Hồi 36: Phải chăng người đi lạc đường tà ?
Một hôm vào lúc chiều tối, Lệnh Hồ Xung vẫn cứ nhìn đăm đăm xuống núi, thấy có hai dáng người đang đi lên với khinh công thần tốc dị thường. Người đi trước áo quần tha thướt, đúng là một phụ nữ. Lệnh Hồ Xung thấy khinh công của hai người này thật cao siêu, họ đi trên vách núi dốc hiểm trở mà chẳng khác gì đi dưới đất bằng, nhìn kỹ lại thì ra là sư phụ và sư nương. Chàng vui mừng khôn xiết, lớn tiếng gọi:
– Sư phụ, sư nương!
Trong khoảnh khắc Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân đi song song lên đỉnh núi, trong tay Nhạc phu nhân xách một thùng cơm. Theo luật lệ của phái Hoa Sơn mấy đời truyền lại, khi đệ tử bị phạt lên đỉnh núi quay mặt vào tường sám hối, ngoài việc đem cơm lên thì sư huynh sư đệ đồng môn không được lên núi trò chuyện; ngay cả đệ tử của người bị phạt cũng không được lên yết kiến sư phụ. Nào ngờ Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân lại thân hành lên thăm hắn, Lệnh Hồ Xung khôn xiết vui mừng, chạy đến bái phục xuống rồi ôm hai chân Nhạc Bất Quần kêu lên:
– Sư phụ sư nương, đệ tử nhớ vô cùng.
Nhạc Bất Quần hơi chau mày. Lão biết tên đệ tử này rất giàu tình cảm, khó tự kìm chế được mình mà đây là điều đại kỵ trong việc tu luyện khí công thượng thừa của phái Hoa Sơn. Trước khi lên núi, hai vợ chồng Nhạc Bất Quần đã hỏi nguyên nhân bệnh tình của Lệnh Hồ Xung, bọn đệ tử tuy chưa nói rõ nhưng qua cách ấp a ấp úng của chúng, họ đoán ra được hắn bệnh là do Nhạc Linh San mà ra. Khi họ kêu con gái đến để hỏi cho rõ đầu đuôi ngọn ngành, thấy cô cũng ấp a ấp úng thì càng biết rõ hơn. Bây giờ thấy Lệnh Hồ Xung biểu lộ chân tình, lão biết ngay hắn ở trên này ăn năn sám hối đã nửa năm trời mà không tiến bộ được chút nào cả. Lão không được vui, hừ một tiếng.
Nhạc phu nhân đưa tay đỡ Lệnh Hồ Xung dậy, thấy vẻ mặt của hắn tiều tụy, nét vui tươi nhanh nhẹn ngày trước không còn nữa; bà không kìm được lòng thương xót, dịu dàng nói:
– Xung nhi, sư phụ ngươi và ta mới từ Quan Ngoại về, nghe tin ngươi bị bệnh nặng. Bây giờ đã đỡ nhiều chưa?
Mặt Lệnh Hồ Xung nóng lên, nước mắt muốn chực trào ra. Chàng nói:
– Đệ tử đã khỏe rồi. Sư phụ sư nương, hai vị lão nhân gia đi đường vất vả, hôm nay mới vừa về thì đã đến… đến thăm đệ tử.
Lệnh Hồ Xung nói đến đây thì xúc động nghẹn ngào, liền quay đầu đi, lau nước mắt.
Nhạc phu nhân lấy trong thùng cơm ra một bát sâm thang rồi nói:
– Đây là sâm thang nấu từ loại dã sơn nhân sâm ở Quan Ngoại, rất bổ cho sức khỏe. Ngươi mau uống đi.
Lệnh Hồ Xung nghĩ sư phụ sư nương vừa vượt vạn dặm từ Quan Ngoại về, trước tiên đã đem nhân sâm đến cho mình nên lòng cảm kích vô cùng. Tay run run, chàng bưng lấy bát sâm khiến bát sâm bị đổ ra chút ít. Nhạc phu nhân đưa tay đỡ bát sâm cho chàng uống. Lệnh Hồ Xung vội há to miệng uống hết bát sâm, rồi nói:
– Đa tạ sư phụ sư nương!
Nhạc Bất Quần đưa ngón tay ra chẩn mạch cho Lệnh Hồ Xung, thấy mạch đập quá nhanh. Lão suy đoán biết so với trước đây, nội công của hắn đã sa sút nhiều, lại càng không vui, lạnh nhạt nói:
– Bệnh thì khỏi rồi!
Một lúc sau lão lại nói tiếp:
– Xung nhi, mấy tháng nay ngươi ở đây sám hối, đã làm được những gì? Tại sao nội công ngươi không tiến bộ mà còn sa sút?
Lệnh Hồ Xung cúi đầu nói:
– Dạ, xin sư phụ sư nương tha tội.
Nhạc phu nhân mỉm cười nói:
– Xung nhi bị bệnh nặng, bây giờ chưa khỏi hẳn, nội công tất nhiên là không bằng ngày trước. Chẳng lẽ sư huynh muốn hắn càng bệnh thì nội công càng cao cường thêm ư?
Nhạc Bất Quần lắc đầu nói:
– Ta nắm tay hắn không phải để biết thân thể mạnh hay yếu mà để kiểm tra sự tu luyện nội công của hắn; mà nội công thì không liên quan đến chuyện bệnh hay không bệnh. Nội công của bổn môn không giống với phái khác, hễ chuyên cần luyện tập thì ngay cả lúc bị bệnh cũng có thể không ngừng tăng tiến. Huống hồ Xung nhi luyện khí công của bổn môn đã hơn chục năm rồi, nếu không bị thương thì không thể sinh bệnh. Tóm lại… tóm lại là vì hắn không kìm được thất tình lục dục mà thôi.
Nhạc phu nhân biết chồng nói đúng, nhìn Lệnh Hồ Xung nói:
– Xung nhi, sư phụ ngươi trước nay vẫn thường răn dạy, muốn ngươi dụng công luyện khí luyện kiếm, phạt ngươi phải ở một mình trên đây sám hối, thực ra cũng không phải là trách phạt thật mà chỉ mong ngươi không bị những chuyện bên ngoài làm phiền nhiễu. Trong một năm nay đáng lẽ khí công và kiếm thuật của ngươi phải tiến bộ vượt bực mới phải. Không ngờ… không ngờ… ôi…
Lệnh Hồ Xung vô cùng hoảng sợ, đáp nhỏ:
– Đệ tử biết tội rồi, từ hôm nay trở đi sẽ cố gắng dụng công thật tốt.
Nhạc Bất Quần nói:
– Trong võ lâm xảy ra nhiều chuyện. Ta và sư nương của ngươi những năm tháng gần đây bôn ba khắp nơi, trước mắt đã thấy những mầm mống hiểm họa khó giải trừ được, rồi đây tất có đại nạn nên trong lòng thực sự bất an.
Lão ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Ngươi là đại đệ tử của bổn môn; ta và sư nương ngươi đặt kỳ vọng vào ngươi, mong ngày sau ngươi có thể vì chúng ta mà chia sẻ trách nhiệm nặng nề để làm rạng rỡ danh tiếng phái Hoa Sơn. Nhưng ngươi đã vướng bận vào chuyện tư tình nhi nữ, không cầu tiến, hoang phế võ công, khiến cho hai chúng ta thất vọng vô cùng.
Lệnh Hồ Xung thấy nét mặt sư phụ đầy vẻ bực bội, vừa hổ thẹn vừa lo sợ liền bái phục xuống đất, nói:
– Đệ tử, đệ tử đáng chết, đã phụ lòng kỳ vọng của sư phụ sư nương.
Nhạc Bất Quần đưa tay đỡ hắn dậy, mỉm cười nói:
– Ngươi đã biết lỗi thì được rồi. Nửa tháng sau, ta sẽ đến khảo nghiệm kiếm pháp của ngươi.
Lão nói xong liền quay người xuống núi.
Lệnh Hồ Xung gọi:
– Sư phụ, có một chuyện…
Chàng muốn bẩm báo với sư phụ chuyện các đồ hình trên vách đá trong hậu động và người mặc áo bào xanh nhưng Nhạc Bất Quần đã khoát tay rồi đi thẳng xuống núi luôn.
Nhạc phu nhân nói nhỏ:
– Trong nửa tháng này, ngươi nên dụng công luyện kiếm pháp cho thuần thục. Chuyện này có liên quan lớn đến tương lai của ngươi, ngàn vạn lần không được xao lãng.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Dạ! Sư nương…
Chàng lại muốn nói chuyện các chiêu kiếm trên vách đá và người áo xanh; Nhạc phu nhân cười chỉ vào cái bóng sau lưng Nhạc Bất Quần, khoát tay rồi quay người đi xuống núi, nhanh bước chạy theo chồng.
Lệnh Hồ Xung tự nhủ: Tại sao sư nương nói chuyện luyện kiếm có liên quan đến tương lai của ta, không thể xao lãng được? Tại sao sư nương phải đợi sư phụ đi trước rồi mới nói nhỏ dặn dò ta? Phải chăng… phải chăng…
Nghĩ đến chuyện này, trống ngực hắn đập thình thịch, hai má nóng bừng, không dám suy nghĩ tiếp nữa. Tận trong thâm tâm, hắn nảy sinh một kỳ vọng: Chẳng lẽ sư phụ và sư nương biết ta vì tiểu sư muội mà sinh bệnh, nên sẽ đem tiểu sư muội gả cho ta sao? Sư nương dặn ta phải dụng công luyện cho thật giỏi, bất luận khí công hay kiếm thuật đều phải xứng đáng thừa hưởng chân truyền của sư phụ. Sư phụ không tiện nói rõ, sư nương lại coi ta như con ruột nên mới nói nhỏ dặn dò ta, nếu không thì còn có chuyện gì khác có thể liên quan đến tương lai của ta?
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến đây, tinh thần phấn chấn, cầm kiếm lên, luyện lại một lượt những bộ kiếm pháp cao thâm mà sư phụ đã truyền thụ. Nhưng các đồ hình trên vách đá trong hậu động đã ăn sâu vào trí não, bất luận sử đến chiêu kiếm nào, chàng liền nhớ ngay đến những cách phá giải. Chàng sử mới nửa chừng thì dừng lại, nghĩ thầm: Những đồ hình trên vách đá trong hậu động lần này chưa kịp bẩm báo với sư phụ sư nương, nửa tháng sau khi hai vị lên đây, sau khi xem xét tỉ mỉ tất hai vị có thể giải đáp những thắc mắc của ta.
Những lời nói của Nhạc phu nhân khiến cho tinh thần Lệnh Hồ Xung phấn chấn nhưng trong nửa tháng, việc tu luyện khí công và kiếm thuật lại không tiến bộ nhiều, suốt ngày chỉ lo nghĩ vẩn vơ: Sư phụ và sư nương đem tiểu sư muội gả cho ta, không biết cô ta có ưng thuận hay không? Nếu ta thật sự có thể kết thành vợ chồng với sư muội, không biết sư muội có quên đi được mối tình với Lâm sư đệ hay không? Thực ra, Lâm sư đệ mới nhập sư môn, nhờ cô dạy kiếm pháp, lúc bình thường chỉ nói chuyện bầu bạn giải khuây với cô ta mà thôi, hai người chưa chắc đã có tình ý gì, sao bằng ta và tiểu sư muội cùng lớn lên với nhau, hơn mười năm tình nghĩa sớm tối có nhau? Ngày hôm đó suýt chút nữa ta bị Dư Thương Hải đánh cho một chưởng toi mạng, may nhờ Lâm sư đệ đưa ra lời giải cứu. Chuyện này suốt đời ta không thể quên, sau này ta sẽ có dịp báo ân cho Lâm sư đệ. Nếu Lâm sư đệ gặp nguy hiểm, ta sẽ không màng đến tính mệnh mà xả thân cứu hắn.
Thấm thoát nửa tháng trôi qua, một hôm sau giờ Ngọ, vợ chồng Nhạc Bất Quần lại cùng nhau lên núi. Cùng đi theo còn có Thi Đới Tử, Lục Đại Hữu và Nhạc Linh San. Lệnh Hồ Xung thấy tiểu sư muội cũng đến, lúc ra bái chào sư phụ sư nương, giọng chàng run run.
Nhạc phu nhân thấy tinh thần Lệnh Hồ Xung phấn chấn, sắc mặt khác xa với nửa tháng trước, bà thoáng vui mừng gật đầu nói:
– Linh nhi, ngươi dọn cơm cho đại sư ca ăn đi để hắn còn luyện kiếm nữa.
Nhạc Linh San dạ một tiếng rồi đem thùng cơm đi vào thạch động để trên tảng đá to. Cô lấy bát đũa ra, bới đầy một bát cơm trắng rồi cười nói:
– Đại sư ca, xin mời dùng cơm!
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đa… đa tạ.
Nhạc Linh San cười nói:
– Sao? Đại sư ca còn phát nóng lạnh ư? Sao giọng nói lại run run như vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Không… không có gì cả.
Chàng nghĩ thầm: Nếu sau này, sớm tối lúc mình ăn cơm đều có tiểu sư muội bên cạnh thì suốt đời Lệnh Hồ Xung này không mong muốn gì hơn nữa.
Chàng chẳng còn để tâm đến chuyện ăn uống, chỉ và hai ba đũa đã hết bát cơm. Nhạc Linh San nói:
– Để tiểu muội bới cơm thêm cho đại sư ca.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đa tạ, ta không ăn nữa đâu. Sư phụ và sư nương đang đợi bên ngoài.
Lệnh Hồ Xung ra ngoài động, thấy hai vợ chồng Nhạc Bất Quần đang sánh vai ngồi trên tảng đá.
Lệnh Hồ Xung đi đến trước, cúi người hành lễ, muốn nói nhiều điều tự dưng lại cảm thấy không ổn. Lục Đại Hữu nháy mắt với chàng, nét mặt hớn hở. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Chắc Lục sư đệ đã biết được tin gì nên gã mừng cho mình.
Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung mấy lần, một lúc sau mới nói:
– Hôm qua, Căn Minh từ Trường An về nói là ở Trường An, Điền Bá Quang vừa gây ra mấy vụ đại án.
Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra nói:
– Điền Bá Quang đến Trường An rồi ư? Hắn lại làm nhiều chuyện tác tệ rồi.
Nhạc Bất Quần nói:
– Còn phải nói nữa, hắn ở thành Trường An trong một đêm đã gây ra chín vụ đại án. Chưa hết, hắn còn viết lên tường của mỗi nhà chín chữ to: “Vạn lý độc hành Điền Bá Quang mượn tạm”.
Lệnh Hồ Xung hừ lên một tiếng, cả giận nói:
– Thành Trường An gần núi Hoa Sơn ta, hắn để lại chín chữ to này rõ ràng là có ý giỡn mặt phái Hoa Sơn chúng ta. Sư phụ, chúng ta…
Nhạc Bất Quần nói:
– Chúng ta làm sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Nhưng sư phụ và sư nương có thân phận tôn quý, không nên để tên ác tặc này làm dơ bảo kiếm. Còn công phu của đệ tử lại không đủ nên không phải là đối thủ của tên ác tặc này. Huống hồ đệ tử thân đang mắc tội, không thể xuống núi truy tìm tên ác tặc, nhưng cứ để hắn hoành hành tự do dưới chân núi Hoa Sơn như vậy thì thật là đáng giận.
Nhạc Bất Quần nói:
– Nếu ngươi thực sự muốn giết tên ác tặc này, ta sẽ cho phép ngươi xuống núi để lấy công chuộc tội. Vậy ngươi diễn lại cho ta xem chiêu Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm mà sư nương của ngươi đã truyền. Trong nửa năm nay, xem ra ngươi cũng đã lĩnh hội được bảy tám phần, cứ xin sư nương chỉ điểm thêm cho, chẳng lẽ đấu không lại tên ác tặc họ Điền sao?
Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, nghĩ bụng: Sư nương chưa truyền chiêu kiếm này cho ta.
Nhưng chàng lại chuyển ý nghĩ, đã hiểu ra: Ngày hôm đó sư nương đã diễn chiêu kiếm này, tuy chưa chính thức truyền cho ta nhưng đối với công phu của bổn môn ta đã học khá tinh thông, tự ta có thể biết được yếu chỉ trong chiêu kiếm. Vì vậy, sư phụ mới đánh giá ta trong nửa năm ở đây đã kiên trì luyện tập nên học được khá nhiều rồi.
Lòng dạ Lệnh Hồ Xung rối beng, chàng lẩm bẩm: Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm, Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm!
Trán chàng toát mồ hôi hột. Lúc mới lên núi, chàng nghĩ chiêu kiếm này vô cùng tinh diệu, đã từng đem ra diễn thử. Nhưng từ lúc được xem các đồ hình trên vách đá trong hậu động, chàng phát hiện bất cứ chiêu kiếm nào của phái Hoa Sơn cũng bị người ta phá giải; chiêu Ninh thị nhất kiếm này lại càng bị thất bại te tua không thể tả nổi. Tự chàng đã mất niềm tin vào chiêu kiếm này, đó là điều chàng đã mấy lần muốn thốt ra: Chiêu kiếm này đã vô dụng rồi; nó bị người ta phá giải rồi. Nhưng trước mặt Thi Đới Tử và Lục Đại Hữu, chàng không tiện chỉ trích chiêu kiếm mà sư nương từng rất tự hào.
Nhạc Bất Quần thấy vẻ mặt Lệnh Hồ Xung khác lạ bèn nói:
– Chiêu này ngươi chưa luyện xong phải không? Vậy cũng không sao. Chiêu kiếm này là cực chỉ võ công của phái Hoa Sơn ta, hỏa hầu của ngươi chưa đủ, chưa thể luyện đến nơi đến chốn được, sau này tự ngươi dần dần bổ túc thêm.
– Xung nhi, còn chưa khấu tạ sư phụ ngươi ư? Sư phụ ngươi đã đồng ý truyền cho ngươi tâm pháp của Tử hà công rồi đó.
Lệnh Hồ Xung run run đáp:
– Dạ, đa tạ sư phụ.
Hắn toan quỳ mọp xuống đất bái lạy.
Nhạc Bất Quần đưa tay ngăn lại, cười nói:
– Tử hà công là khí công tâm pháp cao nhất của bổn môn, sở dĩ ta không dễ dàng đem truyền cho ngươi không phải là ta có ý tiếc rẻ. Chỉ vì sau khi luyện công phu này, tâm phải vô tạp niệm, ý phải dũng mãnh tinh tấn, không được rà rê chút nào, nếu không sẽ rất tai hại cho người luyện, dần dần có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Xung nhi, trước tiên ta muốn xem nửa năm gần đây trình độ công phu của ngươi ra sao, rồi mới quyết định có nên hay không nên truyền cho ngươi khẩu quyết Tử hà công này.
Thi Đới Tử, Lục Đại Hữu, Nhạc Linh San nghe đại sư ca được truyền thụ Tử hà công, khuôn mặt đều lộ vẻ vô cùng hâm mộ. Cả ba đều biết rằng uy lực của Tử hà công rất lớn, trước nay từng nghe nói trong Hoa Sơn cửu công thì đệ nhất là Tử hà công. Tuy họ biết trong bổn môn võ công không ai mạnh bằng Lệnh Hồ Xung, sau này tất nhiên sẽ là người kế tục ngôi vị chưởng môn, nắm quyền coi sóc môn hộ phái Hoa Sơn nhưng không ngờ sư phụ lại đem đệ nhất thần công của bổn môn ra truyền cho đại sư ca nhanh như vậy. Lục Đại Hữu nói:
– Đại sư ca dụng công rất chăm chỉ, ngày nào đệ tử đem cơm lên đều thấy đại sư ca không luyện công thì cũng chăm chỉ luyện kiếm.
Nhạc Linh San liếc xéo gã một cái, nghĩ bụng: Cái tên Lục hầu nhi này thật là xạo, chỉ muốn bợ đít đại sư ca.
Nhạc phu nhân cười nói:
– Xung nhi, xuất kiếm đi! Ba sư đồ chúng ta cùng đi đấu với tên Điền Bá Quang. Đừng để đến lúc nguy cấp mới ôm chân đức Phật, khi lâm trận mới mài thương; nếu khỏi mài thương thì tốt hơn.
Lệnh Hồ Xung lấy làm lạ hỏi:
– Sư nương, sư nương nói cả ba chúng ta cùng đi đấu với Điền Bá Quang ư?
Nhạc phu nhân cười nói:
– Ngươi ra mặt khiêu chiến với hắn, ta và sư phụ ngươi sẽ đứng trong bóng tối giúp ngươi; bất luận ai giết được hắn cũng đều nói là ngươi giết để tránh khỏi đồng đạo võ lâm sẽ nói ta và sư phụ ngươi thiếu tự trọng.
Nhạc Linh San vỗ tay cười nói:
– Vậy thì hay quá. Đã có gia gia má má hậu thuẫn, ngay cả hài nhi cũng dám khiêu chiến với hắn; sau khi hắn chết cứ nói là hài nhi giết, không phải là tuyệt diệu sao?
Nhạc phu nhân cười nói:
– Con nhỏ này nói càn, ngươi tưởng dễ giết hắn lắm sao? Đại sư ca ngươi thừa chết thiếu sống, đã từng đấu mấy trăm chiêu với Điền Bá Quang, biết rõ thực hư của đối phương, chứ chút công phu nhỏ xíu của ngươi thì đã ăn nhằm gì. Vả lại, ngươi là con gái nhà tử tế, ngay cả cái tên của tên ác tặc này cũng không được nhắc đến, lại càng không được nói chuyện giáp mặt động thủ với hắn.
Đột nhiên nghe soạt một tiếng, thanh kiếm đã phóng đến ngực Lệnh Hồ Xung.
Bà đang cười nói với con gái, không ngờ trong nháy mắt đã rút trường kiếm sau lưng ra đâm thẳng đến chỗ yếu hiểm của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung ứng biến cũng rất mau lẹ, liền rút trường kiếm ra đỡ, choang một tiếng, song kiếm giao nhau, chân trái Lệnh Hồ Xung lùi một bước. Nhạc phu nhân phóng liên tiếp sáu chiêu nghe veo véo, sáu tiếng choảng choảng liên hồi, Lệnh Hồ Xung đã đỡ gạt trường kiếm của bà. Nhạc phu nhân quát:
– Trả chiêu đi!
Bà đột ngột thay đổi kiếm pháp, vung kiếm đâm dọc chém ngang cực nhanh, không phải là kiếm pháp của phái Hoa Sơn. Lệnh Hồ Xung biết ngay sư nương đang thi triển phép khoái đao của Điền Bá Quang để tự mình lãnh ngộ mà tìm cách phá giải, sau này mới hy vọng diệt được cường địch.
Lệnh Hồ Xung thấy Nhạc phu nhân xuất chiêu càng lúc càng nhanh, chiêu trước và chiêu sau liên tiếp không còn nhận ra nữa. Nhạc Linh San nói với phụ thân:
– Gia gia, chiêu số này của má má cực kỳ nhanh, nhưng cũng chỉ là kiếm pháp chứ không phải đao pháp. Hài nhi e rằng khoái đao của Điền Bá Quang không đúng như vậy.
Nhạc Bất Quần mỉm cười nói:
– Võ công của Điền Bá Quang vô cùng lợi hại, muốn dùng đao pháp của hắn mà xuất chiêu thì không dễ đâu. Má má của ngươi cũng không mô phỏng đúng đao pháp của hắn, chỉ muốn phát huy chữ “khoái” cho hết cái lâm ly tận chí của chiêu kiếm. Muốn trừ khử Điền Bá Quang, điều cần nhất không phải tìm điểm yếu trong đao pháp mà là tìm cách chế ngự đao pháp thần tốc của hắn để phá giải. Ngươi nhìn kìa, hay quá, Hữu phụng lai nghi.
Lão thấy vai trái của Lệnh Hồ Xung hơi thấp xuống, kiếm quyết tay trái chếch qua rồi khuỷu tay phải co lại, toan ra chiêu Hữu phụng lai nghi. Chiêu này mà dùng vào lúc này thì rất hợp cách, lão vui mừng liền lớn tiếng reo lên.
Không ngờ lão vừa nói chữ “nghi” ra khỏi miệng thì chiêu kiếm của Lệnh Hồ Xung phóng ra lại bất lực, không thể xuyên qua được làn kiếm quang dày đặc của Nhạc phu nhân. Nhạc Bất Quần nhẹ buông tiếng thở dài, nghĩ thầm:
– Chiêu này hắn sử tệ quá.
Nhạc phu nhân ra tay không nương tình. Ba kiếm choảng choảng choảng bức bách Lệnh Hồ Xung đến nỗi tay chân luống cuống.
Nhạc Bất Quần thấy Lệnh Hồ Xung ra chiêu rất hoang mang chẳng thành chương pháp nào hết, chỉ tiện tay chống đỡ, trong mười chiêu có đến hai ba chiêu không phải là kiếm thuật của bổn môn, bất giác nét mặt lão càng lúc càng khó coi. Nhưng kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung tuy lộn xôn mà vẫn đỡ được những thế tấn công lợi hại của Nhạc phu nhân. Chàng lùi dần đến bên vách núi, khi không thể lùi thêm được nữa thì mới triển khai phản kích. Đột nhiên được cơ hội, chàng liền sử chiêu Thương tùng nghênh khách, những điểm kiếm hoa hướng vào giữa khoảng lông mi và mé tóc mái của Nhạc phu nhân mà đâm tới.
Choảng! Nhạc phu nhân vung kiếm gạt ra, xoay kiếm về để hộ thân. Bà biết chiêu Thương tùng nghênh khách này còn có những chiêu biến hóa tiếp theo sau rất lợi hại.
Đối với chiêu này, Lệnh Hồ Xung luyện rất thuần thục, tuy chàng không muốn đả thương bà nhưng bà đỡ cũng không dễ dàng nên chuyển thế công thành thế thủ, ngưng thần chờ đợi. Không ngờ Lệnh Hồ Xung phóng kiếm ra, thế kiếm đã chậm rì mà kình lực lại yếu ớt, tuyệt không có một chút uy lực nào. Nhạc phu nhân quát lên:
– Dụng tâm xuất chiêu đi, ngươi đừng có nghĩ vẩn vơ nữa!
Bà liên tiếp đánh ba kiếm, Lệnh Hồ Xung nhảy lên né tránh. Bà la lên:
– Chiêu Thương tùng nghênh khách sao lại như vậy? Sau một trận bệnh, bao nhiêu kiếm pháp của ngươi đem trả hết cho sư phụ rồi ư?
Lệnh Hồ Xung đáp dạ, cảm thấy xấu hổ, trả lại được hai chiêu.
Thi Đới Tử và Lục Đại Hữu thấy nét mặt của sư phụ càng lúc càng bực dọc; cả bọn đều cảm thấy lo sợ. Bỗng nghe kình phong vù vù, Nhạc phu nhân chạy quanh, tà áo xanh biến thành một bóng xanh, kiếm quang sáng loáng, không phân biệt được kiếm xuất ra thế nào nữa. Đầu óc Lệnh Hồ Xung rối loạn cả lên, những ý niệm về các chiêu số trên vách đá dần hiện ra: Nếu ta sử chiêu Dã mã bôn trì, đối phương cứ lấy chiêu pháp tinh diệu của cây côn ra thì có thể phá được, cho nên ta sử chiêu này thì không thể tránh khỏi bị trọng thương.
Mỗi khi chàng nghĩ đến từng chiêu kiếm pháp của bổn môn liền nhớ ngay đến cách phá giải các chiêu thức này. Trước đó, chàng sử hai chiêu Hữu phụng lai nghi và Thương tùng nghênh khách nhưng chỉ sử được nửa chừng thì bỏ vì nghĩ đến đồ hình phá giải hai chiêu kiếm này chợt sợ hãi liền rút kiếm về.
Nhạc phu nhân sử kiếm càng nhanh hơn, thì ra bà muốn dẫn dụ đối phương dùng chiêu Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm để phá giải sức mạnh của địch thủ. Lệnh Hồ Xung thuận tay chiết giải, nhưng tinh thần không tập trung, bộ dạng thật bối rối như không còn hồn vía. Nhạc phu nhân biết đồ nhi gan dạ và dũng khí mãnh liệt, từ thuở nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, bây giờ hắn phóng ra những chiêu chiết giải kỳ cục như vậy, bất giác bà tức giận quát:
– Còn chưa sử kiếm sao?
Lệnh Hồ Xung đáp dạ rồi phóng kiếm đâm ra, vận kình lực xuất chiêu Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm của Nhạc phu nhân sáng chế. Nhạc phu nhân nói:
– Hay lắm!
Bà biết chiêu này vô cùng lợi hại nên không dám chạm tới mũi kiếm của hắn, nghiêng người né tránh, hồi kiếm phóng nhanh ra. Lệnh Hồ Xung vẫn nghĩ: Chiêu này không thành rồi. Vô dụng, thất bại thảm hại rồi!
Bỗng nhiên cổ tay chấn động, trường kiếm tuột khỏi tay bay đi. Lệnh Hồ Xung giật mình sợ hãi, kêu lên một tiếng.
Nhạc phu nhân liền vung kiếm đánh thẳng ra, thế kiếm như cầu vồng. Song kiếm giao nhau choang choang, chính là chiêu Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm của bà. Chiêu này phát ra uy lực mạnh hơn rất nhiều so với lúc mới sáng chế. Sau khi sáng chế thành công chiêu này, bà rất đắc ý, hàng ngày suy nghĩ tìm tòi làm sao chế cách ra chiêu càng nhanh, làm sao nội kình càng mạnh, yêu cầu phải đánh một đòn là trúng để địch nhân khó chống đỡ được. Bà thấy Lệnh Hồ Xung sử chiêu đắc ý của mình, lúc đầu đánh ra điệu bộ rất giống, nhưng đường kiếm thực chất lại khác hẳn, quả nhiên là “Họa hổ bất thành phản loại khuyển” (Vẽ hổ không thành mà ra chó). Hắn đem tuyệt chiêu uy lực mãnh liệt lạ thường này sử ra thật lôi thôi, không dứt khoát, bộ dạng thật lúng túng. Nhạc phu nhân cả giận, liền sử ra chiêu này. Tuy bà tuyệt không có ý làm tổn thương đồ nhi, nhưng chiêu kiếm này thật quá cương mãnh, lưỡi kiếm chưa đến, thì kiếm lực đã bao phủ lên cả người Lệnh Hồ Xung.
Nhạc Bất Quần thấy Lệnh Hồ Xung không còn cách gì để né tránh, không có cách gì gạt đỡ, càng khó mà phản công. Lúc thanh trường kiếm của Nhạc phu nhân vừa mới đâm đến người Lệnh Hồ Xung, bà liền dùng nội lực chấn đoạn thanh kiếm lại, bây giờ kình lực đã tập trung vào mũi kiếm, quả thật tay thu kiếm về không kịp nữa. Lão la thầm “Không xong rồi!”, vội rút thanh trường kiếm bên người của con gái, vọt lên trước một bước; thanh trường kiếm của Nhạc phu nhân chỉ cần phóng tới trước nửa thước nữa là lão phải phóng kiếm ra để gạt đỡ. Nhưng công phu của hai vợ chồng lão không thua kém nhau bao nhiêu, tuy Nhạc Bất Quần mạnh hơn vợ một chút nhưng Nhạc phu nhân đã chiếm được tiên cơ, nên không thể gạt đỡ được, cũng không hy vọng gì cứu vãn nổi, chỉ mong cho Lệnh Hồ Xung bị thương nhẹ thôi.
Trong nháy mắt, Lệnh Hồ Xung thuận tay rút vỏ kiếm sau lưng ra, thấp người xuống, ngồi nghiêng người, lấy vỏ kiếm đối chuẩn với mũi kiếm của Nhạc phu nhân phóng đến. Chiêu thức này lấy từ những chiêu thức trong đồ hình trên vách đá ở hậu động. Người sử côn lấy côn đối chuẩn với mũi kiếm của đối phương, côn kiếm nối nhau thành một đường thẳng, nội công của hai bên đối lập nhau, trường kiếm ắt phải gãy. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đã bị chấn động tuột khỏi tay, tiếp theo thấy thế tấn công của sư nương như sấm sét, Lệnh Hồ Xung vốn đã bấn loạn vô cùng, trong đầu toàn chập chờn những chiêu số trên vách đá. Chiêu kiếm của Nhạc phu nhân khiến chàng không thể chống cự được, nên để bảo toàn tính mạng, phải sử chiêu thức trên vách đá ra. Kiếm đâm tới đã nhanh mà vỏ kiếm chiết giải cũng thần tốc bởi trong lúc này không thể chần chừ, lại không có thời gian để tìm côn. Chàng thuận tay rút vỏ kiếm sau lưng ra, lấy vỏ kiếm đối chuẩn với trường kiếm của Nhạc phu nhân thành một đường thẳng. Đừng nói là vỏ kiếm, nếu chỉ là một cục bùn hay một cọng rơm chàng cũng sẽ sử ra chiêu thức này, đem nó đối chuẩn với trường kiếm để nối lại thành một đường.
Lệnh Hồ Xung xuất chiêu này ra, nội kình cánh tay tự nhiên phát huy. Chỉ nghe đánh soạt một tiếng, trường kiếm của Nhạc phu nhân đã cắm vào vỏ kiếm. Thì ra lúc Lệnh Hồ Xung kinh hoàng, không kịp xoay vỏ kiếm, cứ nắm đàng chuôi để đối phó với thanh kiếm đang phóng tới, không ngờ lưỡi kiếm phóng tới lại trúng vào miệng vỏ kiếm nên trường kiếm của Nhạc phu nhân không bị chấn động mà chui thẳng vào vỏ kiếm của Lệnh Hồ Xung.
Nhạc phu nhân giật mình sợ hãi, hổ khẩu đau buốt, trường kiếm vuột khỏi tay, đã bị Lệnh Hồ Xung dùng vỏ kiếm đoạt lấy rồi. Chiêu thức này của Lệnh Hồ Xung hàm chứa những chiêu kế tiếp.
Chàng không còn tự chủ được nữa, vung vỏ kiếm điểm thẳng vào yết hầu của Nhạc phu nhân một cách nguy hiểm mà nguy hiểm nhất lại chính là chuôi kiếm của thanh trường kiếm mà bà đã sử.
Nhạc Bất Quần vừa sợ hãi vừa tức giận liền vung trường kiếm đập xuống vỏ kiếm của Lệnh Hồ Xung. Trong chớp mắt, lão đã sử Tử hà công. Lệnh Hồ Xung cảm thấy toàn thân nóng sôi, loạng choạng lùi lại ba bước, rồi ngồi phịch xuống đất. Vỏ kiếm và trường kiếm trong vỏ đều bị gãy thành ba bốn khúc rớt xuống đất. Một làn ánh sáng loáng qua, thanh trường kiếm của Nhạc Bất Quần rớt xuống cắm sâu vào lòng đất đến tận chuôi.
Thi Đới Tử, Lục Đại Hữu và Nhạc Linh San, cả ba đều hoa cả mắt, đứng ngẩn người ra. Nhạc Bất Quần phóng đến trước mặt Lệnh Hồ Xung, đưa tay phải tát bốp bốp hai cái. Lão tát Lệnh Hồ Xung nẩy lửa, rồi cả giận quát:
– Tiểu súc sinh, ngươi làm cái gì vậy?
Đầu óc Lệnh Hồ Xung choáng váng, người lảo đảo. Chàng quỳ phục xuống đất nói:
– Sư phụ sư nương, đệ tử thật đáng chết.
Nhạc Bất Quần căm giận đến cực điểm, quát:
– Trong nửa năm này, ngươi ở trên đây ăn năn sám hối như thế nào? Luyện công phu gì?
Lệnh Hồ Xung ấp úng:
– Đệ… đệ tử không… không luyện công phu gì cả.
Nhạc Bất Quần lại lớn tiếng hỏi:
– Ngươi đối phó với sư nương chiêu này là do loạn tâm vọng tưởng mà ra phải không?
Lệnh Hồ Xung ấp úng:
– Đệ tử… đệ tử đâu có kịp suy nghĩ gì, thấy nguy cấp nên thuận tay sử ra ngay mà thôi.
Nhạc Bất Quần thở dài nói:
– Ta cũng đoán ngươi không suy nghĩ gì, chỉ thuận tay sử chiêu, chính vì vậy ta mới tức giận. Ngươi có biết mình đã đi vào đường tà, trước mắt sẽ khó tự quay lại chính đạo không?
Lệnh Hồ Xung cúi đầu đáp:
– Dạ, xin sư phụ chỉ giáo cho.
Nhạc phu nhân một lúc mới định thần lại được, thấy Lệnh Hồ Xung bị chồng đánh hai má sưng múp, tím bầm thật là đáng thương. Lòng bà xót xa, cất tiếng dịu dàng nói:
– Ngươi đứng dậy đi! Trong chuyện này có liên quan đến nhiều điều rắc rối mà ngươi không hiểu.
Bà quay sang nhìn chồng nói:
– Sư ca, tư chất Xung nhi quá thông minh, trong nửa năm nay không gặp vợ chồng ta nên y tự động luyện công, đi nhầm vào con đường rẽ. May mà hắn mới lầm đường lạc lối chưa xa, ta kéo hắn trở lại cũng chưa muộn.
Nhạc Bất Quần gật đầu rồi nhìn Lệnh Hồ Xung nói:
– Đứng lên đi!
Lệnh Hồ Xung đứng dậy, nhìn trường kiếm và vỏ kiếm gãy thành ba khúc nằm dưới đất, lòng hoang mang vô cùng, không biết tại sao sư phụ và sư nương đều cho rằng mình luyện công đi vào đường rẽ.