Hồi 127: Luyện bảo điển, Bất Bại thành… phụ nữ!
Dương Liên Đình lạnh lùng nói:
– Đồng Bách Hùng, trên Thánh Đức đường này đâu có chỗ để cho ngươi la lối om sòm vậy? Đã thấy mặt giáo chủ, sao ngươi không quỳ xuống? Ngươi dám to gan không xưng tụng văn võ thánh đức của giáo chủ ư?
Đồng Bách Hùng ngẩng mặt lên trời cười to, nói:
– Lúc ta và Đông Phương huynh đệ kết giao bằng hữu với nhau, đâu có cái thứ tiểu tử như ngươi ở đây? Năm xưa, ta và Đông Phương huynh đệ cùng vào sinh ra tử, chia sẻ hoạn nạn thì cỡ tiểu tử hỉ mũi chưa sạch như ngươi chưa ra đời, sao dám đối đáp tay đôi với ta?
Lệnh Hồ Xung nghiêng đầu qua, bây giờ chàng mới nhìn được rõ, thấy lão đầu tóc rũ rượi, hàng ria bạc dựng đứng, da mặt rung động, hai mắt trợn trừng, máu trên mặt đã khô lại, vẻ mặt trông đáng sợ. Hai tay hai chân của lão đều bị xiềng khóa, xích sắt kéo ra rất dài. Khi hai tay cử động, xích sắt phát ra những tiếng leng keng.
Nhậm Ngã Hành vẫn quỳ bất động. Vừa nghe tiếng xích sắt, đột nhiên trong đầu lão hiện lên hàng loạt nỗi đau khổ khi bị giam cầm dưới đáy Tây Hồ. Lão không kìm được xúc động, người run lên. Lão muốn động thủ ngay, bỗng nghe Dương Liên Đình nói:
– Trước mặt giáo chủ mà ngươi dám to gan vô lễ như vậy thực quá ngông cuồng. Ngươi ngấm ngầm cấu kết với tên phản giáo đại nghịch Nhậm Ngã Hành, đã biết tội chưa?
Đồng Bách Hùng nói:
– Nhậm giáo chủ là tiền nhiệm giáo chủ của bổn giáo, vì bị chứng bệnh bất khả trị nên rút lui ẩn cư, bàn giao công việc của bổn giáo cho Đông Phương huynh đệ. Sao ngươi dám nói là tên phản giáo đại nghịch?
Dương Liên Đình nói:
– Sau khi Nhậm Ngã Hành trị bệnh khỏi rồi thì nên quay về bổn giáo, nhưng hắn lại đi vào chùa Thiếu Lâm cấu kết với chưởng môn nhân các phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Tung Sơn. Đó không phải là âm mưu phản giáo thì là cái gì? Tại sao hắn không tham kiến giáo chủ trước để nghe chỉ thị của giáo chủ?
Đồng Bách Hùng cười ha hả nói:
– Nhậm giáo chủ là cựu giáo chủ của Đông Phương huynh đệ, võ công kiến thức chưa chắc đã thua Đông Phương huynh đệ. Đông Phương huynh đệ, huynh đệ nói xem có đúng không?
Dương Liên Đình lớn tiếng quát:
– Ngươi đừng ỷ già mà ở đây nói càn. Giáo chủ đối đãi với huynh đệ thuộc hạ rất nồng hậu nên không thèm tranh hơn thua với ngươi đâu. Nếu ngươi tự ăn năn hối cải thì sáng mai giữa tổng đàn phải nói rõ những hành vi xằng bậy của ngươi trước các huynh đệ, cam đoan từ nay về sau sẽ sửa đổi sai lầm, tận trung với giáo chủ, có lẽ giáo chủ còn khoan hồng độ lượng tha tội chết cho ngươi. Nếu không thì hậu quả thế nào, ngươi cũng tự biết rồi.
Đồng Bách Hùng cười nói:
– Đồng mỗ tuổi đã gần tám mươi, sống cũng quá đủ rồi, còn sợ hậu quả cái gì nữa?
Dương Liên Đình quát:
– Dẫn bọn chúng lên đây!
Một tên hầu áo tía đáp dạ. Tiếng xiềng xích vang lên, mười mấy người bị kéo lên điện, có nam có nữ và cả mấy đứa con nít.
Đồng Bách Hùng thấy những người này bị kéo vào, liền biến sắc. Lão đề khí quát:
– Dương Liên Đình, đại trượng phu mình làm mình chịu, ngươi bắt con cháu ta đến đây để làm gì?
Lão quát mấy câu khiến tai mọi người bị chấn động, nghe ù ù.
Lệnh Hồ Xung nhìn thấy Đông Phương Bất Bại ngồi trong đại điện cũng giật mình, thầm nghĩ:
– Người này lương tâm vẫn chưa bị mất hết, thấy Đồng Bách Hùng tức giận như vậy, lão không khỏi động tâm.
Dương Liên Đình cười nói:
– Điều thứ ba trong bảo huấn của giáo chủ là gì? Ngươi thử đọc lại cho ta nghe coi.
Đồng Bách Hùng hứ lớn một tiếng, không trả lời. Dương Liên Đình nói:
– Các người nhà họ Đồng nghe đây, tên nào biết điều thứ ba trong bảo huấn của giáo chủ thì đọc ra cho ta nghe coi.
Một bé trai khoảng mươi tuổi nói:
– Văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh! Điều thứ ba trong bảo huấn của giáo chủ là: “Đối với địch phải độc ác, diệt cỏ phải diệt tận gốc, già trẻ nam nữ, không để lại người nào”.
Dương Liên Đình nói:
– Rất tốt, rất tốt! Nhóc con, mười điều bảo huấn của giáo chủ, ngươi đều thuộc hết sao?
Bé trai đáp:
– Tiểu tử thuộc hết. Ngày nào không đọc bảo huấn của giáo chủ thì ăn không ngon, ngủ không yên. Đọc bảo huấn của giáo chủ, luyện võ tăng tiến rất nhanh, đấm đá có khí lực.
Dương Liên Đình cười nói:
– Đúng lắm, ai dạy ngươi nói vậy?
Bé trai đáp:
– Gia gia tiểu tử dạy.
Dương Liên Đình chỉ Đồng Bách Hùng hỏi:
– Hắn là ai?
Bé trai đáp:
– Là nội tổ của tiểu tử.
Dương Liên Đình nói:
– Nội tổ của ngươi không đọc bảo huấn, không nghe lời của giáo chủ, ngược lại còn phản bội giáo chủ, ngươi nói xem sao?
Bé trai đáp:
– Nội tổ không đúng. Mỗi người đều phải đọc bảo huấn, nghe lời của giáo chủ.
Dương Liên Đình hướng về Đồng Bách Hùng hỏi:
– Cháu của ngươi chỉ là đứa bé mười tuổi mà còn hiểu rõ đạo lý. Ngươi đã già như vậy mà sao còn quá hồ đồ?
Đồng Bách Hùng nói:
– Ta chỉ nói chuyện với hai lão họ Nhậm, họ Hướng. Bọn họ muốn ta phản bội giáo chủ, ta đâu có ưng thuận. Đồng Bách Hùng nói một là một hai là hai, quyết không làm chuyện lỗi đạo với người.
Lão thấy cả nhà mười mấy người từ già đến trẻ đều bị bắt nên khẩu khí bất giác mềm yếu đi.
Dương Liên Đình nói:
– Nếu ngươi sớm nói ra như vậy thì đâu đến nỗi bị phiền phức. Bây giờ ngươi thấy sai chưa?
Đồng Bách Hùng nói:
– Ta không sai. Ta không phản giáo, càng không phản giáo chủ.
Dương Liên Đình thở dài nói:
– Ngươi vẫn không chịu nhận sai lầm thì ta cứu ngươi không được nữa. Tả hữu, đem gia thuộc của hắn xuống, từ hôm nay trở đi, không cho bọn chúng ăn một hột cơm, uống một giọt nước.
Mấy tên hầu áo tía cùng đáp dạ. Bọn chúng kéo mười mấy người ra ngoài. Đồng Bách Hùng la lên:
– Khoan đã!
Lão nhìn Dương Liên Đình nói:
– Được, ta nhận sai. Ta sai rồi, cầu xin giáo chủ độ lượng khoan hồng.
Tuy lão nhận sai nhưng ánh mắt vẫn căm phẫn muốn tóe lửa.
Dương Liên Đình cười nhạt nói:
– Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ngươi nói lúc ngươi và giáo chủ hoạn nạn cùng chịu, ta chưa ra đời có phải không?
Đồng Bách Hùng nén giận nói:
– Ta sai rồi.
Dương Liên Đình nói:
– Ngươi sai ư? Câu này thật dễ nói quá. Ngươi ở trước mặt giáo chủ tại sao không quỳ?
Đồng Bách Hùng nói:
– Năm xưa ta và giáo chủ kết giao cùng lạy nhau tám lạy, mấy chục năm nay cùng ngồi ngang hàng với nhau.
Đột nhiên lão đề cao giọng lên rồi nói tiếp:
– Đông Phương huynh đệ, huynh đệ thấy lão ca ca bị vũ nhục đủ điều; sao không mở miệng nói cho một câu? Huynh đệ muốn lão ca ca quỳ xuống trước mặt huynh đệ thì dễ thôi. Chỉ cần huynh đệ nói một tiếng thì lão ca ca có vì huynh đệ mà chết cũng không chau mày.
Đông Phương Bất Bại ngồi yên. Đại điện không một tiếng động, mọi người nhìn Đông Phương Bất Bại để đợi lão nói. Nhưng một lúc rất lâu sau, lão vẫn không lên tiếng.
Đồng Bách Hùng gào lên:
– Đông Phương huynh đệ, mấy năm nay ta muốn gặp mặt huynh đệ cũng khó. Huynh đệ ẩn cư, khổ luyện Quỳ hoa bảo điển, có biết đâu trong bổn giáo cố cựu ly tán, đại họa đến trước mắt rồi.
Đông Phương Bất Bại vẫn không lên tiếng. Đồng Bách Hùng nói:
– Huynh đệ giết ta cũng không sao, hành hạ ta cũng không hề gì, nhưng Nhật Nguyệt thần giáo oai chấn giang hồ mấy trăm năm mà bị hủy diệt thì thành kẻ thiên cổ tội nhân. Tại sao huynh đệ không nói? Huynh đệ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma không nói được có phải không?
Dương Liên Đình quát:
– Nói bậy! Quỳ xuống!
Hai tên hầu áo tía cùng hét lên rồi phóng cước đá vào sau gối Đồng Bách Hùng. Lốp cốp hai tiếng, hai tên hầu áo tía bị gãy xương ngã lăn ra, miệng hộc máu tươi.
Đồng Bách Hùng gào lên:
– Đông Phương huynh đệ, ta muốn huynh đệ nói một câu, có chết cũng cam lòng. Hơn ba năm nay, huynh đệ không lên tiếng, huynh đệ trong bổn giáo đều sinh lòng nghi ngờ.
Dương Liên Đình tức giận nói:
– Nghi ngờ cái gì?
Đồng Bách Hùng lớn tiếng nói:
– Ta nghi ngờ giáo chủ bị ngươi ám toán, cho uống thuốc hóa câm. Tại sao giáo chủ không nói? Tại sao giáo chủ không nói?
– Kim khẩu của giáo chủ há vì một tên phản đồ phản giáo như ngươi mà nói ư? Tả hữu, đem hắn đi.
Tám tên hầu áo tía cùng đáp dạ rồi tiến lên. Đồng Bách Hùng lớn tiếng nói:
– Đông Phương huynh đệ, ta muốn nhìn thấy huynh đệ, xem ai hại huynh đệ đến nỗi á khẩu?
Lão vung hai tay, xiềng xích tung lên, hai chân bị khóa bằng dây xích xông về hướng Đông Phương Bất Bại.
Tám tên hầu áo tía thấy thần oai của lão lẫm liệt nên không dám tiến lên uy bức lão. Dương Liên Đình lớn tiếng quát:
– Bắt hắn lại, bắt hắn lại!
Bọn võ sĩ ở dưới điện chỉ lớn tiếng hô hoán chứ không dám tiến lên điện. Trong giáo có nghiêm quy, nếu giáo chúng mà mang binh khí bước vào Thành Đức điện một bước thì bị tội chết phanh thây. Đông Phương Bất Bại đứng dậy muốn đi vào trong hậu điện.
Đồng Bách Hùng la lên:
– Đông Phương huynh đệ, đừng đi!
Lão lao về phía Đông Phương Bất Bại, nhưng hai chân bị vướng dây xích nên bước không nhanh, lòng lão nóng nảy, té ngã ra. Lão thừa thế lăn lộn mấy vòng nhào về phía trước còn cách Đông Phương Bất Bại khoảng một trăm thước.
Dương Liên Đình lớn tiếng quát:
– Phản đồ to gan dám hành thích giáo chủ! Các võ sĩ, mau lên điện bắt phản đồ!
Nhậm Ngã Hành thấy Đông Phương Bất Bại né tránh, bộ dạng rất mập mờ mà Đồng Bách Hùng còn cách lão khá xa, nhất thời chạy theo không kịp. Lão móc trong túi ra ba đồng tiền, vận lực vào tay ném về phía Đông Phương Bất Bại. Doanh Doanh la lên:
– Động thủ đi!
Lệnh Hồ Xung nhảy nhổm dậy rút trường kiếm từ trong băng ra. Hướng Vấn Thiên rút binh khí từ trong cán gỗ của cáng, đưa cho Nhậm Ngã Hành và Doanh Doanh. Lão vận lực rút một cái, kéo sợi nhuyễn tiên dưới cáng ra. Bốn người triển khai khinh công cùng xông lên.
Đông Phương Bất Bại la úi chao một tiếng, trán lão bị đồng tiền văng trúng, máu ứa ra. Lúc Nhậm Ngã Hành phóng ba đồng tiền, khoảng cách giữa lão với Đông Phương Bất Bại còn rất xa, trúng vào lão thì lực đạo đã hết nên lão chỉ bị thương nhẹ ngoài da.
Nhưng Đông Phương Bất Bại có hiệu xưng là Võ công đệ nhất thiên hạ mà ngay cả một đồng tiền cũng né không được, thật không thể tin nổi.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả, la lên:
– Đông Phương Bất Bại này là đồ dỏm!
Hướng Vấn Thiên vung nhuyễn tiên quấn chặt hai chân của Dương Liên Đình rồi giật cho gã ngã nhào. Đông Phương Bất Bại “dỏm” che mặt chạy cuống đi. Lệnh Hồ Xung chĩa xéo mũi kiếm ra cản đường, chỉ trường kiếm vào lão rồi quát:
– Đứng lại!
Nào ngờ y chạy hốt hoảng không kịp dừng chân, thân người té nhào về hướng mũi kiếm. Lệnh Hồ Xung vội rút trường kiếm lại, chưởng trái đánh nhẹ ra, y té ngửa mặt lên trời.
Nhậm Ngã Hành tung người vọt đến chụp gáy y, nhấc lão đến cửa điện rồi lớn tiếng nói:
– Mọi người nghe đây, cái đồ này giả danh Đông Phương Bất Bại, làm loạn Nhật Nguyệt thần giáo ta. Mọi người xem rõ mặt mũi của hắn đi.
Ngũ quan của người này thật giống Đông Phương Bất Bại, nhưng bây giờ vẻ mặt lão kinh hoàng, khác hẳn với Đông Phương Bất Bại bình tĩnh thản nhiên, thật là một trời một vực. Bọn võ sĩ đưa mắt nhìn nhau, kinh hãi không nói nên lời.
Nhậm Ngã Hành lớn tiếng nói:
– Ngươi tên gì? Không nói thật ta sẽ đập nát cái đầu ngươi ra.
Người đó sợ hãi, toàn thân run bần bật. Lão run run nói:
– Tiểu… tiểu… nhân… nhân… tên… tên… tên…
Hướng Vấn Thiên đã điểm mấy huyệt đạo của Dương Liên Đình rồi lôi gã đến cửa điện quát:
– Ngươi tên là gì?
Dương Liên Đình hiên ngang nói:
– Ngươi là cái thá gì mà dám hỏi tên ta? Ta nhận ra ngươi là phản đồ Hướng Vấn Thiên. Nhật Nguyệt thần giáo đã sớm cách chức, trục xuất ngươi ra khỏi bổn giáo, ngươi dựa vào cái gì mà dám trở lại Hắc Mộc Nhai?
Hướng Vấn Thiên cười nhạt nói:
– Ta lên Hắc Mộc Nhai là để giải quyết tên gian đồ như ngươi.
Lão vung chưởng trái lên, rắc một tiếng, ống quyển chân trái của Dương Liên Đình đã bị đánh gãy. Võ công của Dương Liên Đình kém cỏi nhưng gã lại là người rất cương cường. Gã quát:
– Ngươi có ngon thì giết đi chứ hành hạ lão tử như vậy thì đâu phải là anh hùng hảo hán?
Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Đâu có chuyện dễ dàng như vậy?
Lão vung chưởng lên, rắc một tiếng nữa, lại đánh gãy ống quyển chân phải của gã. Lão đẩy tay trái một cái khiến Dương Liên Đình ngã quỵ xuống đất.
Dương Liên Đình nằm dưới đất, xương ống quyển hai chân bị gãy đâm ngược trở lên, đau đớn không tưởng tượng nổi, nhưng gã vẫn không rên la một tiếng. Hướng Vấn Thiên đưa ngón tay cái lên khen:
– Hảo hán tử! Ta không hành hạ ngươi nữa.
Hướng Vấn Thiên đánh nhẹ một quyền vào lão Đông Phương Bất Bại “dỏm”, hỏi:
– Ngươi tên là gì?
Người đó ui lên một tiếng rồi nói:
– Tiểu… tiểu… nhân… tên… tên là… Bao… Bao… Bao…
Hướng Vấn Thiên hỏi:
– Ngươi họ Bao phải không?
Người đó đáp:
– Dạ… dạ… dạ… Bao… Bao…
Lão bập bẹ cả nửa ngày mà vẫn không nói ra được là Bao cái gì. Mọi người cảm thấy một mùi hôi thối xông lên, dưới ống quần của lão có nước chảy ra. Thì ra lão sợ đến nỗi té đái vãi phân trong quần.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta đi tìm Đông Phương Bất Bại là quan trọng nhất.
Lão xách lão họ Bao lên rồi lớn tiếng nói:
– Mọi người hãy nhìn cho rõ, người này mạo xưng Đông Phương Bất Bại, làm nhiễu loạn bổn giáo. Chúng ta phải đi điều tra cho rõ chân tướng. Ta là giáo chủ tiền nhiệm Nhậm Ngã Hành, các ngươi có nhận ra không?
Bọn võ sĩ đều là những thanh niên khoảng hai mươi tuổi, chưa bao giờ gặp qua Nhậm Ngã Hành nên tất nhiên không nhận ra lão. Từ khi Đông Phương Bất Bại tiếp nhiệm giáo chủ, bọn thủ hạ thân tín biết được tâm ý của giáo chủ nên không nhắc đến chuyện tiền nhiệm giáo chủ, vì vậy ngay cả cái tên Nhậm Ngã Hành bọn này cũng chưa từng nghe qua. Dường như Nhật Nguyệt thần giáo sáng lập mấy trăm năm nay từ cổ chí kim chỉ có Đông Phương Bất Bại làm giáo chủ. Bọn võ sĩ ngơ ngác nhìn nhau không dám nói lời nào.
Thượng Quan Vân lớn tiếng nói:
– Đông Phương Bất Bại chắc sớm bị bọn Dương Liên Đình hại chết rồi. Vị Nhậm giáo chủ này là giáo chủ của bổn giáo. Từ nay về sau mọi người phải tận trung với Nhậm giáo chủ.
Lão nói xong liền quỳ gối hướng về Nhậm Ngã Hành nói:
– Thuộc hạ tham kiến Nhậm giáo chủ. Giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ.
Bọn võ sĩ nhận ra Thượng Quan Vân là đại nhân vật có địa vị rất cao của bổn giáo, thấy lão tham bái Nhậm Ngã Hành, lại thấy Đông Phương giáo chủ quả thật là giả mạo, mà Dương Liên Đình quyền thế hiển hách bị đánh gãy hai chân nằm lăn dưới đất, không còn chút sức lực phản kháng.
Một số người quỳ xuống trước Nhậm Ngã Hành nói:
– Giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ.
Những võ sĩ còn lại cũng lần lượt quỳ xuống. Mười chữ “Giáo chủ thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ”, mỗi ngày mọi người đều nói mấy lần, nên nói ra thuộc lòng như cháo.
Nhậm Ngã Hành cười ha hả, trong phút chốc chí đắc ý mãn. Lão nói:
– Các ngươi canh giữ nghiêm mật các đường lên xuống Hắc Mộc Nhai, bất cứ ai cũng không được phép lên hay xuống núi.
Bọn võ sĩ đồng thanh đáp dạ. Lúc này Hướng Vấn Thiên đã gọi người hầu mặc áo tía mở xiềng xích cho Đồng Bách Hùng.
Đồng Bách Hùng rất quan tâm đến sự sống chết của Đông Phương Bất Bại. Lão chụp gáy Dương Liên Đình, quát:
– Ngươi… ngươi… nhất định ngươi hại chết Đông Phương huynh đệ của ta rồi. Ngươi… ngươi… Lòng lão quá kích động, nghẹn ngào không nói nên lời, hai hàng nước mắt chảy dài.
Dương Liên Đình vẫn nhắm nghiền đôi mắt, không thèm để ý đến lão. Đồng Bách Hùng tát gã một cái tóe lửa, quát:
– Đông Phương huynh đệ của ta thế nào rồi?
Hướng Vấn Thiên vội la lên:
– Xin hạ thủ nhẹ nhàng một chút!
Nhưng đã không kịp rồi. Đồng Bách Hùng chỉ sử ba thành công lực mà đã tát cho Dương Liên Đình ngất xỉu. Đồng Bách Hùng lắc mạnh người gã, hai mắt của Dương Liên Đình trợn ngược, giống như người chết rồi.
Nhậm Ngã Hành nhìn bọn hầu áo tía nói:
– Ai biết Đông Phương Bất Bại ở đâu, thành thật bẩm báo sẽ được trọng thưởng.
Trong khoảnh khắc, lòng Nhậm Ngã Hành lạnh như băng. Lão bị giam cầm dưới đáy Tây Hồ hơn mười năm, ngoài luyện công ra, lão tưởng tượng sau khi thoát ngục thì sẽ hành hạ Đông Phương Bất Bại thế nào. Chuyện đắc ý trong thiên hạ không chuyện nào thích thú hơn chuyện này. Nào ngờ hôm nay đến Hắc Mộc Nhai, lão chỉ tìm được đồ giả. Hiển nhiên Đông Phương Bất Bại đã không còn ở trên đời nữa, nếu không thì võ công cơ trí như lão sao dễ để cho Dương Liên Đình tác oai tác quái như vậy, lại kiếm người mạo xưng lão? Hành hạ đồ khốn nạn Dương Liên Đình và họ Bao này thì đâu có thú gì?
Nhậm Ngã Hành đưa mắt nhìn người hầu áo tía và mấy chục tên đứng rải rác khắp trong điện, thấy có người vô cùng hoảng sợ, có người vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc, có người thấp thoáng hiện lên vẻ xảo quyệt. Nhậm Ngã Hành vô cùng thất vọng, lòng dạ rất bực bội. Lão quát:
– Các ngươi là đồ vô dụng, biết rõ Đông Phương Bất Bại là giả, lại cùng với Dương Liên Đình lừa gạt huynh đệ giáo hạ. Tội các ngươi không thể dung tha được.
Lão lạng người đi, đánh khẽ bốn cái, chưởng đến đâu thì bốn tên áo tía không rên lên được một tiếng đã táng mạng ngay. Còn những người khác kinh hãi la hoảng, nhảy lùi ra bốn phía. Nhậm Ngã Hành cười hung tợn, lão nói:
– Muốn trốn ư? Trốn đi đâu?
Lão lượm dây xích sắt vừa trói Đồng Bách Hùng còn nằm ở dưới đất, ném mạnh vào đám đông.
Máu thịt văng ra, lại có bảy tám tên mất mạng. Nhậm Ngã Hành cười ha hả nói:
– Kẻ nào theo Đông Phương Bất Bại thì không sống sót được.
Doanh Doanh thấy phụ thân cử chỉ khác lạ như kẻ điên cuồng. Cô bèn gọi:
– Gia gia!
Rồi cô đến nắm chặt tay lão. Bỗng thấy trong đám thị giả chạy ra một người, quỳ xuống nói:
– Khải bẩm giáo chủ, Đông Phương giáo… Đông Phương Bất Bại vẫn còn sống.
Nhậm Ngã Hành vui mừng vô cùng, chạy đến chụp vai gã hỏi:
– Đông Phương Bất Bại còn sống ư?
Người đó đáp:
– Dạ!
Gã la lên một tiếng rồi ngất đi. Thì ra Nhậm Ngã Hành trong lúc kích động, dùng sức quá mạnh, bóp gãy xương hai vai gã. Nhậm Ngã Hành lắc người gã mấy cái, gã vẫn không tỉnh lại. Lão quay đầu lại quát bọn thị giả:
– Đông Phương Bất Bại ở đâu? Mau dẫn đường, chậm trễ một khắc thì ta giết chết hết.
Một tên thị giả quỳ xuống nói:
– Khải bẩm giáo chủ, chỗ ở của Đông Phương Bất Bại vô cùng bí ẩn, chỉ có Dương Liên Đình biết mở cửa bí mật. Chúng ta làm cho tên phản đồ phản giáo họ Dương tỉnh lại, để hắn dẫn đường cho giáo chủ.
Nhậm Ngã Hành nói:
– Mau lấy nước lại đây.
Những thị giả áo tía đều là những tên vô cùng lanh lợi. Năm tên chạy như bay ra khỏi điện, có ba tên quay lại, mỗi người bưng một chậu nước lạnh, còn hai tên kia chạy trốn mất. Ba chậu nước lạnh đều tạt lên đầu của Dương Liên Đình. Gã từ từ mở mắt. Hướng Vấn Thiên hỏi:
– Họ Dương kia, ta kính trọng ngươi là một hán tử quật cường, không hành hạ ngươi. Bây giờ từ trên xuống dưới các nẻo đường Hắc Mộc Nhai đều đã đoạn tuyệt, trừ phi Đông Phương Bất Bại mọc hai cánh, nếu không thì không cách nào thoát được. Ngươi mau dẫn bọn ta đi tìm hắn. Bậc nam tử hán đại trượng phu, hà tất lại giấu đầu lòi đuôi? Mọi việc quyết đoán mau lẹ, há không khoan khoái sao?
Dương Liên Đình cười nhạt nói:
– Đông Phương Bất Bại thiên hạ vô địch, các ngươi dám đưa mình vào chỗ chết, thì còn gì hay hơn. Được, ta dẫn các ngươi đi gặp giáo chủ.
Hướng Vấn Thiên nói với Thượng Quan Vân:
– Thượng Quan huynh, hai chúng ta tạm thời làm kiệu phu khiêng tên này đi gặp Đông Phương Bất Bại.
Lão nói vậy rồi túm lấy Dương Liên Đình để lên cáng. Thượng Quan Vân đáp dạ rồi cùng với Hướng Vấn Thiên khiêng cáng lên. Dương Liên Đình nói:
– Đi vào phía trong.
Hướng Vấn Thiên và Thượng Quan Vân khiêng gã đi trước dẫn đường. Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung, Doanh Doanh, Đồng Bách Hùng cả bốn người đi theo sau.
Mọi người đi đến hậu điện Thành Đức qua một hành lang dài, đến một vườn hoa, rồi vào một gian thạch thất nhỏ ở phía Tây. Dương Liên Đình nói:
– Đẩy bức tường bên trái.
Đồng Bách Hùng đưa tay ra đẩy, thì ra bức tường này là bức tường sống, lộ ra một cánh cửa. Dương Liên Đình lấy bên người ra một xâu chìa khóa, đưa cho Đồng Bách Hùng mở cánh cửa sắt ra. Bên trong là một đường hầm.
Mọi người đi xuống đường hầm, hai bên đường hầm có đốt các đĩa đèn dầu, ngọn đèn như hạt đậu, âm u trầm trầm. Nhậm Ngã Hành thầm nghĩ: Đông Phương Bất Bại giam ta ở dưới đáy Tây Hồ , nào ngờ lại bị báo ứng, chính hắn cũng ở chốn lao lung. Đường hầm này cũng chẳng khác gì Cô Sơn Mai trang.
Nào ngờ đi quẹo qua mấy khúc quanh, trước mặt bỗng rộng rãi sáng trưng, lộ ra ánh mặt trời. Đột nhiên mọi người ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, lòng cảm thấy sảng khoái dễ chịu.
Từ trong đường hầm đi vào là một vườn hoa nhỏ rất xinh đẹp. Hồng mai, lục trúc, thanh tùng, thúy bách được bố trí rất khéo léo. Trong ao có mấy đôi uyên ương bơi lượn, bên ao có bốn con hạc trắng. Mọi người vạn lần không ngờ được lại gặp cảnh đẹp tuyệt mỹ như vậy, không khỏi ngấm ngầm lấy làm kỳ lạ. Đi vòng qua hòn non bộ, lại đến một vườn hoa lớn hơn, trong vườn đều là hoa hồng; hồng thẫm, hồng phấn, tranh nhau khoe sắc, tươi đẹp vô cùng.
Doanh Doanh nghiêng đầu nhìn Lệnh Hồ Xung, thấy trên mặt chàng lộ vẻ tươi cười rất thích thú.
Cô hỏi khẽ:
– Xung ca thấy ở đây có đẹp không?
Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:
– Sau khi chúng ta đuổi Đông Phương Bất Bại chạy rồi, thì ta và Doanh muội ở lại đây vài tháng, Doanh muội dạy ta gảy đàn, mới thật thú vị.
Doanh Doanh nói:
– Xung ca không gạt tiểu muội chứ?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chỉ sợ vãn bối học không được, bà bà đừng trách.
Doanh Doanh nhoẻn miệng cười.
Hai người thưởng thức cảnh đẹp nên rơi lại đằng sau, thấy Hướng Vấn Thiên và Thượng Quan Vân khiêng Dương Liên Đình đã đi vào một gian nhà nhỏ rất xinh xắn. Lệnh Hồ Xung và Doanh
Doanh vội đi theo vào. Vừa mở cửa ra, một mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi mọi người. Trong phòng treo một bức tranh thêu ba cô mỹ nữ ngồi, khuôn mặt rất diễm lệ. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ:
– Đây là khuê phòng của đàn bà, tại sao Đông Phương Bất Bại lại ở đây? Phải rồi, đây là chỗ ở của ái thiếp lão. Lão đắm say nữ sắc mà bỏ mặc chuyện giáo vụ.
Bỗng nghe trong nhà có người hỏi:
– Liên đệ, Liên đệ dẫn ai đến vậy?
Thanh âm này lanh lảnh, cổ họng nghèn nghẹn vừa giống tiếng đàn ông vừa giống tiếng đàn bà, khiến cho người nghe bất giác rợn cả người.
Dương Liên Đình nói:
– Lão bằng hữu của giáo chủ đòi gặp giáo chủ cho bằng được.
Người đó nói:
– Tại sao Liên đệ dẫn lão đến? Ở đây, chỉ có một mình Liên đệ mới được vào. Ngoài Liên đệ ra, ta không muốn gặp ai hết.
Hai câu sau cùng nói với giọng nũng nịu, hiển nhiên là thanh điệu của phụ nữ, nhưng thanh âm rõ ràng là của nam nhân.
Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên, Doanh Doanh, Đồng Bách Hùng, Thượng Quan Vân đều rất quen thuộc Đông Phương Bất Bại. Thanh âm này quả thật là của lão, nhưng giống như lão ép giọng để học hát, làm ra bộ nũng nịu lại giống trò cười. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lấy làm ngạc nhiên.
Dương Liên Đình thở dài nói:
– Không được đâu. Nếu tiểu đệ không dẫn lão đến thì lão giết tiểu đệ, tiểu đệ làm sao có thể chết được khi không gặp mặt giáo chủ?
Người đó nói lanh lảnh:
– Ai to gan dám ăn hiếp Liên đệ vậy? Nhậm Ngã Hành ư? Liên đệ kêu hắn vào đây!
Nhậm Ngã Hành nghe lão chỉ qua một câu nói mà đoán được mình đã đến, bất giác lão rất khâm phục tài trí của Đông Phương Bất Bại. Lão ra hiệu cho mọi người tiến vào. Thượng Quan Vân vén tấm màn cửa gấm thêu cây hoa mẫu đơn lên, khiêng Dương Liên Đình vào, mọi người đi theo vào trong.
Trong phòng lộng lẫy mê hồn, mùi thơm của son phấn nồng nặc xông lên mũi. Đầu phía Đông có một người ngồi ở bàn trang điểm, mặc áo màu hồng phấn, tay trái cầm bàn căng, tay phải cầm một cây kim thêu, ngẩng đầu lên, mặt lão có chút ngạc nhiên.
Nhưng vẻ ngạc nhiên của người này không bằng vẻ kinh ngạc của bọn Nhậm Ngã Hành. Ngoài Lệnh Hồ Xung ra thì mọi người đều nhận ra người này đúng là Đông Phương Bất Bại, soán ngôi giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo mười mấy năm nay, hiệu xưng là Võ công đệ nhất thiên hạ. Nhưng bây giờ lão cạo sạch râu, mặt lại thoa thêm phấn son, mình mặc xiêm y nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ; nhan sắc mười phần yêu tà. Nếu Doanh Doanh mặc loại xiêm y này thì vẻ diễm lệ đã đập vào mắt người ta rồi.
Một tay quái kiệt võ lâm kinh thiên động địa oai chấn đương thời lại ẩn mình trong khuê phòng để thêu thùa, may vá!
Nhậm Ngã Hành vốn tức giận đầy bụng, bây giờ lại không kìm được buồn cười. Lão quát:
– Đông Phương Bất Bại, ngươi giả điên ư?
Đông Phương Bất Bại cau có nói:
– Quả nhiên là Nhậm giáo chủ! Cuối cùng giáo chủ cũng đến rồi! Liên đệ, Liên đệ… Liên đệ… làm sao rồi? Có bị lão đả thương không?
Hắn nhảy xổ đến bên Dương Liên Đình, ẵm gã lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, vẻ mặt Đông Phương Bất Bại tỏ ra thương yêu vô hạn.