Hồi 125: Trên cầu treo, giải cứu tình quân

Hồi 125: Trên cầu treo, giải cứu tình quân

Xung Hư cười nói:

– Chúng ta về thôi. Tân chưởng môn dẫn theo một lão hòa thượng và một lão đạo sĩ không biết đi đâu chỉ làm cho mọi người lo lắng.

Ba người quay gót mới đi được bảy tám bước, đột nhiên cùng dừng lại. Lệnh Hồ Xung quát:

– Ai đó?

Chàng phát giác bên kia cầu có hơi thở của nhiều người, hiển nhiên trong Linh Quy các phía trái chùa Huyền Không đang có người mai phục.

Lệnh Hồ Xung vừa quát dứt tiếng thì nghe mấy tiếng binh binh, mấy cánh cửa sổ của Linh Quy các đồng thời bị đá bay, trong cửa sổ lộ ra mười mấy đầu mũi tên nhắm vào ba người. Ngay lúc này, phía sau cửa sổ Thần Xà các cũng bị người đá bay đi, trong cửa sổ cũng có mười mấy cây cung lắp sẵn tên nhắm vào ba người.

Phương Chứng, Xung Hư, Lệnh Hồ Xung cả ba người đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm đương thời, tuy nhiên cung tiễn nhắm bắn ba người không phải là cung tiễn bình thường, các tiễn thủ mai phục sau cửa sổ cũng không phải là tay tầm thường, nhưng tạm thời không làm gì được ba người. Có điều ba người đang ở trên chiếc cầu treo giữa hai tòa lầu, phía dưới là vực sâu vạn trượng, không thể nhảy xuống, cầu treo chỉ rộng mấy thước nên cũng không tiện xoay xở. Hơn nữa, bên mình ba người đều không giắt theo binh khí nên trước biến cố đột ngột này bất giác đều giật mình kinh hãi.

Lệnh Hồ Xung là chủ nhân, chàng lách người một cái, cản trước mặt nhà sư và đạo trưởng rồi quát:

– Lũ chuột to gan, sao không hiện thân?

Nghe một người quát:

– Bắn!

Trong cửa sổ bắn ra mười bảy mười tám tia nước đen. Những tia nước này từ trên đầu mũi tên bắn đến. Thì ra những trường tiễn này không phải là vũ tiễn mà có trang bị bộ phận để bắn nước. Tia nước bắn xéo lên trời màu đen óng ánh, ánh tịch dương phản chiếu vào trông rất kỳ dị.

Bọn Lệnh Hồ Xung ba người liền cảm thấy mùi hôi thúi xông vào mũi giống như mùi xác chết thối rữa, lại giống như mùi tôm cá ươn, chịu không nổi muốn phát nôn. Mười mấy tia nước bắn lên trên không hóa thành những hạt mưa rơi xuống, có những hạt rớt trên thành cầu, trong khoảnh khắc thành cầu bằng gỗ bị thủng những lỗ nhỏ. Phương Chứng và Xung Hư tuy kiến thức quảng bác nhưng chưa bao giờ thấy qua thứ nước độc nào ghê gớm như vậy. Nếu là vũ tiễn ám khí thì ba người tuy không có binh khí nhưng cũng có thể dùng tay áo vận khí đỡ gạt. Nhưng nước độc này mà dính vào vật nào thì vật ấy liền bị mục rữa ra, trên người chỉ cần dính một giọt thì e bị thối rữa đến xương. Hai lão liếc nhìn nhau, cùng biến sắc, mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Bình thường, ai làm cho hai đại chưởng môn này lộ ra vẻ khiếp sợ thì thật là một chuyện cực khó.

Một trận nước độc bắn qua, người sau cửa sổ lớn tiếng nói:

– Đây là nước độc bắn lên không. Nếu bắn lên người ba vị thì thế nào?

Mười bảy mười tám cây trường tiễn từ từ hạ xuống, chỉ ngay vào hướng ba người. Chiếc cầu treo dài hơn mười trượng, bên trái nối Linh Quy các, bên phải nối Thần Xà các, trong hai căn gác đều có người mai phục bắn nước độc, nếu hai bên cùng bắn ra thì ba người võ công có cao đến đâu cũng khó mà thoát nổi.

Lệnh Hồ Xung nghe thanh âm của người này, ngẫm nghĩ liền nhớ ra. Chàng nói:

– Đông Phương giáo chủ phái người đến tặng lễ vật, té ra là lễ vật này đây.

Người mai phục trong Linh Quy các vừa nói chính là Hoàng diện tôn giả Giả Bố mà Đông Phương Bất Bại phái đến tặng lễ chúc mừng.

Giả Bố cười ha hả nói:

– Lệnh Hồ công tử rất thông minh, nhận ra được khẩu âm của tại hạ. Tại hạ đã ngấm ngầm sử ngụy kế đê tiện, chiếm được thượng phong, người thông minh không chịu nhục trước mắt, vậy Lệnh Hồ công tử đã chịu thua chưa?

Ban đầu lão tự nói là ngấm ngầm sử ngụy kế đê tiện là để Lệnh Hồ Xung khỏi chỉ trích.

Lệnh Hồ Xung vận khí ở Đan điền, lớn tiếng cười dài, tiếng cười vang động cả sơn cốc rồi nói:

– Tại hạ và hai vị tiền bối Thiếu Lâm, Võ Đang ở đây đàm đạo, cho rằng hôm nay những người lên núi đều là hảo bằng hữu, không bố trí phòng bị nên bị mắc bẫy của Giả huynh. Bây giờ mà không chịu thua thì cũng không được.

Giả Bố nói:

– Như vậy thì hay lắm. Đông Phương giáo chủ xưa nay rất tôn kính tiền bối võ lâm, xem trọng thanh niên anh hùng ưu tú hậu bối. Huống chi Nhậm đại tiểu thư từ nhỏ đến lúc trưởng thành luôn bên cạnh Đông Phương giáo chủ, nể mặt Nhậm đại tiểu thư, bọn tại hạ cũng không dám vô lễ với Lệnh Hồ công tử.

Lệnh Hồ Xung hừ một tiếng không nói gì.

Phương Chứng và Xung Hư nhân lúc Lệnh Hồ Xung đối đáp với Giả Bố đã quan sát tình thế xung quanh, muốn tìm chỗ sơ hở để mạo hiểm đánh một đòn. Nhưng thấy trước sau thủy tiễn đều nhắm vào, nếu hai lão đồng thời ra tay thì có thể dẹp trừ được mười mấy cây thủy tiễn, nhưng nếu muốn diệt hết thì nhất định không thể, chỉ cần một cây thủy tiễn còn lại bắn nước độc ra thì cả ba người đều khó bảo toàn tính mạng. Hai lão liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều muốn nói: Không thể liều lĩnh được.

Giả Bố lại nói:

– Lệnh Hồ công tử đã tự nguyện chịu thua thì song phương không bị tổn thương hòa khí, rất hợp với tâm nguyện của tại hạ. Tại hạ và Thượng Quan huynh đệ lúc xuống núi đã được Đông Phương giáo chủ căn dặn phải mời cho được công tử và phương trượng chùa Thiếu Lâm, chưởng môn đạo trưởng phái Võ Đang cùng lên tổng đàn tệ giáo Hắc Mộc Nhai đàm đạo mấy hôm. Bây giờ ba vị cùng ở đây thì không còn gì hay bằng, chúng ta khởi hành ngay. Các vị thấy thế nào?

Lệnh Hồ Xung lại hứ một tiếng, thầm nghĩ trong thiên hạ đâu có chuyện đơn giản như vậy. Bên mình ba người, chỉ cần rời khỏi chiếc cầu này, thì muốn chế ngự Giả Bố, Thượng Quan Vân và bọn thủ hạ dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên Giả Bố nói tiếp:

– Nhưng ba vị võ công quá cao cường, nếu đi đến giữa đường bỗng nhiên thay đổi, không muốn đi Hắc Mộc Nhai thì bọn tại hạ không biết phải làm sao. Tại hạ đành phải đắc tội, to gan mượn ba cánh tay phải của ba vị.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Mượn ba cánh tay phải ư?

Giả Bố nói:

– Đúng vậy, xin ba vị tự chém cánh tay phải thì bọn tại hạ mới yên tâm.

Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:

– Thì ra là vậy. Đông Phương Bất Bại sợ võ công kiếm thuật của ba người tại hạ, cho nên sắp đặt cái bẫy này, chỉ muốn bọn tại hạ chém đứt tay phải mình để không sử binh khí được lão mới yên tâm kê cao gối mà ngủ.

Giả Bố nói:

– Cũng chưa chắc kê cao gối mà ngủ đâu. Nhậm Ngã Hành thiếu đi một trợ thủ đắc lực như công tử thì thế cô lực bạc đi nhiều.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Các hạ nói thật thẳng thắn.

Giả Bố nói:

– Tại hạ là chân tiểu nhân!

Lão đề cao giọng nói:

– Phương trượng đại sư, chưởng môn đạo trưởng, hai vị thà bỏ một cánh tay hay cam tâm bỏ mạng ở đây?

Xung Hư nói:

– Được! Đông Phương Bất Bại muốn mượn cánh tay, bọn ta đem cánh tay cho hắn mượn cũng được. Nhưng bên người bọn ta không mang binh khí, muốn chặt cánh tay thì cũng rất khó.

Chữ “khó” lão vừa nói ra, thì trong cửa sổ hàn quang lấp loáng, một cái vòng thép liệng ra. Đây là một cái vòng gang, đường kính dài một thước mà đường vòng rất kín, giữa vòng có một sợi dây cột ngang để cầm, là binh khí đánh xáp lá cà, nếu hai bên đối nhau thì nó là vòng càn khôn.

Lệnh Hồ Xung đứng ở trước đưa tay đón lấy, bất giác chàng cười gượng, lòng nghĩ tâm kế của Giả Bố này thật ghê gớm. Cái vòng thép này bên ngoài bén như đao, chỉ cần xoay một cái thì có thể cắt đứt cánh tay, nhưng bất luận có múa nhanh đến đâu cũng là thứ binh khí quá ngắn không cách nào gạt được những thủy tiễn bắn đến.

Giả Bố đanh thép quát:

– Đã đồng ý thì mau hạ thủ! Đừng kéo dài thời gian, mong cứu binh đến. Tại hạ đếm một hai ba, nếu không cắt đứt cánh tay thì nước độc sẽ bắn ra. Một!

Lệnh Hồ Xung nói khẽ:

– Vãn bối xông lên trước, hai vị theo sau vãn bối.

Xung Hư nói:

– Không thể.

Giả Bố quát:

– Hai!

Tay trái Lệnh Hồ Xung đưa vòng thép lên nghĩ: Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng là khách của phái Hằng Sơn ta, không thể để hai vị bị hại. Hắn vừa quát tiếng “ba” thì ta ném cái vòng thép này ra, múa tay áo xông lên trước. Chỉ cần nước độc bắn lên người của ta thì hai vị thừa cơ hội mà thoát thân.

Giả Bố lớn tiếng nói:

– Tất cả chuẩn bị, ta đếm “ba” đây!

Bỗng nghe thanh âm trong trẻo của một người con gái ở trên Linh Quy các quát:

– Khoan đã!

Tiếp theo dường như có một đám mây màu xanh từ trên đỉnh tòa gác bay xuống cản trước người Lệnh Hồ Xung. Đó chính là Doanh Doanh. Lệnh Hồ Xung vội nói lớn:

– Doanh Doanh, lùi ra sau!

Doanh Doanh xua tay trái, nói lớn:

– Giả thúc thúc, Hoàng diện tôn giả nổi tiếng giang hồ tại sao có thể làm những việc tệ hại như vậy?

Giả Bố la lên:

– Vụ này… Đại tiểu thư, đại tiểu thư lùi ra đi, đừng hòa mình vào dòng nước đục này.

Doanh Doanh nói:

– Giả thúc thúc ở đây làm gì? Đông Phương thúc thúc ra lệnh cho thúc thúc và Thượng Quan thúc thúc đến tặng quà cho tiểu điệt nữ, tại sao thúc thúc lại ăn của đút của Tả Lãnh Thiền mà vô lễ với chưởng môn phái Hằng Sơn?

Giả Bố nói:

– Ai nói ta ăn hối lộ của Tả Lãnh Thiền? Ta phụng mật lệnh Đông Phương giáo chủ bắt Lệnh Hồ Xung giải về tổng đàn.

Doanh Doanh nói:

– Thúc thúc đừng nói tào lao. Hắc Mộc lệnh bài của giáo chủ ở đây. Giáo chủ có lệnh: Giả Bố bí mật làm chuyện vô pháp, toàn thể giáo chúng gặp lão thì phải bắt giết ngay sẽ được trọng thưởng.

Cô nói xong, tay phải giơ cao cây Hắc Mộc lệnh bài.

Giả Bố tức giận quát:

– Bắn tên đi!

Doanh Doanh nói:

– Đông Phương giáo chủ ra lệnh cho thúc thúc giết tiểu điệt nữ ư?

Giả Bố nói:

– Ngươi chống lại mệnh lệnh của giáo chủ…

Doanh Doanh nói lớn:

– Thượng Quan thúc thúc, nếu thúc thúc bắt tên phản đồ Giả Bố thì sẽ được thăng lên làm trưởng lão Thanh long đường.

Trước nay, Thượng Quan Vân tự phụ võ công của mình cao hơn Giả Bố, thời gian gia nhập Thần giáo cũng lâu hơn nhưng Giả Bố là Thanh long đường trưởng lão trong khi lão chỉ là Bạch hổ đường trưởng lão, tên tuổi lão phải đứng sau Giả Bố, lòng lão vốn đã ghen tị. Vừa nghe tiếng Doanh Doanh hô, bất giác lão chần chừ. Doanh Doanh là con gái của tiền nhiệm giáo chủ, bây giờ Nhậm Ngã Hành trở lại giang hồ, mưu đồ khôi phục địa vị giáo chủ. Đông Phương giáo chủ xưa nay đối với Nhậm đại tiểu thư vô cùng tôn trọng, từ nay về sau tình thế đã khác nhưng muốn hắn chỉ huy bọn thuộc hạ bắn nước độc vào Doanh Doanh thì muôn lần hắn không dám làm.

Giả Bố quát:

Nhưng các thuộc hạ coi Doanh Doanh như thiên thần, lại thấy cô ta đang cầm Hắc Mộc lệnh bài, làm sao dám vô lễ với cô. Đang lúc giằng co, dưới Linh Quy các bỗng có người la to:

– Lửa cháy, lửa cháy!

Ánh lửa đỏ rực, khói đen mịt mù, lửa đang cháy dưới gác. Doanh Doanh lớn tiếng nói:

– Giả Bố, lòng dạ ngươi vô cùng ác độc, tại sao ngươi đốt lửa thiêu chết các thuộc hạ của ngươi?

Giả Bố tức giận nói:

– Nói bậy…

Doanh Doanh nói lớn:

– Thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ! Giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo nghe đây: Đông Phương giáo chủ có lệnh mau xuống cứu hỏa!

Cô nói xong, xông về phía trước. Lệnh Hồ Xung, Phương Chứng, Xung Hư thừa thế tiến lên.

Doanh Doanh gọi bọn giáo chúng dập tắt đám lửa dưới gác, trong lúc bọn chúng hỗn loạn cứ ngẩn người ra, ba người bọn Lệnh Hồ Xung dàn hàng ngang vượt qua cầu phá cửa xông vào Linh Quy các.

Ba người vào được trong gác, nước độc không còn chỗ để phun tới. Lệnh Hồ Xung chạy đến trước tòa Chân Võ đại đế, cầm lấy một chân đèn, vung tay một cái, cây nến bay đi. Chàng biết nước độc này rất lợi hại, chỉ cần văng một chút vào người thì hậu hoạn vô cùng. Phương Chứng, Xung Hư quyền đánh chân đá, hạ thủ không chút nương tình, trong phút chốc đã giải quyết được bảy tám tên. Lệnh Hồ Xung cầm chân đèn làm kiếm, tay vung lên một cái, đâm vào yết hầu của một tên, trong khoảnh khắc giải quyết được sáu tên.

Lần này Giả Bố và Thượng Quan Vân đến Hằng Sơn cùng mang theo bốn chục cái rương, mỗi rương chứa hai người, tất cả có đến tám chục tên hán tử. Tám chục tên này đều là giáo chúng đắc lực trong Nhật Nguyệt giáo, võ công cao cường. Bốn chục tên phân ra bốn phía của chùa Huyền Không, bốn chục tên kia lấy thủy tiễn giắt bên người phân ra tập kích vào Thần Xà các và Linh Quy các. Bọn Lệnh Hồ Xung trong khoảnh khắc đã tiêu diệt sạch hai mươi thuộc hạ của Giả Bố, thủy tiễn rơi đầy dưới đất.

Giả Bố cầm một cặp phán quan bút đấu với cặp song kiếm một dài một ngắn của Doanh Doanh rất kịch liệt.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh từ khi biết nhau, ban đầu chỉ nghe tiếng chứ không thấy người, về sau thấy oai phong của cô làm quần hùng khiếp sợ nhưng không rõ nguyên nhân vì sao, chàng cảm nhận được mối thâm tình mà không biết bản lãnh cô. Ngày cô ta hạ sát thủ bọn đệ tử Thiếu Lâm, ra sức đấu với Phương Sinh đại sư, Lệnh Hồ Xung cũng chỉ trông thấy bóng cô ta mà không thấy hình ảnh thật. Bây giờ là lần đầu tiên chàng thấy cô ta chiến đấu với người khác, thân pháp nhẹ nhàng linh hoạt, thoạt tiến thoạt lùi, chiêu kiếm tấn công cũng thần kỳ ảo diệu. Trường kiếm đoản kiếm hoặc hư hoặc thực, phiêu hốt vô cùng, tuy thực sự diễn ra trước mắt người nhưng lòng Lệnh Hồ Xung lại cảm thấy cô đang lơ lửng phơ phất bay như khói như sương.

Giả Bố sử cặp phán quan bút trọng lượng rất nặng, lúc vung múa dường như phát ra tiếng như cương tiên thiết giản. Song kiếm của Doanh Doanh vẫn không va chạm vào phán quan bút của lão. Mỗi chiêu của Giả Bố đều nhằm đâm vào các chỗ đại huyệt trên người Doanh Doanh, nhưng cũng chưa làm gì được cô.

Phương Chứng đại sư quát:

– Còn không bỏ binh khí chịu trói ư?

Giả Bố thấy tình thế ngày hôm nay cầm chắc cái chết, lão thu song bút về, phóng nhanh đâm vào yết hầu của Doanh Doanh. Lệnh Hồ Xung kinh hãi, sợ Doanh Doanh né không kịp chiêu này, tay chàng cầm chân đèn phóng ra, veo véo hai tiếng, chân đèn đâm trúng vào hai cổ tay của Giả Bố. Tay Giả Bố vô lực, phán quan bút tuột ra, lão vung song chưởng xông vào Lệnh Hồ Xung.

Phương Chứng đại sư lách người một cái, đưa song chưởng nắm chặt hai tay của Giả Bố. Giả Bố cố vùng vẫy cũng không cách nào thoát được bàn tay của Phương Chứng. Lão liền vung cước trái đá vào hạ âm của Phương Chứng, chiêu thức rất tàn độc. Phương Chứng thở dài hai tay đẩy ra, Giả Bố bị đẩy bay thẳng ra ngoài cửa. Tiếng thét thê thảm càng vang càng xa dần. Lão đã bị rớt xuống thâm cốc của Thúy Bình Sơn.

Lệnh Hồ Xung cười với Doanh Doanh. Chàng nói:

– May nhờ Doanh muội đến cứu.

Doanh Doanh mỉm cười nói:

– May mà tiểu muội đến đúng lúc!

Cô lớn tiếng nói:

– Dập tắt lửa đi!

Dưới tòa gác có người đáp lại. Thì ra ở dưới lầu có người dùng lưu huỳnh, thạch tiêu và cỏ khô để đốt, cốt làm hoang mang tinh thần của Giả Bố chứ không phải là hỏa hoạn thật sự.

Doanh Doanh đến bên cửa sổ, nhìn sang bên Thần Xà các nói lớn:

– Thượng Quan thúc thúc, Giả Bố kháng lệnh tự chuốc lấy họa, thúc thúc thống lãnh bộ thuộc hạ đến gác đi, tiểu điệt sẽ không làm khó dễ thúc thúc đâu.

Thượng Quan Vân nói:

– Đại tiểu thư, đại tiểu thư nói phải giữ lời.

Doanh Doanh nói:

– Tiểu điệt thề với lịch đại thần giáo của bổn giáo, chỉ cần Thượng Quan thúc thúc nghe lệnh của tiểu điệt thì từ nay về sau tiểu điệt sẽ không gia hại thúc thúc. Nếu trái lời thề thì bị Tam thi trùng cắn cho đầu óc nát ra mà chết.

Đây là lời thề độc quan trọng nhất trong Nhật Nguyệt giáo. Thượng Quan Vân vừa nghe liền yên tâm. Lão thống lĩnh hai mươi tên thuộc hạ xuống gác.

Bọn Lệnh Hồ Xung cũng đi xuống Linh Quy các, thấy bọn Lão Đầu Tử, Tổ Thiên Thu mấy chục người đã đứng chờ.

Lệnh Hồ Xung hỏi Doanh Doanh:

– Tại sao Doanh muội biết bọn Giả Bố đến đây tập kích?

Doanh Doanh đáp:

– Đông Phương Bất Bại đâu có hảo tâm mà tặng quà cho Xung ca? Lúc đầu tiểu muội cho rằng trong bốn chục cái rương này cất quỷ kế gì đó? Sau đó, thấy Giả Bố lén lút, bảo bọn thuộc hạ đứng sang một bên thì tiểu muội đã nghi ngờ rồi, tiểu muội dẫn bọn Lão tiên sinh cùng đi theo chúng xem sao. Những người ở dưới Thúy Bình Sơn lại không cho bọn tiểu muội lên núi nên mới lòi đuôi ra.

Bọn Lão Đầu Tử, Tổ Thiên Thu đều cười rần lên. Thượng Quan Vân cúi đầu, vẻ mặt rất bẽn lẽn.

Lệnh Hồ Xung thở dài nói:

– Ngày đầu tiên ta lên làm chưởng môn phái Hằng Sơn thì đã để lộ chân tướng bất tài vô dụng. Biết rõ Đông Phương Bất Bại phái người đến quyết không phải là thiện ý nhưng lại không đề phòng. Lệnh Hồ Xung có chết cũng đáng đời nhưng nếu Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng mà bị gian nhân ám toán thì ôi thôi!

Chàng nói rồi lắc đầu liên tiếp.

Doanh Doanh nói:

– Thượng Quan thúc thúc, từ nay về sau thúc thúc đi theo điệt nữ hay là theo Đông Phương Bất Bại?

Thượng Quan Vân biến sắc. Trong khoảnh khắc, bảo lão quyết định phản lại Đông Phương Bất Bại thì khó vô cùng. Doanh Doanh nói:

– Trong mười vị trưởng lão thần giáo, đã có sáu người uống Tam thi não thần đan của gia gia điệt nữ. Viên thần đan này thúc thúc chịu uống không?

Cô nói xong xòe tay ra, một viên dược hoàn màu đỏ lăn tròn trong tay cô. Thượng Quan Vân run run nói:

– Đại tiểu thư, tiểu thư nói trong mười vị trưởng lão của bổn giáo đã có sáu vị trưởng lão… sáu vị trưởng lão…

Doanh Doanh nói:

– Đúng vậy, thúc thúc chưa bao giờ làm chuyện gì cho gia gia điệt nữ, mấy năm nay thúc thúc theo Đông Phương Bất Bại cũng không coi là kẻ bội phản gia gia điệt nữ. Nếu thúc thúc có thể bỏ chỗ tối ra chỗ sáng thì dĩ nhiên điệt nữ rất kính trọng, gia gia của điệt nữ cũng nhìn thúc thúc bằng con mắt khác.

Thượng Quan Vân liếc nhìn bốn phía thầm nghĩ: Nếu ta không đầu hàng thì sẽ mất mạng ngay. Trong mười trưởng lão đã có sáu quy thuận Nhậm giáo chủ, đã đến nước này Thượng Quan Vân ta cũng không thể một mình tận trung với Đông Phương giáo chủ được nữa.

Lão liền tiến lên lấy viên Tam thi não thần đan trong tay Doanh Doanh cho vào miệng nuốt rồi nói:

– Thượng Quan Vân chịu ân tha mạng của đại tiểu thư, từ nay về sau xin phụng theo mệnh lệnh, không dám trái lời.

Lão vừa nói vừa cúi người hành lễ. Doanh Doanh cười nói:

– Từ nay về sau, chúng ta đều là người một nhà, không cần đa lễ như vậy. Những huynh đệ thuộc hạ của thúc thúc lẽ dĩ nhiên cũng theo thúc thúc phải không?

Thượng Quan Vân quay lại nhìn hai mươi tên thuộc hạ. Những hán tử đó thấy thủ lĩnh đã đầu hàng, còn uống Tam thi não thần đan liền hướng về Doanh Doanh lạy phục xuống đất nói:

– Bọn tiểu nhân nguyện nghe theo lời Thánh cô sai bảo, muôn thác cũng không từ.

Lúc này quần hào đã dập tắt lửa, thấy Doanh Doanh thu phục Thượng Quan Vân đều đến chúc mừng cô. Thượng Quan Vân ở trong Nhật Nguyệt giáo võ công đã cao mà chức vị cũng rất tôn quý. Lão quy hàng Doanh Doanh thì trở thành một trợ thủ đắc lực cho Nhậm Ngã Hành đoạt lại ngôi giáo chủ.

Phương Chứng và Xung Hư thấy chuyện đã yên ổn liền cáo từ xuống núi. Lệnh Hồ Xung tiễn mấy dặm mới trân trọng từ biệt hai người.

Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung sóng vai đi về ngọn Kiến Tính. Cô nói:

– Con người của Đông Phương Bất Bại hành sự nham hiểm tàn độc, vừa rồi Xung ca đã tận mắt thấy. Gia gia tiểu muội và Hướng đại ca lúc này đang du thuyết những bậc cố cựu trong giáo, muốn bọn họ quay lại với chủ cũ. Ai vui vẻ phục tùng thì hay nhất, còn ai không chịu quy hàng thì giải quyết từng người một để cắt bớt thế lực của Đông Phương Bất Bại. Hiện giờ Đông Phương Bất Bại cũng đã triển khai tấn công, hắn phái Giả Bố và Thượng Quan Vân đến hạ thủ Xung ca, đây là nước cờ rất lợi hại. Vì gia gia tiểu muội và Hướng thúc thúc hành tung bí mật, Đông Phương Bất Bại không cách nào tìm được, nếu hắn sát hại Xung ca, tiểu muội… tiểu muội…

Cô nói đến đây, mặt ửng đỏ, quay đầu đi.

Lúc này ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời, gió hiu hiu thổi tóc cô bay bay, từ sau cổ tóc bay phất phơ ra hai má. Lệnh Hồ Xung thấy gáy Doanh Doanh trắng như tuyết, lòng hắn rạo rực nghĩ: Cô đối với ta một mực nặng tình, thiên hạ đều biết, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng muốn bắt ta để uy hiếp cô và uy hiếp gia gia của cô. Vừa rồi ở trên cầu treo chùa Huyền Không, cô biết rõ nếu trúng nước độc sẽ bị chết ngay mà dám đứng cản trước mặt ta, chỉ sợ ta bị thương. Có người vợ như vậy, Lệnh Hồ Xung này còn cầu mong gì nữa? Chàng dang tay ra toan ôm lấy người cô.

Doanh Doanh mỉm cười, thân người nghiêng đi, Lệnh Hồ Xung ôm hụt. Tuy kiếm pháp của chàng tinh diệu, nội lực thâm hậu nhưng công phu quyền cước, cầm nã, khinh thân thì còn kém xa lắm. Doanh Doanh cười nói:

– Đã làm đại tôn sư chưởng môn một phái mà không biết giữ quy củ sao?

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Trong chưởng môn nhân khắp thiên hạ thì chưởng môn phái Hằng Sơn là tệ hại nhất, cứ để cho người ta cười chê.

Doanh Doanh nghiêm sắc mặt nói:

– Tại sao Xung ca nói như vậy? Ngay cả chưởng môn phái Võ Đang và phương trượng chùa Thiếu Lâm đối với Xung ca rất kính trọng, ai dám coi thường Xung ca? Sư phụ của Xung ca trục xuất Xung ca ra khỏi môn tường Hoa Sơn, vĩnh viễn Xung ca đừng để tâm đến chuyện đó nữa.

Doanh Doanh nói mấy câu này đúng ngay vào tâm sự của Lệnh Hồ Xung. Tuy tính chàng phóng khoáng, nhưng đối với chuyện bị trục xuất khỏi sư môn vẫn đau lòng, hổ thẹn. Bất giác chàng thở dài cúi đầu.

Doanh Doanh kéo tay Lệnh Hồ Xung nói:

– Xung ca làm chưởng môn phái Hằng Sơn, đã có thể mở mày mở mặt trước anh hùng thiên hạ. Hai phái Hằng Sơn, Hoa Sơn xưa nay nổi danh ngang nhau, chẳng lẽ đường đường là chưởng môn phái Hằng Sơn lại không bằng một đệ tử của phái Hoa Sơn sao?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đa tạ Doanh muội có lời khuyên giải. Có điều ta vẫn cảm thấy ta đứng đầu bọn ni cô trông vừa kỳ cục vừa buồn cười.

Doanh Doanh nói:

– Hôm nay đã có gần một ngàn anh hùng hảo hán đầu nhập làm môn hạ phái Hằng Sơn, trong Ngũ Nhạc kiếm phái, nói đến thanh thế uy mãnh thì chỉ có phái Tung Sơn và Xung ca mới có thể so sánh với nhau thôi. Ba phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hoa Sơn sao có thể bằng phái Xung ca được?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Đại sự này thành, ta còn chưa kịp tạ ơn Doanh muội.

Doanh Doanh mỉm cười nói:

– Tạ ơn cái gì đây?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Doanh muội sợ ta đứng đầu bọn ni cô thì thể diện cũng chẳng quang vinh gì nên phái thủ hạ hảo hán đầu quy vào Hằng Sơn. Nếu không phải lệnh của Thánh cô thì những bằng hữu giang hồ phóng đãng, cứng cỏi ngang bướng này làm sao chịu đến làm đồng môn của đại tiểu ni cô? Làm sao ngoan ngoãn chịu những ước thúc của ta?

Doanh Doanh nhoẻn miệng cười nói:

– Cũng chưa chắc là như vậy. Xung ca từng làm minh chủ của bọn họ tấn công chùa Thiếu Lâm, mọi người đều rất phục Xung ca.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đến gần am chủ, loáng thoáng nghe tiếng cười nói huyên thuyên của quần hào. Doanh Doanh dừng bước nói:

– Chúng ta tạm thời chia tay, đợi đại sự của gia gia ổn định thì tiểu muội đến gặp Xung ca.

comments

TIẾU NGẠO GIANG HỒ