Hồi 154: Mật hiệu “Cút con bà mày đi!”

Hồi 154: Mật hiệu “Cút con bà mày đi!”

Lâm Bình Chi nói:

– Lệnh Hồ Xung, ngươi ở trên giang hồ làm mưa làm gió, hôm nay lại chết trong tay ta. Ha ha, hô hô!

Tiếng cười của gã đầy vẻ nham hiểm, gã bước từng bước đến. Vừa rồi Lệnh Hồ Xung và Tả Lãnh Thiền đối đáp, Lâm Bình Chi nghe tiếng mà xác định được vị trí. Sơn động im phăng phắc, chỉ nghe tiếng bước chân của Lâm Bình Chi, mỗi bước của gã khiến Lệnh Hồ Xung biết mình đã đi gần đến Quỷ môn quan.

Đột nhiên có người la lên:

– Khoan đã! Tên Lệnh Hồ Xung này đâm mù mắt ta, khiến lão tử từ đó không còn thấy ánh mặt trời. Để lão tử giết ác tặc này cho.

Mười mấy người liền hùa theo, cùng bước nhanh đến.

Lệnh Hồ Xung giật mình, biết mười lăm người này đêm hôm đó bị mình đâm mù mắt ở ngoài tòa phá miếu. Lúc lên Tung Sơn tham dự ngũ phái hợp nhất, chàng đã từng gặp qua bọn họ. Bọn người này đui mù đã lâu, bản lĩnh dùng tai thay mắt rất cao minh, một mình Lâm Bình Chi đã muốn chống đỡ không nổi, lại thêm mười lăm người này thì Lệnh Hồ Xung càng không phải là đối thủ. Chàng nghe tiếng bước chân nhiều người vang lên, liền nhẹ nhàng bước mấy bước qua bên phải. Nghe mấy tiếng choang choang, mấy thanh trường kiếm phóng lên vách đá chỗ chàng đứng vừa rồi. May mà mười mấy người này đồng thời tiến đánh, tiếng bước chân loạn xạ, lấn át tiếng bước chân của chàng, nên không ai biết chàng đã dời đến chỗ nào.

Lệnh Hồ Xung cúi người xuống, mò dưới đất được một thanh trường kiếm liền ném ra, choang một tiếng kiếm va vào vách đá. Mười mấy người mù xông qua hướng đó, tiếng binh khí vang lên đấu với người. Nghe tiếng la hét bất tuyệt, trong khoảnh khắc đã có sáu bảy người trúng kiếm chết. Những người này võ công vốn không kém, nhưng trong bóng tối không thấy gì, tuyệt không phải là đối thủ của bọn mù mắt.

Lệnh Hồ Xung thừa lúc tiếng hô hoán loạn lên, liền nhẹ nhàng đi sang bên trái, mò lên vách đá thấy không có người mới nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, thầm nghĩ: Tả Lãnh Thiền dẫn Lâm Bình Chi và bọn mù mắt đến đây, chắc là muốn dựa vào bóng tối mà giết sạch hết bọn ta. Nhưng tại sao lão biết nơi đây có sơn động?

Chàng chuyển đổi ý nghĩ, liền hiểu ra: Phải rồi! Ngày hôm đó tiểu sư muội ở trên Phong Thiền đài dùng tuyệt chiêu khắc trên vách đá chỗ này để đánh bại cao thủ hai phái Thái Sơn và Hành Sơn, lại ở trước mặt Tả Lãnh Thiền thi triển Tung Sơn kiếm pháp, dùng Hằng Sơn kiếm pháp mà tỉ kiếm với ta. Sư muội đã đến đây, Lâm Bình Chi đương nhiên biết chỗ. Nhớ đến tiểu sư muội, lòng chàng lại nhói đau.

Lâm Bình Chi gọi:

– Lệnh Hồ Xung, ngươi không dám hiện thân, rút đầu rút cổ đâu phải là hảo hán!

Lệnh Hồ Xung tức giận cành hông, không nhịn được muốn vọt người ra, quyết tử chiến với gã. Nhưng chàng liền dằn lại, thầm nghĩ: Đại trượng phu có thể khuất có thể dương, cương cường với gã làm gì? Ta chưa tìm được Doanh muội, quyết không thể chết dễ dàng như vậy.

Lại nghĩ: Ta đã hứa với tiểu sư muội phải chăm sóc cho Lâm Bình Chi. Nếu ta xông ra đánh với gã, bị gã giết cũng không sao, còn ta giết gã thì không đúng.

Tả Lãnh Thiền quát:

– Phản đồ gian tế ở trong sơn động này đều giết hết, để Lệnh Hồ Xung không còn chỗ trốn!

Trong khoảnh khắc, tiếng binh khí giao nhau, tiếng la hét vang lên. Lệnh Hồ Xung ngồi xổm dưới đất, nhất thời không bị ai công kích. Chàng lắng tai nghe thanh âm của Doanh Doanh, thầm nghĩ: Doanh Doanh thông minh tinh tế hơn ta, bây giờ nguy cơ đầy rẫy, đương nhiên cô ta sẽ không phát ra tiếng đàn. Chỉ mong chiêu kiếm vừa rồi không phải đâm trúng cô ta là được rồi.

Nghe tiếng quần hào và bọn đui mù đấu nhau rất kịch liệt, vừa ác đấu vừa quát chửi, thỉnh thoảng nghe câu “Cút con bà mày đi”.

Năm chữ “Cút con bà mày đi” nghe rất chói tai. Thông thường chửi người thường chửi câu “Bà mẹ nó”, hoặc “Tổ mẹ nó”, có lúc cũng có người chửi “Cút mẹ đi đồ vô lại”, nhưng tuyệt nhiên rất ít người chửi “Cút con bà mày đi”. Chàng thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là thổ ngữ chửi người đặc biệt của một tỉnh?

Lại nghe thêm một lúc nữa, chàng phát hiện năm chữ “Cút con bà mày đi” được cả hai người cùng chửi, năm chữ này vừa thốt ra thì tiếng binh khí giao nhau liền dừng lại, nếu một người quát chửi thì cứ đấu mãi không dừng. Lệnh Hồ Xung nghĩ như vậy liền hiểu ra: Thì ra đó là ám ngữ của bọn đui mù nhằm phân biệt đồng bọn.

Trong bóng tối diễn ra việc chém giết loạn xạ, khó phân biệt đồng bọn hay là địch, bọn đui mù nhất định có giao hẹn trước. Lúc xuất chiêu chửi trước một câu “Cút con bà mày đi”. Hai người cùng chửi tức là đồng bọn, nếu không thì có thể giết luôn. Năm chữ này xưa nay không ai sử dụng, không biết ám ngữ của địch nhân thì quyết không biết mà chửi lại như vậy.

Chàng hiểu ra điểm này, liền đứng dậy, cầm kiếm cản trước ngực, nhưng nghe tiếng “Cút con bà mày đi” càng lúc càng nhiều, tiếng binh khí giao nhau và tiếng quát tháo ít dần rồi im bặt, rõ ràng người ba phái Thái Sơn, Hành Sơn, Tung Sơn đã bị giết hết. Lệnh Hồ Xung vẫn không nghe thanh âm của Doanh Doanh, chàng lại lo lắng cô ta đã bị mình giết lầm, may mà không gặp độc thủ của bọn đui mù. Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Đệ tử Tung Sơn được tin trong thạch động Hoa Sơn có các chiêu kiếm tinh diệu của bổn phái liền tìm đến xem, cũng là chuyện thường tình, nhưng không kịp bẩm báo trước nên Tả Lãnh Thiền giết hết bọn họ, không khỏi quá tàn độc. Dụng ý của lão là muốn lấy tính mạng ta, vì không cách nào phân biệt được nên đành giết hết đệ tử ngay cả khi họ chỉ phạm một lỗi nhỏ.

Qua một lúc sau, nghe tiếng kiếm vù vù khắp nơi. Có hai thanh kiếm chém đến trước người Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung giơ kiếm lên gạt ra, khàn giọng chửi câu “Cút con bà mày đi”, lại không bị ai phát giác. Khoảng thời gian uống một tuần trà, ngoài tiếng chửi và tiếng kim đao đánh vào khoảng không của bọn đui mù ra thì không còn thanh âm nào khác. Lệnh Hồ Xung lo lắng cơ hồ muốn khóc lên, chỉ muốn lớn tiếng gọi: Doanh muội, Doanh muội, Doanh muội đang ở đâu?

Tả Lãnh Thiền quát:

– Dừng tay!

Bọn đui mù thu kiếm đứng lại. Tả Lãnh Thiền cười ha hả nói:

– Bọn phản loạn đều đã bị thanh trừ. Những người này không biết xấu hổ, vì muốn học kiếm chiêu, lại lập thệ tận trung với ác tặc Nhạc Bất Quần. Tiểu tặc Lệnh Hồ Xung đương nhiên cũng toi mạng rồi! Ha ha! Ha ha! Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung ngươi chết chưa?

Lệnh Hồ Xung nín thở không nói. Tả Lãnh Thiền nói tiếp:

– Bình Chi, cuối cùng hôm nay cũng trừ khử được người mà ngươi ghét nhất trong đời. Chắc chí nguyện của ngươi thỏa mãn rồi chứ?

Lâm Bình Chi nói:

– Đó là nhờ vào thần cơ diệu toán của Tả huynh đã an bài xảo kế.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Hắn và Tả Lãnh Thiền xưng huynh gọi đệ. Tả Lãnh Thiền vì muốn được Tịch tà kiếm phổ của hắn nên đối với hắn rất khách khí.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Nếu không phải ngươi biết còn có một địa đạo bí mật vào sơn động này thì chúng ta khó mà giết được kẻ thù.

Lâm Bình Chi nói:

– Chỉ đáng tiếc trong lúc hỗn loạn, tiểu đệ không thể tự tay đoạt mạng tiểu tặc Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Ta chưa bao giờ đắc tội với ngươi, tại sao ngươi hận ta đến như vậy?

Tả Lãnh Thiền nói khẽ:

– Bất luận là ai giết hắn cũng như nhau. Chúng ta mau đi ra. Chắc rằng Nhạc Bất Quần đang thủ ngoài sơn động; thừa cơ hội trời chưa sáng, chúng ta xông ra, trong đêm tối sẽ chiếm được tiện nghi.

Lâm Bình Chi nói:

– Đúng vậy.

Tiếng bước chân vang lên, đoàn người đi vào địa đạo, rồi bước chân từ từ xa dần. Một lúc sau không còn nghe gì hết.

Lệnh Hồ Xung gọi khẽ:

– Doanh muội, Doanh muội đang ở đâu?

Trong tiếng gọi kèm theo tiếng khóc. Bỗng nghe trên đầu có tiếng người nói khẽ:

– Tiểu muội ở đây, đừng lên tiếng.

Lệnh Hồ Xung vui mừng tột độ, hai chân nhũn ra ngồi phệt xuống đất.

Lúc bọn đui mù vung kiếm chém loạn, nơi an toàn nhất là núp ở trên cao, để binh khí chém không tới, vốn là một đạo lý rất bình thường. Nhưng tất cả mọi người gặp lúc sự sinh tử đến thần trí loạn lên, không nghĩ ra được kế này.

Doanh Doanh tung người nhảy xuống, Lệnh Hồ Xung chạy đến, ném trường kiếm xuống, ôm cô vào lòng. Hai người vui mừng quá phát khóc. Lệnh Hồ Xung nhẹ hôn lên má cô, nói khẽ:

– Vừa rồi ta sợ đến chết đi được.

Trong bóng tối Doanh Doanh không né tránh, nói khẽ:

– Xung ca chửi “Cút con bà mày đi” tiểu muội nghe nhận ra được thanh âm của Xung ca.

Lệnh Hồ Xung không nhịn được phì cười hỏi:

– Doanh muội không bị thương chút nào sao?

Doanh Doanh đáp:

– Không hề.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Lúc ta nghe tiếng đàn, cũng không lo lắng gì, nhưng sau đó nghĩ đến lúc ta đâm trúng một người phụ nữ, mà tiếng đàn lại đứt quãng, không thành điệu, dường như Doanh muội bị trọng thương rồi. Đến lúc sau ta càng không nghe chút tin tức gì, thật không biết phải làm sao.

Doanh Doanh cười nói:

– Tiểu muội đã sớm nhảy lên trên cao, sợ bị người phát giác nên không thể lên tiếng gọi Xung ca, đành phải ném từng đồng tiền xuống, đánh vào cây dao cầm để dưới đất, mong Xung ca nhận ra.

Lệnh Hồ Xung thở phào nói:

– Thì ra là vậy. Ta lại không hề nghĩ đến. Đáng đánh, đáng đánh!

Chàng cầm lấy tay cô, nhẹ tát lên má mình, cười nói:

– Doanh muội mà lấy phải một tên ngu đần như vậy thì coi như Nhậm đại tiểu thư lãnh đủ mọi xui xẻo. Ta vẫn thấy kỳ lạ, nếu Doanh muội gảy dao cầm, tại sao không đàn một câu trong Thanh tâm phổ thiện chú hoặc là khúc Tiếu ngạo giang hồ?

Doanh Doanh vẫn để Lệnh Hồ Xung ôm mình, cô nói:

– Nếu trong bóng tối tiểu muội có thể dùng tiền vàng đánh dao cầm ra được khúc điệu thì đã biến thành tiên rồi.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Doanh muội vốn là tiên.

Doanh Doanh nghe chàng tán tỉnh mình, liền cựa quậy muốn thoát ra. Lệnh Hồ Xung ôm chặt cô không buông, hỏi:

– Sau đó tại sao không lấy tiền vàng đánh đàn nữa?

Doanh Doanh cười nói:

– Tiểu muội nghèo xác nghèo xơ, không có nhiều tiền, ném được mấy lần thì hết sạch, không còn đồng nào.

Lệnh Hồ Xung than:

– Đáng tiếc trong sơn động này đã không có tiệm đổi tiền, lại không có tiệm cầm đồ để Nhậm đại tiểu thư thiếu tiền xài, cũng không có chỗ vay mượn.

Doanh Doanh lại cười nói:

– Sau đó ngay cả kim thoa trên đầu, bông tai của tiểu muội cũng đều ném vào đàn hết. Đến lúc những tên đui mù này động thủ giết người, tai bọn chúng rất nhạy, tiểu muội không dám ném gì xuống nữa.

Đột nhiên ở cửa địa đạo có tiếng cười nhạt. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh la hoảng. Tay trái Lệnh Hồ Xung ôm Doanh Doanh, tay phải lượm trường kiếm dưới đất quát:

– Ai đó?

Nghe một người lạnh lùng nói:

– Lệnh Hồ đại hiệp, ta đây!

Chính là thanh âm của Lâm Bình Chi. Nghe tiếng bước chân vang lên trong địa đạo, rõ ràng bọn đui mù quay trở lại.

Lệnh Hồ Xung thầm chửi mình vô ý. Tả Lãnh Thiền là tên cáo già xảo quyệt làm sao có thể nói đi là đi được? Nhất định là lão phục trong địa đạo, để lắng nghe động tĩnh trong sơn động. Nếu chỉ một mình thì có thể cầm cự một lúc rồi tìm kế thoát thân, nhưng chàng và Doanh Doanh lo lắng cho nhau rất tha thiết, thoát nạn trùng phùng, vui quá nên quên mất, không nghĩ đến cường địch có thể chưa đi xa, còn ngấm ngầm theo dõi ở ngoài.

Doanh Doanh đưa tay ra cặp nách Lệnh Hồ Xung nói khẽ:

– Lên đi!

Hai người cùng nhảy lên. Lúc trước, Doanh Doanh đã ngồi trên một tảng đá to lồi ra, nên biết chỗ đá lồi. Trong bóng tối cô vận kình lực nhảy lên đúng chỗ, vững vàng đáp xuống. Lệnh Hồ Xung lại bước hụt nên rớt xuống. Doanh Doanh nắm cánh tay chàng kéo lên. Mỏm đá này chỉ rộng không quá ba bốn thước vuông, hai người nép vào nhau cũng không dễ gì đứng vững. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Doanh Doanh kiến cơ rất nhanh, hai chúng ta ở trên cao thì không dễ gì bị bọn đui mù vây đánh.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Hai tiểu quỷ nhảy lên trên rồi.

– Đúng vậy.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Lệnh Hồ Xung, ngươi định trốn trên đó suốt đời sao?

Lệnh Hồ Xung không đáp, lòng nghĩ hễ lên tiếng thì bọn chúng xác định được vị trí ngay. Tay phải chàng cầm kiếm, tay trái ôm lưng Doanh Doanh. Doanh Doanh tay trái cầm đoản kiếm, tay phải cũng ôm lấy lưng chàng. Lòng hai người được an ủi, cảm thấy được cùng ở một chỗ, dù có chết ngay cũng không có gì đáng tiếc.

Tả Lãnh Thiền quát:

– Mắt của các ngươi do ai đâm mù, chẳng lẽ các ngươi quên sao?

Mười mấy tên mù gầm lên, vung kiếm chém loạn xạ. Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung vẫn không lên tiếng, bọn mù đều phóng binh khí vào khoảng không. Đến lần thứ hai, một tên mù đã nhảy lên cách mỏm đá chỉ mấy thước. Lệnh Hồ Xung nghe tiếng gió liền phóng kiếm ra đâm trúng ngực hắn. Tên mù la to một tiếng rớt xuống đất. Diễn biến này khiến bọn chúng biết được chỗ ẩn thân của hai người, sáu bảy tên cùng nhảy lên vung kiếm chém ra. Tuy Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh không nhìn thấy bóng bọn mù nhưng mỏm đá cách đất hơn hai trượng, lúc có người nhảy đến gần nghe tiếng gió vang lên rất rõ, dễ phân biệt. Hai người vung kiếm ra, lại đâm chết hai tên nữa. Bọn mù ngẩng đầu lên chửi, nhất thời không dám tấn công nữa.

Giằng co một lúc, đột nhiên tiếng gió rít lên, hai tên bên trái bên phải cùng nhảy lên. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh xuất kiếm đỡ gạt, choang choang hai tiếng, bốn kiếm giao nhau trên không. Cánh tay phải của Lệnh Hồ Xung tê nhức, trường kiếm suýt rớt khỏi tay. Chàng biết người nhảy lên đánh chính là Tả Lãnh Thiền. Doanh Doanh a lên một tiếng, vai cô bị trúng kiếm, người loạng choạng. Tay trái Lệnh Hồ Xung vội vận lực kéo cô đứng vững lại. Hai người đó lại nhảy lên tấn công tiếp.

Lệnh Hồ Xung phóng trường kiếm xuống người đã tấn công Doanh Doanh, song kiếm giao nhau, trường kiếm người đó biến chiêu rất nhanh, thuận thế lưỡi kiếm của hắn phóng thẳng xuống. Lệnh Hồ Xung biết đối thủ nhất định là Lâm Bình Chi. Chàng không kịp đỡ gạt, trong lúc cấp bách liền cúi xuống né tránh, cảm thấy gió lạnh ập đến, kiếm của Lâm Bình Chi phóng đến Doanh Doanh. Gã thân ở khoảng không, chỉ một thế nhảy mà liên tiếp biến ba chiêu. Tịch tà kiếm pháp này thật lợi hại vô cùng.

Lệnh Hồ Xung sợ gã đả thương Doanh Doanh, liền ôm cô nhảy xuống dựa lưng vào vách đá, vung kiếm chém loạn. Bỗng nghe Tả Lãnh Thiền cười dài, vung kiếm đánh đến, choang một tiếng, trường kiếm lại giao nhau. Người Lệnh Hồ Xung rúng động, cảm thấy có một luồng nội lực từ trường kiếm truyền qua, bất giác chàng run lên. Lệnh Hồ Xung chợt nhớ hôm nào, Nhậm Ngã Hành ở trong chùa Thiếu Lâm dùng Hấp tinh đại pháp hút lấy nội lực của Tả Lãnh Thiền, nào ngờ nội lực hàn âm của Tả Lãnh Thiền vô cùng lợi hại, suýt chút nữa làm Nhậm Ngã Hành bị chết cóng. Chàng vội vận lực tống ra ngoài, cảm thấy luồng nội lực của đối phương xông lên, bất giác ngón tay không tự chủ nới lỏng ra, trường kiếm liền tuột khỏi tay.

Bản lĩnh của Lệnh Hồ Xung hoàn toàn nhờ vào thanh trường kiếm. Chàng liền cúi người xuống, đưa tay mò dưới đất, trong sơn động người chết hơn hai trăm, khắp đất rải rác đầy binh khí, chàng tiện tay lượm thứ binh khí nào có thể chống đỡ được. Trong nhất thời Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh ở trong sơn động này biến thành người mù, bị mười mấy tên mù vây mà không thấy được thì không còn đường thoát, nhưng bất luận thế nào, cũng không cam tâm mặc cho chúng mổ xẻ. Chàng vừa mò xuống thì đụng phải mặt của một người chết lạnh cứng vừa ướt vừa nhầy. Lệnh Hồ Xung vội ôm Doanh Doanh lùi lại hai bước, choang choang hai tiếng, Doanh Doanh vung đoản kiếm gạt hai kiếm vung đến. Nghe vù một tiếng, đoản kiếm trong tay Doanh Doanh bị đánh bay đi.

Lệnh Hồ Xung lo lắng, lại cúi người xuống mò, dường như mò trúng một cây đoản côn. Trong lúc nguy cấp không kịp suy nghĩ, cảm thấy kình phong tạt vào mặt, có kiếm phóng đến, chàng liền vung côn lên đỡ. Rắc một tiếng đoản côn bị địch chém đứt một đoạn.

Lệnh Hồ Xung cúi đầu xuống né trường kiếm, đột nhiên trước mắt lóe lên mấy ánh tinh quang. Mấy ánh tinh quang này rất nhỏ, nhưng trong màn tối đen của sơn động, giống như một chòm sao trên trời. Thân hình và kiếm quang của địch nhân thấp thoáng có thể phân biệt được.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh không hẹn mà cùng reo lên. Thấy Tả Lãnh Thiền lại phóng kiếm đến, Lệnh Hồ Xung vung đoản côn lên chỉ vào yết hầu của Tả Lãnh Thiền. Đó chính là chỗ sơ hở trong chiêu kiếm của lão. Không ngờ Tả Lãnh Thiền tuy mù, nhưng ứng biến cực kỳ thần tốc, sử thân pháp Lý dược long môn lộn người về phía sau, miệng lớn tiếng chửi rủa.

Doanh Doanh cúi người xuống lượm một thanh trường kiếm, lấy đoản côn trong tay Lệnh Hồ Xung rồi đưa trường kiếm cho chàng. Cô múa loạn đoản côn, trong động lấp loáng tinh quang. Tinh thần Lệnh Hồ Xung phấn chấn, sự sinh tử đã đến đầu nên ra tay không thể dung tình nữa. Chàng chửi câu: “Cút con bà mày đi”, phóng kiếm đâm chết một tên mù. Tay Lệnh Hồ Xung xuất chiêu còn lẹ hơn cái miệng chửi nhiều, chỉ chửi sáu câu “Cút con bà mày đi” thì đã phóng kiếm đâm chết tất cả mười hai tên mù trong động. Có mấy tên mù đầu óc đần độn, nghe hắn chửi câu “Cút con bà mày đi” thì lòng nghĩ đây là người của mình, hà tất phải đánh nữa? Khi chúng vừa hiểu ra thì yết hầu đã bị trúng kiếm, hồn xuống Quỷ môn quan để đi gặp tổ tiên rồi.

Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi không hiểu đạo lý này, cùng hỏi:

– Có đuốc sao?

Thanh âm chúng đều lộ vẻ kinh hãi. Lệnh Hồ Xung quát:

– Đúng vậy!

Chàng liên tiếp tấn công về hướng Tả Lãnh Thiền ba kiếm. Tả Lãnh Thiền nghe tiếng gió mà phân biệt hướng tấn công, liền gạt ba kiếm ra. Lệnh Hồ Xung cảm thấy cánh tay tê buốt, thêm một luồng hàn khí từ trường kiếm truyền qua. Chàng chuyển đổi ý nghĩ, liền dừng kiếm bất động. Tả Lãnh Thiền không nghe tiếng kiếm của đối phương, lòng nóng nảy, vội múa tít trường kiếm để bảo vệ yếu huyệt toàn thân.

Lệnh Hồ Xung nhờ vào ánh tinh quang phát ra trên đầu đoản côn trong tay Doanh Doanh, xoay kiếm lại từ từ chỉ về hướng cánh tay phải của Lâm Bình Chi, đưa qua từng chút một. Lâm Bình Chi lắng tai nghe thế kiếm của hắn, nhưng chiêu kiếm này của Lệnh Hồ Xung đưa qua từ từ từng tấc, nên hắn không nghe được chút thanh âm gì. Thấy mũi kiếm chỉ còn cách cánh tay phải của gã không quá nửa thước, đột nhiên Lệnh Hồ Xung phóng nhanh về trước, cách một tiếng, cánh tay Lâm Bình Chi bị chặt đứt.

Lâm Bình Chi rú lên một tiếng, trường kiếm tuột khỏi tay, người gã nhào lên trước. Lệnh Hồ Xung phóng veo véo hai kiếm, phân ra đâm vào hai đùi của gã. Trong tiếng chửi của Lâm Bình Chi, gã đã té nhào xuống đất.

Lệnh Hồ Xung quay người lại, nhìn chằm chằm vào Tả Lãnh Thiền. Dưới những tia sáng rất nh ỏ, chàng thấy lão nghiến răng, vẻ mặt hung tợn đáng sợ, trường kiếm trong tay múa gấp. Tuyệt chiêu tuyệt diệu trên kiếm của lão tuy bất tận nhưng đối với Độc Cô cửu kiếm thì không có chiêu nào mà không có chỗ hở. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Người này là đầu sỏ tội ác gây họa, dấy động phong ba trong võ lâm, không thể dung tha được. Chàng huýt một tiếng, trường kiếm vung lên, trán, yết hầu, ngực của Tả Lãnh Thiền lần lượt bị trúng kiếm.

Lệnh Hồ Xung nhảy ra hai bước, nắm tay Doanh Doanh, thấy Tả Lãnh Thiền đứng ngẩn ra một lúc rồi ngã xuống đất, trường kiếm trong tay xoay lại đâm vào bụng dưới của lão, xuyên thẳng ra sau.

Hai người định thần lại, xem đoản côn trong tay Doanh Doanh, ánh sáng quá yếu, không nhìn rõ được. Hai người đều không có đá lửa, Lệnh Hồ Xung sợ Lâm Bình Chi lại phản kích, bổ thêm một kiếm chém đứt cánh tay trái của gã, rồi mới đi mò hỏa đao và hỏa thạch trên người chết. Mò cả hai người đều không ai có. Chàng liền nhớ ra bèn chửi:

– Cút con bà mày đi, đui mù đương nhiên không mang đá lửa.

Lệnh Hồ Xung mò đến người chết thứ năm mới tìm được đá lửa, bèn đánh lửa lên. Hai người cùng ồ lên một tiếng. Hóa ra, đoản côn trong tay Doanh Doanh lại là một khúc xương, đầu xương bị chặt đứt. Doanh Doanh ngẩn người ra, liệng khúc xương xuống đất, rồi cười chửi:

– Cút con…

Cô chửi hai tiếng, cảm thấy có điều bất nhã liền ngừng lại. Lệnh Hồ Xung hiểu ra nói:

– Doanh muội, hai tính mạng của chúng ta nhờ vị tiền bối thần giáo này cứu giúp.

Doanh Doanh lấy làm lạ hỏi:

– Tiền bối thần giáo ư?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Năm xưa mười trưởng lão thần giáo đến đánh Hoa Sơn, đều bị hãm ở sơn động này không cách nào thoát được, ôm hận mà chết để lại mười bộ xương. Cái xương đùi này không biết là của vị trưởng lão nào. Ta vô tình lượm lên để chống đỡ, may mà bị chém đứt một khúc, trong đầu xương của người chết có mấy điểm lân tinh mờ mờ, mới khiến hai chúng ta có được chút ánh sáng.

Doanh Doanh thở phào một cái, khom xuống nhìn khúc xương đó nói:

– Thì ra là tiền bối của bổn giáo, thật là đắc tội.

Lệnh Hồ Xung lại lấy mấy miếng giấy mồi, điểm lửa sáng bừng, đốt hai cây đuốc lên, nói:

– Không biết Mạc sư bá thế nào?

Rồi chàng cất tiếng gọi:

– Mạc sư bá, Mạc sư bá!

Nhưng không nghe động tĩnh gì. Lệnh Hồ Xung nhớ đến Mạc sư bá hết lòng thương yêu chàng, hôm nay chết thảm trong động, lòng rất bứt rứt. Chàng nhìn khắp thi thể ở dưới đất trong động, nhất thời thật khó tìm được thi thể của Mạc Đại tiên sinh. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Bây giờ chưa thoát hiểm, không thể chần chờ nữa. Ta tất sẽ quay lại, tìm cho được di thể của Mạc sư bá, rồi an táng đàng hoàng.

Lệnh Hồ Xung quay lại kéo ngực Lâm Bình Chi đi vào địa đạo.

Doanh Doanh biết chàng giữ lời hứa với Nhạc Linh San là phải chiếu cố Lâm Bình Chi, cô cũng không nói gì, lượm cây dao cầm đã bị thủng mấy lỗ ở góc sơn động, đi theo sau Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đi từng bước trong đường hầm chật hẹp mà năm xưa Đại lực thần ma dùng búa mở đường. Lệnh Hồ Xung cầm kiếm phòng bị. Chàng thầm nghĩ Tả Lãnh Thiền tâm kế sâu xa, lão đã bít cửa động, tất phái người canh giữ đường hầm, để đề phòng bọ ngựa bắt ve sầu, vành khuyên sau lưng đang rình rập, còn có người nhất định chờ lão ở trong động. Nhưng đi đến đầu đường hầm, cũng không thấy ai.

Lệnh Hồ Xung nhẹ đẩy phiến đá chặn ở cửa ra, bỗng cảm thấy lóa mắt. Thì ra ác đấu rất lâu, vào sinh ra tử trong sơn động, không biết thời khắc qua đi, trời đã sáng rồi. Chàng thấy ở ngoài động không một bóng người, liền kéo Lâm Bình Chi ra. Doanh Doanh cũng ra theo.

Lệnh Hồ Xung trong tay có kiếm, mắt thấy ánh sáng, đó mới thật là thoát cảnh hiểm nghèo. Chàng hít một hơi không khí trong lành, thật sung sướng khôn tả.

Doanh Doanh hỏi:

– Trước kia sư phụ của Xung ca phạt Xung ca ở đây sám hối, tức là ở trong thạch động này phải không?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Đúng vậy, Doanh muội thấy thế nào?

Doanh Doanh mỉm cười nói:

– Tiểu muội thấy Xung ca ở đây không phải sám hối, mà là…

Cô vốn muốn nói “tiểu sư muội của Xung ca” nhưng cô nghĩ hà tất phải đề cập đến Nhạc Linh San để làm đau lòng Lệnh Hồ Xung. Cô liền không nói nữa.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Phong thái sư thúc tổ ở gần đây, không biết sư thúc tổ lão nhân gia có khỏe không? Ta lúc nào cũng nhớ đến lão nhân gia. Sư thúc tổ đã nói quyết không gặp người phái Hoa Sơn, nhưng ta sớm đã không phải là người phái Hoa Sơn rồi.

Doanh Doanh nói:

– Phải. Chúng ta mau đi tham kiến đi.

Lệnh Hồ Xung tra kiếm vào vỏ, để Lâm Bình Chi xuống, nắm tay Doanh Doanh sóng vai đi ra khỏi động.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ