Hồi 118: Nhậm Thánh cô kể lể nỗi lòng
Không biết trải qua bao lâu, Lệnh Hồ Xung dần dần cảm thấy người lạnh buốt. Chàng từ từ mở mắt ra, cảm thấy ánh lửa làm chói mắt, liền nhắm mắt lại, tai nghe Doanh Doanh vui mừng gọi:
– Ngươi… ngươi tỉnh rồi.
Lệnh Hồ Xung lại mở mắt ra, thấy Doanh Doanh đang dịu dàng nhìn mình, mặt đầy vẻ vui mừng.
Lệnh Hồ Xung muốn ngồi dậy, Doanh Doanh xua tay nói:
– Nằm nghỉ thêm một chút nữa đã.
Lệnh Hồ Xung vừa nhìn cảnh vật xung quanh, chàng thấy mình đang ở trong một sơn động, ngoài động có một đống lửa lớn. Chàng nhớ lại đã bị sư phụ đá một cước, bèn hỏi:
– Sư phụ và sư nương ta đâu?
Doanh Doanh trề môi nói:
– Ngươi còn kêu lão là sư phụ sao? Trong thiên hạ đâu có thứ sư phụ nào mặt dày mày dạn như vậy? Ngươi cứ nhường nhịn mà lão còn không biết điều hạ đài cho xong, còn nhẫn tâm đá ngươi một cước làm chân lão bị gãy. Thật là đáng kiếp!
Lệnh Hồ Xung giật mình hỏi:
– Sư phụ ta bị gãy chân ư?
Doanh Doanh mỉm cười nói:
– Chưa chết là may cho lão lắm rồi. Gia gia nói, Hấp tinh đại pháp của ngươi còn chưa biết cách vận dụng, nếu không thì đâu đến nỗi bị thương như vậy.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:
– Ta đả thương sư phụ, lại làm gãy chân sư phụ nữa, thật là… thật là…
Doanh Doanh nói:
– Ngươi hối hận lắm sao?
Lệnh Hồ Xung hổ thẹn nói:
– Ta thật chẳng ra gì. Năm xưa, nếu không có sư phụ và sư nương nuôi dưỡng nên người thì không chừng ta đã chết từ lâu rồi, sao còn sống đến ngày hôm nay? Ta lấy oán báo ân, thật không bằng loài cầm thú.
Doanh Doanh nói:
– Mấy lần lão hạ độc thủ muốn giết ngươi. Ngươi nhân nhượng như vậy cũng coi như đã báo đáp ân sư rồi. Con người giống như ngươi, đến đâu cũng không chết, dù vợ chồng họ Nhạc không nuôi dưỡng ngươi, ngươi cứ làm một tên tiểu cái trên giang hồ thì cũng không chết đâu. Lão trục xuất ngươi ra khỏi Hoa Sơn, tình nghĩa sư đồ đã hết từ lâu rồi, còn nghĩ đến lão làm gì nữa?
Cô nói đến đây, giọng nhỏ dần lại:
– Xung ca, Xung ca vì tiểu muội mà đắc tội với sư phụ sư nương, tiểu muội… lòng tiểu muội…
Cô nói xong, đầu cúi xuống, hai má đỏ ửng lên.
Lệnh Hồ Xung thấy cô ta biểu lộ tình cảm của một cô bé, ánh lửa ngoài động hừng hực chiếu vào mặt cô khiến cho cô càng thêm tươi đẹp, bất giác lòng chàng rạo rực. Lệnh Hồ Xung đưa tay nắm lấy tay trái cô, thở dài mà không biết nên nói gì.
Doanh Doanh dịu dàng nói:
– Tại sao Xung ca thở dài? Xung ca hối hận vì đã quen tiểu muội phải không?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Không, không! Tại sao ta lại hối hận? Tiểu muội vì ta, đem tính mạng mình tự giam vào chùa Thiếu Lâm, sau này ta có tan xương nát thịt cũng không báo đáp hết đại ân của tiểu muội.
Doanh Doanh nhìn chằm chằm vào hai mắt Lệnh Hồ Xung. Cô nói:
– Sao Xung ca lại nói những lời như vậy? Đến bây giờ trong lòng Xung ca vẫn còn coi tiểu muội là người ngoài ư?
Lệnh Hồ Xung hổ thẹn nghĩ trong lòng mình đúng là còn có khoảng cách với cô ta, bèn nói:
– Ta nói sai rồi, từ nay về sau, ta sẽ hết lòng với tiểu muội.
Chàng nói ra câu này xong, bất giác nghĩ: Tiểu sư muội thì sao? Chẳng lẽ từ đây ta quên tiểu sư muội ư?
Trong ánh mắt Doanh Doanh lóe lên niềm hạnh phúc khôn tả. Cô nói:
– Xung ca, Xung ca nói thật hay chỉ để làm vui lòng tiểu muội?
Lúc này, Lệnh Hồ Xung cũng không còn khắc sâu trong lòng tên Nhạc Linh San nữa nên toàn tâm toàn ý nói:
– Nếu ta nói dối với tiểu muội thì trời đánh thánh đâm cho ta chết không toàn thây.
Doanh Doanh từ từ xoay tay trái lại nắm lấy tay Lệnh Hồ Xung. Cô cảm thấy trong cuộc đời thật khó có được một khoảnh khắc êm dịu như thế này. Toàn thân cô cảm thấy ấm áp xao xuyến, tâm hồn như bay bổng trên chín tầng mây. Cô mong thời gian cứ dài ra, vĩnh viễn được như thế này. Một lúc lâu sau, cô từ từ nói:
– Người trong võ lâm chúng ta chỉ sợ muốn chết mà không được chết đàng hoàng. Sau này nếu Xung ca phụ lòng tiểu muội, tiểu muội không muốn Xung ca bị trời đánh đâu, tiểu muội… tiểu muội… tiểu muội thà tự tay đâm chết Xung ca.
Lệnh Hồ Xung giật mình, vạn lần không ngờ cô ta lại nói như vậy. Chàng sửng sốt cười nói:
– Tính mạng này của ta là do tiểu muội cứu nên nó đã sớm thuộc về tiểu muội rồi. Lúc nào tiểu muội muốn lấy thì cứ việc lấy.
Doanh Doanh tủm tỉm cười, nói:
– Người ta nói Xung ca là một lãng tử phù phiếm vô hạnh, quả nhiên cái miệng Xung ca trơn như mỡ, không đứng đắn chút nào. Không hiểu duyên phận tại sao mà tiểu muội lại thích cái gã lãng tử khinh bạc Xung ca này.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Ta có bao giờ khinh bạc tiểu muội đâu? Tiểu muội nói ta như vậy là muốn ta khinh bạc tiểu muội rồi.
Chàng nói xong liền ngồi dậy. Doanh Doanh điểm chân, vọt người ra mấy thước rồi sầm nét mặt, nói:
– Lòng tiểu muội luôn tốt với Xung ca, chúng ta phải nghiêm chỉnh một chút. Nếu Xung ca coi tiểu muội như hạng gái lẳng lơ là coi thường và hiểu lầm tiểu muội.
Lệnh Hồ Xung sững sờ nói:
– Làm sao ta dám coi tiểu muội là hạng gái lẳng lơ? Tiểu muội là một vị bà bà tuổi cao đức trọng không cho phép ta liếc nhìn ra sau…
Doanh Doanh cười khanh khách. Cô nhớ lại lúc mới quen Lệnh Hồ Xung, chàng một mực kêu cô là “bà bà”, thái độ rất cung kính, bất giác cô cười tươi như hoa. Doanh Doanh ngồi xuống cách xa Lệnh Hồ Xung ba bốn thước.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Tiểu muội không cho ta khinh bạc tiểu muội, vậy thì từ nay về sau ta vẫn gọi Doanh muội là “bà bà” nhé?
Doanh Doanh cười nói:
– Hay lắm, cháu ngoan!
Lệnh Hồ Xung nói:
– Bà bà, trong lòng bà bà có…
Doanh Doanh nói:
– Không được gọi bà bà, đợi tiểu muội sáu mươi tuổi rồi gọi cũng không muộn.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Nếu bây giờ gọi Doanh muội là “bà bà” cho đến lúc Doanh muội sáu mươi thì sống một đời này cũng không uổng.
Tâm thần Doanh Doanh lơ đãng nghĩ: Được cùng với Xung ca sống đến sáu mươi tuổi thì thần tiên trên trời cũng không bằng.
Lệnh Hồ Xung nhìn nửa gương mặt của Doanh Doanh. Chiếc mũi thanh tú, cặp mi dài rủ xuống, dung nhan yêu kiều, mặt cô hiền hòa. Chàng nghĩ thầm: Cô nương này mỹ lệ như vậy mà tại sao hàng ngàn hàng vạn hào kiệt kiêu ngạo ngang ngạnh trên giang hồ lại vừa sợ hãi vừa kính trọng, cam tâm vì cô ta mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng?
Lệnh Hồ Xung muốn hỏi nhưng cảm thấy bây giờ hỏi không tiện nên thôi.
Doanh Doanh nói:
– Xung ca muốn nói gì thì cứ nói hết đi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Lòng ta lúc nào cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao bọn Lão Đầu Tử, Tổ Thiên Thu lại sợ Doanh muội đến như vậy?
Doanh Doanh nhoẻn miệng cười, cô nói:
– Tiểu muội biết Xung ca nếu không hỏi chuyện này cho rõ thì không an tâm. Chỉ e trong lòng Xung ca vẫn coi tiểu muội là một yêu nữ.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đâu có, đâu có. Ta xem Doanh muội là một tiên nữ thần thông quảng đại.
Doanh Doanh mỉm cười nói:
– Xung ca nói chưa đủ ba câu thì đã có một câu bậy bạ rồi. Kỳ thực con người của Xung ca cũng không đến nỗi phù phiếm vô hạnh, nhưng chẳng qua cái miệng nịnh giỏi quá, đến nỗi người ta nói Xung ca là con em của phái lang bang.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Lúc ta gọi Doanh muội là bà bà, thì ta có bẻm mép không?
Doanh Doanh nói:
– Vậy thì suốt đời Xung ca gọi tiểu muội là bà bà được rồi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Suốt đời ta muốn gọi là Doanh muội chứ không phải bà bà nữa.
Má Doanh Doanh ửng hồng, lòng thấy ngọt ngào. Cô nói khẽ:
– Chỉ mong câu nói này của Xung ca không phải là lời đầu môi chót lưỡi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Doanh muội sợ ta nói lời chót lưỡi đầu môi, thì suốt đời Doanh muội làm ơn cho ta thức ăn không có dầu mỡ.
Doanh Doanh mỉm cười nói:
– Tiểu muội không biết nấu cơm, ngay cả nướng ếch cũng cháy luôn.
Lệnh Hồ Xung nhớ lại ngày hai người ở bên khe suối ngoài hoang sơn nướng ếch, cảm thấy giờ phút này cũng giống như được trở về tình cảnh ngày hôm đó, lòng đầy tình ý triền miên.
– Chỉ cần Xung ca không sợ tiểu muội nấu cơm khét thì suốt đời tiểu muội sẽ làm cơm cho Xung ca ăn.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chỉ cần Doanh muội chịu nấu cơm thì mỗi ngày ta có ăn ba bát cơm cháy to cũng không sao.
Doanh Doanh nói khẽ:
– Xung ca thích nói giỡn thì cứ nói cho đã. Kỳ thực, Xung ca có nói giỡn để cho tiểu muội vui, tiểu muội cũng thích.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói gì. Một lúc lâu sau Doanh Doanh từ từ nói:
– Gia gia của tiểu muội vốn là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, Xung ca đã sớm biết rồi. Sau này Đông Phương thúc thúc… không, Đông Phương Bất Bại, tiểu muội cứ quen gọi là thúc thúc, sử ngụy kế, đem gia gia đi giam cầm, lừa gạt mọi người, nói là gia gia đã tạ thế, có di mệnh muốn lão tiếp nhiệm giáo chủ. Lúc đó tiểu muội còn nhỏ, Đông Phương Bất Bại lại là tay xảo quyệt cơ trí, chuyện này lão hành động không để lộ chút sơ hở, tiểu muội cũng không có chút gì nghi ngờ. Đông Phương Bất Bại vì muốn che tai mắt mọi người nên đối với tiểu muội rất ưu đãi, khách khí dị thường; bất luận tiểu muội nói cái gì lão cũng chưa bao giờ bắt bẻ dù chỉ một lần. Cho nên trong thần giáo, địa vị của tiểu muội rất tôn vinh.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Những hào khách giang hồ đều là thuộc hạ của Nhật Nguyệt thần giáo ư?
Doanh Doanh nói:
– Bọn họ cũng không phải là giáo chúng chính thức, nhưng xưa nay đều thống thuộc dưới bổn giáo. Thủ lĩnh của bọn họ phần nhiều đều uống Tam thi não thần đan của bổn giáo.
Lệnh Hồ Xung tằng hắng một tiếng. Ngày đó ở Cô Sơn Mai trang, chàng từng thấy trưởng lão Ma giáo Bảo Đại Sở, Tần Vĩ Bang vừa thấy mấy viên Tam thi não thần đan màu hồng của Nhậm Ngã Hành đã sợ đến nỗi hồn vía lên mây. Chàng nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, bất giác hơi chau mày.
Doanh Doanh nói tiếp:
– Tam thi não thần đan sau khi uống vào, mỗi năm phải uống một lần thuốc giải, nếu không thì độc tính của nó phát tác phải chết rất thê thảm. Đông Phương Bất Bại đối với những hào sĩ giang hồ vô cùng nghiêm khắc, một chút không vừa ý thì lão không phát thuốc giải cho. Cứ mỗi lần như vậy, tiểu muội phải xin lão thuốc giải cứu bọn họ.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Vậy là tiểu muội trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ rồi.
Doanh Doanh nói:
– Cũng không phải là ân nhân đâu. Bọn họ đến khấu đầu cầu xin tiểu muội, tiểu muội cầm lòng không đậu nên không thể làm ngơ. Thì ra đây cũng là kế sách che tai mắt của Đông Phương Bất Bại. Lão muốn cho mọi người đều biết lão vô cùng yêu mến và tôn trọng tiểu muội. Như vậy thì đương nhiên sẽ không có người nào nghi ngờ rằng cái ngôi vị giáo chủ của lão là do soán đoạt mà có.
Lệnh Hồ Xung gật đầu nói:
– Người này mưu kế thật cao siêu.
Doanh Doanh nói:
– Vì thế lâu nay tiểu muội luôn phải cầu xin Đông Phương Bất Bại, thật là phiền phức. Hơn nữa tình hình trong bổn giáo so với trước đây khác nhiều. Ai ai thấy Đông Phương Bất Bại cũng đều mở miệng nịnh hót, trâng tráo vô cùng. Mùa xuân năm trước, tiểu muội gọi sư điệt Lục Trúc Ông làm bạn đi du sơn ngoạn thủy, để khỏi lo những chuyện không đâu trong bổn giáo, cũng để không phải nói những lời vô sỉ với Đông Phương Bất Bại, không ngờ gặp được Xung ca.
Cô liếc nhìn Lệnh Hồ Xung, nhớ lại tình cảnh lúc đầu gặp nhau trong ngõ Lục Trúc, lòng cảm thấy êm dịu. Qua một lúc, cô nói:
– Mấy ngàn hào khách đến chùa Thiếu Lâm đương nhiên không phải đều được uống thuốc giải mà tiểu muội xin cho, nhưng chỉ cần một người nhận ân huệ của tiểu muội thì người thân, bằng hữu, đệ tử môn hạ và bang chúng thuộc bang hội của người đó dĩ nhiên cũng nhận ân tình của tiểu muội. Hơn nữa, bọn họ đến núi Thiếu Thất cũng chưa chắc là vì tiểu muội, mà còn do nghe theo lời hiệu triệu của Lệnh Hồ đại hiệp nên không dám không đến.
Cô nói đến đây, nhoẻn miệng cười. Lệnh Hồ Xung than:
– Doanh muội đi theo ta thì chẳng học được cái gì hay ho hết mà bản lãnh khua môi múa mép lại tiến bộ được ba phần.
Doanh Doanh cười khanh khách. Từ thuở bé, trong Nhật Nguyệt thần giáo ai ai cũng coi cô như một công chúa, không ai dám làm trái ý cô chút nào. Cô càng lớn càng kiêu ngạo hống hách, muốn cái gì thì làm cái đó, xưa nay không ai dám đùa với cô một câu. Bây giờ cô cùng Lệnh Hồ Xung nói cười tự nhiên thật là một sự vui sướng trước nay chưa bao giờ có được.
Một lúc sau, Doanh Doanh quay đầu về hướng vách núi, nói:
– Xung ca thống lĩnh mọi người đến chùa Thiếu Lâm đón tiểu muội, đương nhiên tiểu muội rất vui. Những người đó lại lắm mồm, ở sau lưng đều nói tiểu muội… nói tiểu muội thương Xung ca mà Xung ca lại là một lãng tử phong lưu, đi đến đâu thì để ân tình lại đó, căn bản là không có tiểu muội ở trong tim…
Cô nói đến đây, thanh âm nhỏ dần, giọng buồn bã:
– Xung ca làm náo động một trận vừa qua cũng đủ giữ thể diện cho tiểu muội, tiểu muội… dù tiểu muội có chết cũng không uổng cái hư danh này.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Doanh muội cõng ta đến chùa Thiếu Lâm cầu xin trị bệnh, lúc đó ta không hề biết gì. Sau đó ta lại bị nhốt ở dưới đáy Tây Hồ, đến lúc thoát ra lại gặp chuyện của phái Hằng Sơn. Khi biết rõ sự tình, ta mới đến đón Doanh muội thì Doanh muội cũng đã chịu nhiều nỗi đau khổ rồi.
Doanh Doanh nói:
– Tiểu muội ở trong hậu sơn chùa Thiếu Lâm cũng không chịu khổ sở gì. Tiểu muội ở một mình trong thạch thất, cách mười ngày thì có lão hòa thượng đem củi gạo đến cho, ngoài ra không gặp ai khác nữa. Cho đến lúc hai vị sư thái Định Nhàn và Định Dật đến chùa Thiếu Lâm, phương trượng muốn tiểu muội ra tương kiến mới biết phương trượng chưa truyền Dịch cân kinh cho Xung ca. Tiểu muội phát giác mình bị mắc lừa, tức giận vô cùng bèn thóa mạ lão hòa thượng. Định Nhàn sư thái khuyên tiểu muội đừng nóng giận, bà nói Xung ca vẫn bình an vô sự, lại nói Xung ca xin hai vị đến cầu xin phương trượng chùa Thiếu Lâm.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Doanh muội nghe sư thái nói như vậy mới không chửi phương trượng đại sư phải không?
Doanh Doanh nói:
– Phương trượng chùa Thiếu Lâm bị tiểu muội mắng mỏ mà lão chỉ mỉm cười chứ không tức giận. Lão nói: “Nữ thí chủ, ngày đó lão nạp muốn Lệnh Hồ thiếu hiệp quy nhập môn hạ Thiếu Lâm, coi như là đệ tử của lão nạp thì lão nạp mới đem công phu Dịch cân kinh của bổn môn truyền thụ cho, để giúp thiếu hiệp hóa giải các luồng chân khí dị chủng trong cơ thể. Nhưng thiếu hiệp kiên quyết không chịu, lão nạp cũng không cách nào ép thiếu hiệp được. Hơn nữa, thí chủ cõng thiếu hiệp lên, lúc đó thiếu hiệp chỉ thoi thóp thở, lúc xuống núi tuy thương thế chưa khỏi nhưng đã có thể đi được như thường, chùa Thiếu Lâm đối với thiếu hiệp cũng có chút công”. Tiểu muội nghĩ cũng có lý, bèn nói: “Vậy tại sao đại sư còn giữ tiểu nữ ở trên núi? Người xuất gia không được vọng ngữ, vậy không phải là gạt người sao?”.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Phải rồi, bọn họ không nên gạt Doanh muội mới phải.
Doanh Doanh nói:
– Lão hòa thượng nói vậy cũng có lý. Lão nói lão giữ tiểu muội lại núi Thiếu Thất là mong dùng Phật pháp để hóa giải tính hung bạo của tiểu muội, thật là vớ vẩn.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đúng vậy, Doanh muội đâu có tính hung bạo.
Doanh Doanh nói:
– Xung ca không cần nói vuốt theo để làm vừa lòng tiểu muội. Tính hung bạo của tiểu muội đương nhiên là có, không những có mà còn có nhiều nữa là khác. Nhưng Xung ca cứ yên tâm, tiểu muội không hung bạo với Xung ca đâu.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Được Doanh muội nhìn bằng con mắt khác, ta cám ơn muội rất nhiều.
Doanh Doanh nói:
– Lúc đó tiểu muội nói với lão hòa thượng: “Lão già rồi mà còn gạt bọn con nít, không biết xấu hổ”. Lão hòa thượng nói: “Hôm đó thí chủ tự nguyện xả thân ở chùa Thiếu Lâm để đổi lấy tính mạng của Lệnh Hồ thiếu hiệp. Tuy bọn lão nạp chưa trị khỏi bệnh cho Lệnh Hồ thiếu hiệp nhưng cũng không muốn giết hại thí chủ. Nghe hai vị sư thái phái Hằng Sơn nói gần đây Lệnh Hồ thiếu hiệp ở trên giang hồ làm nhiều chuyện hành hiệp trượng nghĩa, lão nạp cũng mừng. Nể mặt hai vị sư thái phái Hằng Sơn, nữ thí chủ xuống núi được rồi”. Lão còn hứa sẽ phóng thích hơn một trăm bằng hữu giang hồ của tiểu muội, tiểu muội nhận ân tình của lão nên bái lão mấy cái. Rồi tiểu muội theo hai vị sư thái phái Hằng Sơn xuống núi. Sau đó ở chân núi, cả ba gặp một người gọi cái gì là Vạn lý độc hành Điền Bá Quang. Hắn nói Xung ca đã thống lĩnh mấy ngàn người đến chùa Thiếu Lâm đón tiểu muội. Hai vị sư thái nói: “Chùa Thiếu Lâm có nạn, bọn bần ni không thể làm ngơ”. Rồi hai vị sư thái chia tay tiểu muội, muốn tiểu muội đến cản Xung ca. Không ngờ hai vị tiền bối có tấm lòng từ bi như vậy lại chết ở trong chùa Thiếu Lâm.
Cô nói xong thở dài thườn thượt.
Lệnh Hồ Xung than:
– Không biết ai hạ độc thủ. Trên mình hai vị sư thái không có vết thương gì, ngay cả bị giết ra sao cũng không biết.
Doanh Doanh nói:
– Sao không có thương tích? Gia gia và Hướng thúc thúc của tiểu muội thấy thi thể của hai vị sư thái ở trong chùa, tiểu muội đã cởi áo hai sư thái ra quan sát, thấy ở chỗ trái tim của hai người đều có một lỗ kim châm màu hồng. Hai vị bị người dùng kim châm đâm chết.
Lệnh Hồ Xung a lên một tiếng, nhảy bật lên nói:
– Độc châm ư? Trong võ lâm có ai sử độc châm đâu?
Doanh Doanh lắc đầu nói:
– Gia gia và Hướng thúc thúc hiểu biết rất rộng nhưng hai người cũng không biết. Gia gia nói kim này không phải độc châm. Kỳ thực nó là một thứ binh khí đâm vào chỗ yếu hại khiến người bị đâm sẽ chết ngay. Nhưng mũi kim đâm vào tim của Định Nhàn sư thái hơi lệch đi một chút.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Phải rồi. Lúc ta gặp Định Nhàn sư thái, sư thái vẫn còn thở. Kim châm đã đâm vào tim, đó không phải là ám toán mà là giao đấu chính diện. Vậy người giết hại hai vị sư thái nhất định là có võ công tuyệt đỉnh.
Doanh Doanh nói:
– Gia gia của tiểu muội cũng nói như vậy. Đã có chút manh mối này, muốn tìm hung thủ chắc cũng không khó đâu.
Lệnh Hồ Xung vung chưởng đánh bốp lên vách động. Chàng lớn tiếng nói:
– Doanh Doanh, hai chúng ta còn sống ngày nào thì nhất định phải báo thù cho hai vị sư thái.
Doanh Doanh nói:
– Đúng vậy.
Lệnh Hồ Xung ngồi tựa vào vách đá, cảm thấy tứ chi vận động bình thường, ngực cũng không đau giống như không hề bị thương gì cả, bèn nói:
– Thật là lạ, sư phụ đá ta một cước, nhưng dường như ta không bị thương gì hết.
Doanh Doanh nói:
– Gia gia tiểu muội nói, Xung ca đã hút không ít nội lực của người khác nên nội công cao hơn sư phụ của Xung ca rất nhiều. Vì Xung ca không chịu vận lực để chống lại sư phụ của Xung ca nên mới bị thương, nhưng nhờ có nội công thâm hậu bảo vệ nên thương thế rất nhẹ. Xương chân của sư phụ Xung ca lại bị gãy, đó là chuyện rất kỳ quặc. Gia gia nghĩ rất lâu cũng không hiểu tại sao.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Nội lực của ta đã mạnh, nên cú đá của sư phụ bị chấn động khiến cho sư phụ lão nhân gia bị gãy chân, có gì đâu mà kỳ quặc?
Doanh Doanh nói:
– Không phải đâu. Gia gia nói, người hút được nội lực của người khác tuy có thể hộ vệ thân thể nhưng phải tự vận lực thêm mới có thể đả thương người khác, nhưng so với nội lực của mình luyện thành thì còn kém hơn một bậc.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Thì ra là vậy.
Lệnh Hồ Xung không hiểu rõ đạo lý, cũng không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng chàng nghĩ đến chuyện làm cho sư phụ bị thương là mất mặt sư phụ trước bao nhiêu cao thủ thiên hạ, thực là tội lỗi tày trời.
Lúc này, hai người lẳng lặng nhìn nhau, nghe những tiếng nổ lách tách của củi cháy. Ngoài động tuyết rơi rất nhiều, so với lúc ở trên núi Thiếu Thất có lẽ nhiều hơn.
Đột nhiên, Lệnh Hồ Xung nghe tiếng hơi thở nặng nề ở phía Tây sơn động. Chàng ngưng thần lắng tai, nội công Doanh Doanh không bằng chàng nên không nghe thấy gì hết. Cô thấy vẻ mặt của Lệnh Hồ Xung bèn hỏi:
– Xung ca lắng nghe cái gì vậy?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Vừa rồi ta nghe được tiếng hơi thở rất nặng, có người đến. Nhưng tiếng thở rất gấp, võ công của người đó hơi thấp nên không lo ngại gì.
Lệnh Hồ Xung lại hỏi:
– Gia gia của tiểu muội đâu?
Doanh Doanh nói:
– Gia gia và Hướng thúc thúc nói là đi ra ngoài dạo mát một lát.
Lúc cô nói câu này, vẻ mặt ửng đỏ. Cô biết phụ thân cố ý né tránh để khi Lệnh Hồ Xung tỉnh dậy, hai người sẽ tâm tình sau bao nhiêu ngày xa cách.
Lệnh Hồ Xung nghe mấy tiếng thở hổn hển này bèn nói:
– Chúng ta đi xem thử.
Hai người đi ra khỏi động, thấy dấu chân của hai lão Hướng, Nhậm in trên tuyết đã bị tuyết phủ lên một nửa. Lệnh Hồ Xung chỉ dấu chân của hai người đi. Chàng nói:
– Tiếng thở hổn hển chính là từ hướng này vọng lại.
Hai người theo vết chân đi hơn mười trượng, quẹo qua một thung lũng, bỗng thấy dưới đất Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên sóng vai đứng đó không nhúc nhích. Hai người giật mình kinh hãi vội chạy đến.
Doanh Doanh gọi:
– Gia gia!
Cô đưa tay kéo tay trái Nhậm Ngã Hành. Vừa đụng đến da thịt của phụ thân, toàn thân cô liền chấn động, cảm thấy một luồng hàn khí truyền vào lạnh thấu xương. Cô kinh hãi gọi:
– Gia gia, gia gia… gia gia sao…
Cô nói chưa hết câu thì toàn thân đã run cầm cập, răng đánh bò cạp lách cách. Cô đã hiểu ra phụ thân bị trúng Hàn băng chân khí của Tả Lãnh Thiền nhưng vẫn gắng gượng kìm chế, bây giờ không kìm chế được nữa, hàn khí phát tác, Hướng Vấn Thiên đang cố sức giúp phụ thân chống đỡ. Trong chùa Thiếu Lâm, Nhậm Ngã Hành bị Tả Lãnh Thiền dùng ngụy kế phong tỏa huyệt đạo thế nào, sau khi xuống núi, lão đã kể sơ cho cô nghe.
Lệnh Hồ Xung vẫn chưa hiểu rõ. Dưới ánh tuyết, chàng thấy vẻ mặt của hai lão Hướng, Nhậm rất nghiêm trọng, tiếp theo Nhậm Ngã Hành lại thở hồng hộc mấy hơi, chàng mới biết vừa rồi tiếng thở hồng hộc mình nghe được là tiếng thở của lão. Nhưng thấy Doanh Doanh run bần bật, chàng liền đưa tay nắm tay trái cô, cảm thấy một luồng hàn khí truyền vào cơ thể. Lệnh Hồ Xung liền hiểu ra, Nhậm Ngã Hành bị trúng nội lực âm hàn của Tả Lãnh Thiền. Nó đang phát tán toàn thân, nên chàng dựa vào cách tán công khắc trên thiết bản dưới đáy Tây Hồ rồi đem hàn khí trong cơ thể từ từ hóa tán đi.
Nhậm Ngã Hành được Lệnh Hồ Xung trợ lực, lòng cảm thấy thư thái. Nội công của Hướng Vấn Thiên, Doanh Doanh và lão luyện không cùng một đường, nên chỉ có thể kháng cự được khí lạnh chứ không thể hóa tán đi được. Lão tự vận công toàn thân để cơ thể không bị đóng thành băng nhưng không còn đủ sức để phát tán hàn khí. Lão kiên trì chống chọi đã lâu, càng lúc càng kiệt sức. Cách vận công này của Lệnh Hồ Xung là cách giải quyết tận gốc, đem Hàn băng chân khí từ trong cơ thể lão hút đi rồi tán ra ngoài.
Bốn người tay nắm tay đứng trên tuyết, thân người cứng đờ. Tuyết rơi tới tấp, phủ đầy mặt, dần dần phủ lên cả đầu, mắt, mũi, quần áo của họ.
Lệnh Hồ Xung vừa vận công mà trong lòng cảm thấy kỳ lạ: Tại sao hoa tuyết rơi trên mặt ta mà không tan đi? Chàng không biết Tả Lãnh Thiền luyện Hàn băng chân khí vô cùng lợi hại. Hàn khí phát tán ra còn lạnh hơn cả tuyết. Bây giờ, chỉ còn phủ tạng, huyết dịch của bốn người là còn ấm, ngoài ra da thịt lạnh đông lại như băng, hoa tuyết rơi trên người không thể tan đi mà tích tụ rất nhanh so với tuyết rơi trên đất.
Qua một lúc rất lâu, trời đã dần sáng, tuyết vẫn không ngừng rơi. Lệnh Hồ Xung lo lắng cho Doanh Doanh thân gái yếu đuối, chịu không nổi hàn khí ngấm lâu, nhưng hàn độc trong cơ thể của Nhậm Ngã Hành vẫn chưa hóa giải hết. Tuy không còn nghe lão thở hổn hển nữa nhưng không biết lúc này chàng có thể rút tay ra được chưa, sau khi dừng tay thì lão có bị biến cố gì khác không. Lệnh Hồ Xung chưa có chủ ý, đành tiếp tục giúp lão tán công. May mà chàng cảm thấy từ lòng bàn tay Doanh Doanh tuy da thịt vẫn lạnh nhưng thân thể không run như trước, mạch đập trong lòng bàn tay vẫn nhẹ nhàng. Lúc này, mặt của Lệnh Hồ Xung đã tích tụ tuyết dày đến mấy tấc, nhưng thấp thoáng chàng cũng thấy được trời sắp sáng. Lệnh Hồ Xung tiếp tục vận công thêm, chỉ mong sớm hóa giải hết khí âm hàn trong cơ thể Nhậm Ngã Hành.