Hồi 13: Quyết ra tay giải cứu Nghi Lâm
Định Dật sư thái cười ha ha, nói:
– Lưu tam gia nói nghe tức cười quá. Chuyện nổi nóng của bần ni không liên quan gì tới tam gia cả. Lão không cho ta đi thì ta lại càng muốn đi. Nếu lão cản đường ta, có muốn ta ở lại cũng không được.
Dư Thương Hải đối với Định Dật sư thái cũng có mấy phần kiêng nể, nếu lão cùng với lão ni giao đấu thì chưa chắc đã nắm phần thắng. Vả lại lão ni còn có sư tỷ Định Nhàn tuy là người hiền hòa dễ thân cận nhưng võ công cao cường; cho dù hôm nay có thắng được Định Dật, thì chưởng môn sư tỷ quyết sẽ không bỏ qua. Như vậy là đắc tội với phái Hằng Sơn, tất nhiên không tránh khỏi hậu hoạn. Lão lập tức cười ha ha, nói:
– Bần đạo chỉ mong Nghi Lâm tiểu sư điệt nói rõ sự thật cho mọi người nghe. Dư Thương Hải là người gì mà dám cản đường am chủ Bạch Vân am của phái Hằng Sơn?
Lão nói xong liền nép qua một bên rồi quay về chỗ ngồi.
Định Dật sư thái nói:
– Tôn giá biết vậy thì tốt.
Lão ni nói xong, kéo tay Nghi Lâm quay về chỗ ngồi, hỏi:
– Hôm đó sau khi thất tán, đã xảy ra chuyện gì?
Lão ni sợ Nghi Lâm còn nhỏ tuổi không hiểu việc đời, sẽ đem những chuyện xấu của sư môn nói huỵch toẹt ra, bèn nói thêm:
– Ngươi chỉ nói những điểm cần thiết, những gì không cần thiết thì không nên nói ra.
Nghi Lâm đáp ngay:
– Dạ! Đệ tử không dám làm chuyện gì trái với sư huấn. Chỉ tại tên ác tặc Điền Bá Quang, hắn… hắn… hắn…
Định Dật gật đầu nói:
– Ngươi không cần nói nữa, ta biết rồi. Ta định giết hai tên ác tặc Điền Bá Quang và Lệnh Hồ Xung để ngươi vừa lòng.
Đôi mắt sáng đẹp của Nghi Lâm tròn xoe, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nói:
– Lệnh Hồ đại ca ư? Đại ca… đại ca…
Đột nhiên cô rơi lệ, nghẹn ngào nói:
– Đại ca… đại ca đã chết rồi!
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi. Thiên Môn đạo nhân nghe nói Lệnh Hồ Xung đã chết, lòng tức giận nguội hẳn đi. Lão lớn tiếng hỏi:
– Hắn làm sao mà chết? Ai giết hắn?
Nghi Lâm đáp:
– Chính là… chính là tên ác tặc này của phái Thanh Thành.
Nói xong cô giơ tay chỉ vào thi thể La Nhân Kiệt.
Dư Thương Hải cũng không khỏi cảm thấy đắc ý, lão nghĩ: Thì ra, ác tặc Lệnh Hồ Xung đã bị Nhân Kiệt giết. Có thể nói, cả hai cùng đến ngày tận số. Được, Nhân Kiệt hài tử, ta đã biết ngươi thuộc hạng không vừa, quả nhiên không để mất oai danh của phái Thanh Thành.
Lão trừng mắt nhìn Nghi Lâm cười nhạt nói:
– Ngũ Nhạc kiếm phái của ngươi gồm toàn người tốt, còn phái Thanh Thành của ta gồm toàn người xấu.
Nghi Lâm rơi lệ nói:
– Tiểu điệt… tiểu điệt không biết. Tiểu điệt không dám nói đến Dư sư bá mà chỉ nói đến hắn. Nói xong cô lại chỉ vào thi thể La Nhân Kiệt.
Định Dật nhìn Dư Thương Hải hỏi:
– Lão làm gì mà hầm hầm dọa nạt con nít? Nghi Lâm không sợ, tên này bại hoại như thế nào, cứ nói ra. Có sư phụ ở đây, ai dám làm khó dễ gì ngươi?
Lão ni nói xong lườm Dư Thương Hải một cái.
Dư Thương Hải nói:
– Người xuất gia không nói dối. Tiểu sư điệt, tiểu sư điệt có dám thề trước Đức Quan Âm Bồ Tát không?
Lão sợ Nghi Lâm bị sư phụ giật dây, đem những hành vi tồi bại của La Nhân Kiệt mà nói toạc ra. Đệ tử của lão và Lệnh Hồ Xung đều chết hết rồi, không còn ai để đối chất, chỉ còn tin vào lời nói một chiều của Nghi Lâm mà thôi.
Nghi Lâm nói:
– Tiểu điệt không bao giờ dám nói dối với sư phụ.
Cô liền quỳ xuống hướng ra ngoài, hai tay chắp lại, mắt rủ xuống nói:
– Đệ tử là Nghi Lâm bẩm báo sư phụ và các vị sư bá, sư thúc. Đệ tử quyết không dám nói sai nửa lời. Đức Quan Thế Âm Bồ Tát thần thông quảng đại, xin mở lòng từ bi chứng giám cho đệ tử.
Mọi người nghe cô nói thành khẩn, dáng vẻ đau thương, nên ai cũng có thiện cảm với cô. Một lão râu đen có vẻ nho nhã từ nãy giờ đứng bên cạnh cô, chưa nói lời nào, bây giờ mới lên tiếng:
– Tiểu sư điệt đã thề như vậy thì ai cũng tin lắm rồi.
Định Dật nói:
– Lão mũi trâu kia nghe rõ chưa? Văn tiên sinh nói như vậy, còn có gì giả trá nữa không?
Lão ni biết lão râu đen này họ Văn, mọi người đều gọi là Văn tiên sinh. Lão ni cũng không biết lão tên gì, chỉ biết lão người ở Thiểm Nam, sử đôi phán quan bút xuất thần nhập hóa, là một tay cao thủ điểm huyệt và đả huyệt.
Mọi người đều chăm chú nhìn vào mặt Nghi Lâm, thấy cô tươi đẹp như hạt minh châu, tinh khiết không một chút tỳ vết. Ngay cả Dư Thương Hải cũng nghĩ thầm: Xem ra tiểu ni cô này không biết nói dối.
Trên hoa sảnh yên tĩnh không có tiếng động, mọi người chỉ chờ nghe Nghi Lâm kể chuyện.
Cô nói:
– Chiều hôm qua, tiểu ni theo sư phụ và các sư tỷ đi Hành Dương, được nửa đường thì trời đổ mưa. Lúc xuống núi, tiểu ni bị trượt chân, nên đưa tay vịn vào vách núi, tay lấm đầy bùn và rêu xanh, khi xuống đến chân núi, tiểu ni đến khe suối để rửa tay. Bỗng nhiên tiểu ni nhìn xuống mặt nước, thấy bên cạnh hình dáng của mình lại có thêm một hình dáng của một nam tử. Tiểu ni giật mình sợ hãi, vội vàng đứng dậy, bỗng nghe sau lưng đau buốt, thì ra đã bị hắn điểm đúng huyệt đạo. Tiểu ni vô cùng sợ hãi, muốn la lên để sư phụ đến cứu nhưng la không thành tiếng. Hắn bồng tiểu ni đi mấy trượng vào trong một sơn động. Một lúc sau tiểu ni nghe ba vị sư tỷ ở ba nơi gọi: “Nghi Lâm, Nghi Lâm, sư muội ở đâu vậy?” Tên đó cười nói khẽ: “Nếu bọn họ tìm đến đây, thì ta sẽ bắt ráo!” Ba vị sư tỷ đi khắp nơi tìm kiếm tiểu ni, rồi lại quay về. Một lúc sau, hắn biết ba sư tỷ đã đi xa rồi, mới giải huyệt đạo cho tiểu ni. Tiểu ni lập tức hướng ra ngoài cửa động để chạy trốn, nào ngờ thân pháp hắn nhanh hơn tiểu ni rất nhiều. Tiểu ni vừa xông ra ngoài, không ngờ hắn đã chặn ngay cửa động, đầu của tiểu ni va vào ngực hắn. Hắn cười ha hả rồi nói: “Tiểu ni cô chạy trốn được sao?” Tiểu ni vội vàng lùi lại, rút thanh trường kiếm muốn đâm hắn một nhát nhưng lại nghĩ người này cũng chưa làm hại mình; người xuất gia lấy từ bi làm gốc, sao lại làm tổn thương sinh mạng của hắn? Trong Phật môn của tiểu ni, sát sinh là giới cấm thứ nhất. Vì vậy tiểu ni không đâm nữa mà hỏi: “Ngươi chặn ta lại để làm gì? Nếu ngươi không tránh ra, thì lưỡi kiếm của ta sẽ… sẽ đâm chết ngươi đó”. Hắn chỉ cười rồi nói: “Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ là người có lương tâm, tiểu sư phụ sẽ không nỡ giết ta phải không?” Tiểu ni nói: “Ta với ngươi không thù không oán, sao lại phải giết ngươi?” Hắn nói: “Rất tốt, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện”. Tiểu ni nói: “Sư phụ và các sư tỷ đang tìm kiếm ta, vả lại sư phụ không cho phép ta tùy tiện nói chuyện với đàn ông”. Hắn nói: “Dù sao thì tiểu sư phụ cũng đã nói rồi, nói thêm hay bớt vài câu thì có khác biệt gì đâu?” Tiểu ni nói: “Mau tránh đường ra, ngươi có biết sư phụ của ta lợi hại lắm không? Sư phụ lão nhân gia thấy ngươi vô lễ như vậy, không chừng đánh gãy hai chân của ngươi đó”. Hắn nói: “Tiểu sư phụ muốn đánh gãy hai chân của ta thì ta để cho tiểu sư phụ đánh. Còn sư phụ của tiểu sư phụ già khú đế rồi, ta không khoái chút nào”.
Định Dật quát:
– Ăn nói lung tung. Những lời điên khùng như vậy mà ngươi cũng nhớ được ư?
Mọi người không nhịn được cười, chỉ vì kiêng dè Định Dật sư thái nên không ai dám để lộ ra trên mặt mà cố nén lại.
Nghi Lâm nói:
– Hắn nói như vậy thật đó.
Định Dật nói:
– Thôi được rồi, những lời điên khùng đó không cần đề cập đến. Ngươi chỉ nói ngươi gặp Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn thế nào thôi.
Nghi Lâm đáp:
– Dạ, hắn nói rất nhiều. Hắn không cho tiểu ni đi, hắn nói tiểu ni… tiểu ni xinh đẹp, muốn tiểu ni ngủ chung với hắn.
Định Dật quát:
– Im đi! Tiểu hài tử không biết giữ mồm giữ miệng, những lời như vậy cũng nói được sao?
Nghi Lâm nói:
– Hắn nói vậy đó. Đệ tử không thèm trả lời, cũng không ngủ với hắn đâu.
Định Dật càng quát to hơn:
– Im đi!
Một tên đệ tử phái Thanh Thành khiêng xác La Nhân Kiệt vào không nhịn được nữa, bật cười ha hả. Định Dật cả giận, chụp lấy chén trà, vung tay hất chén trà nóng về phía gã. Mụ đã sử dụng nội lực đích truyền của phái Hằng Sơn, vừa nhanh vừa chuẩn xác. Gã đệ tử không kịp né tránh, bị chén trà nóng hất thẳng vào mặt, đau quá thét lên oai oái.
Dư Thương Hải nổi giận nói:
– Đệ tử của lão ni nói như vậy nên đệ tử của tại hạ mới tức cười. Tại sao lão ni lại ngang ngược quá vậy?
Định Dật sư thái liếc xéo Dư Thương Hải, nói:
– Định Dật phái Hằng Sơn đã ngang ngược mấy chục năm rồi, hôm nay ngươi mới biết sao?
Nói xong, lão ni quơ lấy hai chén trà không, muốn ném vào Dư Thương Hải. Dư Thương Hải nhìn qua hướng khác chứ không nhìn thẳng vào lão ni. Định Dật sư thái thấy lão có vẻ ỷ mình chứ không tỏ ra kiêng dè sợ hãi. Lão ni biết võ công của chưởng môn phái Thanh Thành rất cao siêu nên không dám lỗ mãng. Lão ni để chén trà xuống, nhìn Nghi Lâm bảo:
– Ngươi kể tiếp đi! Những lời nào không cần thiết thì đừng kể lại.
Nghi Lâm đáp:
– Dạ, thưa sư phụ, đệ tử muốn chạy ra khỏi sơn động nhưng hắn nhất định chặn lại, không cho đệ tử đi. Thấy trời đã gần tối rồi, đệ tử sốt ruột quá bèn chĩa kiếm muốn đâm vào hắn. Thưa sư phụ, đệ tử không dám phạm sát giới, không phải là đệ tử muốn giết hắn thật đâu mà chỉ hăm dọa thôi. Đệ tử sử chiêu Kim châm độ kiếp, không ngờ tay trái hắn đưa qua túm lấy… túm lấy người đệ tử. Đệ tử giật mình kinh hãi, tránh qua một bên, trường kiếm trong tay đã bị hắn đoạt lấy rồi. Võ công của hắn thật lợi hại; tay phải cầm chuôi kiếm, ngón cái và ngón trỏ của tay trái kẹp chặt mũi kiếm, chỉ bẻ nhẹ nghe cắc một tiếng, mũi kiếm của đệ tử bị gãy khoảng một tấc.
Định Dật hỏi:
– Mũi kiếm bị bẻ gãy khoảng một tấc ư?
Nghi Lâm đáp:
– Dạ!
Định Dật và Thiên Môn đạo nhân nhìn nhau rồi nghĩ thầm: Nếu như trường kiếm bị tên Điền Bá Quang bẻ gãy ở giữa thì chẳng lấy chi làm lạ, nhưng dùng chỉ lực mà bẻ gãy mũi kiếm bằng thép khoảng một tấc thì thật không phải tầm thường.
Thiên Môn đạo nhân giơ tay ra rút thanh trường kiếm ở sau lưng của một tên đệ tử, ngón cái và ngón trỏ tay trái kẹp chặt mũi kiếm, nhẹ bẻ cắc một tiếng. Mũi kiếm bị bẻ gãy dài hơn một tấc.
Lão hỏi:
– Có phải như vậy không?
Nghi Lâm đáp:
– Dạ phải. Thì ra sư bá cũng biết làm như vậy.
Thiên Môn đạo nhân đằng hắng một tiếng rồi tra thanh kiếm vào vỏ kiếm của đệ tử. Tay trái lão đập một cái chát lên ghế; đầu đoạn kiếm gãy dài hơn một tấc đã ngập sâu bằng bặn vào mặt ghế.
Nghi Lâm hào hứng nói:
– Công phu này của sư bá thật tuyệt, đệ tử đoán chắc là gã ác tặc Điền Bá Quang nhất định không thể làm được.
Bỗng nhiên thần sắc cô ủ rũ, mắt nhìn xuống nhẹ thở dài, nói:
– Chao ôi! Đáng tiếc sư bá không có ở đó, nếu không thì Lệnh Hồ đại ca đã không bị trọng thương.
– Sao, hắn bị trọng thương à? Không phải ngươi nói hắn đã chết rồi sao?
Nghi Lâm đáp:
– Dạ phải, bởi vì Lệnh Hồ đại ca bị trọng thương nên mới bị gã ác nhân La Nhân Kiệt phái Thanh Thành đâm chết.
Dư Thương Hải nghe cô gọi Điền Bá Quang là “ác nhân” lại gọi đệ tử của mình cũng là “ác nhân”. Thì ra môn hạ của phái Thanh Thành và tên dâm tặc xấu xa bị xếp chung một duộc. Lão hừ một tiếng tỏ vẻ khó chịu.
Mọi người th ấy đôi mắt đẹp của Nghi Lâm ứa lệ dường như cô muốn khóc, nên không ai hỏi gì thêm. Thiên Môn đạo nhân, Lưu Chính Phong, Văn tiên sinh, Hà Tam Thất và tất cả nhữ ng vị trưởng bối đều đem lòng thương mến cô. Nếu cô không phải là người xuất gia thì họ đã đưa tay vuốt lưng hay xoa đầu để an ủi cô rồi.
Nghi Lâm đưa tay áo lên lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
– Tên ác nhân Điền Bá Quang o ép đệ tử, đưa tay kéo áo kéo quần đệ tử. Đệ tử phát chưởng đánh gã nhưng bị gã túm hai tay. Ngay lúc đó, ngoài động bỗng nhiên có tiếng người cười ha ha ha! Người ấy cười ba tiếng liên tục, ngưng một chút, lại cười thêm ba tiếng nữa. Điền Bá Quang hỏi lớn: “Ai đó?” Người bên ngoài lại cười ha ha ha liên tục ba tràng như vậy. Điền Bá Quang lớn tiếng chửi: “Biết điều thì tránh xa ta ra, nếu để Điền đại gia nổi nóng thì cái mạng chó của ngươi không còn đấy!” Người bên ngoài lại cười thêm ba tiếng ha ha ha nữa. Điền Bá Quang không thèm để ý đến người ngoài cửa động, lại định kéo quần áo đệ tử thì người ở ngoài sơn động lại cười lên. Người ấy cười để chọc giận Điền Bá Quang; còn đệ tử chỉ mong người ấy mau đến cứu đệ tử. Nhưng vì người ấy biết võ công Điền Bá Quang rất lợi hại nên không dám tiến vào động, chỉ ở ngoài sơn động cười không ngớt.
Điền Bá Quang tức giận chửi bới người ấy. Hắn điểm huyệt đệ tử, hô lên một tiếng rồi xông ra ngoài. Nhưng người ấy đã ẩn núp rồi. Điền Bá Quang tìm kiếm một lúc rồi quay về động, vừa mới đi đến bên cạnh đệ tử thì người ở ngoài sơn động lại cười ha ha ha. Đệ tử cảm thấy thích thú, không nhịn được cũng bật cười.
Định Dật sư thái nguýt cô một cái rồi hỏi:
– Ngươi đang ở bên bờ vực sống chết mà còn cười được ư?
Má Nghi Lâm ửng hồng. Cô đáp:
– Dạ, đệ tử cũng nghĩ không nên cười, nhưng lúc đó không hiểu tại sao lại bật cười. Điền Bá Quang cúi thấp người xuống nhè nhẹ đi ra cửa động, chỉ chờ người kia cười lên thì xông ra.
Nhưng người ngoài cửa động nhanh trí vô cùng, không để phát ra nửa tiếng động. Điền Bá Quang nhè nhẹ bước từng bước đi ra ngoài; đệ tử nghĩ bụng nếu như người ấy bị hắn bắt giữ thì tiêu đời, nên đệ tử la lên: “Cẩn thận, hắn ra đó!” Người ấy lại cười ha ha ha rồi nói: “Đa tạ tiểu sư muội. Hắn đuổi không kịp ta đâu, công phu khinh công của hắn còn kém cỏi lắm”.
Mọi người nghĩ thầm: Ngoại hiệu của Điền Bá Quang là Vạn lý độc hành; công phu khinh công siêu việt nổi tiếng trên giang hồ. Người ấy nói là “công phu khinh công của hắn còn kém cỏi lắm” là cố ý khiêu khích, chọc giận hắn.
Nghi Lâm kể tiếp:
– Ác nhân Điền Bá Quang bỗng nhiên quay lại, bẹo má đệ tử, đệ tử đau quá la lên. Hắn bước ra ngoài quát to: “Đồ cẩu tặc, ngươi có ngon thì ra đây tỉ thí khinh công với ta!” Nào ngờ khi hắn vừa bước ra, người ấy lẻn vào ngay. Thì ra người ấy đã sớm núp bên sườn sơn động. Người ấy nói khẽ: “Đừng sợ, tại hạ đến cứu đây, hắn đã điểm những huyệt đạo nào?” Đệ tử nói: “Ở vai phải và sau lưng, hình như là huyệt Kiên trinh và huyệt Đại thôi, tôn giá là…?” Người ấy nói: “Giải huyệt đạo rồi hãy nói”. Người ấy bèn đưa tay giải hai huyệt Kiên trinh và Đại thôi cho huyết mạch lưu thông. Nhưng có lẽ đệ tử nói vị trí huyệt đạo không đúng nên tuy người đó dùng hết công lực để giải huyệt, cuối cùng vẫn giải không được, bên tai lại nghe tiếng Điền Bá Quang không ngớt chửi bới. Hắn lại quay vào. Đệ tử nói: “Tôn giá mau trốn đi, hắn mà trở về có thể giết chết luôn tôn giá đó”. Người đó nói: “Ngũ Nhạc kiếm phái đồng khí liên chi. Sư muội gặp hoạn nạn, ta không cứu làm sao được!”
Định Dật hỏi:
– Hắn cũng là người trong Ngũ Nhạc kiếm phái ư?
Nghi Lâm đáp:
– Dạ. Sư phụ, người đó là Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ đại ca.
Định Dật và Thiên Môn đạo nhân, Dư Thương Hải, Hà Tam Thất, Văn tiên sinh, Lưu Chính Phong đều ủa lên một tiếng. Lao Đức Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Trong số bọn họ , có mấy người đã đoán được người ấy là Lệnh Hồ Xung, nhưng đợi chính miệng Nghi Lâm nói ra họ mới tin chắc.
Nghi Lâm kể tiếp:
– Đệ tử nghe tiếng Điền Bá Quang gào thét biết hắn về gần tới. Lệnh Hồ đại ca nói “Xin lỗi” rồi ẵm đệ tử chạy ra khỏi sơn động, núp trong bụi cỏ. Mới vừa ngồi xuống thì Điền Bá Quang đã chạy vào sơn động. Hắn tìm không thấy đệ tử thì vô cùng tức giận, chửi bới luôn mồm, toàn là những lời rất khó nghe, đệ tử cũng không hiểu ý tứ ra sao. Hắn nhặt thanh kiếm gãy của đệ tử, phát loạn xạ trong đám cỏ. May sao tối hôm đó trời mưa, trăng sao mờ mịt, hắn không nhìn thấy bọn đệ tử. Nhưng hắn đoán chắc bọn đệ tử chạy không xa, nhất định ẩn núp gần đây, cho nên hắn không ngừng tay phát cỏ tìm kiếm. Có một lần thật nguy hiểm, lưỡi kiếm phát ngang qua đỉnh đầu đệ tử chỉ cách vài tấc. Hắn phát cỏ một hồi, miệng liên tục chửi bới, cứ thế tiến về trước để tìm kiếm. Bỗng nhiên, có vài giọt nước nóng hổi rơi lên má đệ tử. Đệ tử nghe được mùi máu tanh, vô cùng sợ hãi, hỏi khẽ: “Đại ca bị trọng thương hả?” Lệnh Hồ đại ca đưa tay bịt miệng đệ tử lại, chờ cho tiếng phát cỏ của Điền Bá Quang càng lúc càng xa, mới nói khẽ: “Không có gì đáng ngại” rồi buông tay. Máu rơi lên má đệ tử càng lúc càng nhiều. Đệ tử nói: “Đại ca bị thương rất nặng, nên cầm máu mới được, tiểu ni có đem Thiên hương đoạn tục giao đây”. Đại ca nói: “Đừng lên tiếng kẻo bị hắn phát hiện” rồi đưa tay ra bịt vết thương lại. Một lúc sau, Điền Bá Quang lại quay về. Hắn la to: “Ha ha! Thì ra các ngươi ở đây! Ta nhìn thấy các ngươi rồi, mau đứng dậy đi!” Đệ tử nghe Điền Bá Quang nói đã thấy bọn đệ tử, lòng thầm than khổ, bèn muốn đứng dậy nhưng chân không cử động được.
Định Dật sư thái nói:
– Vậy là ngươi mắc mưu của hắn rồi. Điền Bá Quang lừa bọn ngươi đó, hắn chưa nhìn thấy ngươi đâu.
Nghi Lâm nói:
– Đúng rồi, sư phụ. Lúc đó sư phụ không có ở đó, làm sao sư phụ biết vậy?
Định Dật nói:
– Có gì khó đoán đâu? Nếu như hắn thực sự nhìn thấy bọn ngươi thì đã hớt một kiếm chém chết Lệnh Hồ Xung rồi, hà tất phải la to lên như vậy? Lệnh Hồ Xung cũng không có kiến thức gì.
Nghi Lâm lắc đầu nói:
– Không phải, Lệnh Hồ đại ca cũng đoán được. Đại ca giơ tay bụm miệng đệ tử lại, sợ đệ tử sợ hãi mà la lên. Điền Bá Quang kêu la một hồi lâu, không nghe có tiếng trả lời liền tiếp tục phát cỏ, tìm kiếm nữa. Lệnh Hồ đại ca đợi hắn đi xa rồi mới khẽ nói: “Sư muội, nếu chúng ta có thể ở đây thêm nửa canh giờ nữa thì huyệt đạo của sư muội sẽ được giải khai, khí huyết sẽ lưu thông. Ta có thể chờ huyệt đạo sư muội được giải khai nhưng Điền Bá Quang nhất định sẽ quay trở lại, thì e rằng khó bề trốn thoát. Chúng ta liều mạng, tìm vào sơn động để ẩn tránh đi!”
Nghi Lâm kể đến đây, Văn tiên sinh, Hà Tam Thất, Lưu Chính Phong không hẹn mà cùng vỗ tay.
Văn tiên sinh nói:
– Giỏi, có đởm lược, có kiến thức lắm!
Nghi Lâm kể tiếp:
– Đệ tử nghe nói đi vào trong sơn động lần nữa thì vô cùng sợ hãi, nhưng lúc đó đệ tử rất khâm phục Lệnh Hồ đại ca, đại ca đã nói như vậy thì chắc là không sai nên đệ tử nói “Được”. Đại ca liền bồng đệ tử đi vào sơn động, đặt đệ tử xuống đất, đệ tử nói: “Trong áo của tiểu muội có Thiên hương đoạn tục giao là linh dược trị thương, xin đại ca… xin đại ca lấy ra bôi lên vết thương đi!” Đại ca nói: “Bây giờ ta lấy thì không tiện, đợi sau khi tay chân sư muội cử động được thì hãy lấy đưa cho ta”. Đại ca rút lưỡi kiếm cắt đứt một mảnh vải tay áo, buộc vào vai trái. Lúc này đệ tử mới hiểu rõ, thì ra đại ca vì bảo vệ đệ tử, lúc núp trong bụi cỏ bị một nhát kiếm của Điền Bá Quang chém trúng đầu vai trái. Đại ca vẫn không nhúc nhích, không một tiếng kêu đau, nên Điền Bá Quang không phát hiện được. Lòng đệ tử rất xót xa, không hiểu lấy thuốc có cái gì mà không tiện…
Định Dật hừ lên một tiếng rồi nói:
– Nói như vậy thì Lệnh Hồ Xung là một chính nhân quân tử.
Đôi mắt đẹp của Nghi Lâm mở to sáng ngời, thần sắc lộ vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Lệnh Hồ đại ca tất nhiên là người tốt bậc nhất, đại ca chưa bao giờ quen biết đệ tử, mà lại không kể gì đến sự an nguy tính mạng mình để cứu đệ tử.
Dư Thương Hải lạnh lùng nói:
– Ngươi với hắn tuy chưa từng quen biết nhưng có lẽ hắn đã gặp qua ngươi rồi, nếu không thì tại sao hắn lại tốt như vậy?
Ý lão muốn nói là Lệnh Hồ Xung vì sắc đẹp mỹ miều tha thướt của cô mới quên mình như thế. Nghi Lâm nói:
– Không phải, đại ca nói từ trước đến giờ chưa gặp qua đệ tử. Lệnh Hồ đại ca quyết không nói dối với đệ tử, nhất định đại ca không biết.
Cô nói rất quả quyết, giọng nói tuy dịu dàng nhưng ý rất kiên định. Mọi người thấy cô nói đoan chắc như vậy nên cũng tin vào lời nói của cô.
Dư Thương Hải nghĩ bụng: Lệnh Hồ Xung to gan lớn mật làm những chuyện không sợ trời không sợ đất nhưng mà không phải vì sắc đẹp. Chắc chắn, hắn muốn khiêu chiến với Điền Bá Quang là để được nổi danh trong võ lâm.