Hồi 39: Học đến đâu, ra chiến đến đó

Hồi 39: Học đến đâu, ra chiến đến đó

Lệnh Hồ Xung mừng thầm: Muốn đánh cuộc, thì không có gì hay bằng, nếu ta thua, còn có thể dùng lời để cãi chày cãi cối với hắn được. Chàng bèn nói:

– Đánh cuộc cái gì? Ta thắng thì dĩ nhiên không phải đi, mà thua cũng không đi.

Điền Bá Quang mỉm cười nói:

– Đại đệ tử chưởng môn phái Hoa Sơn sợ muốn chết món khoái đao của Điền Bá Quang, ngay cả ba mươi chiêu cũng không dám tiếp.

Lệnh Hồ Xung tức giận, nói:

– Tiểu đệ sợ Điền huynh cái gì? Nhiều lắm bị Điền huynh chém một đao toi mạng là cùng.

Điền Bá Quang nói:

– Lệnh Hồ huynh, không phải Điền mỗ coi thường Lệnh Hồ huynh, chỉ e khoái đao của Điền mỗ đánh ra ba mươi chiêu Lệnh Hồ huynh tiếp cũng không nổi. Nếu Lệnh Hồ huynh đỡ nổi ba mươi chiêu khoái đao của Điền mỗ, Điền mỗ sẽ vỗ đít đi ngay, không dám ở đây ăn nói lôi thôi với Lệnh Hồ huynh nữa. Nhưng nếu Điền mỗ may mắn trong vòng ba mươi chiêu thắng được Lệnh Hồ huynh, Lệnh Hồ huynh phải theo Điền mỗ xuống núi, đi gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ một chút.

Lệnh Hồ Xung xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh, nhớ lại các chiêu đao pháp của Điền Bá Quang, bụng bảo dạ: Sau hai lần đấu nhau với hắn, ta đã đem thứ đao pháp chết tiệt của hắn ngẫm nghĩ nhiều lần, thỉnh giáo sư phụ và sư nương. Ta chỉ cần tự vệ, chẳng lẽ trong ba mươi chiêu mà không chống đỡ được sao?

Lệnh Hồ Xung quát:

– Được, ta chịu tiếp ba mươi chiêu của Điền huynh!

Soạt một tiếng, Lệnh Hồ Xung đã tấn công Điền Bá Quang. Chàng sử chiêu Hữu phụng lai nghi của bổn môn, lưỡi kiếm phát ra tiếng gió nghe vù vù, trước mặt Điền Bá Quang vô số làn kiếm quang chụp xuống.

Điền Bá Quang khen:

– Hảo kiếm pháp!

Nói xong, hắn vung đao gạt đỡ, thối lui một bước. Lệnh Hồ Xung hô lớn:

– Một chiêu!

Tiếp theo, Lệnh Hồ xuất chiêu Thương tùng nghênh khách tấn công tới. Điền Bá Quang lại khen:

– Hảo kiếm pháp!

Điền Bá Quang biết trong chiêu này ẩn chứa nhiều chiêu tiếp theo, không dám vung đao gạt đỡ, chỉ lạng người tránh né. Cách tránh né này thật ra không thể tính là một chiêu, nhưng Lệnh Hồ Xung cũng la lên:

– Hai chiêu!

Tay chàng không chút ngừng nghỉ, lại tấn công tiếp một chiêu nữa.

Lệnh Hồ Xung liên tục phát ra năm chiêu, Điền Bá Quang chỉ gạt đỡ hoặc né tránh, trước sau không phản kích. Lệnh Hồ Xung đã đếm đến tiếng năm. Đợi Lệnh Hồ Xung ra chiêu thứ sáu, trường kiếm từ dưới hất lên trên, Điền Bá Quang thét lên một tiếng rồi vung đao chém xuống. Đao kiếm chạm nhau, trường kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung phải hạ thấp xuống. Điền Bá Quang la lên:

– Chiêu thứ sáu, chiêu thứ bảy, chiêu thứ tám, chiêu thứ chín, chiêu thứ mười!

Miệng hắn đếm một chiêu thì tay hắn chém một đao, liên tục đếm năm chiêu thì vung đao chém xuống năm nhát; chiêu số không thay đổi, mỗi chiêu đều nhắm thẳng đầu Lệnh Hồ Xung chém xuống.

Mấy đao này, đao nào cũng nặng như nhau, lúc đến đao thứ năm, Lệnh Hồ Xung cảm thấy toàn thân đều bị kình lực đối phương uy hiếp tưởng chừng nghẹt thở, cố sức giơ kiếm lên gạt đỡ. Một tiếng choang chát chúa, đao kiếm giao nhau, cánh tay chàng tê nhức, trường kiếm rơi xuống đất. Điền Bá Quang lại chém xuống một đao, Lệnh Hồ Xung nhắm hai mắt lại giả bộ không còn biết gì nữa.

Điền Bá Quang cười ha hả nói:

– Chiêu thứ mấy rồi ta?

Lệnh Hồ Xung mở mắt to, nói:

– Đao pháp của Điền huynh quả thật cao hơn tiểu đệ, uy lực nội kình ở cánh tay cũng mạnh hơn hẳn tiểu đệ. Lệnh Hồ Xung không phải là đối thủ của Điền huynh.

Điền Bá Quang cười nói:

– Vậy thì đi thôi!

Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:

– Không đi!

Sắc mặt Điền Bá Quang trầm xuống, nói:

– Lệnh Hồ huynh, Điền mỗ kính trọng Lệnh Hồ huynh là một bậc nam tử hán đại trượng phu, lời nói nặng như non, trong vòng ba mươi chiêu Lệnh Hồ huynh đã thua rồi, sao lại đổi ý?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Tiểu đệ vốn không tin Điền huynh có thể thắng được tiểu đệ, bây giờ tiểu đệ thua rồi nhưng tiểu đệ không hề nói sau khi thua thì cùng đi với Điền huynh. Tiểu đệ đâu có nói vậy?

Điền Bá Quang ngẫm nghĩ câu này là do mình tự nói ra, Lệnh Hồ Xung quả nhiên không nói. Hắn liền khua đao cười nhạt nói:

– Trong tên họ của Lệnh Hồ huynh có chữ “Hồ”, quả nhiên là đúng như vậy. Lệnh Hồ huynh chưa nói thì sao nào?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vừa rồi tiểu đệ thua là vì sức không bằng Điền huynh, trong lòng không phục. Tiểu đệ hãy nghỉ một lúc đã, chúng ta lại tỉ đấu tiếp.

Điền Bá Quang nói:

– Được rồi, Điền mỗ chỉ mong Lệnh Hồ huynh phải thua trong tâm phục khẩu phục.

Nói xong hắn ngồi trên tảng đá, bắt chéo hai tay, cười hi hi nhìn Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ:

– Tên ác tặc này nhất định muốn ta theo hắn xuống núi, không biết có gian kế gì. Hắn nói cái gì là đi thăm Nghi Lâm sư muội nhưng nhất định không phải như vậy. Hắn lại không phải là đồ đệ thật của Nghi Lâm sư muội, huống hồ Nghi Lâm sư muội vừa thấy hắn thì sợ đến nỗi muốn bất tỉnh nhân sự, đâu có thể giao việc đi mời cho hắn? Nhưng bây giờ ta bị hắn ràng buộc như vậy, làm sao thoát thân được đây?

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, hắn liên tiếp chém sáu đao, đao pháp cũng bình thường nhưng uy lực mạnh mẽ không sao sánh được, thực sự chàng không biết nên chiết giải thế nào.

Bỗng nhiên, Lệnh Hồ Xung nảy ra một ý nghĩ: Đêm đó ở chốn hoang sơn, Mạc Đại tiên sinh dùng kiếm pháp Hành Sơn giết Đại tung dương thủ Phí Bân. Kiếm pháp Hành Sơn linh động khôn lường, lấy kiếm pháp đó đối địch với Điền Bá Quang, nhất định không thể thua hắn. Trên vách đá hậu động đã khắc vô số tuyệt chiêu của Hành Sơn kiếm pháp, ta hãy học ba bốn chục chiêu mới có thể địch lại Điền Bá Quang.

Chàng lại nghĩ: Hành Sơn kiếm pháp tinh diệu vô cùng, trong khoảnh khắc làm sao có thể học kịp, ta nghĩ vớ vẩn quá rồi.

Điền Bá Quang thấy sắc mặt Lệnh Hồ Xung trong phút chốc chợt vui chợt buồn, bèn cười nói:

– Lệnh Hồ huynh đã nghĩ ra quỷ kế phá giải đao pháp của Điền mỗ chưa?

Lệnh Hồ Xung nghe hắn nhấn mạnh hai chữ “quỷ kế” một cách rõ ràng, bất giác nổi giận, lớn tiếng nói:

– Muốn phá đao pháp của Điền huynh cần gì phải sử dụng quỷ kế? Điền huynh ngồi đây nói tầm bậy tầm bạ làm rộn cả lên khiến tiểu đệ bị rối trí, khó mà định thần được. Tiểu đệ muốn vào sơn động suy nghĩ một chút, xin Điền huynh đừng làm rộn nữa.

Điền Bá Quang cười nói:

– Lệnh Hồ huynh cứ đi mà suy nghĩ cho bể óc, Điền mỗ không thèm làm rộn nữa đâu.

Lệnh Hồ Xung nghe hắn nhấn mạnh hai chữ “bể óc” một cách đặc biệt, chửi thầm một tiếng rồi đi ngay vào sơn động.

Lệnh Hồ Xung đốt đuốc chui vào hậu động, đến trước vách đá quan sát các đồ hình khắc kiếm pháp của phái Hành Sơn, chỉ thấy từng đường kiếm pháp biến ảo khôn lường, nếu không tận mắt nhìn thấy thật không thể tin trên thế gian này lại có thứ kiếm pháp kỳ diệu như vậy. Chàng nghĩ thầm:

– Trong khoảnh khắc muốn học thứ kiếm pháp gì cũng khó thành, mình chỉ nên chọn vài chiêu biến hóa cổ quái nhất, ghi nhớ trong đầu, rồi đi ra đấu búa xua với hắn, không chừng có thể tấn công làm hắn trở tay không kịp.

Lệnh Hồ Xung vừa xem vừa cố nhớ, tuy thấy mỗi chiêu kiếm pháp của phái Hành Sơn đều bị đối phương phá giải, nhưng nghĩ Điền Bá Quang chắc không biết những cách phá giải này, nên không phải đắn đo nữa.

Lệnh Hồ Xung vừa nhìn vừa lấy tay vạch ra, học được hai mươi chiêu biến hóa đã mất hơn nửa canh giờ, chợt nghe tiếng Điền Bá Quang ngoài động vọng vào:

– Lệnh Hồ huynh, Lệnh Hồ huynh không chịu ra, Điền mỗ sẽ xông vào đấy.

Lệnh Hồ Xung cầm kiếm nhảy ra, nói to:

– Được, tiểu đệ tiếp Điền huynh ba chục chiêu nữa.

Điền Bá Quang cười nói:

– Lần này nếu Lệnh Hồ Xung thua nữa thì sao?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Tiểu đệ không phải chỉ thua một lần mà đã thua nhiều lần rồi. Lần này thì hãy xem đây.

Lúc Lệnh Hồ Xung nói câu này, trường kiếm trong tay đã như gió to bão lớn liên tiếp tấn công bảy chiêu. Cả bảy chiêu này chàng đều mới học được trên vách đá trong hậu động, quả thực là những chiêu biến ảo khôn lường.

Điền Bá Quang không ngờ kiếm pháp phái Hoa Sơn lại biến hóa đến như vậy; đến chiêu thứ mười thì lòng hắn ngấm ngầm kinh hãi. Hắn huýt lên một tiếng, vận đao trả đòn. Thế đao của hắn vô cùng mạnh mẽ, khiến cho kiếm pháp biến hóa của Lệnh Hồ Xung khó bề thi triển. Đến chiêu thứ mười chín, đao kiếm của hai bên giao nhau, trường kiếm của Lệnh Hồ Xung lại bị đánh văng đi.

Lệnh Hồ Xung nhảy ra hai bước, la lên:

– Điền huynh chỉ được cái mạnh chứ đao pháp không thắng được tiểu đệ đâu. Lần này, tiểu đệ bị thua nhưng lòng không phục, đợi tiểu đệ vào trong suy nghĩ ra ba mươi chiêu kiếm pháp rồi cùng với Điền huynh so tài cao thấp.

Điền Bá Quang cười nói:

– Bây giờ lệnh sư đang ở ngoài năm trăm dặm đi khắp nơi truy tìm dấu tích của Điền mỗ, trong vòng mười ngày hay nửa tháng nữa chưa chắc có thể trở về Hoa Sơn. Lệnh Hồ huynh cố tìm kế hoãn binh, tiểu đệ chỉ e rằng vô ích thôi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Nếu mong vào sư phụ tiểu đệ để bắt Điền huynh thì còn gì gọi là anh hùng hảo hán? Tiểu đệ bệnh nặng mới khỏi, khí lực chưa hồi phục nên bị Điền huynh chiếm tiện nghi. Chỉ đấu bằng chiêu số chẳng lẽ ngay cả ba mươi chiêu của Điền huynh cũng không đỡ được sao?

Điền Bá Quang cười nói:

– Điền mỗ không chơi gác Lệnh Hồ huynh đâu. Thắng Lệnh Hồ huynh bằng đao pháp cũng được, thắng Lệnh Hồ huynh bằng sức lực cũng được, thua là thua mà thắng là thắng, đừng có khua môi múa mép tranh thắng nữa, chỉ vô ích thôi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Được, Điền huynh hãy đợi tiểu đệ, là nam tử hán đại trượng phu xin đừng nghĩ ngợi mà thêm sợ hãi. Bây giờ Điền huynh có bỏ chạy xuống núi, Lệnh Hồ Xung sẽ không truy đuổi Điền huynh đâu.

Điền Bá Quang cười ha hả, lùi hai bước, ngồi lên tảng đá.

Lệnh Hồ Xung trở vào hậu động, thầm nghĩ: Điền Bá Quang từng đả thương Thiên Tùng đạo nhân phái Thái Sơn, từng đấu với Nghi Lâm sư muội phái Hằng Sơn, vừa rồi mình lại lấy kiếm pháp phái Hành Sơn đấu với hắn. Vậy thì võ công phái Tung Sơn chắc hắn chưa biết.

Lệnh Hồ Xung tìm đến những đồ hình kiếm pháp phái Tung Sơn, học hơn mười chiêu rồi thầm nghĩ: Tuyệt chiêu của phái Hành Sơn vừa rồi còn hơn mười chiêu chưa sử ra, rồi lại sử vài chiêu kiếm pháp bổn môn, nói không chừng có thể làm hắn hoa mắt chóng mặt mới thú.

Không đợi Điền Bá Quang hô hoán, chàng liền ra khỏi động đòi tỉ đấu.

Những tuyệt chiêu của Lệnh Hồ Xung sử ra lúc thì kiếm pháp Tung Sơn, chợt đổi sang kiếm pháp Hành Sơn, trong phút chốc lại chuyển sang kiếm pháp Hoa Sơn. Điền Bá Quang không ngừng la lên:

– Kỳ quá, kỳ quá!

Nhưng lúc chiết đến hai mươi hai chiêu, bỗng nhiên Điền Bá Quang chỉ mũi đao vào cổ Lệnh Hồ Xung, ép hắn buông kiếm chịu thua.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Lần thứ nhất tiểu đệ chỉ có thể tiếp năm chiêu của Điền huynh, động não được một lúc thì tiếp được mười tám chiêu của Điền huynh, lại nghĩ thêm một lúc nữa thì đã tiếp được hai mươi mốt chiêu của Điền huynh. Điền huynh, Điền huynh sợ chưa?

– Điền mỗ sợ cái cóc gì?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Tiểu đệ chỉ cần tìm tòi suy nghĩ thêm vài lần nữa thì có thể tiếp được ba mươi chiêu của Điền huynh. Nếu suy nghĩ thêm vài lần nữa thì có thể lật ngược thế cờ chuyển bại thành thắng, lúc đó coi như dù tiểu đệ không giết Điền huynh, thì Điền huynh đã hỏng bét hết mọi mưu đồ rồi sao?

Điền Bá Quang nói:

– Điền mỗ đã phiêu bạt khắp giang hồ, bình sinh đã gặp nhiều đối thủ, nhưng chỉ có Lệnh Hồ huynh là người thông minh đa trí nhất, đáng tiếc võ công còn kém xa Điền mỗ. Lệnh Hồ huynh tiến bộ thần tốc nhưng nếu muốn trong vài canh giờ mà có thể thắng được Điền mỗ, thì trong thiên hạ quyết không có chuyện lạ đời như vậy.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Lệnh Hồ Xung này cũng phiêu bạt khắp giang hồ, bình sinh trong đời cũng gặp nhiều đối thủ nhưng chỉ có Điền huynh là kẻ to gan ngông cuồng nhất, bây giờ thấy Lệnh Hồ Xung càng đấu càng mạnh mà lại không chịu bỏ trốn thì trong thiên hạ thật khó có người như vậy. Điền huynh, chịu khó đợi một chút, tiểu đệ lại đi vào trong suy nghĩ một lát rồi ra ngay.

Điền Bá Quang cười nói:

– Xin cứ tự nhiên.

Lệnh Hồ Xung từ từ đi vào trong động, miệng cứ nói ba hoa chích chòe với Điền Bá Quang tựa hồ như không lo lắng gì nhưng thực ra trong lòng càng lúc càng buồn rầu: Tên ác tặc này đến Hoa Sơn quyết không có ý đồ xấu xa. Hắn biết rõ sư phụ và sư nương đang truy sát hắn, sao lại hưỡn mà đến đây chiết chiêu tỉ võ với ta? Sau khi chế ngự được ta, dù hắn không muốn giết ta thì cũng phải điểm huyệt đạo ta khiến cho ta không nhúc nhích được mới phải, vì sao lần nào hắn cũng buông tha ta? Không hiểu hắn có dụng ý gì?

Chàng lại đoán Điền Bá Quang đến Hoa Sơn chắc có một âm mưu rất kinh khủng, nhưng rốt cuộc là âm mưu gì thì hắn nghĩ bể óc vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Nếu muốn buộc chân ta để cho người khác giải quyết bọn sư đệ sư muội của ta, sao hắn không thẳng tay giết ta cho xong? Giết ta thì dễ dàng cho hắn biết mấy.

Lệnh Hồ Xung suy nghĩ mọi điều, nhảy dựng lên một cái rồi nghĩ: Xem ra phái Hoa Sơn ta đã gặp phải nguy hiểm to rồi. Sư phụ và sư nương không ở trên núi, Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử của bổn môn, một mình ta gánh vác trách nhiệm nặng nề. Cho dù Điền Bá Quang có thế nào, ta phải tận lực tận trí cùng hắn giao đấu đến cùng, chỉ cần có cơ hội thì liền chơi cho hắn một kiếm.

Ý đã quyết, chàng lại quan sát đồ hình trên vách đá, lần này hắn dụng tâm ghi nhớ những chiêu tàn độc nhất.

Lúc Lệnh Hồ Xung bước ra khỏi động thì trời đã sáng. Lệnh Hồ Xung đã có ý giết người nhưng nét mặt lại giả bộ cười tỉnh bơ, nói:

– Điền huynh, Điền huynh giá lâm Hoa Sơn, tiểu đệ không tỏ hết tình của chủ nhà, thật là ái ngại vô cùng. Sau cuộc tỉ võ này, bất luận ai thua ai thắng, tiểu đệ sẽ mời Điền huynh nếm thử chút thổ sản của bổn sơn.

Điền Bá Quang cười nói:

– Đa tạ Lệnh Hồ huynh.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Sau này khi tiểu đệ xuống núi gặp lại Điền huynh, tiểu đệ và Điền huynh phải quyết đấu sanh tử với nhau, không thể như ngày hôm nay đem chiêu số ra mà đánh cuộc rồi giả bộ lịch sự với nhau.

Điền Bá Quang nói:

– Có một bằng hữu như Lệnh Hồ huynh mà giết đi thì thật đáng tiếc. Nhưng nếu Điền mỗ không giết Lệnh Hồ huynh, võ công của Lệnh Hồ huynh tiến triển thần tốc thì sẽ có một ngày kiếm pháp của Lệnh Hồ huynh cao cường hơn Điền mỗ, Lệnh Hồ huynh lại không chịu tha cho tên thái hoa đại tặc này.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Đúng vậy, hôm nay là dịp được mài giũa võ công, thực là cơ hội hiếm có. Điền huynh, tiểu đệ xuất chiêu đây, xin Điền huynh chỉ giáo thêm.

Lệnh Hồ Xung nói chưa dứt lời đã phóng kiếm đâm, mũi kiếm đâm tới cách Điền Bá Quang khoảng ba thước, bỗng nhiên phóng mạnh xiên qua mé trái. Điền Bá Quang vung đao gạt đỡ.

Lệnh Hồ Xung không đợi cho mũi kiếm đụng đến lưỡi đao, đột nhiên từ hạ bộ của hắn đâm lên. Chiêu này hiểm độc lợi hại vô cùng. Điền Bá Quang giật mình sợ hãi, tung mình nhảy vọt lên.

Lệnh Hồ Xung thừa thế đánh tới, ba kiếm véo véo, mỗi kiếm đều dùng hết sức lực của mình, tấn công vào những chỗ chết người của Điền Bá Quang. Điền Bá Quang đã mất tiên cơ, lâm vào thế yếu, vung đao đỡ Đông gạt Tây, bỗng nghe soạt một tiếng, trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đã đâm vào đùi phải của Điền Bá Quang, xuyên thủng ống quần của hắn, thế kiếm cực kỳ nhanh, cách da Điền Bá Quang không đầy một tấc.

Tay phải Điền Bá Quang vung quyền lên, binh một tiếng, đã đánh Lệnh Hồ Xung ngã nhào. Hắn cả giận nói:

– Lệnh Hồ huynh, chiêu nào cũng muốn cướp lấy tính mạng của tiểu đệ, đây gọi là phép rèn luyện võ công sao?

Lệnh Hồ Xung ngồi dậy cười nói:

– Bất luận tiểu đệ tận lực thi triển kiếm pháp thế nào vẫn không động đến được một sợi lông của Điền huynh. Lực đạo quyền tay trái của Điền huynh thật là tuyệt diệu!

Điền Bá Quang cười nói:

– Xin lỗi Lệnh Hồ huynh!

Lệnh Hồ Xung cười ha ha rồi đi lên phía trước nói:

– Dường như Điền huynh đã đánh gãy hai xương sườn của tiểu đệ.

Hắn càng đi đến gần, bỗng nhiên chuyển kiếm qua tay trái rồi phóng tay đâm ra.

Chiêu kiếm này thật ngoài sức tưởng tượng, là tuyệt chiêu giết người của phái Hằng Sơn. Điền Bá Quang giật mình sợ hãi, mũi kiếm chỉ cách bụng dưới của hắn không được vài tấc. Trong lúc cấp bách, hắn vội lăn người né tránh. Lệnh Hồ Xung từ trên đánh xuống, liên tiếp đâm ra bốn kiếm tấn công khiến Điền Bá Quang luống cuống cả lên, trước mắt chỉ cần tấn công thêm vài chiêu nữa thì có thể cho hắn một kiếm chắc như đinh đóng cột. Không ngờ Điền Bá Quang đột nhiên phóng chân trái ra, đá vào cổ tay của Lệnh Hồ Xung, tiếp theo chân phải của hắn đá ra chiêu Uyên ương liên hoàn cước trúng bụng dưới của Lệnh Hồ Xung. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung tuột khỏi tay, chàng ngã bật ngửa về phía sau.

Điền Bá Quang nhảy lên, chỉ lưỡi đao vào yết hầu của Lệnh Hồ Xung, cười nhạt nói:

– Kiếm pháp thật tàn độc, Điền mỗ suýt chút nữa mất mạng dưới tay Lệnh Hồ huynh. Lần này chịu phục chưa?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Đương nhiên là không phục. Chúng ta chỉ nói tỉ kiếm mà Điền huynh lại sử cả quyền cước. Khi xuất quyền, khi xuất cước, cách tính chiêu số này ra sao đây?

Điền Bá Quang buông đao, cười nhạt nói:

– Dù tính cả những chiêu quyền cước cũng chưa đủ con số ba mươi.

Lệnh Hồ Xung đứng phắt dậy, giận hỏi:

– Điền huynh, trong vòng ba mươi chiêu đánh bại tiểu đệ rồi, coi như võ công của Điền huynh đã cao cường rồi thì sao nào? Điền huynh muốn giết thì giết, sao lại chế giễu tiểu đệ? Điền huynh muốn cười thì cười, sao lại phải cười nhạt?

Điền Bá Quang lùi lại một bước, nói:

– Lệnh Hồ huynh chỉ trích đúng lắm, Điền mỗ đã sai rồi.

Rồi hắn chắp tay nói:

– Điền mỗ xin thành thật tạ lỗi, mong Lệnh Hồ huynh bỏ qua cho.

Lệnh Hồ Xung sửng sốt. Chàng không ngờ Điền Bá Quang thừa sức thắng mình mà lại chịu xin lỗi, liền chắp tay đáp lễ nói:

– Tiểu đệ không dám!

Chàng thầm nghĩ: Lễ hạ ư nhân, tất hắn có ý đồ gì đây. Hắn đối với mình kính trọng như vậy, không biết có dụng ý gì?

Lệnh Hồ Xung nghĩ hoài không ra, liền đánh bạo hỏi:

– Điền huynh, Lệnh Hồ Xung này có điều không rõ, không biết Điền huynh có chịu nói thẳng ra không?

Điền Bá Quang nói:

– Điền Bá Quang này không có chuyện gì mà không dám nói với người. Chuyện gian dâm đại đạo giết người phóng hỏa, người khác đều muốn che giấu chối cãi nhưng Điền Bá Quang này nói thì nói, không hề chối cãi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Điền huynh quả là một hảo hán tử quang minh lỗi lạc.

Điền Bá Quang nói:

– Ba chữ “hảo hán tử” Điền mỗ không dám nhận, rốt cuộc hành động và lời nói của Điền mỗ vẫn là một kẻ tiểu nhân.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Trên giang hồ, thật khó tìm được nhân vật như Điền huynh. Xin hỏi Điền huynh, Điền huynh dự mưu sâu xa, đánh lạc hướng sư phụ của tiểu đệ xuống núi, sau đó lên Hoa Sơn muốn tiểu đệ cùng đi theo Điền huynh. Điền huynh muốn tiểu đệ đi đến đâu? Có âm mưu gì?

Điền Bá Quang nói:

– Điền mỗ đã nói cho Lệnh Hồ huynh nghe rồi; mời Lệnh Hồ huynh đi gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ để an ủi nỗi đau buồn tương tư, thỏa lòng mong nhớ của Nghi Lâm tiểu sư phụ.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói:

– Chuyện này thật ly kỳ khó tưởng tượng nổi. Lệnh Hồ Xung này không phải là đứa bé ba tuổi làm sao có thể tin được?

Điền Bá Quang giận nói:

– Điền mỗ kính trọng Lệnh Hồ huynh là một anh hùng hảo hán, Lệnh Hồ huynh lại coi Điền mỗ là thứ đê hèn vô liêm sỉ. Lời Điền mỗ nói sao Lệnh Hồ huynh lại không tin? Chẳng lẽ lời Điền mỗ nói ra không phải là người nói mà là rắm chó sao? Nếu Điền mỗ nói dối thì không bằng giống heo chó.

Lệnh Hồ Xung nghe hắn nói vô cùng thành thật, không có lý do gì để không tin, nhưng không kìm được tò mò, bèn hỏi:

– Chuyện Điền huynh bái tiểu sư phụ làm thầy chẳng qua chỉ là một câu nói giỡn, đâu phải là sự thật. Sao Điền huynh lại vì cô ta mà vượt ngàn dặm đến đây mời tiểu đệ xuống núi?

Vẻ mặt Điền Bá Quang tràn đầy xấu hổ, nói:

– Trong chuyện này còn có sự tình khác. Bản lĩnh cô ta nhỏ nhoi như vậy làm sao có thể làm sư phụ của Điền mỗ được?

Lệnh Hồ Xung chấn động tinh thần, ngẫm nghĩ: Chẳng lẽ Điền Bá Quang đối với Nghi Lâm sư muội có chút chân tình, quá ham muốn cô ta, lại hóa thành tình yêu sao?

Chàng nói:

– Điền huynh vừa thấy Nghi Lâm tiểu sư thái đã xiêu lòng rồi nên cam tâm tình nguyện nghe cô ta sai bảo chứ gì?

Điền Bá Quang lắc đầu:

– Lệnh Hồ huynh đừng đoán vớ vẩn, làm gì có chuyện đó.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Rốt cuộc trong chuyện này còn có nguyên do gì khác, mong Điền huynh nói ra đi.

Điền Bá Quang nói:

– Đây là chuyện xui xẻo của Điền Bá Quang, Lệnh Hồ huynh hà tất phải nhọc lòng truy cứu? Tóm lại, Điền Bá Quang không mời được Lệnh Hồ huynh xuống núi thì một tháng sau, sẽ bị chết thê thảm không thể tả được.

Lệnh Hồ Xung kinh hãi, nhưng nét mặt hắn vẫn bình thản nói:

– Trong thiên hạ làm gì có chuyện cổ quái như vậy?

Điền Bá Quang liền cởi áo ra, để hở ngực, chỉ vào hai điểm đỏ dưới vú rồi nói:

– Điền mỗ bị người ta hạ độc thủ, mà lại là chất kịch độc, buộc phải lên đây mời Lệnh Hồ huynh đi gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ. Nếu mời không được Lệnh Hồ huynh đến thì hai điểm đỏ dưới vú này một tháng sau sẽ mưng mủ rồi thối rữa ra, từ từ lan rộng thì không còn thuốc thang gì chữa trị được. Cuối cùng toàn thân sẽ thối rã dần, đến sau ba năm sáu tháng mới tan ra rồi chết.

Hắn nghiêm mặt, nói tiếp:

– Lệnh Hồ huynh, Điền mỗ nói thật cho Lệnh Hồ huynh nghe không phải để Lệnh Hồ huynh tỏ lòng thương hại mà muốn Lệnh Hồ huynh biết rõ. Cho dù Lệnh Hồ huynh kiên quyết không đi thì Điền mỗ cũng phải “mời” Lệnh Hồ huynh đi cho bằng được. Lệnh Hồ huynh vẫn một mực không chịu đi, thì Điền Bá Quang này chuyện gì cũng làm được hết. Điền mỗ không có chuyện ác gì mà không dám làm, cho nên việc liên quan đến sự sống chết của mình thì càng không thể kiêng kỵ bất cứ điều gì.

Lệnh Hồ Xung nghĩ: Xem ra chuyện này không phải là giả. Mình phải tìm mọi cách không đi theo hắn xuống núi, một tháng sau chất độc trên người hắn phát tác, thì sẽ trừ khử được tên ác tặc chuyên gây họa cho thế gian, mà không cần phải ra tay giết hắn.

Lệnh Hồ Xung liền cười ha hả nói:

– Không biết có vị cao thủ nào lại hành hạ độc ác khiến cho Điền huynh phải khổ sở như vậy? Người Điền huynh bị trúng độc mà không biết đó là chất độc gì, nhưng dù chất độc đó lợi hại đến đâu cũng có cách cứu giải chứ.

Điền Bá Quang đùng đùng nổi giận nói:

– Người điểm huyệt hạ độc không cần đề cập đến. Muốn giải tử huyệt kỳ độc này, trừ người hạ thủ ra, chỉ e trong thiên hạ duy nhất chỉ có Sát nhân danh y nhưng lão làm sao chịu giải cứu cho Điền mỗ được?

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Điền huynh chọn lời khéo cầu xin hoặc là dùng đao pháp bức bách thì chưa chắc lão không chịu giải cứu.

Điền Bá Quang nói:

– Lệnh Hồ huynh đừng nói quàng nói xiên nữa. Tóm lại, nếu Điền mỗ mời không được Lệnh Hồ huynh đi thì Điền mỗ phải chết mà Lệnh Hồ huynh cũng không được bình an đại cát đâu.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Dĩ nhiên rồi, nhưng Điền huynh phải đánh cho tiểu đệ tâm phục khẩu phục mới được. Theo tiểu đệ nghĩ, có được một người võ công đầy mình như Điền huynh đến đây thật không dễ, không chừng tiểu đệ sẽ đi theo Điền huynh xuống núi một chuyến. Điền huynh hãy đợi ở đây, để tiểu đệ lại vào trong động suy nghĩ một lúc.

Lệnh Hồ Xung đi vào sơn động, thầm nghĩ: Ngày hôm đó, ta đã từng giao thủ chiêu số với hắn, mỗi lần chiết giải ngoài ba mươi chiêu, sao lần này lại tệ hại quá cỡ vậy? Vì sao ta làm gì cũng không thể tiếp được ba mươi chiêu của hắn?

Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lúc mới hiểu ra: Đúng rồi, hôm đó mình vì cứu Nghi Lâm sư muội nên liều mạng đánh với hắn, không lo nghĩ chiết được ba mươi hay bốn mươi chiêu. Bây giờ, mình lại luôn miệng lo đếm một chiêu, hai chiêu, ba chiêu; trong đầu chỉ nghĩ làm sao tiếp đủ ba mươi chiêu của hắn nên bị phân tâm, kiếm pháp chiết giải phải giảm sút. Lệnh Hồ Xung ơi hỡi Lệnh Hồ Xung, sao mi ngu dốt vậy?

Lệnh Hồ Xung hiểu rõ được điểm này, tinh thần phấn chấn lên, lại chui vào hậu động nghiên cứu võ công trên vách đá.

Lần này chàng xem đến kiếm pháp của phái Thái Sơn. Chiêu kiếm Thái Sơn lấy cái sâu dày trầm trọng làm sở trường, trong một giờ hay vài khắc, bất luận thế nào cũng không thể học đến chỗ tinh túy được, vả lại những đường kiếm quy củ nghiêm cẩn vốn không phải là sở thích của chàng. Quan sát một hồi, Lệnh Hồ Xung định bỏ đi, bỗng liếc thấy đồ hình đoản thương phá giải các chiêu số của Thái Sơn kiếm pháp lại vô cùng nhanh nhẹn linh động. Chàng càng xem càng mê mẩn, bất giác chìm đắm, quên cả thời khắc đã qua bao lâu, cho đến lúc Điền Bá Quang không nhẫn nại được nữa, hô hoán bảo ra đấu thì cả hai mới lại động thủ đấu tiếp.

Lần này Lệnh Hồ Xung đã khôn ra, không thèm đếm chiêu số nữa, cứ vung kiếm vù vù nhằm vào Điền Bá Quang mà tấn công liên tiếp. Điền Bá Quang thấy từng chiêu kiếm của đối phương xuất ra liên tục, mỗi lần vào động suy nghĩ một lát trở ra thì lại có thêm những chiêu số mới lạ nên không dám ỷ y. Hai người ra chiêu rất nhanh, trong một thoáng đã chiết giải được không biết bao nhiêu chiêu. Đột nhiên, Điền Bá Quang nhảy lên một bước, giơ tay ra nhanh như chớp, chụp ngay cổ tay của Lệnh Hồ Xung. Hắn vặn tay của chàng rồi xoay lại chỉ ngay mũi kiếm vào yết hầu, chỉ cần nhấn thêm một chút nữa thì trường kiếm sẽ đâm xuyên qua cổ. Điền Bá Quang la to:

– Lệnh Hồ huynh thua rồi!

Cổ tay Lệnh Hồ Xung đau buốt nhưng miệng vẫn cố nói:

– Điền huynh thua rồi!

Điền Bá Quang nói:

– Làm sao mà Điền mỗ thua?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đây là chiêu thứ ba mươi hai rồi.

Điền Bá Quang hỏi:

– Chiêu thứ ba mươi hai ư?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng là chiêu thứ ba mươi hai!

Điền Bá Quang nói:

– Lệnh Hồ huynh đâu có đếm.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Miệng tiểu đệ không đếm ra nhưng bụng đã tính nhẩm, rõ ràng đây là chiêu thứ ba mươi hai.

Thực ra chàng có đếm điếc gì đâu? Ba mươi hai chiêu chỉ là thuận miệng nói càn mà thôi.

Điền Bá Quang buông cổ tay đối phương ra, nói:

– Không đúng! Chiêu thứ nhất Lệnh Hồ huynh tấn công như thế này, Điền mỗ phản kích lại như vầy; Lệnh Hồ huynh đỡ chiêu như vậy, Điền mỗ lại chém ra như vầy. Đó là chiêu thứ hai…

Điền Bá Quang diễn lại từng chiêu thức, đem những chiêu thức đấu vừa rồi diễn lại từ đầu đến cuối, đến lúc hắn giơ tay chụp được cổ tay Lệnh Hồ Xung thì chỉ mới chiêu thứ hai mươi tám. Lệnh Hồ Xung thấy hắn nhớ kỹ trong khi hai người chiết chiêu nhanh như chớp, rồi còn diễn lại được từng chiêu từng thức một cách rõ ràng, đúng thứ tự không lộn xộn chút nào, thật là một bậc kỳ tài hiếm thấy trong võ lâm. Bất giác Lệnh Hồ Xung sinh lòng khâm phục, giơ ngón tay cái lên, nói:

– Trí nhớ của Điền huynh thật dễ sợ, thì ra là tiểu đệ đếm sai. Tiểu đệ hãy đi suy nghĩ thêm một chút.

Điền Bá Quang nói:

– Khoan đã! Trong sơn động này chắc có điều gì cổ quái, Điền mỗ muốn vào xem thử. Chắc là có tàng trữ bí cấp võ học gì đó phải không? Tại sao mỗi lần Lệnh Hồ huynh vào động, sau khi đi ra lại có thêm nhiều chiêu thức cổ quái vậy?

Điền Bá Quang vừa nói vừa đi vào sơn động.

Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi, nghĩ bụng: Nếu để hắn nhìn thấy các đồ hình trên vách đá thì không xong rồi.

Nét mặt Lệnh Hồ Xung lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức cố giấu sự vui mừng này đi, giả vờ vô cùng lo lắng, hai tay dang chặn lại, nói:

– Ở trong động cất giấu bí kíp võ học của tệ phái, Điền huynh không phải là đệ tử của phái Hoa Sơn thì không được vào trong quan sát.

Điền Bá Quang thấy sắc mặt của Lệnh Hồ Xung đang hớn hở liền nghiêm lại, sau đó thì lộ vẻ lo âu, rõ ràng là hắn đang giả vờ, thầm nghĩ: Hắn nghe mình nói muốn vào sơn động, tại sao hắn lại tỏ ra hớn hở rồi sau đó lại giả bộ buồn rầu; rõ ràng là hắn muốn che giấu sự thật bên trong. Hắn chỉ muốn mình xông vào động. Có lẽ hắn bố trí sẵn cơ quan cạm bẫy gì đó hoặc là hắn nuôi rắn độc, thú dữ. Mình không thể mắc bẫy của hắn được.

Điền Bá Quang bèn nói:

– Thì ra trong động có bí cấp võ học của quý phái, Điền mỗ không vào đấy quan sát đâu.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu, hiện rõ vẻ thất vọng.

Từ đó về sau Lệnh Hồ Xung vào động mấy lần, lại học được rất nhiều chiêu thức kỳ dị, không những chỉ có tuyệt chiêu của Ngũ Nhạc kiếm phái mà học luôn không ít các cách phá giải các chiêu thức của Ngũ Nhạc kiếm phái. Vì chàng học quá vội vàng, chưa sử thuần thục, mới học đó đã muốn quên rồi, độ cao minh của kiếm pháp chỉ có hạn nên cuối cùng cũng không tiếp nổi ba mươi chiêu khoái đao của Điền Bá Quang. Điền Bá Quang thấy Lệnh Hồ Xung cứ vào động suy nghĩ, sau khi ra càng có thêm những quái chiêu tuy lộn xộn nhưng vô cùng tinh diệu, tuy không đắc dụng, không khắc chế được mình, nhưng chiêu thức rất tinh diệu mà bình sinh hắn chưa hề thấy qua, thực khiến cho người ta khâm phục. Lòng hắn càng nghĩ càng khó hiểu, lại mong muốn Lệnh Hồ Xung đấu với mình càng lâu càng tốt khiến hắn được mở rộng kiến thức về kiếm pháp ngoài sức tưởng tượng này. Khi đã qua giờ Ngọ, Điền Bá Quang lại chế ngự được Lệnh Hồ Xung thêm một lần nữa, hắn nghĩ bụng: Dường như lần này hắn sử kiếm phần lớn là kiếm pháp của phái Tung Sơn, phải chăng trong sơn động có cao thủ của Ngũ Nhạc kiếm phái tụ tập? Mỗi lần hắn vào động thì có cao thủ truyền một số chiêu thức để hắn ra đấu với ta. Chao ôi, may mà ta không tùy tiện vác mặt vào động, nếu không thì làm sao đối phó với các cao thủ của Ngũ Nhạc kiếm phái?

Hắn nghĩ vậy rồi liền hỏi:

– Sao họ không ra đây?

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Ai không ra?

Điền Bá Quang nói:

– Các vị cao thủ tiền bối ở trong động dạy kiếm pháp cho Lệnh Hồ huynh đó.

Lệnh Hồ Xung sửng sốt, nhưng chàng chợt hiểu được ý của Điền Bá Quang bèn cười ha hả, nói:

– Những vị tiền bối này không… không muốn động thủ với Điền huynh đâu.

Điền Bá Quang tức giận lớn tiếng:

– Hừ, những người này hám danh, tự phụ mình thanh cao, không thèm quá chiêu với dâm tặc Điền Bá Quang này. Lệnh Hồ huynh mời họ ra đây; chỉ cần một đấu một, dù họ có khí phách oai danh đến đâu cũng chưa chắc đã là đối thủ của Điền Bá Quang.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu cười nói:

– Nếu Điền huynh có hứng thú thì đừng ngại vào động lĩnh giáo mười một vị tiền bối trong đó. Các vị rất nể trọng đao pháp của Điền huynh lắm đó.

Lệnh Hồ Xung biết Điền Bá Quang làm nhiều chuyện ác đức trên giang hồ nên có rất nhiều thù địch, bình thường hắn hành sự rất cẩn thận. Hắn đoán rằng trong động có cao thủ của các phái, thì nói gì đi nữa hắn cũng không dám mò vào động. Lệnh Hồ Xung không nói mười vị cao thủ, mà nói gạt mười một vị, để hắn tin là chuyện có thật.

Quả nhiên Điền Bá Quang hừ lên một tiếng nói:

– Cao thủ tiền bối cái cóc gì? Chỉ e rằng đó là hư danh mà thôi, nếu không thì tại sao hết lần này đến lần khác, họ truyền vô số chiêu thức cho Lệnh Hồ huynh mà cuối cùng Lệnh Hồ huynh cũng không đỡ nổi chiêu của Điền mỗ.

Điền Bá Quang tự cho mình khinh công tuyệt đỉnh, hắn thầm nghĩ nếu như mười một vị cao thủ cùng xông ra, hắn dù đấu không lại nhưng đào tẩu thì ngon lành. Huống chi, họ đã là cao thủ tiền bối của Ngũ Nhạc kiếm phái thì phải biết tự trọng thân phận, quyết sẽ không liên thủ để đối phó với hắn.

Lệnh Hồ Xung nghiêm mặt nói:

– Đó là do Lệnh Hồ Xung này tư chất ngu muội, nội lực nông cạn, không học được những điều tinh xảo quan trọng trong võ công của các vị tiền bối. Điền huynh phải ăn nói cẩn thận một chút, đừng chọc giận họ. Bất kỳ một vị tiền bối nào ra tay thì Điền huynh không cần đợi một tháng chất độc phát tác, mà chỉ trong nháy mắt Điền huynh đã đầu một nơi mình một nẻo ngay trên ngọn núi này.

Điền Bá Quang nói:

– Lệnh Hồ huynh nói thử xem, trong động gồm có những vị tiền bối nào?

Lệnh Hồ Xung làm ra vẻ bí mật, nói:

– Những vị tiền bối này quy ẩn đã lâu, không muốn can dự vào chuyện ngoài đời. Việc họ tụ tập ở đây không liên can gì đến chuyện đối phó với Điền huynh hết. Danh hiệu của các vị lão nhân gia không thể tiết lộ ra ngoài mà nếu như có nói ra thì Điền huynh cũng không biết. Thôi thì không nói vậy.

Điền Bá Quang thấy sắc mặt Lệnh Hồ Xung ra chiều cổ quái, rõ ràng là hắn cố gắng che giấu, bèn nói:

– Trong bốn phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn, có lẽ còn có các vị cao nhân tiền bối võ công không tầm thường nhưng trong quý phái thì chẳng còn một vị nào nữa. Đó là sự thật mà mọi người trong võ lâm đều biết. Lệnh Hồ huynh nói năng huênh hoang khó làm ai tin được.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đúng vậy, trong phái Hoa Sơn đúng là không còn bậc cao nhân tiền bối nào tồn tại và sống đến ngày nay. Năm xưa, tệ phái không may bị ôn dịch hoành hành, những vị cao thủ đời trước đều bị chết hết, nguyên khí phái Hoa Sơn bị tổn thương nặng nề. Nếu không thì quyết không thể có chuyện để Điền huynh đơn thương độc mã xông lên núi đánh phái Hoa Sơn của tiểu đệ thua te tua, không còn sức để chống đỡ. Điền huynh nói rất đúng, trong sơn động đúng là không có cao thủ nào của tệ phái cả.

Điền Bá Quang nhận định L ệnh Hồ Xung đang lừa bịp mình; y giương Đông kích Tây, giả bộ nói phái Hoa Sơn không còn vị cao thủ tiền bối nào tồn tại thì nhất định phải có. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ ra một người liền vỗ đùi nói lớn:

– À, Điền mỗ nhớ ra rồi! Thì ra là Phong Thanh Dương lão tiền bối.

Lệnh Hồ Xung nhớ lại ba chữ lớn “Phong Thanh Dương” khắc trên vách đá, kìm không được tâm trạng thầm kinh hãi, lần này không phải là giả dối, vì chàng cho rằng chẳng lẽ vị Phong tiền bối này bây giờ hãy còn sống ư? Chàng liền lờ đi, vội xua tay nói:

– Điền huynh đừng nói bừa bãi. Phong… Phong…

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ trong tên của Phong Thanh Dương có chữ “Thanh”, thì nhân vật này cao hơn sư phụ hắn một bậc vì tên của sư phụ hắn có chữ “Bất”, liền nói tiếp:

– Phong thái sư thúc tổ đã quy ẩn lâu rồi, không biết đã đi đâu và cũng không biết lão nhân gia có còn trên thế gian này không, sao Điền huynh biết người đến Hoa Sơn này? Điền huynh không tin, có ngon thì tự mình đi vào trong động xem chơi, sẽ biết rõ trắng đen ngay thôi.

Điền Bá Quang càng nghe Lệnh Hồ Xung dụ mình vào động thì hắn càng sợ bị mắc bẫy, nghĩ thầm: Y hoảng hốt như vậy, quả nhiên ta đoán không sai. Nghe nói tiền bối phái Hoa Sơn năm xưa trong một đêm đã chết hết, chỉ còn có một mình Phong Thanh Dương không có mặt trên núi, mới thoát khỏi cơn đại nạn. Nếu lão còn sống ở trên đời thì cũng đã khoảng bảy tám chục tuổi rồi, dù võ công có cao hơn thì kình lực cũng bị suy giảm. Một lão già khú đế thì ta còn sợ cái con khỉ gì?

Hắn nói:

– Lệnh Hồ huynh, chúng ta đã đấu với nhau một ngày một đêm rồi, nếu tiếp tục, Lệnh Hồ huynh cuối cùng cũng không đấu lại ta đâu, dù có Phong thái sư thúc tổ của Lệnh Hồ huynh liên tục chỉ điểm, chung quy cũng vô dụng. Tốt hơn hết là Lệnh Hồ huynh hãy ngoan ngoãn theo Điền mỗ xuống núi.

Lệnh Hồ Xung định trả lời, bỗng nghe có tiếng người lạnh lùng nói:

– Nếu ta thực sự chỉ điểm cho hắn vài chiêu, chẳng lẽ không thu phục được thằng nhóc con họ Điền được sao?

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ