Hồi 29: Lâm Bình Chi lên núi Hoa Sơn

Hồi 29: Lâm Bình Chi lên núi Hoa Sơn

Sau khi khâm liệm vợ chồng Lâm Chấn Nam, phái Hoa Sơn thuê người khiêng hai cỗ quan tài ra bờ sông rồi lên thuyền đi về hướng Bắc. Đến Dự Tây thì bỏ thuyền đi đường bộ. Lệnh Hồ Xung nằm trong cỗ xe lớn để dưỡng thương, thương thế ngày càng thuyên giảm.

Một ngày kia đến chân ngọn Ngọc Nữ, Hoa Sơn. Hai cỗ quan tài của vợ chồng Lâm Chấn Nam tạm quàn lại trong ngôi miếu nhỏ bên núi để định ngày mai táng.

Cao Căn Minh và Lục Đại Hữu lên núi trước báo tin, hơn hai mươi đệ tử phái Hoa Sơn đều xuống núi bái kiến sư phụ. Lâm Bình Chi thấy những đệ tử lớn tuổi đã quá tam tuần, người nhỏ không quá mười lăm mười sáu tuổi, trong đó có nữ đệ tử vừa thấy Nhạc Linh San là ríu rít nói cười không ngớt. Lao Đức Nặc dẫn Lâm Bình Chi đi yết kiến từng người. Theo quy củ của phái Hoa Sơn thì ai nhập môn trước là sư huynh, ai nhập môn sau là sư đệ, cho nên Dư Kỳ là người nhỏ tuổi nhất nhưng Lâm Bình Chi cũng phải kêu hắn bằng sư huynh. Chỉ có Nhạc Linh San là ngoại lệ, cô là con gái của Nhạc Bất Quần nên không xếp theo thứ tự của các môn đồ, đành phải dựa vào tuổi mà xưng hô, ai lớn tuổi hơn cô thì gọi cô là “sư muội”. Cô vốn nhỏ hơn Lâm Bình Chi mấy tuổi nhưng nhất định đòi làm sư tỷ, mà Nhạc Bất Quần đã không cản nên Lâm Bình Chi phải kêu cô bằng “sư tỷ”.

Đoàn người lên đến đỉnh núi. Lâm Bình Chi đi theo sau các sư huynh. Chàng trông thấy thế núi hiểm trở, cây cối âm u, chim hót líu lo, nước chảy róc rách, bốn năm tòa nhà lớn vách tường trắng dựa theo sườn núi, cái cao cái thấp.

Một thiếu phụ trung niên xinh đẹp bước đến gần; Nhạc Linh San chạy đến nhảy vào lòng bà gọi:

– Má má, hài nhi vừa có một tên sư đệ. Cô vừa cười vừa chỉ tay vào Lâm Bình Chi.

Lâm Bình Chi đã nghe các sư huynh nói sư nương Nhạc phu nhân Ninh Trung Tắc và sư phụ vốn là sư huynh sư muội đồng môn; kiếm thuật bà tinh thâm không kém gì sư phụ. Chàng vội tiến lên trước khấu đầu nói:

– Đệ tử Lâm Bình Chi xin bái kiến sư nương.

Nhạc phu nhân tươi cười nói:

– Hay lắm, đứng dậy, đứng dậy đi.

Bà nhìn Nhạc Bất Quần rồi cười nói:

– Mỗi lần tướng công xuống núi, nếu không thu được vài món bảo bối về thì nhất định không chịu nổi. Lần này đi dự lễ rửa tay gác kiếm ở Hành Sơn, thiếp đoán ít nhất trượng phu phải thu được ba bốn tên đệ tử, sao chỉ thu có một?

Nhạc Bất Quần cười nói:

– Phu nhân thường nói: quân quý là ở tinh nhuệ chứ không phải ở số đông, phu nhân thấy gã thế nào?

Nhạc phu nhân cười nói:

– Tướng mạo gã tuấn tú, không giống người luyện võ. Chi bằng tướng công cho gã học Tứ thư, Ngũ kinh để sau này thi tú tài, trạng nguyên hay hơn.

Mặt Lâm Bình Chi ửng hồng, chàng thầm nghĩ: Sư nương thấy mình giống một thư sinh yếu đuối thì có ý khinh thị. Mình phải nỗ lực dụng công, quyết phải theo kịp các vị sư huynh để đừng ai xem thường mình mới được.

Nhạc Bất Quần cười nói:

– Vậy cũng được. Nếu trong phái Hoa Sơn có được một trạng nguyên thì cũng là giai thoại thiên cổ hiếm thấy.

Nhạc phu nhân trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung nói:

– Ngươi lại đánh lộn với người ta rồi bị thương phải không? Sao sắc mặt khó coi thế này? Bị thương có nặng không?

Lệnh Hồ Xung mỉm cười đáp:

– Đệ tử đã đỡ nhiều rồi. Nếu lần này mà cái mạng không lớn thì e rằng Xung nhi không gặp được sư mẫu nữa.

Nhạc phu nhân lại trừng mắt nói:

– Có vậy ngươi mới biết ngoài trời còn có trời, mình hơn người thì có người hơn mình. Thua như vậy đã biết ăn năn chưa?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Khoái đao của Điền Bá Quang thật lợi hại, Xung nhi đỡ không nổi, đang muốn xin sư nương chỉ giáo cho.

Nhạc phu nhân nghe Lệnh Hồ Xung nói bị thương dưới tay của Điền Bá Quang, sắc mặt bà mới vui, gật đầu nói:

– Hay lắm, thì ra ngươi đánh nhau với tên ác tặc Điền Bá Quang. Ta cứ tưởng ngươi đi sinh sự với ai khác để rước họa vào thân. Khoái đao của hắn thế nào? Chúng ta hãy chuẩn bị sẵn một cây đao để lần sau đánh thắng hắn.

Trên đường về Hoa Sơn, Lệnh Hồ Xung đã mấy lần hỏi sư phụ biện pháp chiết giải khoái đao của Điền Bá Quang nhưng Nhạc Bất Quần nhất định không nói, bảo hắn về thỉnh giáo sư nương. Quả nhiên Nhạc phu nhân vừa nghe thì cao hứng vô cùng.

Mọi người đi vào phòng riêng của Nhạc Bất Quần rồi kể lại chuyện xảy ra sau khi chia tay. Sáu nữ đệ tử nghe Nhạc Linh San thuật lại những chuyện ở Phúc Châu và Hành Sơn đều lấy làm thích thú. Lục Đại Hữu thì khoa trương với các sư đệ về cuộc tỉ đấu giữa đại sư ca và Điền Bá Quang thế nào; đại sư ca đâm La Nhân Kiệt ra sao. Hắn thêm mắm thêm muối, dường như Điền Bá Quang bị đại sư ca đánh bại chứ không phải là đại sư ca bị Điền Bá Quang đánh thua te tua đâu.

Mọi người ăn điểm tâm rồi uống trà. Nhạc phu nhân thì muốn Lệnh Hồ Xung diễn tả lại đao pháp của Điền Bá Quang, lại hỏi cách chiết giải thế nào.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Đao pháp của Điền Bá Quang thần diệu vô cùng. Lúc đó, đệ tử bị hoa cả mắt, hết sức chống đỡ còn không xong, nào dám nói chi đến chuyện chiết giải?

Nhạc phu nhân nói:

– Ngươi đã chống đỡ không nổi, vậy nhất định đã sử dụng ngụy kế vô lại để chuồn đi.

Lệnh Hồ Xung từ thuở nhỏ được bà nuôi dưỡng đến lớn, bản lĩnh tính cách của hắn thế nào bà biết quá rõ.

Lệnh Hồ Xung đỏ mặt, mỉm cười nói:

– Lúc đấu với nhau ở sơn động, vị sư muội phái Hằng Sơn đã trốn đi rồi, đệ tử không còn lo lắng gì nữa bèn dốc hết toàn lực để giao đấu với Điền Bá Quang. Không ngờ đấu không được bao lâu, hắn đã sử phép khoái đao. Đệ tử chỉ đỡ được hai chiêu thì bụng đã kêu trời: “Phen này chắc mạng ta tiêu rồi”. Đệ tử liền cười ha hả lên. Điền Bá Quang thu đao về rồi hỏi: “Có gì đâu đáng cười? Ngươi có đỡ nổi Phi sa tẩu thạch thập tam thức đao pháp của ta không?” Đệ tử cười nói: “Thì ra Điền Bá Quang danh tiếng lẫy lừng thiên hạ lại là đồ bỏ đối với phái Hoa Sơn ta. Không ngờ, quả thật không ngờ. Đúng rồi, nhất định là phẩm chất ngươi xấu xa nên bị bổn phái trục xuất ra khỏi môn tường”. Điền Bá Quang nói: “Cái gì là đồ bỏ của phái Hoa Sơn? Đừng ăn nói hồ đồ. Võ công của Điền mỗ là của riêng Điền mỗ, không liên can gì với các món thúi hoắc của phái Hoa Sơn ngươi”. Đệ tử cười nói: “Đường đao pháp của ngươi có mười ba thức phải không? Cái gì là Phi sa tẩu thạch, tự mình bịa cái tên dễ nghe dữ. Ta đã từng thấy sư phụ và sư nương chiết giải rồi. Đao pháp này là do lúc ngồi thêu, sư nương ta bỗng nhiên nghĩ ra. Hoa Sơn ta có ngọn Ngọc Nữ, ngươi có nghe qua chưa?” Điền Bá Quang nói: “Ngọn Ngọc Nữ ở Hoa Sơn ai mà không biết. Vậy thì sao nào?” Đệ tử nói: “Kiếm pháp do sư nương ta sáng chế gọi là Ngọc nữ kim châm thập tam kiếm, trong đó có các chiêu Xuyên châm dẫn tuyến, Thiên y vô phùng, Dạ tú uyên ương”. Đệ tử vừa nói, vừa đếm đầu ngón tay rồi nói tiếp: “Đúng rồi, chiêu đao pháp của ngươi vừa rồi là từ chiêu thứ tám gọi là Chức Nữ xuyên thoa, do sư nương ta sáng chế rồi biến hóa ra. Ngươi đường đường là một tay hảo hán oai phong lẫm liệt, lại học cái dáng thướt tha của sư nương ta, giống như Chức Nữ trên trời ngồi dệt vải bên khung cửi; tay ngọc thon thả cầm con thoi từ bên này ném sang bên kia lại từ bên kia ném lại bên này, thật là ngộ nghĩnh, há không khiến cho người ta buồn cười sao?”

Lệnh Hồ Xung nói chưa dứt thì Nhạc Linh San và bọn nữ đệ tử đều bật cười khanh khách.

Nhạc Bất Quần mỉm cười:

– Vớ vẩn, vớ vẩn quá.

Nhạc phu nhân phì một tiếng rồi nói:

– Miệng lưỡi của ngươi thật ranh mãnh, cái gì cũng nói được, sao lại kéo cả sư nương của ngươi vào? Thật đáng đánh đòn.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Sư nương không biết đâu. Tên Điền Bá Quang rất tự phụ, nghe đệ tử đem hắn ra so sánh với đàn bà, lại nói là bộ đao pháp thần kỳ của hắn là do sư nương sáng chế ra cốt để hắn suy nghĩ đặng kéo dài thời gian, không giết đệ tử ngay. Quả nhiên hắn đem bộ đao pháp từ từ sử lại từng chiêu một, cứ sử một chiêu thì hắn hỏi một câu: “Chiêu này có phải do sư nương ngươi sáng chế không?”; đệ tử làm ra vẻ bí mật, trầm ngâm không đáp, lòng ngấm ngầm ghi nhớ đao pháp của hắn. Đợi hắn sử hết mười ba chiêu rồi, đệ tử mới nói: “Bộ đao pháp của ngươi và bộ kiếm pháp của sư nương ta sáng chế tuy có một chút khác biệt nhưng cơ bản đều giống nhau. Ngươi làm sao mà học lóm kiếm pháp của phái Hoa Sơn, thật kỳ lạ vô cùng”. Điền Bá Quang cả giận nói: “Ngươi đỡ không nổi đao pháp của ta, lại khua môi múa mép để kéo dài thời gian, muốn xem rõ chiêu thức đao pháp của ta, ta há không biết sao? Lệnh Hồ Xung, ngươi nói ở quý phái có đao pháp này, xin mời thi triển ra để Điền mỗ mở rộng tầm mắt”.

Đệ tử nói: “Tệ phái sử kiếm chứ không sử đao. Vả lại, bộ Ngọc Nữ kim châm kiếm của sư nương ta chỉ truyền cho nữ đệ tử không truyền cho nam đệ tử. Chúng ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lại đi sử kiếm pháp của bọn nữ nhi, há không khiến cho bằng hữu trong võ lâm chế giễu ư?” Điền Bá Quang càng tức giận, nói: “Chế giễu cũng vậy mà không chế giễu cũng vậy, hôm nay nhất định ngươi phải thừa nhận phái Hoa Sơn thực sự không có bộ đao pháp như thế này. Lệnh Hồ Xung, Điền mỗ khâm phục ngươi là một hảo hán, ngươi không nên nói năng xằng bậy giỡn mặt ta”.

Nhạc Linh San nói xen vào:

– Quân ác tặc vô liêm sỉ này ai cần hắn khâm phục? Chẳng qua giỡn mặt hắn một lúc mà chơi thôi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Nhưng nhìn tình cảnh lúc đó, nếu ta không bịa đặt đem bộ Ngọc Nữ kim châm kiếm ra, thì lập tức sẽ toi mạng ngay, đành phải dựa vào đao pháp của hắn, õng à õng ẹo mà hóa chiêu loạn xạ cả lên để đánh ra.

Nhạc Linh San cười nói:

– Đại sư ca õng à õng ẹo hóa chiêu như vậy, có giống hắn không?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Ngày thường, ta nhìn tiểu muội sử kiếm rất nhiều, có lý nào nhại lại mà không giống?

Nhạc Linh San nói:

– Ui chao, đại ca cười người ta sử kiếm õng à õng ẹo. Tiểu muội ba ngày không thèm nhìn mặt đại ca nữa đâu.

Nhạc phu nhân nãy giờ vẫn trầm ngâm, lúc này mới lên tiếng:

– Linh nhi, ngươi đưa kiếm cho đại sư ca đi.

Nhạc Linh San rút thanh trường kiếm ra, chuyển chuôi kiếm lại đưa cho Lệnh Hồ Xung rồi cười nói:

– Má má muốn xem đại ca õng à õng ẹo sử kiếm không giống ai.

Nhạc phu nhân nói:

– Xung nhi, đừng thèm nghe những lời vớ vẩn của Linh nhi nữa. Lúc đó ngươi sử kiếm ra sao?

Lệnh Hồ Xung biết sư nương muốn xem đao pháp của Điền Bá Quang, liền nhận lấy trường kiếm, hướng về sư phụ sư nương cúi người hành lễ rồi nói:

– Sư phụ, sư nương, đệ tử xin thử diễn đao chiêu của Điền Bá Quang.

Nhạc Bất Quần gật đầu. Lục Đại Hữu nói với Lâm Bình Chi:

– Lâm sư đệ, quy củ của môn phái chúng ta là tiểu bối trước khi sử quyền động kiếm trước mặt tôn trưởng phải xin phép trước.

Lâm Bình Chi đáp:

– Dạ, đa tạ Lục sư ca chỉ giáo.

Lệnh Hồ Xung giả bộ uể oải ngáp dài, hai tay yếu ớt giơ lên tựa hồ như muốn vươn vai, đột nhiên hắn rung cổ tay phải một cái, liên tục chém ra ba kiếm nhanh như chớp, nghe veo véo. Bọn đệ tử giật mình kinh hãi, mấy tên nữ đệ tử không hẹn mà cùng la lên một tiếng. Lệnh Hồ Xung sử trường kiếm loạn xạ cả lên chẳng theo chương pháp nào cả, nhưng trong mắt của Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân, mấy chục chiêu đều nhìn ra rất rõ; chỉ thấy mỗi nhát đâm, mỗi nhát chém đều lợi hại và chuẩn xác. Bỗng nhiên, Lệnh Hồ Xung thu kiếm đứng lại, hướng về sư phụ và sư nương cúi mình hành lễ.

Nhạc Linh San hơi thất vọng, nói:

– Nhanh đến như vậy sao?

Nhạc phu nhân gật đầu nói:

– Nên nhanh như vậy mới được. Khoái đao thập tam thức này, mỗi thức có ba bốn chiêu biến hóa, chỉ trong khoảnh khắc sử được hơn bốn mươi chiêu thì thật là loại đao pháp hiếm có trên thế gian.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Điền Bá Quang sử đao còn nhanh hơn đệ tử sử kiếm rất nhiều.

Nhạc phu nhân và Nhạc Bất Quần nhìn nhau, lòng có ý thán phục. Nhạc Linh San nói:

– Đại sư ca, sao không thấy đại sư ca õng ẹo chút nào?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Mấy ngày này, lúc nào ta cũng nghĩ đến phép khoái đao, lúc sử chiêu pháp tất nhiên phải rất thần tốc. Lúc ở trong hoang sơn nhìn Điền Bá Quang diễn thử không mau lẹ như vậy là do ta muốn cố ý không sử đúng đao pháp của hắn, còn thêm vào điệu bộ uốn éo của đàn bà nên càng chậm hơn nữa.

Nhạc Linh San cười nói:

– Đại ca hôm đó uốn éo ra sao? Mau diễn lại cho tiểu muội xem chơi một chút.

Nhạc phu nhân nghiêng người, rút thanh trường kiếm ở sau lưng một tên nữ đệ tử, nhìn Lệnh Hồ Xung nói:

– Sử khoái đao đi!

Lệnh Hồ Xung đáp dạ.

Véo một tiếng, trường kiếm xoay một vòng quanh Nhạc phu nhân, mũi kiếm hướng về phía lưng bà ta rồi móc ngược trở lại. Nhạc Linh San giật mình sợ hãi la lên:

– Má má, cẩn thận!

– Đại sư ca, cẩn thận!

Lệnh Hồ Xung cũng không đỡ gạt mà đâm ngược lại một kiếm rồi nói:

– Sư nương, hắn hoàn đao còn nhanh hơn nhiều.

Nhạc phu nhân chém vèo vèo ba kiếm, Lệnh Hồ Xung cũng đồng thời đánh trả lại ba kiếm. Hai người đều đánh rất nhanh, lấy công làm thủ, không có chiêu nào gạt đỡ để phòng thân. Chỉ trong chớp mắt hai thầy trò đã chiết giải hơn hai mươi chiêu.

Lâm Bình Chi chỉ há hốc miệng đứng nhìn, nghĩ thầm: Đại sư ca ăn nói và xử sự có vẻ điên rồ nhưng võ công lại tuyệt diệu vô cùng. Sau này mình phải từng giờ từng phút cố gắng luyện công, không lơi lỏng mới khỏi bị người coi thường.

Giữa lúc ấy, Nhạc phu nhân phóng kiếm nghe vèo một tiếng, mũi kiếm đã chỉ vào yết hầu của Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung không còn cách nào né tránh bèn nói:

– Hắn đỡ được chiêu này.

Nhạc phu nhân nói:

– Hay lắm!

Thanh trường kiếm trong tay bà như rồng bay phượng múa, sau vài chiêu lại chỉ vào ngực Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung vẫn nói:

– Hắn vẫn đỡ được chiêu này.

Ý hắn muốn nói đao pháp của Điền Bá Quang nhanh hơn nhiều, hai chiêu này hắn đều có thể gạt được.

Hai người càng đấu càng nhanh, càng về sau Lệnh Hồ Xung không còn rảnh để nói câu “Hắn vẫn đỡ được”, mỗi khi bị Nhạc phu nhân dùng kiếm chế ngự, chàng chỉ lắc đầu biểu thị rằng chiêu kiếm này vẫn không thể đâm chết được Điền Bá Quang. Trường kiếm của Nhạc phu nhân càng sử càng cao hứng, đột nhiên bà la lên một tiếng, mũi kiếm lấp loáng bất định, vây quanh người Lệnh Hồ Xung mà đâm tới, ngân quang nhảy múa, mọi người nhìn thấy đều hoa cả mắt. Bà phát mạnh một kiếm đâm thẳng đến trước ngực Lệnh Hồ Xung như sét đánh, thế kiếm như sấm động. Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi la lên.

– Sư nương!

Kỳ thực mũi kiếm đã đâm rách áo của hắn. Tay phải Nhạc phu nhân đâm thẳng về phía trước, trường kiếm đã đụng đến da trước ngực của Lệnh Hồ Xung rồi xuyên vào ngực hắn đến tận chuôi.

Nhạc Linh San thất kinh la lên:

– Má má!

Chỉ nghe tiếng loảng xoảng không dứt, từng mảnh kiếm gãy dài khoảng một tấc rớt xuống bên chân Lệnh Hồ Xung. Nhạc phu nhân cười vang, rút tay về, thanh trường kiếm trong tay bà chỉ còn lại cái chuôi kiếm.

Nhạc Bất Quần cười nói:

– Sư muội, nội lực của sư muội đã tinh tiến đến vậy khiến ngay cả ta cũng bị lừa nữa.

Vợ chồng lão vốn là đồng môn kết thành chồng vợ, thời còn trẻ đã quen gọi như vậy, sau khi thành vợ chồng vẫn xưng hô với nhau là sư huynh sư muội.

Nhạc phu nhân cười nói:

– Đại sư huynh quá khen, mấy chiêu nhỏ nhoi này đâu có chi đáng kể.

Lệnh Hồ Xung nhìn những đoạn kiếm gãy dưới đất, lòng thực sự kinh hãi, mới hay lúc sư nương phóng kiếm đâm tới đã sử dụng hết toàn lực, nếu nội lực không đủ thì xuất kiếm khó thần tốc như vậy. Nhưng mũi kiếm vừa đụng đến da, bà lập tức chuyển luồng nội lực hùng hậu từ thế đâm thẳng biến thành thế chấn động ngang làm trường kiếm bị gãy thành từng đoạn cho đến tận chuôi. Trong nháy mắt, bà đã vận dụng nội kình tuyệt xảo, thật đã đến mức xuất quỷ nhập thần khiến Lệnh Hồ Xung vô cùng khâm phục. Hắn bèn nói:

– Đao pháp của Điền Bá Quang có nhanh hơn nữa cũng quyết khó tránh khỏi chiêu kiếm này của sư nương.

Lâm Bình Chi thấy áo của Lệnh Hồ Xung chỗ nào cũng bị thủng, đều là do trường kiếm của Nhạc phu nhân đâm rách. Gã nghĩ bụng: Trên thế gian này lại có thứ kiếm thuật cao minh như vậy, ta phải học cho bằng được thì mới có thể báo thù cho phụ mẫu.

Gã lại nghĩ tiếp: Phái Thanh Thành và Mộc Cao Phong đều là những kẻ tham lam mưu đồ chiếm đoạt Tịch tà kiếm phổ của nhà ta. Kỳ thực Tịch tà kiếm pháp của nhà ta so với kiếm pháp của sư nương thì cách biệt một trời một vực.

Nhạc phu nhân rất đắc ý nói:

– Xung nhi, ngươi đã nói chiêu kiếm này có thể đâm chết được Điền Bá Quang thì phải dụng công cho tốt, ta sẽ truyền thụ cho ngươi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đa tạ sư nương.

Nhạc Linh San nói:

– Má má, hài nhi cũng muốn học nữa.

Nhạc phu nhân lắc đầu nói:

– Nội công của hài nhi chưa đủ trình độ, học không được đâu.

Nhạc Linh San trề môi, lòng nghĩ má má không muốn dạy mình, bèn nói:

– Nội công của đại sư ca không hơn hài nhi bao nhiêu, tại sao đại sư ca có thể học được còn hài nhi thì không thể học được?

Nhạc phu nhân mỉm cười không nói. Nhạc Linh San kéo tay áo phụ thân nói:

– Gia gia, gia gia truyền cho hài nhi công phu phá giải chiêu kiếm này, để sau khi đại sư ca học xong chiêu kiếm này sẽ không ăn hiếp được hài nhi.

Nhạc Bất Quần lắc đầu cười nói:

– Chiêu kiếm này của má má ngươi gọi là “Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm thiên hạ vô địch” ta làm sao có pháp môn để phá giải.

Nhạc phu nhân cười nói:

– Đại sư huynh nói giỡn để trêu ghẹo sư muội cũng không sao, nhưng nếu truyền ra ngoài thì đồng đạo võ lâm có thể cười sư muội đến rớt cả răng.

Chiêu kiếm này do bà nhất thời sáng chế ra, kỳ thực trong đó bao hàm tuyệt kỹ kiếm pháp và nội công của phái Hoa Sơn cộng thêm với sự thông minh tài trí riêng của bà, lợi hại không thể so sánh được, nhưng do sáng chế vội nên chưa đặt tên cho nó. Nhạc Bất Quần vốn muốn đặt cho nó cái tên là “Nhạc phu nhân vô địch kiếm”, nhưng lão nghĩ lại vợ mình tính khí cao ngạo, sau khi thành hôn, vẫn thích đồng đạo võ lâm gọi bà là “Ninh nữ hiệp”, chứ không thích gọi là “Nhạc phu nhân”. Phải biết ba chữ “Ninh nữ hiệp” là tên gọi thể hiện bản lãnh hành vi của chính bà, còn ba chữ “Nhạc phu nhân” thì không tránh khỏi dựa vào thanh danh lừng lẫy của chồng mà có. Tuy ngoài miệng bà trách móc chồng nhưng trong lòng đối với tám chữ “Vô song vô đối, Ninh thị nhất kiếm” thì rất thích thú. Bà ngấm ngầm khen chồng là người có học, đặt cho chiêu kiếm của mình một cái tên rất hay. Lời nói có vẻ giận dỗi nhưng trong lòng lại ngầm thích thú.

Nhạc Linh San nói:

– Gia gia, khi nào gia gia cũng sáng chế ra mấy chiêu “Vô tỷ vô địch, Nhạc gia thập kiếm” truyền cho hài nhi, để hài nhi và đại sư ca đấu ngang cơ với nhau.

Nhạc Bất Quần lắc đầu cười nói:

– Không được đâu, gia gia không thông minh bằng má má của ngươi, không sáng chế ra được chiêu kiếm mới nào.

Nhạc Linh San kề sát miệng vào tai phụ thân nói nhỏ:

– Không phải gia gia sáng chế không được, mà vì gia gia sợ vợ nên không dám sáng chế.

Nhạc Bất Quần cười ha hả, đưa tay bẹo nhẹ vào má cô rồi nói:

– Chỉ được cái nói năng bậy bạ!

Nhạc phu nhân nói:

– Linh nhi, ngươi đừng làm rộn gia gia nữa. Đức Nặc, ngươi đi sắp đặt hương án để Lâm sư đệ bái linh vị liệt đại tổ sư của bổn phái.

Trong khoảnh khắc, mọi thứ đã sắp đặt xong, Nhạc Bất Quần dẫn mọi người đến hậu đường. Lâm Bình Chi thấy ở giữa xà nhà treo một tấm biển viết bốn chữ to “Dĩ khí ngự kiếm”, trên sảnh đường bày biện trang nghiêm, hai sợi dây thao của hai thanh trường kiếm đã biến thành màu đen, hai thanh kiếm đã cũ lắm, có thể đoán được đó là những phục kiếm các tôn sư đời trước của phái Hoa Sơn. Gã nghĩ thầm: Ngày nay thanh danh phái Hoa Sơn trong võ lâm đã vang dội, không biết có bao nhiêu kẻ gian tà ác tặc đã táng mạng ở dưới trường kiếm của các vị tôn sư đời trước.

Nhạc Bất Quần quỳ xuống trước hương án lạy bốn lạy, khấn vái:

– Đệ tử là Nhạc Bất Quần hôm nay thu nhận Lâm Bình Chi ở Phúc Châu làm đồ đệ. Cúi xin liệt đại tổ tông ở trên trời linh thiêng phù hộ, dạy dỗ Lâm Bình Chi dụng công học nghệ, giữ mình trong sạch, tuân thủ môn quy của bổn phái, không làm bại hoại thanh danh của phái Hoa Sơn.

Lâm Bình Chi nghe sư phụ khấn như vậy vội cung kính quỳ xuống.

Nhạc Bất Quần đứng dậy, dõng dạc nói:

– Lâm Bình Chi, hôm nay ngươi vào làm môn hạ phái Hoa Sơn, phải biết giữ môn quy, nếu vi phạm hoặc chống lại thì chiếu theo tình tiết nặng nhẹ để xét xử, nếu phạm tội đại ác thì giết chứ không nương tình. Bổn phái đã đứng vững trong võ lâm mấy trăm năm rồi, võ công tuy có cùng tranh cao thấp với phái khác, nhưng nhất thời mạnh yếu thắng bại không đáng để nói. Điều cốt lõi là đệ tử của bổn phái ai cũng phải giữ gìn thanh danh của sư môn, ngươi nên ghi nhớ cho kỹ.

Lâm Bình Chi đáp:

– Dạ, đệ tử xin nhớ lời sư phụ giáo huấn.

Nhạc Bất Quần nói:

– Lệnh Hồ Xung, ngươi đã thông thuộc môn quy của bổn phái, nên dạy cho Lâm Bình Chi biết.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Dạ. Lâm sư đệ nghe đây. Giới đầu tiên của bổn phái là khi sư diệt tổ, bất kính tôn trưởng. Giới thứ hai là ỷ mạnh hiếp yếu, gia hại kẻ vô tội. Giới thứ ba là gian dâm hiếu sắc, trêu ghẹo phụ nữ. Giới thứ tư là ghen ghét đồng môn, tàn sát lẫn nhau. Giới thứ năm là thấy lợi quên nghĩa, trộm cắp tài vật. Giới thứ sáu là kiêu ngạo tự đại, đắc tội đồng đạo. Giới thứ bảy là kết giao với địch, cấu kết gian tà. Đây là Hoa Sơn thất giới, đệ tử bổn phái đều phải tuân theo.

Lâm Bình Chi đáp:

– Dạ, tiểu đệ xin ghi nhớ Hoa Sơn thất giới mà đại sư ca vừa chỉ dạy, nỗ lực tuân hành, không dám vi phạm.

Nhạc Bất Quần cười nói:

– Được rồi, chỉ có bấy nhiêu thôi. Bổn phái không giống với những phái khác có lắm thanh quy giới luật. Ngươi nên tuân theo thất giới này, lúc nào cũng phải nhớ rằng nhân nghĩa là trên hết để trở thành một chính nhân quân tử, sư phụ sư nương sẽ rất vui mừng.

Lâm Bình Chi đáp dạ, hướng về sư phụ sư nương cúi đầu tạ ơn, rồi quay qua hướng các vị sư huynh sư tỷ cung tay xá dài hành lễ.

Nhạc Bất Quần nói:

– Bình nhi, trước tiên chúng ta hãy an táng cho phụ mẫu ngươi để ngươi trọn đạo làm con, sau đó mới truyền thụ công phu căn bản của bổn môn cho ngươi.

Lâm Bình Chi rơi lệ, lạy phục xuống rồi nói:

– Đa tạ sư phụ sư nương.

Nhạc Bất Quần đưa tay ra đỡ dậy, ôn tồn nói:

– Trong bổn phái, mọi người thân thiết với nhau như ruột thịt, bất luận người nào gặp chuyện, ai ai cũng phải chung lo giúp đỡ. Từ nay về sau ngươi không nên đa lễ.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ