Hồi 4 – Sắc Đẹp Loạn Lòng Người

Hồi 4 – Sắc Đẹp Loạn Lòng Người

 
Hồi 4 – Sắc Đẹp Loạn Lòng Người

âu nói của Lý Tầm Hoan làm cho Tôn Đạt bật cười:

– Ngươi thì biết cái quái gì? Nếu ta đặt được Mai Hoa Đạo vào tử địa, thì chẳng những sẽ được nở mặt nở mày mà lợi ích sẽ không sao kể xiết.
Lý Tầm Hoan nói:
– Những việc lợi ấy lớn lắm sao?
Tôn Đạt nói:
– Ba mươi năm trước, sau khi Mai Hoa Đạo bặt tích giang hồ, ai ai cũng tưởng hắn đã chết, không dè nửa năm trước đây hắn lại xuất hiện và chỉ trong vòng bảy tám tháng, hắn đã gây ra bẩy tám mươi vụ án, luôn cả con gái của chưởng môn phái Hoa Sơn cũng bị hắn hãm hại.
Lý Tầm Hoan thở dài:
– Nếu tính đúng thì con người ấy nay đã trên dưới bẩy mươi tuổi rồi mà còn làm chuyện tác tệ như thế sao.
Tôn Đạt nói:
– Từ ngày hắn xuất hiện đến nay, trong giang hồ ai có tài sản, ai có con em đẹp đẽ cũng ăn ở không yên.
Ngừng một giây, Tôn Đạt nói tiếp:
– Vì thế cho nên đã có hơn chín mươi nhà đã âm thầm mật ước với nhau, bất cứ ai giết được Mai Hoa Đạo, thì họ sẽ truất ra mỗi nhà một phần tài sản để tặng cho người ấy, tự nhiên là cộng lại sẽ thành một con số lớn không thể tưởng.
Lý Tầm Hoan hỏi:
– Đó là một sự bí mật mà không còn bí mật nữa phải không?
Tôn Đạt gật đầu:
– Ngoài việc ấy ra, một người đẹp được giang hồ công nhận là Đệ nhất mỹ nhân đã tuyên bố rằng bất luận già trẻ tăng tục ai trừ được Mai Hoa Đạo thì người ấy sẽ nguyện nâng khăn sửa áo.
Lý Tầm Hoan thở hắt ra:
– Tiền tài sắc đẹp quả làm chấn động lòng người, thảo nào mà Tôn giá lại chẳng can tâm lìa bỏ chỗ an nhàn để dấn thân vào phiền lụy. Không trách gì tôn giá đang tâm giết vợ, và có lẽ bây giờ lại đến lượt tôi.
Tôn Đạt nói:
– Đúng ra theo lương tâm mà nói, thì ngươi chết cũng là oan uổng, nhưng tiếc vì không giết ngươi không được.
Lý Tầm Hoan chợt cười:
– Bằng lương tâm mà nói, tôn giá cảm thấy giết tôi dễ lắm sao?
Tôn Đạt buông nắm tay ra nhìn sững Lý Tầm Hoan một lúc rồi cũng mỉm cười:
– Con người của ngươi mà có thể sống đến bây giờ, thì giết ngươi kể cũng không phải dễ, nhưng hiện tại…
Từ bên ngoài cửa vụt bật lên giọng cười sang sảng:
– Bằng lương tâm mà nói, hãy xem dáng cách của người ta đã trúng độc hay chưa.
Tôn Đạt giật mình quay lại, tại khung cảnh cửa hẹp của nhà bếp không biết bao giờ đã đứng sững một người.
Người ấy vóc dáng trung trung, mình mặc áo xanh, phong độ có vẻ hào hoa phong nhã, chỉ có gương mặt rất lạnh lùng, gương mặt lạnh băng băng dễ sợ. Trông nửa thì như mặt thật mà nửa thì như chiếc mặt nạ tròng vào.
Hắn chắp tay sau lưng đi vào một cách ung dung, miệng nói như than thở:
– Con người nào muốn làm cái việc bỏ thuốc độc vào rượu thì bất cứ một chuyện ngu xuẩn nào khác hắn cũng có thể làm. Có phải vậy không hả?
Câu cuối cùng là câu hỏi Lý Tầm Hoan bằng tia mắt, và họ Lý chợt cảm thấy đôi mắt người đó có một hấp lực lạ lùng, đôi mắt ấy quả không xứng với gương mặt hắn tí nào cả.
Đôi mắt đó mà nằm trong bộ mặt đó, y như là hai hạt minh châu gắn liền vào đầu heo chết.
Nhìn thẳng vào đôi mắt cực đẹp ấy, Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Làm trò ma thuật trong khi đánh bạc với một con quỷ chuyên đánh bạc, trong chén rượu của quỷ rượu mà bỏ thuốc độc vào, trước mặt vợ mà khen người khác đẹp…bất luận kẻ nào làm ba chuyện ấy đều phải hối hận về sau.
Người áo xanh lạnh lùng:
– Chỉ tiếc khi họ hối hận thì không còn kịp nữa!
Tôn Đạt sửng sốt nhìn hai người rồi vụt chạy lại cầm bầu rượu lúc nãy đa lên mũi gửi.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Không cần phải xem lại, quả thật rượu ấy có độc chất.
Tôn Đạt trố mắt:
– Thế.. thế sao…
Lý Tầm Hoan nói:
– Trong bầu rượu có độc hay không, người khác có thể không biết chứ đối với ta vốn là con ma rượu, chỉ cần nghe hơi không cũng đã biết rồi.
Họ Lý mỉm cười nói tiếp:
– Đó cũng là chỗ hay của kẻ nghiện rượu.Người không biết uống rượu không làm sao biết đựoc.
Tôn Đạt vẫn chưa tin:
– Nhưng ngươi… ngươi đã uống?
Lý Tầm Hoan cười:
– Chỉ cần cho người ta uống, thấy uống là mừng, quá mừng nên không thấy rằng trong khi ho sặc sụa, bao nhiêu độc tửu ta đã phun ra tất rồi.
Tôn Đạt run rẩy làm bầu rượu trên tay rơi xuống gạch nghe cái cộp.
Người áo xanh gật gù:
– Xem chừng bây giờ thì hắn hối hận rồi đấy. Chỉ tiếc là quá muộn.
Tôn Đạt gầm lên một tiếng phóng mình về phía người áo xanh đánh luôn ba chưởng.
Hai mươi năm qua, Tôn Đạt chẳng những không quên lãng võ công, trái lại càng âm thầm tinh tiến, ba quyền kế tiếp đánh ra gió u u.
Ai cũng có thể thấy quyền đó trúng vào đá thì đá cũng sẽ nát ra thành phần, còn đối với đầu người thì lại quá dư, y như dùng xe cán đường để nghiền một con sâu nhỏ.
Thân hình người áo xanh nằm gọn trong tầm công kích, cho dù muốn tránh cũng không còn kịp.
Nhưng hắn không tránh, cũng không đánh lại, chỉ khoa nhẹ cánh tay.
Rõ ràng hắn đưa tay ra sau khi Tôn Đạt đánh ra nhưng không hiểu tại sao quyền của Tôn Đạt chưa đụng tay áo hắn, thì bàn tay của hắn đã tới má họ Tôn.
Cái quất tay trông thật nhẹ nhàng như đuổi ruồi thế mà khi bị trúng Tôn Đạt hộc lên như heo bị chọc tiết ngã ngửa bò lăn xuống đất.
Cho đến lúc hắn chỏi tay dậy được thì nửa mặt bên trái đã sưng lên như trái bí, da mặt tím bầm bóng lưỡng, con mắt y như bị dời xếch sang một bên.
Người áo xanh điềm đạm:
– Bằng lương tâm mà nói, ngươi chết cũng có hơi oan uổng và ta cũng chẳng muốn giết làm chi, chỉ hiềm vì bàn tay ta…
Con mắt phía bên không bị đánh của Tôn Đạt vụt chớp lên hốt hoảng, hắn nhìn sững bàn tay của người áo xanh, líu lưỡi:
– Tay… tay của ngươi… của ngươi…
Hai bàn tay của người áo xanh đeo hai chiếc bao tay bằng sắt màu xanh đậm trông cứng còng ghê gớm, thêm vào đó màu sắc của nó làm cho ai nấy cũng phải rùng mình.
Tia mắt kinh hoàng của Tôn Đạt xuống luôn màu tuyệt vọng, hắn lầm bầm bằng đường hơi yếu ớt:
– Ta… ta đã gây ra nghiệp chướng gì?… mà ngày nay ta phải gặp Thanh ma thủ… Lý thám hoa, ông là người tốt bụng, xin ông hãy giết dùm tôi… cầu xin ông hãy giúp tôi đựoc chết sớm hơn…
Lý Tầm Hoan ngồi yên không động đậy, đôi mắt nhìn sững vào đôi tay của người áo xanh, nhưng chân vẫn nhẹ khều phân nửa ngọn Luyện Tử Thương của Hồng hán Dân khi nãy lại phía Tôn Đạt.
Tôn Đạt cố gắng nhặt lấy ngọn thương, run giọng:
– Đa tạ… đa tạ Lý thám hoa…Tôi chết cũng không dám quên ơn.
Hắn gom hết tàn lực trở mũi thương đâm ngược vào yết hầu mình, máu bật trào ra, dòng máu bầm đen như nước dơ từ cống rãnh.
Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại thở dài:
– Võ lâm thất độc, độc nhất là Thanh Ma Thủ. Lời nói ấy quả không ngoa.
Người áo xanh dòm xuống tay mình và lại cũng thở dài:
– Ai cũng nói người bị Thanh Ma Thủ thì sống còn khổ hơn chết, càng chết sớm được chết từng nào càng tốt từng ấy, cũng quả là lời nói không ngoa!
Tia mắt của Lý Tầm Hoan liếc ngay vào mặt người áo xanh và gằn giọng:
– Nhưng các hạ vẫn không phải là Thanh Ma Y Khốc!
Người áo xanh hỏi:
– Tại sao ngươi biết ta không phải là Thanh Ma Y Khốc? Ngươi biết mặt hắn thật à?
Lý Tầm Hoan mỉm cười không nói.
Môi người áo xanh động đậy như cười mà vẫn không cười:
– Ta thật không muốn mạo danh hắn làm chi nhưng chỉ vì…
Lý Tầm Hoan chặn ngang giọng hắn, nói:
– Y Khốc không có đệ tử!
Người áo xanh nói:
– Ai bảo ta là đệ tử của hắn? Hắn làm đệ tử của ta còn chưa xứng đáng nữa là!
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
– Thế à?
Người áo xanh hỏi:
– Ngươi cho rằng ta tự thổi phồng lấy ta chăng?
Lý Tầm Hoan điềm đạm:
– Có chi, ta thích thú về lai lịch của các hạ đâu!
Người áo xanh nhìn Lý Tầm Hoan bằng một tia mắt nhọn hoắt như mũi kiếm:
– Thế ngươi thích thú cái gì? Kim Ty Giáp chăng?
Lý Tầm Hoan không trả lời, bàn tay cứ mân mê con dao nhỏ.
Tia mắt của người áo xanh cũng dời xuống con dao đó:
– Người ta đồn rằng ngươi có biệt tài ” Một đao vung ra, chẳng hề sai chạy “, lời đồn đại đó chẳng biết có ngoa không?
Lý Tầm Hoan đáp một cách tự nhiên:
– Trước kia thì cũng có nhiều người hoài nghi câu nói đó!
Người áo xanh hỏi vặn:
– Thế còn bây giờ?
ánh mắt Lý Tầm Hoan chợt dàu dàu:
– Bây giờ thì số người ấy đã chết cả rồi.
Lặng thinh một lúc, người áo xanh chợt bật cười.
Giọng cười của hắn thật lạ kì. Hắn cười nghe như có cái gì vương vướng trong cổ họng. Hắn cười thật lớn, mà gương mặt thì y như gương mặt chết. Hắn nói:
– Thật tình mà nói, ta quả có ý muốn thử xem!
Lý Tầm Hoan cười:
-Tôi khuyên các hạ không nên muốn thế.
Người áo xanh ngưng cười, chớp mắt nhìn Lý Tầm Hoan và vụt hỏi:
– Kim Ty Giáp có phải đang ở trong cái thây nằm nơi chảo kia không?
Lý Tầm Hoan gật đầu.
Người áo xanh bật cười:
– Ta thật không phải sợ gì ngươi, nhưng trong đời ta, ta không thích đánh cuộc, mà cũng không thích mạo hiểm.
Lý Tầm Hoan nói:
– Đó là thói quen rất tốt, nếu cố gắng giữ vững thói quen ấy thì sẽ giữ vững mạng sống.
Người áo xanh chớp mắt:
– Nhưng ta có cách làm cho ngươi sẽ nhường Kim Ty Giáp lại cho ta.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Thế à?
Người áo xanh nói:
– Ngươi nên biết Thanh Ma Thủ là vật mà Y Khốc đã chọn chọn lọc tinh tuý của chất thép, tẩm độc làm ra, rồi còn phải trui rèn suốt bảy năm trường mới hoàn tất, có thể nói nó là một trong những binh khí tối độc trong võ lâm.
Lý Tầm Hoan nói:
– Bá Hiển Sinh viết tập ” Binh khí phổ ” đã liệt Thanh Ma thủ vào hàng thứ chín, kể cũng là quá.
Người áo xanh hất hất mặt:
– Thế thì nếu ta đem Thanh Ma Thủ để đổi lấy Kim Ty Giáp, thì ngươi có bằng lòng không?
Trầm ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan ngó vào ngọn dao trên tay mình và nói chầm chậm:
– Ngọn tiểu đao này là một thứ thép thường bất cứ thợ rèn nào trong vòng đôi ba giờ cũng làm thành được cả, nhưng trong quyển phẩm bình vũ khí trong thiên hạ, Bá Hiển Sinh đã viết: Phi đao họ Lý liệt vào hàng thứ ba.
Người áo xanh thở ra:
– Cứ theo ngươi nói thì binh khí không quan hệ, chủ yếu là phải xem binh khí ấy của ai?
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Các hạ quả là người thông minh.
Người áo xanh hỏi:
– Vì thế nên ngươi không bằng lòng đổi?
Lý Tầm Hoan nói:
– Nếu tôi muốn vật đó, thì bây giờ nó đâu lại có trong tay các hạ.
Suy nghĩ một lúc lâu, người áo xanh bèn móc trong lưng ra một chiếc hộp dài đen nhánh và mở hộp ấy ra, lập tức ánh thép rạng ngời, kiếm khí toát ra lạnh ngắt.
Chiếc hộp đen đựng một thanh đoản kiếm sáng ngời.
Người áo xanh nói:
– Kiếm báu tặng anh hùng, thanh Ngư Trường Kiếm vốn là vật trên đời có một, có lẽ rất xứng đáng ở trong tay các hạ.
Lý Tầm Hoan chớp mắt:
– Các hạ là đệ tử của Tàng Long lão nhân ở Tàng Kiếm Sơn Trang sao?
Người áo xanh lắc đầu:
– Không phải!
Lý Tầm Hoan cau mặt:
– Thế thì thanh đoản kiếm ấy các hạ từ đâu có?
Người áo xanh nói:
– Lão Long đã chết rồi. Đây là con lão là Du Long Sinh tặng cho tôi.
Lý Tầm Hoan nói:
– Ngư Trường Kiếm vốn là món binh khí từ thời thượng cổ, nó là một trong số báu vật thứ nhất trong võ lâm. Tàng Kiếm Sơn Trang có nó mà nổỉ danh, nếu không có sự sinh tử chi giao giữa Tàng Long lão nhân với các chưởng môn phái Thiếu Lâm, Võ Đương, Côn Luân thì kiếm này đã bị người đoạt mất. Tuy nhiên, Tàng Kiếm Sơn Trang cũng đã vì thanh kiếm này mà đã nhiều lần đẫm máu, thế thì tại sao Du thiếu trang chủ lại đem vật gia truyền này mà giao cho người khác?
Người áo xanh cười nhạt:
– Đừng nói chỉ thanh kiếm này mà cho dù tôi cần đến chiếc đầu của hắn, hắn cũng phải dâng. Các hạ có tin thế hay không?
Suy nghĩ một chút, Lý Tầm Hoan nói:
– Giá trị thanh kiếm này cao hơn Kim Ty Giáp nhiều lắm, tại sao các hạ lại lấy tiện mà bỏ quí?
Người áo xanh cười:
– Tôi vốn có cái tật, vật gì khó đến tay thì lại muóon cho kì được.
Lý Tầm Hoan cũng cười:
– Thật là tình cờ, tôi cũng có tính như thế.
Người áo xanh ói:
– Nghĩa là các hạ không bằng lòng?
Lý Tầm Hoan gật đầu:
– Phải, không bẳng lòng.
Hơi giận, người áo xanh hỏi gặng:
– Nhưng tại làm sao các hạ nhất định phải được Kim Ty Giáp chứ?
Lý Tầm Hoan nói:
– Đó là chuyện riêng của tôi, không can hệ gì đến các hạ.
Người áo xanh ngửa mặt lên cười ha hả:
– Từ lâu, nghe Lý Tầm Hoan là kẻ đạm bạc không màng danh lợi, coi phú quí như phù vân, hai mươi năm trước đây đã xem công danh như phấn thổ, mười năm nữa lại một lần cho hết gia tài ẩn tích mai danh, tách mình ra biên ải. Con người như thé sao lại có thể xem mọt vật tầm thường như Kim Ty Giáp là trọng như thế nhỉ?
Lý Tầm Hoan nói:
– Nguyên nhân có lẽ giống như các hạ.
Người áo xanh khẽ liếc Lý Tầm Hoan:
– Chẳng lẽ các hạ cũng vì thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?
Lý Tầm Hoan cười:
– Có thể!
Người áo xanh cũng cười:
– Đúng rồi, nghe người ta nói ” giai nhân ” và ” mỹ tửu ” là hai điều mà Lý thám hoa không bao giờ từ chối.
Lý Tầm Hoan nói:
– Chỉ tiếc một điều các hạ không phải là ” giai nhân “.
Người áo xanh cười nói:
– Tại sao các hạ biết tôi không phải?
Giọng cười của hắn chợt không còn nghe nghèn nghẹt nữa, mà lại vụt trong vút như tiếng ngọc khua.
Trong tiếng cười ngây ngất đó, hắn vùng tuộc đôi bao tay ghê gớm để lộ hai bàn tay thật.
Có lẽ trong đời Lý Tầm Hoan chưa bao giờ thấy một bàn tay đẹp như thế.
Ông thám hoa trong thời kì ” phong lưu một thủa ” đã cùng với không biết bao nhiêu người đẹp hẹn hò, bàn tay vị thám hoa hào phóng này trong lúc không cầm dao khắc, không nâng chén rượu, đã không cầm không biết bao nhiêu là bàn tay đẹp.
Bất cứ người đẹp nào bàn tay cũng có thể coi là đẹp, nhưng trong đời họ Lý đã phát hiện một điều là trong những bàn tay của người đẹp đó, ít nhiều cũng có chỗ thiếu sót, nếu da không xước, có nhiều tàn nhan nhang, thì móng tay quá lớn, quá cụt, hoặc đầu ngón tay hơi to, không được suông múp, hoặc lỗ chân lông hơi hở lớn.
Nhưng bàn tay này, bàn tay đang có trước mặt của họ Lý bây giờ thì…
Lý Tầm Hoan chợt nhớ đến người đàn bà đã làm cho mình trọn kiếp khó quên ấy, bàn ấy cũng không được hoàn toàn…
Có lẽ vì bản tính quật cường, nàng vận động hơi nhiều cho nên tay nàng có hơi to một chút.
Lý Tầm Hoan cắt ngang dòng tư tưởng, tia mắt chăm chú thêm vào hai tay của người áo xanh đang đứng trước mặt mình.
Hai bàn tay đáng được gọi là toàn mỹ, không tìm được mộtt thiếu xót sót nào.
Có thể tưởng tượng đến hai thẻ ngọc được một người thợ khéo trổ thanh hai bàn tay. hai bàn tay trắng muốt no đều thon thỏ. Giá mà thêm một chút thì quá mập, giảm một chút thì quá ốm, ra một chút thì quá dài, thu lại một chút thì quá ngắn….
Hai bàn tay, mà con mắt thẩm mỹ của nhà điêu khắc đại tài, một nhà hoạ sũi siêu vịt cũng khó lòng thêm bớt.
Người áo xanh dịu giọng:
– Các hạ xem hai bàn tay tôi có ” dễ thương ” hơn cặp Thanh Ma Thủ chút nào không?
Giọng nói của người áo xanh bây giờ cũng được biến đổi theo giọng cười, chẳng những không còn khàn khàn khó chịu mà mà còn phải lấy chữ ” tiếng hót hoàng anh: thì mới có thể làm cho người nghe hình dung, tưởng tượng ra giọng nói ấy.
Lý Tầm Hoan thở ra nhè nhẹ:
– Dùng hai bàn tay ấy để giết người, sợ e rằng không một ai chống nổi thì chuyện chi lại phải dùng đến Thanh Ma Thủ.
Người áo xanh cười thật ” ngọt “:
– Bây giờ tôi và các hạ bàn dến chuyện trao đổi, có lẽ điều kiện sẽ được tốt hơn nhiều rồi chứ?
Lý Tầm Hoan nói:
– Cũng hãy còn chưa tốt!
Dùng hai bàn tay ” thập toàn mỹ ” trên lại giật hai ống tay áo, ống tay áo lụa tuột ra đề lộ rõ hai cánh tay trong ngọc trắng ngần, Người áo xanh nói tiếp:
– Bây giờ thì sao?
Lý Tầm Hoan ói:
– Vẫn còn chưa đủ!
Người áo xanh cười hăng hắc:
– Đàn ông người nào cũng tham lam, nhất là đàn ông nhiều bnản lãnh. Càng cao bản lãnh thì sự tham lam càng lớn.
Nàng vừa nói vừa uốn mình, và khi nói xong câu thì vóc thân diễm tuyệt của nàng chỉ còn chiếc áo lót mỏng manh.
Quả thật là chuyện tiên hồn lạc phách.
Lý Tầm Hoan đã rót đầy một chén rượu ở trong bầu rượu không có thuốc độc, nâng chén rượu lên tươi cười:
– Thưởng hoa không thể không có rượu, xin mời!
Người áo xanh nói:
– Tôi biết các hạ hãy còn cảm thấy chưa đủ phải không?
Lý Tầm Hoan nói:
– Người đàn ông nào cũng quá tham lam!
Giọng cười như ngọc rót lại nổi lên, người áo xanh cởi phắt đôi giày.
Bất cứ ai, cho dù người đẹp, khi cởi giày cũng có điểm khó coi, nhưng nàng thì ngoại lệ. Bất cứ người nào nếu hai bàn chân không lớn thì gót cũng hơi dày nhưng nàng cũng là một ngoại lệ luôn. Mắt cá của nàng vừa nhỏ lại vừa trơn, mũi chân của nàng vừa đều vừa nhỏ. Nếu nói trên đời này có rất nhiều đàn ông tình nguyện cho hai bàn chân ấy dẫm chết thì cũng không phải là quá đáng. Tiếp theo đó là hai bắp chân nho nhỏ thon thon đậm đuột.
Chỉ trong khoảng khắc, Lý Tầm Hoan chợt như ngừng thở.
Bằng một giọng nói hết sức dịu dàng, người áo xanh khẽ hỏi:
– Bây giờ thì đã đủ hay chưa?
Lý Tầm Hoan ngửa cổ uống cạn một hơi, cười nói;
– Nếu bảo rằng đã đủ thì rằng tại hạ quá ngu chăng?
Không thể tưởng tượng được mà cũng không thể có lời nào để nói cho đầy đủ.
Cả vóc thân lộ phơi đầy.
Bên cạnh vóc thân dụ cảm, có ba chiếc thây người, thật là một khung cảnh cực kỳ thảm khốc.
Chỉ còn một việc đáng tiếc là chiếc mặt nạ của nàng là chưa chịu bỏ ra, nàng chỉ dùng đôi mắt tiêu hồn nhìn Lý Tầm Hoan và hỏi trong hơi thở có phần gấp rút:
– Sao? Bây giờ có lẽ quá đủ rồi?
Nhìn chiếc mặt giả của nàng, Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Chỉ còn một chút nữa thôi, một điểm nhỏ nữa thôi!
Người áo xanh nói;
– Các hạ… có lẽ phải nên “tri túc”!
Lý Tầm Hoan nói:
– Người đàn ông nào cũng dễ dàng “tri túc” thì thường thường hay để lỡ mất nhiều điều hay!
Bộ ngực căng đầy nhựa sống phật phồng qua hơi thở, người áo xanh hơi run giọng:
– Chuyện chi các hạ cứ đòi xem bộ mặt của tôi. Cứ thế này có phải sẽ dễ tăng gia ảo tưởng, tăng gia hứng thú hơn không.
Lý Tầm Hoan cười:
-Tôi biết có nhiều người vóc thân đẹp lắm nhưng lại có một gương mặt rất khó nhìn.
Người áo xanh hỏi lại:
– Các hạ cho rằng mặt tôi xấu lắm ư?
Lý Tầm Hoan nói:
– Điều đó cũng chưa biết chừng?
Người áo xanh thở ra:
– Các hạ quả thật đúng là con người có nhiều quả quyết, nhưng tôi jkhuyên các hạ đừng xem mặt thật tôi là tốt hơn.
Lý Tầm Hoan hỏi:
– Tại làm sao thế?
– Ta và các hạ sau khi trao đổi Kim Ty Giáp thì lập tức ai đi đường nấy sợ rằng sau này vĩnh viễn khó gặp nhau. Các hạ trao tôi Kim Ty Giáp, tôi trao cho các hạ một khoái cảm nhất trong đời, đó là một sdự trao đổi rất công bằng, không ai thiệt thòi chi cả. Và vì thế về sau không ai cần phải nhớ đến ai!
Lý Tầm Hoan gật gù:
– Có lý!
Người áo xanh nói tiếp:
– Nhưng nếu các hạ nhìn thấy mặt ta, sẽ mãi mãi không sao quên được, mà ta… ta thì không thể cũng với các hạ… lâu ngày trọn vẹn, như thế các hạ làm sao khỏi có chuyện tương tư, như thế nghĩ có phiền không!
Lý Tầm Hoan cười:
– Cô nương khá tin tưởng nơi mình.
Người áo xanh khẽ xoa nhẹ lên mình, một cử động tự nhiên nhưng rất ư là dụ cảm:
– Chẳng lẽ tôi lại không thể tự tin sao?
Lý Tầm Hoan nói thật nhẹ:
– Có thể tôi không trao đổi với cô nương.
Người áo xanh hơi sửng sốt:
– Không bằng lòng?
Nàng chầm chậm đưa tay gỡ lớp mặt giả và nhìn thật sâu vào mắt Lý Tầm Hoan:
– Như thế thì đã có chịu chưa?
Thấy một cái mặt đẹp, ai ai cũng muốn nhìn lâu nhưng vẻ đẹp của người áo xanh thì chắc chắn không ai dám nhìn mà người ta chỉ liếc.
Vì thoáng liếc qua thì tay chân đã bủn rủn tâm thần đã bấn loạn. nếu nhìn lâu hơn có lẽ sẽ phát điên.
Không thể dùng những tiếng mà người ta thường dùng để nói lên một gương mặt tuyệt trần như: Chiếc mũi dọc dừa, đôi mắt bồ câu, hai má trái đào, vành môi mọng đỏ hoặc nhã như thu thủy, mi tựa xuân sơn. Không thể không dùng những sao ngữ đó. Vì dùng nó để nói đến gương mặt của người áo xanh thì chẳng khác nào đem lọ bôi lên một tờ giâý trắng.
Không, không nên nói gì cả, chỉ cần xác nhận câu nói của nàng lúc nãy khi nàng nói về thanh kiếm Ngư Trường “đừng nói là của quí mà nếu cần đến chiếc đầu ắt cũng phải dâng”.
Đó, vẻ đẹp của bộ mặt nàng là như thế đó. Một bộ mặt đẹp cộng với vóc thân tiêu hồn lạc phách của nàng, khi nàng yêu cầu một việc gì, không một người đàn ông nào có thể thoáng qua một ý nghĩ cự tuyệt.
Lý Tầm Hoan thở thật nhẹ, nhẹ như sợ đứt hơi:
– Thảo nào con người như Y Khốc lại chẳng đem Thanh Ma Thủ mà giao lại cho nàng, thảo nào Du thiếu trang chủ lại chẳng đem báu vật gia truyền mà dâng dưới chân người đẹp, ai cũng không có thể không tin.
Mỗi một nơi trên thân thể nàng đều y như cũng theo khóe miệng mà cười, nhìn vào chỗ nào y như đều thấy nụ cười ngây ngất.
Nàng nghĩ rằng đã quá đủ rồi. Nếu có một người đàn ông nào có thể nói một câu chưa đủ, người đó là kẻ điên.
Nàng đang chờ đợi, đang thỉnh mời.
Lý Tầm Hoan vẫn cứ ngồi yên không đứng dậy.
Rót đầy một chén rượu ngửa cổ uống cạn, rồi lại rót một chén nữa đưa lên, vị Thám Hoa “phong lưu tột bậc” mỉm cười:
– Đôi mắt của tôi đã quá lâu rồi không được hưởng phước, xin đa tạ cô nương.
Người áo xanh nhẹ cắn môi, mặt hơi cúi xuống.
– Không ngờ một người đàn ông như các hạ mà vẫn còn phải lấy rượu để phấn chấn tinh thần.
Lý Tầm Hoan cười:
– Bời vì tôi biết rằng một cô gái đẹp cũng rất không dễ dàng thỏa mãn.
Y như một con rắn uốn mình, người đẹp áo xanh lao thẳng vào lòng Lý Tầm Hoan, chén rượu trên tay họ Lý văng ra bể nát.
Lý Tầm Hoan một tay vuốt lấy chiếc lưng thon thỏ mịn màng của người đẹp, nhưng bàn tay khác vẫn nắm chặt con dao như cũ. Mũi nhọn con dao khắc bén ngót chớp ngời.
Người đẹp áo xanh khẽ uốn thân mình và cười thật dịu:
– Người đàn ông lúc làm những chuyện như thế này thì không nên cầm dao ở trong tay.
Giọng của Lý Tầm Hoan cũng thật là dịu:
– Trong lúc người đàn ông cầm dao ở trong tay thì cô nương không nên ngồi vào lòng hắn.
Người đẹp cười duyên:
– Muốn giết tôi thật à?
Lý Tầm Hoan cũng cười:
– Một cô gái còn quá trẻ không nên tự tin như thế, lại cũng không nên thoát y để dẫn dụ đàn ông. Mà một cô gái còn phải giữ y phục của mình cho thật kín đáo để cho người đàn ông dẫn dụ. Nếu không, người đàn ông sẽ không cảm thấy hứng thú gì cả.
Bàn tay của vị thám hoa nắm chặt con dao nhè nhẹ rạch một đường ngắn trên cổ nàng, giòng máu nhỏ có giọt xuống khuôn ngực căng thẳng trắng ngần, y như những cánh hoa hồng rơi trên núi tuyết.
Người đẹp áo xanh chết lặng sững sờ, vóc thân uyển chuyển dịu mềm của nàng y như tê cứng.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Bây giờ cô có còn tự tin nữa không? Cô nhận thấy tôi còn chưa nỡ giết cô chăng?
Mũi dao bén ngót vẫn đặt y nơi cổ của nàng.
Người đẹp áo xanh không còn nói được, đôi môi nàng run rẩy…
Lý Tầm Hoan thở ra:
– Có mấy việc mà tôi mong sau này cô nên nhớ: thứ nhất, người đàn ông thường không thích mình bị động, thứ hai, cô không nên tưởng tượng rằng mình quá đẹp…
Cô gái áo xanh căn môi run giọng:
– Tôi… tôi đã phục các hạ rồi, xin các hạ hãy lấy dao ra…
Lý Tầm Hoan nói:
– Tôi có việc cần phải hỏi
Cô gái vẫn run run:
– Các hạ…cứ hỏi…
Lý Tầm Hoan hỏi:
– Cô muốn vật gì thì rất đông người đàn ông dâng hiến, vì lẽ đó nhất thiết cô không phải là kẻ cầu tham tiền tài. Cô là một người đàn bà, tự nhiên sẽ không vì sắc, thế thì tại sao cô lại hy sinh tất cả để mong được bộ Kim Ty Giáp?
Cô gái áo xanh nói:
– Tôi đã nói rồi, vật nào càng khó được, tôi càng thèm muốn.
Trầm ngâm một giây, Lý Tầm Hoan mỉm cười điềm đạm:
– Tôi không lấy dao ra khỏi cổ cô, chẳng lẽ cô không lấy cổ khỏi dao tôi sao?
Cô gái áo xanh lập tức khum đầu phóng ra, y như một con mèo bị chủ bóp đau tai.
Lý Tầm Hoan nói:
– Tiết trời rất lạnh, nên mặc quần áo vào.
Cô gái áo xanh liếc vào mặt Lý Tầm Hoan, tia mắt nàng nẩy lửa…
Nhưng qua một giây, nàng vụt cười:
– Tôi biết, các hạ không nỡ giết tôi mà!
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
– Hừ? Thật thế à?…
Bàn tay họ Lý vẫn mân mê cán dao và thong thả nói:
– Tôi nói xong câu này, nếu cô không chịu đi ra, thì mũi dao sẽ xuyên qua cổ cô đấy. Cô tin như thế không?
Cô gái nghiến răng, hai tay gom lẹ quần áo, khom mình phóng thẳng ra ngoài như một con thỏ.
Từ ngoài cửa vẫn còn nghe giọng nói rít qua kẽ răng nàng:
– Lý Tầm Hoan, ngươi không phải là đàn ông, ngươi không phải là con người…Thảo nào vợ ngươi lại chẳng cuốn gói theo trai…Bây giờ thì ta biết cả rồi!
o O o
Tuyết trắng phản chiếu làm cho mặt đất như sáng rực lên, nhưng trong nhà bếp vẫn u ám như phần mộ.
Lý Tầm Hoan vẫn ngồi im lặng, tư thế không hề thay đổi…
Tia mắt họ Lý nói lên một nỗi thống khổ bi ai tột độ, câu nói sau cùng của người thiếu nữ áo xanh như muôn ngàn mũi kim châm thấu ruột gan.
– Người vợ tương lai… Người bạn thân thiết…
Họ phản bội hay tự mình xô họ vào phản bội.

Tiểu Lý Phi Đao