Hồi 157: Lại cương quyết không vào Thần giáo

Hồi 157: Lại cương quyết không vào Thần giáo

Tiếng cười lộ vẻ châm biếm, ai ai cũng đều biết, trong khoảnh khắc trên ngọn Triêu Dương tĩnh lặng không một tiếng động.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Lệnh Hồ chưởng môn, thánh giáo chủ truyền ngôi cho phó giáo chủ hiền đệ ngồi dưới một người mà đứng trên cao vạn người trong võ lâm khắp thiên hạ. Mau đến tạ ơn đi.

Đột nhiên, Lệnh Hồ Xung hiểu ra, không còn do dự gì nữa, bèn đứng dậy hướng về Tiên Nhân Chưởng lớn tiếng nói:

– Nhậm giáo chủ, vãn bối có hai chuyện, muốn nói rõ với giáo chủ.

Nhậm Ngã Hành mỉm cười nói:

– Nói đi, không sao.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Chuyện thứ nhất là vãn bối nhận trọng thác của Định Nhàn sư thái, tiền nhiệm chưởng môn phái Hằng Sơn nhận làm chưởng môn phái Hằng Sơn, dù không thể phát dương quang đại môn hộ phái Hằng Sơn cũng quyết không thể đem nhập phái này vào Nhật Nguyệt thần giáo. Nếu không thì sau này ở dưới cửu tuyền, vãn bối còn mặt mũi nào nhìn Định Nhàn sư thái? Đây là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai là chuyện riêng, vãn bối cầu xin giáo chủ cho phép hứa phối lệnh ái thiên kim cho vãn bối làm thê tử.

Lúc mọi người nghe chàng nói đến chuyện thứ nhất thì cảm thấy chuyện này hỏng bét, nhưng nghe nói đến chuyện thứ hai công nhiên cầu hôn thì hơi ngạc nhiên.

Nhậm Ngã Hành cười ha hả nói:

– Chuyện thứ nhất thì dễ thôi, Lệnh Hồ tiểu huynh đệ truyền ngôi vị chưởng môn Hằng Sơn cho một vị sư thái nào tiếp nhiệm. Sau khi Lệnh Hồ tiểu huynh đệ gia nhập thần giáo, phái Hằng Sơn có gia nhập hay không từ từ tính sau! Còn chuyện thứ hai, tiểu huynh đệ và Doanh Doanh tình đầu ý hợp thiên hạ đều biết, đương nhiên ta ưng thuận gả cho tiểu huynh đệ làm vợ, hà tất phải lo lắng? Ha ha, ha ha!

Mọi người liền phụ họa theo, đều cười lớn hoan hô.

Lệnh Hồ Xung quay đầu liếc Doanh Doanh một cái thấy hai má cô ửng hồng, mặt lộ vẻ vui mừng. Đợi mọi người cười một lúc, chàng lớn tiếng nói:

– Mỹ ý của giáo chủ mời vãn bối gia nhập quý giáo, còn truyền ngôi vị cao, nhưng vãn bối là một con người không biết giữ quy củ, nếu gia nhập quý giáo, nhất định làm hỏng đại sự của giáo chủ. Vãn bối đã nghĩ kỹ, mong giáo chủ thu lại thành ý này.

Nhậm Ngã Hành lòng đầy tức giận, lạnh lùng nói:

– Nếu nói như vậy, ngươi quyết định không nhập thần giáo ư?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Đúng vậy.

Hai tiếng này phát ra chắc như đinh đóng cột, tuyệt không chút ngần ngại.

Nhậm Ngã Hành nói:

– Những luồng chân khí dị chủng tích trữ trong người ngươi hôm nay đã phát tác. Từ nay về sau, nhiều lắm là nửa năm, ít nhất là ba tháng sẽ phát tác lại, những lần sau đó càng lợi hại hơn. Cách hóa giải tà độc này thiên hạ chỉ có một mình ta biết.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ngày trước ở Mai trang, Hàng Châu và lúc ở dưới chân núi tuyết Thiếu Thất, giáo chủ đã từng nói đến chuyện này. Vừa rồi vãn bối đã nếm mùi hậu hoạn do chân khí dị chủng phát tác, đúng là giống như thân bị cực hình. Nhưng bậc đại trượng phu đã bước vào chốn giang hồ, dù sống, chết, vui, khổ cũng chẳng màng đến.

Nhậm Ngã Hành hừ một tiếng, nói:

– Ngươi nói hay lắm. Hôm nay phái Hằng Sơn của ngươi đều ở trong tay ta, ta không tha cho bọn họ sống sót một người để xuống núi thì dễ như trở bàn tay.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tuy phái Hằng Sơn đa số đều là hạng nữ lưu, nhưng cũng không khiếp sợ ai. Giáo chủ muốn giết, thì bọn vãn bối thề liều chết nơi đây.

Nghi Thanh vung tay một cái, bọn đệ tử phái Hằng Sơn đều đứng sau lưng Lệnh Hồ Xung. Nghi Thanh dõng dạc nói:

– Đệ tử phái Hằng Sơn ta chỉ tuân theo lệnh của chưởng môn, dù chết cũng không sợ.

Bọn đệ tử cùng nói:

– Dù chết cũng không sợ.

Trịnh Ngạc nói:

– Địch nhiều ta ít, chúng ta lại rơi vào cạm bẫy, ngày sau hảo hán trên giang hồ đều biết phái Hằng Sơn ta thà chết chứ không chịu khuất phục.

Nhậm Ngã Hành tức giận cực điểm, ngửa mặt lên trời cười to, nói:

– Hôm nay nếu ta giết các ngươi thì người đời sẽ nói là ta ngầm bố trí mai phục dùng kế để hãm hại. Lệnh Hồ Xung, ngươi thống lĩnh môn nhân đệ tử về Hằng Sơn đi, trong vòng một tháng, ta sẽ đích thân lên ngọn Kiến Tính. Lúc đó trên Hằng Sơn nếu còn lại một con chó, con gà thì coi như Nhậm mỗ ta chẳng ra gì.

Giáo chúng lớn tiếng hùa theo:

– Thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ! Giết sạch phái Hằng Sơn, không để bỏ sót một con gà, con chó!

Thanh thế của Nhật Nguyệt thần giáo, muốn lên ngọn Kiến Tính để tru diệt phái Hằng Sơn, hoặc động thủ ở đây thì cũng khác ở chỗ một phen đi lại mà thôi. Bất luận sau khi phái Hằng Sơn về núi, bố trí phòng bị ra sao thì Nhật Nguyệt thần giáo nhất định vẫn quét sạch sành sanh. Trước đây Ngũ Nhạc kiếm phái địch với Nhật Nguyệt thần giáo, năm phái cùng tương trợ cho nhau, một phái gặp nạn, bốn phái cùng đến giúp sức. Hơn một trăm năm nay cũng chỉ có thể duy trì cục diện quân bình bất phân thắng bại. Bây giờ trong Ngũ Nhạc kiếm phái chỉ còn lại một phái, đương nhiên không cách nào chống cự nổi Nhật Nguyệt thần giáo. Về chuyện này tất cả phái Hằng Sơn ai cũng hiểu. Nhậm Ngã Hành nói muốn giết sạch phái Hằng Sơn không cho sống sót một con gà, con chó không phải là lời hăm dọa suông.

Kỳ thực trong thâm tâm Nhậm Ngã Hành, bây giờ đã có một kế hoạch khác. Kiếm thuật Lệnh Hồ Xung tuy tinh thâm, nhưng một bàn tay khó làm nên tiếng vỗ, phái Hằng Sơn không đủ gây họa. Lòng lão lo lắng kỳ thực là hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang. Lão nghĩ Lệnh Hồ Xung về núi, nhất định sẽ cầu viện hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang, hai phái này nhất định sẽ đem hết lực lượng lên Kiến Tính để tương trợ . Lão sẽ không đánh phái Hằng Sơn mà bất ngờ đánh úp phái Võ Đang, rồi mai phục ba đạo quân hùng hậu giữa hai núi Thiếu Thất và Võ Đang. Núi Võ Đang cách chùa Thiếu Lâm không quá mấy trăm dặm, Võ Đang có nạn, thì đương nhiên sẽ thông báo ngay cho Thiếu Lâm biết. Lúc đó cao thủ chùa Thiếu Lâm phần nhiều đã đến Hằng Sơn, sẽ dốc hết toàn lực còn lại mà chạy đến trợ giúp Võ Đang. Nhật Nguyệt thần giáo sẽ vùng lên phóng hỏa đốt những nơi trọng địa của chùa Thiếu Lâm trước, sau đó đem toàn đạo binh mai phục quay lại giáp công hai mặt, tiêu diệt hết tăng chúng Thiếu Lâm đi cứu viện Võ Đang, rồi ào ạt vây khốn núi Võ Đang nhưng không tấn công vội. Đợi hảo thủ hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang lên Hằng Sơn biết được tin, vượt ngàn dặm quay về Võ Đang, Nhật Nguyệt thần giáo sẽ dùng quân đã sẵn sàng đánh quân địch đang mệt mỏi, nhất định sẽ trọn thắng. Sau đó tấn công Võ Đang, diệt Hằng Sơn dễ như trở bàn tay.

Trong khoảnh khắc lão đã định được đại kế tiêu diệt hai đại kình địch Thiếu Lâm và Võ Đang, bụng suy tính, đoán rằng chín phần mười là thành công. Lệnh Hồ Xung không chịu nhập giáo, tuy làm mất thể diện của lão, nhưng vì cớ này mà đại nghiệp thống nhất giang hồ của Nhật Nguyệt thần giáo thành công, lòng lão vui mừng thật khó mà tả nổi.

Lệnh Hồ Xung nói với Doanh Doanh:

– Doanh muội, Doanh muội không thể đi theo ta ư?

Doanh Doanh mắt ngấn lệ, bây giờ không kìm được nữa, nước mắt chảy dài trên má. Cô nói:

– Nếu tiểu muội theo Xung ca đi Hằng Sơn là bất hiếu; nếu phụ Xung ca lại là bất nghĩa. Hiếu nghĩa khó vẹn toàn, Xung ca, Xung ca từ nay về sau đừng nên nghĩ về tiểu muội nữa. Dù Xung ca…

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Tại sao?

Doanh Doanh nói:

– Dù tính mạng của Xung ca còn chẳng bao lâu, thì tiểu muội cũng quyết không sống hơn Xung ca một ngày.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Gia gia của Doanh muội đã đích thân nói sẽ gả Doanh muội cho ta. Giáo chủ là thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ, há có thể nói mà không giữ lời? Ta và Doanh muội ở đây bái đường thành thân, kết làm vợ chồng được chăng?

Doanh Doanh sửng sốt, tuy cô sớm biết Lệnh Hồ Xung là kẻ to gan ngông cuồng, tính tình thoải mái không chịu gò bó, nhưng cô không ngờ chàng lại nói ra những lời như vậy. Bất giác mặt cô đỏ bừng. Cô nói:

– Chuyện… chuyện này sao có thể vậy được?

Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:

– Vậy thì chúng ta từ biệt ở đây.

Chàng rất hiểu tâm ý của Doanh Doanh, đợi Nhậm Ngã Hành thống suất giáo chúng tiến đánh Hằng Sơn, sau khi lão giết chết chàng thì cô sẽ tự sát cho vẹn tình. Chuyện này là thế tất nhiên, không thể khuyên can được. Nếu bây giờ cô ta có thể phá bỏ định kiến, chịu cùng chàng kết thành vợ chồng trên ngọn Triêu Dương rồi cùng về Hằng Sơn, hưởng được mấy ngày trăng mật, sau đó nắm tay nhau cùng chết cũng không oán hận. Nhưng chuyện này quá kinh thế hãi tục, lãng tử Lệnh Hồ Xung cố nhiên có thể không ngần ngại nhưng Nhậm đại tiểu thư cẩn thận, e lệ quyết không chịu làm. Huống hồ làm như vậy thì khiến cô ta phải gánh lấy tội bất hiếu. Lệnh Hồ Xung liền cười ha hả, hướng về Nhậm Ngã Hành cung tay hành lễ rồi quay về Hướng Vấn Thiên và các trưởng lão bốn phía nói:

– Lệnh Hồ Xung ở trên ngọn Kiến Tính để chờ cung nghênh các vị đại giá.

Chàng nói xong quay người bỏ đi. Hướng Vấn Thiên nói:

– Khoan đã! Đem rượu ra đây! Lệnh Hồ huynh đệ, hôm nay không say một trận thì sau này không còn dịp nữa.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Hướng đại ca đúng là tri kỷ của tiểu đệ.

Phen này Nhật Nguyệt thần giáo đến Hoa Sơn, đã sắp đặt rất chu đáo, trăm thứ đều có đủ, Hướng Vấn Thiên vừa kêu đem rượu liền có thuộc hạ giáo chúng bê mấy vò rượu đến, mở nắp vò ra, rót rượu vào bát. Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung cùng uống cạn một bát.

Trong đám đông một người mập lùn đi ra. Đó là Lão Đầu Tử. Lão nói:

– Lệnh Hồ công tử, đại ân đại đức của công tử, tiểu lão nhi vĩnh viễn không bao giờ quên, hôm nay xin kính công tử một bát.

Lão nói vậy rồi bưng bát rượu uống cạn. Lão chỉ là một tên giang hồ tự do chịu sự quản hạt của Nhật Nguyệt thần giáo, không thể cùng nói ngang hàng như địa vị của Hướng Vấn Thiên được. Hôm nay Lệnh Hồ Xung không chịu nhập giáo, công nhiên đắc tội với Nhậm Ngã Hành, Lão Đầu Tử là một người thấp cổ bé họng lại dám đến kính rượu hắn, e rằng trong chớp mắt thì rước lấy họa sát thân. Lão trọng nghĩa, coi nhẹ mạng sống, tất nhiên đã gạt bỏ sự sinh tử ra ngoài. Quần hào thấy lão to gan như vậy, ai cũng ngấm ngầm khâm phục.

Tiếp theo bọn Tổ Thiên Thu, Kế Vô Thi, Lam Phượng Hoàng, Hoàng Bá Lưu, từng người đến kính rượu Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung hễ rượu đến thì uống cạn, hảo hán đến kính rượu liên tục. Chàng thầm nghĩ: Nhiều bằng hữu coi trọng ta như vậy, Lệnh Hồ Xung này có chết cũng không tiếc, nhưng hà tất làm hại tính mạng của bọn họ. Chàng bưng bát rượu lên nói:

– Các vị bằng hữu, Lệnh Hồ Xung tửu lượng đã quá mức, hôm nay không thể uống thêm nữa. Lúc các vị đến đánh Hằng Sơn, tại hạ sẽ ở dưới chân núi Hằng Sơn rót đầy rượu ngon để tất cả uống say sưa rồi hãy đánh.

Chàng nói xong uống cạn bát rượu. Quần hào cùng reo lên:

– Lệnh Hồ chưởng môn sảng khoái vui vẻ.

Có người la lên:

– Uống rượu say rồi đánh nhau loạn xà ngầu lên cũng rất thú.

Lệnh Hồ Xung ném bát rượu xuống đất, lảo đảo đi xuống núi. Bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh và quần đệ tử Hằng Sơn liền đi theo.

Lúc quần hào và Lệnh Hồ Xung uống rượu, Nhậm Ngã Hành chỉ mỉm cười không nói. Lòng lão tính toán rất kỹ, nên sắp đặt ba đạo quân mai phục ra sao giữa hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang; phải giả bộ tấn công Hằng Sơn ra sao mới có thể dẫn dụ được cao thủ hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang đến trợ thủ; phải tấn công, bao vây núi Võ Đang ra sao để chừa một lối có người trong phái Võ Đang chạy ra ngoài cầu viện chùa Thiếu Lâm; lại phải làm sao cho thật giống mới có thể khiến cho đối phương dù có tinh trí nhất cũng không nhìn ra được ý đồ của lão. Đến lúc Lệnh Hồ Xung say khướt đi xuống núi, thì những chi tiết nhỏ phá Võ Đang, khắc Thiếu Lâm của lão tính toán đâu vào đó rồi. Lão lại nghĩ: Những quân này làm bẽ mặt ta, dám kính rượu tiểu tử Lệnh Hồ Xung, từ từ ta sẽ tính sổ các ngươi. Trước mắt ta đang lúc cần dùng người, tạm thời ẩn nhẫn, đợi sau khi tiêu diệt xong ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hằng Sơn thì những người đã kính rượu Lệnh Hồ Xung hôm nay sẽ biết tay ta.

Hướng Vấn Thiên bỗng nói:

– Tất cả nghe đây: Thánh giáo chủ biết rõ Lệnh Hồ Xung quật cường ngoan cố, không nhận sự cất nhắc đề bạt, nhưng vẫn nói lời tử tế khuyên nhủ, cố nhiên Thánh giáo chủ có lòng quảng đại, mến mộ nhân tài, nhưng còn có một thâm ý khác mà Lệnh Hồ Xung lỗ mãng chẳng thể biết được. Hôm nay, chúng ta không hề phí chút sức lực mà diệt được bốn phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn; Nhật Nguyệt thần giáo oai danh đại chấn.

Giáo chúng cùng hoan hô:

– Thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ!

Hướng Vấn Thiên đợi tiếng hoan hô lắng lại mới nói tiếp:

– Trong võ lâm còn có hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang là mối họa canh cánh của bổn giáo; thánh giáo chủ đang muốn sắp đặt diệu kế để quét sạch Thiếu Lâm, tru diệt Võ Đang. Thánh giáo chủ đã tính toán kỹ càng, đã nắm chắc thành công. Thánh giáo chủ lão nhân gia đoán chắc Lệnh Hồ Xung không chịu nhập giáo, quả nhiên là đúng như vậy. Mọi người kính rượu Lệnh Hồ Xung cũng không vượt ra ngoài sự tiên liệu của thánh giáo chủ.

Mọi người nghe vậy, trong lòng đều nghĩ:

– Thì ra là như vậy!

Tất cả đều lớn tiếng nói:

– Thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ!

Hướng Vấn Thiên theo Nhậm Ngã Hành nhiều năm, biết rõ con người của Nhậm Ngã Hành. Lão nhất thời kích động nghĩa khí, mời rượu Lệnh Hồ Xung, chuyện này nhất định làm cho Nhậm Ngã Hành không vui. Một mình lão còn đỡ, nhưng còn những người kia cũng mừng rượu Lệnh Hồ Xung theo lão, tất không tránh khỏi họa sát thân. Lão nói như vậy để giữ thể diện cho Nhậm Ngã Hành, cũng mong những lời nói này có thể cứu được tính mạng của bọn Lão Đầu Tử, Kế Vô Thi. Nói như vậy thì chuyện mọi người mừng rượu Lệnh Hồ Xung chẳng những không làm tổn hại uy lực của Nhậm Ngã Hành mà còn tỏ rõ Nhậm Ngã Hành là người nhìn xa thấy rộng, đoán việc như thần.

Nhậm Ngã Hành nghe Hướng Vấn Thiên giải thích như vậy thì lòng rất vui, thầm nghĩ: Vì Hướng tả sứ theo ta nhiều năm nên biết rõ tâm ý ta. Tuy tả sứ biết ta muốn quét sạch Thiếu Lâm, tru diệt Võ Đang, nhưng cách tiêu diệt thế nào thì tả sứ không đoán được. Đây là một chiến lược trọng đại ta đã tính từng bước một, trước khi ra tay, ngay cả tả sứ cũng không được biết.

Thượng Quan Vân lớn tiếng nói:

– Thánh giáo chủ cơ trí khôn lường, đại sự trong thiên hạ đều nằm trong sự tính toán của thánh giáo chủ lão nhân gia. Thánh giáo chủ lão nhân gia nói gì thì mọi người cứ làm như vậy, không cách nào sai được.

– Thánh giáo chủ chỉ cần nhấc một ngón tay út lên thì chúng ta dù có vào dầu sôi lửa bỏng, muôn thác cũng không từ nan.

Tần Vĩ Bang nói:

– Làm việc cho thánh giáo chủ dù có chết mười vạn lần cũng còn hơn sống một cách hồ đồ.

Lại một người nói:

– Các huynh đệ đều nói, trong đời người, mấy ngày nay là có ý nghĩa nhất, chúng ta mỗi ngày đều được thấy thánh giáo chủ. Một lần thấy thánh giáo chủ, kình lực phát huy, tinh thần phấn chấn, còn hơn khổ luyện nội công mười năm.

Người khác nói:

– Thánh giáo chủ tỏa hào quang khắp thiên hạ, giống như Nhật Nguyệt thần giáo ta trạch bị thương sinh, giống như bầu trời đại hạn mà gặp mưa rào, ai ai cũng vui mừng, lòng cảm ân đức đến vô tận.

Lại có một người nói:

– Từ xưa đến nay trong đại anh hùng, đại hào kiệt, đại thánh hiền chưa có người nào có thể sánh bằng thánh giáo chủ. Võ công của Khổng Phu Tử đâu có cao cường bằng thánh giáo chủ? Quan vương gia (Quan Vũ) là kẻ hữu dũng thất phu, đâu có cơ trí bằng thánh giáo chủ? Gia Cát Lượng kế sách tuy cao, biểu lão tỉ kiếm với thánh giáo chủ của chúng ta thử xem?

Giáo chúng cũng hoan hô, la lên:

– Khổng Phu Tử, Quan vương gia, Gia Cát Lượng ai ai cũng không bằng thánh giáo chủ của chúng ta.

Bảo Đại Sở nói:

– Sau khi thần giáo chúng ta thống nhất giang hồ, thì đem tượng Khổng Phu Tử trong Văn miếu liệng đi hết, đem tượng thần Quan vương gia trong Võ miếu thỉnh đi chỗ khác, mời hai vị nhường ngôi vị để thờ thánh giáo chủ trường sinh lộc vị của chúng ta.

Thượng Quan Vân nói:

– Thánh giáo chủ sống ngàn vạn năm! Con cháu mười tám đời của chúng ta đều ở dưới trướng thánh giáo chủ để được thánh giáo chủ lão nhân gia dạy bảo.

Mọi người cùng rống lên:

– Thánh giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ! Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ!

Nhậm Ngã Hành nghe giáo chúng thuộc hạ nịnh hót như sóng dậy, tuy có những lời quá hoang đường, nhưng cũng bùi tai, thầm nghĩ: Những lời này kỳ thực cũng đúng. Gia Cát Lượng võ công cố nhiên không phải là địch thủ của ta, lão sáu lần ra Kỳ Sơn mà chưa gây dựng được chút công lao, nói đến mưu trí chẳng lẽ lại bằng được ta? Quan Vân Trường qua năm cửa ải, chém sáu tướng, cố nhiên rất thần dũng, nhưng nếu đơn đả độc đấu với ta làm sao có thể thắng được Hấp tinh đại pháp của ta? Đệ tử của Khổng Phu Tử không quá ba ngàn người, còn giáo chúng thuộc hạ của ta đâu chỉ có ba vạn? Lão thống lãnh ba ngàn đệ tử hớt hơ hớt hải chạy Đông chạy Tây, hết lương thực ở đất Trần, bó tay không có kế sách gì. Ta thống lãnh mấy vạn giáo chúng, tung hoành thiên hạ, lòng muốn gì thì không ai ngăn cản nổi. Tài trí của Khổng Phu Tử mà so sánh với Nhậm Ngã Hành ta thì còn kém xa nhiều.

Nghe tiếng hô “Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ! Thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ!” chấn động địa đạo, hào sĩ giang hồ đứng ở giữa núi cũng tung hô theo, bốn phía quần sơn âm hưởng vang dội lại. Nhậm Ngã Hành đắc ý, đứng dậy.

Giáo chúng thấy lão đứng dậy, cùng bái phục sát đất. Trong khoảnh khắc trên ngọn Triêu Dương yên lặng, không một tiếng động.

Ánh mặt trời chiếu lên người Nhậm Ngã Hành, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo oai phong lẫm lẫm như thiên thần. Nhậm Ngã Hành cười ha hả, nói:

– Những mong thiên thu vạn tải, vĩnh viễn như hôm…

Lão mới nói đến chữ “hôm”, đột nhiên thanh âm nín lại. Lão vận khí, muốn nói ra chữ “nay”, nhưng cảm thấy ngực co rúm lại, chữ “nay” không sao thốt ra được. Lão đưa tay phải đè lên ngực, muốn ngăn luồng máu nóng đang trào lên yết hầu, cảm thấy đầu choáng váng, mắt nảy đom đóm.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ