Hồi 38: Điền Bá Quang sao lại tới Hoa Sơn !
Chiều hôm sau, Lục Đại Hữu đem cơm lên núi, nói:
– Đại sư ca, sáng sớm hôm nay sư phụ và sư nương đã đi Thiểm Bắc rồi.
Lệnh Hồ Xung sửng sốt hỏi:
– Đi Thiểm Bắc ư? Sao không đi Trường An?
Lục Đại Hữu đáp:
– Điền Bá Quang lại gây ra mấy vụ án ở Diên An; tên ác tặc đó không còn ở Trường An nữa.
Lệnh Hồ Xung ồ lên một tiếng, nghĩ sư phụ sư nương xuất mã thì Điền Bá Quang nhất định sẽ bị giết. Tận đáy lòng chàng cảm thấy thương tiếc, dù Điền Bá Quang hiếu dâm tham sắc gây họa cho thế gian có chết cũng đáng nhưng võ công hắn cao cường, đã hai lần giao đấu với ta, khí phách hào hùng, không làm mất đi cốt cách của một nam tử hán. Thật đáng tiếc là hắn đã làm những chuyện bại hoại để trở thành công địch của võ lâm.
Trong hai ngày sau, Lệnh Hồ Xung chuyên cần luyện khí công, không thèm đi xem các đồ hình trên vách đá, ngay cả một ý nghĩ trong đầu cũng lập tức xua đuổi đi. Chàng thấy võ công mình không tiến nhanh, thường nghĩ: May thay sư phụ kịp thời ngăn cản, ta mới không mê muội đi vào đường rẽ, trở thành một tội nhân của bổn môn. Thật là nguy hiểm!
Chạng vạng tối, sau khi ăn cơm xong, chàng tĩnh tọa hơn một canh giờ, bỗng nghe xa xa có tiếng người chạy lên núi, cước bộ rất nhanh. Người này võ công chắc cao cường, lòng chàng hơi sờ sợ, nghĩ: Người này không thuộc bổn môn, hắn lên đây để làm gì? Phải chăng là người mặc áo bào xanh bịt mặt hôm đó?
Lệnh Hồ Xung vội chạy vào hậu động, cầm thanh trường kiếm đeo vào sau lưng, rồi quay ra.
Trong phút chốc, người mới đến đã lên đỉnh núi, lớn tiếng gọi:
– Lệnh Hồ huynh, có cố nhân đến thăm đây.
Lệnh Hồ Xung nghe giọng nói rất quen thuộc. Đó là Vạn lý độc hành Điền Bá Quang. Chàng giật mình nghĩ thầm: Sư phụ và sư nương ta đang xuống núi truy sát hắn, vậy mà hắn lại to gan dám vác mặt lên núi Hoa Sơn để làm gì?
Lệnh Hồ Xung liền đi ra cửa động cười nói:
– Điền huynh chẳng quản đường sá xa xôi đến thăm, thật là bất ngờ.
Điền Bá Quang đang quảy gánh trên vai, liền đặt gánh xuống, rồi lấy từ trong hai giỏ trúc ra hai vò rượu lớn, cười nói:
– Nghe Lệnh Hồ huynh bị giam trên đỉnh Hoa Sơn, chắc chắn miệng rất nhớ rượu. Tiểu đệ vào trong hầm của Trích Tiên tửu lâu ở Trường An lấy được hai vò rượu cất một trăm ba mươi năm đem đến đây cùng Lệnh Hồ huynh uống cho thỏa thích.
Lệnh Hồ Xung bước đến, dưới ánh trăng trông thấy trên hai vò rượu to có dán miếng giấy đỏ chữ vàng “Trích Tiên tửu lâu”. Miếng giấy trên vò rượu đã cũ lắm rồi, đúng là rượu cất đã lâu. Hắn không kìm nổi vui mừng, cười nói:
– Gánh một trăm cân rượu này lên đỉnh cao núi Hoa Sơn mới biết Điền huynh thâm tình đến cỡ nào! Nào nào nào, chúng ta uống rượu đi!
Hắn vào động lấy ra hai chiếc bát to. Điền Bá Quang mở nắp vò rượu, một mùi thơm xông ra ngào ngạt. Rượu chưa nhấp môi, Lệnh Hồ Xung đã muốn ngây ngất.
Điền Bá Quang bưng vò rượu lên rót một bát rồi nói:
– Lệnh Hồ huynh nếm thử xem thế nào?
Lệnh Hồ Xung bưng bát rượu lên uống một hớp to, lớn tiếng khen:
– Rượu ngon thật!
Nói xong, chàng uống cạn bát rượu, rồi đưa ngón tay cái lên nói:
– Thiên hạ danh tửu, thế gian hiếm có!
Điền Bá Quang cười nói:
– Tiểu đệ từng nghe người ta nói trong thiên hạ danh tửu, phương Bắc có Phần Dương tửu, phương Nam có Thiệu Hưng tửu. Quý nhất là Phần Dương tửu không phải ở Sơn Tây mà ở Trường An vì ở Trường An rượu rất thanh khiết. Năm xưa Lý Thái Bạch lúc nào cũng say khướt vì loại đệ nhất tửu này của Trích Tiên lâu. Hiện nay trên thế gian này ngoài hai vò rượu này ra, không còn vò rượu thứ ba nào nữa.
Lệnh Hồ Xung lấy làm lạ hỏi:
– Chẳng lẽ trong hầm Trích Tiên lâu chỉ còn sót lại hai vò rượu này sao?
Điền Bá Quang cười nói:
– Sau khi tiểu đệ chôm hai vò rượu này, thấy trong hầm còn hơn hai trăm vò, nghĩ trong thành Trường An từ bọn quan to cho đến lũ quyền quý hay lũ phàm phu tục tử chỉ cần có tiền giắt lưng thì có thể đến Trích Tiên lâu uống thứ rượu ngon này, còn Lệnh Hồ đại hiệp ở phái Hoa Sơn đường đường là bậc anh hùng xuất chúng mà lại không được như vậy. Vì vậy, tiểu đệ mạn phép đá cho bể ráo hết các vò rượu trong hầm, mùi rượu bay nồng nặc, rượu chảy ra ngập đến tận lưng.
Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa buồn cười, nói:
– Điền huynh đá bể hết hơn hai trăm vò rượu ngon ư?
Điền Bá Quang cười ha hả nói:
– Trong thiên hạ chỉ còn hai vò này, cho nên lễ vật mới quý hiếm. Ha ha, ha ha!
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đa tạ, đa tạ!
Chàng lại uống một bát rượu rồi nói:
– Điền huynh đem hai vò rượu to từ thành Trường An lên núi Hoa Sơn vất vả biết chừng nào. Đừng nói là thiên hạ danh tửu mà là hai vò nước lạnh thì Lệnh Hồ Xung này cũng cảm mối thâm tình của huynh.
Điền Bá Quang giơ ngón tay cái lên, lớn tiếng nói:
– Đại trượng phu, hảo hán tử!
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Vì sao Điền huynh khen tiểu đệ dữ vậy?
Điền Bá Quang nói:
– Điền mỗ là tên dâm tặc không có chuyện ác nào mà không dám làm, đã từng chém Lệnh Hồ huynh đến trọng thương, ở dưới chân núi Hoa Sơn gây nhiều trọng án, nên phái Hoa Sơn từ trên xuống dưới không ai không muốn giết Điền mỗ cho nhanh để trừ hậu hoạn. Hôm nay, Điền mỗ cả gan đem rượu đến đây, Lệnh Hồ huynh lại thản nhiên uống, không sợ trong rượu có pha chất độc; chỉ có tính cách bậc đại trượng phu như vậy mới đáng uống thứ thiên hạ đệ nhất danh tửu này.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Điền huynh khéo nói đùa quá. Tiểu đệ và Điền huynh giao thủ với nhau đã hai lần, thầm biết phẩm hạnh của Điền huynh không được đứng đắn, nhưng chuyện ngấm ngầm hại người thì không thèm làm. Vả lại, võ công của Điền huynh cao hơn tiểu đệ rất nhiều, muốn lấy cái mạng tiểu đệ thì chỉ rút đao chém một cái, có gì khó đâu?
Điền Bá Quang cười ha hả, nói:
– Lệnh Hồ huynh nói rất phải nhưng đâu có biết hai vò rượu này không phải được Điền mỗ gánh từ Trường An đến thẳng núi Hoa Sơn đâu. Tiểu đệ đã gánh trăm cân rượu ngon này đến Thiểm Bắc gây ra hai vụ án, rồi sang Thiểm Đông gây thêm hai vụ nữa mới lên thẳng Hoa Sơn.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi, nghĩ thầm: Sao hắn lại làm vậy?
Lệnh Hồ Xung ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra, nói:
– Thì ra Điền huynh không ngừng gây án là cố ý đánh lạc hướng sư phụ và sư nương của tiểu đệ, làm kế điệu hổ ly sơn để tiện lên thăm tiểu đệ. Điền huynh không quản khó nhọc như vậy không biết có điều gì chỉ giáo?
Điền Bá Quang cười nói:
– Lệnh Hồ huynh hãy thử đoán xem.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Không đoán nổi đâu.
Lệnh Hồ Xung rót một bát rượu rồi nói tiếp:
– Điền huynh, Điền huynh đến đây là khách của Hoa Sơn, ở nơi hoang sơn này không có vật gì phụng kính nên đành mượn hoa dâng Phật. Xin Điền huynh hãy uống một bát thiên hạ đệ nhất mỹ tửu này.
Điền Bá Quang nói:
– Xin đa tạ.
Nói xong hắn bưng bát rượu uống cạn. Lệnh Hồ Xung cũng uống cạn một bát. Cả hai cùng giơ bát không lên, cười ha hả rồi cùng để bát xuống. Đột nhiên, Lệnh Hồ Xung phóng chân phải ra, binh binh hai tiếng, hắn đá hai vò rượu to xuống vực thẳm. Một lúc sau, dưới đáy vực thẳm mới vọng lên hai tiếng choang choảng.
Điền Bá Quang kinh ngạc nói:
– Lệnh Hồ huynh đá hai vò rượu đi là vì sao vậy?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Điền huynh, đã không đồng đạo thì không thể mưu sự với nhau được. Điền huynh đã làm nhiều chuyện ác, giết hại người vô tội, trong võ lâm ai ai cũng nghiến răng căm giận. Lệnh Hồ Xung kính trọng Điền huynh là người tính tình phóng khoáng, không phải là kẻ đê tiện xấu xa nên mới cùng Điền huynh đối ẩm ba bát rượu lớn. Tình nghĩa chúng ta đến đây chấm dứt. Đừng nói hai vò rượu ngon này mà dù trân châu bảo ngọc khắp thiên hạ chất đống trước mặt tiểu đệ thì cũng khó có thể mua được Lệnh Hồ Xung này làm bằng hữu với Điền huynh.
Soạt một tiếng, Lệnh Hồ Xung rút trường kiếm ra rồi nói lớn:
– Điền Bá Quang, hôm nay tiểu đệ lại lãnh giáo cao chiêu khoái đao của Điền huynh đây.
Điền Bá Quang không rút đao mà lắc đầu cười nói:
– Lệnh Hồ huynh, kiếm thuật của quý phái cao cường rồi; chỉ vì Lệnh Hồ huynh tuổi còn nhỏ, hỏa hầu chưa đủ, huynh muốn động đao kiếm thì không phải là đối thủ của Điền mỗ đâu.
Lệnh Hồ Xung trầm ngâm, gật đầu nói:
– Điền huynh nói đúng lắm, có luyện thêm mười năm nữa thì Lệnh Hồ Xung này cũng không có cách gì giết được Điền huynh.
Nói rồi Lệnh Hồ Xung tra trường kiếm vào vỏ.
Điền Bá Quang cười ha hả nói:
– Người biết thời thế mới là người tuấn kiệt.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Lệnh Hồ Xung này chẳng qua là một tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ mà Điền huynh lại không ngại vất vả đến Hoa Sơn, xem ra chắc không phải vì muốn lấy đầu của tiểu đệ. Điền huynh và tiểu đệ là thù địch chứ không phải là bằng hữu; Điền huynh có ra lệnh điều gì, tiểu đệ cũng không nghe theo đâu.
Điền Bá Quang cười nói:
– Lệnh Hồ huynh còn chưa nghe lời tiểu đệ nói mà đã đánh phủ đầu trước rồi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đúng vậy, bất luận Điền huynh bảo tiểu đệ làm chuyện gì, tiểu đệ cũng quyết không làm theo. Nhưng tiểu đệ đánh không lại thì dưới chân đã bôi dầu để có thể chạy trốn cho lẹ.
Lệnh Hồ Xung nói xong, thoáng một cái đã chuyển đến sau ngọn núi. Hắn biết Điền Bá Quang có ngoại hiệu là Vạn lý độc hành, di chuyển cực kỳ mau lẹ, đao pháp của hắn rất lợi hại, trong võ lâm thắng nổi hắn không được mấy người. Mười mấy năm nay hắn đã làm nhiều chuyện ác, những người trong bạch đạo đã mấy lần tụ tập để vây bắt hắn nhưng vẫn không đụng đến được một cọng lông của hắn bởi vì hắn rất mau lẹ, khinh công tuyệt đỉnh. Sở dĩ Lệnh Hồ Xung làm vậy là định dùng toàn lực mà chạy.
Không ngờ dù Lệnh Hồ Xung chuyển người rất nhanh, Điền Bá Quang lại còn nhanh hơn chàng nữa. Lệnh Hồ Xung mới chạy được mấy trượng thì đã thấy Điền Bá Quang đứng chặn trước mặt. Lệnh Hồ Xung lập tức quay người định chạy ra sườn núi phía trước rồi nhảy xuống nhưng chỉ chạy được hơn mười bước thì Điền Bá Quang đã đuổi kịp, dang tay cản trước mặt Lệnh Hồ Xung rồi cười ha hả. Lệnh Hồ Xung thối lui ba bước rồi quát lên:
– Trốn không được thì phải đánh thôi. Tiểu đệ gọi người đến giúp sức, Điền huynh đừng trách.
Điền Bá Quang cười nói:
– Nếu tôn sư Nhạc tiên sinh đến đây cũng phải thua đôi chân đã bôi dầu của Điền mỗ. Nhưng Nhạc tiên sinh và Nhạc phu nhân hiện giờ đang ở Thiểm Đông, cách đây hơn năm trăm dặm, không kịp chạy về cứu đâu. Sư đệ, sư muội của Lệnh Hồ huynh tuy nhiều, có kêu lên hết trên núi cũng không phải là địch thủ của Điền mỗ. Đàn ông thì uổng phí tính mạng còn phụ nữ thì… hi hi, hi hi.
Mấy tiếng cười hi hi của hắn dĩ nhiên là không hay ho gì.
Lệnh Hồ Xung đảo mắt, đã quyết định chủ ý: Bây giờ chỉ còn giằng co với hắn để kéo dài thời gian, đấu lực không lại thì đấu trí. Phải kéo dài thời gian để chờ sư phụ và sư nương về mới mong bình yên vô sự. Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy liền nói:
– Thôi được, Lệnh Hồ Xung này đánh thì không lại Điền huynh, mà chạy trốn thì cũng không thoát, kêu người đến viện sức…
Lệnh Hồ Xung khoanh tay lại, làm ra vẻ không chống cự, ý nói ngươi muốn làm gì thì làm, ta chỉ còn trông ở mệnh trời.
Điền Bá Quang cười nói:
– Lệnh Hồ huynh, Lệnh Hồ huynh nghĩ lầm khi cho rằng Điền mỗ đến đây để làm khó dễ Lệnh Hồ huynh. Kỳ thực chuyện này rất có lợi cho Lệnh Hồ huynh, sau này Lệnh Hồ huynh nhất định sẽ cảm ơn tiểu đệ rất nhiều.
Lệnh Hồ Xung xua tay nói:
– Điền huynh đã làm nhiều chuyện ác, thanh danh tàn tạ, cho dù chuyện này tốt cho tiểu đệ đến đâu, Lệnh Hồ Xung vốn trong sạch, yêu sự liêm khiết, quyết không cùng hòa theo dòng dơ dáy của Điền huynh.
Điền Bá Quang cười nói:
– Điền mỗ là tên thái hoa dâm tặc, thanh danh tàn tạ; Lệnh Hồ huynh lại là đệ nhất chính nhân quân tử trong võ lâm và là đệ tử đắc ý của Nhạc tiên sinh, dĩ nhiên không thể cùng hòa theo dòng dơ dáy của tiểu đệ. Nhưng nếu có ngày hôm nay, hà tất nhắc chuyện trước đây làm gì?
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Cái gì gọi là có ngày hôm nay, hà tất nhắc chuyện trước đây?
Điền Bá Quang cười nói:
– Hôm ở trên Hồi Nhạn lâu thành Hành Dương, Lệnh Hồ huynh và Điền mỗ đã từng có cái nghĩa đồng tác cộng ẩm.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Xưa nay Lệnh Hồ Xung quý rượu như quý tính mạng, cùng uống với nhau vài bát rượu, sao có thể gọi là tình nghĩa được?
Điền Bá Quang nói:
– Trong Quần Ngọc viện ở thành Hành Sơn, Lệnh Hồ huynh và Điền mỗ đã từng cùng hưởng lạc thú với gái tơ.
Lệnh Hồ Xung nhổ phẹt một cái, nói:
– Lúc đó Lệnh Hồ Xung này đang bị trọng thương, được người ta cứu, phải tạm trốn trong Quần Ngọc viện để dưỡng thương, sao lại có thể nói chữ “hưởng lạc” được.
Điền Bá Quang cười nói:
– Nhưng ở trong Quần Ngọc viện, Lệnh Hồ huynh đã cùng hai thiếu nữ đẹp như hoa như ngọc vui thú chăn gối mây mưa rồi.
Lệnh Hồ Xung cả giận, lớn tiếng nói:
– Điền Bá Quang, ngươi ăn nói cho đàng hoàng một chút! Lệnh Hồ Xung ta hoàn toàn trong sạch, hai vị cô nương đó càng băng thanh ngọc khiết; Điền huynh cứ nói ra những lời bẩn thỉu như vậy thì tiểu đệ không khách sáo nữa đâu.
Điền Bá Quang cười nói:
– Hôm nay Lệnh Hồ huynh không khách sáo với tiểu đệ thì có sao đâu? Lệnh Hồ huynh muốn bảo vệ thanh danh trong sạch của phái Hoa Sơn thì lúc đó đối với hai tiểu cô nương nên khách khí tôn trọng một chút. Vậy tại sao trước mặt các anh hùng phái Thanh Thành, phái Hành Sơn, phái Hoa Sơn lại cùng chung chăn chung giường với hai tiểu cô nương đó, chân tay quờ quạng sờ mó, không có gì mà không làm? Ha ha, ha ha!
Lệnh Hồ Xung tức giận, vù một tiếng, đánh hắn một chưởng.
Điền Bá Quang cười, né tránh rồi nói:
– Lệnh Hồ huynh có muốn chối cãi chuyện này cũng không được đâu. Nếu lúc đó Lệnh Hồ huynh không phải đang ở trên giường, đối với hai tiểu cô nương này vẫn còn giữ nề nếp, không làm trò khinh bạc thì tại sao bây giờ các cô phải buồn rầu tương tư Lệnh Hồ huynh?
Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm: Tên này là hạng người vô lại, lời bậy bạ cỡ nào hắn cũng nói ra được, dây dưa mãi thì chẳng có cái gì hay ho, không biết hắn còn thốt ra bao nhiêu lời khó nghe nữa.
Hôm ở trên Hồi Nhạn lâu thành Hành Dương, hắn trúng ngụy kế của mình, đây là chuyện đại nhục nhã trong đời hắn và chỉ có chuyện nhục nhã này mới bịt miệng hắn được.
Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy không giận nữa, cười nói:
– Tiểu đệ biết Điền huynh vượt ngàn dặm xa xôi đến Hoa Sơn để làm gì rồi. Thì ra Điền huynh phụng mệnh tiểu ni cô Nghi Lâm sư phụ đem hai vò rượu ngon này biếu cho tiểu đệ để báo đáp ơn tiểu đệ đã thay cô ta thu nhận một đồ đệ ngoan ngoãn. Ha ha, ha ha!
Điền Bá Quang thẹn đỏ mặt, định thần lại nghiêm nghị nói:
– Hai vò rượu này là cả tấm lòng của Điền mỗ, nhưng Điền mỗ đến Hoa Sơn quả thật có liên quan đến Nghi Lâm tiểu sư phụ.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Sư phụ là sư phụ, sao còn phân ra đại sư phụ và tiểu sư phụ làm gì? Bậc đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, lẽ nào Điền huynh không nhận sao? Nghi Lâm sư muội là cao đồ danh môn phái Hằng Sơn, Điền huynh bái được vị sư phụ như vậy thật là phước lớn của Điền huynh đó. Ha ha!
Điền Bá Quang cả giận, định rút đao ra, nhưng hắn nhịn được, lạnh lùng nói:
– Lệnh Hồ huynh, công phu quyền cước của huynh thì không vào đâu, nhưng công phu khẩu thiệt thật là lợi hại.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Đao kiếm, quyền cước đã không phải là đối thủ của Điền huynh thì đành phải đánh võ mồm thôi.
Điền Bá Quang nói:
– Điền Bá Quang này đành chịu thua cái miệng dẻo đeo của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ huynh, đi theo tiểu đệ thôi.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Không đi, có giết tiểu đệ cũng không đi.
Điền Bá Quang nói:
– Lệnh Hồ huynh có biết tiểu đệ muốn mời Lệnh Hồ huynh đi đâu không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Không biết, lên trời cũng được, xuống địa ngục cũng được, Điền Bá Quang đi đến đâu thì Lệnh Hồ Xung quyết không đi theo tới đó đâu.
Điền Bá Quang từ từ lắc đầu nói:
– Tiểu đệ đến đây mời Lệnh Hồ huynh đi gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ.
Lệnh Hồ Xung giật mình sợ hãi nói:
– Nghi Lâm sư muội lại rơi vào tay ác tặc Điền huynh rồi sao? Điền huynh là kẻ ngỗ nghịch phạm thượng, to gan dám vô lễ với sư phụ của mình.
Điền Bá Quang giận nói:
– Tôn sư của Điền mỗ là một người khác đã quy thiên nhiều năm rồi, từ nay về sau đừng đem Nghi Lâm tiểu sư phụ nhập nhằng vào chuyện này nữa.
Vẻ mặt hắn dần dần ôn hòa lại, nói tiếp:
– Nghi Lâm tiểu sư phụ ngày đêm thương nhớ Lệnh Hồ huynh. Điền mỗ và Lệnh Hồ huynh là bằng hữu, từ đây không dám có một chút thất kính với cô ta nữa. Lệnh Hồ huynh cứ an tâm về khoản này. Chúng ta đi thôi.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Không đi, ngàn lần không đi, vạn lần không đi.
Điền Bá Quang mỉm cười không nói gì. Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Điền huynh cười gì vậy? Võ công Điền huynh hơn hẳn tiểu đệ, tự cho mình bản lãnh cao cường, muốn bắt tiểu đệ xuống núi sao?
Điền Bá Quang nói:
– Điền mỗ đối với Lệnh Hồ huynh không có ý thù địch, không bao giờ nghĩ đến chuyện đắc tội với Lệnh Hồ huynh. Nhưng Điền mỗ đã hí hửng đến đây thì không muốn ỉu xìu mà bỏ về.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Điền Bá Quang, đao pháp của Điền huynh cao thâm muốn giết muốn đả thương tiểu đệ quả không khó. Nhưng Lệnh Hồ Xung này thà chết chứ không chịu nhục, bất quá là mất mạng dưới tay Điền huynh. Điền huynh muốn bắt tiểu đệ xuống núi thì vạn vạn lần không thể được.
Điền Bá Quang ngoẹo đầu nhìn hắn rồi nói:
– Điền mỗ đã nhận lời ủy thác của người ta, đến mời Lệnh Hồ huynh đi gặp Nghi Lâm tiểu sư phụ, tình thực không có ý gì khác. Lệnh Hồ huynh hà tất phải nói chuyện uổng mạng?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Chuyện gì tiểu đệ không muốn làm, đừng nói là Điền huynh mà ngay cả sư phụ, sư nương, Ngũ Nhạc minh chủ, hoàng đế, lão tử; không ai có cách gì ép buộc tiểu đệ được. Tóm lại là không đi, vạn lần không đi mà mười vạn lần cũng không đi.
Điền Bá Quang nói:
– Lệnh Hồ huynh đã cố chấp như vậy thì Điền mỗ đành phải đắc tội rồi.
Soạt một tiếng, hắn rút đao ra.
Lệnh Hồ Xung cả giận nói:
– Điền huynh có ý muốn bắt tiểu đệ là đã sớm đắc tội rồi. Hôm nay, ngọn núi sám hối này sẽ là nơi chôn xác Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung vừa nói xong, huýt lên một tiếng rồi rút kiếm ra.
Điền Bá Quang lùi lại một bước, chau mày nói:
– Lệnh Hồ huynh, huynh và tiểu đệ không thù không oán hà tất phải liều mạng đánh nhau làm gì? Chúng ta phải đánh cuộc thêm một lần nữa nhé.