Hồi 138: Nhạc Bất Quần bại lộ thâm mưu

Hồi 138: Nhạc Bất Quần bại lộ thâm mưu

Lệnh Hồ Xung nghe trong tiếng niệm kinh đầy tình cảm thiết tha và thành kính, thì biết Nghi Lâm đang hướng về Đức Quan Thế Âm, cầu khẩn Bồ Tát cứu khổ cứu nạn giải trừ khổ sở cho mình. Trước đây, ở ngoại thành Hành Sơn, Nghi Lâm đã từng vì hắn mà niệm kinh văn này. Lúc này, chàng không quay đầu lại xem nhưng ánh mắt chứa chan tình cảm, dung mạo tú mỹ thanh nhã của Nghi Lâm như đang hiện rõ trước mắt. Lòng chàng nổi lên một thứ tình cảm êm dịu: Không chỉ Doanh Doanh mà còn có tiểu sư muội Nghi Lâm này đều coi trọng ta hơn tính mạng của mình. Dù ta có tan xương nát thịt cũng khó báo đáp được thâm ân của hai cô.

Tả Lãnh Thiền thấy Nhạc Bất Quần để kiếm ngay ngực, tay trái nắm chặt kiếm quyết giống như người cầm bút viết chữ “nhất”, lão biết chiêu này là chiêu Thi kiếm hội hữu của Hoa Sơn kiếm pháp. Thủ thức này nói lên lúc đệ tử phái Hoa Sơn quá chiêu với bằng hữu đồng đạo, cũng như văn nhân giao hữu bằng câu từ thi phú, thì võ nhân giao hữu trau dồi võ nghệ. Sử chiêu này là để nói rõ mình và đối thủ tuyệt không có oán thù, tỉ kiếm chỉ quyết thắng bại chứ không đả thương tính mệnh. Tả Lãnh Thiền hơi nhếch mép cười, lão nói:

– Không cần khách khí.

Lão thầm nghĩ: Nhạc Bất Quần có hiệu xưng là Quân tử kiếm, ta chỉ thấy hắn là tên ngụy quân tử. Hắn đối với ta chưa lộ ra chút địch ý, cũng chưa chắc là tốt đẹp gì; một là lòng hắn sợ hãi, hai là khiến cho ta mất cảnh giác, lơ đễnh thì hắn sẽ đột nhiên hạ sát thủ, đánh cho ta trở tay không kịp.

Lão đưa tay trái ra ngoài, trường kiếm tay phải quét sang phải. Lão sử chiêu Khai môn kiến sơn của Tung Sơn kiếm pháp, hàm ý muốn nói đánh thì đánh, đừng làm bộ làm tịch nữa. Lão muốn châm chích đối phương là thứ ngụy quân tử.

Nhạc Bất Quần hít một hơi chân khí, trường kiếm phóng thẳng về trước, mũi kiếm không ngừng rung động. Kiếm đến nửa chừng, bỗng nhiên hất lên trên, đó là chiêu Thanh sơn ẩn ẩn trong Hoa Sơn kiếm pháp. Đường kiếm như ẩn như hiện, biến ảo khôn lường.

Tả Lãnh Thiền đánh thẳng một kiếm từ trên xuống dưới, khí thế thạch phá thiên kinh. Quần hùng bàng quan nhiều người nhao nhao lên. Trong Tung Sơn kiếm pháp vốn không có chiêu này, nhưng lão đã mượn chiêu này trong quyền cước, lấy kiếm làm chưởng đột nhiên xuất ra. Chiêu Độc phách Hoa Sơn này rất bình thường, phàm người đã học qua quyền cước đều thông hiểu nó.

Mấy trăm năm nay, sự giao hảo Ngũ Nhạc kiếm phái rất mật thiết, trong Tung Sơn kiếm pháp đừng nói là không có chiêu này, mà dù có đi nữa cũng nên tránh cái tên phái Hoa Sơn, nếu không loại bỏ đi thì nên biến đổi tên gọi để giữ mối giao hảo. Bây giờ Tả Lãnh Thiền thi triển chiêu kiếm này là có ý chọc giận Nhạc Bất Quần. Tung Sơn kiếm pháp vốn sở trường về khí thế hùng vĩ. Chiêu Độc phách Hoa Sơn tuy bình thường nhưng vèo một tiếng, thế kiếm từ trên không chém mạnh xuống, quả thật có cái khí phách khai sơn phá thạch. Lão đem sở trường của Tung Sơn kiếm pháp phát huy đến chỗ lâm ly tận chí.

Nhạc Bất Quần nghiêng người né, trường kiếm phóng chênh chếch ra, đó là chiêu Cổ bách sum sum. Tả Lãnh Thiền thấy pháp độ nghiêm cẩn của Nhạc Bất Quần, chẳng cần tấn công, chỉ cần đừng để sơ suất, chính là kế sách đấu lâu dài. Đối với hàm ý trong hai chiêu Khai môn kiến sơn và Độc phách Hoa Sơn của lão, Nhạc Bất Quần tuyệt chưa để lộ ra sự giận dữ, lòng nghĩ người này quả thực là kình địch. Lão vẫn coi thường Nhạc Bất Quần, sử loạn chiêu mới, không muốn để Nhạc Bất Quần chiếm tiên cơ. Trường kiếm của lão liền từ trái phóng nhanh sang phải, chính là chiêu Thiên ngoại ngọc long chính tông Tung Sơn kiếm pháp.

Quần đệ tử Tung Sơn đều học qua chiêu này, nhưng không ai sử được với khí thế hùng hồn như vậy. Trường kiếm của lão quét ngang trên không, thân kiếm uốn khúc giống như một con rồng sống, bọn đệ tử Tung Sơn reo hò vang dội.

Quần hùng các phái khi đến Tung Sơn, thấy môn hạ Tung Sơn vừa đánh chiêng trống vừa đốt pháo, bất luận Tả Lãnh Thiền nói cái gì bọn họ cũng vỗ tay hoan hô, động một chút là phụ họa hùa theo nên ai ai cũng chẳng ưa. Nhưng bây giờ nghe đệ tử Tung Sơn lớn tiếng reo hò, họ lại cảm thấy rất xứng đáng, cũng phụ họa theo. Chiêu Thiên ngoại ngọc long được Tả Lãnh Thiền đem thanh kiếm vô tri mà sử ra như linh xà, như thần long khiến ai cũng thán phục. Những cao thủ kỳ cựu trong các phái Thái Sơn, Hành Sơn vừa thấy chiêu này đều không khỏi ngấm ngầm vui mừng nghĩ: May mà lúc này người đang đối địch với lão trên Phong Thiền đài là Nhạc Bất Quần chứ không phải là ta.

Hai lão Tả, Nhạc đều sử kiếm pháp bổn phái để tương đấu. Thế kiếm Tung Sơn hùng hồn giống như thiên binh vạn mã lao tới, trường thương đại kích, cát bay vạn dặm; thế kiếm Hoa Sơn khinh linh cơ xảo, giống như đôi chim én ngày xuân chao liệng giữa cành liễu, cao thấp trái phải hồi chuyển theo ý. Tuy nhất thời Nhạc Bất Quần chưa lộ ra vẻ thất bại, nhưng kiếm thế tung hoành trên Phong Thiền đài thì Tung Sơn kiếm pháp đã chiếm hết tám phần tấn công. Trường kiếm của Nhạc Bất Quần cố gắng không tương giao với kiếm của đối phương, chỉ vờn qua vờn lại né tránh. Kiếm pháp của Nhạc Bất Quần tuy tinh kỳ, nhưng chỉ dựa vào sự tinh xảo thì rốt cuộc cũng không phải là địch thủ đấu đường đường chính chính với bậc thầy của Tung Sơn kiếm pháp.

Tả Lãnh Thiền và Nhạc Bất Quần là hai bậc tôn sư võ học, lúc tỉ kiếm thì không thể dùng định lý mà định hơn thua được. Tả Lãnh Thiền đem mười bảy đường Tung Sơn kiếm pháp hiệp lại làm một để sử dụng. Nhạc Bất Quần sử dụng kiếm pháp tương đối nhẹ nhàng, nhưng sở trường của Hoa Sơn kiếm pháp là biến hóa phức tạp, chiêu số biến ảo khôn cùng. Lại chiết hơn hai chục chiêu, Tả Lãnh Thiền bỗng nhiên vung trường kiếm lên, chưởng trái đột nhiên đánh ra. Chưởng này trùm lên ba mươi sáu yếu huyệt thượng bàn của Nhạc Bất Quần, nếu Nhạc Bất Quần né tránh không kịp thì bị thương ngay lập tức. Mặt Nhạc Bất Quần hiện lên sắc tía bừng bừng, cũng đưa chưởng phải ra, đối chuẩn với chưởng trái của Tả Lãnh Thiền. Bình một tiếng, song chưởng giao nhau. Nhạc Bất Quần bay nhẹ ra, Tả Lãnh Thiền lại đứng yên bất động. Nhạc Bất Quần nói:

– Chưởng pháp này là võ công của phái Tung Sơn sao?

Lệnh Hồ Xung thấy hai người đối chưởng, bèn la lên một tiếng, lòng cảm thấy lo lắng. Chàng biết nội lực âm hàn của Tả Lãnh Thiền lợi hại vô cùng. Nhậm Ngã Hành có nội công thâm hậu mà sau khi bị trúng nội lực của Tả Lãnh Thiền, lúc phát tác thì tình thế vô cùng hung hiểm, lại khiến cho cả bốn người đều biến thành người tuyết. Tuy Nhạc Bất Quần luyện khí công đã lâu nhưng cũng không bằng Nhậm Ngã Hành, chỉ cần tiếp thêm mấy chưởng của Tả Lãnh Thiền nữa thì dù không đến nỗi lạnh cóng tại đương trường cũng chống đỡ không nổi nữa.

Tả Lãnh Thiền cười nói:

– Chưởng pháp này tại hạ sáng chế ra, muốn tuyển chọn đệ tử trong Ngũ Nhạc phái để truyền thụ cho.

Nhạc Bất Quần nói:

– Thì ra là như vậy. Tiểu đệ mong Tả huynh chỉ dạy cho mấy chiêu nữa.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Hay lắm.

Lão nghĩ thầm: Tử hà thần công của phái Hoa Sơn cũng thật tuyệt, sau khi tiếp Hàn băng thần chưởng của ta mà giọng nói của hắn vẫn không run. Lão liền múa trường kiếm đâm về hướng Nhạc Bất Quần. Nhạc Bất Quần vung kiếm đỡ gạt, sau mấy chiêu, bình một tiếng, song chưởng lại giao nhau. Nhạc Bất Quần xoay vòng trường kiếm tạt vào giữa lưng Tả Lãnh Thiền. Tả Lãnh Thiền vung kiếm gạt ra, chưởng trái vận thêm nội kình đánh thẳng xuống lưng Nhạc Bất Quần. Chưởng này đánh từ trên cao xuống nên khí thế rất mạnh. Nhạc Bất Quần xoay chưởng trái đón lấy, bốp một tiếng nhẹ, song chưởng giao nhau lần thứ ba. Nhạc Bất Quần lún thấp người xuống vọt ra ngoài.

Tả Lãnh Thiền cảm thấy lòng bàn tay trái đau buốt. Lão đưa lên thấy lòng bàn tay bị đâm một lỗ nhỏ, một chút máu đen ứa ra. Lão vừa kinh hãi vừa tức giận chửi:

– Hảo gian tặc, quân mặt dày!

Lão biết Nhạc Bất Quần giấu độc châm trong tay. Lão không đề phòng nên đã bị độc châm đâm vào lòng bàn tay, máu ứa ra là máu đen, đương nhiên kim châm có tẩm độc. Không ngờ tên này hiệu xưng là Quân tử kiếm mà hành sự lại bỉ ổi như vậy. Lão hít một hơi chân khí, ngón tay phải đưa ra điểm ba điểm lên vai trái của lão, không để cho máu độc lan tới. Lão nghĩ: Độc châm nhỏ nhặt này há có thể làm gì được ta? Nhưng bây giờ ta phải tốc chiến, không nên để hắn kéo dài thời gian.

Lão liền vung trường kiếm tấn công như bão táp mưa sa. Nhạc Bất Quần phóng kiếm hoàn kích, chiêu kiếm cũng biến đổi rất mãnh liệt, tàn độc. Lúc này trời đã hoàng hôn, hai người tỉ kiếm trên Phong Thiền đài không còn đấu để phân cao thấp nữa mà là quyết đấu một mất một còn, dưới đài ai ai cũng nhận thấy. Phương Chứng đại sư nói:

– Thiện tai, thiện tai! Tại sao đột nhiên tội lỗi đại tác?

Mấy chục chiêu qua đi, Tả Lãnh Thiền thấy đối phương phong tỏa nghiêm mật, lão lo sợ chất độc ở lòng bàn tay lan rộng, kiếm lực lão càng vận càng mạnh. Nhạc Bất Quần đỡ bên này hỏng bên kia giống như chống đỡ không nổi. Đột nhiên kiếm pháp lão biến đổi, lưỡi kiếm bỗng đưa ra rồi chợt rụt về, chiêu thức ngụy kỳ tuyệt luân. Quần hùng dưới đài vô cùng ngạc nhiên, xì xào:

– Đây là thứ kiếm pháp gì vậy?

Người hỏi thì cứ hỏi, còn người trả lời thì không biết trả lời sao, chỉ lắc đầu.

Lệnh Hồ Xung ngồi dựa lên người Doanh Doanh, đột nhiên thấy kiếm pháp sư phụ sử ra đã nhanh lại kỳ lạ, khác hẳn kiếm pháp phái Hoa Sơn. Lòng chàng rất ngạc nhiên, trong nháy mắt lại thấy kiếm pháp Tả Lãnh Thiền biến ảo, đường kiếm sử ra lại rất giống kiếm pháp sư phụ.

Hai người công thủ né tránh, phối hợp như một chiếc áo liền nhau, giống như sư huynh đệ đồng môn mấy chục năm cùng luyện một bộ kiếm pháp, bây giờ đang cùng nhau chiết chiêu. Hơn hai chục chiêu qua, Tả Lãnh Thiền tiến bức, Nhạc Bất Quần không ngừng lùi lại. Lệnh Hồ Xung rất giỏi về quan sát phát hiện chỗ hở trong võ công của người khác, thấy chỗ sơ hở trong chiêu kiếm của sư phụ càng lúc càng lớn, tình thế càng lúc càng nguy hiểm, bất giác rất lo lắng.

Thế thắng của Tả Lãnh Thiền đã định, quần đệ tử phái Tung Sơn lớn tiếng reo hò để trợ oai. Tả Lãnh Thiền vung kiếm càng lúc càng nhanh, thấy kiếm pháp của đối phương tán loạn, lão nghĩ trong vòng mười chiêu đã có thể đánh bay trường kiếm của Nhạc Bất Quần, bất giác lão mừng thầm, tay càng thôi thúc thêm kình lực. Quả nhiên một kiếm tạt ngang, Nhạc Bất Quần vung kiếm lên đỡ, kình lực trên tay Nhạc Bất Quần yếu hẳn. Tả Lãnh Thiền hồi kiếm móc mạnh, Nhạc Bất Quần nắm không chặt, trường kiếm bay thẳng lên trời. Bọn đệ tử phái Tung Sơn hoan hô như sấm động.

Bỗng Nhạc Bất Quần tay không lún người xuống rồi vọt lên, song chưởng thi triển thủ pháp cầm nã, thế tấn công rất lợi hại. Thân người lão bay bổng, ẩn hiện như ma quỷ quay mấy vòng, thoáng qua các hướng, xuất thủ mau lẹ, kỳ lạ thật quá sức tưởng tượng. Tả Lãnh Thiền kinh hãi la lên:

– Đây… đây… đây…

Lão gắng sức vung kiếm đỡ gạt. Trường kiếm của Nhạc Bất Quần rơi xuống cắm trên đài, không ai để ý đến.

Doanh Doanh nói khẽ:

– Đông Phương Bất Bại!

Lệnh Hồ Xung cũng nghĩ giống như cô. Lúc này những chiêu sư phụ sử ra chính là công phu mà ngày đó Đông Phương Bất Bại đã dùng kim thêu đấu với bốn người bọn hắn. Chàng kinh ngạc, quên cả vết thương đau buốt, đứng dậy. Một cánh tay nhỏ bên cạnh đưa ra đỡ dưới nách mà chàng không hề biết; một đôi mắt dịu dàng nhìn trân trân vào mình mà chàng cũng không hay.

Lúc này trên tuyệt đỉnh Tung Sơn, trong mấy ngàn đôi mắt chỉ có một đôi mắt không nhìn hai lão Tả, Nhạc tương đấu. Từ đầu đến giờ, ánh mắt của Nghi Lâm vẫn không giờ phút nào rời khỏi Lệnh Hồ Xung.

Bỗng nghe Tả Lãnh Thiền rú lên một tiếng, Nhạc Bất Quần lộn người ra đứng ở góc Tây Nam của Phong Thiền đài, cách mép đài không quá một thước, loạng choạng cơ hồ muốn té xuống đài. Tả Lãnh Thiền tay phải múa trường kiếm càng sử càng nhanh, toàn là Tung Sơn kiếm pháp, chiêu nào cũng hộ vệ những yếu huyệt trên toàn thân. Thấy kiếm pháp của lão tinh kỳ, kình lực uy mãnh, mỗi chiêu đều khiến cho tiếng gió rít lên, rất nhiều người hoan hô tán thưởng.

Một lúc sau, Tả Lãnh Thiền vẫn múa kiếm một mình chứ không tiến đánh Nhạc Bất Quần, tình thế dường như có gì không ổn.

Những chiêu kiếm của lão chỉ hộ vệ, tuyệt không hề công kích Nhạc Bất Quần. Sử kiếm như vậy giống như là luyện công một mình, đâu phải là cách đánh ứng phó kình địch? Đột nhiên, Tả Lãnh Thiền phóng một kiếm ra rồi dừng lại trên không mà không thu kiếm về. Lão hơi nghiêng đầu, giống như muốn lắng tai nghe thanh âm khác lạ gì. Chỉ thấy trong hai mắt lão chảy ra hai tia máu rất nhỏ xuống má rồi chảy thẳng xuống cằm.

Trong quần hùng có người nói:

– Lão bị đui rồi.

Tiếng nói này không lớn, nhưng Tả Lãnh Thiền tức giận quát:

– Ta không đui, ta không đui! Cẩu tặc nào nói ta đui? Nhạc Bất Quần, ngươi là tên gian tặc, có ngon thì qua đây đấu với ông nội ngươi ba trăm hiệp nữa.

Lão càng quát càng to, trong tiếng quát chứa đầy phẫn nộ, đau khổ và tuyệt vọng, giống như con mãnh thú bị trọng thương, lúc sắp chết cố sức gầm lên. Nhạc Bất Quần đứng ở góc đài, chỉ mỉm cười. Mọi người đều thấy hai mắt Tả Lãnh Thiền quả thực bị Nhạc Bất Quần đâm đui rồi, đều kinh ngạc vô cùng.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh không kinh ngạc với kết cục này. Trường kiếm của Nhạc Bất Quần tuột khỏi tay, sau đó lão sử chiêu thuật võ công không khác gì Đông Phương Bất Bại. Ngày hôm đó trên Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung, Hướng Vấn Thiên, Thượng Quan Vân, cả bốn người liên thủ đấu nhau với Đông Phương Bất Bại mà không địch nổi, cho đến khi Doanh Doanh quay lại công kích Dương Liên Đình mới may mắn đắc thủ. Tuy vậy, cuối cùng Nhậm Ngã Hành cũng bị đâm đui một con mắt, lúc đó sự sanh tử chỉ cách nhau một sợi chỉ. Thân hình của Nhạc Bất Quần bay bổng thần tốc, so với Đông Phương Bất Bại tuy không bằng nhưng nếu đơn đả độc đấu thì Tả Lãnh Thiền nắm chắc phần thua, quả nhiên không bao lâu thì hai mắt của lão bị kim châm đâm mù.

Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ đắc thắng, lòng không những không vui mà ngược lại cảm thấy sợ hãi khôn tả. Tính cách của Nhạc Bất Quần ôn hòa, xưa nay đối đãi chàng rất thân thiết. Từ nhỏ, chàng đối với sư phụ luôn luôn kính sợ. Sau này bị sư phụ trục xuất khỏi môn tường, chàng cũng hiểu vì mình hành sự theo bản tính, thật đáng tội, chỉ mong được sư phụ và sư nương khoan dung chứ chưa bao giờ có ý oán giận. Nhưng lúc này thấy sư phụ đứng ở góc Phong Thiền đài, tay áo rộng bay bay, vẻ mặt nho nhã không còn nữa, không hiểu sao lòng chàng lại nổi lên mối ác cảm mãnh liệt. Có lẽ là do võ công Nhạc Bất Quần sử ra khiến Lệnh Hồ Xung nghĩ đến bộ dạng quái gở của Đông Phương Bất Bại, cũng có lẽ chàng cảm thấy sư phụ đắc thắng không quang minh chính đại. Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, vết thương lại phát đau kịch liệt liền ngồi bệt xuống.

Doanh Doanh và Nghi Lâm cùng đưa tay đỡ, cùng hỏi:

– Sao vậy?

Lệnh Hồ Xung lắc đầu, gượng cười nói:

– Không… không có gì.

Tả Lãnh Thiền lại gầm lên:

– Nhạc Bất Quần, ngươi là đồ gian tặc, có giỏi thì qua đây quyết tử chiến, cứ lén lút hại người thì là hạng tiểu nhân vô sỉ! Ngươi… đấu tiếp với ta.

Dương Anh Ngạc phái Tung Sơn nói:

– Các ngươi lên đỡ sư phụ xuống đi.

Hai tên đệ tử Sử Đăng Đạt và Địch Tu cùng đáp dạ rồi phi thân lên đài, nói:

– Sư phụ, chúng ta xuống thôi.

Tả Lãnh Thiền quát:

– Nhạc Bất Quần, ngươi không dám qua đây sao?

Sử Đăng Đạt đưa tay ra đỡ lão, nói:

– Sư…

Đột nhiên hào quang lóe lên, trường kiếm của Tả Lãnh Thiền từ trên vai trái của Sử Đăng Đạt chém thẳng đến hông phải, tiếp theo kiếm quang lóe lên, Địch Tu đã bị chém đứt ngang ngực. Hai thế kiếm này rất lợi hại thật quá sức tưởng tượng, chỉ một đường kiếm quang lóe lên, hai tên đại đệ tử Tung Sơn đã bị chém thành bốn mảnh.

Quần hùng dưới đài cũng la hoảng lên, tất cả đều kinh hãi. Nhạc Bất Quần từ từ đi đến giữa đài nói:

– Tả huynh, Tả huynh đã bị tàn phế, tiểu đệ sẽ không hơn thua với Tả huynh nữa. Đến nước này, Tả huynh còn muốn tranh chức chưởng môn Ngũ Nhạc phái với tiểu đệ sao?

Tả Lãnh Thiền từ từ đưa trường kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào hướng ngực Nhạc Bất Quần.

Nhạc Bất Quần trong tay không có binh khí, trường kiếm của lão từ trên không rớt xuống vẫn còn cắm trên đài, lay động theo gió. Hai tay Nhạc Bất Quần thả trong tay áo rộng, mắt nhìn chằm chằm vào mũi kiếm cách lão hơn ba thước. Máu tươi trên mũi kiếm nhễu xuống từng giọt, phát ra những tiếng lách tách nhỏ. Cánh tay áo của Tả Lãnh Thiền phồng ra giống như cánh buồm căng gió, tay áo trái rủ xuống, đủ thấy kình lực toàn thân lão đều tập trung vào cánh tay phải. Nội lực cực mạnh, ngay cả tay áo cũng phồng lên thật là phi phàm. Chiêu kiếm này xuất ra, chắc chắn là thế sấm nổ quân reo.

Đột nhiên một cái bóng trắng vội loáng qua. Nhạc Bất Quần nhảy ra sau hơn một trượng, rồi lập tức quay về chỗ cũ, nhất thoái nhất tiến tấn tốc lạ thường. Lão đứng trong khoảnh khắc lại nhảy ra phía sau mé trái hơn một trượng, tiếp theo lão trở về vị trí cũ một cách thần tốc, để mũi kiếm của Tả Lãnh Thiền nhắm lệch ngực lão. Ai ai cũng thấy rất rõ, chiêu này Tả Lãnh Thiền đột kích bất luận lợi hại đến đâu cũng không thể đụng đến người Nhạc Bất Quần được.

Trong đầu Tả Lãnh Thiền vô số ý nghĩ lần lượt trôi nhanh, chiêu kiếm này nếu không thể đâm vào ngực Nhạc Bất Quần chỉ cần hắn né tránh được, hai mắt của lão đã bị mù thì phải để mặc cho hắn mổ xẻ. Lão nghĩ mình đã hao tổn biết bao tâm huyết để trù hoạch hợp nhất ngũ phái, không ngờ cuối cùng bá nghiệp như không, thân bại danh liệt còn bị ám toán. Đột nhiên lòng lão chua xót, máu nóng trào lên. Ọe một tiếng, lão phun ra một ngụm máu tươi.

Nhạc Bất Quần hơi nghiêng người sớm tránh sang một bên, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười.

Tả Lãnh Thiền rung tay phải một cái, trường kiếm gãy đôi. Lão ném thanh kiếm gãy xuống, ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười truyền đi rất xa vang động cả sơn cốc. Trong tràng cười dài, lão quay người lại bước xuống đài, lúc đi đến bên đài, chân trái dẫm lên khoảng không, nhưng lão đã sớm đề phòng, chân phải đạp một cái, lão phi thân xuống đài.

Mấy tên đệ tử Tung Sơn chạy đến cùng gọi:

– Sư phụ, chúng ta cùng động thủ, đem tất cả bọn Hoa Sơn băm nát ra như tương…

Tả Lãnh Thiền lớn tiếng quát:

– Bậc đại trượng phu nói phải giữ lời! Đã nói là tỉ kiếm đoạt soái, dùng võ công bản thân để tranh thắng, võ công Nhạc tiên sinh hơn cả Tả mỗ, đương nhiên mọi người phải tôn tiên sinh lên làm chưởng môn không làm khác được.

Lúc đầu khi lão bị đâm mù hai mắt, lão vừa kinh hãi vừa tức giận, liền ngoác miệng chửi. Nhưng lúc bình tĩnh lại, lão liền khôi phục khí phách thân phận của một đại tôn sư võ học. Quần hùng thấy lão khí phách hào hùng, được thì nắm lấy, không được thì bỏ, ai cũng khâm phục. Nếu không thì với nhân số đông đảo của phái Tung Sơn, với những tay trợ thủ, lại chiếm được địa lợi, nếu cùng quần ẩu loạn đấu với phái Hoa Sơn thì dù Nhạc Bất Quần võ công có cao đến đâu cũng khó chống đỡ nổi.

Trong những người của Ngũ Nhạc kiếm phái và quần hùng đến Tung Sơn xem náo nhiệt có không ít kẻ xu nịnh, nghe Tả Lãnh Thiền nói như vậy liền lớn tiếng hoan hô:

– Mời Nhạc tiên sinh lên làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái, mời Nhạc tiên sinh lên làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái!

Bọn đệ tử phái Hoa Sơn càng hoan hô to hơn, vang dội cả một vùng. Những biến cố này vượt ra ngoài dự đoán, môn hạ Hoa Sơn khó tin được chuyện xảy ra trước mắt là có thật. Nhạc Bất Quần đi đến bên đài, cung tay nói:

– Tại hạ và Tả sư huynh tỉ võ giao nghệ, vốn chỉ muốn điểm đến là dừng. Nhưng võ công của Tả sư huynh quá cao cường, làm trường kiếm trong tay tại hạ bay đi. Lúc nguy cấp, tại hạ tự bảo vệ nên hạ thủ lỡ tay, đến nỗi hai mắt Tả sư huynh bị hỏng, lòng tại hạ thật áy náy. Chúng ta phải tìm danh y để trị thương cho Tả sư huynh mới được.

Dưới đài có người nói:

– Đao kiếm không có mắt, làm sao có thể bảo đảm không bị thương.

Người khác nói:

– Các hạ không sát thủ, đủ thấy là nhân nghĩa rồi.

Nhạc Bất Quần nói:

Lão cung tay, không nói, có ý không xuống đài. Dưới đài có người la lên:

– Người nào còn muốn làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái thì lên đài đấu đi.

– Còn ai muốn trổ tài thì lên đài xin Nhạc tiên sinh chỉ giáo cũng không sao.

Mấy trăm người cùng la lên:

– Mời Nhạc tiên sinh lên làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái, mời Nhạc tiên sinh lên làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái!

Nhạc Bất Quần chờ tiếng mọi người lắng xuống, lớn tiếng nói:

– Được các vị yêu mến cất nhắc, tại hạ cũng không dám chối từ. Ngũ Nhạc phái hôm nay mới thành lập, còn trăm việc chưa làm, tại hạ chỉ có thể coi chuyện tổng quát thôi. Chuyện của Hành Sơn xin mời Mạc Đại tiên sinh chủ trì. Chuyện của Hằng Sơn do Lệnh Hồ Xung hiền đệ chủ trì. Chuyện Thái Sơn xin Ngọc Khánh, Ngọc Âm hai vị đạo trưởng, cùng với Kiếm Trừ đệ tử của Thiên Môn sư huynh, cả ba người cùng chủ trì. Chuyện của Tung Sơn, Tả sư huynh bị hỏng mắt nên không tiện, xin tính sau…

Nhạc Bất Quần ngừng một lúc, mục quang nhìn vào đám người Tung Sơn rồi từ từ nói:

– Theo tại hạ thấy, tạm thời mời Dương Anh Ngạc Dương sư huynh, Lục Bách Lục sư huynh cùng với Tả sư huynh, ba vị cùng xử lý những việc thường ngày.

Lục Bách không ngờ vậy, liền nói:

– Chuyện này… chuyện này…

Môn hạ Tung Sơn và những người phái khác đều rất kinh ngạc. Dương Anh Ngạc lâu nay làm phó thủ cho Tả Lãnh Thiền, cũng tạm được, còn Lục Bách vừa rồi đã nói những lời gây khó dễ cho Nhạc Bất Quần, châm biếm cay độc rất vô lễ với lão. Không ngờ Nhạc Bất Quần không để bụng, còn chỉ định Lục Bách sẽ cùng chủ trì mọi chuyện của Tung Sơn. Môn hạ Tung Sơn vốn đối với chuyện Tả Lãnh Thiền bị đâm mù hai mắt rất căm hận, nhiều người muốn chờ cơ hội để sinh sự.

Nghe Nhạc Bất Quần phái Dương Anh Ngạc, Lục Bách, Tả Lãnh Thiền, ba người cùng lo liệu chuyện của Tung Sơn, giữ nguyên trạng phái Tung Sơn, Nhạc Bất Quần sẽ không can dự chèn ép, khí căm hận của bọn họ liền lắng xuống.

Nhạc Bất Quần nói:

– Hôm nay, Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta hợp nhất, nếu không chung sức chung lòng thì ngũ phái hợp nhất cũng chỉ là hư danh mà thôi. Mọi người từ nay về sau đều là đồng môn thân thuộc, không phân biệt môn phái nữa. Tại hạ vô đức vô tài, tạm thời chấp chưởng môn hộ bổn phái, việc chấn hưng bổn phái bàn bạc kỹ với các vị huynh đệ, không dám chuyên quyền. Bây giờ trời đã tối, các vị đều vất vả, xin mời đến đại viện của Tung Sơn nghỉ ngơi, uống rượu dùng cơm.

Quần hùng càng hoan hô, lũ lượt chạy xuống núi. Nhạc Bất Quần xuống đài, bọn Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo nhân đều qua chúc mừng lão. Phương Chứng và Xung Hư vẫn lo lắng sau khi Tả Lãnh Thiền gộp năm phái lại, sẽ có tham vọng khôn cùng, muốn thôn tính Thiếu Lâm, Võ Đang gây họa võ lâm. Ai cũng biết rõ Nhạc Bất Quần ra vẻ quân tử khiêm nhường để lão chấp chưởng môn hộ ngũ phái cũng yên tâm hơn Tả Lãnh Thiền, cho nên ý mọi người đến chúc mừng đều rất thành khẩn.

Phương Chứng đại sư nói khẽ:

– Nhạc tiên sinh, bây giờ trong môn hạ Tung Sơn e rằng có người căm hận muốn gây bất lợi cho thí chủ. Người thường nói lời tốt thì tâm muốn hại người không phải không có, đề phòng lòng dạ con người thật là khó. Thí chủ thân ở Tung Sơn cũng phải cẩn thận.

Nhạc Bất Quần nói:

– Dạ, đa tạ Phương trượng đại sư chỉ dạy.

Phương Chứng nói:

– Giữa núi Thiếu Thất và nơi này cách nhau không xa, rất dễ hô ứng.

Nhạc Bất Quần xá dài xuống rồi nói:

– Hảo ý của đại sư, Nhạc mỗ xin ghi khắc trong lòng.

Lão lại nói với bọn Xung Hư đạo nhân, Giải bang chủ Cái bang mấy câu rồi bước nhanh đến trước Lệnh Hồ Xung, hỏi:

– Xung nhi, thương thế của ngươi không đáng ngại chứ?

Từ lúc lão trục xuất Lệnh Hồ Xung ra khỏi phái Hoa Sơn đến nay, đây là lần đầu tiên lão dịu dàng gọi chàng là “Xung nhi”.

Lòng Lệnh Hồ Xung se lại, run run đáp:

– Không… không sao.

Nhạc Bất Quần nói:

– Ngươi theo ta cùng về Hoa Sơn dưỡng thương, sum vầy với sư nương. Ngươi thấy thế nào?

Nếu Nhạc Bất Quần nhắc đến chuyện này mấy canh giờ trước thì Lệnh Hồ Xung sẽ vui mừng như điên, đồng ý ngay, nhưng bây giờ chàng lại chần chừ, cảm thấy rất sợ hãi khi lên Hoa Sơn.

Nhạc Bất Quần hỏi:

– Thế nào?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Kim thương dược của phái Hằng Sơn rất hiệu nghiệm. Đệ tử… đệ tử dưỡng thương khỏe rồi sẽ lên núi bái kiến sư phụ, sư nương.

Nhạc Bất Quần nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt chàng dường như muốn nhìn thấy tâm ý chân thật của chàng. Một lúc sau, lão mới nói:

– Vậy cũng được. Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, ta mong ngươi sớm lên Hoa Sơn trùng phùng.

Lệnh Hồ Xung đáp dạ, gắng gượng muốn đứng dậy hành lễ. Nhạc Bất Quần đưa tay đỡ cánh tay phải của chàng. Lão dịu dàng nói:

– Không cần đâu.

Lệnh Hồ Xung rụt người lại, vẻ mặt bất giác lộ ra vẻ khiếp sợ. Nhạc Bất Quần hừ một tiếng, vẻ mặt thoáng tức giận nhưng lão liền mỉm cười than:

– Tiểu sư muội của ngươi vẫn còn giống như ngày trước, ra tay không biết khinh trọng, dù sao cũng chưa đả thương đến chỗ yếu hại của ngươi.

Lão gật đầu chào bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh hai đại đệ tử Hằng Sơn rồi mới từ từ quay người đi.

Ngoài mấy trượng có mấy trăm người đang đợi. Nhạc Bất Quần đi đến gần, họ nhốn nháo vây quanh rồi lớn tiếng khen ngợi võ công của lão cao cường, con người nhân nghĩa, xử sự đắc lễ.

Trong tiếng nịnh nọt ton hót, tất cả dần dần đi xuống núi.

Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn theo bóng của sư phụ mất hút bên sườn núi, người của các phái cũng đều xuống núi hết. Bỗng nghe sau lưng có tiếng một cô gái nói:

– Ngụy quân tử!

Lệnh Hồ Xung loạng choạng, vết thương đau kịch liệt, ba chữ “Ngụy quân tử” giống như cây thiết chùy đánh mạnh vào ngực. Trong chớp mắt, chàng cơ hồ như muốn nghẹt thở.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ