Hồi 15: Thua cuộc là do phép đánh ngồi
Lưu Chính Phong cười nói:
– Có gì đâu mà sư thái phải nổi giận như vậy? Lệnh Hồ hiền điệt vì muốn cứu lệnh cao túc nên mới nói càn bậy với Điền Bá Quang; lời nói điêu ngoa xảo trá mà sư thái cũng cho là thật ư?
Định Dật ngẩn ngơ, hỏi lại:
– Tam gia nói là vì hắn muốn cứu Nghi Lâm sao?
Lưu Chính Phong nói:
– Tại hạ đoan chắc là như vậy. Nghi Lâm sư điệt, có phải vậy không?
Nghi Lâm cúi đầu đáp:
– Lệnh Hồ đại ca là người tốt, chỉ vì… chỉ vì ăn nói hơi vô lễ và thô tục nên sư phụ giận. Đệ tử không dám kể tiếp nữa.
Định Dật quát:
– Ngươi kể tiếp, nói rõ từng chi tiết đi. Ta muốn biết hắn có ý tốt hay là muốn xiên xỏ. Nếu thằng ranh con vô lại xấu xa đó chết rồi, ta cũng sẽ tính chuyện với Nhạc lão nhi nữa.
Nghi Lâm ấp a ấp úng, không dám kể tiếp. Định Dật quát:
– Nói đi, không phải úy kỵ gì nữa. Dù tốt hay xấu, lẽ nào chúng ta không phân biệt được sao?
Nghi Lâm đáp:
– Dạ! Lệnh Hồ đại ca lại nói: “Điền huynh, chúng ta là người học võ, cả đời sống trên lưỡi kiếm lưỡi đao, tuy người có võ nghệ cao cường luôn chiếm ưu thế, nhưng chung quy vẫn là ở vận số. Điền huynh nghĩ xem có đúng vậy không? Khi gặp đối thủ võ công tương đương thì sự sinh tử, tồn vong đều do vận số quyết định. Đừng nói tiểu ni cô này ốm nhom như con mắm, nhấc lên không được ba lạng, mà ngay đến tốt tươi như tiên nữ hạ phàm, Lệnh Hồ Xung này cũng không thèm nhìn mặt. Con người ta ai cũng coi trọng tính mạng. Trọng sắc đẹp mà khinh bằng hữu tất nhiên là đã trật rồi; còn trọng sắc đẹp mà xem thường tính mạng của mình thì người đó là đại ngu ngốc. Tiểu ni cô vạn lần muốn gặp ta cũng không được”. Điền Bá Quang cười nói: “Lệnh Hồ huynh, tiểu đệ biết huynh là một hảo hán tử không sợ trời sợ đất, tại sao đối với ni cô mà huynh kiêng kỵ nhiều điều như vậy?” Lệnh Hồ Xung đáp: “Đúng, cả cuộc đời tiểu đệ sau khi vướng phải ni cô thì gặp rất nhiều chuyện xui xẻo không sao tưởng tượng nổi. Huynh nghĩ coi, tối hôm qua tiểu đệ còn lành lặn đầy đủ, ngay cả khuôn mặt của tiểu ni cô cũng không trông thấy nhưng mới chỉ nghe giọng nói của cô ta thôi thì đã bị huynh chém lên người ba nhát, xém chút nữa là toi mạng. Đó không là xui xẻo thì thế nào mới là xui xẻo?” Điền Bá Quang cười ha hả, rồi nói: “Như vậy thì quả là xui xẻo thật!” Lệnh Hồ đại ca nói: “Điền huynh, tiểu đệ không muốn nói chuyện với ni cô này nữa. Chúng ta là nam tử hán đại trượng phu cứ uống rượu cho thỏa thích. Huynh bảo tiểu ni cô này cút xéo đi! Tiểu đệ chân thành khuyên huynh chớ đụng vào cô ta, nếu không thì lập tức vận xui sẽ bao trùm cuộc đời ngay. Sau này khắp chốn giang hồ, đâu đâu huynh cũng gặp xui xẻo, trừ khi huynh xuất gia cạo đầu làm hòa thượng thì mới hết. Ni cô là một món trong Thiên hạ tam độc, sao Điền huynh không tránh xa cô ta ra?” Điền Bá Quang hỏi: “Cái gì mà Thiên hạ tam độc?” Lệnh Hồ đại ca giả bộ sửng sốt đáp: “Điền huynh đã ngang dọc giang hồ nhiều năm, kiến thức rộng rãi, mà sao ngay cả “Thiên hạ tam độc” cũng không biết? Người ta thường nói: Ni cô, Tỳ sương, Kim tuyến xà, dù lớn gan hay nhỏ mật cũng xin chớ đụng vào! Ni cô là món độc thứ nhất, Tỳ sương là món độc thứ hai, Kim tuyến xà là món độc thứ ba. Trong thiên hạ tam độc, ni cô đứng đầu tiên; bọn nam đệ tử trong Ngũ Nhạc kiếm phái thường nhắc nhở với nhau như vậy”.
Định Dật nổi giận giơ tay đập mạnh xuống bàn trà rồi chửi to:
– Mẹ nó! Đồ chó…
Lão ni định chửi “đồ chó ỉa” nhưng may mắn ghìm lại được. Lao Đức Nặc đã bị lão ni làm cho đau khổ mấy lần nên hắn cố đứng xa xa và tránh qua một bên. Hắn thấy lão ni mặt đỏ bừng bừng thì lại thụt lùi về sau thêm vài bước nữa.
Lưu Chính Phong thở dài nói:
– Lệnh Hồ sư điệt tuy là có ý tốt nhưng buột miệng thốt ra những lời như vậy thì phải nói là quá đáng. Nhưng có thể hiểu là khi nói chuyện với hạng người đại ác như Điền Bá Quang mà không thiên hô bách sát như vậy thì không dễ gạt cho hắn tin được.
Nghi Lâm hỏi:
– Lưu sư thúc, sư thúc nói những lời như vậy là do Lệnh Hồ đại ca cố ý bịa ra để dối gạt gã họ Điền ư?
Lưu Chính Phong đáp:
– Tất nhiên là như vậy. Trong Ngũ Nhạc kiếm phái, đâu có những câu vừa nhạt nhẽo vừa vô lễ như vậy? Còn một hôm nữa là tới ngày đại lễ rửa tay gác kiếm của Lưu mỗ, tại hạ muốn tất cả mọi người đều được tốt đẹp vui vẻ. Nếu đối với quý phái có điều cấm kỵ kiêng dè thì Lưu mỗ làm sao dám cung kính thỉnh mời Định Dật sư thái và các vị hiền điệt quang lâm tệ xá?
Định Dật nghe lão nói mấy câu, sắc mặt dịu bớt, lại hừ lên một tiếng rồi chửi tiếp:
– Tiểu tử Lệnh Hồ Xung thối mồm thối miệng, không biết là do tên thất đức nào đã dạy hắn phun ra những lời như vậy?
Lão ni nói vậy là có ý ám chỉ sư phụ của Lệnh Hồ Xung. Xem ra, mụ chửi luôn cả chưởng môn phái Hoa Sơn. Lưu Chính Phong nói:
– Sư thái không nên phiền trách, võ công của Điền Bá Quang rất lợi hại. Lệnh Hồ sư điệt đấu không lại hắn, thấy Nghi Lâm hiền điệt đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, đành phải bịa chuyện nói bậy nói bạ mới có thể lừa gạt được tên ác tặc để hắn buông tha cho Nghi Lâm. Thử nghĩ xem, Điền Bá Quang qua lại khắp nơi trên giang hồ, hiểu biết rộng rãi, sao lại có thể dễ bị lừa gạt được? Người phàm tục không biết các sư thái là người xuất gia sống như thế nào nên dễ có cách nhìn sai lệch. Đó cũng là chuyện bình thường và Lệnh Hồ sư điệt đã nhân cơ hội mà nói ra những lời như vậy. Chúng ta là người trên giang hồ, lời nói hay việc làm cũng có lúc phải tùy cơ ứng biến. Nếu Lệnh Hồ sư điệt thực sự không xem trọng phái Hằng Sơn thì mới quy lỗi là do Nhạc tiên sinh của phái Hoa Sơn mà ra. Còn nếu không có lòng kính trọng khâm phục ba vị lão sư thái thì tại sao Lệnh Hồ sư điệt lại phải tận tâm tận lực cứu đệ tử của quý phái như vậy?
Định Dật gật đầu nói:
– Lưu tam gia nói hơi quá lời rồi.
Rồi quay qua nhìn Nghi Lâm hỏi:
– Có phải vì vậy mà Điền Bá Quang thả ngươi ra?
Nghi Lâm lắc đầu nói:
– Không phải. Lệnh Hồ đại ca nói: “Huynh tuy khinh công độc bộ thiên hạ nhưng nếu gặp lúc vận khí xui xẻo thì dù khinh công có giỏi đến đâu cũng không thể nào phát huy được”.
Điền Bá Quang nhất thời chưa hiểu hết chủ ý, hắn nhìn đệ tử rồi lắc đầu nói: “Điền Bá Quang tự đến tự đi, ngang dọc giang hồ nào biết kiêng dè ai? Dù sao chúng ta cũng lỡ gặp tiểu ni cô rồi, cứ để cô ta ở lại bồi rượu”. Ngay lúc đó, bàn bên cạnh có một hán tử còn trẻ rút trường kiếm ra, xông đến trước mặt Điền Bá Quang, quát: “Ngươi… ngươi chính là Điền Bá Quang phải không?” Điền Bá Quang nói: “Thế nào?” Hán tử nói: “Ta phải giết ngươi, đồ dâm tặc! Ai ai trong võ lâm cũng đều muốn giết ngươi mới hả dạ. Ngươi lại còn ở đây mà ti toe cái lỗ miệng. Ngươi không sợ chết sao?”. Hán tử nói xong liền phóng kiếm đâm Điền Bá Quang, nhìn chiêu thức thì biết ngay là kiếm pháp của phái Thái Sơn. Chính là vị sư huynh này đây.
Nói xong, cô chỉ tay vào cái xác được đặt nằm trên cánh cửa.
Thiên Môn đạo nhân gật đầu nói:
– Trì Bách Thành hài tử được lắm!
Nghi Lâm kể tiếp:
– Điền Bá Quang né người tránh khỏi, tay đã cầm thanh đơn đao, cười nói: “Mời ngồi, mời ngồi! Uống rượu, uống rượu!” Khi hắn đút đao vào trong vỏ thì vị sư huynh phái Thái Sơn đã bị trúng một đao trước ngực từ lúc nào không rõ, máu tươi phun ra. Sư huynh trừng mắt nhìn Điền Bá Quang, loạng choạng mấy cái rồi té xuống sàn gác.
Nghi Lâm đưa mắt nhìn Thiên Tùng đạo nhân rồi nói:
– Vị sư bá phái Thái Sơn này liền nhảy đến trước mặt Điền Bá Quang, quát lớn rồi phóng kiếm ra chiêu. Chiêu thức của sư bá vô cùng lợi hại nhưng Điền Bá Quang vẫn không đứng dậy. Hắn ngồi yên trên ghế rút đao chống đỡ. Sư bá tấn công hai, ba chục chiêu kiếm nhưng hắn vẫn ngồi chứ không hề đứng dậy.
Thiên Môn đạo nhân sầm mặt đưa mắt nhìn sư đệ đang nằm trên cánh cửa rồi hỏi:
– Sư đệ, võ công của ác tặc đó lợi hại đến như vậy sao?
Thiên Tùng đạo nhân thở dài, từ từ quay đầu đi.
Nghi Lâm kể tiếp:
– Lệnh Hồ đại ca phóng kiếm đâm Điền Bá Quang. Điền Bá Quang quay đao đứng dậy đỡ chiêu kiếm.
Định Dật nói:
– Ngươi nói không đúng rồi. Thiên Tùng đạo trưởng liên tiếp đánh hắn hai ba chục chiêu mà hắn không đứng dậy; Lệnh Hồ Xung chỉ phóng một kiếm thì hắn đứng dậy ngay. Võ công của Lệnh Hồ Xung làm sao có thể cao bằng Thiên Tùng đạo trưởng được?
Nghi Lâm nói:
– Điền Bá Quang hành động như vậy là có lý do. Hắn nói: “Lệnh Hồ huynh, tiểu đệ với Lệnh Hồ huynh là bằng hữu, huynh phóng kiếm tấn công tiểu đệ, nếu tiểu đệ vẫn ngồi bất động là coi thường huynh rồi. Võ công của tiểu đệ tuy cao hơn huynh nhưng lòng tiểu đệ vẫn kính trọng huynh, vì vậy bất luận thắng hay bại đều phải đứng dậy tiếp chiêu. Còn đối với lão mũi… mũi trâu kia… thì không cần phải đứng dậy làm gì”. Lệnh Hồ đại ca hừ một tiếng rồi nói: “Được huynh để mắt tới thì Lệnh Hồ Xung này vô cùng hân hạnh”. Véo, véo, véo; Lệnh Hồ đại ca liên tiếp tấn công hắn liền ba chiêu. Sư phụ, ba chiêu kiếm này rất lợi hại, xung quanh Điền Bá Quang bao phủ một làn kiếm quang dày đặc.
Định Dật gật đầu nói:
– Đây là kiệt tác đắc ý của Nhạc lão nhi, gọi cái gì là Thái nhạc tam thanh phong; chiêu thứ hai mãnh liệt hơn chiêu thứ nhất, chiêu thứ ba mãnh liệt hơn chiêu thứ hai. Điền Bá Quang chiết giải ra sao?
Nghi Lâm nói:
– Điền Bá Quang tiếp một chiêu, lui một bước rồi lui liên tiếp ba bước, reo lên “hảo kiếm pháp”. Rồi quay qua nhìn Thiên Tùng sư bá, hắn nói: “Lão mũi trâu, tại sao ngươi không tiếp tục tấn công ta?”
Lệnh Hồ đại ca vừa phóng kiếm, Thiên Tùng sư bá thụt lùi rồi đứng sang một bên. Sư bá lạnh lùng nói: “Ta là chính nhân quân tử của phái Thái Sơn, tại sao có thể liên thủ với hạng tà dâm?” Đệ tử không nhịn được nữa bèn nói: “Sư bá đừng nói oan cho Lệnh Hồ sư huynh, sư huynh là người tốt!” Thiên Tùng sư bá cười nhạt nói: “Hắn là người tốt ư? Hà hà! Hắn kéo bè cùng gã Điền Bá Quang hoang dâm ô trọc như vậy mà cũng gọi là người tốt được sao?” Bỗng nhiên Thiên Tùng sư bá thét to một tiếng, hai tay ôm ngực, thần sắc trông thật khó coi. Điền Bá Quang tra đao vào vỏ rồi nói: “Ngồi xuống, ngồi xuống! Uống rượu! Uống rượu đi!”
Đệ tử thấy máu từ các kẽ tay của Thiên Tùng sư bá ứa ra. Không biết Điền Bá Quang sử đao pháp gì, phóng đao nhanh như chớp, đệ tử hoàn toàn không thấy hắn động thủ mà ngực của Thiên Tùng sư bá đã bị trúng đao rồi. Đệ tử sợ quá la lên: “Đừng… đừng giết sư bá!” Điền Bá Quang cười nói: “Tiểu mỹ nhân bảo không giết thì ta không giết”. Thiên Tùng sư bá ôm vết thương loạng choạng chạy xuống cầu thang.
Lệnh Hồ đại ca đứng dậy định chạy theo để giúp đỡ sư bá nhưng Điền Bá Quang giữ lại và nói:“Lệnh Hồ huynh, lão mũi trâu này kiêu ngạo quá đáng, để cho lão chết, huynh không cần giúp đỡ. Tại sao huynh cứ mang cái khổ vào thân, chẳng thú vị tý nào cả”.
Lệnh Hồ đại ca lắc đầu cười nhăn nhó, uống một hơi hai bát rượu. Thưa sư phụ, lúc đó đệ tử nghĩ: trong giới cấm lớn của Phật môn chúng ta, giới thứ năm là cấm uống rượu. Lệnh Hồ đại ca tuy không phải là đệ tử Phật môn, nhưng uống rượu không ngừng nghỉ thì không hay chút nào cả. Nhưng đệ tử không dám đem chuyện ấy ra nói với đại ca, sợ đại ca lại chửi đệ tử cái gì “Hễ thấy ni cô…”.
Định Dật nói:
– Lệnh Hồ Xung ăn nói điên khùng như vậy, sau này không nên nhắc đến các lời ấy nữa.
Nghi Lâm đáp:
– Dạ!
Định Dật nói:
– Sau đó thì thế nào?
Nghi Lâm kể tiếp:
– Điền Bá Quang nói: “Lão mũi trâu này võ công không phải tầm thường. Nhát đao của tiểu đệ phóng nhanh như vậy mà lão lại có thể kịp thời co mình lại ba tấc, nên không đủ làm cho lão chết được. Võ nghệ của phái Thái Sơn rốt cuộc còn được hai người. Lệnh Hồ huynh, lão mũi trâu này không chết thì từ nay về sau huynh còn gặp lắm điều phiền phức. Vừa rồi tiểu đệ có ý muốn giết lão để tránh hậu hoạn cho huynh nhưng đáng tiếc một đao của đệ không giết được lão”.
Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Trong cuộc đời của tiểu đệ, chuyện phiền phức ngày nào cũng có. Mặc kệ lão, mặc kệ ni cô này. Uống rượu, uống rượu đi! Điền huynh, nếu một đao của huynh đâm trúng ngực tiểu đệ, võ công của đệ không bằng Thiên Tùng sư bá, thì ắt là đệ tránh không kịp rồi”.
Điền Bá Quang cười nói: “Lúc tiểu đệ phóng đao, thực sự tiểu đệ đã nương tình. Đó là nhằm báo đáp tình nghĩa của Lệnh Hồ huynh tối hôm qua ở trong động đã không nỡ giết tiểu đệ”. Đệ tử nghe xong rất lấy làm kỳ . Nếu nói vậy thì tối hôm qua, hai người đấu với nhau trong sơn động, Lệnh Hồ đại ca đã chiếm được thượng phong và đã tha mạng cho hắn.
Mọi người nghe đến đây đều tỏ vẻ không hài lòng, cho rằng Lệnh Hồ Xung không nên giao tình với tên vạn ác dâm tặc này như vậy.
Nghi Lâm kể tiếp:
– Lệnh Hồ đại ca nói: “Tối qua trong sơn động, tiểu đệ đã dùng hết sức mà võ nghệ cũng không bằng huynh, đâu dám nói đến chuyện kiếm hạ lưu tình như vậy”. Điền Bá Quang cười ha hả, nói: “Lúc huynh và tiểu ni cô trốn ở trong sơn động; tiểu ni cô gây ra tiếng động nên bị tiểu đệ phát hiện, nhưng huynh lại nín thở. Tiểu đệ có đoán đến vạn lần cũng không ngờ được có người khác ở bên cạnh ni cô. Tiểu đệ kéo tiểu ni cô định phá thanh quy giới luật của cô ta. Huynh chỉ cần chờ một chút nữa đợi lúc tiểu đệ tâm thần mê mẩn không để ý đến, thì chỉ một nhát kiếm, huynh đã có thể lấy được cái mạng của tiểu đệ rồi. Lệnh Hồ huynh, huynh không phải là con nít thì điều tất yếu đó sao lại không biết? Tiểu đệ biết huynh đường đường là một bậc trượng phu không muốn đánh lén hại người, vì vậy mà mũi kiếm đó, ha ha, chỉ đâm lướt qua bả vai của tiểu đệ”.
Lệnh Hồ đại ca nói: “Nếu tiểu đệ đợi thêm một chút nữa thì tiểu ni cô này làm sao tránh khỏi chuyện bị huynh làm nhục! Tiểu đệ nói Điền huynh hay: đệ thấy cái bộ mặt ni cô này là tức giận ngay nhưng phái Hằng Sơn cũng là một trong Ngũ Nhạc kiếm phái, huynh lại ức hiếp cô ta thì làm sao tiểu đệ có thể dung thứ?” Điền Bá Quang cười nói: “Nói là như vậy, nhưng nếu lưỡi kiếm của huynh đâm sâu thêm ba bốn tấc thì cánh tay của tiểu đệ sẽ bị tàn phế. Tại sao sau khi huynh phóng kiếm đâm đệ rồi, huynh lại rút kiếm về?” Lệnh Hồ đại ca nói: “Tiểu đệ là đệ tử phái Hoa Sơn, sao có thể bắn lén tên để hại người? Huynh đã chém một đao vào vai tiểu đệ trước; tiểu đệ liền trả một kiếm vào vai của huynh, xem như huề. Nếu giao đấu một cách đường đường chính chính thì không ai chiếm lợi thế của ai cả”. Điền Bá Quang cười ha hả đáp: “Hay lắm huynh đệ! Ta kết tình bằng hữu. Nào, nào, nào! Uống một bát đi!”
Lệnh Hồ đại ca nói: “Võ công của đệ không bằng huynh, nhưng tửu lượng thì huynh không bằng đệ”. Điền Bá Quang nói: “Tửu lượng của đệ không bằng huynh sao? Chưa chắc đâu, chúng ta uống thi đi. Nào, mỗi bên uống mười bát to rồi hãy nói”. Lệnh Hồ đại ca chau mày nói: “Điền huynh, đệ biết huynh là một bậc hảo hán không chiếm phần tiện nghi nên mới cùng huynh uống rượu thi. Nào ngờ, huynh không phải là người như vậy làm cho tiểu đệ quá thất vọng”.
Điền Bá Quang ngó nghiêng Lệnh Hồ đại ca rồi hỏi: “Tiểu đệ chiếm phần tiện nghi chỗ nào?” Lệnh Hồ đại ca đáp: “Huynh đã biết tiểu đệ rất kiêng cữ ni cô, vừa thấy ni cô thì lòng đã khó chịu, ăn uống không ngon thì đấu rượu với huynh sao được?” Điền Bá Quang lại cười to lên, nói: “Lệnh Hồ huynh, tiểu đệ biết huynh tìm trăm phương ngàn kế để cứu tiểu ni cô này. Nhưng Điền Bá Quang yêu sắc đẹp như tính mạng mình, đã gặp tiểu ni cô thiên kiều bá mỵ như vậy thì dù huynh có nói gì đi nữa, Điền mỗ cũng không buông tha cho cô ta đi đâu. Nếu huynh muốn tiểu đệ thả cô ta ra thì phải chịu một điều kiện”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Được, Điền huynh nói ra đi. Trên có núi đao nhọn, dưới có vạc dầu sôi, L ệnh Hồ Xung này cũng xin chấp thuận, nếu tiểu đệ chau mày thì không phải là bậc hảo hán”.
Điền Bá Quang cười hi hi, rót đầy hai bát rượu rồi nói: “Huynh uống bát rượu này, rồi tiểu đệ sẽ nói với huynh”. Lệnh Hồ đại ca bưng bát rượu lên u ống cạn một hơi, nói: “Cạn rồi!” Điền Bá Quang cũng uống cạn bát rượu, cười nói: “Lệnh Hồ huynh, tiểu đệ đã là bạn của huynh thì tất nhiên tuân theo quy luật giang hồ. Vợ của bạn thì không được trêu ghẹo. Nếu như huynh chịu lấy ni cô… tiểu ni cô…”
Nghi Lâm nói đến đây, hai má đỏ ửng lên, mắt rủ xuống, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi, đến lúc sau thì không ai còn nghe được.
Định Dật đập tay lên bàn, quát:
– Nói năng xằng bậy, càng nói càng tệ hại. Sau đó thì sao?
Nghi Lâm đáp khẽ:
– Điền Bá Quang vẫn nói tầm bậy tầm bạ. Hắn cười hi hi nói: “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Nếu huynh chịu lấy… lấy cô ta làm vợ, tiểu đệ lập tức thả cô, còn vái lạy đền tội với cô ta nữa. Ngoài điều kiện này ra thì hàng vạn cách khác cũng đều không được”.
Lệnh Hồ đại ca hừ một tiếng, nói: “Huynh muốn tiểu đệ suốt đời xui xẻo sao? Việc này đừng nhắc đến nữa”. Điền Bá Quang lại càng nói bậy bạ hơn, nào là để tóc trên đầu thì không còn là ni cô nữa, rồi còn nói thêm rất nhiều lời điên khùng; đệ tử bịt tai lại không dám nghe hắn nói. Lệnh Hồ đại ca nói: “Im đi, huynh còn nói thêm những lời bỡn cợt như vậy thì Lệnh Hồ Xung đã bị huynh làm cho tức đến chết; còn đâu tính mạng mà ngồi đấu rượu với huynh? Huynh không thả cô ta, chúng ta lại phải quyết một phen tử chiến”. Điền Bá Quang cười nói: “Xin mời. Nhưng huynh đánh không lại tiểu đệ đâu”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Đứng đánh thì tiểu đệ không phải là đối thủ của huynh, còn ngồi đánh thì huynh không phải là đối thủ của đệ”.
Trước đó mọi người đã nghe Nghi Lâm thuật chuyện Điền Bá Quang ngồi trên ghế, không thèm đứng dậy mà vẫn chống đỡ hai ba chục chiêu kiếm lợi hại của Thiên Tùng đạo nhân, cao thủ của phái Thái Sơn. Như vậy, hắn rất giỏi về phép tọa đấu. Bây giờ, Lệnh Hồ Xung lại nói “Đứng đánh thì tiểu đệ không phải là đối thủ của huynh, còn ngồi đánh thì huynh không phải là đối thủ của đệ”, câu nói này là cố ý khiêu khích hắn.
Hà Tam Thất gật đầu nói:
– Gặp phải hạng ác đồ dâm tặc này, trước tiên phải khiêu khích để hắn nổi giận đùng đùng, sau đó mới tùy cơ hạ thủ. Đó là diệu kế.
Nghi Lâm kể tiếp:
– Điền Bá Quang nghe xong không tức giận, chỉ cười nói: “Lệnh Hồ huynh, Điền Bá Quang này khâm phục huynh ở chỗ có kiến thức, có hào khí chứ không phải là ở võ công”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Còn Lệnh Hồ Xung này khâm phục huynh ở chỗ đứng đánh phép khoái đao chứ không phải ở chỗ ngồi mà đánh”. Điền Bá Quang nói: “Được. Lệnh Hồ huynh không biết lúc còn nhỏ, hai đùi của tiểu đệ bị bại liệt, suốt hai năm trời tiểu đệ ngồi để luyện đao pháp. Ngồi đánh chính là trò chơi của tiểu đệ. Vừa rồi tiểu đệ và lão mũi… mũi… trâu đạo nhân kia chiết chiêu, tiểu đệ không đứng không phải là coi thường lão mà chỉ vì tiểu đệ ngồi sử đao đã quen nên không cần phải đứng dậy. Lệnh Hồ huynh, môn công phu này huynh không bằng đệ đâu”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Điền huynh, lúc còn niên thiếu bất quá Điền huynh chỉ bị bại liệt nên mới ngồi luyện đao pháp hai năm. Thời gian nhiều lắm cũng chỉ hai năm mà thôi. Công phu của tiểu đệ khác hẳn của huynh, thời gian ngồi sử kiếm pháp còn hơn huynh nhiều. Ngày nào tiểu đệ cũng ngồi để luyện kiếm pháp”.
Mọi người nghe đến đây đều đưa mắt nhìn Lao Đức Nặc nghĩ thầm: Không biết trong võ công của phái Hoa Sơn, có môn nào ngồi luyện kiếm như thế này không?
– Đại sư ca lừa bịp hắn đấy. Trong tệ phái không hề có môn công phu kỳ cục này.
Nghi Lâm nói:
– Điền Bá Quang lộ vẻ ngạc nhiên, nói: “Chuyện đó có thật không? Tiểu đệ không phải là người cô lậu quả văn, kiến thức không hẹp lắm nhưng sao lại chưa từng nghe loại kiếm pháp gì mà ngồi… ngồi đánh của phái Hoa Sơn?” Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Đây không phải là kiếm pháp của ân sư truyền thụ cho mà do tự tiểu đệ sáng chế ra”. Điền Bá Quang vừa nghe xong, mặt biến sắc, nói: “Thì ra là như vậy. Lệnh Hồ huynh đại tài khiến cho tiểu đệ vô cùng khâm phục”.
Mọi người biết Điền Bá Quang đổi sắc mặt là vì trong võ học, muốn sáng chế ra một đường quyền pháp hay kiếm pháp mới không phải là dễ. Nếu không phải võ công cao, lại có sở học tài trí hơn người thì khó tìm ra được con đường đi riêng cho mình để sáng chế ra chiêu thức mới. Phái Hoa Sơn đã được lập ra mấy trăm năm nay rồi, các chiêu thức võ công phải kinh qua hàng trăm ngàn lần rèn luyện; muốn cải biến một chiêu, một thức cũng cực kỳ khó khăn huống chi sáng chế ra một đường kiếm pháp.
Lao Đức Nặc nghĩ bụng: Thì ra đại sư ca đã âm thầm sáng chế ra một loại kiếm pháp, tại sao không trình lên cho sư phụ biết?
Nghi Lâm kể tiếp:
– Lúc đó Lệnh Hồ đại ca cười hi hi rồi nói: “Đường kiếm pháp này thúi đến tận trời xanh, có gì đâu mà Điền huynh khâm phục”. Điền Bá Quang càng kinh ngạc hơn nữa, hỏi: “Sao lại thúi đến tận trời xanh?”
Đệ tử cũng cảm thấy kỳ cục. Kiếm pháp có cao minh hay không thôi chứ làm gì có mùi khó ngửi? Lệnh Hồ đại ca nói: “Không giấu gì Điền huynh, mỗi buổi sáng sớm, tiểu đệ thường vào ngồi trong cầu tiêu. Ruồi nhặng bay qua lại lung tung. Đệ tức muốn chết, bèn phóng kiếm đâm mấy con, lúc đầu đâm không trúng con nào nhưng càng lâu ngày càng chính xác, xuất kiếm ra là đâm trúng ruồi nhặng ngay. Dần dần tinh thần lĩnh hội, từ trong các chiêu kiếm dùng đâm ruồi nhặng, tiểu đệ ngộ được một đường kiếm pháp. Lúc sử kiếm pháp này, đệ vẫn ngồi trên bàn cầu, há không phải là hôi thúi đến khó ngửi ư?”
Đại ca nói đến đây khiến đệ tử nhịn không được phải bật cười. Lệnh Hồ đại ca quả thật khôi hài, trong thiên hạ đâu có kiểu luyện kiếm như vậy. Điền Bá Quang nghe xong xanh mặt, tức giận nói:“Lệnh Hồ huynh, đệ xem huynh như bằng hữu mà huynh lại nói lăng nhăng như vậy là coi thường đệ quá đáng. Huynh coi Điền Bá Quang này như ruồi nhặng trong cầu tiêu phải không? Được, đệ xin lĩnh giáo huynh đường kiếm pháp này”.
Mọi người nghe kể đến đây đều lặng lẽ gật đầu. Ai cũng biết khi các cao thủ thi đấu võ nghệ, nếu tâm ý bộp chộp thì có thể nói đã sút kém ba phần. Lệnh Hồ Xung nói mấy lời như vậy là rõ ràng có ý trêu tức đối phương, khiến Điền Bá Quang nổi giận, tức là hắn đã bị trúng kế rồi.
Định Dật nói:
– Tuyệt diệu! Sau đó ra sao?
Nghi Lâm đáp:
– Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Tại hạ luyện đường kiếm pháp này chỉ xem là trò giải trí, không hề có ý đem ra để cùng người khác tranh đấu hơn thua. Vạn lần xin Điền huynh đừng hiểu lầm, tiểu đệ quyết không dám ví huynh như ruồi nhặng trong cầu tiêu đâu”. Đệ tử nghe Lệnh Hồ đại ca nói vậy nên không nhịn được bèn bật cười một tiếng nữa. Điền Bá Quang càng thêm bực tức, rút đơn đao ra đặt lên bàn, rồi nói: “Được. Trước mặt mọi người ngồi đây, chúng ta thử giao đấu một phen”. Đệ tử thấy mắt hắn phát ra những tia nộ khí thì rất sợ hãi, hiển nhiên hắn đã nổi khùng, có ý định giết người. Chắc hắn sẽ giết Lệnh Hồ đại ca mất.
Lệnh Hồ đại ca đáp: “Ngồi mà sử dụng đao kiếm, công phu của huynh không cao bằng đệ nên không địch lại đệ đâu. Lệnh Hồ Xung hôm nay vừa mới kết giao bằng hữu với Điền huynh, sao nỡ gây tổn thương hòa khí giữa hai ta được? Vả lại Lệnh Hồ Xung đường đường là đấng trượng phu, không thể lấy cái công phu trội nhất của mình để làm tiện nghi mà thắng bạn bè”. Điền Bá Quang nói: “Đây là do Điền Bá Quang cam tâm tình nguyện, không thể nói là huynh chiếm phần tiện nghi của đệ được”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Nói như thế thì Điền huynh nhất định muốn tỉ thí ư?” Điền Bá Quang đáp: “Nhất định muốn tỉ thí!” Lệnh Hồ đại ca nói: “Nhất định muốn ngồi để tỉ thí ư?” Điền Bá Quang đáp: “Phải đấy, nhất định muốn ngồi để tỉ thí!” Lệnh Hồ đại ca đáp: “Được, đã vậy thì chúng ta phải quy ước với nhau một điều: lúc chưa phân thắng bại, nếu ai đứng dậy trước thì coi như thua”. Điền Bá Quang nói: “Đúng vậy! Lúc chưa phân quyết thắng bại, nếu ai đứng dậy trước thì coi như thua”.
Lệnh Hồ đại ca lại hỏi: “Thua rồi thì phải làm sao?” Điền Bá Quang đáp: “Theo ý huynh thì phải thế nào?” Lệnh Hồ đại ca nói: “Đợi tiểu đệ nghĩ xem. Có rồi, thứ nhất là người nào thua, từ nay về sau hễ thấy tiểu ni cô này thì không được nói năng hay hành động vô lễ; khi gặp cô ta thì phải đến trước mặt cung kính cúi mình hành lễ và nói: “Tiểu sư phụ, đệ tử Điền Bá Quang xin bái kiến”. Điền Bá Quang nói: “Úi chao! Huynh sao lại khẳng định là đệ thua? Nếu huynh thua thì sao?” Lệnh Hồ Xung nói: “Tiểu đệ cũng phải làm như vậy. Hễ ai thua thì người đó phải vào làm môn hạ của phái Hằng Sơn, làm đồ tôn của Định Dật lão sư thái và đồ đệ của tiểu ni cô này”. Sư phụ, sư phụ nghĩ xem Lệnh Hồ đại ca nói vậy có tức cười không? Hai người họ tỉ võ, nếu ai thua thì phải thay đổi môn phái, vào làm môn hạ phái Hằng Sơn. Làm sao đệ tử có thể thu nhận họ làm đồ đệ được?
Cô nói đến đây, nụ cười hé lộ trên môi. Trước đó, lúc nào cô cũng u sầu, giờ đây nụ cười hé nở càng tăng thêm nét yêu kiều.
Định Dật nói:
– Bọn hán tử thô lỗ trên giang hồ lời nào cũng nói được, sao ngươi cho đó là thật? Lệnh Hồ Xung cố tình chọc giận Điền Bá Quang đó.
Lão ni nói đến đây, ngẩng đầu lên lim dim hai mắt, suy nghĩ xem Lệnh Hồ Xung sẽ dùng cách gì để có thể giành phần thắng. Nếu hắn tỉ võ thua thì làm sao rút lời lại được? Ngẫm nghĩ một lúc, lão ni biết trí lực của mình so với bọn vô lại lưu manh còn thua xa, hà tất phải nghĩ nhiều cho mệt óc, liền hỏi:
– Rồi Điền Bá Quang trả lời thế nào?
Nghi Lâm đáp:
– Điền Bá Quang thấy Lệnh Hồ đại ca nói có vẻ chắc ăn, mặt hắn lộ vẻ chần chừ. Đệ tử đoán có lẽ hắn đang tự nhủ đại khái là phải chăng Lệnh Hồ Xung đúng là có sở trường ngồi sử kiếm hơn người chăng? Lệnh Hồ đại ca lại nói khích hắn: “Nếu huynh quyết chí vào làm môn hạ của phái Hằng Sơn thì chúng ta không cần phải tỉ đấu nữa”. Điền Bá Quang cả giận, nói: “Nói bậy! Được, cứ như vậy mà làm, ai thua thì bái tiểu ni cô này làm sư phụ”. Đệ tử nói: “Tiểu ni không thể thu nhận hai vị làm đồ đệ được vì công phu của tiểu ni còn non nớt, hơn nữa sư phụ của tiểu ni cũng không cho phép làm như vậy đâu. Phái Hằng Sơn của tiểu ni bất luận là người xuất gia hay người tục gia đều là giới nữ, làm sao có thể… làm sao có thể…”
Lệnh Hồ đại ca xua tay nói: “Ta và Điền huynh đã thương lượng và quyết định rồi, sư muội không muốn cũng phải nhận, đừng có lôi thôi. Sư muội nhất định phải làm sư phụ”. Đại ca quay qua Điền Bá Quang nói: “Điều thứ hai là người bị thua phải vung đao cắt một cái, tự biến mình thành thái giám”. Sư phụ, đệ tử không hiểu thế nào là “vung đao cắt một cái tự biến mình thành thái giám”?
Nghi Lâm hỏi như vậy khiến mọi người cười ồ cả lên. Nét mặt nghiêm khắc của Định Dật rốt cuộc cũng lộ vẻ nhu hòa. Lão ni không nhịn được, bật cười thành tiếng rồi nói:
– Đó chỉ là lời nói thô tục của bọn lưu manh. Hài tử, ngươi không hiểu thì đừng thắc mắc, chẳng có gì hay ho đâu.
Nghi Lâm nói:
– Trời ơi! Thì ra chỉ là lời thô tục, vậy mà đệ tử cứ tưởng chỉ có hoàng đế mới có thái giám. Điền Bá Quang đưa mắt lườm Lệnh Hồ đại ca rồi hỏi: “Lệnh Hồ huynh, huynh có nắm chắc phần thắng không?” Lệnh Hồ đại ca nói: “Tất nhiên rồi! Đánh đứng thì trong võ lâm thiên hạ Lệnh Hồ Xung này được xếp vào hạng thứ tám mươi chín; còn đánh ngồi thì được xếp vào hạng thứ nhì”. Điền Bá Quang rất lấy làm ngạc nhiên, hỏi lại: “Lệnh Hồ huynh đứng hạng nhì vậy hạng nhất là ai?”. Lệnh Hồ đại ca đáp: “Người đó là Ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại!”
Mọi người nghe cô nói đến tám chữ “Ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại” thì đều tái mặt.
Nghi Lâm quan sát thấy sắc mặt mọi người bỗng nhiên thay đổi, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, tưởng mình nói có gì nhầm lẫn, bèn hỏi:
– Sư phụ, lời nói đó không đúng phải không?
Định Dật đáp:
– Ngươi đừng đề cập tên người này nữa. Rồi Điền Bá Quang nói như thế nào?
Nghi Lâm nói:
– Điền Bá Quang gật đầu nói: “Huynh nói Đông Phương giáo chủ thuộc hạng nhất, tiểu đệ không có gì để nói nhưng Lệnh Hồ huynh lại tự cho mình thuộc hạng nhì thì e rằng hơi khoác lác. Lẽ nào huynh lại giỏi hơn cả tôn sư Nhạc tiên sinh?” Lệnh Hồ đại ca đáp: “Tiểu đệ nói đây là đánh ngồi. Còn đánh đứng thì sư phụ của tiểu đệ được xếp vào hạng thứ tám, tiểu đệ thuộc hạng thứ tám mươi chín, so với sư phụ lão nhân gia còn kém rất xa”. Điền Bá Quang gật đầu nói: “Thì ra là vậy! Thế đứng đánh thì tiểu đệ được xếp vào hạng thứ mấy? Ai là người đứng ra xếp hạng?” Lệnh Hồ đại ca đáp: “Đây là điều rất bí mật. Điền huynh, tiểu đệ với huynh nói chuyện với nhau rất hợp ý; đệ nói cho huynh nghe nhưng huynh không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu không thì nhất định sẽ xảy ra một trận phong ba bão táp trong võ lâm. Cách đây ba tháng, năm vị chưởng môn tôn sư của Ngũ Nhạc kiếm phái hội tụ ở Hoa Sơn, bàn bạc về những danh thủ trong võ lâm ngày nay. Năm vị tôn sư nhất thời cao hứng, bèn đem các cao thủ trong thiên hạ mà sắp đặt thứ bậc. Điền huynh, tiểu đệ không giấu gì huynh, năm vị tôn sư xét nhân phẩm của huynh thì thóa mạ cho rằng không đáng một xu, còn xét đến võ công của huynh thì năm vị thật sự khâm phục cho rằng nếu đánh đứng thì Điền huynh được xếp vào hạng thứ mười bốn.
Thiên Môn đạo nhân và Định Dật sư thái cùng nói:
– Lệnh Hồ Xung nói tầm bậy, làm gì có chuyện đó?
Nghi Lâm đáp:
– Nguyên là Lệnh Hồ đại ca muốn gạt hắn. Điền Bá Quang bán tín bán nghi, nói: “Chưởng môn nhân Ngũ Nhạc kiếm phái đều là cao nhân trong võ lâm, lại xếp Điền Bá Quang này hạng thứ mười bốn là đã quá khen rồi đó. Lệnh Hồ huynh, huynh đã thi triển bộ kiếm pháp khó ngửi của huynh trước mặt năm vị chưởng môn chưa? Nếu không thì sao các vị đó biết mà xếp huynh vào hạng thứ nhì đánh ngồi trong thiên hạ?”
Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Bộ kiếm pháp thúi tha này ư? Nếu đem ra thi triển trước mặt mọi người thì quá bất nhã, làm sao mà tiểu đệ dám biểu diễn trước năm vị tôn sư? Tư thế kiếm pháp này hơi khó xem nhưng rất lợi hại. Tiểu đệ đã đem vấn đề này ra thảo luận với các vị cao thủ trong tả đạo, ai cũng cho rằng ngoài Đông Phương giáo chủ ra, thì trong thiên hạ không ai có thể địch nổi. Nhưng thưa Điền huynh, hễ nói đi thì cũng phải nói lại, đường kiếm pháp của tiểu đệ tuy là tuyệt diệu, nhưng ngoài lúc ngồi cầu tiêu đâm mấy con ruồi con nhặng ra thì không còn giá trị thực tế gì nữa. Điền huynh nghĩ coi, đương lúc người ta động thủ tỉ võ công thì có ai dám ngồi yên bất động bao giờ? Cứ xem như đến lúc huynh thua rồi, tất nhiên huynh sẽ xấu hổ quá mà hóa giận, bèn đứng dậy động thủ. Huynh đánh đứng thuộc hạng thứ mười bốn trong thiên hạ thì chỉ cần một đao là hạ được tiểu đệ đánh ngồi đệ nhị thiên hạ mộ t cách dễ dàng. Vì vậy, Điền huynh đánh đứng vào hạng thứ mười bốn trong thiên hạ là thực chất, còn tiểu đệ xếp hạng đệ nhị đánh ngồi trong thiên hạ thì chỉ là hư danh mà thôi, không có gì đáng nói”.
Điền Bá Quang hừ lên một tiếng, nói: “Lệnh Hồ huynh, cái miệng của huynh thật là lắm chuyện. Sao huynh biết đệ đánh ngồi nhất định sẽ thua? Sao huynh biết được tiểu đệ xấu hổ quá mà hóa giận rồi đứng dậy để giết huynh?”
Lệnh Hồ đại ca nói: “Nếu huynh đáp ứng yêu cầu là sau khi thua không được giết tiểu đệ và làm đúng giao kèo là làm thái… thái giám thì huynh sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, không có người nối dõi. Thôi đi! Không cần nói nhiều nữa, huynh động thủ đi!” Nói xong Lệnh Hồ đại ca hất tay một cái, các hũ rượu, bát đĩa và chiếc bàn cũng bay luôn. Hai người ngồi đối diện nhau, người cầm đao, người cầm kiếm.
Lệnh Hồ đại ca nói: “Xuất chiêu đi! Ai đứng dậy trước để mông rời khỏi ghế thì người đó thua”.
Điền Bá Quang nói: “Được, để xem coi ai đứng dậy trước!” Hai người sắp động thủ, Điền Bá Quang liếc đệ tử một cái rồi đột nhiên cười lên ha hả, nói: “Lệnh Hồ huynh, tiểu đệ khâm phục huynh rồi. Thì ra huynh đã ngấm ngầm mai phục kế mưu, cố ý đến đây gây khó dễ cho Điền Bá Quang này. Tiểu đệ và huynh ngồi đấu với nhau, không ai được rời mông khỏi ghế, chưa nói những tay giúp đỡ huynh kéo vào mà ngay cả tiểu ni cô này đứng ở sau lưng tiểu đệ động tay động chân thì không chừng sẽ bức ép tiểu đệ đứng dậy mất”.
Lệnh Hồ đại ca cũng cười ha hả rồi nói: “Chỉ cần có người ra tay giúp đỡ thì coi như Lệnh Hồ Xung này thua vậy. Tiểu ni cô, sư muội muốn ta thắng hay bại?” Đệ tử đáp: “Tất nhiên là muốn đại ca đánh thắng. Đại ca là đệ nhị đánh ngồi trong thiên hạ, quyết không thể thua hắn được”.
Lệnh Hồ đại ca nói: “Được, thế thì ta xin mời tiểu muội hãy ra đi, càng nhanh càng tốt, càng xa càng hay! Tiểu ni cô đầu trọc lóc đứng trước mặt ta thì Lệnh Hồ Xung này không cần đánh cũng đã thua rồi!” Lệnh Hồ đại ca không đợi Điền Bá Quang lên tiếng ngăn cản liền phóng kiếm đâm hắn.
Điền Bá Quang giơ đao đỡ gạt ra, cười nói: “Khâm phục, khâm phục! Đây là một diệu kế rất tuyệt để cứu ni cô thoát thân. Lệnh Hồ huynh, huynh cũng thật là… một người đa… thật là một người thuộc giống đa tình. Nhưng đây là một trận chiến đấu hung hiểm, hậu quả không thể lường được”. Lúc đó đệ tử mới hiểu ra Lệnh Hồ đại ca giao kết chuyện ai đứng lên trước là người đó thua là muốn đệ tử có cơ hội trốn thoát. Cái thân của Điền Bá Quang không thể rời khỏi ghế, tất nhiên không có cách nào bắt được đệ tử.
Mọi người nghe đến đây mới hiểu thấu chỗ dụng tâm sâu xa của Lệnh Hồ Xung, không khỏi ca ngợi cảm phục. Võ công của Lệnh Hồ Xung tuy không bằng Điền Bá Quang nên ngoài điều kiện này ra, thực sự không còn kế sách nào để cứu Nghi Lâm thoát thân.
Định Dật nói:
– Cái gì là “giống đa tình”, đều là những lời thô tục. Sau này cái miệng của ngươi đừng nên đề cập đến, ngay cả lòng ngươi cũng không được nghĩ tới nữa.
Nghi Lâm rủ mày, đáp:
– Dạ, thì ra đó cũng là lời thô tục. Đệ tử hiểu rồi.
Định Dật nói:
– Vậy là ngươi nên lập tức chạy đi, nếu không Điền Bá Quang giết Lệnh Hồ Xung xong thì ngươi khó mà thoát khỏi tên độc thủ này.
Nghi Lâm đáp:
– Dạ, Lệnh Hồ đại ca lại thúc giục, đệ tử đành bái đại ca một bái rồi nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của Lệnh Hồ đại ca” rồi quay người đi xuống lầu. Mới đi đến đầu cầu thang, bỗng nghe tiếng Điền Bá Quang quát: “Trúng rồi!”, đệ tử liền quay đầu lại. Hai giọt máu tươi văng đến dính trên vạt áo của đệ tử. Thì ra Lệnh Hồ đại ca bị trúng một đao trên bả vai.
Điền Bá Quang cười nói: “Thế nào? Tiểu đệ thấy kiếm pháp đánh ngồi đệ nhị thiên hạ của Lệnh Hồ huynh cũng tầm thường thôi!” Lệnh Hồ đại ca nói: “Tiểu ni cô này còn chưa đi, tiểu đệ làm sao mà đánh thắng Điền huynh? Cái mạng của tiểu đệ xui xẻo thật rồi”. Đệ tử tưởng Lệnh Hồ đại ca kiêng kỵ ni cô, nếu đệ tử chần chừ không đi thì sợ làm hại tính mạng của đại ca thật, nên vội vàng chạy xuống lầu. Khi xuống dưới đất, đệ tử lại nghe tiếng đao kiếm giao đấu kịch liệt ở trên lầu rồi Điền Bá Quang lại la to: “Trúng rồi!”
Đệ tử kinh hãi quá, đoán rằng Lệnh Hồ đại ca lại bị hắn chém trúng một đao nữa nhưng không dám lên lầu để xem. Đệ tử bèn chạy ra bên ngoài vịn tường leo lên nóc tửu lâu, nằm áp sát mặt vào mái ngói, từ lỗ hổng nhìn vào trong, thấy Lệnh Hồ đại ca vẫn cầm kiếm đấu điên cuồng, khắp người đầy máu; còn Điền Bá Quang không bị thương một chút nào cả.
Đấu thêm một hiệp thì Điền Bá Quang lại la lên: “Trúng rồi!” một đao nữa chém trúng vai trái Lệnh Hồ đại ca. Điền Bá Quang thu đao cười nói: “Lệnh Hồ huynh, chiêu này là tiểu đệ đao hạ lưu tình đấy!” Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Tất nhiên là tiểu đệ biết chứ, Điền huynh xuống tay mạnh một chút nữa thì cánh tay này của tiểu đệ đã bị huynh chặt rớt rồi”. Sư phụ, đã ra nông nỗi này mà đại ca còn cười được. Điền Bá Quang nói: “Lệnh Hồ huynh còn muốn đánh nữa không?” Lệnh Hồ đại ca đáp: “Đương nhiên là đánh nữa, tiểu đệ còn chưa đứng mà”. Điền Bá Quang nói: “Tiểu đệ khuyên Lệnh Hồ huynh nên chịu thua mà đứng dậy đi thôi. Những lời giao ước của chúng ta coi như xí xóa, Lệnh Hồ huynh không cần bái tiểu ni cô làm sư phụ”. Lệnh Hồ đại ca nói: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Lời đã nói ra sao có thể xí xóa được?” Điền Bá Quang nói: “Tiểu đệ đã thấy qua rất nhiều hán tử kiên cường trong thiên hạ nhưng người như Lệnh Hồ huynh thì hôm nay Điền Bá Quang mới thấy lần đầu. Được, chúng ta sẽ không phân thắng bại, cả hai dừng tay thôi, được chứ?”
Lệnh Hồ đại ca nhìn hắn cười ha ha, không nói lời nào, máu tươi từ những vết thương trên người không ngừng rơi xuống sàn nhà tạo thành những tiếng tí tách. Điền Bá Quang liệng đơn đao xuống, muốn đứng dậy, bỗng nhiên nghĩ đến giao ước hễ đứng dậy là thua nên người hắn chỉ lạng một cái nhưng vẫn ngồi trên ghế, coi như chưa rời khỏi ghế. Lệnh Hồ đại ca cười nói: “Điền huynh, huynh nhanh trí thật”.
Mọi người nghe đến đây đều thốt lên úi chà, hối tiếc giùm cho Lệnh Hồ Xung.
Nghi Lâm tiếp tục kể:
– Điền Bá Quang nhặt đơn đao lên rồi nói: “Tiểu đệ muốn sử đao thật nhanh, nếu chậm một chút nữa thì tiểu ni cô đó chạy trốn mất, có đuổi theo tìm cũng không kịp”. Nghe hắn nói còn muốn đuổi theo, đệ tử sợ đến nỗi toàn thân phát run, lại lo cho Lệnh Hồ đại ca đã bị hắn hạ độc thủ, không biết phải làm sao. Bỗng nhiên đệ tử lại nghĩ ra, sở dĩ Lệnh Hồ đại ca liều mạng quyết đấu với hắn chỉ vì để cứu đệ tử. Vậy chỉ còn cách đệ tử tự vẫn trước mặt hắn thì mới có thể làm cho Lệnh Hồ đại ca thoát chết. Đệ tử liền rút thanh kiếm gãy sau lưng ra, định nhảy xuống tửu lâu. Bỗng nhiên, đệ tử thấy Lệnh Hồ đại ca chao người, cả người và ghế đổ xuống sàn nhà, lại thấy hai tay của đại ca chống xuống đất, rồi lồm cồm bò dậy, cái ghế vẫn đè lên người đại ca. Đại ca bị thương rất nặng, nhất thời không đứng dậy được nữa.
Điền Bá Quang lấy làm đắc ý cười nói: “Ngồi đánh thì đệ nhị thiên hạ, còn nằm đánh thì đứng hạng mấy đây?” Vừa nói hắn vừa đứng dậy.
Lệnh Hồ đại ca cười ha hả rồi nói: “Điền huynh thua rồi!” Điền Bá Quang cười nói: “Lệnh Hồ huynh thua te tua như vậy mà còn bảo tiểu đệ thua ư?” Lệnh Hồ đại ca nằm sát xuống đất rồi hỏi: “Trước khi đánh nhau chúng ta đã giao ước như thế nào?” Điền Bá Quang nói: “Chúng ta giao ước là ngồi đánh, ai đứng lên trước, mông rời khỏi ghế thì… thì… thì…” Hắn nói liền ba chữ “thì” một lúc thì không nói được nữa, giơ tay trái chỉ vào Lệnh Hồ đại ca. Thì ra lúc này hắn mới biết là đã bị lừa. Hắn đã đứng dậy còn Lệnh Hồ đại ca vẫn chưa đứng, mông cũng chưa rời khỏi ghế, tuy bộ dạng rất thê thảm, nhưng theo lời giao ước thì coi như đã thắng.
Mọi người nghe đến đây không nhịn được, vỗ tay cười lớn reo lên:
– Thật là bậc thiếu niên anh hùng!
Dư Thương Hải hừ lên một tiếng rồi nói:
– Tiểu tử vô lại này dùng thủ đoạn lưu manh để lừa gạt dâm tặc Điền Bá Quang, há không làm mất đi thể diện của danh môn chính phái ư?
Định Dật tức giận nói:
– Cái gì là thủ đoạn lưu manh? Đại trượng phu đấu trí chứ không đấu sức. Bần ni chưa hề thấy trong phái Thanh Thành của các hạ có một thanh niên nào có nghĩa khí như vậy.
Lão ni nghe Nghi Lâm thuật lại chuyện Lệnh Hồ Xung quên mình giao đấu để bảo vệ thanh danh cho phái Hằng Sơn, lòng thật sự cảm kích. Trước đây, lão ni có ý oán giận Lệnh Hồ Xung, giờ thì nỗi oán giận đó đã tan hết rồi. Dư Thương Hải lại hừ lên một tiếng rồi nói:
– Gã thiếu niên anh hùng bò dưới đất thật là tuyệt diệu!
Định Dật lớn tiếng nói:
– Phái Thanh Thành ngươi…
Lưu Chính Phong sợ hai người lại xảy ra xung đột, vội vàng cắt ngang lời nói của Định Dật, hỏi Nghi Lâm:
– Hiền điệt, Điền Bá Quang có chịu thua hay không?
Nghi Lâm đáp:
– Điền Bá Quang đứng ngây người ra, nhất thời không biết nói gì. Lệnh Hồ đại ca gọi: “Tiểu sư muội phái Hằng Sơn, sư muội mau xuống đi, đại ca mừng cho tiểu muội mới thu nhận một vị cao túc”. Thì ra đại ca đã sớm biết tiểu đồ núp trên nóc nhà. Gã Điền Bá Quang này tuy độc ác, nhưng không đến nỗi là kẻ nói rồi nuốt lời. Nếu lúc đó hắn tiến một bước cầm đao giết Lệnh Hồ đại ca rồi quay lại đối phó với đệ tử thì xong ngay. Nhưng hắn lại gọi to: “Tiểu ni cô, ta cho ngươi biết, ngươi mà còn dám gặp mặt ta thì ta sẽ chém một đao là toi mạng”. Đệ tử vốn không muốn thu nhận tên ác nhân này làm đồ đệ, hắn nói như vậy chính là điều đệ tử có muốn cũng không được. Điền Bá Quang nói câu này xong, tra đao vào vỏ rồi sải bước xuống khỏi tửu lâu. Đệ tử nhảy xuống sàn nhà, đỡ Lệnh Hồ đại ca dậy, lấy Thiên hương đoạn tục giao ra bôi lên vết thương cho đại ca. Đệ tử đếm các vết thương lớn nhỏ trên người đại ca thì có đến hơn mười ba vết…
Dư Thương Hải bỗng nhiên xen vào:
– Định Dật sư thái! Xin chúc mừng, chúc mừng!
Định Dật sư thái trừng mắt nhìn lão nói:
– Chúc mừng cái gì?
Dư Thương Hải nói:
– Chúc mừng sư thái mới thu được một tên hảo đồ tôn võ công trác tuyệt, danh tiếng lẫy lừng thiên hạ!
Định Dật cả giận, đập bàn một cái rầm, đứng dậy.
Thiên Môn đạo nhân nói:
– Dư quán chủ, quán chủ nói không đúng rồi. Chúng ta là những người tu hành trong Huyền môn, sao có thể nói với nhau những lời xiên xỏ buồn cười như vậy?
Dư Thương Hải một là biết mình đuối lý, hai là đối với Thiên Môn đạo nhân lão mười phần kiêng kỵ. Lão liền quay đầu đi giả bộ như chẳng nghe thấy gì.