ra máu tươi, bất giác hắn sinh lòng thương cảm, nói:
– Điền huynh, thắng bại là chuyện thường tình, hà tất phải đau đớn như vậy? Tiểu đệ đã từng thua dưới tay của Điền huynh nhiều lần rồi.
Điền Bá Quang ném đơn đao, lắc đầu nói:
– Kiếm thuật của Phong lão tiền bối như thần, không ai có thể địch lại, Điền mỗ vĩnh viễn không phải là đối thủ của Lệnh Hồ huynh rồi.
Lệnh Hồ Xung lượm đơn đao của Điền Bá Quang lên, hai tay cầm đưa lại cho hắn, nói:
– Điền huynh nói đúng lắm, tiểu đệ may mắn thắng được là hoàn toàn nhờ Phong thái sư thúc tổ chỉ điểm. Phong thái sư thúc tổ muốn xin Điền huynh đáp ứng cho một chuyện.
Điền Bá Quang không nhận đơn đao, dõng dạc nói:
– Tính mạng Điền mỗ đang ở trong tay Lệnh Hồ huynh, có gì cứ nói ra đi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Phong thái sư thúc tổ ẩn cư đã lâu, không can dự vào thế sự, không thích người phàm tục quấy nhiễu. Sau khi Điền huynh xuống núi, xin đừng nói cho người ngoài biết chuyện của Phong thái sư thúc tổ lão nhân gia, tiểu đệ cảm kích vô cùng.
Điền Bá Quang lạnh lùng nói:
– Lệnh Hồ huynh chỉ cần đâm một kiếm giết người diệt khẩu há không dễ dàng hơn sao?
Lệnh Hồ Xung lùi lại hai bước, tra kiếm vào vỏ nói:
– Hôm trước võ nghệ của Điền huynh cao hơn tiểu đệ rất nhiều, nếu Điền huynh cho một đao giết chết tiểu đệ, thì làm gì có chuyện hôm nay? Tiểu đệ xin Điền huynh đừng tiết lộ hành tung Phong thái sư thúc tổ của tiểu đệ với người ngoài là năn nỉ Điền huynh chớ không dám có ý bức bách.
Điền Bá Quang nói:
– Được, Điền mỗ đồng ý.
Lệnh Hồ Xung xá dài nói:
– Đa tạ Điền huynh.
Điền Bá Quang nói:
– Điền mỗ phụng mệnh đến đây mời Lệnh Hồ huynh xuống núi. Chuyện này Điền mỗ làm không được nhưng chưa xong đâu. Nói về đánh nhau, trong đời của Điền mỗ chỉ đánh không thắng Lệnh Hồ huynh thôi và Điền mỗ cũng chưa chắc chịu dừng ở đây. Tính mệnh của Điền mỗ thuộc về người khác, không thể để thối rữa đến chết, cho nên Lệnh Hồ huynh đừng trách tiểu đệ không dùng đến hành vi của hảo hán. Lệnh Hồ huynh, còn ngày gặp lại.
Điền Bá Quang nói vậy, cung tay chào rồi quay người bỏ đi.