Hồi 130: Lên Tung Sơn, quần hào phó hội

Hồi 130: Lên Tung Sơn, quần hào phó hội

Không đầy một ngày, Lệnh Hồ Xung về đến Hằng Sơn. Bọn đệ tử canh gác dưới chân núi vừa thấy chàng liền báo lên núi, quần đệ tử cùng xuống nghinh đón. Tiếp theo bọn quần hào ở trong biệt viện Hằng Sơn như ong vỡ tổ chạy ào ra tương kiến. Lệnh Hồ Xung hỏi tình hình trong mấy ngày qua, Tổ Thiên Thu nói:

– Khải bẩm chưởng môn nhân, bọn nam đệ tử đều ở biệt viện, không ai dám lên Kiến Tính, không hề vi phạm môn quy.

Lệnh Hồ Xung vui mừng nói:

– Vậy thì tốt quá!

Nghi Hòa cười nói:

– Bọn họ đúng là không ai dám lên núi, còn như không hề vi phạm môn quy thì chưa chắc.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Sao vậy?

Nghi Hòa nói:

– Bọn đệ tử ở trong chủ am, từ sáng đến tối cứ phải nghe tiếng ồn ào trong Thông Nguyên cốc đến nhức cả đầu, không phút nào được yên tĩnh.

Lệnh Hồ Xung cười ha hả, nói:

– Muốn những bằng hữu này yên tĩnh một khắc thật rất khó.

Lệnh Hồ Xung liền kể sơ lược chuyện Nhậm Ngã Hành đoạt lại ngôi vị giáo chủ. Quần hào vui mừng hoan hô như sấm dậy, tiếng reo hò vang dội cả sơn cốc. Mọi người đều nghĩ: Nhậm giáo chủ đoạt lại ngôi vị, Thánh cô đương nhiên quyền trọng. Mọi người từ nay về sau nhất định rất thoải mái.

Lệnh Hồ Xung lên ngọn Kiến Tính, vào trong Vô Sắc am, khấu đầu trước linh vị của ba vị sư thái Định Nhàn, Định Tĩnh, Định Dật rồi cùng bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh thương nghị. Cuộc tụ hội trên Tung Sơn vào ngày rằm tháng ba đã đến gần, phái Hằng Sơn nên đi Hà Nam là vừa. Bọn Nghi Hòa đều nói, vì chống đối chuyện hợp phái của phái Tung Sơn, nên cùng dẫn quần hào Thông Nguyên cốc lên Tung Sơn để tạo thêm thanh thế hùng mạnh, nhưng khó tránh khỏi sự dị nghị của ba phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn. Tả Lãnh Thiền sẽ mượn thêm nhiều cớ phản đối phái Hằng Sơn. Nghi Hòa nói:

– Kiếm pháp của chưởng môn sư huynh hơn hẳn Tả Lãnh Thiền, nếu ra nhậm chức chưởng môn nhân Ngũ Nhạc cũng thuận tình hợp lý, nhưng nếu để đại đội nhân huynh ở Thông Nguyên cốc đi theo thì thế tất sinh thêm lắm chuyện.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Chủ ý của bọn ta là không để cho Tả Lãnh Thiền thôn tính ba phái kia. Ta làm chưởng môn nhân phái Hằng Sơn đã không giống ai thì đừng nói đến chuyện làm chưởng môn nhân Ngũ Nhạc phái. Mọi người đều nói không nên dẫn những nhân huynh ở Thông Nguyên cốc đi Tung Sơn thì ta không dẫn.

Lệnh Hồ Xung đến Thông Nguyên cốc nói khẽ với Kế Vô Thi, Lão Đầu Tử, Tổ Thiên Thu. Bọn Kế Vô Thi cũng nói là không nên dẫn quần hào Thông Nguyên cốc là tốt nhất, Lệnh Hồ Xung cứ dẫn chúng nữ đệ tử đi trước, ba người bọn lão sẽ tự giải thích cho quần hào rõ. Tối hôm đó, Lệnh Hồ Xung và quần hào nhậu nhẹt thỏa thuê, uống đến nỗi ai cũng say mèm, định rằng ngày hôm sau lên đường đi Tung Sơn nhưng lúc tỉnh rượu đã quá giờ Ngọ, tất cả đều chưa thu dọn nên đành phải dời lại hôm sau. Đến sáng sớm ngày thứ hai, Lệnh Hồ Xung mới dẫn bọn nữ đệ tử lên núi Tung Sơn.

Đoàn người đi mấy ngày, đến một thị trấn, mọi người vào trong một tòa đại từ đường hỏng nát làm cơm ăn rồi nghỉ ngơi. Bọn Trịnh Ngạc bảy tên nữ đệ tử đi ra bốn hướng quan sát, đề phòng phái Tung Sơn giở âm mưu quỷ kế.

Không bao lâu, Trịnh Ngạc và Tần Quyên chạy nhanh về gọi:

– Chưởng môn sư huynh, mau ra xem!

Mặt hai cô hớn hở, hiển nhiên là gặp được chuyện rất buồn cười. Nghi Hòa vội hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Tần Quyên cười nói:

– Sư tỷ, sư tỷ đi xem đi.

Bọn Lệnh Hồ Xung theo hai cô chạy vào một khách điếm, đi đến bên ngoài cửa gian phòng phía Tây, chỉ thấy trên giường có mấy người nằm chất thành một đống, chính là Đào Cốc lục tiên. Sáu lão đều nằm bất động.

Lệnh Hồ Xung vô cùng ngạc nhiên vội chạy vào phòng, ôm Đào Căn Tiên là người nằm trên cao nhất xuống, thấy trong miệng lão bị nhét một trái đào, liền moi ra. Đào Căn Tiên ngoác miệng chửi:

– Tổ mẹ ngươi, mười tám đời tổ tông nhà ngươi không được chết yên ổn đâu, mười tám đời con cháu đứa nào sinh ra cũng không có mắt, chẳng có đít…

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Này, Đào Căn Tiên đại ca, tại hạ đâu có làm gì đắc tội với đại ca đâu.

Đào Căn Tiên nói:

– Ta đâu có chửi ngươi. Ngươi đừng có xía vào. Cái đồ chó đẻ, lão gia mà gặp hắn thì sẽ xé hắn ra thành tám mảnh, mười sáu mảnh, ba mươi bốn mảnh…

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Đại ca chửi ai vậy?

Đào Căn Tiên nói:

– Tổ mẹ nó, lão tử không chửi hắn thì còn chửi ai nữa?

Lệnh Hồ Xung lại ôm Đào Hoa Tiên là người nằm trên bốn người rồi lấy trái đào trong miệng lão ra.

Trái đào mới chỉ lấy được một nửa thì Đào Hoa Tiên liền ú ớ muốn nói. Đợi khi trái đào ra khỏi miệng, lão cãi:

– Đại ca, đại ca nói không đúng, hai lần tám mảnh là mười sáu mảnh, gấp đôi mười sáu mảnh là ba mươi hai mảnh, sao đại ca nói là ba mươi bốn mảnh?

Đào Căn Tiên nói:

– Ta cứ thích nói ba mươi bốn mảnh thì đã sao? Ta đâu có nói là gấp đôi. Trong lòng ta muốn gấp đôi rồi thêm hai nữa.

Đào Hoa Tiên nói:

– Tại sao gấp đôi rồi còn thêm hai? Đâu có đạo lý nào như vậy?

Huyệt đạo trên người hai lão còn chưa giải khai, chỉ có cái miệng là hoạt động được, cả hai liền tranh biện không thôi.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Hai vị đừng cãi nữa, tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?

Đào Hoa Tiên chửi:

– Bất Giới và Bất Khả Bất Giới, hai tên hòa thượng này, tổ tông mười tám đời của hắn đều là hòa thượng thúi.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Tại sao lại chửi Bất Giới đại sư?

Đào Căn Tiên nói:

– Không chửi hắn thì chửi ai? Ngươi không cáo từ mà bỏ đi, Tổ Thiên Thu nói với mọi người là sáu huynh đệ ta sao không chịu đi Tung Sơn xem náo nhiệt? Đương nhiên bọn ta đi ngay. Bọn ta còn muốn đi trước ngươi nữa. Đi đến đây, gặp Bất Khả Bất Giới, tên hòa thượng thúi này giả vờ uống rượu với bọn ta, còn nói gặp sáu con chó cắn chết một con trùng to, dụ bọn ta đi xem. Nào ngờ Bất Giới thái sư phụ của tên hòa thượng thúi này đã núp sẵn ở góc cửa liền nhảy xuống, bất ngờ điểm huyệt hết cả sáu huynh đệ ta từng người một, rồi chất củi cỏ khô thành một đống, nói nếu bọn ta lên Tung Sơn thì nhất định sẽ làm hỏng đại sự của Lệnh Hồ chưởng môn. Tổ mẹ nó, bọn ta sao lại làm hỏng đại sự của ngươi được?

Lệnh Hồ Xung mới hiểu ra, bèn cười nói:

– Lần này Đào Cốc lục tiên đã thắng, Bất Giới đại sư thua rồi. Lần sau sáu huynh đệ các vị gặp hai sư đồ đại sư thì đừng nhắc đến chuyện này và cũng không nên động thủ với hai người, nếu không thì anh hùng hảo hán trong thiên hạ sẽ hỏi nguyên nhân, đều biết Bất Giới đại sư bị thua dưới tay Đào Cốc lục tiên thì đại sư không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa.

Đào Căn Tiên và Đào Hoa Tiên gật đầu lia lịa, nói:

– Lần sau gặp hai tên hòa thượng thúi tha này bọn ta sẽ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra để hai sư đồ hắn khỏi mất mặt với mọi người.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Mau giải khai huyệt đạo cho mấy vị này là quan trọng, bọn họ có thể bị bị sái khớp hết rồi.

Chàng liền đưa tay giải khai huyệt đạo cho Đào Hoa Tiên rồi liền đi ra ngoài phòng đóng cửa lại, để khỏi phải nghe sáu huynh đệ lão cãi vã không đâu.

Trịnh Ngạc cười hỏi:

– Đại sư ca, sáu huynh đệ này đang làm gì vậy?

Tần Quyên cười nói:

– Bọn họ đang làm La Hán chồng lên nhau.

Đào Hoa Tiên liền chửi:

– Tiểu ni cô nói năng xằng bậy. Ai bảo bọn ta là La Hán chồng lên nhau?

Tần Quyên cười nói:

– Tiểu nữ đâu phải là tiểu ni cô?

Đào Căn Tiên nói:

– Ngươi ở chung với tiểu ni cô thì cũng là tiểu ni cô.

Tần Quyên nói:

– Lệnh Hồ chưởng môn ở chung với bọn tiểu nữ. Vậy Lệnh Hồ chưởng môn cũng là tiểu ni cô sao?

Trịnh Ngạc cười nói:

– Bọn lão và bọn ta ở chung với nhau thì sáu huynh đệ bọn lão cũng là tiểu ni cô.

Đào Căn Tiên và Đào Hoa Tiên cứng họng, quay sang oán giận nhau, đều trách nhau ăn nói không ý tứ để đến nỗi tự làm cho mình biến thành tiểu ni cô hết ráo.

Lệnh Hồ Xung và bọn Nghi Hòa đứng ngoài phòng đợi rất lâu mà không thấy Đào Cốc lục tiên ra. Lệnh Hồ Xung đẩy cửa vào, thì thấy Đào Hoa Tiên cười hà hà đi tới đi lui mà vẫn chưa giải khai được huyệt đạo cho các huynh đệ. Lệnh Hồ Xung cười ha hả, vội đưa tay giải khai huyệt đạo cho năm người rồi liền đi ra khỏi phòng ngay. Bỗng nghe tiếng bình bình rầm rầm, trong phòng náo loạn cả lên.

Lệnh Hồ Xung cười hì hì đi ra, quẹo qua một khúc quanh, đi được mấy trượng đến một con đường nhỏ bên cánh đồng, thấy trên một cây đào đầy nụ, chỉ đợi gió xuân đến là nở hoa. Chàng thầm nghĩ: Hoa đào này thật đẹp, nhưng Đào Cốc lục tiên lại lộn xộn luộm thuộm như vậy, chẳng giống hoa đào chút nào cả.

Chàng tản bộ một lúc, lòng nghĩ nên tính sao với sáu huynh đệ này, hay cùng đi uống rượu với bọn họ. Bỗng nghe sau lưng tiếng bước chân nhẹ, có tiếng người con gái gọi:

– Lệnh Hồ đại ca!

Lệnh Hồ Xung quay người lại, thấy Nghi Lâm. Cô đi đến hỏi khẽ:

– Tiểu muội hỏi Lệnh Hồ đại ca một câu có được không?

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Đương nhiên là được, tiểu muội muốn hỏi chuyện gì?

Nghi Lâm hỏi:

– Rốt cuộc Lệnh Hồ đại ca thích Nhậm đại tiểu thư hay là tiểu sư muội họ Nhạc của Lệnh Hồ đại ca hơn?

Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, cảm thấy lúng túng. Chàng hỏi:

– Tại sao sư muội hỏi ta chuyện này?

Nghi Lâm nói:

Lệnh Hồ Xung cảm thấy lạ, mỉm cười nói:

– Tại sao các vị sư tỷ muốn hỏi ta câu này?

Nghi Lâm cúi đầu nói:

– Lệnh Hồ đại ca, chuyện tiểu sư muội của Lệnh Hồ đại ca, tiểu muội chưa bao giờ nói với ai. Ngày hôm đó Nghi Hòa sư tỷ đả thương Nhạc tiểu thư, hai bên sinh ra hiềm khích. Hai vị sư tỷ Nghi Chân và Nghi Linh phụng mệnh Lệnh Hồ đại ca đem thương dược đi, phái Hoa Sơn không những không nhận thuốc mà còn đuổi hai vị sư tỷ. Mọi người sợ Lệnh Hồ đại ca giận, nên không dám nói. Sau đó Vu Tẩu và Nghi Văn sư tỷ lại lên Hoa Sơn, báo tin Lệnh Hồ đại ca tiếp nhận chưởng môn phái Hằng Sơn lại bị phái Hoa Sơn bắt giữ.

Lệnh Hồ Xung giật mình hỏi:

– Tại sao tiểu muội biết?

Nghi Lâm bẽn lẽn nói:

– Là do Điền… Bất Khả Bất Giới nói.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Điền Bá Quang ư?

Nghi Lâm đáp:

– Đúng vậy. Sau khi Lệnh Hồ đại ca đi Hắc Mộc Nhai, các sư tỷ bảo hắn đi lên Hoa Sơn thám thính tin tức.

Lệnh Hồ Xung gật đầu nói:

– Khinh công của Điền Bá Quang rất giỏi nên thám thính tin tức khó bị ai phát giác. Hắn gặp được hai vị sư tỷ đi báo tin phải không?

Nghi Lâm nói:

– Phải. Nhưng phái Hoa Sơn canh giữ rất nghiêm mật, hắn không cách nào cứu được, may mà hai vị sư tỷ cũng không sao. Hơn nữa, tiểu muội viết giấy dặn hắn, ngàn vạn lần không được đắc tội với phái Hoa Sơn, càng không được động thủ đả thương người để Lệnh Hồ đại ca không tức giận.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Tiểu muội viết thư cho hắn giống như sư phụ viết thư cho đồ đệ.

Nghi Lâm đỏ mặt nói:

– Tiểu muội ở ngọn Kiến Tính, hắn ở Thông Nguyên cốc, có chuyện muốn bảo hắn thì đành phải viết giấy, bảo người khác đưa cho hắn.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Đúng vậy, ta chỉ nói đùa thôi. Điền Bá Quang còn nói những gì nữa?

Nghi Lâm nói:

– Hắn nói gặp được một hỷ sự, sư phụ của Lệnh Hồ đại ca đã chọn nữ tế rồi.

Đột nhiên cô thấy mặt Lệnh Hồ Xung biến sắc, liền im lặng không nói nữa. Lệnh Hồ Xung thấy nghèn nghẹn ở cổ như khó thở. Chàng gắng gượng nói:

– Tiểu muội nói đủ rồi, không… không sao đâu.

Lệnh Hồ Xung nghe giọng mình run run dường như không phải là của mình.

Nghi Lâm dịu dàng nói:

– Lệnh Hồ đại ca, đại ca đừng buồn. Nghi Hòa, Nghi Thanh sư tỷ đều nói Nhậm đại tiểu thư tuy là người trong Ma giáo, nhưng dung mạo đã đẹp, võ công lại cao, mặt nào cũng hơn gấp mười lần Nhạc tiểu thư.

Lệnh Hồ Xung cười gượng nói:

– Ta buồn cái gì? Tiểu sư muội có được một chỗ tốt, ta vui mừng còn không hết. Hắn… hắn… Điền Bá Quang gặp được tiểu sư muội ta…

Nghi Lâm nói:

– Điền Bá Quang nói trên ngọn Ngọc Nữ Hoa Sơn treo đèn kết hoa rất là náo nhiệt, các môn phái có không ít người đến chúc mừng. Nhạc tiên sinh lại không mời phái Hằng Sơn chúng ta mà còn xem chúng ta như địch nhân.

Lệnh Hồ Xung gật đầu. Nghi Lâm nói tiếp:

– Vu Tẩu và Nghi Văn sư tỷ có hảo ý đi Hoa Sơn báo tin, bọn họ không phái người tặng lễ vật cũng không đến chúc mừng Lệnh Hồ đại ca tiếp nhiệm chưởng môn, vậy cũng đành. Nhưng tại sao họ lại bắt giữ sứ giả đi báo tin?

Lệnh Hồ Xung ngẩn người xuất thần, chưa trả lời cô. Nghi Lâm nói tiếp:

– Nghi Hòa, Nghi Thanh hai vị sư tỷ nói phái Hoa Sơn hành sự không đúng đạo lý, chúng ta cũng không thể quá khách khí nữa. Lên Tung Sơn gặp bọn họ, chúng ta phải chất vấn cho ra lẽ, bảo bọn họ thả người ra.

Lệnh Hồ Xung lại gật đầu. Thấy bộ dạng thất thần lạc phách của chàng, Nghi Lâm thở dài dịu dàng nói:

– Lệnh Hồ đại ca, đại ca nên bảo trọng.

Cô từ từ đi xa. Lệnh Hồ Xung thấy Nghi Lâm đi xa dần, vội gọi:

– Sư muội!

Nghi Lâm dừng bước quay đầu lại. Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Người thành thân với tiểu sư muội của ta là… là…

Nghi Lâm gật đầu nói:

– Phải! Là gã họ Lâm.

Cô ta bước đến trước mặt Lệnh Hồ Xung, kéo tay áo chàng, nói:

– Lệnh Hồ đại ca, gã họ Lâm làm sao bì kịp đại ca. Nhạc tiểu thư là người hồ đồ mới chọn lấy hắn. Bọn sư tỷ, sư muội sợ Lệnh Hồ đại ca đau đớn nên không dám nói lại với đại ca. Nhưng Đào Cốc lục tiên nói gia gia tiểu muội và Điền Bá Quang ở gần đây; Điền Bá Quang gặp Lệnh Hồ đại ca chắc sẽ nói rõ. Dù Điền Bá Quang không nói thì qua mấy ngày nữa lên Tung Sơn, nhất định sẽ gặp Nhạc tiểu thư và trượng phu của cô ta. Lúc đó, Lệnh Hồ đại ca thấy cách ăn mặc của cô ta như một tân nương, không chừng… đại ca sẽ làm hỏng đại cuộc. Mọi người đều nói nếu Nhậm đại tiểu thư có bên cạnh Lệnh Hồ đại ca thì hay biết mấy. Các vị sư tỷ bảo tiểu muội đến khuyên Lệnh Hồ đại ca, đừng bận tâm với cái cô Nhạc Linh San hồ đồ đó nữa.

Lệnh Hồ Xung cười khổ não, thầm nghĩ: Bọn họ đều quan tâm đến ta, sợ ta đau lòng, cho nên trên đường đi càng quan tâm đến ta.

Bỗng chàng cảm thấy trên lưng bàn tay rớt xuống mấy giọt nước. Lệnh Hồ Xung nghiêng đầu thấy Nghi Lâm đang khóc. Chàng lấy làm lạ nói:

– Sư muội… sư muội sao vậy?

Nghi Lâm buồn bã nói:

– Tiểu muội không muốn thấy Lệnh Hồ đại ca… đau… đau lòng như vậy. Lệnh Hồ đại ca, nếu đại ca muốn khóc… thì cứ khóc đi…

Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:

– Tại sao ta muốn khóc? Lệnh Hồ Xung là lãng tử vô hạnh, khiến sư phụ sư nương bỏ mặc, sớm bị trục xuất ra khỏi sư môn. Tiểu sư muội sao… sao… ha ha!

Chàng vừa cười to vừa co giò chạy lên sơn đạo. Lệnh Hồ Xung chạy một mạch khoảng hơn hai chục dặm, đến nơi hoang vắng không một bóng người. Chàng cảm thấy nỗi đau buồn trong lòng không kìm nén được nữa, ngồi phệt xuống đất khóc to lên. Chàng khóc một lúc lâu lòng mới thấy nhẹ đi, thầm nghĩ: Bây giờ ta quay về, hai mắt đỏ sưng lên, để cho bọn Nghi Hòa thấy thì không khỏi cười ta, chi bằng tối đến ta hãy về. Nhưng chàng lại chuyển đổi ý nghĩ: Ta đi lâu mà không về bọn họ nhất định sẽ lo lắng. Bậc đại trượng phu muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, Lệnh Hồ Xung này đau khổ vì yêu Nhạc Linh San cả thiên hạ đều biết. Cô ta coi ta như đôi giày rách phải vất đi, nếu ta không đau lòng thì ta là kẻ giả dối.

Lệnh Hồ Xung liền quay nhanh về. Về đến ngôi từ đường cuối trấn gặp bọn Nghi Hòa và Nghi Thanh đang chia nhau đi tìm chàng khắp nơi, thấy chàng về ai cũng vui mừng. Trên bàn sắp đặt sẵn rượu, đồ nhắm, Lệnh Hồ Xung ngồi uống một mình, sau khi say khướt, chàng gục lên bàn ngủ luôn.

Mấy ngày sau đến chân núi Tung Sơn, trước ngày tụ hội hai hôm. Đợi đến rằm tháng ba, Lệnh Hồ Xung thống lĩnh chúng đệ tử, sáng sớm khởi hành lên núi. Đi đến lưng chừng núi, bốn tên đệ tử Tung Sơn ra nghênh tiếp, chấp lễ rất cung kính rồi nói:

– Tung Sơn mạt học hậu tiến xin cung nghênh Lệnh Hồ chưởng môn phái Hằng Sơn đại giá. Tả chưởng môn tệ phái ở trên núi cung hầu.

Lại nói:

– Các sư bá, sư thúc và sư huynh đệ của ba phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn ngày hôm qua đã đến rồi. Lệnh Hồ chưởng môn và các vị sư tỷ đến, phái Tung Sơn từ trên xuống dưới đều rất hân hạnh.

Lệnh Hồ Xung trên đường đi lên núi, thấy sơn đạo quét dọn sạch sẽ, cứ cách mấy dặm lại có mấy tên đệ tử phái Tung Sơn chuẩn bị nước trà, điểm tâm nghênh tiếp tân khách, đủ thấy lần này phái Tung Sơn chuẩn bị rất chu đáo, nhưng cũng do vậy mà thấy được Tả Lãnh Thiền đối với ngôi vị chưởng môn Ngũ Nhạc phái đã nắm chắc trong tay, quyết không để ai cản trở lão.

Đi được thêm mấy dặm có mấy tên đệ tử phái Tung Sơn ra nghênh đón, thi lễ với Lệnh Hồ Xung rồi nói:

– Chưởng môn nhân và tiền bối kỳ cựu của các phái Côn Luân, Nga My, Không Động, Thanh Thành, hôm nay đều tụ hội trên Tung Sơn, tham dự đại lễ bầu chưởng môn nhân Ngũ Nhạc phái. Các vị phái Côn Luân, Thanh Thành đều đã đến rồi. Lệnh Hồ chưởng môn đến đúng lúc, mọi người ở trên núi đợi Lệnh Hồ chưởng môn giá đáo.

Mấy người này tỏ ra huênh hoang, nghe ngữ khí của chúng thì hiển nhiên chúng cho rằng ngôi vị chưởng môn Ngũ Nhạc phái không thoát khỏi tay chưởng môn phái Tung Sơn.

Đi thêm một đoạn nữa, bỗng nghe tiếng nước chảy như sấm. Hai thác nước từ trên vách núi cao uốn khúc đổ xuống như hai con ngọc long bay nhảy. Mọi người men theo bờ thác lên núi.

Đệ tử dẫn đường phái Tung Sơn nói:

– Đây là ngọn Thắng Quang. Lệnh Hồ chưởng môn, chưởng môn thấy cảnh vật ở đây so với Hằng Sơn ra sao?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Hằng Sơn linh tú còn Tung Sơn hùng vĩ, phong cảnh hai bên đều rất đẹp.

Người đó nói:

– Tung Sơn ở giữa thiên hạ từ hai triều đại Đường Hán, vốn đứng đầu quần sơn. Lệnh Hồ chưởng môn xem khí tượng như vậy, chẳng trách xưa nay các hoàng đế đều dựng đô ở chân núi Tung Sơn.

Ý hắn muốn nói Tung Sơn đứng đầu quần sơn thì phái Tung Sơn đương nhiên cũng là lãnh tụ các phái. Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Không biết giữa bọn hào sĩ giang hồ chúng ta và vua chúa quan lại có quan hệ gì? Tả chưởng môn thường kết giao với các quan phủ sao?

Mặt người đó đỏ lên, không nói nữa.

Từ đây lên núi, đường đi càng lúc càng hiểm trở, đệ tử phái Tung Sơn dẫn đường, dọc đường vừa chỉ vừa nói:

– Đây là ngọn Thanh Cương, Thanh Cương Bình, đây là khe Đại Thiết Lương, khe Tiểu Thiết Lương.

Mé phải khe Thiết Lương đều là đá kỳ dị, còn mé trái sâu thăm thẳm không thấy đáy. Một tên đệ tử Tung Sơn lượm một cục đá to ném xuống, cục đá va vào vách núi, ban đầu nghe rầm như sấm, lúc sau tiếng động càng nhỏ dần rồi cuối cùng không nghe thấy nữa. Nghi Hòa nói:

– Xin hỏi vị sư huynh, hôm nay có bao nhiêu người đến Tung Sơn?

Hán tử đó đáp:

– Ít nhất cũng có hai ngàn người.

Nghi Hòa nói:

– Mỗi một vị khách lên núi các vị đều ném một cục đá to để thị uy thì không bao lâu sơn cốc này sẽ bị các vị lấy đá lấp đầy hết.

Hán tử đó hừ một tiếng không trả lời.

Qua một khúc quanh, trước mặt mây mù che khuất, trên sơn đạo có mười mấy tên hán tử tay cầm binh khí cản giữa đường. Một tên gằn giọng nói:

– Khi nào Lệnh Hồ Xung lên đây, nếu các bằng hữu thấy hắn thì đâm mù mắt hắn ngay lập tức.

Lệnh Hồ Xung thấy người nói câu này râu tóc dựng đứng, vẻ mặt hầm hầm đáng sợ, đôi mắt bị mù; lúc chàng nhìn sang những người khác thấy người nào cũng bị mù, bất giác lòng run lên. Chàng lớn tiếng nói:

– Lệnh Hồ Xung ở đây, các hạ có điều gì chỉ giáo?

Hắn vừa nói năm chữ “Lệnh Hồ Xung ở đây”, mười mấy tên mù lập tức lớn tiếng quát mắng, vung binh khí muốn xông đến, chửi:

– Tặc tiểu tử Lệnh Hồ Xung, ngươi hại ta ra nông nỗi này. Hôm nay ta sẽ liều mạng với ngươi.

Lệnh Hồ Xung liền hiểu ra: Tối hôm đó phái Hoa Sơn bị vây đánh ở miếu hoang, ta dùng kiếm pháp Độc Cô cửu kiếm mới học đâm mù mắt không ít địch thủ. Lai lịch của những người đó còn chưa đoán được, bây giờ mới hiểu ra là do phái Tung Sơn sai bảo. Không ngờ hôm nay lại trùng hội ở đây.

Địa thế nơi đây rất hiểm ác, nếu những người này liều mạng, chỉ cần bị một người trong bọn họ ôm được thì không khỏi cùng rơi xuống thâm cốc vạn trượng.

Lại thấy mấy đệ tử Tung Sơn dẫn đường nhếch mép cười, có ý vui mừng trước cái họa của người khác. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Hôm ta ở Chú Kiếm cốc Long Tuyền giết hại nhân vật phái Tung Sơn không ít nên hôm nay lên Tung Sơn đụng phải nhiều kẻ thù ngoài ý muốn.

Chàng bèn nói:

– Những bằng hữu bị mù là đệ tử môn hạ phái Tung Sơn sao? Xin các hạ nhường đường cho bọn tại hạ.

Đệ tử phái Tung Sơn cười nói:

– Bọn họ không phải là người của tệ phái. Tại hạ nói ra không tiện. Hay là xin Lệnh Hồ chưởng môn tự thu xếp bọn họ.

Bỗng nghe một người lớn tiếng quát:

– Lão tử thu xếp ngươi trước rồi hãy nói.

Chính là Bất Giới hòa thượng. Đi sau lưng lão là Bất Khả Bất Giới Điền Bá Quang. Bất Giới bước nhanh lên trước, đưa tay ra túm lấy hai tên đệ tử Tung Sơn ném vào bọn người mù quát:

– Lệnh Hồ Xung đến đây!

Bọn mù mắt vung binh khí chém tứ tung, nhưng hai tên đệ tử phái Tung Sơn võ công cao cường, thân người ở trên không vẫn có thể rút kiếm gạt đỡ, la lên:

– Ta là người phái Tung Sơn, mau tránh ra!

Bọn mù vội né tránh loạn thành một vòng. Bất Giới vọt lên trước túm lấy hai tên đệ tử Tung Sơn quát:

– Ngươi không kêu bọn mù này tránh ra, lão tử sẽ ném hai cái đồ khốn nạn ngươi xuống sơn cốc.

Lão vận kình lực vào hai cánh tay, ném hai người này lên trời. Nội lực của Bất Giới hòa thượng hùng kiện vô bì, hai tên đệ tử Tung Sơn bị lão ném lên không trung, bay thẳng bảy tám trượng, hồn xiêu phách tán, cùng thét lên vì biết nếu rớt xuống thâm cốc sâu muôn trượng thì lập tức bị nát ra như tương.

Bất Giới hòa thượng chờ chúng rớt xuống, đưa hai tay ra chụp lấy sau gáy hai người, hỏi:

– Muốn ném một lần nữa không?

Một tên hán tử vội nói:

– Không… không muốn!

Tên đệ tử Tung Sơn kia rất thông minh. Hắn la to:

– Lệnh Hồ Xung, ngươi chạy đâu cho thoát? Các vị bằng hữu mù, mau đuổi theo, đuổi theo hắn!

Mười mấy tên mù nghe vậy, tưởng thật liền co giò chạy theo. Điền Bá Quang cả giận nói:

– Danh tự của Lệnh Hồ chưởng môn mà tiểu tử ngươi muốn kêu réo thì kêu réo sao?

Gã đưa tay tát bốp bốp hai cái tóe lửa vào mặt tên hán tử Tung Sơn rồi hô to:

– Lệnh Hồ đại hiệp đang ở đây! Lệnh Hồ chưởng môn đang ở đây! Tên đui mù nào có ngon thì đến đây lĩnh giáo kiếm pháp của đại hiệp.

Bọn người mù được đệ tử Tung Sơn cổ vũ, lại nghĩ đến mối thâm thù bị Lệnh Hồ Xung đâm mù mắt, bụng đầy phẫn nộ nên mới đứng thủ nơi sơn đạo. Nhưng nghe tiếng hai tên đệ tử Tung Sơn kêu la, bất giác thấy ớn lạnh, liền chạy tán loạn lên sơn đạo, hai mắt không thể thấy vật gì nên nhất thời không biết chạy đi đâu liền chán nản đứng lại.

Lệnh Hồ Xung, Bất Giới, Điền Bá Quang cùng bọn đệ tử Hằng Sơn lướt qua bên người bọn mù mà đi lên. Bỗng thấy đoạn giữa hai ngọn núi xuất hiện một cái cửa, gió mạnh lùa qua cửa đem theo mây trắng xông vào mặt. Bất Giới quát:

– Chỗ này gọi là cái gì? Sao câm cả rồi à?

Tên đệ tử Tung Sơn nhăn mặt đáp:

– Đây gọi là Triều Thiên môn.

Mọi người quay sang hướng Tây Bắc, lại đi thêm một đoạn sơn lộ nữa, nhìn ra xa thấy một vùng đất rộng trên đỉnh núi, vô số người đang tụ tập. Mấy tên đệ tử Tung Sơn càng tăng cước bộ, lên núi báo tin. Tiếp theo nghe tiếng trống vang lên, hoan nghênh bọn Lệnh Hồ Xung lên núi. Tả Lãnh Thiền mình mặc áo hoàng bào, thống lãnh hai mươi tên đệ tử đi lên trước cung tay nghênh đón. Bây giờ Lệnh Hồ Xung tuy là chưởng môn phái Hằng Sơn, nhưng trước kia chàng gọi lão là “Tả sư bá”, lại vào hàng hậu bối, nên liền cúi người hành lễ rồi nói:

– Vãn bối Lệnh Hồ Xung bái kiến chưởng môn Tung Sơn.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Lâu ngày không gặp, Lệnh Hồ thế huynh phong thái hơn xưa nhiều. Thế huynh là anh hùng thanh niên mà đã chấp chưởng môn hộ phái Hằng Sơn, mở ra một cục diện mới trong võ lâm xưa nay chưa từng có. Thật đáng vui, đáng chúc mừng.

Lão xưa nay mặt vốn lạnh như tiền, lúc này miệng nói là “thật đáng vui, đáng chúc mừng” nhưng trên mặt tuyệt không lộ ra chút gì là “đáng vui, đáng chúc mừng” cả.

Lệnh Hồ Xung hiểu rõ trong lời nói của lão có ý mai mỉa mình, nói cái gì “mở ra một cục diện mới trong võ lâm xưa nay chưa từng có”, kỳ thực muốn châm chích hắn là nam tử mà làm lãnh tụ của một đám ni cô. “Anh hùng thanh niên”, bốn chữ này cũng chẳng phải là hảo ý. Chàng bèn nói:

– Vãn bối phụng di mệnh của Định Nhàn sư thái, chấp chưởng môn hộ phái Hằng Sơn, quyết chí vì hai vị sư thái mà báo thù tuyết hận. Khi đại sự báo thù xong rồi, vãn bối đương nhiên sẽ lập tức nhường ngôi vị lại cho bậc hiền tài.

Lúc nói mấy câu này, Lệnh Hồ Xung trừng mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt của Tả Lãnh Thiền, để xem mặt lão có lộ ra vẻ hổ thẹn, hoặc có ý phẫn nộ căm giận không. Nhưng mặt Tả Lãnh Thiền vẫn trơ ra. Lão nói:

– Ngũ Nhạc kiếm phái trước nay đồng khí liên chi, từ nay về sau năm phái quy lại làm một, mối đại thù của hai vị sư thái Định Nhàn và Định Dật không còn là chuyện riêng của phái Hằng Sơn mà là chuyện chung của Ngũ Nhạc phái. Lệnh Hồ huynh đệ có chí như vậy, thì thật hay lắm.

Lão ngừng một lúc rồi nói tiếp:

– Thiên Môn đạo huynh phái Thái Sơn, Mạc Đại tiên sinh phái Hành Sơn, Nhạc tiên sinh phái Hoa Sơn cùng không ít bằng hữu võ lâm đều đến mừng lễ cả rồi. Xin mời Lệnh Hồ huynh đệ tương kiến với các vị.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Dạ. Phương Chứng đại sư phái Thiếu Lâm và Xung Hư đạo trưởng phái Võ Đang đã đến chưa?

Tả Lãnh Thiền lạnh lùng nói:

– Hai vị này tuy ở gần đây nhưng họ giữ thân phận tôn cao, không biết có tới không.

Lão nói xong liếc nhìn Lệnh Hồ Xung, trong ánh mắt có ý căm hận. Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, liền tỉnh ngộ: Ta tiếp nhiệm chưởng môn, hai vị tiền bối võ lâm tự thân đến chúc mừng. Nhưng hôm nay Tả Lãnh Thiền hội nghị mà hai vị đó không đến, vì vậy lão không những hận hai vị mà còn hận luôn cả ta nữa.

Ngay lúc này, bỗng thấy trên sơn đạo có hai tên đệ tử áo vàng vận lực chạy rất nhanh, hiển nhiên là có việc gấp gáp. Mọi người trên núi đều quay mặt nhìn về hướng hai gã. Không bao lâu hai gã chạy đến trước Tả Lãnh Thiền, bẩm:

– Cung hỷ sư phụ, Phương Chứng đại sư, phương trượng chùa Thiếu Lâm và Xung Hư đạo trưởng, chưởng môn phái Võ Đang thống lãnh đệ tử môn hạ hai phái đang lên núi.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Hai vị lão nhân gia đến rồi ư? Vậy thì hân hạnh quá. Ta phải xuống núi nghênh đón.

Ngữ khí của lão dường như không để tâm đến chuyện này. Nhưng Lệnh Hồ Xung thấy tay áo của lão hơi rung động, nỗi vui mừng trong lòng khó che giấu hết.

Quần hùng trên tuyệt đỉnh Tung Sơn nghe Phương Chứng đại sư phái Thiếu Lâm và Xung Hư đạo trưởng phái Võ Đang cùng đến liền xôn xao, không ít người đi theo sau Tả Lãnh Thiền xuống núi nghênh đón. Lệnh Hồ Xung và đệ tử phái Hằng Sơn đứng nép sang một bên nhường cho mọi người xuống núi.

Thấy các tiền bối kỳ cựu Thiên Môn đạo nhân phái Thái Sơn, Mạc Đại tiên sinh phái Hành Sơn cùng với bang chủ Cái bang, Tùng Phong quán chủ Dư Thương Hải chưởng môn phái Thanh Thành quả nhiên đều đến rồi. Lệnh Hồ Xung thi lễ từng người, bỗng thấy ở phía sau bức tường vàng có một đám người đi vòng ra, chính là sư phụ, sư nương và các sư đệ sư muội phái Hoa Sơn. Lòng chua xót, chàng vội bước lên trước quỳ xuống dập đầu lạy, nói:

– Lệnh Hồ Xung bái kiến hai vị lão nhân gia.

Nhạc Bất Quần nghiêng người tránh rồi lạnh lùng nói:

– Lệnh Hồ chưởng môn sao lại hành đại lễ như vậy? Không phải là trò cười cho thiên hạ sao?

Lệnh Hồ Xung bái xong đứng dậy liền lùi ra một bên. Khóe mắt Nhạc phu nhân đỏ lên, bà nói:

– Nghe nói ngươi làm chưởng môn phái Hằng Sơn. Sau này nên sửa đổi tính tình, có thể an thân lập mệnh.

Nhạc Bất Quần cười nhạt nói:

– Hắn mà sửa đổi tính tình thì mặt trời mọc ở hướng Tây rồi. Ngày đầu tiên hắn làm chưởng môn thì phái Hằng Sơn đã thu nạp cả ngàn nhân vật bàng môn tả đạo, cũng chưa đủ loạn sao? Nghe nói hắn liên thủ với Nhậm Ngã Hành đại ma đầu giết Đông Phương Bất Bại, để Nhậm Ngã Hành trùng đăng bảo tọa giáo chủ Ma giáo. Chưởng môn nhân phái Hằng Sơn lại đi tham gia vào đại sự của Ma giáo như vậy, còn không coi là đại loạn sao?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Dạ, dạ.

Chàng không muốn nói nhiều về chuyện này liền nói tránh sang vấn đề khác:

– Hôm nay hội tụ ở Tung Sơn, thấy dụng ý của Tả sư bá là muốn hợp nhất Ngũ Nhạc kiếm phái thành Ngũ Nhạc phái. Không biết ý hai vị lão nhân gia ra sao?

Nhạc Bất Quần hỏi:

– Ý của ngươi thế nào?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Đệ tử…

Nhạc Bất Quần mỉm cười nói:

– Hai chữ “đệ tử” không nên nói ra nữa. Nếu ngươi còn nghĩ đến tình cảm ở Hoa Sơn ngày xưa thì… thì…

Lão hơi trầm ngâm, dường như không muốn nói hết ra.

Lệnh Hồ Xung từ khi bị trục xuất ra khỏi môn tường phái Hoa Sơn đến nay, chưa bao giờ thấy Nhạc Bất Quần đối với mình hiền hòa như vậy. Chàng vội nói:

– Lão nhân gia có điều gì dặn bảo, đệ tử… vãn bối không dám không tuân.

Nhạc Bất Quần gật đầu nói:

– Ta cũng không có gì dặn bảo. Nhưng hạng người học võ như chúng ta điều quan trọng nhất là phân biệt thị phi chính tà. Hôm đó ngươi không thể ở lại phái Hoa Sơn được nữa, không phải là vì ta và sư nương ngươi nhẫn tâm, không tha thứ lỗi lầm cho ngươi, mà thật do ngươi phạm vào điều đại kỵ của võ lâm. Tuy ta nuôi dưỡng ngươi từ bé đến lúc trưởng thành, đối đãi như con ruột nhưng cũng không thể vì tình riêng mà phá luật lệ được.

Lệnh Hồ Xung nghe đến đây, nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào nói:

– Đại ân của sư phụ sư nương, đệ tử dù có thịt nát xương tan cũng khó mà báo đáp.

Nhạc Bất Quần vỗ nhẹ lên vai hắn, tỏ ý an ủi rồi nói:

– Ngày hôm đó lúc ở chùa Thiếu Lâm náo loạn, hai sư đồ ta phải động đến kiếm. Mấy chiêu kiếm mà ta sử thật có hàm chứa thâm ý, mong muốn ngươi hồi tâm chuyển ý, trở về môn tường Hoa Sơn ta. Nhưng ngươi cố chấp không nghe theo, khiến lòng ta rất buồn.

Lệnh Hồ Xung cúi đầu nói:

– Hôm đó ở trong chùa Thiếu Lâm, đệ tử làm bậy làm càn, tội thật đáng chết. Được sư phụ cho trở lại môn tường vẫn là điều đệ tử hằng mong muốn.

Nhạc Bất Quần mỉm cười nói:

– Câu nói này chỉ sợ miệng nói một đàng mà lòng nghĩ một nẻo. Ngươi thân làm chưởng môn phái Hằng Sơn, chỉ huy hiệu lệnh theo ý mình, ung dung tự tại như vậy, hà tất phải trở lại môn hạ của vợ chồng ta? Hơn nữa, võ công của ngươi bây giờ cao cường, ta làm sao có thể làm sư phụ ngươi được?

Lão nói xong rồi liếc nhìn Nhạc phu nhân. Lệnh Hồ Xung nghe khẩu khí tình cảm của Nhạc Bất Quần có ý thu hắn làm đệ tử trở lại thì trong lòng vui mừng khôn xiết, liền quỳ xuống, nói:

– Sư phụ, sư nương, đệ tử phạm đại tội, từ nay về sau sẽ sửa chữa lỗi lầm trước đây, tôn phụng giáo hối của sư phụ sư nương. Chỉ mong sư phụ sư nương từ bi thu nhận lại đệ tử về môn tường Hoa Sơn.

Bỗng nghe tiếng người huyên náo trên sơn đạo, quần hùng bu quanh Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo nhân lên núi. Nhạc Bất Quần nói khẽ:

– Ngươi đứng lên đi, chuyện này từ từ hãy bàn cũng chưa muộn.

Lệnh Hồ Xung vui mừng, lại khấu đầu nói:

– Đa tạ sư phụ sư nương!

Chàng đứng dậy. Nhạc phu nhân vừa đau buồn vừa vui mừng. Bà nói:

– Tiểu sư muội và Lâm sư đệ của ngươi, tháng trước ở Hoa Sơn đã… đã thành thân rồi.

Giọng nói của bà buồn bã, nghĩ bụng sở dĩ Lệnh Hồ Xung vội muốn trở lại Hoa Sơn gấp như vậy là vì Nhạc Linh San, vừa nghe tin cô ta lấy chồng, dù không gào thét thì cũng thất vọng ê chề.

Lòng Lệnh Hồ Xung chua xót, chàng hơi nghiêng đầu liếc nhìn Nhạc Linh San, thấy cô đã ăn mặc theo kiểu thiếu phụ rất lộng lẫy nhưng dung mạo vẫn như xưa, không có vẻ rạng rỡ của một tân nương.

Hai mắt của Nhạc Linh San và Lệnh Hồ Xung giao nhau, đột nhiên mặt cô đỏ bừng lên, cúi đầu xuống. Ngực Lệnh Hồ Xung giống như bị một thiết chùy to đập mạnh, trong nháy mắt chàng thấy choáng váng, thân người lảo đảo không vững. Bên tai nghe loáng thoáng có tiếng người nói:

– Lệnh Hồ chưởng môn, chưởng môn là khách xa mà đến trước. Chùa Thiếu Lâm và thiền viện Tuấn Cực này rất gần mà lão nạp lại đến chậm nhất.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy có người đỡ lấy cánh tay mình. Chàng định thần lại, thấy Phương Chứng đại sư nở một nụ cười tươi đứng trước mặt. Chàng vội nói:

– Dạ, dạ!

Rồi bái xuống.

Tả Lãnh Thiền lớn tiếng nói:

– Mọi người không cần phải đa lễ. Nếu không thì mấy ngàn người bái qua bái lại, bái đến ngày mai cũng chưa xong. Xin mời vào thiền viện.

Người xưa gọi tuyệt đỉnh Tung Sơn là Tuấn Cực. Tuấn Cực thiền viện của tuyệt đỉnh Tung Sơn vẫn là đại tự của Phật giáo, gần một trăm năm nay đã trở thành chỗ ở của chưởng môn phái Tung Sơn. Trong tên của Tả Lãnh Thiền tuy có chữ “Thiền” nhưng lão không phải là đệ tử Phật môn, võ công của lão gần với đạo gia hơn.

Quần hùng đi vào thiền viện, thấy trong viện cổ bách mọc um tùm, trên điện không có tượng Phật, đại điện tuy rất lớn nhưng so với Đại Hùng bảo điện của chùa Thiếu Lâm thì không bằng. Đi vào chưa được một ngàn người mà cả sân cũng đã chật ních, người đến sau không chen chân vào được nữa.

Tả Lãnh Thiền lớn tiếng nói:

– Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta hôm nay tụ hội, được đồng đạo bằng hữu trong võ lâm nể mặt quang lâm rất đông, vượt ra ngoài sự tính toán của tại hạ, đến nỗi chỗ đứng cũng không đủ, chiêu đãi sơ sài thiếu lễ độ. Mong các vị đừng trách.

Trong quần hào có người lớn tiếng nói:

– Không cần khách khí, nhưng người quá đông, đứng ở đây không được.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Nếu vậy thì lên hai trăm bước nữa là Phong Thiền đài. Thời xưa các hoàng đế phong thiền trên núi Tung Sơn, địa thế khoáng đãng vẫn là nơi rất tốt. Nhưng chúng ta là thảo dân áo vải, lên Phong Thiền đài nghị sự, nếu vụ này truyền ra ngoài thì những kẻ sĩ có kiến thức không khỏi chê cười, nói chúng ta vượt quyền thái quá.

Hoàng đế thời xưa vì muốn tuyên dương công đức của mình nên thường làm lễ phong thiền ở Thái Sơn hoặc phong thiền ở Tung Sơn, trình biểu đệ văn lên trời, chuyên cầu cho quốc gia hưng thịnh. Những hào kiệt giang hồ sao mà hiểu được “phong thiền” là chuyện gì? Họ chỉ cảm thấy trong đại điện này rất chật hẹp muốn nghẹt thở, đừng nói là ngồi mà ngay cả hít một hơi không khí cũng không sảng khoái, liền nhốn nháo lên nói:

– Chúng ta đâu phải tạo phản để làm hoàng đế. Đã có chỗ tốt như vậy, sao không lên đó? Người ngoài thích nhiều chuyện thì kệ mẹ họ.

Trong lúc nhiều người đang nói thì một số người đã xông ra khỏi viện. Tả Lãnh Thiền nói:

– Đã như vậy thì xin mời mọi người lên Phong Thiền đài tương hội.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Mọi chuyện Tả Lãnh Thiền đã trù liệu rất chu đáo, gặp lúc thương nghị đại sự mà lại để mọi người chen lấn nhau, trong thiên hạ có lý nào như vậy? Chắc lão đã sớm muốn mọi người lên Phong Thiền đài, nhưng không tiện nói ra miệng, để cho người khác đề nghị mới đưa lên.

Chàng lại nghĩ: Phong Thiền đài không biết có ý nghĩa gì? Lão nói là có liên quan đến hoàng đế, lão dẫn mọi người lên Phong Thiền đài, chẳng lẽ đó là chỗ ở của hoàng đế ư? Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng nói tham vọng của lão rất lớn, sau khi hợp nhất Ngũ Nhạc kiếm phái thì mưu đồ tiêu diệt Nhật Nguyệt giáo, rồi thôn tính Thiếu Lâm và Võ Đang. Hì hì, lão và Đông Phương Bất Bại chí hướng rất giống nhau, “thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”!

Lệnh Hồ Xung theo mọi người đến dưới Phong Thiền đài. Chàng nghĩ: Nghe khẩu khí của sư phụ có vẻ như sư phụ sẽ tha thứ tội lỗi cho ta, cho phép ta trở lại làm môn hạ Hoa Sơn. Tại sao trước đây sư phụ vô cùng nghiêm khắc mà hôm nay thái độ lại rất hiền hòa? Đúng rồi, chắc sư phụ nghe ngóng, biết ta hành sự đoan chính với phái Hằng Sơn, tuyệt không nhiễu loạn môn hộ Hằng Sơn, nên lòng rất vui mừng. Tiểu sư muội gả cho Lâm sư đệ, hai vị lão nhân gia đối với ta cảm thấy có chút áy náy, phần do sư nương luôn khuyên giải nên sư phụ mới hồi tâm chuyển ý. Hôm nay Tả Lãnh Thiền mưu đồ thôn tính bốn phái, sư phụ thân làm chưởng môn phái Hoa Sơn, chắc sẽ ra sức chống đối. Sư phụ đối xử với ta tốt thì ta có thể liên thủ với sư phụ mà ra sức bảo vệ phái Hoa Sơn. Chuyện này ta đương nhiên phải tận lực để không phụ kỳ vọng của sư phụ lão nhân gia, đồng thời cũng bảo toàn phái Hằng Sơn.

Phong Thiền đài kiến tạo bằng những tảng đá to, mỗi tảng đá đều được mài giũa rất phẳng phiu. Tưởng tượng năm xưa hoàng đế vì tế trời tạo phúc cho dân, không biết phải dùng bao nhiêu thợ mới xây thành công trình vĩ đại này. Lúc Lệnh Hồ Xung xem kỹ, thấy có những tảng đá có dấu mài đẽo rất mới, tuy đã phủ rêu lên vẫn có thể thấy những phiến đá mới mới lắp vào. Hiển nhiên Phong Thiền đài đã quá lâu năm nên bị hư hoại nhiều, Tả Lãnh Thiền mới sai người tu sửa lại, nhưng cái ý khỏa lấp không khỏi càng che đậy càng lộ ra, tự nó bộc lộ cái tâm địa của lão.

Quần hào đến tuyệt đỉnh Tung Sơn này đều cảm thấy sảng khoái. Ngọn Tung Sơn đứng giữa trời đất cao hơn vạn ngọn núi khác. Trời quang đãng, không chút mây gợn. Lệnh Hồ Xung nhìn về hướng Bắc, thấy xa xa là Ngọc Môn quan, sông Hoàng Hà như một sợi chỉ, phía Tây thấp thoáng cửa Y Khuyết thành Lạc Dương; phía Đông và Nam đều là những ngọn núi trùng trùng điệp điệp.

Có ba lão già chỉ chỏ về hướng Nam. Một người nói:

– Đây là Đại Hùng phong, đây là Tiểu Hùng phong, hai ngọn núi đứng trơ trọi là Song Ngọc phong, ba ngọn cao tới mây kia là Tam Tiêm phong.

Một lão già khác nói:

– Tòa sơn phong này là núi Thiếu Thất của chùa Thiếu Lâm. Ngày hôm đó ta đến chùa Thiếu Lâm, cảm thấy núi Thiếu Thất rất cao, nhưng từ đây mà nhìn ra xa thì chùa Thiếu Lâm chỉ nằm dưới chân núi Tung Sơn.

Ba lão già đều cười to lên. Lệnh Hồ Xung nhìn sắc phục của ba lão không phải là người của phái Tung Sơn, nhưng nghe miệng lưỡi nói ra là muốn lấy núi làm ví dụ để suy tôn Tung Sơn, phỉ báng Thiếu Lâm. Nhìn cặp mắt quắc thước của ba người biết nội công rất thâm hậu, xem ra lần này Tả Lãnh Thiền lôi kéo không ít người đến trợ thủ, nếu có biến cố thì không chỉ một mình phái Tung Sơn ra tay mà thôi.

Tả Lãnh Thiền đang mời Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng lên Phong Thiền đài.

Phương Chứng cười nói:

– Bọn lão nạp là những kẻ lẩm cẩm ngu muội bên ngoài, hôm nay đến đây chỉ để xem lễ chúc mừng, cũng không cần lên đài làm trò làm rát mắt mọi người.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Phương Chứng đại sư nói như vậy thì quá khách khí.

Xung Hư nói:

– Tân khách đều đến rồi, xin Tả chưởng môn đừng làm trễ nải đại sự, không cần bồi tiếp hai lão già này nữa.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Nếu vậy thì tại hạ xin nghe theo.

Lão cung tay về phía hai người rồi đi lên bậc tam cấp Phong Thiền đài. Đi lên mấy chục bậc, cách đỉnh đài còn hơn mấy trượng, lão đứng trên bậc tam cấp lớn tiếng nói:

– Mời các vị bằng hữu tụ họp lại đây.

Trên Phong Thiền đài gió rất mạnh, quần hào lại tản ra bốn phía để thưởng ngoạn phong cảnh. Câu nói này của Tả Lãnh Thiền mọi người nghe rất rõ.

Quần hào quay đầu lại lục tục đi đến gần, đứng vây vòng quanh Phong Thiền đài.

Tả Lãnh Thiền cung tay nói:

– Các vị bằng hữu coi trọng Tả mỗ, giá lâm Tung Sơn, tại hạ cảm kích vô cùng. Trước khi các vị bằng hữu đến đây chắc cũng đã biết rõ, hôm nay là ngày tốt, Ngũ Nhạc kiếm phái đồng tâm hiệp lực quy nhập làm một phái.

Dưới đài có mấy trăm người đồng thanh la lên:

– Đúng vậy, đúng vậy, cung hỷ, cung hỷ!

Tả Lãnh Thiền nói:

– Mời các vị ngồi.

Quần hào liền ngồi dưới đất, đệ tử các môn phái đều ngồi cùng một chỗ với chưởng môn nhân.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Ngũ Nhạc kiếm phái ta xưa nay đồng khí liên chi, hơn một trăm năm liên thủ kết minh nên đã sớm thành người một nhà. Tả mỗ hổ thẹn làm minh chủ Ngũ Nhạc đã nhiều năm, nhưng chưa làm được việc gì. Gần đây trong võ lâm xảy ra nhiều đại sự, Tả mỗ và các huynh đệ tiền bối của Ngũ Nhạc kiếm phái thương lượng đều cảm thấy nếu không hợp thành một phái, thống nhất một hiệu lệnh, thì khi có đại nạn đến chỉ sợ không đối phó nổi.

Bỗng nghe có người ở dưới đài lạnh lùng nói:

– Không biết Tả minh chủ và các huynh đệ tiền bối thương nghị hợp phái hồi nào? Tại sao Mạc mỗ không hề biết chuyện này?

Người nói chính là Mạc Đại tiên sinh, chưởng môn phái Hành Sơn. Lão nói ra lời này hiển nhiên chứng tỏ phái Hành Sơn không tán thành chuyện hợp phái.

Tả Lãnh Thiền nói:

– Vừa rồi Tả mỗ nói trong võ lâm xảy ra không ít đại sự, nếu năm phái không hợp lại làm một thì khi đại sự đến, chúng ta là người của năm phái sẽ tự tàn sát lẫn nhau, không muốn đồng minh nghĩa khí. Mạc Đại tiên sinh, Đại tung dương thủ Phí Bân sư đệ, đệ tử phái Tung Sơn của Tả mỗ, bị táng mạng ở ngoại thành Hành Sơn. Có người tận mắt chứng kiến nói là Mạc Đại tiên sinh đã hạ độc thủ, không biết chuyện này có thật không?

Mạc Đại tiên sinh run lên tự hỏi: Ta giết tên họ Phí, chỉ có Lưu sư đệ, Khúc Dương, Lệnh Hồ Xung, một tiểu ni cô phái Hằng Sơn và con gái của Khúc Dương tận mắt nhìn thấy. Trong đó ba người đã chết, chẳng lẽ Lệnh Hồ Xung sau khi uống rượu say mà nói lỡ lời, hay là tiểu ni cô không biết chuyện nên để tiết lộ ra ngoài?

Lúc này mấy ngàn cặp mắt dưới đài đều nhìn vào Mạc Đại tiên sinh, vẻ mặt Mạc Đại tiên sinh vẫn tỉnh bơ, lắc đầu nói:

– Không có chuyện này! Mạc mỗ võ công kém cỏi, làm sao giết được Đại tung dương thủ?

Tả Lãnh Thiền cười nhạt nói:

– Nếu đơn đả độc đấu quang minh chính đại thì Mạc Đại tiên sinh chưa chắc có thể giết được Phí sư đệ của Tả mỗ, nhưng nếu bất ngờ ám toán, thì bằng những chiêu kiếm Bách biến thiên ảo của phái Hành Sơn, cao thủ có giỏi đến đâu cũng khó mà chống đỡ nổi. Bọn Tả mỗ kiểm tra kỹ vết thương trên thi thể của Phí sư đệ, dù do bị người băm nát ra, nhưng bộ vị kiếm đâm thì không thay đổi được. Đó là càng muốn giấu thì càng lộ ra.

Lòng Mạc Đại tiên sinh nhẹ đi một chút, lão lắc đầu nói:

– Chưởng môn suy đoán như vậy sao mà đúng được?

Lão nghĩ, thì ra hắn chỉ dựa vào những vết kiếm trên thi thể của Phí Bân mà suy đoán ra chứ không phải có người tiết lộ, có chết lão cũng không thừa nhận. Nhưng vì chuyện này, phái Hành Sơn và phái Tung Sơn tóm lại đã kết mối thâm thù, hôm nay có xuống núi được hay không cũng rất khó nói.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ