Hồi 14: Tứ đại môn phái ở Quan Đông

Hồi 14: Tứ đại môn phái ở Quan Đông

Một nhà ba người nhằm phía Đông Nam mà đi tới phủ Tùng Giang. Đi được ba ngày, một hôm đến tối thì tới trấn Long Câu, ba người liền vào một khách điếm thuê phòng trọ. Vợ chồng Thạch Thanh thuê phòng thượng hạng, còn Thạch Phá Thiên ngủ ở một gian nhỏ riêng biệt. Mẫn Nhu rất thương yêu con trai, cũng muốn thuê một gian phòng lớn liền vách rộng rãi hơn cho chàng ở, nhưng những phòng tốt đều có người trọ cả rồi nên đành chịu vậy.

Tối hôm ấy, Thạch Phá Thiên ngồi xếp bằng trên giường vận công. Chàng thấy toàn thân chân khí đầy rẫy, tinh thần rất sảng khoái. Chàng giơ tay lên ánh đèn nhìn xem, thì thấy những vệt đỏ vệt xanh đã lờ mờ như có như không. Chàng không hiểu là chất độc trong hai bầu rượu đã tiêu hóa khiến cho nội lực mạnh thêm rất nhiều, lại cho là mình cố gắng vận công mấy ngày liền khiến phần chất độc mười đã ép ra đến tám chín, trong lòng rất mừng rỡ. Sau đó chàng ngủ thiếp đi.

Thạch Phá Thiên ngủ tới nửa đêm, bỗng nghe ngoài cửa sổ có tiếng gõ nhẹ lách cách. Chàng liền trở mình ngồi dậy, khẽ lên tiếng hỏi: “Ai đó?” Chàng lại nghe thấy cách cách cách, ba tiếng gõ đều đặn. Tiếng gõ kiểu này nghe rất quen tai, bất giác chàng giật mình, hỏi lại: “Có phải Đinh Đinh Đang Đang đó không?”

Ngoài cửa sổ, Đinh Đang khẽ lên tiếng đáp: “Dĩ nhiên là tiểu muội, Thiên ca còn tưởng là ai nữa?”

Thạch Phá Thiên nghe rõ thanh âm Đinh Đang thì vừa vui mừng vừa sợ sệt. Trong lúc thảng thốt chàng chưa biết nói thế nào, bỗng nghe đánh roạt một tiếng, giấy dán cửa bị chọc thủng, rồi một cánh tay thò qua cửa sổ vào, nắm lấy tai chàng giật mạnh một cái.

Đinh Đang lại lên tiếng hỏi: “Sao chưa chịu mở cửa?”

Thạch Phá Thiên nhịn đau không dám lên tiếng, sợ kinh động đến song thân. Chàng vội mở cửa sổ ra. Đinh Đang nhảy vào, cười khanh khách hỏi: “Thiên ca! Thiên ca có nhớ tiểu muội không?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Ta… ta… ta…”

Đinh Đang nhõng nhẽo nói: “Được rồi! Thiên ca không nhớ tiểu muội, có đúng thế không? Thiên ca chỉ nhớ đến tân nương tử mới bái thiên địa sau này chứ gì?”

Thạch Phá Thiên hỏi: “Ta bái thiên địa với ai? Khi nào?”

Đinh Đang mỉm cười nói: “Chính mắt tiểu muội đã nhìn thấy, còn cãi nữa ư? Thôi được, tiểu muội cũng không trách làm chi, vì Thiên ca đã quen tính phong lưu, mà tiểu muội cũng thích như vậy. Vị tiểu cô nương đó đâu rồi?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Ta có thấy đâu. Lúc sau ta quay về sơn động kiếm hoài mà không thấy đâu nữa.” Chàng nhớ đến vẻ thẹn thùng hiền dịu của A Tú, chợt nghĩ mình sau này khó mà gặp lại nàng, bất giác trong lòng cảm thấy có gì mất mát.

Đinh Đang cười hì hì nói: “Tiểu muội cầu đức Bồ Tát hộ trì, mong Thiên ca vĩnh viễn không gặp cô ta nữa.”

Thạch Phá Thiên lại nghĩ: “Nhất định ta sẽ tìm được A Tú.” Câu này dĩ nhiên chàng không thể nói với Đinh Đang được, nên hỏi qua chuyện khác: “Gia gia của muội đâu rồi? Lão nhân gia vẫn mạnh khỏe chứ?”

Đinh Đang thò tay ra kéo tai chàng một cái, nũng nịu nói: “Huynh không chịu hỏi muội khỏe hay không… Trời ơi, đồ quỷ chết đâm.” Thì ra nội lực trong người Thạch Phá Thiên phát động đã làm cho hai ngón tay nàng bật ngược lại.

Thạch Phá Thiên bèn hỏi: “Đinh Đinh Đang Đang có khỏe không? Hôm trước ta bị Đinh Đinh Đang Đang liệng xuống sông, may mà rớt trúng vào thuyền mới không bị chết chìm.” Chàng lại nghĩ ngay đến đã cùng nằm chung với A Tú, lại băn khoăn tự hỏi A Tú đi đâu rồi, sao nàng không đợi mình. Mấy ngày nay chàng siêng năng học võ nên dáng dấp A Tú vừa xuất hiện trong đầu là biến mất ngay. Lúc này gặp phải Đinh Đang, chàng bỗng thấy không thể nào quên được A Tú, cứ mải nghĩ đến nàng.

Đinh Đang nói: “Sao lại nói là may mà rớt trúng vào thuyền? Chính tiểu muội cố ý liệng huynh vào đó, chẳng lẽ Thiên ca chưa biết ư?”

Thạch Phá Thiên nói: “Dĩ nhiên ta biết Đinh Đinh Đang Đang đối đãi với ta rất tốt. Có điều… có điều… có cái gì đó rất khó nói ra.”

Đinh Đang phì cười nói: “Thiên ca cùng tiểu muội đã là vợ chồng, còn có điều gì khó nói?” Hai người sóng vai ngồi xuống giường, sát hẳn vào nhau.

Thạch Phá Thiên ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Đinh Đang thì không khỏi khoan khoái trong lòng. Nhưng chàng lại nghĩ, nếu A Tú thấy mình ngồi chung với Đinh Đinh Đang Đang như thế này, nhất định sẽ rất buồn rầu. Chàng đưa cánh tay phải lên, muốn quàng qua vai Đinh Đang, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái rồi rút tay lại.

Đinh Đang hỏi: “Thiên ca! Thiên ca nói thật đi, tiểu muội đẹp hơn hay là cô vợ mới của Thiên ca đẹp hơn?”

Thạch Phá Thiên thở dài đáp: “Ta có cô vợ mới nào đâu? Ta chỉ có muội… chỉ có một người vợ là muội mà thôi!” Nói xong chàng lại thở ra một hơi nữa, thầm nghĩ: “Nếu A Tú chịu làm vợ mình thì thật là mừng đến chết được. Nhưng không biết mình còn gặp nàng hay không, cũng không biết nàng có chịu làm vợ mình hay không.”

Đinh Đang giơ tay ra ôm lấy cổ chàng, đột nhiên đặt một cái hôn lên môi lang quân, rồi cốc vào đầu chàng một cái mà nói: “Chỉ có một cô vợ là tiểu muội, chê là ít quá phải không? Tại sao lại thở dài?”

Thạch Phá Thiên biết rằng nàng hiểu được tâm sự của mình, khó chịu đến nỗi mặt đỏ bừng lên. Rồi chàng lại bị nàng ôm chặt, thật không biết làm thế nào mới phải. Muốn đẩy ra thì sợ mất đi cảm giác ôn nhu, muốn ôm vào thì lại không dám. Đinh Đang tuy trước nay quen táo tợn muốn sao làm vậy, nhưng dẫu sao vẫn còn là khuê nữ. Vừa rồi nàng không nén được hôn Thạch Phá Thiên một cái, cũng tự cảm thấy xấu hổ. Nàng liền co người nằm vào một góc giường, kéo chăn trùm kín người đi.

Thạch Phá Thiên do dự một chút rồi khẽ cất tiếng gọi: “Đinh Đinh Đang Đang! Đinh Đinh Đang Đang!” Đinh Đang vẫn không trả lời. Thạch Phá Thiên trong lòng chỉ nghĩ đến A Tú, đột nhiên hiểu được ánh mắt của nàng nhìn mình ngày trước. Hôm đó, ở trong rừng nơi Tử Yên đảo, rõ ràng nàng tự ý gọi mình bằng đại ca. Trong lòng chàng mừng rỡ vô cùng, nghĩ bụng: “A Tú chịu làm vợ của ta.” Rồi chàng lại nghĩ: “Nhưng biết đi đâu mà tìm nàng bây giờ?” Chàng lại thở một hơi dài, rồi ngồi vào ghế, gục đầu xuống bàn mà ngủ.

Đinh Đang thấy chàng nhường giường cho mình thì thấy cũng hơi dễ chịu một chút, nhưng không khởi có phần thất vọng. Nàng nghĩ: “Dù sao thì mình cũng đã tìm được chàng.” Mấy ngày nay nàng bôn ba vất vả, bây giờ trong lòng nhẹ nhàng không còn gì phải suy nghĩ, nên chẳng mấy chốc đã đi vào giấc mộng.

* * *

Hai người ngủ cho đến sáng, bỗng nghe có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, rồi giọng Mẫn Nhu gọi: “Ngọc nhi đã dậy chưa?”

Thạch Phá Thiên nghe tiếng gọi, vội đáp: “Má má!” Chàng ngồi nhỏm dậy, đưa mắt nhìn thấy Đinh Đang thì không khỏi chân tay luống cuống.

Mẫn Nhu lại gọi: “Ngọc nhi! Mở cửa ra, mẹ có chuyện muốn nói đây.” Chàng dạ một tiếng, do dự giây lát rồi định rút then mở cửa.

Đinh Đang thẹn quá. Nàng cùng Thạch Phá Thiên đêm khuya chung phòng, tuy hai người vẫn còn giữ lễ, nhưng người ngoài thấy tình trạng này ai mà tin được? Huống chi đây lại là mẹ chồng, nhất định bà sẽ coi thường. Nàng quay đầu lại mở cửa sổ toan nhảy vọt ra ngoài, nhưng liếc mắt nhìn thấy Thạch Phá Thiên thì lại nghĩ bụng: “Dễ gì mà tìm thấy Thạch lang? Phen này chia tay, biết ngày nào mới lại được gặp nhau?” Nàng liền giơ tay ra hiệu cho chàng đừng mở cửa.

Thạch Phá Thiên khẽ nói: “Má má ta đó, không sao đâu.” Hai tay chàng đã chạm vào then cửa.

Đinh Đang nghĩ nhanh như chớp: “Nếu là người khác còn không đáng ngại, nhưng bà là mẫu thân chàng thì lại cần phải giữ gìn.” Nàng toan nhảy qua cửa sổ để trốn chạy thì đã không kịp nữa.

Đinh Đang vốn là một vị cô nương chẳng biết sợ trời sợ đất là gì. Nhưng nàng nghĩ tới chuyện giáp mặt mẹ chồng trong tình trạng khó xử này, không khỏi toàn thân nóng bừng.

Nàng thấy Thạch Phá Thiên muốn rút then cửa, thì trong lúc gấp rút bèn đưa tay trái ra chiêu Hổ Trảo Thủ nắm lấy huyệt Linh Đài, tay phải sử chiêu Ngọc Nữ Niêm Châm điểm vào huyệt Huyền Khu sau lưng Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên chỉ thấy hai chỗ huyệt đạo bị tê đi một chút rồi bất động. Đinh Đang bồng chàng lên, chui vào gầm giường.

Mẫn Nhu là người từng trải giang hồ, vừa nghe tiếng cậu con khẽ rên lên một tiếng, biết ngay là có chuyện rồi. Bà nóng ruột cứu con, huých mạnh vai vào cánh cửa một cái cho then cửa gãy ra. Mẫn Nhu bước vào phòng, thấy cửa sổ mở toang mà chẳng thấy con mình đâu. Bà liền lớn tiếng gọi: “Sư ca! Mau vào đây!”

Thạch Thanh cầm kiếm chạy tới. Mẫn Nhu run rẩy nói: “Ngọc nhi… Ngọc nhi đã bị người ta cướp đem đi rồi!” Bà vừa nói vừa trỏ tay vào cửa sổ. Hai người đồng thời dí đầu ngón chân xuống đất, song song bay qua cửa sổ. Một bóng đen, một bóng trắng như đôi chim khổng lồ vọt ra, thân pháp tuyệt đẹp. Đinh Đang núp dưới gầm giường nhìn thấy, không khỏi khen thầm.

Những cao thủ giàu kinh nghiệm giang hồ như vợ chồng Thạch Thanh, đáng lẽ không bị mắc lừa một cách dễ dàng như vậy, chỉ vì trong lòng nao núng nên tinh thần rối loạn. Mẫn Nhu thấy con trai yêu quý mất tích, trong lòng đã sẵn thành kiến, bà đoán ngay rằng nếu không phải phái Tuyết Sơn thì cũng là bang Trường Lạc đã đến bắt cóc con mình đi. Bà phá cửa vào phòng chỉ sau tiếng rên của Thạch Phá Thiên một khoảnh khắc, nghĩ rằng đuổi nhanh thì kịp, nên bà không kịp quan sát kỹ trong phòng một lần nữa.

Thạch Phá Thiên tuy bị Đinh Đang nắm lấy yếu huyệt, nhưng nội lực chàng ghê gớm nên tự thúc đẩy khai thông được ngay. Có điều người chàng đang bị Đinh Đang ôm chặt, mà chàng cũng không muốn lên tiếng hô hoán song thân. Chàng còn đang ngần ngừ, vợ chồng Thạch Thanh đã bay qua cửa sổ ra ngoài.

Gầm giường đầy bụi cát, Thạch Phá Thiên hít phải hắt hơi luôn ba tiếng. Chàng dắt tay Đinh Đang từ dưới gầm giường chui ra, thì thấy nàng mặt mũi đỏ bừng, ra chiều bẽn lẽn vô cùng. Thạch Phá Thiên nói: “Đó là gia gia cùng má má của ta.”

Đinh Đang đáp: “Tiểu muội biết rồi. Chiều hôm qua, tiểu muội đã nghe thấy Thiên ca gọi hai vị đó.”

Thạch Phá Thiên hỏi: “Đợi lát nữa gia gia cùng má má quay về, Đinh Đinh Đang Đang có ra tương kiến không?”

Đinh Đang ngoẹo đầu nói: “Tiểu muội không muốn gặp gia gia và má má của huynh. Họ đã coi thường ông nội tiểu muội, thì dĩ nhiên cũng coi thường cả tiểu muội.”

Mấy hôm nay Thạch Phá Thiên được ở chung với cha mẹ, nghe chuyện trò khá nhiều. Chàng biết hai ông bà quang minh chính đại, chủ trương làm điều nghĩa hiệp, khác hẳn lối hành sự của Đinh Bất Tam. Chàng im lặng một lát rồi hỏi: “Vậy thì phải làm sao?”

Đinh Đang cũng nghĩ bụng: “Vợ chồng Thạch Thanh chẳng mấy chốc sẽ quay trở lại.” Nàng liền bảo: “Thiên ca qua phòng tiểu muội, để tiểu muội bàn một việc.”

Thạch Phá Thiên ngạc nhiên hỏi lại: “Đinh Đinh Đang Đang cũng trọ trong khách điếm này ư?”

Đinh Đang cười nói: “Đúng thế! Muội muốn nửa đêm đến bắt chồng, không ở đây thì còn ở đâu?”

Dứt lời, nàng vẫy Thạch Phá Thiên rồi nhảy qua cửa sổ xuống sân, đi qua một khu vườn, nhìn quanh bốn phía không thấy ai, liền đẩy cửa vào một căn phòng nhỏ.

Thạch Phá Thiên vào theo, không thấy Đinh Bất Tam thì rất yên tâm. Chàng hỏi: “Gia gia của Đinh Đinh Đang Đang đâu?”

Đinh Đang đáp: “Tiểu muội trốn đi một mình, gia gia không có ở đây.”

Thạch Phá Thiên lại hỏi: “Tại sao lại thế?”

Đinh Đang “hứ” một tiếng rồi đáp: “Tiểu muội đến đây tìm Thiên ca, gia gia mà biết nhất định không cho đi. Vì thế tiểu muội phải đi một mình.”

Thạch Phá Thiên cảm động nói: “Đinh Đinh Đang Đang! Muội đối với ta thật hết lòng.”

Đinh Đang mỉm cười hỏi lại: “Tối hôm qua Thiên ca ăn nói chẳng có tình cảm gì, mà hôm nay lại nồng nhiệt đến thế?”

Thạch Phá Thiên cười đáp: “Đinh Đinh Đang Đang đã nói mà, chúng ta là vợ chồng thì có gì mà không nói được?” Đinh Đang lại đỏ mặt lên.

Bỗng nghe ngoài sân có tiếng người ồn ào, Thạch Thanh lớn tiếng nói: “Đây là tiền trả tiền phòng tiền cơm.” Tiếp theo tiếng vó ngựa vang lên, vợ chồng Thạch Thanh dắt ngựa đi mau ra khỏi điếm.

Thạch Phá Thiên chạy theo hai bước rồi dừng lại, sau đó quay đầu hỏi Đinh Đang: “Đinh Đinh Đang Đang có biết Tùng Giang phủ ở chỗ nào không?”

Đinh Đang mỉm cười nói: “Tùng Giang phủ là một nơi đô hội, sao lại không biết?”

Thạch Phá Thiên nói: “Gia gia cùng má má của ta đang đến Tùng Giang phủ để kiếm một người tên gọi Ngân kích Dương Quang gì đó. Vậy chúng ta cũng theo tới đó.” Chàng gặp Đinh Đang, lại không nỡ chia tay.

Đinh Đang nghĩ thầm: “Chàng ngốc này không biết đường đi. Tùng Giang phủ ở về hướng đông nam, chi bằng ta dẫn chàng chạy về ngả đông bắc. Như vậy mỗi lúc một xa song thân của chàng, không sợ phải chạm mặt nữa.”

Nàng nghĩ vậy mà đắc ý trong lòng, không nén nổi phải mỉm cười. Khóe miệng nàng tươi như hoa nở, Thạch Phá Thiên nhìn không chớp mắt. Đinh Đang cười nói: “Thiên ca chưa trông thấy tiểu muội bao giờ hay sao mà cứ nhìn mãi như thế?”

Thạch Phá Thiên nói: “Đinh Đinh Đang Đang! Nàng thật là xinh đẹp, so với má má ta còn đẹp hơn nhiều.” Chàng lại nghĩ thầm: “Không biết so với A Tú thì ai đẹp hơn?”

Đinh Đang cũng cười hì hì nói: “Thiên ca! Huynh cũng đẹp lắm, đẹp hơn cả gia gia của muội.” Nàng nói xong, nổi lên tràng cười khanh khách.

Hai người trò chuyện một lúc, Thạch Phá Thiên lại nhớ tới song thân liền nói: “Gia gia má má mà không tìm thấy ta, nhất định phải lo lắng. Chúng ta phải rượt theo ngay mới được.”

Đinh Đang nói: “Được lắm! Thiên ca thật là một người con hiếu thuận.” Hai người trả tiền cơm tiền trọ xong, bước ra khỏi quán đi ngay.

Chủ quán cùng bọn tiểu nhị thấy hôm qua Thạch Phá Thiên theo vợ chồng Thạch Thanh vào ngủ trọ, mà bây giờ lại từ phòng một cô gái xinh đẹp đi ra thì ngấm ngầm kinh ngạc. Họ thi nhau bàn tán về chuyện này đến mười mấy ngày. Những câu chuyện của họ càng lúc càng thêm thắt những chi tiết kỳ dị, phần lớn đều là đoán mò.

Thạch Phá Thiên cùng Đinh Đang ra khỏi Long Câu trấn, nhằm phía Đông mà đi. Được chừng ba dặm thì tới ngã ba đường, Đinh Đang không ngần ngừ chút nào, nhằm phía đông bắc thẳng tiến.

Thạch Phá Thiên yên trí nàng biết đường, cứ sóng vai mà đi. Chàng nói: “Gia gia má má cưỡi ngựa tốt chạy nhanh. Nếu người không dừng lại ăn uống nghỉ ngơi, thì mình không rượt theo kịp được.”

Đinh Đang mỉm cười nói: “Đến Dương gia ở Tùng Giang phủ là gặp ngay. Song thân Thiên ca đã là người lớn, chẳng lẽ còn sợ lạc đường hay sao?”

Thạch Phá Thiên nói: “Song thân ta đã đi khắp thiên hạ rồi, làm sao mà lạc đường được?”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất là vui vẻ. Thạch Phá Thiên ở với song thân mấy hôm được giáo huấn khá nhiều, nên đã hiểu đôi chút việc đời. Đinh Đang thấy tính tình ngốc nghếch của chàng đã giảm được nhiều, trong bụng mừng thầm tự nhủ: “Thạch lang sau khi lâm trọng bệnh, bao nhiêu việc cũ đều quên hết. Nhưng những việc mới đây chỉ nhắc một lần là chàng nhớ ngay.” Thế rồi dọc đường nàng đem lề lối giang hồ, nhân tình thế thái nói cho chàng nghe rất nhiều.

* * *

Vào đúng giờ ngọ, hai người tới một thị trấn nhỏ, định nghỉ chân ăn uống. Đinh Đang tìm một tiệm cơm, đi vào phòng lớn thì thấy ba dãy bàn ghế mộc mạc đã đầy những khách ngồi. Hai người liền tìm vào một bàn nhỏ trong góc phòng. Phạn điếm này tuy không rộng lắm, nhưng gã tiểu nhị đang mải lấy cơm canh cho khách ngồi ở ba bàn lớn, chưa rảnh để hỏi đến hai người.

Đinh Đang thấy bên bàn lớn có đến mười tám mười chín người, trong đó có ba cô gái tuổi tác không còn trẻ, mà nhan sắc cũng tầm thường. Bọn khách này đều giắt binh khí trong mình, nói giọng Liêu Đông, uống rượu bằng bát to, nhai ngấu nghiến những miếng thịt lớn, người nào cũng lộ vẻ sảng khoái.

Nàng nghĩ bụng: “Bọn giang hồ này nếu không phải người trong tiêu cục, thì cũng là hào khách lục lâm.” Nàng đảo mắt nhìn qua một vòng rồi không để ý đến nữa, bụng bảo dạ: “Ta cùng Thiên ca sóng vai đi đường lại cùng ngồi bàn ăn uống, như thế kể ra còn khoái hơn bọn họ nhiều.” Bụng dạ nàng đang hoan hỉ, nên dù không thấy tiểu nhị đến mời mọc, mà cũng không lấy làm bực tức.

Bỗng nghe ngoài cửa có người lên tiếng: “Hay lắm! ớ đây có đủ rượu thịt, lão gia đói lắm rồi!” Thạch Phá Thiên nghe giọng nói rất quen. Chàng nhìn ra thấy một lão già đang rảo bước tiến vào, chính là Đinh Bất Tứ.

Thạch Phá Thiên giật mình kinh hãi la thầm: “Hỏng bét rồi!” Chàng ngoảnh đầu nhìn vào trong, không dám đối diện với lão.

Đinh Đang nhỏ nhẹ nói: “Tứ gia gia tiểu muội đã đến! Thiên ca đừng nhìn ông ấy, để tiểu muội cải trang đã.” Nàng không đợi Thạch Phá Thiên trả lời, chuồn ngay ra nhà sau.

Đinh Bất Tứ thấy bốn bàn đều đã có người ngồi cả. Bàn của Thạch Phá Thiên tuy có chỗ trống nhưng trên bàn không có cả chén đũa lẫn thức ăn, lão bèn ngồi vào một cái ghế dài cạnh chiếc bàn gỗ mộc đó. Lão đưa vai trái huých một đại hán ngồi cạnh xích ra.

Đại hán tức giận cũng dùng sức hất lại, nghĩ bụng: “Lão già này được mấy hơi mà chịu nổi cái huých của ta, nhất định phải lăn kềnh ra.” Ngờ đâu gã vừa đụng đến người Đinh Bất Tứ thì bị một luồng kình lực vô cùng mãnh liệt hất ngược lại. Gã ngồi không vững, mông đít phải nhổm lên, người xiêu vẹo đi.

Đinh Bất Tứ vội đưa tay trái kéo gã lại rồi nói: “Đừng khách sáo, cứ ngồi chung với ta!” Nhờ lão kéo lại, gã đại hán mới khỏi ngã. Gã này tức giận mặt xám xanh, nhưng không biết làm thế nào.

Đinh Bất Tứ lại nói: “Xin mời! Xin mời! Chúng ta bất tất phải khách sáo.” Lão bưng bát rượu lên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, lại cầm đũa của người khác gắp một miếng thịt bò lớn cho vào mồm nhai ngấu nghiến hết sức ngon lành.

Những người ngồi ở ba bàn đó đều không biết lão là ai, nhưng thấy đại hán kia võ công không tệ mà bị lão huých suýt ngã lăn ra, thì cũng biết lai lịch lão này không phải tầm thường.

Đinh Bất Tứ cứ một mình vừa ăn vừa uống ra vẻ khoan khoái. Cả ba bàn đến mười tám, mười chín người đều dừng lại không ăn uống nữa, giương mắt nhìn lão. Đinh Bất Tứ hỏi: “Sao các vị không uống rượu?” Rồi lão cầm lấy bát rượu trước mặt một lão già gầy nhom và thấp lùn, uống ừng ực một hơi hết nửa bát, đoạn vuốt râu nói: “Rượu này hơi chua, không ngon lắm.”

Lão lùn ốm nén giận hỏi: “Xin tôn giá cho biết quý tính đại danh là gì?”

Đinh Bất Tử cười ha hả nói: “Các hạ đã không biết họ tên lão phu, thì bản lãnh cũng không khá lắm.”

Lão già kia nói: “Bọn tại hạ sinh sống ở đất Quan Đông, nên ít biết đến danh hiệu các bậc anh hùng hảo hán bên trong quan nội. Tại hạ là Liêu đông hạc Phạm Nhất Phi.”

Đinh Bất Tử mỉm cười nói: “Các hạ đen đủi thế kia, chẳng giống bạch hạc chút nào mà lại giống quạ đen. Nên đổi ngoại hiệu thành Liêu đông nha là hay nhất.”

Phạm Nhất Phi tức quá không nhịn được nữa, vỗ bàn đứng dậy hét lớn: “Chúng ta chưa từng quen biết nhau. Ta kính nể chòm râu bạc của ngươi nên không muốn tranh chấp làm chi, không ngờ ngươi lại dám ngạo mạn với lão gia!”

Một hán tử trung niên thân hình cao lớn ngồi ở bàn khác, đột nhiên lên tiếng: “Phải chăng lão già đó ở bang Trường Lạc?”

Thạch Phá Thiên nghe họ nói đến ba chữ “bang Trường Lạc” trong lòng chợt nhói lên một cái. Bỗng chàng thấy Đinh Đang đầu đội mũ, mình mặc áo vải thâm, trá hình làm tiểu nhị trong tiệm cơm này trở ra ngồi cạnh. Thạch Phá Thiên hết sức ngạc nhiên, không hiểu chỉ trong chớp nhoáng mà nàng lấy đâu ra được bộ quần áo này.

Đinh Đang mỉm cười, ghé tai chàng nói khẽ: “Tiểu muội đã điểm huyệt một tên tiểu nhị để lột quần áo gã mặc vào, không cho Tứ gia gia nhận ra. Thiên ca! Để tiểu muội trang điểm cho huynh một tí.” Dứt lời, nàng giơ hai bàn tay đầy lọ chảo thoa vào mặt Thạch Phá Thiên khiến mặt chàng đen thui rất khó coi, rồi lại tự bôi lên mặt mình. Trong tiệm cơm này tuy khá đông người, nhưng mọi tửu khách đều đang chú mục nhìn Đinh Bất Tứ, không ai để ý đến hai người giở trò ngáo ộp.

Đinh Bất Tứ liếc mắt nhìn gã đại hán cao lớn, mỉm cười lạnh nhạt nói: “Ngươi là môn hạ Thanh Long Môn ở Cẩm Châu có phải không? Thằng lỏi này dám đeo cây roi chín khúc trên lưng, nghênh ngang vào đất Trung Nguyên, thật sự không muốn sống nữa hay sao?”

Hán tử này chính là chưởng môn của Thanh Long Môn ở Cẩm Châu tên gọi Phong Lương. Cửu Tiết Tiên là thứ binh khí gia truyền của hắn. Phong Lương nghe Đinh Bất Tứ nói đến lai lịch môn hạ nhà mình thì cũng mừng thầm, bụng bảo dạ: “Lão này mới thấy cây Cửu Tiết Tiên mình cài sau lưng, đã nhận ra môn phái của mình rồi. Không ngờ ở Trung Nguyên cũng có người biết đến tiếng tăm môn phái mình.” Hắn liền đáp: “Tại hạ là Phong Lương ở Cẩm Châu, giữ chức chưởng môn phái Thanh Long. Còn tôn tính đại danh lão gia là gì?” Giọng điệu của hắn rất khách sáo.

Đinh Bất Tứ vỗ bàn quát lớn: “Tức chết đi được! Tức chết đi được! Tức chết đi được!” Lão nói luôn ba câu “Tức chết đi được!” rồi lại nâng chén lên uống rượu, sắc mặt vẫn mỉm cười chẳng có vẻ gì là tức giận. Mọi người đều không hiểu lão nói “Tức chết đi được!” là ý gì.

Bỗng nghe lão lớn tiếng tự nói một mình: “Cửu Tiết Tiên linh động phi thường, là con rồng trong các thứ binh khí. Nó thật là một thứ khí giới khó luyện đến chỗ tinh vi, nhưng bất luận là trường thương đại kích hay song đao đơn kiếm, nó đều đỡ gạt được một cách linh diệu. Tức chết đi được! Tức chết đi được!”

Phong Lương lại càng mừng rỡ hơn, trong lòng nghĩ: “Lão này xem chừng kính phục cây Cửu Tiết Tiên của ta lắm, quả là một bạn tri âm của võ công bản môn.” Hắn thấy Đinh Bất Tứ lại nói một hồi “Tức chết đi được!”, ngạc nhiên hỏi: “Tại hạ không hiểu vì lẽ gì mà lão gia nổi nóng?”

Đinh Bất Tứ không thèm nhìn mặt Phong Lương, cứ ngẩng đầu trông lên kèo nhà, tự nói một mình: “Lão gia thấy ai vung côn hay múa đao cũng không bực mình, nhưng hễ thấy kẻ nào cầm cây Cửu Tiết Tiên là tức lộn ruột, không tài nào nhịn được. Mẹ kiếp! Huynh đệ họ Bành ở Trường Sa dám sử dụng Cửu Tiết Tiên, năm ngoái lão gia đánh cho nát đầu. Ở Tứ Xuyên có một tên quan võ họ Chương dám sử dụng Cửu Tiết Tiên, lão gia cũng đánh cho nát đầu. Lại còn một cô gái ở Phụng Dương tỉnh An Huy dám sử dụng Cửu Tiết Tiên, lão gia không muốn đánh đàn bà con gái, nên chỉ chặt mất hai tay, để thị không còn sử dụng được con rồng trong binh khí đó nữa.”

Mọi người nghe lão nói đều ngấm ngầm kinh hãi. Họ đã hiểu lão này muốn kiếm chuyện với Phong Lương, tuy ăn nói như kẻ điên khùng, nhưng không phải là chuyện đùa. Huynh đệ họ Bành ở Trường Sa tức là Bành Trấn Giang, Bành Trấn Hồ quen sử dụng Cửu Tiết Tiên, năm ngoái bị giết chết, những người này ở Liêu Đông cũng đã nghe đồn.

Phong Lương căm tức đến sắc mặt xám xanh, nắm lấy chuôi roi, hỏi lại: “Tại sao tôn giá lại thù ghét cây Cửu Tiết Tiên như vậy?”

Đinh Bất Tứ cười ha hả đáp: “Chỉ nói bậy bạ! Lão gia đâu có ghét cây Cửu Tiết Tiên?” Bỗng thấy lão thò tay vào bọc, rồi nghe soạt một tiếng, đã cầm một cây nhuyễn tiên trong tay. Cây roi này cũng có chín khúc, ánh hoàng kim lấp loáng, rõ ràng đúc bằng vàng. Đầu roi hình con rồng, thân roi lóng lánh nhiều màu sắc vì có khảm bạch kim cùng ngọc quý. Cây roi vung lên, khí thế mãnh liệt vô cùng, lại trông rất đẹp mắt.

Mọi người đều chợt thót tim một cái: “Té ra chính lão cũng sử cây Cửu Tiết Tiên.”

Đinh Bất Tứ lại nói: “Thằng nhãi này võ công chưa học được ba thành, đã cả gan dùng đến cây Cửu Tiết Tiên. Nếu ngươi động thủ với người khác, không bị đánh cho bò lê bò càng thì cũng nằm mọp tại chỗ, khó mà đi bộ về nhà. Như vậy há chẳng làm cho người khác coi thường cây Cửu Tiết Tiên hay sao? Lão gia đã nghe nói ở Cẩm Châu vùng Quan Đông có bang Thanh Long, con mẹ nó, bang này đã bảy tám đời sử dụng Cửu Tiết Tiên do tổ tiên truyền lại. Lão gia chỉ muốn đến tận nơi giết sạch cả họ cả lũ nhà nó cho bõ tức. Chỉ vì đất Quan Đông rét quá, mà lão gia lại ngại đường xa ngàn dặm nên chưa tìm đến mà thôi. May mà thằng lỏi này lại dắt Cửu Tiết Tiên tự lần mò vào đất Trung Nguyên này, thật là tuyệt diệu! Ngươi còn không mau mau tìm dây tự treo cổ lên đi, còn chờ đợi cái gì nữa?”

Bây giờ Phong Lương mới hiểu: “Thì ra lão này sử cây Cửu Tiết Tiên, nên không muốn ai khác sử dụng khí giới giống như lão. Thế thì ngang chướng thật!”

Phong Lương còn chưa kịp trả lời, thì phía tây đã có người cất giọng sang sảng: “Ái chà! May mà lão tặc này không dùng đơn đao.”

Đinh Bất Tứ đưa mắt nhìn người vừa nói, thì thấy hắn mặt vuông chữ điền, bộ râu quai nón che kín già nửa mặt. Lão bèn hỏi: “Nếu ta sử dụng đơn đao thì sao?”

Hán tử râu quai nón nói: “Thì ta đây cũng sử dụng đơn đao, lão tặc mà ngang ngược như vậy thì phải giết ta trước đã. Cho dù ngươi giết được ông nội của ngươi, nhưng còn hàng ngàn hàng vạn người sử đơn đao thì làm sao ngươi giết cho sạch được?” Hắn nói xong liền rút đơn đao đeo sau lưng ra, cắm phập xuống mặt bàn. Thanh đao này màu nửa vàng nửa tím, sống dày lưỡi mỏng, chuôi đao quấn dây thao tía. Đao cắm xuống làm cả cái bàn to phải rung động, bát chén khua lên loảng xoảng không ngớt. Như vậy đủ thấy thanh đao này rất nặng nề, và nội lực hán tử thực là ghê gớm.

Hán tử này là Tử kim đao Lữ Chính Bình, chưởng môn Khoái Đao Môn trên núi Trường Bạch. Bỗng nghe tiếng lóc cóc, Đinh Bất Tứ lại cuộn cây roi cất vào bọc. Tay trái lão vòng qua một cái, rút thanh đao đang cài trên lưng của hán tử ngồi cạnh, cầm trong tay rồi hỏi: “Giả tỉ lão gia sử dụng đơn đao thì đã sao? Úi chà! Không được rồi! Thật tức đến chết người!”

Đơn đao là loại binh khí rất phổ biến trong võ lâm. Trong mười chín người ngồi đây thì có đến mười một người mang đao trên người. Họ nhìn thấy Đinh Bất Tứ cướp đao hết sức mau lẹ thì đều kinh hãi, không giữ bình tĩnh được nữa. Ai nấy đều nắm lấy chuôi đao của mình.

Đinh Bất Tứ lại nói: “Ngoại hiệu của lão gia là Nhất Nhật Bất Quá Tứ, mà ở đây lại có những mười một thằng tiểu tặc sử đơn đao, lại thêm một gã cầm Cửu Tiết Tiên, vậy lão gia phải chia làm ba ngày mới giết hết.”

Nghe lão tự xưng là Nhất Nhật Bất Quá Tứ, có người bỗng buột miệng kêu lên: “Lão… lão là Đinh Bất Tứ!”

Đinh Bất Tứ cười ha hả rồi lớn tiếng nói: “Hôm nay lão gia chưa giết ai, vậy có thể hạ sát bốn tên tiểu tặc. Bốn tên nào thích chết thì cứ tự động xưng tên ra. Nếu không, thì chỉ còn một cách. Ngoài tên sử dụng Cửu Tiết Tiên này, tất cả những người khác phải ngoan ngoãn dập đầu lạy ta mười lạy, kêu ta bằng ông nội, thì ta sẽ tha không giết.”

Bỗng nghe có tiếng cười gằn, rồi có bốn người đứng phắt dậy, rảo bước ra ngoài cửa quán, đứng thành hàng chữ nhất. Ngoài Phong Lương, Phạm Nhất Phi, Lữ Chính Bình còn một nữ nhân đứng tuổi.

Thiếu phụ này không cầm binh khí. Ra đến ngoài cửa, bà hất vạt áo ra, để lộ hai hàng đoản đao sáng loáng cài vào đai lưng thêu hoa, cả thảy đến hơn ba chục lưỡi, lưỡi dài nhất cũng chỉ chừng nửa thước.

Phạm Nhất Phi tay trái cầm đôi Phán Quan Bút, dõng dạc lên tiếng: “Tại hạ là Liêu đông hạc Phạm Nhất Phi chưởng môn Hạc Bút Môn, cùng Phong Lương huynh đệ chưởng môn Thanh Long Môn, Lữ Chính Bình huynh đệ chưởng môn Khoái Đao Môn, nữ trang chúa Hàn Mai Trang là Phi hoàng đao Cao Tam nương tử, dẫn môn hạ đi từ Quan Đông vào Trung Nguyên hội ước. Bốn môn phái ở Quan Đông của chúng ta cùng với nhà họ Đinh trước nay không thù không oán, mà sao lão gia lại kiếm chuyện để nhục mạ?”

Đinh Bất Tứ coi như không nghe thấy hắn nói gì, cứ ngoảnh đầu ngắm nghía Cao Tam nương tử hồi lâu rồi chê: “Không đẹp! Xấu quá!” Lão vừa chê bai vừa nhìn Cao Tam nương tử lắc đầu lia lịa, cứ như đang thưởng thức bức tranh gì đó mà không ưng ý vậy. Mọi người thấy vẻ mặt cùng thái độ khả ố, đều biết là lão chê bai Cao Tam nương tử cốt để kiếm chuyện.

Cao Tam nương tử tính nóng như lửa, bản lãnh kinh người mà cũng rất tự cao tự đại. Phụ thân, bố chồng cùng sư phụ của bà đều là những nhân vật rất có quyền thế ở Quan Đông. Hàn Mai Trang của bà lại có hàng muôn khoảnh ruộng tốt, đủ cả trường đua ngựa, thành diễn võ, cùng rừng núi không biết bao nhiêu mà kể. Vì thế tuy bà là một quả phụ nhưng tiếng tăm lừng lẫy, địa vị đứng vào hàng nhất nhì ở đất Quan Đông. Bất luận bạch đạo hay hắc đạo, từ quan chí dân, ai cũng nhường nhịn bà mấy phần. Đinh Bất Tứ dám buông lời càn rỡ ngạo mạn, thật là chuyện sỉ nhục bà chưa từng phải chịu.

Hơn nữa Cao Tam nương từ hồi còn trẻ cũng nổi tiếng là người đẹp trong võ lâm ở Quan Đông. Hiện nay bà xấp xỉ tứ tuần, tuổi thanh xuân đã qua rồi, nhưng bà quyết không để ai dị nghị đến dung nhan của mình. Phong tục đất Quan Đông rất thuần hậu, nữ nhân đoan trang thùy mị. Trước mặt mà khen họ đẹp đã là khiếm lễ, huống chi là buông lời chê bai suồng sã.

Cao Tam nương tử giận tái mặt, lớn tiếng gọi: “Đinh Bất Tứ! Ngươi hãy ra đây!”

Đinh Bất Tứ từ từ bước ra ngoài cửa điếm, hỏi: “Chính là bốn người các ngươi ư?” Đột nhiên bạch quang lóa mắt. Năm lưỡi phi đao chia ra trên dưới tả hữu phóng tới rất nhanh. Phi đao tuy ngắn mà đao phong rít lên rùng rợn, chẳng kém gì kình phong phát ra do trường kiếm đại đao vũ lộng.

Đinh Bất Tứ thét lên: “Người không đẹp, nhưng đao pháp đẹp!” Lão lại thò tay phải vào trong bọc móc cây Cửu Tiết Tiên ra. Ánh vàng vừa nhoáng lên, bốn lưỡi phi đao đã bị gạt rơi xuống. Đinh Bất Tứ thấy lưỡi phi đao thứ năm bay thẳng đến trước mặt, lão liền há miệng ra cắn lấy để phô trương tài nghệ.

Phong Lương, Phạm Nhất Phi và Lữ Chính Bình đều khiếp sợ, nhưng đều vung binh khí tấn công vào hai bên Đinh Bất Tứ. Lão bèn nghiêng người né tránh lưỡi đao của Lữ Chính Bình chém tới, phóng cước đá vào cổ tay Phạm Nhất Phi buộc hắn phải thu phán quan bút về. Cây roi trong tay lão múa lên vàng chói, gạt cây roi của Phong Lương.

Phong Lương vừa ra khỏi cửa điếm đã để hết tinh thần phòng bị. Hắn biết rằng lão này chú trọng nhất là mình, còn những người kia chỉ là phụ họa. Hắn thấy cây roi của Đinh Bất Tứ quét tới, liền rung tay một cái, dựng đứng cây roi lên. Ngọn Cửu Tiết Tiên của Phong Lương duỗi thẳng ra, nhằm đâm vào ngực Đinh Bất Tứ.

Đây là chiêu Tứ Dĩ Tân Phục trong phép đánh trường thương. Hắn vận chân lực rất mạnh vào cây Cửu Tiết Tiên, biến roi thành thương để sử dụng. Thương pháp của phái Thanh Long ở Cẩm Châu vốn không phải tầm thường, Phong Lương lại biết đối phương là một tay kình địch nên vừa động thủ đã thi triển tuyệt kỹ ngay.

Đinh Bất Tứ nhổ lưỡi phi đao xuống, mở miệng khen: “Thằng lỏi này bản lãnh cũng tàm tạm.” Lão vươn tay phải ra, định bắt lấy đầu roi của Phong Lương. Phong Lương giật mình kinh hãi vội thu roi về. Đinh Bất Tứ lại vươn tay theo định chụp lấy, thì ngay lúc ấy Lữ Chính Bình vung đao nhằm chém vào cánh tay lão. Đinh Bất Tứ vừa thu chưởng về, lại nghe tiếng veo véo, Cao Tam nương tử vừa phóng thêm một lưỡi phi đao.

Thấy bốn người liên thủ tấn công, Đinh Bất Tứ lập tức ngưng cười đùa cợt nhả, tập trung tinh thần tiếp chiến. Cây Cửu Tiết Tiên của lão múa lên thành một vòng kim quang hộ vệ toàn thân. Lão nghĩ thầm: “Phen này mình gặp phải bốn phái ở Quan Đông đều là những tay võ công thâm hậu, thế mà mình coi thường họ quá. Giả tỉ lấy một chọi một thì lão gia coi bọn này chẳng đáng vào đâu, nhưng bọn chúng liên thủ quần công, lấy nhiều đánh ít thì mình phải cẩn thận.”

Chuyến này bốn môn phái lớn ở Quan Đông hẹn nhau cùng tới Trung Nguyên. Trước khi khởi hành, bốn chưởng môn đã hội họp ở Hàn Mai Trang hơn một tháng, nghiên cứu kỹ ưu khuyết điểm của võ công bốn phái, bàn tính khi lâm địch thì sẽ cứu viện lẫn nhau bằng cách nào. Việc chuẩn bị của họ quả nhiên hữu dụng, vừa tới Giang Nam thì bốn người đã phải sóng vai cự địch.

Lúc này Lữ Chính Bình và Phạm Nhất Phi xông vào cận chiến, còn Phong Lương sử Cửu Tiết Tiên chỉ tìm cơ hội để né tránh cây roi của lão, cố đánh vòng để tập kích vào ngang người Đinh Bất Tứ. Cao Tam nương lại đứng đằng xa, tìm chỗ sơ hở để phóng phi đao, khiến cho Đinh Bất Tứ phải phân tâm né tránh. Trong bốn người này thì chiêu số của Phạm Nhất Phi lão luyện nhất, Lữ Chính Bình có sức lực hùng mạnh nhất. Mỗi nhát đao của họ Lữ chém ra nặng tới tám chín chục cân.

Thạch Phá Thiên cùng Đinh Đang đứng ở phía sau mọi người theo dõi trận chiến. Sau khi qua lại ba bốn chục chiêu, bỗng nhiên Lữ Chính Bình cùng Phạm Nhất Phi cùng gấp rút tấn công. Đinh Bất Tứ vung roi lên để gạt hai người ra. Phong Lương liền phóng roi quất lên đầu lão.

Đinh Bất Tứ cúi đầu xuống né, bỗng nghe đánh véo một tiếng, hai lưỡi phi đao phóng tới nơi. Giữa lúc hoang mang, lão vội ngửa người về phía sau, hai lưỡi phi đao lướt qua chỉ cách cổ họng chừng vài tấc. Đinh Bất Tứ tuy né khỏi, nhưng chòm râu bạc cũng bị phi đao hớt mất mấy chục sợi. Những sợi râu này bay phất phới trước mặt lão.

Mười mấy người đứng gần cửa điếm theo dõi cuộc chiến đều lớn tiếng hoan hô: “Phi đao của Cao Tam nương tử thật là tuyệt diệu!”

Đinh Bất Tứ ngấm ngầm kinh hãi trong lòng, nghĩ bụng: “Mụ này đáo để thật! Nếu không hạ độc thủ ngay, e rằng hôm nay Đinh Bất Tứ mỗ phải gặp bất lợi.” Lão đột nhiên hú lên một tiếng dài, vung cây Cửu Tiết Tiên ra. Tay trái lão lại thi triển Cầm Nã Thủ Pháp giữa làn bóng roi dày đặc.

Cây Cửu Tiết Tiên đánh ra ngoài xa, còn tay trái tấn công nơi gần mình. Chỉ một tay trái lão cũng đủ bắt Lữ Chính Bình cùng Phạm Nhất Phi phải thủ nhiều công ít. Đám đệ tử bốn môn phái lớn tại Quan Đông bỗng ngưng hò hét cổ vũ, bây giờ trong lòng chúng lại có phần lo âu.

Từ lúc Đinh Bất Tứ thi triển Cầm Nã Thủ Pháp, Thạch Phá Thiên chăm chú theo dõi, rất lấy làm thích thú. Những thủ pháp này lão đã truyền thụ cho chàng hôm ở trên sông Trường Giang. Có điều hôm đó chàng chưa hiểu nhiều về đạo lý võ học, chỉ thuộc lòng chiêu thức chứ không biết đường vận dụng. Mấy hôm nay song thân luyện kiếm pháp cho chàng, dĩ nhiên chàng tiến bộ rất nhiều về kiếm thuật. Kiếm thuật đã tinh thông thì những môn khác cũng am hiểu hơn, về quyền cước cũng nhập tâm được nhiều. Chàng thấy tay trái Đinh Bất Tứ chợt nắm chợt đẩy, chợt móc chợt xô, đánh ra những đòn vừa kỳ diệu vừa hiểm độc, bất giác vừa kinh hãi vừa mừng thầm.

Năm người đang chiến đấu đến chỗ hăng say, đột nhiên Đinh Bất Tứ đưa tay trái ra chụp vào bả vai của Lữ Chính Bình. Họ Lữ vội xoay đao lại hớt vào tay Đinh Bất Tứ. Thạch Phá Thiên giật mình, biết rằng khi nhát đao này chém ra, Đinh Bất Tứ sẽ trở tay đánh ngược một chưởng, chắc chắn trúng vào mặt Lữ Chính Bình. Chưởng lực của lão rất hiểm độc, tính mạng Lữ Chính Bình khó mà giữ được.

Thạch Phá Thiên nhịn không nổi, vội la lên: “Lão sắp đánh vào mặt ông!” Nội lực chàng đầy rẫy, tiếng thét lấn át cả tiếng gió rít vù vù của binh khí, mọi người nghe rất rõ ràng.

Lữ Chính Bình là tay võ nghệ cao cường. Hắn nghe thấy tiếng Thạch Phá Thiên la lên liền tỉnh ngộ ngay, vội vàng buông đao ra, lăn xuống đất mấy vòng. Tuy hắn biến chiêu thần tốc nhưng trước mặt vẫn bị chưởng phong của Đinh Bất Tứ quạt tới, cơ hồ ngạt thở, da mặt rát như bị dao cứa, đau đớn vô cùng.

Lữ Chính Bình lăn ra xa mấy trượng rồi nhảy vọt lên, toàn thân dính đầy đất cát, trống ngực đánh thình thình, thật là một phen hú vía. Vừa rồi hắn chỉ cách cái chết chừng sợi tóc, nếu không được người ngoài nhắc nhở thì không tài nào tránh thoát phát chưởng ghê hồn của Đinh Bất Tứ. Lữ Chính Bình lăn ra ngoài vòng chiến, thì Phạm Nhất Phi lại mấy lần liên tiếp gặp nguy hiểm.

Lữ Chính Bình hít mạnh một hơi, la lên: “Ném đao cho ta!” Đệ tử của hắn lập tức quẳng đao tới, Lữ Chính Bình đưa tay đón lấy, lại xông vào tấn công.

Lúc này cây roi vàng của Đinh Bất Tứ đã quấn lấy cây roi của Phong Lương. Đinh Bất Tứ vận nội lực giật mạnh một cái, kéo người Phong Lương bay lên không, hướng vào mũi đao của Lữ Chính Bình. Lữ Chính Bình vội xoay đao né tránh.

Thạch Phá Thiên vội kêu lên: “Ông họ Phạm phải cẩn thận! Lão sắp chụp vào yết hầu!” Phạm Nhất Phi giật mình, không kịp suy nghĩ gì nữa, vội đưa cặp Phán Quan Bút hộ vệ yết hầu. Quả nhiên Đinh Bất Tứ vươn năm ngón tay chụp tới nghe xoẹt một tiếng. Năm ngón tay của lão lướt qua da yết hầu Phạm Nhất Phi, quẹt thành năm đường rướm máu, thật là sống chết chỉ cách nhau chút xíu mà thôi.

Thạch Phá Thiên hô lên hai câu đã cứu được hai mạng người. Quần hào đất Quan Đông ai cũng cảm kích quay lại nhìn, thì thấy mặt chàng trát đầy lọ chảo, chứng tỏ không muốn ai biết mặt mình.

Đinh Bất Tứ lớn tiếng thóa mạ: “Mẹ kiếp! Quân chó lộn giống nào lắm mồm thế? Có giỏi thì ra đây tỉ đấu với lão gia”.

Thạch Phá Thiên nhìn Đinh Đang lè lưỡi ra nói: “Lão… lão nhận ra rồi!”

Đinh Đang nói: “Ai bảo Thiên ca nhiều chuyện? Chẳng qua Tứ gia gia quen miệng mà thóa mạ là cẩu tạp chủng, chưa chắc đã nhận biết Thiên ca.”

Lúc này Lữ Chính Bình cùng Phạm Nhất Phi liên tục đánh rát mấy chiêu, Cao Tam nương tử cũng liên tiếp phóng phi đao hỗ trợ, Phong Lương cũng gỡ được Cửu Tiết Tiên ra. Thế là năm người lại đấu với nhau. Đinh Bất Tứ nóng ruột muốn biết kẻ nào đứng ngoài la hét làm khó dễ lão, nên xuất thủ càng lúc càng nhanh.

Thạch Phá Thiên không nỡ thấy mấy hảo hán đất Quan Đông vô cớ mà mất mạng, mà cũng nổi tính trẻ nít hiếu sự. Mỗi khi thấy bọn Lữ Chính Bình sắp gặp nguy hiểm, chàng lại kêu lên để vãn hồi tình thế. Trong thời gian ăn xong bữa cơm, chàng đã cứu Lữ Chính Bình ba lần, Phạm Nhất Phi bốn lần, Phong Lương ba lần.

Đinh Bất Tứ càng lúc càng giận dữ, liên tiếp sử dụng những hiểm chiêu. Lão nhảy vọt lên không, cây roi vàng xoáy tít lên cao, nhảy xổ vào Cao Tam nương tử, tay trái từ trên cao quạt xuống. Đó là chiêu Thiên Mã Hành Không, thân thủ cực kỳ quái dị. Nhờ Thạch Phá Thiên vội la lên cảnh giác nên Cao Tam nương tử mới tránh kịp, nhưng vai phải bà cũng bị ngón tay của Đinh Bất Tứ quét trúng, cánh tay phải không giơ lên được nữa.

Tay phải bị mất kình lực rồi, bà lại dùng tay trái rút đoản đao liệng ra vun vút, ba lưỡi phi đao chia ra bắn tới Đinh Bất Tứ. Cửu Tiết Tiên của Đinh Bất Tứ cuộn ngược lại quấn lấy hai lưỡi phi đao. Lão há miệng ra cắn lấy mũi đao thứ ba, rồi vẫy roi bắn hai mũi phi đao qua Phong Lương và Lữ Chính Bình. Đồng thời lão nhảy vọt lên không, cây Cửu Tiết Tiên từ trên không đánh xuống.

Cao Tam nương tử uốn lưng đi tránh khỏi Cửu Tiết Tiên. Bỗng nghe mọi người lớn tiếng la hoảng, tiếp theo bà thấy đỉnh đầu mình bị giật mạnh, người không đứng vững bay vọt lên không. Thì ra cây roi của Đinh Bất Tứ đã quấn được búi tóc của Cao Tam nương tử rồi giật bà lên không như câu cá vậy.

Bọn Phong Lương ba người kinh hãi vô cùng. Cả bốn người hợp lực với nhau còn bị đối phương bức bách nguy hiểm vô cùng, nếu Cao Tam nương tử gặp nạn thì ba người chắc chắn không chống cự nổi. Ba người liền liều mình nhảy xổ vào tấn công Đinh Bất Tứ.

Đinh Bất Tứ vận một hơi chân khí, thổi phù lưỡi phi đao đang cắn trong miệng nhằm vào bụng Cao Tam nương tử. Tay trái lão sử dụng Cầm Nã Thủ, nào chụp, nào vỗ, nào móc, liên tiếp phóng ra những chiêu ác liệt khiến cho ba người nhảy vào tiếp cứu lại phải lùi ra.

Cao Tam nương tử đang lơ lửng trên không, khó mà tránh khỏi lưỡi đao của đối phương. Bà nhắm mắt lẩm bẩm: “Bọn đạo tặc chết dưới phi đao của ta đã ít ra là bảy tám chục mạng. Hôm nay ta gặp báo ứng, rốt cuộc lại mất mạng bởi phi đao của chính mình.”

Nhưng thật là may mắn, cây Cửu Tiết Tiên của Đinh Bất Tứ quấn được hai mũi phi đao rồi chia ra bắn vào Phong Lương cùng Lữ Chính Bình, nhưng lại lướt qua bên mình Thạch Phá Thiên. Chàng thấy tình thế nguy cấp, muốn nhắc nhở thì không kịp nữa, bèn vươn tay ra bắt lấy hai lưỡi phi đao rồi tiện tay ném ra. Chàng chưa bao giờ phóng ám khí, chỉ quơ tay bừa mà nắm được phi đao, khi phóng ra cũng hết sức vụng về. Nhưng nội lực chàng rất hùng hậu nên phi đao bắn ra cực kỳ mau lẹ.

Nghe choang một tiếng, một lưỡi đụng vào phi đao đang bắn tới bụng Cao Tam nương tử, còn lưỡi kia cắt đứt mái tóc của bà. Cao Tam nương tử rơi từ trên cao mấy trượng xuống, chân vừa chạm đất đã vội nhảy ra sau mấy trượng, sợ đến tái mặt.

Diễn biến này ngay cả Đinh Bất Tứ cũng phải kinh ngạc. Lão quay người lại hét lên: “Bằng hữu nào dám cản trở ta đó? Có giỏi thì ra mặt đấu với ta ba trăm hiệp, còn giấu đầu hở đuôi như vậy thì đâu đáng là hảo hán?” Lão trợn mắt lên nhìn Thạch Phá Thiên, nhưng mặt chàng bôi đầy lọ chảo nên không nhận ra.

Lão nghe Thạch Phá Thiên liên tiếp la lối làm hỏng kế hoạch của mình, dường như chiêu thức nào của mình cũng bị đối phương biết trước. Vừa rồi chàng bắt được hai lưỡi phi đao cũng chưa lấy gì làm lạ, nhưng chàng ném ra đẩy được phi đao của lão đi, thì nội lực quả thật phi thường. Hai lưỡi đao của lão bị văng ra xa ngoài mấy trượng, không còn thấy tung tích đâu nữa. Đinh Bất Tứ tuy rất giận dữ, nhưng cũng tự biết mình không bì kịp kình lực của đối phương, nên lão nói chuyện cũng lịch sự hơn, không nói những gì là “gia gia”, là “thằng lỏi”.

Thạch Phá Thiên gấp rút cứu người không kịp suy tính kỹ, nhưng ném hai lưỡi đao ra quả nhiên có hiệu quả. Chàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nên khi chụp ném phi đao đã bị cắt hai đường trên tay, máu chảy đầm đìa mà chẳng thấy đau đớn gì. Chàng thấy Đinh Bất Tứ chăm chăm nhìn mình chất vấn, quên cả mặt mình đã được Đinh Đang bôi lọ, bèn rụt rè đáp: “Gia gia! Là cháu… là Đại Tống Tử đây.”

Đinh Bất Tứ ngẩn người ra một chút rồi cười ha hả nói: “Ha ha! Cứ ngỡ là ai, té ra là đòn bánh tét lớn này.” Lão nghĩ bụng: “Thằng lỏi này đã học võ công của mình, chẳng trách nó nhìn ra chiêu thức mà la lối phá hoại. Như vậy chẳng có chi là lạ.” Lão hết sợ lại chuyển sang tức giận, quát mắng: “Thằng lỏi kia! Sao ngươi lại can thiệp vào việc của gia gia?” Lão vung roi lên vù một tiếng, nhằm quật vào đầu Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên mượn luồng kình phong của cây Cửu Tiết Tiên nhảy tung người lên tránh đi rất xa, nhưng thân pháp rất khó coi. Đinh Bất Tứ đánh một đòn không trúng lại càng thêm tức giận. Lão đánh luôn ba roi liên hoàn veo véo, chiêu số cực kỳ xảo diệu, nhưng đều bị Thạch Phá Thiên tránh khỏi.

Nội lực của Thạch Phá Thiên đã đến cảnh giới thân tùy tâm chuyển, muốn sao được vậy. Chàng muốn chuyển người qua trái qua phải, lên trên xuống dưới đều như ý, nhưng vẫn còn sợ hãi oai phong của Đinh Bất Tứ nên chỉ tránh né chứ không dám đánh trả.

Đinh Bất Tứ thầm ngạc nhiên, nghĩ bụng: “Ta chưa dạy thằng lỏi này công phu Cửu Tiết Tiên, mà sao nó cũng biết chiêu số mà tránh né?” Lão múa roi mỗi lúc một mau lẹ hơn, tạo thành một đám mây vàng bao phủ quanh người Thạch Phá Thiên, nhưng rốt cuộc vẫn không làm gì được chàng.

Lão nghĩ bụng: “Trên đảo Tử Yên, thằng Đại Tống Tử này đã liên thủ với Bạch Vạn Kiếm, khiến ta và lão tam phải bối rối. Không phải, chỉ có lão tam thua đến mất hết thể diện, còn Đinh Lão Tứ ta chẳng thèm tính toán với hậu bối, nên đã vỗ đít bỏ đi một cách ung dung tiêu sái, thằng lỏi này sợ lão gia đến mất mật, không dám đuổi theo. Nhưng quả là nó cũng có chỗ kỳ lạ.”

Những người đứng xem đều thấy Thạch Phá Thiên né bên này trốn bên kia trong bóng roi trùng trùng quét ngang đánh dọc, thường xuyên gặp nguy hiểm, lắm lúc sống chết cách nhau sợi tóc. Trong tay mọi người đều toát mồ hôi lạnh.

Thạch Phá Thiên thì lại nghĩ: “Sao Đinh tứ gia lại không đánh mình thật sự? Chẳng lẽ lão có ý trêu cợt mình, chỉ vung roi đánh lướt bên cạnh ta chứ không cố ý đánh trúng vào người?” Chàng có biết đâu rằng Đinh Bất Tứ đã thi triển đến mười thành công phu, mà rốt cuộc vẫn không đụng được vào người chàng.

Đinh Đang vốn biết vị Tứ gia gia này rất lợi hại. Nàng thấy lão thi triển thần oai, chiêu nào cũng muốn đánh cho trượng phu mình đến gân tan xương gãy. Nàng càng theo dõi càng thấy hồi hộp lo lắng, bèn la lên: “Thiên ca! Mau mau trả đòn đi, không thì hỏng bét!”

Mọi người nghe rõ thanh âm trong trẻo của một cô gái mà lại phát ra từ miệng một gã tiểu nhị, đã thấy kỳ lạ lại càng kỳ lạ hơn, nhưng cứ mải theo dõi Đinh Bất Tứ điên cuồng vung Cửu Tiết Tiên đánh vào Thạch Phá Thiên, nên không có thời gian để kinh ngạc nữa.

Thạch Phá Thiên lại nghĩ: “Sao Đinh Đang lại nói là hỏng bét? Phải rồi! Hôm trước mình cùng các vị đạo trưởng Thượng Thanh Quán động thủ, mình cột một tay lại, họ cho là mình coi thường nên sinh lòng căm tức. Mẫu thân đã dặn, khi cùng người động thủ ra chiêu thì coi thường đối phương là điều tối kỵ. Mình đánh thắng người thì không sao, nhưng ngôn ngữ cử chỉ tỏ ý khinh mạn là khiến cho đối phương phải chịu nhục nhã, từ đó gây thù kết oán. Bây giờ mình chỉ né tránh chứ không trả đòn, chắc cũng là coi thường Đinh tứ gia rồi.”

Thạch Phá Thiên nghĩ vậy liền vung cả hai tay ra chụp xuống trước ngực Đinh Bất Tứ. Chiêu thức chàng thi triển đây là một trong mười tám đường Cầm Nã Thủ Pháp mà Đinh Đang đã truyền thụ cho. Đinh Bất Tứ làm gì chẳng biết môn võ công tổ truyền của nhà họ Đinh này, lập tức né tránh ra. Mười tám đường Cầm Nã Thủ Pháp này được nội lực cực kỳ thâm hậu của Thạch Phá Thiên sử dụng lại càng uy lực vô song. Nào móc, nào chụp, nào cầm, nào kích, nào chém thẳng, nào bẻ cong, chiêu nào cũng phát ra kình phong rít lên veo véo, mãnh liệt khôn lường.

Đinh Bất Tứ kinh hãi la thầm: “Mình gặp quỷ rồi! Mình gặp quỷ rồi!”

Hai bên đấu tiếp mười hai chiêu, Thạch Phá Thiên xoay tay lại sử dụng biến thế thứ năm trong chiêu Phụng Vĩ Thủ, chụp được ngọn cây Cửu Tiết Tiên. Đinh Bất Tứ cố gắng vận động nội lực để giật lại mà không thấy nhúc nhích chút nào. Lão quát to lên một tiếng rồi vận hết sức bình sinh, đem toàn lực kéo lùi về phía sau, nghĩ bụng: “Mình đã tuyên bố không cho người ta sử dụng Cửu Tiết Tiên, mà lại để cây Cửu Tiết Tiên của chính mình cho thằng tiểu tử hậu sinh này đoạt mất, thì từ nay về sau còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ nữa?”

Lão nghĩ vậy nên phát huy công lực đến tột độ, bao nhiêu khớp xương trong mình đều bật lên những tiếng răng rắc. Thạch Phá Thiên thấy lão nhất quyết đoạt lại Cửu Tiết Tiên thì bụng bảo dạ: “Lão đã muốn giật lại binh khí thì mình buông tay ra là xong.”

Chàng vừa buông tay thì những tiếng binh binh, rắc rắc vang lên. Người Đinh Bất Tứ bật ngửa về phía sau đụng vào tòa phạn điếm làm đổ mất nửa bức tường, bàn ghế bát đĩa vỡ nát vô số. Tiếp theo bốn tiếng rú thê thảm khô khốc nổi lên. Một tên đệ tử ở Quan Đông và ba người dân thường bị ngã lăn ra, sau lưng máu chảy đầm đìa.

Thạch Phá Thiên vội chạy lại xem thì thấy bốn người bị mảnh bát hoặc đầu đũa đâm vào lưng, còn Đinh Bất Tứ không biết biến đâu mất rồi. Thì ra lão biết mình không địch nổi nên gấp rút bỏ chạy, nỗi giận dữ không có chỗ nào phát tiết, bèn tiện tay chụp lấy mấy mảnh bát vỡ và đũa tre phóng trúng bốn người.

Bọn Phạm Nhất Phi chạy lại nâng đỡ bốn người kia, thì thấy họ đều bị đánh trúng yếu huyệt, tắt thở cả rồi. Mọi người thấy Đinh Bất Tứ hung ác như vậy đều không khỏi kinh hãi. Họ cùng nghĩ: “Nếu không có chàng thiếu hiệp kia trượng nghĩa ra tay thì lúc này bốn xác chết nằm dưới đất không phải là bốn người này, mà là bốn người chưởng môn chúng ta.”

Họ liền hướng về Thạch Phá Thiên sụp xuống lạy, đồng thanh hỏi: “Thiếu hiệp trượng nghĩa ra tay, ân đức này vĩnh viễn không quên. Xin thiếu hiệp cho biết danh tính đại danh.”

Thạch Phá Thiên đã được mẫu thân chỉ điểm về lễ tiết giang hồ. Chàng cũng sụp lạy đáp lễ rồi nói: “Không dám, không dám! Việc nhỏ xíu này chẳng đáng nhắc tới làm gì. Tại hạ họ Thạch, tiện danh là Trung Ngọc.” Tiếp theo chàng lại thỉnh giáo danh tính bốn vị. Bọn Phạm Nhất Phi xưng tên xong, lại hỏi đến tên họ Đinh Đang.

Thạch Phá Thiên liền đáp: “Cô ấy là Đinh Đinh Đang Đang, là… là… là…” Chàng ấp úng một hồi rồi đỏ mặt lên, không nói thêm nữa.

Bọn Phạm Nhất Phi đều là tay lịch duyệt, biết một đôi thanh niên nam nữ phải hóa trang mà kết bạn đồng hành, dĩ nhiên là có chỗ bẽn lẽn khó nói ra. Mọi người thấy Thạch Phá Thiên ra chiều hổ thẹn cũng không hỏi nữa. Đinh Đang nói: “Chúng ta đi thôi!”

Thạch Phá Thiên vội đáp: “Phải, phải!” Chàng chắp tay từ biệt mọi người, rời khỏi đó.

Bọn Phạm Nhất Phi không ngớt lời cảm tạ, bảo nhau đưa chân hai người đến ngoài thị trấn. Họ còn muốn thỉnh giáo môn phái sư phụ Thạch Phá Thiên, nhưng thấy Đinh Đang không ngớt đưa mắt ra hiệu cho chàng, hiển nhiên không muốn người ngoài quấy nhiễu, nên chỉ đồng thanh nói: “Ơn đức của Thạch thiếu hiệp, kiếp này khó lòng báo đáp. Ngày sau nếu thiếu hiệp có điều gì sai khiến, thì huynh đệ ở Quan Đông chúng ta dù phải nhảy vào đống lửa cũng không dám từ nan.”

Thạch Phá Thiên nhớ lại lời mẫu thân chỉ giáo về cách đối đáp, liền lên tiếng: “Chúng ta đều là bằng hữu trong võ lâm, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Các vị khách sáo như vậy khiến cho tiểu đệ rất lấy làm xấu hổ. Hôm nay được kết bạn với các vị, tiểu đệ thật là mừng rỡ khôn xiết!”

Bọn Phạm Nhất Phi được chàng cứu mạng vốn đã muôn phần cảm kích, bây giờ lại thấy chàng còn trẻ mà võ công cao cường, bản tính khiêm nhường hòa nhã thì lại càng bội phục, quyến luyến không muốn chia tay.

Đinh Đang nghe chàng ăn nói lịch sự thì vui mừng hớn hở, tự nhủ: “Ai bảo Thạch lang của ta là chàng ngốc? Võ công của chàng đã hơn hẳn Tứ gia gia, còn đầu óc càng ngày càng sáng suốt.” Nàng khoan khoái trong lòng, nỗi hân hoan lộ ngay ra mặt. Tuy nàng có bôi lọ chảo lên mặt, nhưng mọi người chỉ chú ý đều nhận ra đây là một cô gái rất đẹp. Nhưng trên đầu nàng đội một cái nón rách nát, mặc áo dính đầy dầu mỡ, sờn bóng lên như người mua bán, nên mọi người không khỏi tức cười.

Cao Tam nương tử nắm lấy tay nàng mỉm cười nói: “Chú tiểu nhị này đã xinh đẹp, mà lại đeo vòng vàng dát minh châu. Tiểu nhị ở Giang Nam thật khác với ở đất Quan Đông chúng ta.”

Mọi người nghe nói đều nổi lên cười ha hả. Đinh Đang không nhịn được cũng cười khúc khích, nghĩ thầm: “Vừa rồi mình thấy Tứ gia gia, luống cuống chạy đi cải trang mà quên chưa tháo hoa tai xuống.”

Cao Tam nương tử thấy có tới mấy trăm người dân trong thị trấn kéo đến, nhưng chỉ đứng xa nhìn chứ không dám tới gần. Bà hiểu rằng vừa xảy ra một trường ác đấu, Đinh Bất Tứ lại giết mất ba người dân, bá tánh ở đây tất cho bọn mình là lục lâm giết người cướp của. Bà liền nói: “Chỗ này không thể ở lâu được, chúng ta phải đi thôi.”

Bà quay lại bảo Đinh Đang: “Tiểu muội! Tiểu muội cứ cải trang thế này thì bẩn cả y phục bên trong. Ta có mang rất nhiều quần áo để thay đổi, nếu tiểu muội không chê thì tìm vào khách điếm nào mà tắm gội rồi thay quần áo đi. Tiểu muội! Xem chừng tiểu muội là một tiểu mỹ nhân ở Giang Nam, tỷ tỷ chưa thấy ai xinh đẹp bằng. Sau khi tiểu muội trở lại chân tướng nữ nhân, chắc chắn diễm lệ như tranh vẽ vậy. Tỷ tỷ thật sự muốn xem, để sau này trở về Quan Đông có thể khoe với bạn bè thân thích là đã từng đến Giang Nam, thấy mỹ nhân như thế nào.”

Cao Tam nương tử nói chuyện ngon ngọt nghe rất ngọt tai, Đinh Đang khoan khoái không bút nào tả xiết. Nàng mỉm cười nói: “Tiểu muội không biết trang điểm, tỷ tỷ đừng chê cười nhé.”

Cao Tam nương tử nghe vậy biết nàng đã đồng ý, nên vẫy tay gọi: “Chúng ta đi thôi.” Mọi người liền rầm rộ dắt ngựa tới noi, mời Thạch Phá Thiên cùng Đinh Đang lên ngựa trước, rồi mới lục tục lên ngựa theo sau. Họ đem theo cả xác chết tên đệ tử ở Quan Đông ra khỏi thị trấn.

Về tuổi tác và võ công thì Phạm Nhất Phi đứng nhất đoàn người này, song mọi phí tổn của chuyến đi Trung Nguyên này đều do Hàn Mai Trang đài thọ. Cao Tam nương tử tính tình hào phóng, tiêu tiền như rác, nên trở thành thủ lĩnh. Mọi người đều cưỡi ngựa khỏe của Liêu Đông, chốc lát đã đi được mấy chục dặm.

Thạch Phá Thiên khẽ hỏi Đinh Đang: “Đường này có đến Tùng Giang Phủ không?” Đinh Đang mỉm cười gật đầu. Thực ra Tùng Giang Phủ ở về phía Đông Nam mà mọi người lại đi về phía Đông Bắc, tức là mỗi lúc một xa vợ chồng Thạch Thanh hơn.

* * *

Trời đã xế chiều, đoàn người đi đến một thị trấn lớn là Bình Dương Trại. Mọi người tìm vào một khách điếm lớn nhất trong thị trấn. Hán tử bị Đinh Bất Tứ giết là thuộc Khoái Đao Môn, nên Lữ Chính Bình cùng đệ tử bản môn trông nom tang ma. Họ làm lễ tế rồi hỏa táng, thu lấy tro tàn.

Cao Tam nương tử ở trong phòng giúp Đinh Đang thay đổi quần áo. Bà thấy Đinh Đang tuy ăn vận y phục của thiếu phụ, song thái độ cùng cử chỉ hiển nhiên là một thiếu nữ khuê các thì âm thầm khen ngợi. Hôm ấy bọn quần hào Quan Đông giết heo mổ dê, bày đại tiệc. Họ mời Thạch Phá Thiên ngồi vào chủ tọa.

Đinh Đang không muốn tiết lộ mối quan hệ giữa mình và Đinh Bất Tứ. Mỗi khi Cao Tam nương tử cùng bọn Phạm Nhất Phi hỏi Thạch Phá Thiên cùng nàng lai lịch thế nào, sư môn là ai, thì hai người chỉ đáp cho xuôi chuyện. Quần hào thấy hai người không chịu nói nên không dám hỏi nhiều.

Cao Tam nương tử thấy Thạch Phá Thiên cùng Đinh Đang ra chiều thân mật, có lúc Đinh Đang nhìn chàng biểu lộ mối tình đằm thắm thì nghĩ bụng: “Ân công cùng tiểu muội này chắc là có tư tình với nhau rồi bỏ nhà ra đi. Chúng ta phải biết điều, không nên làm trở ngại đến việc riêng của hai người.”

Bọn Phạm Nhất Phi ở Quan Đông xưng hùng, xưng bá đã mấy đời nay. Chuyến này họ xuống Trung Nguyên vừa gặp phải Đinh Bất Tứ đã suýt phải chết hết, dĩ nhiên trong lòng cảm thấy thất vọng. Nhất là Lữ Chính Bình bị chết mất một tên đệ tử đắc lực, lại càng u uất. Nhưng trước mặt Thạch Phá Thiên cùng Đinh Đang, hắn đành miễn cưỡng ăn no uống say một bữa.

Sau khi tan tiệc, Cao Tam nương tử đưa mắt ra hiệu cho Phạm Nhất Phi, cùng nhau dắt Đinh Đang và Thạch Phá Thiên vào một gian phòng trên lầu. Phạm Nhất Phi tươi cười đi ra ngoài, rồi Cao Tam nương tử cười nói: “Ân công! Ân công thử xem cô dâu mới này có đẹp không?”

Thạch Phá Thiên mặt đỏ bừng lên, liếc mắt nhìn Đinh Đang thì thấy nàng hai má ửng hồng, thu ba nồng nàn gờn gợn, bất giác tim đập thình thình. Hai người cùng ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác, lùi lại hai bước đứng tựa vào tường.

Cao Tam nương tử cười khanh khách nói: “Hôm nay hai vị đã vào tới động phòng hoa chúc mà còn mắc cỡ nỗi gì? Đứng xa mà nhìn như vậy, có phải là kính nhau như khách hay không?” Tay trái bà khép cửa phòng, tay phải vung lên đánh véo một tiếng, một lưỡi phi đao bay ra cắt đứt đôi ngọn nến đang cháy dở. Dư lực lưỡi phi đao hãy còn mãnh liệt, xuyên thủng cánh cửa sổ ra ngoài. Trong phòng tối đen như mực.

Cao Tam nương tử mỉm cười nói: “Chúc hai vị trăm năm hòa hợp, hạnh phúc đến thuở bạc đầu.” Binh một tiếng, bà đóng cửa phòng lại.

Thạch Phá Thiên cùng Đinh Đang nóng cả mặt mày, tâm tình lai láng. Nhưng đột nhiên Thạch Phá Thiên lại nghĩ đến A Tú, giả tỉ nàng thấy được tình hình lúc này, chắc chắn sẽ rất giận. Lỡ mà về sau nàng không chịu làm vợ của mình nữa, thì biết làm thế nào?

Bất thình lình ngoài sân có tiếng đàn ông quát lên: “Đã là anh hùng hảo hán thì phải nên đao kiếm đường hoàng, đối diện tỉ đấu một trận. Ngấm ngầm phóng phi đao ra ngoài, phỏng có khác gì chó cắn trộm người?”

Đinh Đang khẽ la lên một tiếng rồi chạy đến trước mặt Thạch Phá Thiên. Hai người nắm lấy tay nhau rồi không nhịn được phải cười thầm, nghĩ bụng: “Lưỡi đao này là do Cao Tam nương tử phóng ra để tắt nến giúp mình, không ngờ lại khiến người khác hiểu lầm.”

Thạch Phá Thiên toan mở miệng đính chính, thì bỗng một bàn tay mềm mại bịt lấy miệng chàng, không cho lên tiếng.

Lại nghe người ngoài sân cất tiếng mắng: “Thứ phi đao này hiểm độc lắm, chắc là do con tiện nhân mặt dày ở Quan Đông phóng ra. Ta nghe nói ở Liêu Đông có Hàn Mai Trang gì gì đó, chủ nhân là mụ góa họ Cao võ công tầm thường, chuyên dùng phi đao để ám toán người. Khách giang hồ Trung Nguyên chúng ta làm gì có loại ám khí tồi tệ đến như vậy?”

Cao Tam nương tử phóng đao ra gây sự hiểu lầm, bèn nghĩ: “Ít đi một chuyện thì hơn là nhiều thêm một chuyện”. Bà cũng chẳng muốn đa sự làm gì, cứ để họ nói mấy câu cho sướng miệng. Ngờ đâu người kia lại thóa mạ thẳng vào mặt mình, bà bèn tự hỏi: “Không hiểu hắn nhận ra đó là phi đao của mình, hay là chỉ gặp đâu nói đấy?”

Người kia lại càng thóa mạ thậm tệ hơn: “Đất Quan Đông là xứ đèo heo hút gió, chẳng thiếu gì giặc cỏ cướp đường. Con mẹ nó! Có thằng cha ở Mạn Đao Môn gì đó, sử đao chậm như rùa, chỉ chuyên dùng chất độc hại người. Lại còn môn phái Thanh Xà Môn chi chi đó, chuyên nghề bắt rắn độc đem đi làm xiếc xin ăn. Sau cùng là gã họ Phạm ngoại hiệu là Nhất Phi Lạc Thủy, quen dùng đôi đũa để gắp phân, khiến cho người ta phải cười đến trẹo quai hàm.”

Người kia đứng ngoài sân lớn tiếng la ó om sòm, khiến cho quần hào Quan Đông chẳng ai là không biến sắc. Họ biết gã cố ý đến đây gây sự với mình.

Lữ Chính Bình cầm thanh Kim Đao xồng xộc chạy ra ngoài viện, thấy một hán tử nhỏ bé thấp lùn đang khoa chân múa tay chửi bới. Lữ Chính Bình quát hỏi: “Ông bạn! Ông bạn đến đây ăn nói hồ đồ là có dụng ý gì?”

Người kia nói: “Có dụng ý gì đâu? Lão gia thấy bọn Quan Đông chó chết, ghét cay ghét đắng muốn chém chết rồi treo lên xà nhà.”

Lữ Chính Bình nói: “Hay lắm! Bọn Quan Đông chó chết ở cả đây, ngươi cứ lại mà chém!” Rồi lão lạng người đi một cái đã đến kế bên hán tử, vung thanh Tử Kim Đao ra, một đao lập tức chặt người đó ra làm hai khúc. Nửa người trên bắn ra xa hơn trượng, máu văng tung tóe khắp mặt đất.

Lúc này Phạm Nhất Phi, Phong Lương và Cao Tam nương tử cũng đã xuống sân đứng nhìn, thật không hiểu hán tử thấp lùn bé nhỏ kia học võ công kiểu gì mà bị Lữ Chính Bình một đao chém làm hai khúc. Mọi người kinh hãi vô cùng, Lữ Chính Bình lại càng kinh dị. Hán tử này ăn to nói lớn, coi bốn môn phái lớn ở Quan Đông chẳng ra gì. Ai cũng tưởng dù gã không có bản lãnh siêu quần thì ít ra cũng phải đấu được mấy chiêu với Lữ Chính Bình, ngờ đâu gã lại chẳng biết chút võ công nào.

Quần hào đang ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nghe trên nóc nhà có tiếng người lạnh lùng nói: “Công phu tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Lữ đại hiệp tại Khoái Đao Môn ở Quan Đông chỉ vung một đao là chém đứt đôi tên tiểu nhị bưng cơm trong phạn điếm.”

Quần hào Quan Đông ngẩng đầu trông về phía phát ra thanh âm thì thấy một người mặc áo bào xám, hai tay chắp sau lưng, đứng trên nóc nhà. Mọi người vừa nhìn thấy liền tỉnh ngộ hiểu ngay. Người vừa bị Lữ Chính Bình giết là một tên tiểu nhị trong quán trọ, chắc là đã nhận tiền của người này mà chửi bới một phen, nào ngờ mất mạng.

Cao Tam nương tử vung tay lên một cái, mấy tiếng veo véo rít lên, ba lưỡi phi đao theo tiếng gió vọt tới người đó. Hắn vươn tay trái ra chụp lấy chuôi một lưỡi đao, rồi nhảy sang trái tránh hai lưỡi kia. Hắn lại cười khanh khách rồi nói: “Đại giá bốn môn phái lớn ở Quan Đông đã tới cả đây. Bọn ta muốn mời các vị đến khu rừng ở phía Bắc thị trấn, cách đây mười hai dặm. Nếu các vị không dám tới đó thì thôi, cũng chẳng sao.” Rồi không chờ bọn Phạm Nhất Phi trả lời, hắn đã từ trên nóc nhà nhảy xuống, chạy đi như bay.

Cao Tam nương tử hỏi: “Chúng ta có nên đi không?”

Phạm Nhất Phi đáp: “Bất luận đối phương là ai, nhưng họ đã khiêu khích bọn Quan Đông chúng ta, thì chúng ta không thể không đi.”

Cao Tam nương tử nói: “Không sai! Chúng ta không thể làm mất thanh danh võ lâm Quan Đông được.” Bà đến trước cửa sổ phòng Thạch Phá Thiên, dõng dạc nói: “Thạch ân công cùng tiểu muội! Chúng ta đã có hẹn ước với người ta, phải đi trước một bước. Sáng mai sẽ cùng nhau uống rượu ở ngoài thị trấn này.”

Bà ngừng lại một chút, không nghe tiếng Thạch Phá Thiên trả lời, liền nói tiếp: “Chỗ này đã xảy ra án mạng, không khỏi có chuyện rắc rối. Vậy sáng mai hai vị cũng nên thượng lộ sớm đi, để khỏi bị liên lụy.” Bà không mời hai người cùng đi phó ước, trong lòng nghĩ: “Ban ngày ác chiến cùng Đinh Bất Tứ, bốn người mình mới được Thạch Phá Thiên cứu mạng. Nếu bây giờ lại mời chàng cùng đi, chẳng khác nào nhờ chàng bảo vệ, hiển nhiên bốn môn phái lớn ở Quan Đông toàn là đồ bị thịt”.

Lúc này người trong khách sạn đã phát hiện tên tiểu nhị bị giết, hô hoán lên ầm ĩ. Có người la lên: “Cường đạo đến giết người! Cứu mạng! Cứu mạng!” Có người thì la: “Mau đi báo quan.” Có người lại khẽ nói: “Đừng lên tiếng, bọn cướp còn chưa đi.”

Thạch Phá Thiên thấp giọng hỏi Đinh Đang: “Bây giờ phải làm sao?”

Đinh Đang thở dài nói: “Dù sao thì cũng không thể ở đây được nữa. Chúng ta đi theo họ xem sao.”

Thạch Phá Thiên nói: “Chúng ta cũng không biết đối phương là ai, hay là Đinh Bất Tứ gia gia?”

Đinh Đang nói: “Tiểu muội cũng không biết. Chúng ta cũng đừng lộ diện, không chừng là gia gia tiểu muội cũng nên.”

Thạch Phá Thiên “ồ” lên một tiếng kinh hãi rồi nói: “Nếu thế thì hỏng rồi! Ta… ta không đi là hơn.”

Đinh Đang bảo: “Chàng ngốc ơi! Nếu là gia gia tiểu muội, thì bây giờ chúng ta chuồn đi cũng không sao. Hiện nay võ công Thiên ca đã cao cường như vậy, gia gia không giết được huynh nữa. Tiểu muội thì chẳng lo chút nào, mà Thiên ca lại sợ cuống lên.”

Hai người còn đang bàn định bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, quần hào Quan Đông lục tục ra khỏi phạn điếm. Cao Tam nương tử lớn tiếng nói: “Đây là hai trăm mười lạng bạc. Mười lạng là tiền ăn tiền phòng, còn hai trăm lạng là chi phí để tống táng cho gã tiểu nhị. Vụ giết người này là do một tên giữ ngựa ở Sơn Đông tên gọi Vương Đại Hổ gây ra, không liên lụy đến ai cả.”

Thạch Phá Thiên khẽ hỏi: “Tại sao lại xuất hiện một tên Vương Đại Hổ ở Sơn Đông?”

Đinh Đang đáp: “Đó là tên giả. Họ chỉ nói cho có chuyện, để sáng mai khách sạn đi báo quan thì cứ vậy mà trình.”

Hai người ra khỏi quán trọ liền thấy hai con ngựa yên cương sẵn sàng chờ ngay trước cửa. Họ biết là quần hào Quan Đông để lại cho mình, liền nhảy vọt lên lưng, gia roi chạy về hướng Bắc.

comments

HIỆP KHÁCH HÀNH