Hồi 133: Quyết ra tay phá đám bọn Tung Sơn

Hồi 133: Quyết ra tay phá đám bọn Tung Sơn

Phương Chứng đại sư chấp tay nói:

– Thiện tai, thiện tai! Lời nói của Nhạc cư sĩ thật đầy lòng thương yêu con người. Nếu người trong võ lâm có cách suy nghĩ như Nhạc cư sĩ thì gió tanh mưa máu, đao kiếm phân tranh đều sẽ không còn nữa.

Nhạc Bất Quần nói:

– Đại sư quá khen. Một chút thiển kiến của tại hạ, lịch đại cao tăng đại đức chùa Thiếu Lâm đương nhiên đã sớm nghĩ qua rồi. Danh vọng địa vị của chùa Thiếu Lâm trong võ lâm chỉ cần đăng cao hô hào một tiếng thì kẻ sĩ cao minh trác tuyệt của các nhà, các phái đều hưởng ứng ngay, hàng trăm hàng ngàn năm nay tất có thể làm nên việc lớn. Cố nhiên võ công của các nhà các phái lưu truyền bất đồng, pháp môn tu luyện khác nhau, muốn người học võ không phân môn hộ khác phái, thật không dễ. Nhưng “quân tử hòa nhi bất đồng”, võ công có thể không giống nhau mà vẫn có thể hòa khí. Nhưng cho đến ngày hôm nay trên giang hồ vẫn còn chia rẽ môn phái, hoặc minh tranh hoặc ám đấu, vô số tâm huyết tính mạng đã hao phí với những cuộc đấu tranh vô vị. Trước nay những kẻ sĩ cao minh đều biết phân môn phái, môn hộ có đại họa, thì tại sao không hạ quyết tâm để tiêu trừ đi! Tại hạ còn không hiểu, đối với chuyện này đã khổ tâm suy nghĩ nhiều năm, cho đến trước đây mấy ngày, tại hạ mới tỉnh ngộ, hiểu rõ mấu chốt bên trong của nó. Chuyện này có quan hệ đến sinh tử, phúc họa của toàn thể đồng đạo trong võ lâm. Tại hạ không dám tự giấu kín, kính cẩn nói ra xin các vị chỉ giáo.

Quần hào nhao nhao lên nói:

– Xin cứ nói! Xin cứ nói!

– Kiến giải của Nhạc tiên sinh nhất định là rất cao minh.

– Không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì?

– Muốn thanh trừ môn hộ phái khác thì khó như lên trời.

Nhạc Bất Quần chờ tiếng quần hào lắng xuống mới nói:

– Tại hạ chuyên tâm suy nghĩ phát giác đạo lý bên trong, thì ra là ở sự khác biệt giữa chữ “cấp” và chữ “tiệm”. Xưa nay có người trong võ lâm hy vọng tiêu trừ môn hộ các phái, thường nóng lòng, muốn nhất cử và tiêu trừ hết giới hạn giữa các tông phái, môn hộ; thật không biết lâu đời thì khó sửa. Tông phái trong võ lâm lớn có mấy chục, nhỏ có hơn ngàn, mỗi môn hộ đều có truyền thống mấy chục năm thậm chí có đến hàng trăm hàng ngàn năm, muốn cất tay một cái mà tiêu trừ hết thì thật là khó như lên trời.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Theo cao kiến của Nhạc tiên sinh, muốn tiêu trừ khác biệt tông phái môn hộ thì tuyệt không thể được ư? Nói như vậy há không khiến cho người thất vọng sao?

Nhạc Bất Quần lắc đầu nói:

– Tuy gian nan vạn phần nhưng không phải là không làm được. Vừa rồi tại hạ nói, sự sai biệt ở đây chính là sự bất đồng giữa cấp tốc và hòa hoãn. Người ta thường nói: “Dục tốc thì bất đạt”. Chỉ cần phương châm biến đổi thì đồng đạo trong thiên hạ hiệp lực mà làm, thời gian có thể năm chục năm hay một trăm năm. Không có lý nào mà không thành.

Tả Lãnh Thiền thở dài nói:

– Năm chục năm, một trăm năm, anh hùng hảo hán ở đây tám chín phần đều đã trở thành nắm xương khô rồi.

Nhạc Bất Quần nói:

– Chúng ta phải tận lực. Việc thành công hay không là ở trong tay chúng ta, bất tất phải tính toán. Tiền nhân trồng cây hậu nhân ăn quả, chúng ta chỉ trồng cây, để hậu nhân hưởng phúc thanh lương, há không phải là mỹ sự sao? Vả lại, năm chục năm, một trăm năm là thời hạn đại thành tựu, ít nhất trong thời gian tám năm mười năm, cũng đã thấy có chút thành tựu nho nhỏ trước mắt rồi.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Tám năm mười năm có chút thành tựu thì hay lắm rồi. Vậy không biết kế sách tiến hành thế nào?

Nhạc Bất Quần mỉm cười nói:

– Việc làm trước mắt của Tả minh chủ là mỹ sự đại phúc cho đồng đạo giang hồ. Chúng ta muốn nhất cử mà có ý kiến tiêu trừ môn hộ tông phái thì không cách nào làm được. Nhưng các nhà các phái ở khu vực gần nhau, võ công tương tự nhau, hoặc hỗ tương giao hảo, đồng tâm hiệp lực hợp phái trước, thì trong vòng tám năm mười năm, môn hộ tông phái dần dần giảm đi hơn một nửa. Ngũ Nhạc kiếm phái ta hợp thành Ngũ Nhạc phái, làm gương cho các nhà các phái, đó là việc lớn có thể được tuyên dương ngàn năm trong võ lâm.

Nhạc Bất Quần vừa dứt lời, quần hào hoan hô:

– Thì ra phái Hoa Sơn tán thành ngũ phái hợp nhất.

Lệnh Hồ Xung giật minh kinh hãi, thầm nghĩ: Không ngờ sư phụ lại tán thành việc hợp phái. Ta đã nói phái Hằng Sơn theo ý kiến phái Hoa Sơn, sư phụ nói tán thành hợp phái, thì ta không thể nuốt lời được nữa rồi.

Lệnh Hồ Xung bồn chồn lo lắng. Chàng đưa mắt nhìn Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo nhân, chỉ thấy hai lão đều lắc đầu, thần sắc buồn bã.

Tả Lãnh Thiền vẫn lo Nhạc Bất Quần sẽ chống đối dị nghị. Nhạc Bất Quần giỏi về biện luận, thanh danh vang động trên giang hồ, không thể bắt bẻ được lão, vạn lần không ngờ lão lại tán thành hợp phái, thật là đại hỷ không có gì bằng. Tả Lãnh Thiền nói:

– Phái Tung Sơn tán thành ngũ phái hợp nhất, thành thật mà nói vốn chỉ là nghĩ đến đạo lý đoàn kết nhất trí sẽ thành công, cảm thấy hợp lại thì mạnh mà phân ra thì yếu. Nhưng hôm nay nghe Nhạc tiên sinh nói đạo lý này, khiến cho tại hạ vỡ lẽ ra, mới biết thì ra ngũ phái hợp nhất đối với tiền đồ võ lâm có mối quan hệ trọng đại như vậy, chứ không phải chuyện có lợi cho Ngũ Nhạc phái chúng ta mà thôi.

Nhạc Bất Quần nói:

– Sau khi ngũ phái ta hợp nhất, nếu muốn trương đại thế lực của mình cùng với các môn phái tranh hùng đấu thắng, thì chỉ có làm tăng thêm phong ba trong võ lâm. Đối với Ngũ Nhạc phái ta cố nhiên chưa chắc tốt lành gì, đối với đồng đạo giang hồ thì họa nhiều hơn phúc. Cho nên tông chỉ hợp phái tất phải dựa vào bốn chữ “Tức tranh giải phân”, đấu tranh để xóa bỏ sự ngăn cách. Tại hạ thiết nghĩ tâm trạng của bằng hữu đồng đạo, cho rằng sau khi Ngũ Nhạc phái ta hợp nhất, đối với các phái có thể bất lợi. Về điểm này các vị cứ yên tâm.

Quần hùng nghe lão nói mấy câu này, có người dường như vừa lòng, có người bán tín bán nghi.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Nếu nói như vậy thì phái Hoa Sơn tán thành hợp phái ư?

Nhạc Bất Quần đáp:

– Đúng vậy.

Lão ngừng một lúc, nhìn Lệnh Hồ Xung nói:

– Lệnh Hồ chưởng môn phái Hằng Sơn trước đây đã từng là môn hạ Hoa Sơn, tại hạ và Lệnh Hồ chưởng môn đã có tình sư đồ hai chục năm. Chưởng môn ra khỏi môn tường Hoa Sơn, nhưng Lệnh Hồ chưởng môn vẫn không bỏ đi, lúc nào cũng tâm niệm không quên tình nghĩa ngày trước của tại hạ đối với chưởng môn, mong muốn cuối cùng được ở cùng bổn phái của tại hạ. Hôm nay tại hạ đã hứa với Lệnh Hồ chưởng môn, muốn đồng quy một phái, cũng không phải là chuyện khó gì.

Lệnh Hồ Xung lòng chấn động, nhưng liền hiểu ra: Sư phụ hứa với ta trở lại môn hạ của sư phụ, thì ra không phải là quay về Hoa Sơn, mà là sau khi ngũ phái hợp nhất, ta, sư phụ và sư nương cùng ở trong một phái. Vậy thì hay biết mấy.

Nhưng chàng lại nghĩ: Vừa rồi sư phụ nói: Ngũ phái hợp nhất, tông chỉ là bốn chữ “Tức tranh giải phân”. Nếu thật như vậy thì ngũ phái hợp nhất là chuyện tốt chứ không phải là chuyện xấu. Không hiểu tiền đồ kiết hung của Ngũ Nhạc phái dựa theo tôn chỉ của sư phụ ta hay là dựa theo tôn chỉ của Tả Lãnh Thiền? Nếu hai phái Hoa Sơn, Hằng Sơn ta đồng tâm hiệp lực, thêm phái Hành Sơn cùng với những đạo hữu trong phái Thái Sơn, ba phái rưỡi ta đối kháng với phái Tung Sơn và một nửa phái Thái Sơn, chưa chắc không thể chiếm được phần thắng.

Tư tưởng của Lệnh Hồ Xung dồn dập như nước triều dâng. Tả Lãnh Thiền nói:

– Chúc mừng Nhạc tiên sinh và Lệnh Hồ chưởng môn. Từ hôm nay trở đi, hiền sư đồ trở về một phái, thật là hỷ sự trong trời đất.

Mấy trăm người trong quần hào vỗ tay reo hò. Bỗng nhiên Đào Chi Tiên lớn tiếng nói:

– Chuyện này không ổn, không ổn, vô cùng không ổn.

Đào Cán Tiên hỏi:

– Tại sao không ổn?

Đào Chi Tiên hỏi:

– Chưởng môn phái Hằng Sơn vốn là sáu huynh đệ ta làm có phải không?

Bọn Đào Cán Tiên năm người cùng đáp:

– Đúng vậy!

Đào Chi tiên hỏi tiếp:

– Sau đó bọn ta lịch sự nhường cho Lệnh Hồ Xung làm phải không? Bọn ta nhường cho Lệnh Hồ Xung làm với một điều kiện là muốn Lệnh Hồ Xung phải báo thù cho ba vị sư thái Định Nhàn, Định Tĩnh và Định Dật có phải không?

Lão hỏi câu này, bọn Đào Cán Tiên năm người cùng đáp:

– Đúng vậy!

Đào Chi Tiên nói:

– Nhưng người sát hại ba vị sư thái lại ở trong Ngũ Nhạc kiếm phái, theo ta thấy nếu không phải người họ Tả thì là người họ Hữu, hoặc không phải người họ Tả họ Hữu thì là người họ Trung. Nếu Lệnh Hồ Xung gia nhập Ngũ Nhạc phái, cùng với người họ Tả, họ Hữu hay họ Trung trở thành đồng môn sư huynh đệ, thì làm sao có thể động đao động thương để báo thù cho các vị sư thái?

Đào Cốc ngũ tiên cùng nói:

– Không sai chút nào.

Tả Lãnh Thiền tức giận thầm nghĩ: Sáu cái đồ ôn dịch này sỉ nhục ta trước mặt mọi người, nếu để cho bọn ngươi sống thêm mấy giờ nữa chỉ e còn không ít những lời càn rỡ.

Đào Căn Tiên lại nói:

– Nếu Lệnh Hồ Xung không báo thù cho Định Nhàn sư thái, thì không thể làm chưởng môn phái Hằng Sơn phải không? Nếu hắn không làm chưởng môn phái Hằng Sơn thì không cầm quyền được phái Hằng Sơn có phải không? Nếu hắn không cầm quyền phái Hằng Sơn thì phái Hằng Sơn có chịu gia nhập Ngũ Nhạc phái hay không là chuyện không thể do Lệnh Hồ Xung quyết định có phải không?

Lão hỏi câu này, Đào Cốc ngũ tiên cùng đáp:

– Đúng vậy!

Đào Cán Tiên nói:

– Một phái không thể không có chưởng môn, Lệnh Hồ Xung đã không được làm chưởng môn phái Hằng Sơn thì phải đề cử một người cao minh khác có phải không? Trong phái Hằng Sơn có sáu vị anh hùng võ công cao cường, kiến thức phi phàm, năm trước Định Nhàn sư thái vốn đã sớm nhận định như vậy, ngay cả Tả minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm phái vừa rồi cũng nói: “Sáu vị võ công cao cường, kiến thức phi phàm, Tả mỗ ngưỡng mộ từ lâu” có phải không?

Đào Cán Tiên hỏi thì năm huynh đệ của lão cũng cùng đáp:

– Đúng vậy!

Người hỏi thanh âm càng lúc càng vang lâu, năm người trả lời cùng lúc càng hùng hồn. Quần hùng đến dự hội một là cảm thấy nực cười, hai là thấy có người đến làm náo loạn phái Tung Sơn thì trong lòng vui sướng. Nhiều người náo loạn hưởng ứng theo. Mấy chục người cùng la to theo Đào Cốc ngũ tiên:

– Đúng vậy!

Sau khi Nhạc Bất Quần tán thành chuyện hợp nhất ngũ phái, lòng Lệnh Hồ Xung càng rối bời. Bây giờ nghe Đào Cốc lục tiên đem chuyện đó ra nói huỵch toẹt, lòng chàng cảm thấy vui mừng, dường như sáu huynh đệ này đang tìm cách giải vây cho mình. Nhưng nghe một lúc, đột nhiên chàng lấy làm kỳ lạ: Trước nay, Đào Cốc lục tiên nói năng lung tung, câu nọ xọ câu kia, nhưng đến Tung Sơn, mỗi câu bọn họ nói ra luôn hàm chứa thâm ý. Vừa rồi, những lời họ nói dường như rất thấu tình đạt ý, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị trước, khiến cho người khó biện bạch được, khác hẳn với những lúc bình thường bọn họ nói chuyện. Chẳng lẽ có cao nhân nào đang ngấm ngầm chỉ điểm cho bọn họ?

Đào Hoa Tiên nói:

– Sáu vị đại anh hùng võ công trác tuyệt, kiến thức phi phàm trong phái Hằng Sơn là ai? Các vị không phải là người ngu, chắc cũng đã biết rồi, có phải không?

Hơn một trăm người cùng cười rần lên, đáp:

– Biết rõ!

Đào Hoa Tiên nói:

– Chuyện thị phi trong thiên hạ có công luận xét đoán bởi vì công đạo ở trong lòng người. Xin hỏi các vị, sáu vị đại anh hùng này là ai?

Trong tiếng cười rần rần, hơn hai trăm người cùng đáp:

– Là Đào Cốc lục tiên!

Đào Căn Tiên nói:

– Chính xác! Nếu nói như vậy thì sáu anh em tại hạ không thể từ chối địa vị chưởng môn phái Hằng Sơn, phải cố gắng làm, đức cao vọng trọng, mọi người hy vọng, trăng rằm trăng tròn, nước chảy đá mòn, núi cao biển rộng, môn hộ đại khai…

Lão càng nói càng hăng, quần hùng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Không ít người phái Tung Sơn lớn tiếng quát tháo:

– Sáu cái đồ ôn dịch ở đây làm trò khỉ gì vậy? Mau cút xuống núi cho ta!

Đào Chi Tiên nói:

– Kỳ thật kỳ thật! Bọn Tung Sơn các ngươi muốn hợp nhất ngũ phái nên tìm trăm phương ngàn kế mời sáu vị đại anh hùng phái Hằng Sơn quang lâm đến Tung Sơn mà bây giờ các ngươi lại muốn đuổi bọn ta xuống núi. Sáu vị đại anh hùng bọn ta đi rồi thì bọn tiểu anh hùng, nữ anh hùng còn lại của phái Hằng Sơn cũng đều xuống núi hết ráo, chuyện hợp nhất ngũ phái của các ngươi, hà hà, liệu có thành không? Được, các bằng hữu phái Hằng Sơn! Chúng ta xuống núi thôi, để bọn họ hợp nhất bốn phái. Tả Lãnh Thiền thích làm chưởng môn Tứ Nhạc phái thì cứ mặc để cho hắn làm. Phái Hằng Sơn chúng ta không thèm xem cuộc náo nhiệt ở đây nữa.

Bọn nữ đệ tử Nghi Hòa, Nghi Thanh hận Tả Lãnh Thiền đến tận xương, nghe Đào Chi Tiên nói vậy, liền cùng hô lên:

– Chúng ta đi thôi!

Tả Lãnh Thiền vừa nghe liền hoang mang. Lão nghĩ: Phái Hằng Sơn mà đi thì Ngũ Nhạc phái biến thành Tứ Nhạc phái. Từ xưa đến nay, thiên hạ chỉ biết có Ngũ Nhạc, quyết không có lý nào thiếu một để thành Tứ Nhạc. Dù bốn phái hợp nhất, ta làm chưởng môn Tứ Nhạc phái cũng chẳng vinh quang gì, không những mất hết oai phong mà còn trở thành trò cười cho thiên hạ trong võ lâm.

– Các vị bằng hữu phái Hằng Sơn có gì từ từ nói, hà tất phải vội vã như vậy?

Đào Căn Tiên nói:

– Tại lũ cáo, bầy chồn, quân tướng tôm cua của ngươi lớn tiếng quát tháo đuổi bọn ta xuống núi chứ không phải do bọn ta tự ý muốn đi.

Tả Lãnh Thiền hừ một tiếng nhìn Lệnh Hồ Xung nói:

– Lệnh Hồ chưởng môn, chúng ta là người học võ, lời nói như ngàn vàng. Chưởng môn nói sẽ làm theo ý của Nhạc tiên sinh thì không thể nuốt lời làm ngơ.

Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn Nhạc Bất Quần, thấy mặt lão đầy vẻ quan tâm, gật đầu với mình. Lệnh Hồ Xung quay lại nhìn Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo nhân, thấy hai lão liên tục lắc đầu. Chàng không biết phải làm sao, thì lại nghe Nhạc Bất Quần nói:

– Xung nhi, ta và ngươi xưa nay tình như phụ tử; sư nương của ngươi đối đãi với ngươi không tệ. Chẳng lẽ ngươi không muốn đoàn tụ vui vầy với chúng ta như ngày xưa sao?

Lệnh Hồ Xung nghe câu nói này, cảm động nước mắt lưng tròng, không nghĩ ngợi nữa, lớn tiếng nói:

– Sư phụ, sư nương, hài nhi luôn ước mong như vậy, các vị tán đồng chuyện ngũ phái hợp nhất, hài nhi không dám trái lệnh.

Hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp:

– Nhưng, huyết hải thâm cừu của ba vị sư thái…

Nhạc Bất Quần lớn tiếng nói:

– Ba vị sư thái Định Nhàn, Định Tĩnh, Định Dật phái Hằng Sơn không may bị người ám toán, đồng đạo võ lâm không ai không đau lòng thương tiếc. Từ nay về sau, chúng ta ngũ phái hợp nhất, chuyện của phái Hằng Sơn cũng là chuyện của Nhạc mỗ ta. Điều trước mắt là chúng ta phải điều tra rõ hung thủ, sau đó với sức lực của ngũ phái chúng ta, cùng sự hiệp lực của đồng đạo võ lâm thì dù hung thủ có tấm thân kim cương bất hoại, chúng ta cũng băm hắn nát ra như tương. Xung nhi, ngươi không cần lo lắng, hung thủ này dù là nhân vật tuyệt đỉnh trong Ngũ Nhạc phái ta thì chúng ta cũng quyết không buông tha cho hắn.

Lời nói này hùng hồn lẫm liệt, chắc như đinh đóng cột, tuyệt không phải lời nói suông. Chúng nữ đệ tử phái Hằng Sơn liền hoan hô. Nghi Hòa lớn tiếng nói:

– Lời Nhạc tiên sinh nói rất đúng. Nếu tôn giá có thể chủ trì đại cục, trả được huyết hải thâm thù cho ba vị sư tôn của bọn bần ni, phái Hằng Sơn từ trên xuống dưới đều cảm ơn đại đức này.

Nhạc Bất Quần nói:

– Chuyện này đã đặt lên vai Nhạc mỗ, trong vòng ba năm, nếu Nhạc mỗ không thể báo thù cho ba vị sư thái thì đồng đạo võ lâm có thể nguyền rủa Nhạc mỗ là quân vô sỉ, tiểu nhân đê tiện…

Lão vừa dứt lờ i thì nữ đệ tử phái Hằng Sơn liền lớn tiếng hoan hô, người ở phái khác cũng vỗ tay phụ họa theo.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Tuy ta quyết tâm báo thù cho ba vị sư thái, nhưng muốn hạn định thời gian cũng không thể. Mọi người nghi ngờ Tả Lãnh Thiền là hung thủ, nhưng làm sao có đủ bằng chứng? Dù có đem lão khắc chế, bức vấn lão cũng quyết không thừa nhận. Tại sao sư phụ có thể khẳng định như vậy? Phải rồi, sư phụ lão nhân gia nhất định đã biết đích thực hung thủ là ai, lại nắm được chứng cứ rõ ràng, thì trong vòng ba năm có thể đối phó với hắn.

Trước đây Lệnh Hồ Xung chiều theo ý Nhạc Bất Quần mà tán thành chuyện hợp phái, còn sợ bọn đệ tử phái Hằng Sơn không đồng ý, bây giờ thấy bọn họ lớn tiếng hoan hô, không ai phản đối thì lòng nhẹ hẳn đi. Chàng lớn tiếng nói:

– Như vậy thì hay lắm. Sư phụ Nhạc tiên sinh của tại hạ đã nói chỉ cần điều tra hung thủ giết hại ba vị sư thái là ai, dù hắn là nhân vật tuyệt đỉnh trong Ngũ Nhạc phái cũng quyết không buông tha. Tả chưởng môn, chưởng môn có tán thành câu nói này không?

Tả Lãnh Thiền lạnh lùng nói:

– Câu nói này rất đúng, tại sao Tả mỗ không tán thành?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Hôm nay anh hùng thiên hạ ở đây, tất cả đều nghe thấy, chỉ cần điều tra được hung thủ hại chết ba vị sư thái là ai, đích thân hạ thủ hay ra lệnh đệ tử môn hạ ra tay, bất luận hắn là tiền bối tôn trưởng gì thì ai ai cũng có thể giết hắn.

Trong quần hùng, có hơn phân nửa người lớn tiếng phụ họa theo. Tả Lãnh Thiền đợi tiếng người lắng xuống, nói:

– Trong Ngũ Nhạc kiếm phái, Đông nhạc Thái Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn, Trung nhạc Tung Sơn, ngũ phái đồng ý hợp phái. Vậy từ nay về sau, năm chữ “Ngũ Nhạc kiếm phái” không còn xuất hiện trong võ lâm nữa. Đệ tử môn nhân của năm phái ta đều thành môn hạ của phái mới: Ngũ Nhạc phái.

Tả Lãnh Thiền vung tay trái một cái, tiếng pháo ở hai bên núi đùng đùng nổ lên bất tuyệt, có rất nhiều quả pháo thăng thiên bay lên không trung nổ tung khánh chúc Ngũ Nhạc phái chính thức khai sơn lập phái. Quần hùng nhìn nhau, nét mặt lộ vẻ hân hoan, đều nghĩ: Tả Lãnh Thiền đã chuẩn bị chu đáo như vậy thì chuyện Ngũ Nhạc kiếm phái hợp nhất đương nhiên sẽ thành công. Nếu hôm nay hợp phái không thành, thì trên tuyệt đỉnh Tung Sơn này e rằng có một trận ác đấu máu chảy thành sông.

Trên núi mây khói bay phất phơ, mảnh pháo bay bay, tiếng pháo nổ càng lúc càng vang to, không ai nói gì được. Một lúc rất lâu sau, tiếng pháo mới giảm dần.

Nhiều hào sĩ giang hồ ùa đến chúc mừng Tả Lãnh Thiền. Xem ra những người này hoặc do phái Tung Sơn mời đến trợ lực, hoặc là thấy ngũ nhạc hợp phái đã thành, thanh thế của Tả Lãnh Thiền lớn mạnh nên chạy đến chúc mừng ton hót. Tả Lãnh Thiền nói những lời khiêm tốn, nét mặt dù lành lạnh cũng lộ ra một chút hớn hở.

Bỗng Đào Căn Tiên nói:

– Ngũ Nhạc kiếm phái đã hợp thành một phái Ngũ Nhạc, Đào Cốc lục tiên ta cũng thuận theo lẽ tự nhiên. Đây gọi là người biết thời vận là tay tuấn kiệt.

Tả Lãnh Thiền thầm nghĩ:

– Từ khi sáu cái đồ ôn dịch này lên núi chỉ có câu này là giống người thôi.

Đào Cán Tiên nói:

– Bất luận một môn phái nào đều có chưởng môn nhân. Chưởng môn Ngũ Nhạc phái do ai đảm nhận đây? Nếu tất cả nhất trí cử Đào Cốc lục tiên thì bọn ta cũng đành phải nhận vậy.

Đào Chi Tiên nói:

– Vừa rồi Nhạc tiên sinh nói: Ngũ phái hợp nhất là vì lợi ích của võ lâm chứ không phải là vì tư lợi cá nhân. Đã như vậy, tuy trách nhiệm trọng đại của chưởng môn Ngũ Nhạc phái là cực kỳ khó khăn nhưng sáu huynh đệ bọn ta cũng xin cố gắng đảm đương.

Đào Diệp Tiên thở dài thườn thượt nói:

– Mọi người đều nhiệt tâm như vậy, sáu huynh đệ bọn ta làm sao có thể tụ thủ bàng quan, không vì đồng đạo trên giang hồ mà góp chút sức lực?

Sáu lão kẻ đánh đàn người hát bội, giống như mọi người đã đồng ý đề cử sáu huynh đệ lão làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái thật.

Một lão già thân người cao to trong phái Tung Sơn quát:

– Ai đề cử các ngươi làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái! Ăn nói điên điên khùng khùng thật chẳng ra trò gì.

Đây là sư đệ Thác tháp thủ Đinh Miễn của Tả Lãnh Thiền. Lúc này trong phái Tung Sơn nhiều người hùa theo, có người nói:

– Nếu hôm nay không phải là ngày đại hỷ ngũ phái hợp nhất thì bọn ta chặt đứt mười hai cái chân của sáu cái đồ điên các ngươi rồi.

Đinh Miễn lại nói:

– Lệnh Hồ chưởng môn, sáu cái quân điên khùng này ở đây nói tầm bậy tầm bạ mà chưởng môn cũng làm ngơ sao?

Đào Hoa Tiên lớn tiếng nói:

– Ngươi gọi Lệnh Hồ Xung là “Lệnh Hồ chưởng môn”, vậy là ngươi cử hắn làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái ư? Vừa rồi Tả Lãnh Thiền đã nói: Phái Hằng Sơn, phái Hoa Sơn, những tên của các phái này từ nay không còn tồn tại trong võ lâm nữa. Ngươi đã gọi hắn là “Lệnh Hồ chưởng môn” thì trong lòng ngươi đương nhiên đã thừa nhận hắn là chưởng môn Ngũ Nhạc phái rồi.

Đào Thực Tiên nói:

– Muốn Lệnh Hồ Xung làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái, tuy so với sáu huynh đệ ta hắn còn kém một chút, nhưng bất đắc dĩ chọn hắn thì cũng tạm được.

Đào Căn Tiên cao giọng nói:

– Phái Tung Sơn đề cử Lệnh Hồ Xung làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái, mọi người thấy thế nào?

Nghe hơn một trăm phụ nữ đồng thanh hoan hô, đều là nữ đệ tử phái Hằng Sơn. Đinh Miễn chỉ vì lỡ miệng gọi “Lệnh Hồ chưởng môn” liền bị Đào Cốc lục tiên chụp đuôi mà xoay, bất giác lão lúng túng vô cùng, đỏ mặt tía tai, không biết phải làm sao. Lão nói:

– Không, không! Ta… không phải ta… ta không có ý này, ta không đề cử Lệnh Hồ Xung làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái.

Đào Cán Tiên nói:

– Ngươi không muốn Lệnh Hồ Xung làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái thì đương nhiên công nhận chức chưởng môn do Đào Cốc lục tiên đảm nhận. Các hạ đã đề bạt như vậy thì sáu huynh đệ tại hạ dù có hổ thẹn cũng kính nhận.

Đào Chi Tiên nói:

– Như vậy, bọn ta không ngại làm trước nửa năm hay một năm, đợi đại cuộc đã định mới tiến hành thoái vị nhường cho người hiền tài cũng không sao.

Đào Cốc ngũ tiên nói:

– Phải, phải, đây là thượng sách.

Tả Lãnh Thiền lạnh lùng nói:

– Sáu vị nói quá nhiều, phát ngôn bừa bãi trên tuyệt đỉnh Tung Sơn này, coi anh hùng thiên hạ có cũng như không, nhường cho người khác nói vài câu có được không?

Đào Hoa Tiên nói:

– Được chứ, được chứ, có gì đâu mà không được? Có lời thì nói, có đánh rắm thúi hoắc cũng cứ đánh ra.

Lão nói bốn chữ “đánh rắm thúi hoắc” khiến trên Phong Thiền đài im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng, để khỏi phải vừa mở miệng thì trở thành đánh rắm. Một lúc lâu sau, Tả Lãnh Thiền mới nói:

– Các vị anh hùng, xin các vị đưa ra cao kiến. Sáu cái đồ điên khùng này nói bô lô ba la, mọi người đừng để ý làm gì để khỏi làm mất đi nhã hứng.

Đào Cốc lục tiên cùng đưa sáu cái mũi ra khịt khịt đánh hơi rồi nói:

– Đánh rắm nhiều quá! Thúi quá, thúi quá!

Một lão già ốm nhom đứng trong phái Tung Sơn lớn tiếng nói:

– Ngũ Nhạc kiếm phái đồng khí liên chi, liên thủ kết minh, những năm gần đây đều do Tả chưởng môn làm minh chủ. Tả chưởng môn thống lãnh ngũ phái từ lâu, oai danh hiển hách, hôm nay ngũ phái hợp nhất, đương nhiên Tả minh chủ phải làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái. Nếu đổi người khác làm thì không ai chịu phục.

Năm trước, những người tham dự hội rửa tay gác kiếm của Lưu Chính Phong phái Hành Sơn đều nhận ra lão tên là Lục Bách. Lão và Đinh Miễn, Phí Bân, cả ba người tàn sát cả nhà Lưu Chính Phong rất tàn độc dã man.

Đào Hoa Tiên nói:

– Không đúng, không đúng! Ngũ phái hợp nhất là một cuộc lột xác đổi cũ thay mới, chức chưởng môn nhân cũng phải bỏ cũ đổi một người mới.

Đào Thực Tiên nói:

– Đúng vậy. Nếu vẫn cứ đưa Tả Lãnh Thiền làm chưởng môn tức là đổi thùng mà không đổi thuốc, không có chút gì mới mẻ, hà tất phải hợp nhất ngũ phái?

Đào Chi Tiên nói:

– Chưởng môn nhân Ngũ Nhạc phái, ai cũng có thể làm được, nhưng Tả Lãnh Thiền thì không thể làm được.

Đào Cán Tiên nói:

– Theo cao kiến của ta, chi bằng mọi người thay phiên nhau làm chưởng môn Ngũ Nhạc phái. Mỗi người làm một ngày, hôm nay ngươi làm, ngày mai ta làm; ai ai cũng có phần, quyết không để sót ai. Đây gọi là giao dịch công bằng, già không bỏ, nhỏ không khi, hàng thật giá đúng, tất cả đều vui.

Đào Căn Tiên vỗ tay nói:

– Cách này thật tuyệt, nên để một tiểu cô nương nhỏ tuổi nhất làm đầu tiên. Ta cử Tần Quyên, Tần gia tiểu muội muội của phái Hằng Sơn hôm nay làm chưởng môn nhân của Ngũ Nhạc phái.

Bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn biết rõ Đào Cốc lục tiên nói như vậy là cố tình trêu chọc Tả Lãnh Thiền nên đều lớn tiếng hoan hô.

Hơn một ngàn người thấy chuyện không liên quan đến mình nên muốn càng loạn càng vui, cũng hùa theo cho náo nhiệt. Nhất thời tuyệt đỉnh Tung Sơn ồn ào loạn xị cả lên.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ